Juliet

Chương 5

Ta lần xuống nơi chết chóc này

Một phần là để chiêm ngưỡng dung nhan vợ ta

Nhưng nhất là để rút từ ngón tay đã chết của nàng

Một chiếc nhẫn quý.

--- --------oOo---- -------

Siena, 1340 Công nguyên

Trong đêm Palio tiền định đó, xác chàng trai Tebaldo Tolomei được đặt trong nhà thờ San Cristoforo ở bên kia quảng trường, đối diện với lâu đài Tolomei. Tỏ ra thân hữu, ngài Salimbeni ghé qua, phủ tấm vải thưởng lên thi thể người đã khuất và hứa với người cha đang đau khổ rằng sẽ sớm tìm ra tên sát nhân. Sau đó, ông ta xin lỗi rồi để mặc gia đình Tolomei ở lại với nỗi tiếc thương của họ; trên đường đi ra, Salimbeni chỉ dừng lại cúi đầu trước Chúa và thưởng thức hình dáng mảnh dẻ, hấp dẫn của Giulietta đang quỳ gối trước quan tài, cầu nguyện cho người anh họ của nàng.

Đêm hôm đó, tất cả các phụ nữ trong gia đình Tolomei tập hợp ở nhà thờ San Cristoforo, than khóc và cầu nguyện cùng mẹ của Tebaldo, trong lúc cánh đàn ông chạy ngược xuôi giữa nhà thờ và lâu đài, hơi thở sặc mùi rượu vang, khao khát thực thi công lý với Romeo Marescotti. Mỗi lần nghe thấy họ xì xào nói chuyện là cổ họng Giulietta thắt lại sợ hãi, mắt nàng đẫm lệ vì hình dung đến cảnh tượng người nàng yêu bị kẻ thù bắt được và trừng trị vì tội ác mà nàng tin chắc chàng không phạm.

May thay, nàng được cho là tiếc thương sâu sắc người anh họ mà nàng chưa hề trao đổi lấy riêng một lời; những giọt nước mắt Giulietta khóc đêm ấy hòa lẫn với nước mắt của các anh chị họ và các bác nàng như những dòng sông chảy vào cùng một cái hồ duy nhất, quá dồi dào nên chẳng ai quan tâm thăm dò nguồn cơn thực sự.

- Ta cho rằng cháu thực sự thương tiếc, - bác gái nàng nói lúc bà thoáng ngước nhìn, thấy Giulietta vùi mặt vào mảnh lụa thưởng phủ xác Tebaldo, thổn thức khóc. – Mà cháu nên thế! Nếu không vì cháu, thằng khốn Romeo ấy chẳng bao giờ dám..- Chưa nói hết câu, phu nhân Antonia lại sụp xuống òa khóc, còn Giulietta thận trọng rút khỏi đám người đang than khóc, đến bên chiếc ghế dài ở một trong những góc tối hơn của nhà thờ và ngồi xuống.

Lúc ngồi đó, lẻ loi và khổ sở, nàng rất thèm thử vận may bằng cách đi bộ, may ra có thể trốn khỏi San Cristoforo. Nàng không có tiền, không người che chở, nhưng có Chúa cứu giúp, người có thể tìm ra đường tới xưởng vẽ của danh họa Ambrogio. Tuy nhiên, mọi ngả đường trong thành phố đều đầy quân lính lùng tìm Romeo, và ngay tại lối vào nhà thờ cũng có binh lính xếp hàng canh gác, Chỉ có thiên thần – hay ác quỷ - mới có thể đi qua chúng mà không bị phát hiện.

Quá nửa đêm, nàng nước nhìn qua đôi bàn tay chắp lại, thấy tu sĩ Lorenzo đi vòng qua nhóm người đang than khóc. Nàng vô cùng sửng sốt, bởi nàng đã nghe bọn lính gác ở lâu đài Tolomei kháo nhau về một thầy tu dòng Franxit đã giúp Romeo trốn thoát qua cống ngầm Bottini ngay sau cuộc đua Palio, và đương nhiên nàng nghĩ người đó chính là tu sĩ Lorenzo. Lúc này, nhìn thấy thầy đi vòng quanh nhà thờ bình tĩnh đến thế, an ủi những người đàn bà vận tang phục, lòng nàng nặng trĩu vì thất vọng. Dù ai giúp Romeo trốn thoát, cũng không phải là người nàng biết hoặc có thể biết.

Cuối cùng, khi bắt gặp nàng ngồi một mình trong góc, thầy tiến lại gần. Rất tự nhiên, tu sĩ Lorenzo len vào ghế, ngồi cạnh nàng và lẩm bẩm:

- Tha lỗi cho ta quấy quả sự tiếc thương của con.

Giulietta đáp khẽ để không ai nghe lỏm được:

- Thầy là người bạn tốt nhất của người con thương tiếc.

- Liệu con có được an ủi khi biết rằng người con khóc thương thực sự đang trên đường tới những miền đất xa lạ, nơi kẻ thù không thể tìm ra chàng?

Giulietta đưa bàn tay lên che miệng để kìm nén xúc cảm.

- Nếu chàng thực sự an toàn, thì con chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Nhưng con cũng là người đáng thương nhất, - giọng nàng run rẩy. – Thầy Lorenzo ơi, sao chúng con lại ra nông nỗi này…chàng ở đó, còn con ở đây? Lẽ ra con nên đi cùng chàng! Con sẽ được là chim ưng đậu trên cánh tay chàng chứ không phải là con chim bị đùa giỡn trong cái lồng thối tha này!

Nhận ra mình nói qua to và xúc động, Giulietta lo lắng nhìn quanh xem có ai nghe thấy không. Nhưng may thay, phu nhân Antonia quá mải mê với nỗi đau riêng nên chẳng chú ý gì xung quanh, còn những người phụ nữ khác vẫn xúm xít quanh quan tài, bận bịu sắp xếp hoa lá.

Tu sĩ chăm chú nhìn nàng sau đôi tay chắp lại:

- Nếu có thể đi theo chàng, con có đi không?

- Tất nhiên là có! – Giulietta thẳng người lên, bất chấp mọi thứ. – Con sẽ theo chàng đến tận cùng trái đất! – Lại một lần nữa, nhận thấy mình bất cẩn, nàng vội hạ người trên gối quỳ và nói thêm, giọng thì thầm trang nghiêm, - con sẽ theo chàng dù có phải hi sinh cả tính mạng.

- Con hãy bình tĩnh lại, - tu sĩ Lorenzo thì thầm, đặt bàn tay lên cánh tay nàng, - vì chàng đang ở đây, và …hãy bình tĩnh! Chàng sẽ không rời Siena mà không có con. Đừng quay đầu, chàng ở ngay..

Giulietta không thể không xoay quanh tìm kiếm, thoáng thấy hình bóng lờ mờ của một thầy tu mũ trùm kín mít, thu mình quỳ trên ghế sau nàng, đầu cúi xuống trong tư thế che giấu hoàn hảo. Nếu nàng không nhầm, chàng đang mặc đúng chếc áo choàng mà tu sĩ Lorenzo đã cho nàng mặc trong lần họ đến lâu đài Marescotti.

Sôi nổi vì phấn khích, Giulietta lo lắng nhìn các bác và các chị họ của nàng. Nếu có ai đó phát hiện ra Romeo ở đây, ngay trong nhà thờ này vào chính đêm nay, chắc chắn cả nàng lẫn chàng và cả tu sĩ Lorenzo sẽ không còn sống để nhìn thấy mặt trời. Thật quá trơ tráo, quá hiểm độc vì một kẻ giết người lại dám làm ô uế buổi thức canh, cầu nguyện cho chàng Tebaldo tôi nghiệp, để cố giành bằng được cô em họ của người chết, và không một người nào trong nhà Tolomei có thể chịu đựng nỗi sỉ nhục này.

- Chàng có điên không đấy? – Nàng rít lên qua vai. – Nếu phát hiện ra chàng, họ sẽ giết chàng mất!

- Giọng nàng còn sắc hơn lưỡi gươm của họ! – Romeo than thở. – Ta van nàng, hãy ngọt ngào một chút; đây có thể là những lời cuối cùng nàng nói với ta. – Giulietta cảm động hơn khi nhìn thấy sự chân thành trong mắt chàng, - nếu nàng có ý định như nàng vừa nói, hãy nhận cái này…-Chàng rút chiếc nhẫn trên tay và đưa cho nàng,- đây, ta tặng nàng chiếc nhẫn này…

Giulietta thở hổn hển, nhưng vẫn cầm chiếc nhẫn. Đó là chiếc nhẫn vàng khắc dấu con đại bàng của riêng nhà Marescotti, nhưng qua lời Romeo, ta tặng nàng chiếc nhẫn này, nó đã trở thành nhẫn cưới của nàng.

