Juliet

Chương 9

Cái chết phủ lên con như màn sương giá sớm

Đọng trên đóa hoa đẹp đẽ nhất của cả cánh đồng.

…..

--- --------oOo---- -------

Chúng tôi phóng xe trên những con đường miền quê muôn đời tăm tối, lên dốc, xuống đồi, qua các thung lung và làng mạc đang ngủ say. Janice không dừng lại lần nào để nói chúng tôi đi đâu, và tôi cũng chẳng quan tâm. Chúng tôi đang di chuyển, thế là đủ, và trong một khoảng thời gian, tôi sẽ không phải quyết định gì hết.

Cuối cùng, khi chúng tôi rẽ vào một con đường mấp mô ở rìa làng, tôi đã mệt đến mức thèm được cuộn tròn trong luống hoa mà ngủ liền một tháng. Chỉ còn ngọn đèn pha mô tô dẫn dường cho chúng tôi, rẽ ngoằn ngoèo qua vùng hoang dã đầy những cây to cao vút và cây bụi rồi cuối cùng, đỗ lại trước một ngôi nhà tối om.

Tắt máy, Janice bỏ mũ, giữ tung mái tóc và ngoái nhìn tôi qua vai:

- Đây là nhà của mẹ. trên thực tế, hiện giờ nó là của chúng ta. – Nó rút ra một chiếc đèn pin nhỏ trong túi. – không có điện nên em phải trữ cái này. – Nó đi đến một cửa ngách, mở khóa và giữ cửa cho tôi. – Chào mừng chị về nhà.

Một hành lang hẹp dẫn chúng tôi thẳng tới một căn phòng có lẽ từng là bếp. Ngay cả trong bóng tối, hiển nhiên vẫn thấy đầy bụi và rác, không khí nồng nặc mùi ẩm mốc giống mùi quần áo ướt thối trong cái hòm mây.

- Em bảo là tối nay, chúng ta cắm trại ở đây, - Janice nói tiếp lúc châm vài cây nến, - không có nước và mọi thứ bụi bặm kinh khủng, nhưng trên gác còn tệ hại hơn. Cửa trước hoàn toàn bị đóng chặt.

- Làm sao em tìm ra nơi ngày trên đời? – tôi nói, trong phút chốc tôi quên bẵng mình mệt và rét biết chừng nào.

- Không dễ đâu, - Janice kéo khóa, mở một túi khác và lấy ra tấm bản đồ được gấp gọn gàng. – Hôm qua sau khi chị và cái gã – đẹp – mã ấy lên đường rồi, em đi mua cái này. Lẽ tất nhiên, cố tìm đường đi ở miền quê này…- Thấy tôi không cầm bản đồ để xem, nó soi thẳng cái đèn vào mặt tôi và lắc đầu. – Nhìn chị kìa, nhếch nhác đến khiếp. Và chị có biết gì không? Em biết chuyện này sẽ xảy ra! Mà em đã bảo rồi! nhưng chị không nghe! Lúc nào cũng thế….

- Chị xin lỗi! – Tôi trừng trừng nhìn Janice, chẳng còn bụng dạ nào để ý đến sự hả hê của nó. – Em có biết chính xác quả cầu bằng thạch anh là gì không? Có một số nghi lễ bí truyền sẽ…làm chị đê mê và…?

Thay vì quát trả tôi như nó thèm được làm, Janice chỉ gõ cái bàn đồ vào mũi tôi và nói, nghiêm túc:

- Em biết giống ngựa Ý mang điềm gở. Em đã bảo chị thế rồi. Jules, cái gã này,…

Tôi gạt cái bản đồ và ôm mặt:

- Thôi đi! Chị không muốn nói chuyện ấy. Ngay lúc này. – Khi nó vẫn chỉ cái đèn vào tôi, tôi giơ tay và gạt nốt đi. – Đầu chị đau muốn vỡ tung ra đây!

- Khổ thân chị, - Janice nói, giọng châm biếm mà tôi thừa biết. – Tai họa suýt tránh được ở Tuscany đêm nay….Chị tôi đã cứu được cái trinh tiết kiểu Mỹ…nhưng phải chịu cơn đau đầu dữ dội.

- Ừ, cứ cười chị đi, - tôi lẩm bẩm. – Chị đáng bị thế lắm,

Tưởng nó tiếp tục, tôi bối rối thấy nó không nói nữa. Cuối cùng, tôi buông tay và thấy nó đang trân trân nhìn mình, hơi chế nhạo. Rồi miệng nó trễ ra, mắt nó tròn xoe.

- Không! Chị đã ngủ với hắn, đúng không?

Khi không thấy phản bác mà chỉ có những giọt nước mắt, nó thở dài thườn thượt và quàng tay ôm tôi.

- Ờ, chị đã nói thà bị hắn lừa còn hơn bị em lừa. – Nó hôn lên tóc tôi. – Em mong cũng bõ công,

Cắm trại trên những cái áo bành tô nhậy cắn và những tấm nệm trên sàn bếp, quá khó ngủ, chúng tôi nằm nhiều giờ trong bóng tối rạng dần, mổ xẻ hành động phiêu lưu của tôi ở lâu đài Salimbeni. Mặc dù những bình luận của Janice tới tấp đến như mưa và rất kỳ cục, cuối cùng chúng tôi vẫn nhất trí trong hầu hết các việc, trừ vấn đề liệu tôi có nên “vui vẻ" với anh chàng đại bàng kia không – theo cách nói của janice.

- Đấy là ý kiến của em, - cuối cùng tôi nói và quay lưng đi, cố khép lại đề tài này, - nhưng dẫu chị biết hết mọi việc như chị biết lúc này, chị vẫn sẽ làm thế.

Phản ứng duy nhất của Janice là một lời chua cay:

- Sáng danh Chúa! Em mừng vì chị đã lấy được cái gì đó cho số tiền của chúng ta

Một lát sau, chúng tôi vẫn nằm, quay lưng vào nhau trong sự im lặng ương ngạnh, đột nhiên nó thở dài và lầm bầm.

- Em nhớ bà Rose

Không hiểu rõ ý nó – những câu cảm thán loại này chẳng giống nó tí nào, - tôi suýt bật ra lời nhận xét mỉa mai về nỗi nhớ bà Rose của nó, vì bà sẽ đồng ý với nó chứ không với tôi về việc tôi đã khờ dại nhận lời mời của Eva Maria. Nhưng tôi thấy mình lại trả lời một cách giản dị:

- Chị cũng thế.

Mà đúng thế thật. Một lát sau, hơi thở của nó chậm dần và tôi biết nó đã ngủ. Còn mình tôi với bao ý nghĩ ngổn ngang, tôi ước giá mình có thể chết như bà và bay đi trong vỏ quả phỉ, để trái tim nặng trĩu lại đằng sau.

Sáng hôm sau – hay đúng hơn, là quá trưa – chúng tôi ngồi trên bậc thềm dễ sập trước nhà dưới nắng, chia nhau chai nước và một thỏi granola, thỉnh thoảng lại véo nhau một cái để biết chắc là mình không mơ. Trước hết Janice kể với tôi rằng nó đã rất khó khăn mới tìm ra ngôi nhà, và nếu không có những người dân bản xứ thân thiện chỉ đúng hướng, nó sẽ không bao giờ có thể nhận ra vẻ đẹp mơ màng của ngôi nhà ẩn mình ở nơi hoang vu, trước kia có đường cho xe chạy và sân trước nhà.

- Em mất khối thời gian mới mở được cổng, - nó kể. – Nó bị kẹt vì gỉ nhoèn. Chưa kể cánh cửa. Em không thể tin rằng một ngôi nhà có thể vẫn tồn tại như thế này, hoàn toàn trống rỗng suốt hai chục năm, không ai dọn đến ở hoặc tiếp quản cơ ngơi.

- Đây là Italy, - tôi nhún vai, nói. – Hai chục năm chẳng là gì. Ở đây, thời gian không thành vấn đề. Mà ai dám làm thế, khi bị những hồn ma vây quanh? Chúng ta gặp may là họ để chúng ta lảng vảng quanh quất một thời gian, ra vẻ chúng ta thuộc về nơi này.

Janice khịt mũi:

- Em cược là sự bất tử đang tàn. Chính vì thế người ta người ta mới khoái đùa giỡn với những người xinh xắn thú vị, - nó toét miệng cười và liếm môi trên khêu gợi, - như chị.

Thấy tôi vẫn không sao cười nổi, nụ cười của nó trở nên thông cảm hơn, gần như chân thành. - Nhìn chị kìa, chị nghĩ đi đâu thế? Thử hình dung xem, nếu họ tóm được chị. Họ sẽ…em chẳng biết nữa… - Janice khó mà tưởng tượng nổi sự ghê rợn tôi phải trải qua. – Chỉ mừng là em gái chị đã tìm thấy chị đúng lúc.

Thấy vẻ hy vọng của nó, tôi vòng tay ôm và siết nó thật chặt.

- Chị mừng! Hãy tin chị. Chị chỉ không hiểu vì sao em tới được đó? Con đường từ đây đến lâu đài Salimbeni thật kinh khủng. Tại sao em không để mặc hị..

Janice nhìn tôi, nhếch lông mày:

- Chị đang nói xỏ em đấy ư? Bọn khốn ấy đã lấy trộm cuốn sách của chúng ta! Đây là lúc đòi lại! Nếu chị không cuống cuồng chạy ra đường dành cho xe, em sẽ phải đột nhập và tìm kiếm khắp cái lâu đài trời đánh ấy.

- Ờ, đây là ngày may mắn của em! – tôi đứng dậy đi vào bếp, chộp lấy cái túi xách của mình. – đây! – Tôi ném cái túi về phía chân Janice. – Đừng nói chị không làm việc theo nhóm đấy.

- Chị đang phỉnh! – Nó háo hức kéo khóa mở túi và bắt đầu lục lọi. Nhưng chỉ sau vài giây, nó lùi lại tỏ vẻ ghê tởm. – Eo ơi! Cái gì thế này?

Cả hai chúng tôi nhìn chằm chặp vào hai bàn tay nó. Chúng nhoe nhoét máu hoặc một thứ gì đó rất giống máu.

- Lạy chứa tôi, Jules! Janice thở hổn hển. – Chị đã giết ai đấy? Trời ạ! Cái này là cái gì vậy? – Nó ngửi bàn tay, vẻ e sợ. – Đúng là máu. Đừng bảo em đây là máu của chị, vì nếu thế, em sẽ quay lại đó ngay và biến thằng cha ấy thành một tác phẩm nghệ thuật hiện đại!

Vì lý do nào đó, nó nhăn nó hung hăng khiến tôi phì cười, có lẽ vì tôi chưa quen với sự ủng hộ của nó như thế này.

- Suýt chết! – Nó nói, quên cả giận khi thấy rốt cuộc, tôi đã cười. – Chị làm em phát hoảng. Đừng làm thế lần nữa đấy.

Chúng tôi cầm túi và dốc ngược. Quần áo của tôi, cũng như cuốn Romeo và Juliet rơi tứ tung, và may thay, không bị hư hại nhiều. Tuy vậy, cái lọ nhỏ màu xanh bí ẩn đã vỡ tan tành, chắc là vì tôi ném cái túi qua cổng trong lúc bỏ chạy.

- Cái này là gì nhỉ? – Janice nhặt một mảnh thủy tinh vương vãi và lật đi lật lại trong tay. – Đấy là cái lọ nhỏ, - tôi nói, - mà chị kể với em; cái lọ Umberto đưa cho Alessandro, nó khiến anh ta thực sự bực mình.

- Hừ. – Janice lau tay lên cỏ. – Ít ra bây giờ chúng ta cũng biết nó đựng gì. Máu. Thử nghĩ xem. Có lẽ chị đúng và bọn họ là ma cà rồng thật. Có khi đây là bữa ăn nhẹ giữa buổi sáng…

Chúng tôi ngồi đó một lúc, suy nghĩ đến các khả năng. Vào một thời điểm, tôi nhặt mảnh lụa thưởng và ngắm nghía, ân hận.

- Thật xấu hổ. Làm sao mà tẩy được máu trên thứ lụa cổ này?

Janice cầm một góc và chúng tôi căng mảnh lụa ra, ngắm chỗ bị dây máu. Phải thừa nhận rằng, cái lọ không phải là thủ phạm duy nhất, nhưng tôi biết tốt hơn là kể với nó điều đó.

- Lạy Đức Mẹ thiêng liêng, mẹ của Chúa Trời! đây là toàn bộ ý kiến: chị đừng tẩy máu đi. đây đúng là thứ họ muốn mảnh lụa thưởng trông như thế. Chị không thấy sao?

Nó nhìn tôi chăm chú, thiết tha, nhưng chắc là trông tôi đờ đẫn lắm.

- Giống như ngày xưa, - nó giải thích, - các bà già kiểm tra khăn trải giường vào buổi sáng hôm sau lễ cưới! Em cược với chị chắc nịch rằng, - nó nhặt hai mảnh cái lọ vỡ, cả cái nút lên, - đây là hoặc đã là thứ trong giới mai mối bọn em nhắc đến như một bằng chứng trinh tiết. Không chỉ có máu, mà là máu trộn với thứ khác. Đây là một kỹ thuật rất cao, tin em đi.

Nhìn vẻ mặt tôi, nó cười phá lên.

- Ơ kìa, vẫn thế mà lại. Chị không tin em à? Chị tưởng chỉ thời Trung Cổ người ta mới xem xét các tấm vải trải giường à? Nhầm to! Chúng ta đừng quên là một số nền văn hóa vẫn sống trong thời Trung cổ. Thử nghĩ xem: nếu chị trở lại đây và bị gả tống cho một ông anh họ chăn dê nào đấy, nhưng – chao ôi! – chị đã làm đủ chuyện ngu dại với Tom, Harry và Dick…thì chị sẽ làm gì? Có khả năng rằng, chú rể chăn dê cộng với bố mẹ chồng chị sẽ chẳng vui gì khi thấy có kẻ đã xơi tái thứ thượng hạng kia rồi. Giải pháp là: chị có thể thu xếp vào một bệnh viện tư. Phục hồi mọi thứ rồi trải qua cái việc chết tiệt kia lần nữa, chỉ để vui lòng khán giả. Hoặc là chị có thể lén mang theo một lọ nhỏ thứ này đến bữa tiệc. Rẻ hơn nhiều.

- Nghĩ thế là quá xa vời…- Tôi phản đối.

- Chị biết em nghĩ gì không? – Janice nói tiếp, mắt lấp lánh. Em cho rằng bọn họ đã bố trí cho chị một dịp vui thú. Em nghĩ họ đã đánh thuốc mê cho chị - hoặc chí ít là thử - và hy vọng chị sẽ không còn tỉnh táo sau những trải nghiệm nhẹ dạ với tu sĩ Lorenzo và cả nhóm mơ mộng, thế là họ dẫn tới và khều mảnh lụa thưởng rồi bôi bẩn bằng thứ này, làm cho nó trông giống như chàng Romeo cổ lỗ đã lái cả cỗ xe tình ái vào thành phố anh đào.

Tôi nhăn mặt, nhưng hình như Janice không nhận thấy.

- Lẽ tất nhiên là rất trớ trêu, - nó nói tiếp, quá mải mê với những lập luận dâm dật nên không nhận ra vẻ khó chịu ra mặt của tôi về đề tài và kiểu dùng từ của nó, - vì họ có thể tránh được sự phiền toái trời đánh ấy. Đấy cho cả hai tiến tới và đằng nào cũng nhồi mẩu thịt sống ấy vào. Giống như Romeo và Juliet. Chà chà! Từ vũ hội đến ban công rồi lên giường là năm chục trang. Hãy cho em biết: chị đã thử phá kỷ lục của họ chưa? – Nó phấn khởi nhìn tôi, rõ là hy vọng được một cái xoa đầu và miếng bánh quy thưởng cho cô gái thông minh như thế.

- Liệu nhân loại có ai thô bỉ hơn cô không?

Janice toe toét như thể đây là lời khen ngợi hay nhất.

- Chắc là không. Nếu chị muốn chuyện ấy đầy chất thơ, hãy lê bước trở lại với thằng cha ấy của chị.

Tôi dựa vào khung cửa vào nhắm mắt lại. Mỗi lần Janice nhắc đến Alessandro bằng lối nói tục tĩu tởm lợm của nó, những hồi tưởng nho nhỏ về đêm trước – một số đau đớn, một số không – giữ cho tôi nhãng khỏi thực tế hiện tại. Nhưng nếu tôi bảo nó ngừng, gần như chắc chắn nó sẽ làm ngược lại.

- Chị không hiểu, - tôi nói, quyết buộc cả hai chúng tôi suy nghĩ tiếp và hiểu cảnh ngộ cho trọn vẹn, - tại sao họ phải có cái lọ này? Ý chị là, nếu họ thực sự muốn kết thúc lời nguyền với gia tộc Tolomei và Salimbeni, có lẽ điều cuối cùng họ làm là tổ chức đêm cưới giả cho Romeo và Giulietta. Chẳng lẽ họ tưởng đánh lừa được Đức Mẹ Đồng Trinh ư?

Janice bĩu môi.

- Chị nói đúng. Chẳng có lý tí nào.

- Theo chị hiểu, - tôi nói tiếp, - người duy nhất họ muốn đánh lừa – ngoài chị ra – là tu sĩ Lorenzo. Hay đúng hơn là ông sẽ bị lừa, nếu họ dùng thứ trong lọ.

- Nhưng bọn chúng muốn bịp tu sĩ Lorenzo làm cái quỷ gì? Janice giơ hai tay lên.

- Lão ta chỉ là một di vật cổ. Trừ khi…- nó nhìn tôi, lông mày nhếch lên, - lão thầy tu đã tiếp cận được thứ bọn chúng chưa có. Một thứ quan trọng. Một thứ bọn chúng muốn có. Ví như…?

Tôi bật thẳng dậy.

- Ngôi mộ của Romeo và Giulietta chăng?

Chúng tôi nhìn nhau chằm chặp.

- Em nghĩ, Janice nói, chậm rãi gật đầu, - đấy là một suy luận đúng đắn. Tối hôm đó ở nhà danh họa Lippi, khi nói đến thứ đó, em tưởng chị điên. Nhưng có lẽ chị đúng. Có thể một phần trong toàn bộ việc xóa bỏ lỗi lầm của chị dính dáng đến ngôi mộ thật và pho tượng thật. Sao mà…sau khi biết chắc cuối cùng Romeo và Giulietta cùng nhau, nhà Tolomei và Salimbeni phải đến mộ và quỳ gối trước pho tượng?

- Nhưng lời nguyền nói quỳ gối trước Đức Mẹ Đồng Trinh cơ mà.

- Thế sao? – Janice nhún vai. – Rõ ràng là pho tượng ở đâu đó gần tượng Đức Mẹ Đồng Trinh Maria, vấn đề là bọn chúng không biết địa điểm chính xác. Chỉ tu sĩ Lorenzo biết. Chính vì thế chúng cần ông ta.

Chúng tôi ngồi im lặng một lúc, tính toán mọi nhẽ. Cuối cùng, tôi nói và vuốt ve mảnh lụa thưởng.

- Em biết không, chị không cho là người ấy biết.

- Ai kia?

Tôi liếc nhìn nó, mà nóng bừng.

- Là…anh ta.

- Thôi đi, Jules! Janice rên lên, - Đừng bảo vệ cái loài rắn rết ấy nữa đi. Chị đã nhì thấy hắn với Umberto, và…- nó cố kìm nén sự cáu kỉnh trong giọng nói, nhưng đây là một việc mới vơi nó, và nó không thành công, - hắn đã đuổi theo chị và bảo chị trả lại cuốn sách. Đương nhiên hắn phải biết.

- Nếu em đúng, - tôi nói, cảm thấy muốn trả miếng và bảo vệ Alessandro đến ngớ ngẩn, - về mọi chuyện này, khi đó anh ta sẽ làm theo kế hoạch và không…

- Dính dáng đến các quan hệ thể xác? - Janice gợi ý nghiêm túc.

- Đúng thế, - tôi gật đầu. – Thêm nữa, anh ta sẽ không ngạc nhiên khi Umberto đưa cái lọ. Thực ra, anh ta đã có lọ rồi.

- Kìa chị! - Janice nhìn tôi qua vành cốc tưởng tượng, - hắn đã đột nhập vào phòng chị, nói dối chị, ăn trộm cuốn sách của mẹ và giao cho Umberto. Thằng cha đê tiện. Em không cần biết hắn đá bóng thổi còi ra sao, hắn vẫn là một kẻ vô lương tâm. Còn mụ nữ hoàng kẻ cướp thân yêu của chị…

- Nói đến việc dối trá và đột nhập vào phòng chị, - tôi nói, trừng trừng nhìn lại nó, - tại sao em kể là hắn đã lục lọi tung tóe phòng chị trong khi kẻ đó chính là em?

Janice há hốc miệng

- Cái gì?

- Em có bác bỏ điều đó không? – Tôi nói tiếp. – Rằng em đã đột nhập phòng chị và đổ vấy cho Alessandro?

- Này! – Nó gào.- Hắn cũng đột nhập! Còn em là em gái chị! Em có quyền biết chuyện xảy ra…- Nó dừng lại và nom bẽn lẽn. – Mà sao chị biết.

- Vì anh ta đã nhìn thấy em. Anh ta tưởng em là chị, đang bò từ ban công xuống.

- Hắn tưởng…? – Janice há miệng không tin. – Giờ thì em thấy bị xúc phạm! Thật đấy!

- Janice, - tôi thở dài, thất vọng vì nó đã hỗn xược trở lại như bản tính thô bạo cũ, và kéo tôi theo.

– Em đã nói dối chị. Tại sao vậy? Sau mọi chuyện xảy ra, chị hoàn toàn hiểu vì sao em đột nhập phòng chị. Em tưởng chị đang mưu đồ bất lương với em để giành tài sản.

- Có thật thế không? – Janice nhìn tôi, hy vọng lại lóe lên. Tôi nhún vai

- Tại sao chúng ta không trao đổi thành thật nhỉ?

Nhanh chóng trở lại bình thường là sở trường của em gái tôi.

- Tuyệt, - nó cười tự mãn, - vậy thành thật nhé. Bây giờ, nếu chị không phiền, - nó nhếch lông mày, - em có thêm vài câu hỏi về đêm qua.

Sau khi mua một số đồ dự trữ ở cửa hàng trong làng, chúng tôi dành phần buổi chiều còn lại lục lọi trong nhà, cố tìm ra những đồ vật thời thơ ấu. Nhưng chẳng được gì vì mọi thứ đều phủ bụi và mốc meo, đồ vải vóc bị các con vật gặm thủng lỗ chỗ, cứt chuột ở mọi khe kẽ. Trên gác, mạng nhện dày như rèm buồng tắm, và lúc chúng tôi mở các cánh chớp tầng hai cho ánh nắng lọt qua, hơn một nửa số cửa chớp rơi ra khỏi bản lề.

- Hoan hô! – Janice nói khi một cánh chớp đổ ầm xuống bậc phía trước nhà, cách chiếc Ducati khoảng nửa mét. – Em đoán đây là lúc gọi thợ mộc.

- Còn thợ ống nước? – tôi đề nghị và gỡ mạng nhện khỏi tóc. – Hoặc thợ điện?

- Chị gọi thợ điện nhé, - nó trả miếng. – Chị cần làm xong mạng điện.

Cao trào đến lúc chúng tôi phát hiện ra một bàn cờ lung lay, giấu trong góc đằng sau chiếc sofa dơ dáy.

- Em đã bảo chị rồi mà, - Janice tươi lên,lắc nhẹ bàn cờ cho chắc. – Nó vẫn ở đây suốt.

Lúc xế chiều, chúng tôi đã dọn dẹp được khá nhiều nên quyết định sẽ chuyển trại lên gác, nơi trước kia là phòng làm việc. Ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn viết cũ, chúng tôi ăn bữa tối dưới ánh nến gồm bánh mì, pho mát, vang đỏ và cố hình dung sẽ làm gì tiếp theo. Chúng tôi chưa muốn trở lại Siena, nhưng đồng thời, cả hai đều hiểu tình trạng hiện tại là không thể chịu đựng nổi. Muốn ngôi nhà trở lại điều kiện có thể sống được, chúng tôi cần đầu tư nhiều thời gian và tiền bạc vì tệ quan liêu giấy tờ và những người làm việc vặt, và dẫu thành công, chúng tôi sống thế nào đây? Chúng tôi sẽ như những người lánh nạn, ngày càng ngập sâu vào nợ nần, và luôn tự hỏi đến bao giờ quá khứ của của chúng tôi mới bắt kịp chúng tôi.

- Em thấy, - Janice nói và rót thêm vang, - hoặc chúng ta ở lại đây là điều không thể, hoặc trở về Mỹ rất không thỏa đáng, hoặc chúng ta săn tìm kho báu và chứng kiến chuyện sẽ diễn ra.

- Chị nghĩ em đã quên là cuốn sách đấy vô dụng, - tôi nói thẳng. – chúng ta cần cuốn vẽ phác thảo của mẹ để luận ra mật mã.

- Chính vì thế, - Janice nói và thọc tay vào túi xách, - em mang nó theo đây. Ta đa- la – la! – Nó đặt cuốn pháp thảo lên bàn, trước mặt tôi. – Còn câu hỏi nào nữa không?

Tôi cười vang.

- Em biết không, chị nghĩ là chị yêu em.

Janice cố không cười.

- Giờ thì dễ rồi. Chúng ta không muốn chị phải gắng sức gì nữa.

Khi để hai cuốn sách cạnh nhau, chẳng mấy chốc chúng tôi đã tách được mật mã, thực ra nó không hẳn là thế, chỉ là một bản kê khéo giấu những trang, dòng và những con số. trong lúc Janice đọc to những con số viết nguệch ngoạc bên lề cuốn phác thảo, tôi giở cuốn Romeo và Juliet, đọc to những đoạn, những mẩu của bức thông điệp mà mẹ muốn chúng tôi tìm ra. Nó là thế này:

CON YÊU CỦA TA

CUỐN SÁCH QUÝ GIÁ NÀY

CHỨA CU CHUYỆN QUÝ NHƯ VÀNG

CỦA

VIÊN NGỌC

QUÝ NHẤT

BỜ BIỂN MÊNH MÔNG ƯỚT ĐẪM SÓNG BIỂN XA XÔI

TA SẼ MẠO HIỂM VÌ MÓN HÀNG

ĐI CÙNG

CỦA ROMEO

CHA TINH THẦN

HY SINH MỘT SỐ GIỜ NGHIÊN CỨU TRƯỚC ĐY

TÌM KIẾM

DỤNG CỤ

THÍCH HỢP MỞ CỬA MỘ CỦA NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT NÀY

CẦN PHẢI LÉN LÚT

JULIET NẰM ĐY

NHƯ MỘT TÙ NHN KHỐN KHỔ

NHIỀU TRĂM NĂM

DƯỚI

THÁNH NỮ

MARIA

NƠI

NHỮNG NGÔI SAO NHỎ BÉ

NHĂN NHÓ VÌ THIÊN ĐƯỜNG ĐẸP THẾ

ĐƯA NGƯỜI ĐẾN

THÁNH

MARIA

CÁI THANG

VY QUANH LÀ CÁC TU NỮ MỘ ĐẠO

MỘT NGÔI NHÀ NHIỄM BỆNH DỊCH HẠCH,

CỬA BỊ NIÊM PHONG

NỮ CHỦ

THÁNH

NGỖNG

CHĂM SÓC NGƯỜI ỐM

CĂN PHÒNG

CÁI GIƯỜNG

NGÔI MỘ LINH THIÊNG NÀY CÓ

LỐI VÀO BẰNG ĐÁ

DẪN TỚI

HẦM MỘ CỔ

HÃY ĐỂ CHÚNG TA YÊN NGHỈ

LẤY CHO TA MỘT CÁI XÀ BENG BẰNG SẮT

ĐI CÙNG

CY THÁNH GIÁ

VÀ CÁC CÔ GÁI HÃY GIẪM LÊN NÓ!

Đọc xong lời nhắn dài dằng dặc, chúng tôi ngồi ngẩn và nhìn nhau, hoang mang, vẻ nhiệt tình ban đầu chựng lại.

- Em có hai câu hỏi đây, - Janice nói. – Một: tại sao trước kia chúng ta không làm việc này? Hai: mẹ hút thuốc loại gì? – Nó nhìn tôi chằm chặp và với lấy cốc vang. – Em chắc bà giấu mật mã trong “cuốn sách quý giá này", có thể là bản đồ tìm kho báu để tìm ra mộ Juliet và “những viên ngọc quý nhất", nhưng …chúng ta đào ở đâu đây? Bệnh dịch hạch và cái xà beng là cái quỷ gì?

- Chị có cảm giác, - tôi nói và giở tới, lui, đọc lại vài đoạn, - là mẹ nói đến Giáo đường Siena. “Thánh nữ Maria"…có thể nghĩa là Đức Mẹ Đồng Trinh Maria. Chị thấy câu"những ngôi sao nhỏ bé nhăn nhó vì thiên đường đẹp thế" giống ở bên trong mái vòm giáo đường. Mái vòm sơn xanh lơ có những ngôi sao nhỏ màu vàng. – tôi ngước nhìn nó, bỗng sôi nổi. – Có lẽ đó là nơi có ngôi mộ sao? Nhớ là danh họa Lippi nói Salimbeni chôn Romeo và Giulietta ở “một nơi linh thiêng nhất", vậy còn nơi nào linh thiêng hơn một giáo đường?

- Em thấy có lý, - Janice đồng ý, - nhưng còn bệnh dịch hạch và “các tu nữ mộ đạo" thì sao? Nghe chẳng có gì dính đến giáo đường.

- Thánh Maria, cái thang…- tôi lẩm bẩm, giở qua cuốn sách lần nữa, - một ngôi nhà nhiễm bệnh dịch hạch….cửa bị niêm phong…nữ chủ thánh thiện…ngỗng…thăm người ốm"…. la – la –la. – tôi gập cuốn sách lại và dựa vào lưng ghế, cố nhớ lại câu chuyện Alessandro kể về sĩ quan chỉ huy Marescotti và nạn dịch hạch. – Chị biết nghe có vẻ điên rồ, nhưng …- tôi lưỡng lự nhìn Janice, nó đang mỏ to mắt đầy tin cậy vào tài giải thích những điều bí ẩn của tôi, - trong thời gian nạn dịch hạch hoành hành, chỉ vài năm sau khi Romeo và Juliet chết, xác chết khắp nơi, nhiều đến nỗi người ta không thể chôn hết. Thế là ở Santa Maria della Scala – chị nghĩ scala có nghĩa là cái thang – có một bệnh viện khổng lồ đối diện giáo đường, nơi “các tu nữ mộ đạo" chăm sóc người ốm trong thời gian “nhiễm bện dịch hạch" …ờ, họ đành nhét xác chết vào một bức tường dày rồi xây kín lại

Janice nhăn mặt. - Khiếp!

Tôi nói tiếp:

- Hình như chúng ta phải tìm một “căn phòng" có một “cái giường" trong bệnh viện Santa Maria della Scala….

-..trong đó “nữ chủ thánh thiện" của “ngỗng" ngủ, - Janice đề xuất. – Là ai nhỉ?

- Hay là “nữ chủ thánh thiện" của Siena, sinh trưởng trong lãnh địa “Ngỗng", Thánh nữ Catherine…- tôi nói

Janice huýt sáo: -Tuyệt cú mèo!

-…là người tình cờ có một phòng ngủ ở Santa Maria della Scala, nơi Catherine ngủ khi làm công việc “chăm sóc người ốm" lúc đêm hôm khuya khoắt. em không nhớ à? Trong truyện mà danh họa Lippi đọc cho chúng ta. Chị đánh cược với em, một viên ngọc bích và một viên ngọc lục bảo là nơi chúng ta sẽ tìm thấy “lối vào bằng đá dẫn tới hầm mộ cổ"

- Ái chà, gượm đã! – Janice nói. – em rối tung lên rồi. Trước hết,là giáo đường, rồi phòng của Thánh nữ Caterina ở bệnh viện, nhưng còn “hầm mộ cổ" là gì?

Tôi ngẫm nghĩ câu hỏi một lát, cố nhớ lại giọng nói giật gân của hướng dẫn viên du lịch người Anh mà tôi nghe lỏm được tại giáo đường Siena vài ngày trước. Cuối cùng, tôi nói:

- Hình như thời Trung cổ ở bên dưới giáo đường hay có một hầm mộ. Nhưng nó biến mất trong thời gian có nạn dịch hạch, và từ đó người ta không tìm thấy nó nữa. Lẽ tất nhiên, các nhà khảo cổ khó mà làm việc ở quanh đây, vì mọi tòa nhà đều được canh gác. Vả lại, một số người cho rằng đây chỉ là huyền thoại…

- Em thì không! – Janice nói, nó chộp ngay ý tưởng ấy. – Việc này phải là thế. Romeo và Giulietta được chôn trong hầm mộ bên dưới giáo đường. Rất có lý. Nếu chị là Salimbeni, chẳng lẽ chị không để mộ đúng nơi ấy? Vì toàn bộ nơi này được dâng cho Đức Mẹ Đồng Trinh Maria…Thế đấy!

- Thế đấy cái gì?

Janice giơ hai tay như sắp ban phúc cho tôi.

- Nếu chị quỳ gối trong hầm mộ ở thánh đường, chị sẽ “quỳ trước Đức Mẹ Đồng Trinh Maria" đúng như lời nguyền! Chị không thấy sao? Đâu vào đấy nhé!

- Nhưng nếu đúng như thế, - tôi nói, - chúng ta sẽ phải đào bới rất nhiều mới tới được chỗ đó. Người ta đã tìm hầm mộ này ở khắp nơi rồi.

- Không đâu, - Janice nói, lại đẩy cuốn sách đến chỗ tôi, - nếu mẹ đã tìm ra một lối vào bí mật từ bệnh viện cổ, Santa Maria della Scala. Đọc lại câu đó đi, em chắc là mình đúng.

Chúng tôi đọc lại lần nữa, và lần này, toàn bộ thông điệp bỗng trở nên có nghĩa. Đúng, chúng tôi đang nói đến một “hầm mộ cổ" bên dưới giáo đường, và “lối vào bằng đá" đã tìm thấy trong phòng Thánh nữ Caterina ở Santa Maria della Scala, ở bên kia quảng trường, đối diện với nhà thờ.

- Trời đất cha mẹ ơi! – Janice ngả người, nói một thôi. – Nếu việc này dễ như thế, tại sao mẹ không tự xông đến ngôi mộ mà lục lọi?

Đúng lúc ấy, một trong những cây nến của chúng tôi lụi tắt, bốc một làn khói nho nhỏ, và mặc dù vẫn còn những ngọn nến khác đang cháy, bóng tối trong phòng dường như đột ngột vây lấy chúng tôi từ tứ phía

- Mẹ biết mình đang gặp nguy hiểm, - tôi đáp, giọng tôi trống rỗng lạ lùng trong bóng tối, - chính vì thế mẹ mới để mật mã trong cuốn sách, sách để trong hộp, và hộp trong nhà băng.

- Thế đấy, - Janice nói, cố làm ra vẻ cứng rắn, - giờ chúng ta phải giải quyết điều bí ẩn này, để ngăn mình khỏi…

- Đột nhập vào tòa nhà được canh gác và phá căn phòng của Thánh nữ Caterina bằng một cái xà beng ư? – tôi nhăn mặt. – Chao ôi, chị không thể làm nổi!

- Nghiêm túc đấy. Đấy là việc mẹ muốn chúng ta làm. Đúng không nào?

- Không đơn giản thế đâu. – Tôi đẩy cuốn sách, cố nhớ chính xác những lời trong thông điệp. – Mẹ bảo chúng ta “đi với cha tinh thần của Romeo..đã hy sinh trước thời của mình". Người đó là ai? Đó là tu sĩ Lorenzo. Rõ ràng không phải là người thức, nhưng có thể là …hiện thân mới của thầy. Chị cược là chúng ta đúng: ông già biết gì đó về địa điểm hầm mộ và ngôi mộ, một thứ quan trọng mà mẹ còn chưa hình dung ra.

- Vậy chúng ta nên làm gì đây? – Janice muốn biết. – Bắt cóc tu sĩ Lorenzo và tra hỏi ông ta dưới bóng đèn 100W? Này, có khi chị nhầm rồi. Hãy để chúng ta làm việc này thêm một thời gian nữa, tách biệt nhau, và xem có ra cùng kết quả không…- Nó bắt đầu mở các ngăn kéo bàn, lần lượt từng cái một. – Xem nào! Có mấy cái bút vứt lăn lóc ở đây này!.. Đợi đã! – Nó thò cả đầu vào ngăn dưới cùng, cố rút cái gì đó mắc trong ngăn. Cuối cùng, lúc cái đó lỏng ra, nó ngồi dậy, đắc thắng, tóc tai rối bù. – Chị xem cái này này! Một bức thư!

Nhưng đó không phải là thư. Mà là một phong bì để trắng, đầy những ảnh.

Lúc chúng tôi xem hết các bức ảnh của mẹ, Janice tuyên bố chúng tôi cần thêm ít nhất một chai vang, mới có thể qua đêm mà không quẫn trí. Trong lúc nó xuống nhà lấy rượu, tôi lại nhìn vào các bức ảnh, xếp chúng cạnh nhau trên bàn, bàn tay tôi vẫn run vì sửng sốt, không hiểu sao tôi có thể khiến chúng kể một câu chuyện khác hẳn.

Chỉ có một cách lý giải duy nhất về hành động mạo hiểm của mẹ ở Italy; và dù chúng tôi có mổ xẻ thế nào đi nữa, những nhân vật và kết luận vẫn như nhau: Diane Lloyd đến Italy, bắt đầu làm việc cho giáo sư Tolomei, đã gặp một tay chơi trẻ trung trong chiếc Ferrrari màu vàng, đã có thai, đã kết hôn với giáo sư Tolomei và đẻ sinh đôi hai bé gái, đã sống sót sau vụ hỏa hoạn giết chết người chồng già, một lần nữa lại tiếp tục mắc mớ với tay chơi trẻ, người mà trong ảnh nào trông cũng rất hạnh phúc với hai đứa bé song sinh – đó là chúng tôi, - và cả hai chị em tôi đều nhất trí ông ta hẳn phải là cha đẻ của chúng tôi.

Kẻ ăn chơi đó chính là Umberto.

- Chuyện này thật phi lý! – Janice kêu khùng khục, lại gần tôi với một chai rượu và cái mở nút.

– Suốt từng ấy năm. Giả vờ làm quản gia và không bao giờ hé một lời. Số phận quá là chết dẫm!-Tuy vậy, - tôi nói và cầm một trong những bức ảnh lên, - ông ấy luôn là cha chúng ta. Dù chúng mình không gọi ông ấy như thế. Ông ấy lúc nào cũng…- Nhưng tôi không thể nói tiếp.

Chỉ đến lúc này, tôi ngước nhìn và thấy Janice đang khóc, song nó tức tối lau vội nước mắt, như thể không muốn Umberto mãn nguyện.

- Thật hiểm độc! - Nó nói. – Buộc chúng ta thực hiện sự dối trá của ông ta suốt từng ấy năm. Bây giờ bỗng nhiên….- Nó ngừng cằn nhằn, vì nút chai vang gãy làm đôi.

- Ít nhất nó cũng giải thích vì sao ông ấy biết về pho tượng vàng. Hiển nhiên là ông ấy biết tất cả từ mẹ. Và nếu họ thực sự …cùng nhau, hẳn ông ta phải biết về cái hộp giấy tờ trong nhà băng. Nó giải thich vì sao ông ta viết cho chị một bức thư giả danh bà Rose, bảo chị đến Siena và nói chuyện với chủ tịch Maconi ở lâu đài Tolomei trước tiên. Rõ ràng ông ấy biết cái tên đó từ mẹ.

- Nhưng suốt thời gian này! – Janice làm đổ ít vang ra bàn lúc nó vội vàng rót đầy cốc chúng tôi, vài giọt bắn lên ảnh. – tại sao ông ta không làm việc này từ nhiều năm trước? Tại sao không giải thích mọi chuyện với bà Rose khi bà còn sống…?

- Đúng thế! – Tôi vội lau sạch rượu vang trên ảnh. – Tất nhiên ông ấy không thể nói với bà sự thật. Bà sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức. – tôi nhại giọng trầm trầm của Umberto. – Nhân tiện, thưa bà Rose, tên thật của tôi là Luciano Salimbeni, vâng là kẻ đã giết Diane và bị chính quyền Italy truy nã. Nếu bà quá bộ đến thăm Diane ở Italy – xin Chúa phù hộ cho linh hồn cô ấy, - bà đã gặp tôi hàng trăm lần.

- Nhưng sống thế mới đáng chứ! – Janice xen vào. – Nhìn này…- Nó chỉ vào những tấm ảnh chụp Umberto và cái Ferrari đỗ ở vài địa điểm đẹp như tranh nhìn xuống thung lũng Tuscan, tươi cười và nhìn bằng con mắt của người đang yêu. – Ông ta đã có tất cả. Sau đó…ông ta làm người hầu trong nhà bà Rose.

- Em nghĩ mà xem, - tôi nói, - ông ấy là kẻ chạy trốn. Aless… có người bảo chị, ông ấy là một trong những tội phạm bị truy nã gắt gao nhất ở Italy. May cho ông ấy là chưa bị vào tù. Hoặc chết. Chí ít thì làm việc cho bà Rose, ông ấy có thể quan sát chúng ta lớn lên trong cảnh gần như tự do.

- Em vẫn không thể tin nổi! – Janice lắc đầu quầy quậy. – trong ảnh cưới mẹ đã có thai, nhưng có khối phụ nữ như thế, không nhất thiết chú rể là tác giả của cái thai

- Jan! – Tôi đẩy cho nó vài tấm ảnh cưới. – giáo sư Tolomei già đáng tuổi ông của mẹ. Em hãy đặt mình vào vị trí của mẹ lấy một giây. – Thấy nó một mực không đồng ý với tôi, tôi vồ lấy tay nó và kéo nó lại gần hơn. – Lại đây, đây là cách giải thích duy nhất. Nhìn ông ta xem…- Tôi cầm một trong nhiều tấm ảnh chụp Umberto nằm trên tấm chăn trên cỏ, Janice và tôi bò lổm ngổm trên người ông. – Ông ấy yêu quý chúng ta. – Vừa thốt ra những lời ấy, cổ họng tôi nghẹn tắc và phải nuốt mãi mới cuống, tôi mới kìm được nước mắt. – tào lao! - tôi rên rỉ. – Chị không thể hiểu được chuyện này hơn nữa.

Chúng tôi ngồi một lúc, im lặng khổ sở. Rồi Janice đặt cốc vang xuống và cầm mớ ảnh chụp trước lâu đài Salimbeni.

- Thế, - cuối cùng, nó nói, - cái này có nghĩa nữ hoàng kẻ cướp là…bà nội của chúng ta ư? - Bức ảnh chụp Eva Maria đang tung một cái mũ rộng vành và hai con chó nhỏ xích vào một sợi dây, mẹ chúng tôi mặc quần trắng và cầm cặp hồ sơ trông năng động, giáo sư Tolomei cau có và đang nói gì đó với người chụp ảnh, một mình Umberto trẻ trung tách ra một bên, dựa vào chiếc Ferrari, tay khoanh lại. – Dù nó có ý nghĩa quái quỷ gì, - Janice nói tiếp, trước khi tôi kịp trả lời, - em mong không bao giờ phải gặp lại ông ta nữa.

Chắc chúng tôi nên nhìn thấy sự việc sắp đến, nhưng lại không. Quá mải gỡ nút cuộc đời, chúng tôi quên cả chú ý đến các sự việc dồn dập trong đêm tối, cứ bình thản ngồi đây mà gặm nhấm những cảm giác chung trong chốc lát.

Cho đến khi có tiếng nói từ cửa tới phòng làm việc, chúng tôi mới nhận ra mình đã khờ dại biết chừng nào khi tìm nơi trú ẩn trong nhà mẹ.

- Một cuộc đoàn viên gia đình dễ chịu quá nhỉ, - Umberto nói và bước vào phòng, đi trước hai người đàn ông tôi chưa gặp bao giờ. – Xin lỗi vì bắt các cô phải đợi.

- Umberto! – Tôi kêu lên và nhảy phắt khỏi ghế. – Thế quái nào mà…

- Julie! Không! – Janice chộp cánh tay tôi và kéo tôi ngồi xuống, mặt nó méo đi vì sợ

Chỉ đến lúc này tôi mới nhìn ra. Tay Umberto bị trói quặt ra sau lưng, một trong hai gã đàn ông gí súng vào đầu ông ấy.

Thi thể nàng đang an nghỉ trong hầm mộ của nhà Capulet

Còn linh hồn bất tử của nàng đã lên ở với các thiên thần

….

--- --------oOo---- -------

Ngày hôm trước, khi rời Siena với Alessandro, tôi không hề hình dung mình lại trở về sớm thế, bẩn thỉu như thế, với đôi tay bị còng. Chắc chắn tôi không lường trước lại có cả em gái tôi, cha tôi, và ba tên côn đồ trông như vừa thoát khỏi xà lim tử tù, không phải bằng giấy tờ, trát lệnh mà bằng thuốc nổ.

Rõ ràng rằng, dẫu biết rõ danh tính của chúng, Umberto cũng bị bắt làm con tin như chúng tôi. Bọn chúng quẳng ông lên thùng xe tải như Janice và tôi – một chiếc xe tải cỡ nhỏ, chở hoa, chắc là của ăn cắp, - tất cả chúng tôi đập mạnh xuống sàn kim loại. Cánh tay đều bị trói, nhưng cả đống cành hoa thối rữa đã cản được lực của cú ngã chút ít.

- Này, - Janice phản đối, - chúng tôi là con gái ông, phải không? Hãy bảo họ không thể đối xử với chúng tôi như thế này. Nói thật là…kìa Jules,, nói gì với ông ấy đi chứ.

Nhưng tôi không thể nghĩ ra điều gì để nói. Tôi cảm thấy cả thế giới quanh tôi lộn ngược – hoặc có khi thế giới vẫn không sao, còn tôi mới là người đổ nhào toàn vẹn. Vẫn chống chọi với quá trình Umberto biến từ người hùng thành kẻ hung ác, lúc này việc phải thừa nhận thực tế ông là cha tôi, gần như đưa tôi đi một vòng tròn đầy đủ và trở lại với sự thật song phẳng : tôi từng yêu quý ông, nhưng thực sự không nên thế..

Lúc những kẻ ác ôn kéo sập cửa xe lại, tôi liếc thấy một nạn nhân khác mà chúng đã nhặt được ở đâu đó dọc đường. Người đàn ông dựa vào một góc, bị bịt mắt, bịt miệng, nếu không có bộ trang phục, chắc tôi không bao giờ nhận ra ông ta. Rốt cuộc, lời lẽ cứ tự động đến với tôi:

- Tu sĩ Lorenzo! – tôi kêu lên. – Lạy Chúa tôi! Chúng đã bắt cóc tu sĩ Lorenzo!

Lúc đó, chiếc xe tải xóc nảy lên khởi động, ít phút sau đó chúng tôi bị trượt tới, lui trên sàn xe mấp mô, trong lúc gã lái xe đưa chúng tôi lao qua con đường rậm rạp dành cho xe của nhà mẹ. Mọi sự vừa êm ả hơn, Janice buột ra một tiếng thở dài thườn thượt, khổ sở.

- Ông thắng rồi. – Nó nói tôi giữa bóng tối. – Những viên ngọc quý là của ông…hoặc của bọn chúng. Đằng nào tôi cũng không muốn có chúng. Chúng tôi sẽ giúp ông. Chúng tôi sẽ làm mọi việc. Bất cứ thứ gì ông muốn. ông là cha chúng tôi kia mà? Chúng ta sẽ gắn bó với nhau! Không cần phải…giết chúng ta. Được không?

Câu hỏi của nó rơi vào im lặng.

- Này, - Janice nói tiếp, giọng nó run rẩy vì sợ, - tôi mong bọn chúng hiểu là chúng sẽ không bao giờ tìm thấy ngôi mộ nếu không có chúng tôi…

Umberto vẫn không trả lời. Ông không phải trả lời. Mặc dù chúng tôi đã kể với lũ cướp về lối vào bí mật ở Santa Maria della Scala, bọn chúng nghĩ rằng vẫn cần chúng tôi giúp tìm ra ngọc quý, hoặc có thể chưa chắc chúng đưa chúng tôi đi hết đường.

- Còn tu sĩ Lorenzo thì sao? – Tôi hỏi?

Cuối cùng, Umberto nói.

- Ông ta thì sao ư?

- Ông thực sự cho rằng ông già tội nghiệp ấy có thể giúp được gì phải không? – Janice nói, nó đã lấy lại được chút ít tinh thần.

- Ồ, ông ta sẽ ca ngợi.

Khi nghe thấy cả hai chúng tôi thở hổn hển vì sự dửng dưng của ông, Umberto phát ra một âm thanh có thể là tiếng cười, nhưng chắc là không phải.

- Các cô mong đợi cái quái gì, hả? – Ông càu nhàu. – Rằng chúng sẽ…từ bỏ ư? Vác cô may mắn là lúc đầu chúng ta đã thử cách dễ chịu…

- Cách dễ chịu…? – Janice kêu to, nhưng tôi cố dùng đầu gối huých nó và nó im bặt.-Thật không may, Umberto nói tiếp,

- Julie bé bỏng của chúng ta không nhập vai.

- Tôi sẽ làm tốt nếu biết tôi cũng có một vai! – Tôi nói toạc ra, họng thắt lại đến nỗi chỉ vừa đủ nghe. – Tại sao ông không bảo tôi? Tại sao phải làm như thế này? Chúng ta có thể đi tìm kho báu từ nhiều năm trước. Điều đó có khi còn…vui nữa.

- Ôi, tôi biết! – Umberto ngọ nguậy trong bóng tối, rõ ràng cũng lo lắng như chúng tôi. - cô tưởng tôi muốn như thế này sao? Trở về đây, đánh liều đủ thứ, chơi trò đố chữ với các thầy tu già và bị bọn cóc nhái này hành hạ, chỉ để tìm tòi những viên đá chắc chắn đã mất tích từ hàng trăm năm trước ư? Tôi nghĩ là cô chưa hiểu… - Ông thở dài. – Lẽ tất nhiên là không rồi. Các cô có nghĩ vì sao tôi để bà Rose đưa các cô đi biệt và nuôi dưỡng các cô tận nước Mỹ không? Hả? Tôi sẽ nói vì sao.

Vì bọn chúng sẽ dùng các cô chống lại tôi…bắt tôi làm việc cho chúng lần nữa. Chỉ có một giải pháp duy nhất: Tất cả chúng ta phải biến mất.

- Ông đang nói đến ….Mafia ư? – Janice hỏi

Umberto cười khinh bỉ.

- Mafia! Bọn này khiến Mafia giống như Salvation Army. Chúng tuyển dụng ta khi ta cần tiền, và khi đã mắc vào, không sao thoát ra được nữa. Nếu ngọ nguậy, càng mắc sâu hơn.

Tôi nghe thấy Janice hít vào, định bình luận ác ý, nhưng tôi cố hết sức huých nó và nó lại im lặng. Chọc tức Umberto và cãi vã không phải là cách chuẩn bị cho mọi thứ phía trước, và tôi chắc là có rất nhiều khó khăn.

- Tôi đoán, - tôi nói, cố bình tĩnh, - khi bọn chúng không cần chúng tôi nữa …là hết phải không?

Umberto lưỡng lự.

- Cocco còn mang ơn ta. Trước kia ta đã tha mạng hắn. Ta hy vọng hắn sẽ đền đáp.

- Hắn sẽ tha ông, - Janice nói, - Còn chúng tôi thì sao?

Một lúc im lặng dài, hay chí ít là tôi cảm thấy dài. Chỉ lúc này, trong tiếng động cơ và tiếng lách cách, rầm rầm nói chúng, tôi chợt nghe thấy âm thanh của một người đang cầu nguyện.

- Còn tu sĩ Lorenzo thì sao?

- Cứ hy vọng thôi, - cuối cùng, Umberto nói, - vì Cocco được coi là rộng lượng,

- Tôi không tin, - Janice gầm lên. – Những thằng cha này là ai, và tại sao ông lại để chúng làm thế này với chúng tôi?

- Đấy không phải là truyện kể vào giờ đi ngủ, - Umberto nói, chán nản.

- Đúng, đây không phải là giờ đi ngủ, - Janice nói rõ. – Vậy thì, thưa ông bố yêu quý, tại sao ông không cho chúng tôi biết những thứ xấu xa ở chốn thần tiên này?

Khi bắt đầu nói, Umberto không thể dừng. Hình như trong suốt từng ấy năm, ông vẫn đợi để kể cho chúng tôi nghe chuyện đời ông, và bây giờ khi có cơ hội làm thế, rõ ràng ông không thấy nhẹ nhõm nhiều vì nghe giọng ông mỗi lúc một cay đắng, Ông kể, cha ông là bá tước Salimbeni nổi tiếng, hay than vãn là vợ ông, bà Eva Maria, chỉ sinh cho ông một đứa con, nên muốn chắc chắn cậu bé không bị làm hư và luôn có kỷ luật. Umberto bị bắt vào học viện quân sự trái với ý muốn, rốt cuộc anh bỏ trốn đến Naples tìm việc và mong ước có thể vào đại học chuyên ngành âm nhạc, nhưng chẳng mấy chốc hết nhẵn tiền. Thế là, anh bắt đầu làm những việc àm người khác không dám làm, và trở nên thành thạo. Không hiểu vì sao, những phi vụ phạm pháp cứ đến với Umberto rất tự nhiên, và chẳng bao lâu, anh đã có mười bộ comple cắt may tuyệt khéo, một chiếc Ferrari, một căn hộ quý tộc không đồ đạc. Thật là thiên đường.

Khi trở về thăm cha mẹ ở lâu đài Salimbeni, anh giả vờ là người môi giới chứng khoán, và cố thuyết phục cha tha thứ cho việc bỏ đại học quân sự. Vài ngày sau, cha mẹ anh chủ trì một bữa tiệc lớn, trong đám khách khứa có giáo sư Tolomei và Diane, cô trợ lý người Mỹ trẻ măng.

Rủ Diane lẻn khỏi sàn khiêu vũ, Umberto lái xe đưa Diane đi chơi dưới ánh trăng rằm và thế là một mùa hè dài, tuyệt đẹp bắt đầu. Họ trải qua những kỳ nghỉ cuối tuần với nhau, lái xe đi khắp Tuscany và cuối cùng, khi Umberto mời Diane đến thăm anh ở Naples, chị trả lời đồng ý. Tại đó, sau khi uống hết một chai vang trong khách sạn sang nhất thành phố, anh trơ tráo kể với Diane sự thật về công việc của mình.

Diane rất khiếp sợ. Chị không muốn nghe Umberto giải thích hoặc xin lỗi, và ngay khi trở về Siena, chị trả lại mọi thứ anh tặng – nữ trang, quần áo, thư từ - và nói rằng mình không bao giờ muốn nghe thấy tên anh lần nữa.

Sau đó, trong suốt hơn một năm, anh không hề gặp chị, và khi gặp lại anh ngỡ ngàng vô cùng. Diane đang băng qua Campo ở Siena, đẩy xe có hai đứa trẻ sinh đôi, và có người kể với anh rằng Diane đã kết hôn với vị giáo sư già Tolomei. Umberto hiểu ngay mình là cha hai đứa trẻ, và lúc anh tiến thẳng tới Diane, chị tái mặt nói vâng, anh là cha chúng, nhưng chị không muốn các con bị một kẻ tội phạm nuôi dạy.

Lúc này, Umberto đã làm một việc kinh hoàng. Anh nhớ rằng Diane đã kể về công trình nghiên cứu của giáo sư Tolomei, về pho tượng có cặp mắt bằng ngọc quý và phát điên lên vì ghen tuông, Umberto kể lại với một số người ở Naples. Vừa nghe được chuyện không bao lâu, ông trùm của Umberto đã ép anh đến thăm giáo sư Tolomei để tìm hiểu thêm, và anh đã phải làm thế cùng hai người đàn ông khác. Họ đợi cho Diane và hai đứa trẻ ra khỏi nhà, rồi mới gõ cửa. Giáo sư rất lịch sự mời họ vào, nhưng trở nên căm ghét ngay khi hiểu lý do họ tới.

Thấy vị giáo sư không chịu nói, hai tên cộng sự của Umberto bắt đầu thúc ép ông già, rốt cuộc ông lên cơn đau tim và hấp hối, Tất nhiên, Umberto rất hoảng và cố cứu giáo sư, nhưng tất thảy đều vô hiệu. Anh bèn bảo hai tên kia là sẽ gặp lại chúng ở Naples, rồi khi chúng đã rời đi, anh phóng hỏa đốt nhà, hy vọng thiêu rụi các công trình nghiên cứu của giáo sư cùng xác ông ấy, đặt dấu chấm hết cho câu chuyện về pho tượng bằng vàng.

Sau thảm họa này, Umberto quyết định cắt đứt với quá khứ xấu xa và chuyển đến Tuscany, sống bằng tiền đã kiếm được. Vài tháng sau vụ hỏa hoạn, anh tìm Diane và nói rằng hiện tại, anh là người lương thiện. Ban đầu Diane không tin, và buộc tội anh đã nhúng tay vào vụ hỏa hoạn đáng ngờ giết chết chồng chị. Nhưng Umberto quyết chinh phục Diane bằng được, rốt cuộc chị lùi bước tuy chẳng bao giờ hoàn toàn tin anh vô tội.

Họ sống chung với nhau hai năm, gần như một gia đình, thậm chí Umberto còn đưa Diane về thăm lâu đài Salimbeni. Lẽ tất nhiên, Umberto không bao giờ dám kể thật với cha mẹ về hai đứa trẻ sinh đôi, cha anh sẽ giận anh vì chưa cưới mà đã có con riêng. Ai sẽ thừa hưởng lâu đài Salimbeni, nếu Umberto không có con? Đó sẽ là khoảng thời gian hạnh phúc, nếu Diane không bị “lời nguyền với hai hòng họ" ám ảnh, mỗi lúc một tăng thêm. Chị đã kể với anh chuyện này khi họ gặp nhau lần đầu tiên, nhưng lúc đó anh không coi là nghiêm túc.

Giờ đây anh phải chấp nhận thực tế rằng người phụ nữ kiều diễm này – mẹ của các con anh – bản tính là người rất dễ lo lắng và dễ bị ép buộc, và sức ép của bổn phận làm mẹ chỉ khiến nó tệ hại hơn mà thôi.

Chị đọc cho các con gái bé bỏng nghe Romeo và Juliet thay cho sách thiếu nhi, đọc đi đọc lại, cho đến khi Umberto tới và nhẹ nhàng cất sách đi. Nhưng dù anh giấu sách ở đâu chị cũng tìm ra. Khi hai đứa trẻ đã ngủ, chị dành nhiều giờ làm việc một mình, cố phục hồi công trình nghiên cứu của giáo sư Tolomei về kho báu của gia tộc và địa điểm ngôi mộ của Romeo và Giulietta. Chị không quan tâm đến những viên ngọc quý, chị chỉ muốn cứu các con gái. Chị tin rằng, các con chị có mẹ mang họ Tolomei và cha mang họ Salimbeni, chúng sẽ bị tổn thương gấp đôi vì lời nguyền của tu sĩ Lorenzo.

Umberto chưa nhận thức được rằng Diane đã gần xác định ra vị trí ngôi mộ, khi một ngày kia, vài người bạn cũ của anh ở Naples xuất hiện và bắt đầu chất vấn nhiều câu. Biết những kẻ này độc ác, Umberto bảo Diane mang hai đứa trẻ qua cửa sau và giấu chúng đi trong lúc anh cố hết sức giải thích rằng cả anh và chị không biết gì hết.

Nhưng khi Diane nghe thấy chúng đánh anh, chị trở lại với một khẩu súng và yêu cầu chúng để gia đình chị yên. Thấy chúng không chịu nghe, chị thử bắn, nhưng vì không biết dùng súng, nên chị đã bắn chệch. Thay vào đó, chúng bắn và giết chết chị ngay lập tức. Sau đó, bọn chúng bảo Umberto đây mới chỉ là bắt đầu; nếu anh không nộp cho chúng bốn viên ngọc quý, chúng sẽ đến tìm các con gái anh.

Đến phần này của câu chuyện, Janice và tôi đồng thanh: -Thế ra, ông không giết mẹ?

- Lẽ tất nhiên là không! – Ông cáu. – Sao các cô có thể nghĩ như thế?

- Cóthể, - Janice nói, nghẹn ngào, - vì cho đến bây giờ ông toàn nói dối.

Umberto lại thở dài rất sâu và lại cựa quậy, không thể thấy dễ chịu. Thất vọng và mệt mỏi, ông tiếp tục câu chuyện và kể với chúng tôi rằng, sau khi bọn chúng giết Diane và ra khỏi nhà, ông đau đớn không biết làm gì. Việc cuối cùng ông muốn là gọi cảnh sát hoặc linh mục, và có cơ phải chịu nguy hiểm vì tệ quan liêu giấy tờ khi đem bọn trẻ đi xa. Thế là, ông bế xác Diane vào xe và đưa đến một nơi hoang vắng, nơi ông có thể lao xe từ một vách đá dựng đứng, tạo hiện trường như Diane chết vì tai nạn xe cộ. Thậm chí ông còn đặt một số đồ vật của bọn trẻ vào trong xe, để mọi người tưởng chúng cũng chết rồi. Rồi ông đưa bọn trẻ đến với cha mẹ đỡ đầu của chúng là Peppo và Pia Tolomei, nhưng lái xe đi ngay, trước khi họ kịp hỏi han.

- Khoan đã! – Janice kêu lên. – Còn viên đạn thì sao? Lẽ nào cảnh sát không nhận ra mẹ tôi đã chết trước khi bị tai nạn ô tô?

Umberto ngập ngừng, rồi bất đắc dĩ trả lời:

- Tôi đã đốt cái xe. Tôi không nghĩ họ sẽ đào bới nhiều. Tại sao họ phải làm điều đó kia chứ? Đằng nào họ cũng được lĩnh lương. Nhưng một vài nhà báo tinh quái bắt đầu căn vặn nhiều câu, và trước khi tôi biết thì họ đã gán cho tôi đủ thứ tội - nào giáo sư, vụ hỏa hoạn, mẹ các cô….kể cả hai cô, - vì lợi ích của Chúa mà.

Umberto kể tiếp, đêm hôm đó, ông gọi cho bà Rose ở Mỹ, giả vờ là sĩ quan cảnh sát ở Siena. Ông báo tin cháu gái bà đã chết, các cô bé cần có một gia đình và ở lại Italy không an toàn, tố hơn hết là bà hãy tới và đưa chúng đi. Sau khi gọi điện, ông lái xe tới Naples và đến “thăm" những kẻ đã giết Diane cùng hầu hết những người biết về kho báu. Thậm chí, ông không giấu nhận dạng. Ông muốn đó là một lời cảnh cáo. Kẻ duy nhất ông không giết là Cocco. Ông không nỡ giết một thằng nhóc mới mười chín tuổi.

Sau đó, ông biến mất trong nhiều tháng, trong lúc cảnh sát lùng sục ông khắp nơi. Cuối cùng, ông đến Mỹ, tìm các con gái, và thấy chúng sống yên ổn. Ông không có dự định gì đặc biệt; khi phát hiện ra chúng sống ở đâu, ông cứ lảng vảng quanh quất đợi có chuyện gì xảy ra. Vài ngày sau, ông nhìn thấy một người phụ nữ đi dạo trong vườn, cắt những bông hồng. Cho rằng đấy là bà Rose, ông đến gần và hỏi bà có cần người giúp các việc vặt trong nhà không. Sự việc bắt đầu như thế. Sáu tháng sau, Umberto dọn đến, làm việc cả ngày, thỏa thuận làm thêm các việc cho ngôi nhà và con thuyền.

- Tôi không tin nổi! – Tôi buột ra. – Bà ấy không bao giờ lấy làm lạ vì ông…tình cờ ở trong vùng sao?

- Bà ấy rất cô đơn, - Umberto lẩm bẩm, rõ ràng không hãnh diện gì về bản thân. – Quá trẻ để là góa phụ, nhưng quá già để làm mẹ. Bà ấy sẵn lòng tin mọi thứ.

- Còn Eva Maria? Bà có biết ông ở đâu không?

- Tôi vẫn liên hệ với bà, nhưng không nói mình ở đâu qua điện thoại. Và chưa bao giờ kể với bà về hai cô.

Umberto giải thích rằng ông sợ nếu Eva Maria biết mình có hai cháu gái, sẽ khăng khăng bắt chúng về Italy. Còn ông biết rõ rằng có thể ông không bao giờ trở về; người ta sẽ nhận ra ông, và chắc chắn cảnh sát sẽ bắt ông ngay lập tức, dù ông mang tên và hộ chiếu giả. Dẫu Eva Maria không yêu cầu, nhưng do ông hiểu rất rõ mẹ mình nên đã e ngại rằng bà sẽ xoay sở tìm bằng được cách gặp các cháu gái, rồi thu xếp cho chúng được an toàn. Nếu không, chắc chắn Eva Maria sẽ dành hết phần đời còn lại héo hon mong nhớ những đứa cháu mà bà chưa gặp lần nào, cuối cùngsẽ chết vì tan nát cõi lòng và nhất định đổ lỗi cho Umberto. Vì những lý do thích đáng đó, Umberto chưa bao giờ kể với bà.

Tuy vậy, thời gian trôi qua, Umberto bắt đầu tin rằng quá khú xấu xa của mình ở Naples đã được chôn vùi vĩnh viễn. Nhưng nó kết thúc đột ngột khi một ngày kia, ông nhận thấy một chiếc limousine leo lên con đường dẫn vào nhà của bà Rose và đỗ ngay trước cửa nhà. Trong xe có bốn người, và ông nhận ra ngay Cocco trong số đó. Ông chưa bao giờ biết được bọn chúng tìm ra chỗ ở của ông bằng cách nào sau từng ấy năm, nhưng ngờ rằng chúng đã hối lội nhiều người trong cơ quan mật vụ, và theo dõi điện thoại của Eva Maria.

Những người đàn ông này bảo Umberto còn nợ chúng thứ gì đấy và phải trả lại, hoặc chúng sẽ lần theo dấu vết và bắt các con gái ông, rồi làm đủ thứ không tả xiết. Umberto nói không có tiền, nhưng bọn chúng cười nhạo ông và nhắc đến pho tượng vàng khảm bốn viên ngọc quý mà ông đã hứa với chúng từ lâu. Khi ông giải thích là không có và ông không thể trở về Italy, chúng nhún vai và nói tệ quá, chúng phải tìm ra các con ông. Rốt cuộc, Umberto đồng ý sẽ cố gắng tìm những viên ngọc quý, và bọn chúng cho ông thời hạn ba tuần lễ.

Trước khi rời đi, muốn cho ông biết bọn chúng không đùa, chúng lôi ông vào tiền sảnh và đánh ông. Trong lúc đấy, chúng làm đổ bình hoa Venetian trên bàn có ngọn chúc đài, bình hoa rơi xuống sàn và vỡ tan tành. Tiếng ồn làm bà Rose tỉnh giấc lơ mơ và ra khỏi phòng ngủ, rồi khi nhìn thấy sự việc, bà la hét từ đầu cầu thang. Một tên trong bọn rút súng và bắn bà, nhưng Umberto gạt được khẩu súng sang một bên. Không may, bà Rose quá sợ nên mất thăng bằng và ngã lăn xuống đến nửa cầu thang. Khi bọn chúng bỏ đi, Umberto mới tới được chỗ bà thì bà đã chết.

- Khổ thân bà Rose! – tôi kêu lên,- Ông kể với tôi rằng bà đã ra đi yên bình trong lúc ngủ.

- Tôi muốn ông nói thật, - tôi đáp. – Nếu ông nói thật từ nhiều năm trước…- tôi dừng lại hít một hơi thật sâu, họng tôi vẫn nghẹn tắc vì xúc cảm, - có khi chúng ta đã tránh được mọi chuyện này.

- Có thể. Nhưng giờ thì đã quá muộn rồi. Tôi muốn các cô biết…tôi muốn các cô vui vẻ…và sống như những người bình thường.

Umberto kể tiếp rằng ngay trong đêm bà Rose qua đời, ông đã gọi cho Eva Maria ở Italy và kể hết mọi sự. Thậm chí, ông còn nói rõ rằng bà có hai cháu gái. Ông cũng xin bà trả giúp ông khoản tiền mà những tên tội phạm kia yêu cầu. Nhưng bà nói rằng không thể trả một số tiền lớn như thế trong vòng ba tuần lễ. Ban đầu, bà muốn nhờ đến cảnh sát và con trai đỡ đầu của bà, Alessandro, nhưng U
Tác giả : Anne Fortier
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại