Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài
Chương 112
Chương 112
Hác Triều Nhân nhìn lướt qua quảr lý Vương, cân nhắc một lát rồi nói: “Không có gì, những gì nên nói tôi đã nói rồi, bây giờ tất cả mọi người là người một nhà, hơn nữa không chừng tổng giám đốc Lục gọi vài cuộc điện thoại là biết được tài liệu này ngay."
Giám đốc Vương hằng giọng nói: “Là thế này, đa số tài sản của xí nghiệp Thiên Thông đều thuộc danh nghĩa của một công thương mại tên là Thiên Hải, hai công ty đầu tư qua lại để tăng định giá. Thực tế là hai công ty này không có bao nhiêu tài sản, bọn họ khiến bên ngoài tưởng rằng tài sản của bọn họ rất khổng lồ nhờ vào tài sản bọt biển, bao trùm khắp nơi, nghe nói bây giờ đã bắt đầu tìm kiếm danh sách cửa sau rồi."
“Vậy chẳng phải là lừa người ta ở khắp nơi à?" Vẻ mặt Trương Phượng Tiên đầy sự nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm Lục Tam Phong mà nói: “Anh gặp đối thủ rồi, quỷ gặp quỷ"
“Có mùi vị âm mưu." Lục Tam Phong mỉm cười, đây đúng là một thời đại yêu ma quỷ quái lượn lờ, trước kia anh đã từng nghe một chuyện cười, đầu tiên là đi tìm một tài phiệt giàu có nhất rồi nói mình là con rể của chủ tịch ngân hàng thế giới để đạt được sự hợp tác, sau đó đến gặp chủ tịch ngân hàng thế giới rồi nói mình là tác của nhà tài phiet kia.
“Cách làm của đám người này cũng khá là hay đấy, chủ yếu là hậu thuẫn của người ta tương đối lớn, hơn hữa còn có thể làm thành sự thật, công ty thương mại Thiên Hải này có một lớp vỏ khác trên sàn giao dịch chứng khoán New York." Giám đốc Vương nói một cách sâu xa: “Lớp vỏ cứng như vỏ rùa này, anh không thể phá được!"
“Tôi cũng đâu thể chờ chết chứ?" Lục Tam Phong nhìn Hác Triều Nhân, nói: “Tổng giám đốc Hác có ý kiến gì không?"
Vẻ mặt Hác Triều Nhân đầy tuyệt vọng, theo sự hiểu biết mấy ngày nay của anh ta khi biết được những khúc mắc đằng sau công ty công nghiệp Thiên Thông này, anh ta càng trở nên tuyệt vọng. Quỷ mới biết bao nhiêu lợi ích của mọi người có liên quan đến nó, quá nhiều công ty túi da đã hỗ trợ cho công ty này.
“Tổng giám đốc Hác, tôi cảm thấy anh không nên quá duy tâm, hy vọng xa vời công ty này ra nước ngoài tài trợ, sau đó cắt quỹ đầu tư bán cổ phiếu của bọn tư bản, rồi nhảy ra an toàn?" Lục Tam Phong châm một điếu thuốc, không biết nên khóc hay cười, mở miệng nói: “Tư bản cũng chia cấp bậc mà, nói thật ra, trong nước này chưa có ai có thể cắt quỹ đầu tư bán cổ phiếu ở sàn giao dịch chứng khoán New Yorkl"
“Tổng giám đốc Lục có ý gì thì cứ nói thẳng."
“Dễ mà, vạch trần ra đi, bất kể thế lực của người kia to đến mức nào, có nhiều khúc mắc ra sao, cứ vạch trần hết cả ra, để người cả nước xem xem, để ánh sáng chiếu xuống, yêu ma quỷ quái gì cũng phải tránh."
“Vậy xin tổng giám đốc Lục chỉ bảo nhiều hơn, có gì cần cứ tìm tôi, tôi làm được cái gì thì sẽ làm."
Mọi người thương lượng rất lâu, Lục Tam Phong được chở đến cửa nhà máy, bắt tay nhau, cho số điện thoại rồi vẫy tay tạm biệt.
Giám đốc Vương nhìn Lục Tam Phong đi rồi, bèn nói: “Đây là ai vậy chứ?"
“Một người có dã tâm hệt như công nghiệp Thiên Thông, nhưng mà cậu ta không có cạnh tranh gì với tôi, anh cảm thấy cậu ta có thể thu phục được công nghiệp Thiên Thông hay không?"
Giám đốc Vương lắc đầu tỏ vẻ khinh thường, há mồm đáp: “Bây giờ tôi muốn thăm dò rằng rốt cuộc công nghiệp Thiên Thông là giặc tây lừa bịp trong giới hay là dự định thật sự kinh doanh ở nhà, còn về kẻ tự mình tìm đến cửa này thì đừng quan tâm là hơn."
Hác Triều Nhân thở dài không nói, bây giờ anh ta đã hoang mang lo sợ, chỉ cần có cọng rơm, anh ta cũng chịu cầm lấy, dĩ nhiên là anh ta cũng sẽ không đồn tất cả hy vọng lên người Lục Tam Phong.
Trên đường quay về, Trương Phượng Tiên lái xe, thấy Lục Tam Phong ngồi im lặng ở ghế phó lái, hệt như đã bị thế lực sau lưng của người gây ra chuyện này dọa sợ vậy.
“Bỏ qua đi, không chỉ anh mà tôi cũng hết cách liên lụy, quá lớn, đã không còn là nơi đónữa."
“Tôi đang nghĩ làm sao giết chết bọn họ!" Trên mặt Lục Tam Phong không có bao nhiêu biểu cảm, âm mưu như thế này không thiếu, nhưng đám bịp bợm bọn họ gặp Lục Tam Phong là coi như xui.
“Anh còn muốn giết chết người ta?"
Trương Phượng Tiên đầy vẻ “anh điên rồi à".
“Quay lại, đến văn phòng của công nghiệp Thiên Thông!"
“Anh định làm gì?"
“Tôi cảnh cáo bọn họ, mau cút đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!"
“Cái gì?" Trương Phượng Tiên giãm phanh dừng xe lại, nhìn Lục Tam Phong mà nói: “Đầu anh không vào nước chứ?
Anh lấy cái gì đuổi bọn họ đi?"
“Mông bọn họ không sạchI"
“Không sạch? Anh có chứng cứ không?"
“Tôi có thể tạo ra một ít, chỉ cần hình thành làn sóng lốc dư luận là có thể bắt đầu điều trai"
Trương Phượng Tiên ôm đầu, nhìn Lục Tam Phong như nhìn một kẻ điên, nói: “Người ngoài như anh mà nhảy vào đó, không sợ chết à?"
“Tôi sống trong đường chết, đã không còn cách nào nữa rồi, muốn thu phục được công ty này trong thời gian ngắn nhất thì phải liều mạng mạo hiểm" Lục Tam Phong mở cửa xe xuống, châm một điếu thuốc, nói: “Đi Trương Phượng Tiên khởi động xe, chạy nhanh như bay. Trương Phượng Tiên luôn khuyên bảo Lục Tam Phong suốt dọc đường, thật ra ngay từ đầu Trương Phượng Tiên đã biết công ty này, vừa thu hút đầu tư là chiếm danh ngạch ngay nên mới đổi phương án ngay.
Chứ không phải là đấm nhau với người tal Vài nhà cao tầng ít ỏi ở trong thành phố, trên đường Đông Nam, chủ yếu được dùng để làm tòa lầu cao ốc văn phòng, một số thì là văn phòng của các công ty nước ngoài.
Lục Tam Phong đi thẳng lên lầu tám, đến trước cửa của một văn phòng lớn có treo vài ký tự to, anh gõ cửa văn phòng công nghiệp Thiên Thông, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước ra.
“Các người làm gì thế?"
“Tìm quản lý của các người ở đây, có việc cần nói chuyện!"
Đối phương liếc mắt đánh giá Lục Tam Phong rồi quay đầu đi vào, không bao lâu sau lại đi ra mở cửa, nói: “Giám đốc Phong đang có mặt ở văn phòng."
Lục Tam Phong đẩy cửa ra, trông thấy một người đàn ông mặc vest, mặt lại có vẻ lưu manh, cổ áo mở rộng, gác chân lên bàn, hình xăm ẩn hiện lấp ló trong áo.
“Các người làm gì đấy?"
“Anh là quản lý của công nghiệp Thiên Thông?" Lục Tam Phong nhíu mày hỏi.
“Đúng thế, trông ông đây không giống à? Các người có chuyện gì?"
“Là thế này, tôi là ông chủ của nhà máy thực phẩm, gần đây tôi cảm thấy hứng thú với các dự án xúc tiến đầu tư địa phương, nhưng công ty của các người chiếm chỉ tiêu, tôi đến đây vì muốn nói cho anh biết một tiếng, tốt nhất là các anh mau cút đi, trong tay tôi có số lượng tài liệu lớn về các anh, trong đó là một vài cổ phần của lãnh đạo, hoạt động hộp đen, thu hồi đất bất hợp pháp, nêm yết cửa sau và lừa dối cổ đông!" Lục Tam Phong gắn từng chữ.
Trương Phượng Tiên nhìn anh, thầm than trong lòng rằng người này đúng là tên bịp trời sinh, nói dối mà không chớp mắt tí nào, đứng ở đây làm mưa làm gió, ai không biết còn tưởng rằng anh thuộc cục điều tra đặc biệt gì đó, thiếu điếu lấy giấy chứng nhận ra, bắt bớ người kia.
Đối phương cũng bị dọa sợ, rút chân gác trên bàn xuống, kinh hoảng nhìn anh mà nói: “Chuyện này liên quan gì đến tôi, tôi có làm gì đâu?"
“Tôi biết, chỉ cần anh đăng báo chuyện này là xong, đây là danh thiếp của tôi, bảo bọn họ liên lạc với tôi, tiện thể nói cho lãnh đạo của anh biết, nếu không lùi ra khỏi đợt xúc tiến đầu tư này, đừng trách tôi không khách sáo Lục Tam Phong đặt danh thiếp lên bàn rồi quay đầu bỏ đi.
Vào lúc ăn cơm chiều, Lục Tam Phong cúi đầu ăn cơm, không nói câu nào, Trương Phượng Tiên nhìn anh, nói: “Nếu anh gặp chuyện không may, tôi sẽ không cứu anh đâu, mà có khi là khó cứu đây."
“Không cần, lòng tôi tự có chừng mực!"
“Từ nhỏ đến lớn, có phải anh rất thích liều mạng không? Từ kế hoạch kinh doanh của anh đến việc bây giờ, chuyện nào thì người bình thường cũng làm được. Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến người khác chiếm đoạt vài danh ngạch, thế lực còn to lớn, công ty rất khổng lồ, ý nghĩ đầu tiên của người bình thường là đi đường vòng, anh là người đầu tiên liều mạng chơi tới cùng đấy."
Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn cô ta, nói: “Tôi cảm thấy tôi có thể thắng, chỉ cần có cơ hội thắng nhỏ nhoi là tôi thắng chắc rồi."
“Lát nữa tôi gọi điện thoại hỏi bác mình một tí, nếu không thì lấy tiền của anh, tôi cũng thấy không yên tâm cho lắm." Trương Phượng Tiên ăn cơm, không nói thêm gì nữa, cô ta không ôm nhiều hy vọng với Lục Tam Phong.
Đừng nói đến Lục Tam Phong, ngay cả bản thân cô ta làm hết sức cũng chưa chắc ăn được.
Vừa quay về khách sạn, lễ tân đã nói với Lục Tam Phong: “Anh Lục, có điện thoại gọi cho anh, chúng tôi đã đặt số điện thoại gọi đến ở đầu giường của anh rồi."
“Ai gọi đấy?" Lục Tam Phong hỏi.
“Người kia nói là giám đốc của anh, họ Cao, còn có một người tự xưng là vợ anh"
“Được, tôi biết rồi." Lục Tam Phong đi về phía thang máy.
Quay về phòng, anh gọi điện thoại cho Giang Hiểu Nghị, tán gẫu vài chuyện trong nhà, gần đây Tống Tuyết Ly gọi điện thoại cho cô, vẫn muốn cô nhét hai người anh trai vào nhà máy.
Lục Tam Phong từ chối luôn.
Đã tìm được nhà trẻ cho Như Lan rồi, cũng mới nhập học, Giang Hiểu Nghỉ làm quen với vài chị em, ngày nào cũng ăn cơm, đi shopping, Lục Tam Phong nhận ra cô thấy hơi nhàm chán, nhưng anh đang gấp gáp nguy cấp lắm, không thể ở nhà với cô.
Sau khi cúp máy, anh gọi điện thoại cho Cao Chí Dũng.
“Tổng giám đốc Lục, báo cho anh một tin tốt, bên phía đội Lý Kỳ Nguyên phát triển rất thuận lợi, đã bàn xong những điều kiện liên quan rồi, vài ngày sắp tới có thể xác định luôn" Trong giọng Cao Chí Dũng đầy vẻ hưng phấn.
“Thế là tốt rồi, mấy ngày nay anh chú ý đến dây chuyền sản xuất, còn phải chọn người ứng cử cho quản đốc nhà máy mới. Nếu không được thì tuyển người từ vài doanh nghiệp nhà nước được tái cấu trúc, đưa sản phẩm hoàn thiện ra thị trường trước, hiểu không?"
“Anh yên tâm đi, bên phía anh sao rồi?"
“Không thuận lợi cho lắm, có doanh nghiệp chiếm chỉ tiêu, gần đây đang hòa giải, hẳn là vấn đề không to, mà Trương Phượng Tiên kia cũng không phải người đàm phán chuyên nghiệp gì cả, hầu hết là tôi làm tất." Lục Tam Phong hơi bất đắc dĩ, nếu là người chuyên nghiệp, quen thuộc với những thứ này một chút thì anh đâu cần mệt như thế.
“Thật sự là tôi không tìm được ai, nếu không thì chả cần tìm cô ta rồi, à đúng rồi, này…" Cao Chí Dũng ở đầu dây bên kia cứ ấp úng mãi.
“Có gì thì nói đi."
“Hôm nay tổng giám đốc Tôn gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi làm việc ở đây ra sao, còn nhắc đến anh, khá là thưởng thức anh, muốn trò chuyện với anh."
Lục Tam Phong nhướng mày, cảm giác không đúng lắm, sao thế này, muốn túm Cao Chí Dũng về à?
“Có vài việc đừng nói nhiều, bây giờ hai bên là đối thủ cạnh tranh, tôi có thể hiểu được tình cảnh anh kẹt giữa hai bên, nếu anh ta gọi đến đây thì tôi sẽ tâm sự với anh ta."
Hai bên trò chuyện một lát, Lục Tam Phong cúp máy, ngồi ngây ra trên giường, tổng giám đốc Tôn gọi điện thoại cho anh làm gì chứ?
Ra oai? Lấy người về?
Lục Tam Phong không hiểu rõ cho lắm, hai bên vẫn chưa giáp mặt đánh nhau ở trên thương trường, chẳng qua mọi người giác ngộ được mùi thuốc súng từ trước mà thôi.
Lòng anh đắn đo cân nhắc, bỗng điện thoại reo lên.