- Chúa ban phúc cho cả hai con mãi mãi từ nay về sau! Tu sĩ Lorenzo thì thầm, nhưng thừa hiểu rằng mãi mãi từ nay về sau không thể kéo dài quá đêm nay. – Và các thần thánh thiêng liêng trên Trời chứng giám cho sự kết hợp hạnh phúc của các con. Giờ nghe cho kỹ đây. Ngày mai, tang lễ sẽ tổ chức ở lăng mộ Tolomei, bên ngoài tường thành…

- Khoan! – Giulietta kêu lên. – Chắc là con sẽ đi với hai người bây giờ chứ?

- Suỵt! không thể được! – tu sĩ Lorenzo đặt nốt tay kia lên nàng để nàng trấn tĩnh lại! – Lính gác bên cửa sẽ ngăn con lại. Và đêm nay, trong thành phố quá nguy hiểm…

Có tiếng suỵt của ai đó ở đầu kia phòng, làm cả ba giật mình sợ hãi. Lo lắng liếc nhìn các bà, Giulietta thấy họ nhăn mặt nhìn nàng, ra hiệu im lặng và đừng làm phiền phu nhân Antonia thêm nữa. Nàng chúi đầu xuống và ngậm miệng cho đến khi họ không nhìn về phía này nữa. Rồi quay lại, nàng nhìn Romeo van nài:

- Đừng cưới em rồi lại rời bỏ em! – Nàng năn nỉ. – Đêm nay sẽ là đêm tân hôn của đôi ta!

- Ngày mai, - chàng thì thầm, vươn tay chạm vào má nàng, - chúng ta sẽ nhìn lại việc này. – chàng mỉm cười sung sướng.

- Ngày mai có thể sẽ không bao giờ đến! – Giulietta thổn thức trong lòng bàn tay mình.

- Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, - Romeo an ủi – chúng ta sẽ vẫn bên nhau. Như đôi vợ chồng hạnh phúc. Ta thề với nàng, trên thế gian này…hoặc sau đó.

--- --------oOo---- -------

Lăng mộ nhà Tolomei chiếm một phần mệnh mông trong nghĩa trang bên ngoài cổng thành Tùi. Từ thời cổ xưa, dân chúng Siena vẫn chôn người chết ngoài tường thành, và mỗi gia đình quý tộc giữ - hoặc chiếm – một hầm mộ cổ kính, đủ chỗ cho các vị tổ tiên đã qua đời. Hầm mộ nhà Tolomei nằm trong số đó, như một lâu đài bằng đá hoa giữa thành phố của người chết này. Phần lớn có kết cấu ngầm dưới đất, nhưng có một lối vào oai nghiêm trên mặt đất, giống mộ của các hoàng đế La Mã đáng kính mà ngài Tolomei vẫn thích tự so sánh.

Nhiều người nhà và các bạn bè thân thiết kéo tới nghĩa trang trong ngày đau buồn này, an ủi Tolomei và vợ ông vì trưởng nam của họ đã nằm trong cỗ áo quan bằng đá mà ngài Tolomei định dành cho chính mình. Thật tội lỗi và xấu hổ khi thấy một chàng trai cường tráng là thế, trẻ trung là thế mà lại bỏ tới cõi âm; không lời nào có thể an ủi nổi bà mẹ đang than khóc và cô gái mà Tebaldo đã hứa hôn từ khi cô mới ra đời, mười hai năm trước. Giờ đây cô tìm đâu ra người chồng khác cho phù hợp, khi đã gần tuổi cập kê đến thế, và đã quen nghĩ mình sẽ là nữ chủ nhân của lâu đài Tolomei?

Nhưng Giulietta quá đỗi băn khoăn cho tương lai trước mắt, nên chẳng đắm mình lâu trong nỗi cảm thông sâu sắc với gia đình đang đau đớn. Nàng cũng mệt lả vì không được nghỉ ngơi. Buổi thức canh cầu nguyện kéo dài suốt đêm hôm trước, tới bây giờ và có thể đến tận chiều hôm sau. Phu nhân Antonia trông như có nguy cơ sẽ đi gặp con trai trong nấm mồ không hợp thời của chàng. Xanh xao và rầu rĩ, bà nặng nề dựa hẳn vào cánh tay của các đạo hữu; chỉ một lần duy nhất, bà quay nhìn Giulietta, bộ mặt ghê tởm của bà méo mó vì căm hận.

- Nó kia kìa, tôi đã nuôi một con rắn độc! – Bà hằm hè, muốn tất cả mọi người nghe thấy lời mình. - Nếu không vì sự khuyến khích vô liêm sỉ của nó, Romeo Marescotti đời nào dám chống lại gia đình này! Hay nhìn cái mặt quỷ quyệt của nó kìa! Hãy nhìn những giọt nước mắt bội bạc kia kìa! Tôi cược là chúng không nhỏ vì Tebaldo, mà vì kẻ đã giết nó, thằng Romeo! – Bà nhổ toẹt xuống đất hai lần để giũ sạch mùi vị cái tên ấy khỏi miệng. – Đây là lúc cho các bạn hành động, hỡi các anh em! Đừng đứng như bầy cừu hoảng hốt nữa! Đã có một tội ác ghê tởm chống lại gia đình Tolomei và tên sát nhân vẫn đang nhởn nhơ trong thành phố, tưởng mình đã vượt quá tầm pháp luật…-

Bà ta rút con dao găm nhỏ sáng loáng trong khăn quàng ra và hươ lên trong không trung. – Nếu các đạo hữu là đàn ông, xin hãy rút ruột moi gan thành phố này và tìm ra hắn, dù hắn ẩn nấp ở đâu đi nữa, và để người mẹ đau thương này đâm ngập lưỡi dao vào trái tim đen tối của hắn!

Sau cơn xúc động này, phu nhân Antonia ngã sụp vào tay các đạo hữu, rồi cứ mắc ở đó, rũ rượi và khốn khổ, trong lúc đoàn người tiếp tục xuống cầu thang đá vào hầm mộ ngầm dưới đất. Khi tất cả đã tập hợp ở dưới, thi hài đã khâm liệm của Tebaldo được đặt vào quan tài đá, và những nghi lễ cuối cùng được thực hiện.

Suốt tang lễ, Giulietta lén nhìn khắp mọi xó xỉnh trong hầm mộ âm u, cố tìm một chỗ nấp thuận tiện. Theo kế hoạch của tu sĩ Lorenzo, sau nghỉ lễ, nàng phải ở lại nơi mai táng, và đợi ở đó trong cảnh tĩnh mịch cho đến khi màn đêm buông xuống, đó sẽ là lúc an toàn cho Romeo tới và đưa nàng đi. Vị thầy tu giải thích, mọi người ra về sẽ không để ý, và đây là nơi duy nhất mà tốp lính canh của Tolomei không cảnh giác khi người nhà tụ tập, vì nghĩa trang ở bên ngoài thành phố, hành động của Romeo sẽ không bị kiểm soát.

Khi ra khỏi hầm mộ, Giulietta sẽ đi biệt xứ cùng Romeo, hai người sẽ sớm an cư lạc nghiệp trên những miền đất xa lạ, họ sẽ viết thư kín gửi tu sĩ Lorenzo, kể cho thầy nghe câu chuyện dài về cuộc sống và niềm vui của họ, động viên thầy sớm đến thăm họ khi nào thuận nhất.

Họ đã phải vội vã thỏa thuận kế hoạch ấy tại nhà thờ San Cristoforo đêm trước, Giulietta không kịp hỏi chi tiết, và lúc này nàng phải tự xoay xở. Cơn buồn nôn dâng lên cổ khi nhìn thấy toàn những quan tài đá đã niêm phong – những cái hòm khổng lồ chứa người chết – vây tứ phía quanh nàng, nàng tự hỏi làm thế nào để lẻn đi và nấp giữa những cỗ quan tài đó mà không bị phát hiện.

Chưa đến cuối nghi lễ, khi linh mục tập hợp mọi người cùng cúi đầu cầu nguyện, Giulietta đã nhìn thấy cơ hội, bèn lẳng lặng tách khỏi đám người và nép sau một cỗ quan tài đá gần nhất. Khi tiếng amen du dương kết thúc buổi lễ, nàng bò lùi sâu hơn vào bóng tối, cánh tay nàng run run khi chạm vào nền đất ướt và mát lạnh.

Lúc nàng ngồi đó, dựa vào lớp đá thô ráp của cỗ quan tài và cố nín thở, những người dự tang lễ nối đuôi nhau rời phòng mai táng, lần lượt đặt những ngọn nến của họ lên một bàn thờ nhỏ dưới chân Chúa Giesu đóng đinh câu rút, và cùng dấn vào chuyến bộ hành về nhà dài dằng dặc, đẫm lệ. Một số ít đã đi ngủ từ Palio ngày hôm trước, và đúng như tu sĩ Lorenzo lường trước, không ai xác định số người rời hầm mộ có bằng số người vào lúc đầu không. Vả lại, người sống ở lại trong cái hầm sặc mùi kinh hoàng và nồng nặc này làm gì, phải chăng muốn mắc kẹt sau cánh cửa nặng trịch không thể mở ra từ bên trong?

Khi tất cả đã ra về, cửa hầm mộ đóng lại với một tiếng thịch trống rỗng. Dù những ngọn nến vẫn cháy lập lòe trên bàn thờ cạnh lối vào, song lúc này bóng tối đã vây kín nàng Giulietta đang ngồi, thở hổn hển giữa các ngôi mộ của tổ tiên ở khắp mọi phía.

--- --------oOo---- -------

Ngồi đó, mất hết cảm giác về thời gian, Giulietta dần hiểu rằng, cái chết, hơn mọi thứ, chỉ là vấn đề chờ đợi. Họ nằm kia, tất cả ông bà ông vải lừng lẫy của nàng, nhẫn nại chờ đợi tiếng gõ của thần thánh lên nắp quan tài, khuấy động linh hồn họ tới một cõi đời mà khi còn sống, có thể họ chưa bao giờ tưởng tượng nổi.

Một số sẽ bước ra trong bộ áo giáp hiệp sĩ, có thể mất một mắt hoặc một chi, những người khác xuất hiện trong áo choàng ngủ, trông ốm yếu và đầy mụn nhot, một số là trẻ sơ sinh khóc nhai nhải, số khác là những người mẹ trẻ, đầm đìa máu me…

Trong lúc Giulietta không hề nghi ngờ rằng, một ngày nào đó, sẽ có tiếng gõ vào nắp quan tài của những người xứng đáng, cảnh tượng những quan tài cổ bằng đá này và bao ý nghĩ về những thế kỷ im lìm đã nhồi đầy sự kinh hoàng vào tâm trí nàng, Nhưng nàng nghĩ, thật xấu hổ nếu sợ hãi và bồn chồn trong lúc đợi chờ Romeo giữa những cỗ quan tài bằng đá bất động; vài giờ lo lắng có là gì so với sự bất diệt như thế?

Cuối cùng, khi cửa hầm mộ bật mở, hầu hết nến trên bàn thờ đã lui, chỉ còn một số ít ỏi vẫn leo lét, những cái bóng vặn vẹo còn kinh khủng hơn cả bóng tối. Không kịp dừng lại xem liệu người mới tới có phải ai ngoài Romeo không, Giulietta háo hức chạy thẳng tới cứu tinh của nàng, thèm một cái động chạm của người sống, thèm được hít một hơi không khí trong lành.

- Romeo! – Nàng kêu lên, chỉ lúc này mới chịu chào thua sự yếu mệt – Cảm tạ Thượng đế!

Nhưng người đứng ở cửa, tay cầm đuốc nhìn nàng với nụ cười nham hiểm không phải là Romeo, mà là ngài Salimbeni.

- Hình như – ông ta nói, giọng căng thẳng, lạc lõng với dáng điệu vui vẻ, - cô khóc thương anh họ thái qua nên mới ở lại bên mộ anh ta như thế này. Nhưng xem nào, tôi không thấy về nước mắt nào trên đôi má mơn mởn như hoa hồng của cô. Có lẽ…- ông ta bước vài bước xuống bậc thang, nhưng dừng lại ngay vì mùi thối rữa, - cô dâu yêu quý của tôi bị đãng trí chăng? Tôi e rằng thế. Tôi sợ sẽ phải tìm cô ở nghĩa địa, cô nàng yêu quý ạ, và thấy cô chơi đùa rồ dại với xương xẩu và đầu lâu rỗng tuếch. Nhưng…- ông ta nhăn mặt, dâm dật, - tôi không lạ những trò chơi này. Thực ra, tôi tin chắc chúng ta sẽ rất xứng hợp với nhau, cô và tôi.

Đứng chết lặng khi nhìn thấy Salimbeni, Giulietta không biết trả lời ra sao, cũng không hiểu ý đồ của ông ta. Nàng chỉ có thể nghĩ tới Romeo và vì sao lại không phải chàng, mà là lão Salimbeni đáng ghét đưa nàng ra khỏi hầm mộ. Nhưng lẽ tất nhiên đó là điều nàng không dám hỏi.

- Lại đây! – Salimbeni ra hiệu cho nàng tới gần, và nàng không còn lựa chọn nào khác, đành tuân theo. Lúc nhô lên khỏi hầm mộ đứng cạnh ông ta, nàng thấy trời đã tối mịt, một tốp lính gác mặc chế phục nhà Salimbeni cầm đuốc sáng rực vây quanh.

Nhìn khắp các bộ mặt đàn ông, Giulietta ngỡ nhìn thấy cả sự thương hại và dửng dưng, nhưng thứ đáng sợ nhất là nàng cảm thấy họ biết điều gì đó mà nàng không biết.

- Cô không muốn biết vì sao tôi có thẻ cứu cô thoát khỏi vòng ôm thối rữa của Thần Chết ư? – Salimbeni hỏi, khoái trá thấy nàng bối rối.

Giulietta muốn gượng gật đầu, nhưng nàng không phải làm thế, vì Salimbeni rất sung sướng tiếp tục cuộc độc thoại, không cần nàng đồng ý.

- Thật may cho cô, - ông ta tiếp tục, - tôi có một người chỉ điểm tuyệt vời. Người của tôi trông thấy cậu ta quanh quẩn gần đây, và thay vì giết chết ngay lập tức như đã được lệnh, họ đủ khôn ngoan tự hỏi liệu một báu vật như thế nào mới đủ sức cám dỗ một kẻ bị trục xuất trở lại thành phố, để đương đầu với nguy cơ bị phát hiện và cái chết thê thảm? Chắc cô đã đoán ra, đường đi của cậu ta dẫn chúng tôi tới thẳng hầm mộ này, và thừa biết rằng hắn không thể giết chết Tebaldo đến hai lần nên tôi dễ dàng đoán biết động cơ của hắn khi xuống ngôi mộ của anh họ cô, đó ắt phải là thứ gì đó khác hẳn nỗi khát máu.

Thấy Giulietta đã xanh xám mặt mày, Salimbeni ra hiệu cho quân hầu mang người hắn vừa nhắc tới, và chúng quẳng một thân người vào giữa như những tên đồ tể quẳng cái các thối sang một bên cho máy nghiền làm việc.

Giulietta hét lên khi nhìn thấy người nằm đó, Romeo của nàng, đẫm máu và gẫy nát; nếu Salimbeni không kìm lại, nàng đã lao vào chàng, vuốt ve mái tóc đầy bụi bẩn và hôn lên môi chàng để lau sạch máu, trong lúc hơi thở của chàng chỉ còn thoi thóp.

- Ngươi là quỷ đội lốt người! – Nàng hét vào mặt Salimbeni, vùng vẫy như một con vật, cố thoát khỏi bàn tay hắn đang nắm chặt, - Chúa sẽ trừng phạt ngươi vì tội ác này! Hãy để ta đến cạnh chàng, hỡi kẻ hung ác, để ta chết cùng với chồng ta! Ta đã đeo nhẫn của chàng trên tay, và đã thề với tất cả các chư vị thánh thần tren trời rằng, ta sẽ không bao giờ, không bao giờ là của ngươi!

Giờ đến lúc Salimbeni cau mày. Vồ lấy cổ tay Giulietta, hắn suýt bẻ gẫy xương nàng để xem xét chiếc nhẫn trên ngón tay nàng. Sau đó, hắn xô nàng vào đám lính gác và bước tới, đá mạnh vào bụng Romeo.

- Mày là tên ăn trộm trượt chân! –Hắn nhạo báng và nhổ bọt tỏ vẻ ghê tởm.- Mày không thể làm gì được nữa, đúng không? Hãy hiểu rằng: chính cái thói ăn nằm lang chạ của mày đã giết người đàn bà của mày! Tao định sẽ chỉ giết một mình mày, nhưng bây giờ tao thấy cô ả cũng vô giá trị như mày!

- Tôi van ông, - Romeo ho sặc và cố nhấc đầu lên khỏi mặt đất để nhìn Giulietta lần cuối, - hãy để nàng sống! Đấy chỉ là một lời thề! Tôi chưa bao giờ ngủ với người! Xin ông! Tôi xin thề bằng cả mạng sống của mình!

- Cảm động quá nhỉ, - Salimbeni nhận xét, nhìn hêt người này đến người kia, không tin. – Nói gì đi, cô gái, - hắn nắm lấy cằm Giulietta, - hắn nói có thật không?

- Đồ khốn! – Nàng nhổ bọt, cố vùng khỏi tay hắn. – Bọn ta là vợ là chồng, và tốt hơn hết là hãy giết ta đi, vi ta đã nằm cùng chàng trên chiếc giường cưới của bọn ta, nên sẽ nằm với chàng trong mộ của bọn ta.

Salimbeni càng nắm chặt hơn:

- Có thật thế không? Mi cũng thề bằng cả tính mạng chứ? Mi phải hiểu, nếu mi nói dối, ngay đêm nay hắn sẽ đi thẳng xuống địa ngục.

Giulietta nhìn xuống Romeo đang khổ sở nằm dưới đất trước mặt nàng, sự tuyệt vọng bóp nghẹt mọi lời lẽ trong cổ họng, khiến nàng không thể nói – và nói dối – thêm lời nào nữa.

- Chà! - Salimbeni đứng cao vượt hẳn hai người, tỏ vẻ đắc thắng, - Thế đấy, ở đây có một bông hoa mi không hái, thằng chó. – Hắn đá Romeo cái nữa, khoái trá vì tiếng rên rỉ của nạn nhân và tiếng nức nở của người phụ nữ van nài hắn dừng lại. – Để chúng tao chắc chắn, - hắn thọc tay vào chiếc áo choàng của chàng và rút con dao găm của Romeo ra khỏi vỏ, - mi không giở trò nữa.

Với một cử động chậm rãi, khoái chí, Salimbeni ấn ngập con dao găm chạm hình chim đại bàng vào bụng chủ nhân và rút ra, để chàng thanh niên đau đớn cực độ, không thở nổi, toàn thân quằn quại vì thương tích khủng khiếp.

- Không! – Giulietta hét lên và lao tới, sự kinh hoàng khiến nàng mạnh đến mức tốp đàn ông cũng không giữ được. Lao xuống cạnh Romeo, nàng vòng tay ôm chàng, liều đến nơi chàng sắp đến và không muốn bị để lại đằng sau.

Nhưng Salimbeni đã chán trò của nàng, hắn túm tóc nàng kéo giật ra sau.

- Câm! – Hắn quát và tát vào mặt nàng cho đến lúc nàng vâng lời. – Hét lên cũng chẳng giúp gì cho ai. Bình tĩnh lại đi, và nhớ rằng mi là một Tolomei. – Rồi, trước khi nàng kịp hiểu việc hắn làm, hắn rút chiếc nhẫn trên ngón tay nàng ra và ném xuống đất, nơi Romeo nằm. – Đi cùng với lời thề của các ngươi. Hãy vui mừng vì chúng được tháo cởi dễ dàng đến thế!

Qua màn tóc đầy máu, Giulietta nhìn thấy bọn lính nhấc xác Romeo lên và quẳng xuống cầu thang hầm mộ Tolomei, chẳng khác gì ném bao ngũ cốc vào kho. Nhưng nàng không nghe thấy chúng đóng sập cửa sau chàng, cũng không chắc tay cầm đã chốt lại an toàn chưa. Trong lúc kinh hoàng, nàng quên cả thở, và cuối cùng, lúc này, một thiên thần nhân từ khép mắt nàng lại, để nàng rơi vào vòng ôm lãng quên êm ái.

Điều tốt khi dùng sai sẽ trở thành cái xấu.

Và cái xấu đôi khi nhờ hành động mà trở nên tốt đẹp.

--- --------oOo---- -------

Nhìn từ ngọn tháp Mangia, hình bán nguyệt của Camo trông như một cỗ bài nhìn nghiêng, Thật phù hợp với một thành phố có nhiều bí mật như thế, tôi nghĩ. Ai mà biết được rằng những kẻ xấu xa như Salimbeni lại phát đạt ở một nơi mỹ lệ nhường này hay đúng hơn, hắn được phép làm thế.

Nhật ký của danh họa Ambrogio không hề có gợi ý gì cho thấy Salimbeni thời Trung cổ có những phẩm chất tốt đẹp bù lại – như tính hào phóng của Eva Maria hoặc sự quyến rũ của Alessandro. Ngay cả nếu hắn có đi chăng nữa, nó cũng không thay đổi được thực tế là hắn đã tàn bạo giết hết những người Giulietta yêu quý, trừ tu sĩ Lorenzo và cô em gái Giannozza của nàng.

Tôi mất gần như cả đêm, khổ não với những sự kiện đầy thú tính miêu tả trong nhật ký, và số trang còn lại cứ mỏng dần cho biết một kết cục chua xót đã hiện ra lờ mờ. Tôi e rằng sẽ không đi đến một đoạn kết hạnh phúc cho Romeo và Juliet, nó không đơn thuần là sự nhào nặn văn chương mà là những sự thật có cơ sở, biến cuộc sống của họ thành tấn thảm kịch. Có thể nói Romeo đã chết, bị đâm vào bụng bằng con dao găm của chàng – hay đúng hơn, là con dao găm của tôi – còn Giulietta hiện giờ đang rơi vào nanh vuốt của kẻ thù đáng ghê tởm. Dù được coi là gì đi nữa, nàng cũng sẽ chết trước khi những trang viết này chấm hết.

Có lẽ chính vì thế, tôi không thấy vui khi đứng trên đỉnh tháp Mangia sáng hôm ấy, đợi Romeo của tôi cưỡi mô tô xuất hiện. Hay có khi tôi e sợ vì thừa biết không nên tới đây. Phụ nữ loại gì mà lại đồng ý gặp gỡ người chưa hề quen biết trên đỉnh tháp? Đàn ông loại gì mà mất nhiều đêm đội mũ sắt trên đầu, kính che kín mặt, và lại đi giao lưu với người khác bằng quả bóng tennis?

Nhưng tôi đã ở đây.

Nếu người đàn ông bí ẩn này thực sự là hậu duệ của Romeo thời Trung cổ, tôi chỉ cần nhìn thấy anh ta trông ra sao. Đã hơn sáu trăm năm từ khi tổ tiên chúng tôi bị chia lìa trong những hoàn cảnh rất dữ dội, từ đó đến nay, mối tình lãng mạn bất hạnh của họ đã trở thành một trong những chuyện tình vĩ đại nhất, nổi tiếng thế giới.

Làm sao tôi không kích động được? Chắc tôi phải làm cho tất cả mọi người nổi hứng vì ý nghĩ rằng một trong những nhân vật lịch sử - không thể phủ nhận là người quan trọng nhất trong số họ, chí ít là với tôi – rốt cuộc sẽ tới, và vẫn còn sống. Kể từ khi danh họa Lippi là người đầu tiên cho tôi biết rằng có một Romeo Marescotti đương thời, yêu nghệ thuật, mê rượu vang, và ban đêm lang thang ở Siena, tôi đã thầm mơ đến một cuộc gặp gỡ. Cuối cùng, tôi sẽ được gặp chàng – viết bằng mực đỏ và chữ ký xoáy tít – chợt tôi thấy thực sự nôn nao…cơn buồn nôn ta cảm thấy khi phản bội người nào đó mà ta không thể đánh mất vì những giá trị tốt đẹp của họ.

Tôi nhận thức được rằng, người đó là Alessandro, đang ngồi bên lỗ châu mai nhìn xuống một thành phố vừa đẹp đến nao lòng vừa ngạo mạn đến không chịu nổi. Đúng, anh là một Salimbeni và không, anh chẳng ưa Romeo chút nào, nhưng nụ cười của anh – khi anh cho phép nó nở trên môi – chân thật và dễ lan tỏa đến mức tôi sẵn sàng dấn thân vào cạm bẫy.

Nhưng ngược lại, chuyện này thật lố bịch. Chúng tôi quen nhau chưa quá một tuần lễ, phần lớn thời gian đó chúng tôi chẹn họng nhau, và được gia đình đầy thiên kiến của tôi hăm hở khích lệ. Ngay cả Romeo và Giulietta thực sự cũng không thể hãnh diện vì những thù hằn như vậy. Thật hài hước vì chuyện của tổ tiên chúng tôi lại xoay một vòng tròn như thế này, để chúng tôi lại giống các nhân vật của Shakespeare, nhưng vẫn có chút thay đổi giữa các vai trong tam giác tình yêu nho nhỏ ấy.

Tuy nhiên, ngay khi tôi chịu thừa nhận rằng mình đã mê tít Alessandro thì cũng là lúc tôi lại cảm thấy ân hận với Romeo mình sắp gặp. Theo lời ông anh họ Peppo của tôi, Romeo đã phải chạy trốn đến những mảnh đất xa lạ để thoát khỏi sự hằn học, thù hận đã đẩy anh và mẹ anh ra khỏi thành phố, và dù mục tiếu cuối cùng của việc anh trở về Siena là gì đi nữa, anh hẳn phải rất liều mới dám hẹn gặp tôi trên tháp Mangia hôm nay. Chỉ riêng điều đó, tôi đã nợ anh một lời cảm ơn.

Dù Romeo có không sánh được với Alessandro, thì ít nhất tôi cũng có thể cho anh cơ hội gây ấn tượng với tôi, nếu đấy là điều anh muốn. Và tôi sẽ không ương ngạnh khép chặt lòng mình với anh như Juliet đã khép chặt trái tim với Paris sau khi gặp Romeo. Hoặc…có khi tôi đã vội vàng đưa ra kết luận. Có khi anh chỉ muốn nói chuyện với tôi mà thôi. Nếu thế, nói thật, tôi cũng thấy nhẹ cả người.

Rốt cuộc, lúc nghe thấy tiếng bước chân nặng nhọc trên cầu thang, tôi liền đứng dậy, đi khỏi chỗ ô cửa bằng đá, phủi váy bằng bàn tay cứng đờ, cố tỏ ra rắn rỏi vì cuộc gặp gỡ có vẻ huyền thoại sắp đến. Mất một lúc, người hùng của tôi mới leo lên bậc trên cùng cầu thang xoáy trôn ốc, và tôi đứng đó, sẵn sàng bày tỏ thiện cảm với anh. Song căn cứ vào tiếng thở nặng nhọc và tiếng kéo lê bàn chân ở các bậc cuối cùng, tôi không thể không nhận thấy rằng giữa hai chúng tôi, tôi có thể trạng tốt hơn nhiều.

Cuối cùng, kẻ lén theo tôi hổn hển xuất hiện, áo da vắt lên một cánh tay, mũ sắt lủng lẳng ở tay kia, và đột nhiên, mọi thứ mất hết cảm xúc.

Kẻ đó là Janice.

Thật khó xác định chính xác thời điểm mà mọi việc cứ trượt dốc không phanh trong mối quan hệ của tôi với Janice. Thời thơ ấu của chúng tôi đầy những xung đột, nhưng phần lớn tuổi thơ của mọi người là thế, và hình như đa số nhân loại có thể trưởng thành mà không mất hẳn tình yêu thương đối với anh chị em ruột thịt.

Nhưng chị em tôi không như thế. Giờ đây, khi đã hai mươi lăm tuổi, tôi không thể nhớ đã ôm em gái lần cuối là lúc nào, hoặc có cuộc chuyện trò nào với nó mà không biến thành vụ cãi nhau vặt rất trẻ con. Bất cứ khi nào gặp nhau, dường như chúng tôi lại là những đứa trẻ lên tám, trở lại các kiểu cãi vã cổ xưa nhất. “Vì tao bảo thế!" và “Em đến trước!" là cách thể hiện mà nhiều người thường vui vẻ để lại đằng sau và coi đó như những dấu tích của cái tuổi ngây dại. Nhưng với Janice và tôi, chúng là nền tảng mãi mãi đương nhiên trong toàn bộ mối quan hệ của hai chị em.

Bà Rose thường giải quyết mọi việc bằng cách cứ để yên rồi đâu sẽ vào đấy, miễn là chia đều tình thương yêu và kẹp bánh. Bất cứ khi nào chúng tôi đòi bà phân xử, bà đều tỏ ra phát chán, không muốn nghe – vì, rốt cuộc, lại chất thêm một việc cho bà – và bà thường khuyên chúng tôi, tốt nhất là nên chia đều, hoặc nhường nhịn nhau

- Lại đây! – Bà nói và dễ dàng với tới cái bát thủy tinh đựng bánh quy sô cô la ở bên bàn, khi đang ngồi trong ghế bành. – Ngoan nào! Julie, cháu nhường em nhé, hãy cho nó mượn – bất cứ thứ gì, như….búp bê, sách, thắt lưng, túi, mũ, ủng – để chúng ta được yên lành, vì Chúa!

Sau đó, hiển nhiên là chúng tôi chạy đi với một mớ bòng bong Janice cười khúc khích vì tổn thất của tôi và những thứ nó chẳng xứng mà lại được. Lý do nó muốn có đủ thứ của tôi vì của nó bị gẫy hoặc “chán lắm", vì tranh đồ của tôi dễ hơn xin tiền và đi mua thứ mới. Thế là, sau khi phân phối lại của nả, Janice mang đi những thứ của tôi, đổi lại tôi chẳng được gì ngoài một cái bánh quy sô cô la khô trong bát. Chính vì mọi thứ kinh kệ về sự công bằng, nên bà Rose là người đã gây ra những hậu quả khó chịu không lường trước; những ý định tốt đẹp của bà thực ra đã góp phần tạo nên thời thơ ấu tối tăm của tôi.

Nhưng đến khi vào trung học, tôi không cậy nhờ đến sự giúp đỡ của bà nữa, mà chạy thẳng xuống bếp phàn nàn với Umberto, trong trí nhớ của tôi, ông thường vừa mài dao vừa hát nhạc kịch om sòm. Bất cứ lúc nào tôi ấm ức:

- Nhưng như thế không công bằng!

Ông sẽ phản bác:

- Ai bảo cô cuộc đời là công bằng?

Cuối cùng, khi tôi đã dịu xuống, ông hỏi;

- Vậy, cô muốn tôi làm gì nào?

Khi lớn hơn và khôn hơn, tôi hiểu câu trả lời đúng cho câu hỏi của ông nên là:

- Không gì hết. Cháu phải tự làm lấy thôi.

Và đúng như thế thật. Tôi không chạy đến ông vì thực sự muốn ông làm cho Janice hiểu sự việc, mà vì ông không ngại nói với tôi – theo cách của ông – rằng tôi tốt hơn nó, và tôi xứng đáng được nhiều hơn trong đời. Nhưng ông cũng nói, điều đó còn tùy thuộc vào tôi. Vấn đề duy nhất là ông chưa bao giờ bảo tôi phải làm như thế nào.

Suốt đời tôi, hình như tôi cứ chạy ngược xuôi, loay hoay tìm dịp để Jance không thể giành được hoặc phá hỏng các báu vật của mình, nhưng dù tôi có giấu giếm ở đâu, nó cũng đánh hơi thấy và ăn mừng ngấu nghiến ngoài sức tưởng tượng. Nếu tôi để dành đôi giày balê mới bằng sa tanh cho buổi biểu diễn độc tấu cuối mùa, thì đến khi mở hộp giày ra, tôi phát hiện ra nó đã đi thử và để dải ruy băng lại thành một mớ lộn xộn, Có lần, tôi đã phải mất nhiều tuần lễ cắt dán một tác phẩm các hình người trượt băng trong lớp nghệ thuật, vậy mà nó chèn luôn một hình dán nhố nhăng vào đó, ngay khi tôi vừa mang về nhà.

Mặc dù tôi chạy xa tới đâu, hoặc ra sức ngụy trang, giấu giếm mùi của mình như thế nào, nó vẫn luôn chạy tới, lưỡi thè ra, lăng xăng quanh tôi với đủ trò tinh quái rồi để lại một bãi nóng hôi hổi ngay giữa đường.

Đứng trên tháp Mangia lúc đó, ngay lập tức có vô số lý do để tôi căm ghét Janice. Dường như có ai đó chiếu lướt những kỷ niệm xấu trong đầu, tôi cảm thấy cơn giận dữ điên cuồng mà chưa bao giờ từng cảm thấy với người khác.

- Ngạc nhiên chưa? – Nó vừa nói vừa buông cái áo da và mũ sắt để vỗ tay.

- Mày làm cái quái gì ở đây thế hả? – Tôi thở hổn hển, giọng tôi run lên vì giận. – Chính mày cưỡi cái mô tô lố bịch kia đuổi theo tao? Lại còn bức thư…- Tôi rút bức thư viết tay trong ví ra, vo tròn và ném vào nó. – Mày tưởng tao ngốc lắm phải không/

Janice cười toe toét, khoái chí thấy tôi nổi cơn thịnh nộ.

- Đủ ngốc để trèo lên cái tháp chết tiệt này!...Ôi! – Nó làm điệu bộ vờ thông cảm mà nó đã sáng tác ra từ khi lên năm. – chị quyết đến vì tưởng tôi là Romeo ư?

- Thôi, - tôi nói, cắt ngang tiếng cười của nó, - cô có trò chơi của cô. Tôi mong nó bõ công một chuyến bay. Giờ thì xin lỗi, tôi không thích ở lại, thà vùi đầu vào chậu rửa chân còn hơn. – Tôi cố bước vòng qua no để tới cầu thang, nhưng ngay lập tức, nó lùi lại, chặn cửa.

- Ồ, chị không được đi! – Nó rít lên, vẻ mặt từ tươi tỉnh biến thành dữ dội. – Không được đi, cho đến khi chia cho tôi phần của tôi.

Tôi giật mình:

- Cái gì?

- Không, không phải lúc này, - nó nói, môi run run lúc cố đóng vai người bị hại. – Em mất hết rồi. Phá sản.

- Thế thì gọi triệu phú chuyên cứu giúp đi, - tôi trả miếng, lại chơi tiếp trò chị em vờ vịt trước kia. – Tôi tưởng cô vừa được thừa kế một gia sản cơ mà? Của người mà cả hai ta đều biết?

- Chà chà! – Janice cố nặn ra một nụ cười. – Phải, những thứ ấy không thể định giá được. Bà lão Rose tử tế và ti tỉ thứ của bà ấy.

- Tôi không nghĩ là, - tôi nói và lắc đầu. – Cô còn có thể than được cơ đấy. Lần cuối cùng gặp cô, cô vừa thắng xổ số. Nếu cô muốn có nhiều tiền hơn, tôi là người cuối cùng cô nên nói chuyện. – Tôi cố len ra cửa, và lần này, tôi quyết đi qua. – Tránh ra! Tôi nói. Và thật không ngờ, nó tránh ra thật.

- Sao chị không nhìn mình xem! – Nó mỉa mai lúc tôi đi qua nó. Thừa hiểu con người Janice, nên tôi có thể thấy vẻ đố kỵ trong mắt nó. – Nàng công chúa bé nhỏ chạy trốn. Tài sản thừa kế của chị được bao nhiêu mà chị ăn mặc thế này? Hở?

Tôi vẫn đi, không dừng lại trả lời, và nghe thấy tiếng nó vớ lấy đồ đạc của nó rồi đi theo tôi. Lúc xuống cầu thang xoáy ốc, nó theo sát tôi, la hét, lúc đầu là giận dữ, sau đó là thất vọng rồi cuối cùng là sự liều lĩnh tuyệt vọng khác thường.

- Đợi đã! – Nó gào lên, đập cái mũ sắt vào tường gạch như một thứ giảm xóc. – Chúng ta phải nói chuyện! Đứng lại! Jules! Nghiêm túc đấy.

Nhưng tôi không có ý định dừng lại. Nếu Janice có điều quan trọng thực sự muốn nói với tôi, tại sao nó không làm thế ngay khi có thể? Tại sao nó lại có những hành vi tai quái với chiếc mô tô và bức thư mực đỏ? Tại sao nó phải phí phạm năm phút của chúng tôi trên tháp với trò hề thường lệ của nó? Nếu như nó đã gợi ý bằng lối nói huênh hoang cường điệu của nó, rằng nó đã phung phí tài sản của bà Rose, chắc tôi hiểu được tâm trạng vỡ mộng của nó. Nhưng theo cách tôi nhìn thấy, tôi không biết vấn đề của nó là gì.

Vừa xuống đến chân tháp, tôi rảo bước, dứt khoát khỏi cung Pubblico và băng qua Campo, để Janice lại với mớ lộn xộn. Chiếc Ducati Monster đỗ ngay trước tòa nhà, như một chiếc limo dừng lại đón những người đoạt giải Oscar, và tôi có thể thấy, ít nhất là ba cảnh sát - cánh tay vạm vỡ chống nạnh, mắt đeo kính râm – đang sốt ruột đợi chủ nhân chiếc xe trở về.

Ngay lập tức, quán cà phê của Malena là nơi duy nhất tôi nghĩ Janice không tìm ra mình. Tôi hình dung, nếu tôi về khách sạn, trong giây lát, nó sẽ xuất hiện rồi lại giở trò lượn mô tô hình số 8 dưới ban công phòng tôi.

Thế là tôi chạy, chạy suốt dọc đường tới quảng trường Postierla, cứ mươi bước lại quay nhìn để biết chắc nó không đuổi theo, cổ họng tôi vẫn thắt lại vì giận dữ. Cuối cùng, khi tôi lao vào quán, sập cửa lại sau lưng, Malena cười rộ đón tôi.

- Trời đất ơi! Cô làm gì ở đây vậy? Trông cô như đã uống quá nhiều cà phê rồi ấy.

Thấy tôi chẳng còn bụng dạ nào trả lời, cô rót một cốc nước to đưa cho tôi. Trong lúc tôi uống, cô ngả người trên quầy, không giấu giếm vẻ tò mò.

- Có người…gây rắc rối cho cô hả?- Cô gợi ý, vẻ mặt tỏ rõ nếu đúng như thế thật, cô có vài anh em họ - ngoài anh chàng thợ cắt tóc Luigi – rất sẵn lòng giúp tôi giải quyết rắc rối.

- Ừ…- tôi nói. Nhưng phải bắt đầu từ đâu? Nhìn quanh, tôi nhẹ người thấy gần như chỉ có chúng tôi, các vị khách khác còn mải chuyện của họ. Tôi chợt thấy đây là cơ hội tôi mong đợi, kể từ khi Malena nhắc tới gia đình Marescotti hôm trước.

- Tôi đã nghe cô nói, - tôi bắt đầu, quyết liều một phen trước khi đổi ý. – Cô nói họ của cô là

Marescotti?

Câu hỏi làm Malena bật cười, sôi nổi hẳn lên:

- Tất nhiên rồi! Tôi sinh ra đã là một Marescotti. Giờ tôi đã lấy chồng, nhưng…- Cô ép bàn tay vào ngực - ở đây này, tôi vẫn luôn là một Marescotti. Cô đã nhìn thấy tòa lâu đài chưa?

Tôi gật đầu với vẻ hăng hái lịch sự, nghĩ đến buổi hòa nhạc đã làm tôi khá bối rối khi tham dự cùng Eva Maria và Alessandro hai ngày trước.

- Rất đẹp. Tôi đang phân vân…có người kể với tôi rằng…- Tôi ngừng hẳn lại, cảm thấy sự ngượng ngập dâng lên lúc nhận ra rằng, dù diễn đạt câu hỏi tiếp theo thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ trở nên lố bịch.

Thấy vẻ bối rối của tôi, Malena moi một chai gì đó do nhà làm lấy từ dưới quầy, thậm chí cô không buồn nhìn và rót một ngụm to vào cốc của tôi.

- Đây, - cô nói, - Một thứ đặc biệt Marescotti. Nó sẽ làm cô vui lên. Cạn ly!

- Mới mười giờ sáng mà, - tôi phản đối, cảm thấy không muốn uống thứ dung dịch vẩn đục, dù nó là truyền thống.

- Ô hay! – Cô nhún vai. – Có lẽ ở Firenze là mười giờ…

Sau khi uống một ngụm thứ đồ uống pha chế kinh tởm nhất kể từ khi Janice thử ủ bia trong phòng ngủ, - và cố phun ra một lời khen, - ít ra tôi cũng thấy mình có quyền hỏi:

- Cô có họ hàng với một anh chàng tên là Romeo Marescotti không?

Khi nghe câu hỏi của tôi Malena thật không tự nhiên. Từ người bạn tốt nhất, chống khuỷu tay lắng nghe những rắc rối của tôi, bỗng cô thẳng người dậy, thở hổn hển và đóng nút chai.

- Romeo Marescotti, - cô nói, gạt cái cốc rỗng của tôi sang một bên và vội vã lau quầy bằng cái khăn lau chén, - đã chết rồi. – Đến khi nhìn vào mắt cô, lúc trước vừa ân cần là thế, tôi chỉ thấy sự sợ hãi và nghi ngờ. – Anh ấy là anh họ tôi. Nhưng sao vậy?

-Ồ! – Sự thất vọng xuyên suốt người tôi, khiến tôi như mê sảng kỳ quặc. Hay có thể do thứ đồ uống kia – Tôi rất tiếc. Lẽ ra tôi không nên…-Tôi nghĩ, bây giờ không phải lúc kể với cô rằng ông anh họ Peppo của tôi ngờ Romeo đứng sau vụ tấn công bảo tàng. – Chỉ vì danh họa Lippi nói ông ấy biết anh ta.

Malena khịt mũi, nhưng ít ra trông nhẹ nhõm hẳn.

- Danh họa Lippi, - cô thì thầm, đưa một ngón tay lên xoay viền tai, - nói chuyện với các hồn ma. Đừng nghe ông ấy. Ông ấy là…- Cô cố tìm một từ phù hợp, nhưng không ra.

- Còn một người nữa, - tôi nói, hình dung mình có được thứ đạn bắn cho vụ này tan tành, một lần cho mãi mãi. – Chỉ huy An ninh ở Monte Dei Paschi. Alessandro Santini. Cô biết anh ấy không?

Mắt Malena thoáng mở to ngạc nhiên, rồi nhanh chóng nheo lại.

- Siena là một nơi nhỏ tí. – Kiểu nói của cô cho tôi biết có con chuột hôi thối chôn ở đâu đó trong toàn bộ chuyện này.

- Tại sao cô lại nghĩ có người đi lung tung nói rằng anh họ Romeo của cô vẫn còn sống? – Tôi nói tiếp khẽ hơn, hy vọng câu hỏi của tôi không xé rách một vết thương cũ.

- Anh ta nói thế à? – Malena chăm chú nhìn tôi, vẻ ngờ vực hơn là buồn bã.

- Đây là một câu chuyện dài, - tôi nói, - nhưng điểm mấu chốt là tôi là người hỏi về Romeo. Vì…tôi là Giulietta Tolomei.

Tôi không mong cô ấy hiểu những ngụ ý của tên tôi trong mối liên hệ với Romeo, nhưng vẻ sửng sốt trên mặt cô mách bảo tôi rằng cô biết chính xác tôi là ai, tổ tiên tôi là ai và tất cả mọi chuyện. Ngay sau đó, phản ứng của cô trở nên rất dễ thương: giơ tay véo mũi tôi.

- Tôi có bức vẽ một phu nhân, - cô nói khẽ. – Tôi biết cô có lý do khi đến đây với tôi. – Malena ngừng lại, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng biết là không nên. – Tội nghiệp Giulietta, - cô nói với nụ cười thông cảm, - ước gì tôi có thể nói với cô là anh ấy còn sống, nhưng…tôi không thể.

Cuối cùng, khi rời quán cà phê tôi đã quên bẵng mọi thứ về Janice. Vì thế thật ngạc nhiên đến khó chịu khi thấy nó đợi tôi ở bên ngoài, thoải mái dựa vào tường như một cô gái chăn bò đang giết thời gian chờ quán mở cửa.

Vừa nhì thấy nó đứng đó, tươi tắn và đắc thắng vì đã lần ra vết và tóm được tôi, mọi thứ liền trở lại. – chiếc mô tô, bức thư, tòa tháp, cuộc cãi vã, - tôi thở dài thành tiếng và đi về hướng khác, không biết đi đâu miễn là nó không đi theo.

- Ở đó có chuyện gì với chị và Mẹ Quý hóa thế? – Janice suýt vấp khi đuổi kịp tôi. – Chị đang cố làm tôi phát ghen lên chắc?

Lúc này, tôi chán ngấy nó đến mức đứng lại ngay giữa quảng trường Postierla và quay ngoắt lại hét vào mặt nó:

- Tôi có phải giải thích việc này rõ ràng không đây? Tôi đang cố tống khứ cô đi đấy!

Suốt nhiều năm ở bên nhau, tôi đã nói nhiều câu cáu kỉnh với em gái, và câu này gần như là tệ hại nhất. nhưng có lẽ từ “tống khứ" xa lạ dội ngay vào đôi tai nó và trong giây lát, nó sững sờ, gần như sắp khóc.

Tôi phẫn nộ quay đi và lại bước tiếp, một lần nữa giữ khoảng cách trước kia giữa chúng tôi, nó đi loạng choạng ngay sau, đôi ủng gót nhọ của nó vặn vẹo hết bên này đến bên kia trên vỉa hè lát đá mấp mô.

- Thôi được! – Nó kêu tôi, cánh tay lõng thõng giữ thăng bằng, - tôi xin lỗi về chuyện chiếc mô tô, được chưa? Tôi cũng xin lỗi vì bức thư. Được chưa? Tôi không biết chị sẽ phản ứng mạnh như thế. – Thấy tôi không trả lời cũng không bước chậm lại, nó rên rỉ và đi tiếp, song không thể đuổi kịp tôi. – Nghe này Jules, tôi biết chị ghét tôi. Nhưng chúng ta phải nói chuyện. Có nhớ di chúc của bà Rose không? Nó là...oái.

Chắc nó bị trẹo chân vì lúc tôi quay lại nhìn, Janice đang ngồi giữa phố, xoa xoa mắt cá.

- Cô nói gì? – Tôi cảnh giác hỏi và bước trở lại vài bước. – Về di chúc ư

- Chị nghe thấy rồi, - nó rầu rĩ nói và kiểm tra gót giày bị gẫy, - toàn bộ sự việc là không có thật. Tôi nghĩ chị là một phần trong chuyện này, chính vì thế tôi đã phải án binh bất động, cố hình dung chị sẽ như thế nào, nhưng…vì chưa có chứng cứ rõ ràng nên tôi sẽ không buộc tội chị.

Đó không phải là tuần lễ tốt lành gì cho cô em gái song sinh tai ác của tôi. Nó ẻo lả quấn cánh tay quanh cổ tôi rồi kể, trước hết là, nó phát hiện ra luật sư của gia đình tôi, ông Gallagher, thực ra không phải là ông Gallagher. Bằng cách nào ư? Vì ông Gallagher thật đã xuất hiện. Thứ hai là, chúc thư ông ta chìa cho chúng tôi xem sau tang lễ chỉ là thứ bịa đặt. Trên thực tế, bà Rose không để lại gì cho bất cứ ai và người thừa kế của bà chẳng được thừa kế gì ngoài nợ nần. Thứ ba là, ngay sau khi tôi rời đi, có hai sĩ quan cảnh sát tới ngôi nhà, mắng mỏ Janice vì đã tháo sợi dây màu vàng. Sợ dây vàng nào? À, sợi dây họ chăng xung quanh ngôi nhà khi họ phát hiện ra đây là hiện trường tội ác.

- Hiện trường tội ác ư? – Dù mặt trời vẫn còn ở trên cao, nhưng tôi cảm thấy ớn lạnh. Ý cô là, bà Rose bị giết?

Janice nhún vai hết mức, cố giữ thăng bằng.

- Có Trời mới biết. Hiển nhiên là cả người bà thâm tím, dù được cho là chết trong khi ngủ. Người ngợm rõ khiếp.

- Janice! – Tôi không biết nói gì, ngoài việc mắng nó tội xấc láo. Tin bất ngờ này – bà bác Rose có thể không được chết yên bình như Umberto đã miêu tả - như cái thòng lọng thắt chặt quanh cổ tôi, gần như làm tôi nghẹt thở.

- Gì thế? – Nó cắn cảu, giọng khản đặc vì xúc động. – Chị tưởng là vui khi ngồi trong phòng thẩm vấn ấy suốt đêm và …trả lời những câu hỏi có hay không à? – Nó dằn từng tiếng. – Em có thật yêu bà ấy không ư?

Tôi nhìn nét mặt trông nghiêng của nó, tự hỏi lần cuối tôi thấy em gái tôi khóc là khi nào. Mascara bị hoen nhem nhuốc và áo quần xộc xệch vì cú ngã, nó thực sự có vẻ là con người bình thường và gần như dễ thương, có thể vì mắt cá chân bị đâu, vì khổ sở và bao nỗi thất vọng. Bỗng tôi nhận ra rằng, để có sự thay đổi, tôi phải là người mạnh mẽ, tôi phải cố gắng đối xử với nó tốt hơn và trong lúc này, cố kìm nén mọi tình cảm với bà bác già Rose tội nghiệp.

- Tôi không hiểu gì hết! Thế Umberto ở đâu?

- Chà! – Câu hỏi tạo cho Janice cơ hôi lấy lại chút vui vẻ. – Chị định nói đến Luciano à? –Nó liếc nhìn xem tôi có sửng sốt không. – Đúng thế đấy. Ông già Birdie tốt bụng là một kẻ chạy trốn, một kẻ liều mạng tuyệt vọng, một tay kẻ cướp…tùy chị chọn. Suốt từng ấy năm, hắn trốn trong vườn hồng nhà ta, trong khi cảnh sát và Mafia lùng tìm hắn. Rõ ràng là bọn chúng – đòng bọn du thủ du thực của hắn - đã tìm thấy và hắn ta vừa…-Nó giơ bàn tay rảnh, bật ngón tay đánh tách – Phù, ngoẻo rồi.

Tôi dừng lại để thở, cố nuốt xuống thứ đồ uống đặc biệt mà Malena Marescotti bảo là sẽ làm tôi vui, song chỉ cảm thấy nỗi đau buồn xé ruột.

- Có phải tên ông ấy là Luciano Salimbeni không?

Janice lặng người kinh ngạc đến nỗi nó quên cả việc dồn trọng lượng lên bàn chân trái.

- Trờ..ời..ạ! – Nó kêu lên, buông cánh tay khỏi vai tôi. – Chị đã nhúng tay vào cái chuyện bẩn thỉu này!

Bà Rose thường nói bà thuê Umberto để làm bánh nướng anh đào. Việc này là có thật – ông luôn làm những món tráng miệng ngon đến lạ lùng, - trên thực tế bà không thể tự làm gì nếu thiếu ông. Umberto trông nom mọi thứ, bếp núc, vườn tược, bảo dưỡng cho ngôi nhà nói chung, và luôn cố tỏ ra đóng góp của ông là vặt vãnh so với những trách nhiệm lớn lao mà bà Rose đảm nhận. Ví dụ như hoa hoét được bày trên bàn ăn tối. Hoặc tìm những từ rắc rối trong từ điển.

Tài năng thực sự của Umberto là ông có thể làm chúng tôi tin mình có thể tự làm được mọi việc. Nếu chúng tôi phát hiện ra thành công của mình có sự góp sức bí mật của ông, thì tức là ông đã thất bại thảm hại. Ông lúc nào cũng như ông già Nô en, chỉ thích mang quà cho những đứa trẻ đang ngủ say.

Giống như hầu hết các kí ức thời thơ ấu, Umberto xuất hiện từ lúc nào trên ngưỡng cửa cuộc sống Mỹ của chúng tôi, cho đến giờ, chúng tôi vẫn chưa thể lí giải rõ ràng. Cả Janice và tôi đều không thể nhớ nổi khoảng thời gian trước khi ông đến, Thỉnh thoảng, khi chúng tôi nằm trên giường mải ngắm trăng tròn, thi nhau nhớ lại thời thơ bé đẹp kỳ lạ ở Tuscany, không hiểu vì sao Umberto luôn có mặt trong khung cảnh đó.

Về mặt nào đó, tôi yêu quý ông hơn bà Rose, vì ông luôn đứng về phe tôi và gọi tôi là công chúa bé nhỏ. Tuy như bao giờ nói thẳng ra, nhưng tôi chắc tất cả chúng tôi đều cảm nhận được rằng ông không ủng hộ tính cách hư hỏng của Janice và ủng hộ tôi rất tế nhị, bất cứ khi nào tôi không đua theo những trò nhảm nhí của nó.

Khi Janice sắp đi ngủ và đòi ông kể chuyện, nó sẽ phải nghe những câu chuyện giáo lý ngắn mà kết cục có người bị chặt đầu; còn tôi ngồi thu lu trên ghế dài trong bếp, được ông cho những cái bánh quy đặc biệt trong hộp thiếc màu xanh và kể cho nghe những truyện dài triền miên về các hiệp sĩ và thiếu nữ xinh đẹp, những kho báu được chôn giấu. Khi tôi đủ lớn để hiểu, ông cam đoan với tôi rằng Janice sẽ sớm bị trừng phạt. Bất cứ khi nào vào đời, nó sẽ mang theo một phần không thể tách rời của địa ngục, vì nó là hiện thân của địa ngục và sẽ đến lúc nó hiểu rằng nó bị trừng phạt nghiêm khắc nhất. Mặt khác, tôi là một công chúa, sẽ có ngày tôi gặp chàng hoàng tử đẹp trai và tìm thấy vương quốc kỳ diệu của mình – miễn là tôi tránh xa ảnh hưởng đồi bại và những lỗi lầm không thể sửa đổi được.

Làm sao tôi có thể không yêu quý ông.

Quá trưa, chúng tôi đã biết hết những gì đã xảy ra với nhau. Janice kể cho tôi nghe những điều cảnh sát nói về Umberto – hay đúng hơn, là Luciano Salimbeni – tuy không nhiều lắm, đáp lại tôi kể cho nó nghe chuyện xảy ra với tôi từ khi tôi đến Siena, rất nhiều chuyện.

Chúng tôi kết thúc mọi chuyện bằng bữa trưa tại quảng trường Mercato, ngắm nhìn phong cảnh đường Malconterni và một thung lũng sâu, xanh tươi. Người phục vụ cho chúng tôi biết bên ngoài thung lũng có con đường Porta Giustizia một chiều ảm đạm, thời xa xưa, cuối đường này là nơi hành quyết công khai các tội nhân.

- Thú vị thật, - Janice nói, húp xì xụp món súp ribollita, khuỷu tay chống lên bàn, nỗi buồn ngắn ngủi của nó tan biến từ lâu, - chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi lão già Birdie không thích trở về đây.

- Chị vẫn không tin chuyện đó, - tôi lẩm bẩm, gạt món ăn của mình sang một bên. Nhìn Janice ăn đủ làm tôi mất cả ngon miệng, chưa kể những ngạc nhiên nó mang đến. – Nếu ông ấy giết cha mẹ mình thật, tại sao lại không giết nốt chúng ta?

- Chị biết không, - Janice nói, - thỉnh thoảng em nghĩ lão sẽ làm thế. Nghiêm túc đấy. Nhìn vào mắt lão, đúng là kẻ giết người hàng loạt.

- Có khi ông ấy có mặc cảm tội lỗi vì việc đã làm…- Tôi gợi ý.

- Hoặc có lẽ, - Janice cắt lời tôi, - lão biết lão cần chúng ta, chí ít là cần chị để lấy được cái hộp của mẹ từ tay ông Macaroni.

- Chị cho rằng, - tôi nói, cố lập luận dù không đủ lý lẽ, - có thể ông ta là người thuê Bruno Carrera theo dõi chị?

- Hiển nhiên rồi! – Janice tròn mắt lên. – Chị có thể tin chắc lão giật dây anh chàng người tình của chị rất cừ.

Tôi ném cho nó cái nhìn giận dữ đến mức nó không thể không nhận thấy.

- Chị hy vọng em không nói đến Alessandro đấy chứ?

- Hưm..ừm, Alessandro…- Nó nhấm nháp tên anh ta như một cái kẹo caramen sô cô la,- Em phải nói với chị điều này, Jules, anh ta đáng để khao khát, Quá tệ hại nếu anh ta đã lên giường với Birdie.

- Em thật ghê tởm, - tôi nói và không cho phép nó làm tôi bối rối nữa, - và em nhầm to.

- Thật ư? – Janice không thích là người nhầm lẫn. – Thế thì hãy giải thích vì sao anh ta lại đột nhập phòng khách sạn của chị?

- Cái gì?

- Ồ phải rồi. – Nó tận hưởng thời gian dễ chịu, nhúng miếng bánh mì cuối cùng vào dầu ô liu.–Đêm hôm đó, em đã cứu chị khỏi tay mật thám Bruno, còn chị kết thúc bằng cuộc say bí tỉ với họa sĩ bậc thầy…còn Salimbeni có một bữa tiệc kinh khủng trong phòng chị. Chị không tin em à? – Nó thọc tay vào túi, vô cùng khóa trá vì bắt được tôi phải ngờ vực. – xem cái này đi.

Rút điện thoại di động ra, Janice cho tôi xem một loạt ảnh lờ mờ chụp người nào đó đang trèo lên ban công phòng tôi. Khó mà nói đấy có phải là Salimbeni thật không, nhưng Janice khăng khăng là đúng, và tôi biết nó đủ lâu để xác định rằn những cái co giật quanh miệng nó là chân thật.

- Rất tiếc, - nó nói, trông như thể nó có ý đó thật, - em biết việc này thổi bay sự tưởng tượng tầm thường của chị, nhưng em nghĩ chị nên biết nhân vật quan trọng của chị không chỉ ngọt như mật.

Tôi ném trả nó cái điện thoại, không biết nói gì. Trong vài giờ vừa qua có quá nhiều thứ phải nghĩ, và rõ ràng tôi đã tới điểm bão hòa. Đầu tiên là Romeo…đã chết và được chôn cất. Rồi đến Umberto…hiện thân của Luciano Salimbeni. Bây giờ đến Alessandro…

- Đừng nhìn tôi như thế! Janice rít lên, tỏ ra là người có đạo đức cao bằng sự khéo léo thường lệ. – Tôi đang làm một việc thiện chí cho chị! Cứ hình dung chị dấn tới và gục ngã vì thằng cha này rồi phát hiện ra hắn chỉ theo đuổi báu vật của gia đình ta là tôi không chịu nổi.

- Tại sao cô không làm một hành động thiện chí nữa, - tôi nói và ngả người ra sau ghế, xa nó càng nhiều càng tốt, - trước hết là giải thích làm thế nào cô tìm ra tôi? Rồi cả cái việc giả vờ làm Romeo ngớ ngẩn ấy?

- Không được đến một lời cảm ơn! C
Tác giả : Anne Fortier
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại