Kẻ Chi Phối Tâm Lý II
Chương 6: Nụ cười tử vong [5]
Có một ngày, người bạn sợ hãi có phải người bên cạnh bạn hay không?
Trường tiểu học, ban hai.
Tiền Vân rời khỏi lớp, trở về phòng làm việc của mình, cô sắp xếp lại mọi thứ chào tạm biệt mọi người trong phòng giáo viên rồi rời khỏi phòng chuẩn bị về nhà, nhưng cô vừa mới ra khỏi phòng, đã nghe tiếng gọi:
"Cô ơi..."
Tiền Vân nghe giọng nói quay đầu nhìn, thì trông thấy một học sinh nữ trong lớp của cô. Tiền Vân đeo túi, xoay người dịu dàng hỏi: "La Giai, sao thế, sao em vẫn chưa về nhà?"
La Giai cúi đầu, sợ hãi mở miệng nói: "Cô ơi, em...em... không dám về nhà."
Tiền Vân nhìn bộ dạng chực khóc của cô, thì vỗ vai cô bé, an ủi nói: "Sao vậy, em nói cho cô nghe xem?"
La Giai ngẩng đầu nhìn cô: "Cô ơi, điểm môn văn hôm nay của em không đạt điểm tối đa, bố em nhất định, nhất định sẽ đánh em."
"Không đâu, thành tích của em đã tốt lắm rồi, lúc nào cũng nằm trong top 5 trong lớp." La Giai là học sinh gương mẫu, còn là lớp trưởng, thành tích tốt, tính tình cũng rất tốt nên Tiền Vân rất thích con bé.
La Giai liều mạng lắc đầu, khẩn trương nói: "Cô ơi, cô không biết đâu, nếu như em không thi được hạng nhất, bố em sẽ đánh em."
Tiền Vân nhớ tới hoàn cảnh của La Giai, cô bé không có mẹ, trong nhà chỉ có bố, trong hội phụ huynh lần trước cô cũng từng tiếp xúc, là một người đàn ông khá nóng tính, hơn nữa còn rời đi rất sớm. Cô nghĩ có một đứa con ngoan như vậy, bố mẹ hẳn là rất tốt, nhưng khi đó cô chỉ đoán là do bố con bé hơi nghiêm khắc và bận rộn công việc.
Tiền Vân an ủi cô bé: "Vậy em hãy nói với bố của em, lần sau em nhất định thi được hạng nhất."
Không được đâu cô, không được đâu, bố sẽ đánh em, cô xem." La Giai nức nở, rồi vén tay áo mình lên cho La Giai xem.
Nhìn những vết thương trên tay, mặc dù đã đóng vẩy, nhưng trên làn da sạch sẽ của cô bé cũng khiến người ta đau lòng, Tiền Vân không khỏi che miệng mình: "Trời ạ, những vết thương này đều do bố em đánh sao?"
"Dạ, cô Tiền, đều do bố em đánh." La Giai lau nước mắt nói: "Bố vừa uống rượu vừa đánh em, tức giận cũng đánh em, lần này bố nhất định sẽ đánh em." Nói xong, cô bé sợ hãi òa khóc.
"Đừng khóc, đừng khóc." Tiền Vân vội vã vỗ lưng cô, trong lòng thầm nghĩ tại sao có người cha lại ngược đãi con mình như thế, cô cảm thấy đau lòng cho đứa trẻ này: "La Giai, đừng sợ, có cô ở đây, cô sẽ không để bố đánh em đâu, hay là như vầy đi, cô gọi điện cho bố em, được không?"
La Giai nghe xong thì lắc đầu: "Cô ơi, vô dụng thôi, bố em sẽ không nghe điện thoại của cô, sẽ không nghe cô nói đâu."
Tiền Vân suy nghĩ một chút, chắc chỉ còn một cách: "Vậy cô sẽ đưa em về, được không?"
La Giai ngẩng đầu lên, kích động nói: "Thật? Thật sao? Có phiền cô không?"
Tiền Vân dịu dàng nở nụ cười với cô bé: "Không sao đâu, nếu như đã biết chuyện, cô nghĩ cô cũng nên gặp mặt nói chuyện với bố em một chút."
La Giai nở nụ cười nhìn cô, khẽ cười nói: "Cảm ơn cô Tiền."
Nhà La Giai không xa trường học, đi bộ khoảng mười lăm phút, Tiền Vân cùng cô bé trở về nhà, dọc đường đi nhìn thân hình gầy gò của La Giai, cô bèn mua bánh ngọt cho cô bé ăn.
La Giai nhìn bánh ngọt Tiền Vân đưa cho bé thì lần nữa bật khóc.
Tiền Vân hơi khẩn trương, dừng lại, khom lưng nhìn cô: "Sao em lại khóc?"
La Giai cẩn thận cầm bánh ngọt trong tay, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ em đi rồi, không ai mua bánh ngọt cho em nữa."
Tiền Vân lau nước mắt cho cô, nhìn nét mặt cô bé chỉ có thể thở dài, trong lòng càng thêm đau lòng, cô lại nở nụ cười với La Giai: "Sau này cô sẽ mua cho em nữa, được không?"
"Dạ."
Rất nhanh hai người đã về đến nhà, nhà La Giai nằm trong tiểu khu kiểu cũ, ở tầng một. Đến trước cửa nhà, La Giai dùng chìa khóa trong cặp mở cửa, cô đi vào sau đó cầm một đôi dép lê để trước mặt Tiền Vân: "Cô ơi, cô mang đôi này vào đi, sạch lắm đấy."
vu than thien ha
Tiền Vân thay dép xong theo La Giai vào nhà, cô nhìn hoàn cảnh trong nhà, phát hiện vô cùng bẩn thỉu, trong không khí mặc dù có mùi hương tươi mát, nhưng vẫn có ít mùi khó ngửi, có thể nhìn ra được quét dọn chẳng đến đâu.
La Giai nhìn thoáng vào trong rồi quay đầu nói với Tiền Vân: "Bố em không có nhà, cô ơi, cô ngồi trước đi, em rót ly nước cho cô."
Tiền Vân cũng không ngại: "Không có gì, chúng ta cùng đợi bố em về." Cô đã nói với chồng mình sẽ về nhà muộn một chút. Một lát sau, La Giai bưng ly nước từ trong bếp ra nói:
"Cô Tiền, cô uống nước đi."
"Cảm ơn em, em cũng ngồi đi."
La Giai gật đầu, ngồi ở bên cạnh Tiền Vân. Trong lúc đang đợi bố, La Giai và Tiền Vân trò chuyện về cuộc sống và việc học tập của cô bé. Trò chuyện được một lát, La Giai nói: "Cô ơi, em vào lấy trái cây cho cô ăn."
Tiền Vân lắc đầu: "Không cần đâu em."
Nhưng La Giai vẫn kiên trì đi vào bếp, Tiền Vân nhìn theo bóng hình của La Giai cảm thấy tiếc cho một cô bé hiểu chuyện như vậy, cô quyết định nhất định phải giúp đỡ cho cô bé thật tốt. Một lát sau, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cô tưởng La Giai đã quay lại, xoay người nhìn lại thì thấy một người đàn ông có làn da ngăm đen đang cầm bình phích đứng ở phía sau lưng cô.
Cô kinh sợ kêu lên một tiếng, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì nhìn thấy chiếc bình phích ấy đập tới mình, cô ngã về phía sau, trước khi mất đi ý thức, cô còn nghe tiếng thét chói tai của La Giai.
**
Tiền Vân bị đau tỉnh lại, cô mở to mắt, cảm thấy trên cánh tay mình đau đớn, trước mắt cô là người đàn ông mới nhìn thấy, hắn đang cầm sợi dây nịt, quất lên người cô.
Tiền Vân khó chịu la lên một tiếng, nhưng phát hiện miệng mình bị bịt kín, mà toàn thân cô đều bị trói ở trên ghế, cô không thể động đậy, sao lại như vậy chứ?
"A...A...A..." Cô dốc sức giãy giụa, người đàn ông thấy cô mở mắt thì ngừng quất cô, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô.
Tiền Vân sợ tới mức quay mặt đi, nhưng mặt bị kéo trở về: "Em bây giờ biết về rồi sao? Sao lúc trước lại bỏ rơi tôi?"
Tiền Vân không hiểu người đàn ông này đang nói gì, nên đành lắc đầu. Người đàn ông không để ý đến cô, chỉ gào lên: "Em biết mấy năm nay tôi đau khổ như thế nào không? Tôi yêu em như vậy, sao em lại bỏ tôi đi?"
"Nhưng bây giờ thì tốt rồi, em đã về, sau này chúng ta sẽ ở bên nhau có được không?"
Tiền Vân vẫn lắc đầu, không ngờ người đàn ông bị động tác của cô kích thích, tựa như phát điên cầm dây nịt quất lên người cô: "Vì sao? Em còn muốn chạy trốn? Tôi không cho phép, tuyệt đối không cho phép, tôi hỏi em lần nữa, chúng ta sẽ ở bên nhau, được không?"
Tiền Vân đau đến đổ mồ hôi lạnh, cô sắp bất tỉnh rồi, đương nhiên không dám lắc đầu, cô yếu ớt gật đầu.
"Ngoan, tôi biết rồi, em vẫn là của tôi." Người đàn ông si mê nhìn mặt cô, sau đó phát hiện những vết thương của cô thì lo lắng nói: "Á, thật xin lỗi, làm em bị thương rồi, em đợi ở đây, tôi đi lấy thuốc thoa cho em, em đợi ở đây." Hắn nói xong, vội vàng chạy đi.
Trên người Tiền Vân đau vô cùng, trong lòng cũng hoảng sợ, cô mơ hồ đoán được thân phận của hắn, hắn là bố của La Giai, mà "cô" trong miệng hắn hình như là mẹ của La Giai, hắn xem cô như người vợ đã bỏ đi của mình.
Làm sao bây giờ? Cô mạnh mẽ mở to mắt, quan sát chỗ mình đang ở, là một cái phòng rất sâu, hẳn là ở dưới đất, bây giờ cho dù cô có kêu, cũng chỉ gặp được mình hắn.
Cô bỗng nhiên nhớ tới La Giai, không biết đứa bé đó hiện giờ thế nào, Còn nữa, cô bé có bị đối xử như vậy không?
Khi đang nghĩ như vậy, một giọng nói non nớt xuất hiện ở ngoài cửa: "Cô Tiền."
Cô nhìn qua, quả nhiên là La Giai.
La Giai khóc chạy về phía cô rồi tháo miếng băng trên miệng cô ra: "Xin lỗi cô, xin lỗi cô, em không biết bố em lại như vậy."
"La Giai, mau, mau đi báo cảnh sát."
"Cô Tiền, bây giờ em không có cách nào đi ra ngoài, nếu báo cảnh sát, bố em sẽ biết đấy." La Giai khẩn trương nói: "Làm sao bây giờ, cứ tiếp tục như vậy, bố em sẽ đánh chết cô mất."
Tiền Vân yếu ớt mở miệng: "Đừng khóc, cô bé, mau giúp cô tháo dây thừng ra."
"Được." La Giai nhanh chóng dùng kéo cắt sợi dây trên người Tiền Vân, rồi tháo dây xuống.
La Giai nhìn những vết thương trên người Tiền Vân rồi lo lắng hỏi: "Cô ơi, cô sao rồi, cô có thể đi không?"
Tiền Vân gắng sức đứng lên, nhưng cảm giác đau đớn ập đến khiến cô muốn hôn mê bất tỉnh.
Mà đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân khiến thần kinh hai người căng lên.
"La Giai, bố em đến rồi." Cả người La Giai run lên, cô bé nhìn cây kéo trong tay, dần dừ rất lâu, dường như đã hạ quyết tâm, cô nói với Tiền Vân: "Cô ơi, em sẽ bảo vệ cô."
Nói xong, con bé đi tới bên cạnh cửa, trong tay nắm chặt cây kéo. Một giây sau, người đàn ông đi vào, thấy dây trói bị cởi ra, đã gào lên:
"Xảy ra chuyện gì?..."
Lời còn chưa dứt, La Giai nấp phía sau lưng đã xông lên đâm vào phía sau lưng hắn.
"A.." Người đàn ông kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, nhưng vết thương này căn bản không thể khống chế được hắn, hắn quay đầu nhìn con gái của mình: "Mày, mày..."
Khi hắn muốn vươn tay thì Tiền Vân đã cầm cây dao nhào tới đâm hắn xuống đất.
"A...A...A" Cô thét lên chói tai, nhắm mắt lại, lại đâm thêm mấy dao, từng dao từng dao đâm xuống.
Mãi đến khi giọng nói run rẩy của La Giai vang lên: "Cô Tiền....được rồi....được rồi..."
Bờ môi Tiền Vân run rẩy, cô mở mắt ra, nhìn con dao dính đầy máu trên tay mình rồi nhìn vết thương trên lưng hắn, hắn còn mở to hai mắt.
"Á....Á..." Cô lập tức ném dao đi, sau đó ôm lấy La Giai đang khóc bên cạnh, cô mở to mắt, vô thần nhìn bức tường đối diện: "Không...Không sao....Không sao nữa rồi..."
Trường tiểu học, ban hai.
Tiền Vân rời khỏi lớp, trở về phòng làm việc của mình, cô sắp xếp lại mọi thứ chào tạm biệt mọi người trong phòng giáo viên rồi rời khỏi phòng chuẩn bị về nhà, nhưng cô vừa mới ra khỏi phòng, đã nghe tiếng gọi:
"Cô ơi..."
Tiền Vân nghe giọng nói quay đầu nhìn, thì trông thấy một học sinh nữ trong lớp của cô. Tiền Vân đeo túi, xoay người dịu dàng hỏi: "La Giai, sao thế, sao em vẫn chưa về nhà?"
La Giai cúi đầu, sợ hãi mở miệng nói: "Cô ơi, em...em... không dám về nhà."
Tiền Vân nhìn bộ dạng chực khóc của cô, thì vỗ vai cô bé, an ủi nói: "Sao vậy, em nói cho cô nghe xem?"
La Giai ngẩng đầu nhìn cô: "Cô ơi, điểm môn văn hôm nay của em không đạt điểm tối đa, bố em nhất định, nhất định sẽ đánh em."
"Không đâu, thành tích của em đã tốt lắm rồi, lúc nào cũng nằm trong top 5 trong lớp." La Giai là học sinh gương mẫu, còn là lớp trưởng, thành tích tốt, tính tình cũng rất tốt nên Tiền Vân rất thích con bé.
La Giai liều mạng lắc đầu, khẩn trương nói: "Cô ơi, cô không biết đâu, nếu như em không thi được hạng nhất, bố em sẽ đánh em."
Tiền Vân nhớ tới hoàn cảnh của La Giai, cô bé không có mẹ, trong nhà chỉ có bố, trong hội phụ huynh lần trước cô cũng từng tiếp xúc, là một người đàn ông khá nóng tính, hơn nữa còn rời đi rất sớm. Cô nghĩ có một đứa con ngoan như vậy, bố mẹ hẳn là rất tốt, nhưng khi đó cô chỉ đoán là do bố con bé hơi nghiêm khắc và bận rộn công việc.
Tiền Vân an ủi cô bé: "Vậy em hãy nói với bố của em, lần sau em nhất định thi được hạng nhất."
Không được đâu cô, không được đâu, bố sẽ đánh em, cô xem." La Giai nức nở, rồi vén tay áo mình lên cho La Giai xem.
Nhìn những vết thương trên tay, mặc dù đã đóng vẩy, nhưng trên làn da sạch sẽ của cô bé cũng khiến người ta đau lòng, Tiền Vân không khỏi che miệng mình: "Trời ạ, những vết thương này đều do bố em đánh sao?"
"Dạ, cô Tiền, đều do bố em đánh." La Giai lau nước mắt nói: "Bố vừa uống rượu vừa đánh em, tức giận cũng đánh em, lần này bố nhất định sẽ đánh em." Nói xong, cô bé sợ hãi òa khóc.
"Đừng khóc, đừng khóc." Tiền Vân vội vã vỗ lưng cô, trong lòng thầm nghĩ tại sao có người cha lại ngược đãi con mình như thế, cô cảm thấy đau lòng cho đứa trẻ này: "La Giai, đừng sợ, có cô ở đây, cô sẽ không để bố đánh em đâu, hay là như vầy đi, cô gọi điện cho bố em, được không?"
La Giai nghe xong thì lắc đầu: "Cô ơi, vô dụng thôi, bố em sẽ không nghe điện thoại của cô, sẽ không nghe cô nói đâu."
Tiền Vân suy nghĩ một chút, chắc chỉ còn một cách: "Vậy cô sẽ đưa em về, được không?"
La Giai ngẩng đầu lên, kích động nói: "Thật? Thật sao? Có phiền cô không?"
Tiền Vân dịu dàng nở nụ cười với cô bé: "Không sao đâu, nếu như đã biết chuyện, cô nghĩ cô cũng nên gặp mặt nói chuyện với bố em một chút."
La Giai nở nụ cười nhìn cô, khẽ cười nói: "Cảm ơn cô Tiền."
Nhà La Giai không xa trường học, đi bộ khoảng mười lăm phút, Tiền Vân cùng cô bé trở về nhà, dọc đường đi nhìn thân hình gầy gò của La Giai, cô bèn mua bánh ngọt cho cô bé ăn.
La Giai nhìn bánh ngọt Tiền Vân đưa cho bé thì lần nữa bật khóc.
Tiền Vân hơi khẩn trương, dừng lại, khom lưng nhìn cô: "Sao em lại khóc?"
La Giai cẩn thận cầm bánh ngọt trong tay, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ em đi rồi, không ai mua bánh ngọt cho em nữa."
Tiền Vân lau nước mắt cho cô, nhìn nét mặt cô bé chỉ có thể thở dài, trong lòng càng thêm đau lòng, cô lại nở nụ cười với La Giai: "Sau này cô sẽ mua cho em nữa, được không?"
"Dạ."
Rất nhanh hai người đã về đến nhà, nhà La Giai nằm trong tiểu khu kiểu cũ, ở tầng một. Đến trước cửa nhà, La Giai dùng chìa khóa trong cặp mở cửa, cô đi vào sau đó cầm một đôi dép lê để trước mặt Tiền Vân: "Cô ơi, cô mang đôi này vào đi, sạch lắm đấy."
vu than thien ha
Tiền Vân thay dép xong theo La Giai vào nhà, cô nhìn hoàn cảnh trong nhà, phát hiện vô cùng bẩn thỉu, trong không khí mặc dù có mùi hương tươi mát, nhưng vẫn có ít mùi khó ngửi, có thể nhìn ra được quét dọn chẳng đến đâu.
La Giai nhìn thoáng vào trong rồi quay đầu nói với Tiền Vân: "Bố em không có nhà, cô ơi, cô ngồi trước đi, em rót ly nước cho cô."
Tiền Vân cũng không ngại: "Không có gì, chúng ta cùng đợi bố em về." Cô đã nói với chồng mình sẽ về nhà muộn một chút. Một lát sau, La Giai bưng ly nước từ trong bếp ra nói:
"Cô Tiền, cô uống nước đi."
"Cảm ơn em, em cũng ngồi đi."
La Giai gật đầu, ngồi ở bên cạnh Tiền Vân. Trong lúc đang đợi bố, La Giai và Tiền Vân trò chuyện về cuộc sống và việc học tập của cô bé. Trò chuyện được một lát, La Giai nói: "Cô ơi, em vào lấy trái cây cho cô ăn."
Tiền Vân lắc đầu: "Không cần đâu em."
Nhưng La Giai vẫn kiên trì đi vào bếp, Tiền Vân nhìn theo bóng hình của La Giai cảm thấy tiếc cho một cô bé hiểu chuyện như vậy, cô quyết định nhất định phải giúp đỡ cho cô bé thật tốt. Một lát sau, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cô tưởng La Giai đã quay lại, xoay người nhìn lại thì thấy một người đàn ông có làn da ngăm đen đang cầm bình phích đứng ở phía sau lưng cô.
Cô kinh sợ kêu lên một tiếng, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì nhìn thấy chiếc bình phích ấy đập tới mình, cô ngã về phía sau, trước khi mất đi ý thức, cô còn nghe tiếng thét chói tai của La Giai.
**
Tiền Vân bị đau tỉnh lại, cô mở to mắt, cảm thấy trên cánh tay mình đau đớn, trước mắt cô là người đàn ông mới nhìn thấy, hắn đang cầm sợi dây nịt, quất lên người cô.
Tiền Vân khó chịu la lên một tiếng, nhưng phát hiện miệng mình bị bịt kín, mà toàn thân cô đều bị trói ở trên ghế, cô không thể động đậy, sao lại như vậy chứ?
"A...A...A..." Cô dốc sức giãy giụa, người đàn ông thấy cô mở mắt thì ngừng quất cô, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô.
Tiền Vân sợ tới mức quay mặt đi, nhưng mặt bị kéo trở về: "Em bây giờ biết về rồi sao? Sao lúc trước lại bỏ rơi tôi?"
Tiền Vân không hiểu người đàn ông này đang nói gì, nên đành lắc đầu. Người đàn ông không để ý đến cô, chỉ gào lên: "Em biết mấy năm nay tôi đau khổ như thế nào không? Tôi yêu em như vậy, sao em lại bỏ tôi đi?"
"Nhưng bây giờ thì tốt rồi, em đã về, sau này chúng ta sẽ ở bên nhau có được không?"
Tiền Vân vẫn lắc đầu, không ngờ người đàn ông bị động tác của cô kích thích, tựa như phát điên cầm dây nịt quất lên người cô: "Vì sao? Em còn muốn chạy trốn? Tôi không cho phép, tuyệt đối không cho phép, tôi hỏi em lần nữa, chúng ta sẽ ở bên nhau, được không?"
Tiền Vân đau đến đổ mồ hôi lạnh, cô sắp bất tỉnh rồi, đương nhiên không dám lắc đầu, cô yếu ớt gật đầu.
"Ngoan, tôi biết rồi, em vẫn là của tôi." Người đàn ông si mê nhìn mặt cô, sau đó phát hiện những vết thương của cô thì lo lắng nói: "Á, thật xin lỗi, làm em bị thương rồi, em đợi ở đây, tôi đi lấy thuốc thoa cho em, em đợi ở đây." Hắn nói xong, vội vàng chạy đi.
Trên người Tiền Vân đau vô cùng, trong lòng cũng hoảng sợ, cô mơ hồ đoán được thân phận của hắn, hắn là bố của La Giai, mà "cô" trong miệng hắn hình như là mẹ của La Giai, hắn xem cô như người vợ đã bỏ đi của mình.
Làm sao bây giờ? Cô mạnh mẽ mở to mắt, quan sát chỗ mình đang ở, là một cái phòng rất sâu, hẳn là ở dưới đất, bây giờ cho dù cô có kêu, cũng chỉ gặp được mình hắn.
Cô bỗng nhiên nhớ tới La Giai, không biết đứa bé đó hiện giờ thế nào, Còn nữa, cô bé có bị đối xử như vậy không?
Khi đang nghĩ như vậy, một giọng nói non nớt xuất hiện ở ngoài cửa: "Cô Tiền."
Cô nhìn qua, quả nhiên là La Giai.
La Giai khóc chạy về phía cô rồi tháo miếng băng trên miệng cô ra: "Xin lỗi cô, xin lỗi cô, em không biết bố em lại như vậy."
"La Giai, mau, mau đi báo cảnh sát."
"Cô Tiền, bây giờ em không có cách nào đi ra ngoài, nếu báo cảnh sát, bố em sẽ biết đấy." La Giai khẩn trương nói: "Làm sao bây giờ, cứ tiếp tục như vậy, bố em sẽ đánh chết cô mất."
Tiền Vân yếu ớt mở miệng: "Đừng khóc, cô bé, mau giúp cô tháo dây thừng ra."
"Được." La Giai nhanh chóng dùng kéo cắt sợi dây trên người Tiền Vân, rồi tháo dây xuống.
La Giai nhìn những vết thương trên người Tiền Vân rồi lo lắng hỏi: "Cô ơi, cô sao rồi, cô có thể đi không?"
Tiền Vân gắng sức đứng lên, nhưng cảm giác đau đớn ập đến khiến cô muốn hôn mê bất tỉnh.
Mà đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân khiến thần kinh hai người căng lên.
"La Giai, bố em đến rồi." Cả người La Giai run lên, cô bé nhìn cây kéo trong tay, dần dừ rất lâu, dường như đã hạ quyết tâm, cô nói với Tiền Vân: "Cô ơi, em sẽ bảo vệ cô."
Nói xong, con bé đi tới bên cạnh cửa, trong tay nắm chặt cây kéo. Một giây sau, người đàn ông đi vào, thấy dây trói bị cởi ra, đã gào lên:
"Xảy ra chuyện gì?..."
Lời còn chưa dứt, La Giai nấp phía sau lưng đã xông lên đâm vào phía sau lưng hắn.
"A.." Người đàn ông kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, nhưng vết thương này căn bản không thể khống chế được hắn, hắn quay đầu nhìn con gái của mình: "Mày, mày..."
Khi hắn muốn vươn tay thì Tiền Vân đã cầm cây dao nhào tới đâm hắn xuống đất.
"A...A...A" Cô thét lên chói tai, nhắm mắt lại, lại đâm thêm mấy dao, từng dao từng dao đâm xuống.
Mãi đến khi giọng nói run rẩy của La Giai vang lên: "Cô Tiền....được rồi....được rồi..."
Bờ môi Tiền Vân run rẩy, cô mở mắt ra, nhìn con dao dính đầy máu trên tay mình rồi nhìn vết thương trên lưng hắn, hắn còn mở to hai mắt.
"Á....Á..." Cô lập tức ném dao đi, sau đó ôm lấy La Giai đang khóc bên cạnh, cô mở to mắt, vô thần nhìn bức tường đối diện: "Không...Không sao....Không sao nữa rồi..."
Tác giả :
Dực Tô Thức Quỷ