Juliet Thành Bạch Vân
Chương 3: Một đường gió tuyết (thượng)
Trước cửa Duyệt Lai khách điếm.
Hai chiếc xe dừng lại, một chiếc xe song mã và một chiếc xe tứ mã. Thân xe vô cùng đơn giản tao nhã nhưng nhìn chất liệu gỗ và rèm che là đủ thấy giá trị, chưa kể 2 mã xa với 4 hộ vệ toàn thân cường tráng, bước đi trầm ổn. 1 cô nương dung nhan thanh tú, mắt ngọc mày ngài, mũi thon môi mỏng một thân thanh y từ trên cỗ xe song mã bước xuống, cước bộ nhẹ nhàng, tiêu sái đến bên chiếc xe tứ mã kéo bục để chân ra nghiêng mình cầm ô chờ đợi.
Mọi người xung quanh giật mình! 1 cô nương như vậy, ai có mắt đều nhìn ra là mỹ nhân ít gặp, ai có võ công đều nhìn ra là nhị lưu cao thủ dĩ nhiên lại là một cái nha hoàn!? Vậy vị chủ nhân kia là thần thánh phương nào đây? Chỉ thấy nha hoàn kia khẽ nghiêng đầu nghe ngóng rồi nhẹ nhàng mở cửa, vén rèm lên, bung ô ra che cho người bước xuống. Bước ra là một bạch y công tử khoảng 25,26 tuổi khoách áo lông cừu viền lông bạch hồ, khi ngẩng đầu lên tất cả mọi người đều nuốt một ngụm nước miếng! Mỹ nam như ngọc đứng trong tuyết, thanh lãnh lạnh lùng. Gió khẽ thổi vài bông tuyết xốp mềm lọt qua tán ô vương lên tóc đen làm hắn hơi hơi nhíu mày cúi xuống kéo mũ của áo choàng lông trùm kín lên cho người hắn ôm trong lòng. Động tác hết sức ôn nhu nhưng vẫn làm cho nàng cau mày, tuy không nhìn rõ mặt do người nào đó bị quấn trong áo choàng kín bưng nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi mày đen nhánh gọn gàng cong cong, đôi mắt to đuôi mắt dài hơi mơ màng chớp chớp làn mi dày cong vút cũng đủ làm tim người ta mềm nhũn. Mỗi bước đi của vị công tử kia vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng như đang ôm trân bảo động khẽ là tan run tay là vỡ vậy mà nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên trán nàng xuất hiện một tầng mồ hôi tinh mịn, mày nhíu chặt, mặt trắng bệch vì đau.
Phải !đây chính là cô nàng bị lão thần tiên trong coi tiểu thuyết 1 cước 1 lôi ném xuống nóc hoàng cung đại điện và người ôm nàng kia là kẻ thiếu nàng nửa cái mạng nhỏ. Nàng rất muốn nhìn vì đây là lần đầu tiên nàng thấy tuyết nhưng người nào đó quấn nàng quá chặt nên đành chịu, vết thương ở ngực vẫn đau vô cùng dù nàng đã ăn 3 viên “Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan". Nó chỉ giúp nàng cầm cự một thời gian nữa, nàng đang đến nơi ở của Đoạt thần y để nhờ ông ta đoạt lại nửa cái mạng kia. Nàng ước chừng phải qua 20 phút mỹ nam lạnh lùng này mới mang nàng đặt lên giường trong phòng chữ thiên của Duyệt Lai khách điếm được! Hắn đi ra ngồi ở bàn trà khuất sau bình phong, nha hoàn thanh y nhanh nhẹn đi vào kiểm tra nơi băng bó vết thương cho nàng, mở áo choàng ra thấy bộ y phục trắng nàng mặc đã đẫm 1 mảng máu trước ngực. Nàng đau đến nghiến răng nghiến lợi ,muốn ngất đi nhưng bao nhiêu tuyết liên, nhân sâm nàng uống liên tục trên đường đi lại bảo trụ cho nàng thanh tỉnh, bởi nếu nàng ngất đi quá nhiều lần sẽ chìm vào hôn mê vĩnh viễn. Nàng mà có khí lực thì sẽ hỏi thăm 108 đời tổ tông của lão thần tiên đầu tiên rồi đến tên đâm nàng tiếp theo, tiện hỏi thăm luôn 10 dặm xung quanh nhà hắn luôn thể hừ hừ….
Cắn gần vỡ răng nhưng nàng vẫn không ngăn được bật ra tiếng rên rỉ thống khổ, nha hoàn thanh y tay chân lưu loát làm nhanh hết mức có thể lau máu, bôi thuốc, băng bó, đổi y phục mới cho nàng mà vẫn mất thêm 15 phút nữa! Khi cô ta cầm khăn lụa định thấm mồ hôi trên trán nàng thì một bàn tay thanh lãnh ngăn lại, nhẹ nhàng cầm lấy khăn, phất tay cho nha hoàn thanh y đi ra. Tay hắn hơi lành lạnh khẽ sượt qua cái trán nóng bừng của nàng, làm nàng có chút dễ chịu khẽ khép mi lại bắt đầu mơ màng, hắn ngồi xuống cái ghết trước giường nàng, nhìn nàng khẽ thở dài.
Thân hình nàng vô cùng kiều nhỏ, hắn chỉ cần một tay cũng có thể ôm gọn nàng trong lòng, càng lúc nàng càng muốn lại lâm vào hôn mê. Nghỉ ở trấn này một đêm, đi suốt cả ngày mai thì chập tối mới có thể đến được Tranh Mệnh cốc. 10 ngày nay hắn ngồi cạnh nhìn nàng, nàng tỉnh dậy 2 hôm trước nhưng vẫn yếu nên hắn không hỏi chuyện, chỉ nói vài câu với nàng! Nàng cũng chưa từng nói câu gì với hắn hết, chỉ đôi khi mông lung mơ màng nhìn hắn. Nàng không như người khác luôn né tránh, nàng ngay từ lần đầu tiên gặp đã là nhìn thẳng, nhìn sâu vào mắt hắn! Khi ấy đôi mắt nàng trong suốt linh động, mạnh mẽ đâm thẳng vào linh hồn hắn. Hắn nâng tay lên ấn trụ vùng ngực bên trái nơi trái tim, bây giờ khi nhớ lại hắn vẫn kinh ngạc. Lúc nhìn những giọt máu từ ngực nàng bắn lên áo hắn, cảm nhận những giọt máu ấm áp trên mặt hắn, ngửi thấy mùi máu ngọt ngấy trong không khí xung quanh hắn, nếm được vị tanh ngọt của máu nàng trên môi hắn… Tim hắn đã ngừng đập! Một kiếm ấy là nhằm vào trái tim hắn mà ánh mắt nàng khi ấy cũng là ghim thẳng vào tim hắn. Hắn khẽ vươn tay gạt sợi tóc bám vào trán của nàng ra, nàng rất lạ! Tóc nàng cũng dài đến eo như những nữ nhân khác nhưng lại gợn sóng và có mầu nâu, hàng lông mày được cắt tỉa cẩn thận cong cong trên vầng trán ương bướng. Đôi mắt to,lông mi dày cong vút, mí mắt cũng to và sâu như những người Tây Vực mà thi thoảng hắn tiếp xúc nhưng hắn biết nàng không phải người Tây Vực, bởi đuôi mắt nàng dài, sống mũi nàng thon nhỏ gọn gàng chứ không cao gồ! Đôi môi đỏ hồng đầy đặn cả trên lẫn dưới cũng không giống như hầu hết nữ tử hắn gặp, lúc đó trong nháy mắt lưỡi kiếm rút ra dòng máu đỏ tươi đặc sệt uốn lượn theo đường viền giữa đôi môi nàng rồi từ khoé miệng chảy xuống chiếc cằm tròn nhỏ hắn lại thấy phá lệ chói mắt, yêu mị say lòng người. Lúc đấy hắn lần đầu tiên trong đời nảy lên dục vọng tiến lên hung hăng dùng môi mình lau dòng máu kia đi, nếm thử vị ngọt của môi nàng! Nên hắn mới ngây ngốc tiến lên đỡ lấy nàng khi nàng ngã xuống, nàng thật đẹp… Vẻ đẹp đầy gợi cảm và yếu đuối làm cho hắn không thể nào không che chở cho nàng được. Hắn thất thần vươn ngón tay, khẽ lướt theo bờ môi giờ đây đã trắng bệch do mất máu… Mi nàng khẽ run rảy, hắn vội rụt tay lại cũng như thu lại vẻ thất thần, lúc nàng mở mắt ra chỉ trước mặt mình là một nam nhân thanh lãnh nghiêm nghị pha chút ngạo mạn. Nàng yếu ớt nở nụ cười, liếm liếm đôi môi khô ráo thanh thanh giọng muốn nói chuyện. Tay hắn trong tay áo đặt trên đùi đã nắm lại thật chặt, ức chế ước muốn ôm nàng vào lòng để nếm mật ngọt. Hắn không nói gì đứng lên ra ngoài rót 1 chén nước ấm mang vào đút từng thìa thấm ướt môi nàng, nhìn nàng ngây ngốc đỏ bừng mặt cụp mắt xuống hắn có chút vui vẻ, tim lại dồn dập lên.
Đặt chén nước xuống 1 bên hắn nói chuyện với nàng, hắn cũng không để ý giọng mình đã mất đi vẻ đạm mạc thường ngày.
- Đừng cố sức!
Nàng nuốt nuốt nước miếng, khó khăn bật ra được 1 từ.
- Tên..?
Hắn không nghĩ nàng đầu tiên là lại hỏi tên hắn, đạm cười.
- Ta là Diệp…
Hắn hơi ngập ngừng, thân phận nàng vẫn chưa sáng tỏ, hắn vẫn có chút nghi ngờ! Với lại bây giờ vẫn chưa phải lúc nàng biết thân phận của hắn.
- Cô cứ gọi ta là Diệp đi! Cô có thể cho ta biết cô là ai?
- …Thuỷ…Thuỷ …Linh!
- Thuỷ Linh tiểu thư, tối mai có thể đến nơi! Không nên cố sức. Người tới!
Hắn đã biết tên nàng, vậy là đủ. Hiện tại nàng vẫn đang rất yếu! Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi nàng nhưng chờ thêm vài ngày nữa cũng không sao. Hắn cao giọng gọi người bên ngoài vào. Nha hoàn thanh y nhẹ nhàng bê cái khay trên đó là thuốc và một bát súp tiến vào khẽ nhún mình hành lễ, người bình thường thì không cần nhưng nàng đã cứu chủ nhân 1 mạng và nhìn thái độ chủ nhân rất để ý nàng, làm người hầu cũng nên biết nhìn sắc mặt bề trên mà sống.
- Nô tì Thanh Y tham kiến chủ nhân, tiểu thư.
Hắn thấy nha hoàn chăm sóc nàng đã vào thì cũng đứng dậy về phòng mình. Thuỷ Linh nhìn theo thân ảnh anh tuấn bất giác khẽ nở nụ cười. Sau khi đút hết cho nàng bát súp thì bắt đầu đến thuốc, nhìn biểu tình nhắm mắt nhắm le lưỡi của nàng Thanh Y bật cười nhưng vẫn cố gắng bảo trì không làm nàng mất mặt. Thấy khoé miệng Thanh Y khẽ run rảy nàng hơi hồng hồng má cố gắng phân trần.
- Đắng…
- Tiểu thư chịu khó, do chủ nhân mang tiểu thư đi gấp gáp không chuẩn bị được nhiều!
Nàng khẽ lắc lắc đầu tỏ ý không sao, lại mơ màng muốn chìm vào giấc ngủ. Thanh Y cũng rất biết ý, nhẹ nhàng kéo lại chăn cho nàng rồi xoay người mang khay bát ra, lúc mở cửa giật mình suýt buông tay vì thấy bóng lưng cao lớn ngoài cửa.
- Nàng làm sao?
Biết chủ nhân là hỏi vị tiểu bên trong Thanh Y thu hồi lại thất thố cúi đầu báo lại.
- Hồi chủ nhân, tiểu thư không quen dùng dược, dùng song đã ngủ ạ!
Hắn gật gật đầu không nói gì bước vào phòng, đi qua Thanh Y liếc nàng 1 cái. Theo chủ nhân đã lâu Thanh Y hiểu ý khẽ cúi đầu! Từ đấy mỗi lần Thuỷ Linh uống thuốc song sẽ có 1 bát tổ yến chưng đường phèn hay một ít mứt quả ngọt nhẹ.
Hắn ngồi nhìn nàng chìm trong mê man rất lâu, nghĩ đến việc tại kinh thành, lại không tự chủ được tiếp tục thắc mắc về sự xuất hiên của nàng! Hắn và Tuyết cùng những người xung quanh đấy đều là cao thủ, không lý nào lại không phát hiện có người mang nàng tiến đến. Nàng hoàn toàn không có 1 chút võ công, vậy chẳng lẽ nàng là từ trên trời rơi xuống thật? Nếu là vậy tại sao nàng lại không có một mảy may thương tích do rớt từ trên cao nhưng lại nhận hoàn toàn thương tổn do 1 kiếm kia của Tuyết thay hắn? Sự xuất hiện của nàng tràn đầy mâu thuẫn trái ngược, cả y phục của nàng nữa. Lúc đầu hắn không để ý sợ nàng gặp nguy hiểm vẫn luôn 1 tay ôm nàng 1 tay dùng kiếm, đến khi tất cả hắc y nhân và phản quân bị đánh lui, thái y đến thì hắn mới buông nàng ra cho họ kiểm tra. Nhìn nàng khi ấy tất cả mọi người đều kinh ngạc, dù toàn thân nàng lẫn lộn ướt đẫm máu nhưng cũng có thể nhìn ra bộ váy hồng đào ôm sát phía trên, cổ áo xẻ sâu ẩn hiện khuôn ngực trắng mịn lấm tấm những bông hoa máu lớn nhỏ. Trên cổ là 1 chiếc khăn mỏng manh vắt hờ hững. Ngoại bào mầu trắng ngắn cũn ôm sát thân cũng không cài, hoàn toàn không có dây buộc hay đai lưng. Phần dưới là váy liền với thân áo phía trên xoè rộng không che được hết đôi chân trắng nõn thon thon, nàng không đi tất, đi 1 đôi hài rất kỳ lạ mầu hồng nhạt bằng da bóng nhoáng gót nhỏ như chiếc đũa nhưng rất cao! Hắn không kịp nghĩ gì lập tức cởi ngoại bào trùm kín nàng ôm vào nội điện, đổ ra 3 viên “Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan" hắn có toàn bộ cấp cho nàng hết! Thanh Y lúc đấy mới cuống cuồng chạy đến, tiếp nhận nàng trong tay hắn mang đi băng bó và thay đồ. Hắn chỉ kịp thay đổi y phục, nghe thái y bẩm báo mạch nàng hầu như không còn, duy trì được là nhờ “Cưu Chuyển Hoàn Hồn Đan" hắn rất sốt ruột, toàn thân lạnh như băng giao lại công việc cho thủ lĩnh cấm vệ quân. Quăng lại tàn cục cho bằng hữu lập tức gọi thuộc hạ chuẩn bị nửa canh giờ sau xuất phát lên đường đến Tranh Mệnh cốc luôn. Nàng không chỉ cứu hắn mà còn cứu cả hoàng đế, hoàng triều, sự xuất hiện đột ngột của nàng và đạo lôi kia đã đảo ngược tình thế cho bọn họ! Hắn không muốn nàng xảy ra chuyện vì nàng là ân nhân của hắn, của hoàng đế cháu hắn nữa! Tay hắn lại bất giác đặt lên ngực….đến khi trăng lên cao mới trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Hai chiếc xe dừng lại, một chiếc xe song mã và một chiếc xe tứ mã. Thân xe vô cùng đơn giản tao nhã nhưng nhìn chất liệu gỗ và rèm che là đủ thấy giá trị, chưa kể 2 mã xa với 4 hộ vệ toàn thân cường tráng, bước đi trầm ổn. 1 cô nương dung nhan thanh tú, mắt ngọc mày ngài, mũi thon môi mỏng một thân thanh y từ trên cỗ xe song mã bước xuống, cước bộ nhẹ nhàng, tiêu sái đến bên chiếc xe tứ mã kéo bục để chân ra nghiêng mình cầm ô chờ đợi.
Mọi người xung quanh giật mình! 1 cô nương như vậy, ai có mắt đều nhìn ra là mỹ nhân ít gặp, ai có võ công đều nhìn ra là nhị lưu cao thủ dĩ nhiên lại là một cái nha hoàn!? Vậy vị chủ nhân kia là thần thánh phương nào đây? Chỉ thấy nha hoàn kia khẽ nghiêng đầu nghe ngóng rồi nhẹ nhàng mở cửa, vén rèm lên, bung ô ra che cho người bước xuống. Bước ra là một bạch y công tử khoảng 25,26 tuổi khoách áo lông cừu viền lông bạch hồ, khi ngẩng đầu lên tất cả mọi người đều nuốt một ngụm nước miếng! Mỹ nam như ngọc đứng trong tuyết, thanh lãnh lạnh lùng. Gió khẽ thổi vài bông tuyết xốp mềm lọt qua tán ô vương lên tóc đen làm hắn hơi hơi nhíu mày cúi xuống kéo mũ của áo choàng lông trùm kín lên cho người hắn ôm trong lòng. Động tác hết sức ôn nhu nhưng vẫn làm cho nàng cau mày, tuy không nhìn rõ mặt do người nào đó bị quấn trong áo choàng kín bưng nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi mày đen nhánh gọn gàng cong cong, đôi mắt to đuôi mắt dài hơi mơ màng chớp chớp làn mi dày cong vút cũng đủ làm tim người ta mềm nhũn. Mỗi bước đi của vị công tử kia vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng như đang ôm trân bảo động khẽ là tan run tay là vỡ vậy mà nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên trán nàng xuất hiện một tầng mồ hôi tinh mịn, mày nhíu chặt, mặt trắng bệch vì đau.
Phải !đây chính là cô nàng bị lão thần tiên trong coi tiểu thuyết 1 cước 1 lôi ném xuống nóc hoàng cung đại điện và người ôm nàng kia là kẻ thiếu nàng nửa cái mạng nhỏ. Nàng rất muốn nhìn vì đây là lần đầu tiên nàng thấy tuyết nhưng người nào đó quấn nàng quá chặt nên đành chịu, vết thương ở ngực vẫn đau vô cùng dù nàng đã ăn 3 viên “Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan". Nó chỉ giúp nàng cầm cự một thời gian nữa, nàng đang đến nơi ở của Đoạt thần y để nhờ ông ta đoạt lại nửa cái mạng kia. Nàng ước chừng phải qua 20 phút mỹ nam lạnh lùng này mới mang nàng đặt lên giường trong phòng chữ thiên của Duyệt Lai khách điếm được! Hắn đi ra ngồi ở bàn trà khuất sau bình phong, nha hoàn thanh y nhanh nhẹn đi vào kiểm tra nơi băng bó vết thương cho nàng, mở áo choàng ra thấy bộ y phục trắng nàng mặc đã đẫm 1 mảng máu trước ngực. Nàng đau đến nghiến răng nghiến lợi ,muốn ngất đi nhưng bao nhiêu tuyết liên, nhân sâm nàng uống liên tục trên đường đi lại bảo trụ cho nàng thanh tỉnh, bởi nếu nàng ngất đi quá nhiều lần sẽ chìm vào hôn mê vĩnh viễn. Nàng mà có khí lực thì sẽ hỏi thăm 108 đời tổ tông của lão thần tiên đầu tiên rồi đến tên đâm nàng tiếp theo, tiện hỏi thăm luôn 10 dặm xung quanh nhà hắn luôn thể hừ hừ….
Cắn gần vỡ răng nhưng nàng vẫn không ngăn được bật ra tiếng rên rỉ thống khổ, nha hoàn thanh y tay chân lưu loát làm nhanh hết mức có thể lau máu, bôi thuốc, băng bó, đổi y phục mới cho nàng mà vẫn mất thêm 15 phút nữa! Khi cô ta cầm khăn lụa định thấm mồ hôi trên trán nàng thì một bàn tay thanh lãnh ngăn lại, nhẹ nhàng cầm lấy khăn, phất tay cho nha hoàn thanh y đi ra. Tay hắn hơi lành lạnh khẽ sượt qua cái trán nóng bừng của nàng, làm nàng có chút dễ chịu khẽ khép mi lại bắt đầu mơ màng, hắn ngồi xuống cái ghết trước giường nàng, nhìn nàng khẽ thở dài.
Thân hình nàng vô cùng kiều nhỏ, hắn chỉ cần một tay cũng có thể ôm gọn nàng trong lòng, càng lúc nàng càng muốn lại lâm vào hôn mê. Nghỉ ở trấn này một đêm, đi suốt cả ngày mai thì chập tối mới có thể đến được Tranh Mệnh cốc. 10 ngày nay hắn ngồi cạnh nhìn nàng, nàng tỉnh dậy 2 hôm trước nhưng vẫn yếu nên hắn không hỏi chuyện, chỉ nói vài câu với nàng! Nàng cũng chưa từng nói câu gì với hắn hết, chỉ đôi khi mông lung mơ màng nhìn hắn. Nàng không như người khác luôn né tránh, nàng ngay từ lần đầu tiên gặp đã là nhìn thẳng, nhìn sâu vào mắt hắn! Khi ấy đôi mắt nàng trong suốt linh động, mạnh mẽ đâm thẳng vào linh hồn hắn. Hắn nâng tay lên ấn trụ vùng ngực bên trái nơi trái tim, bây giờ khi nhớ lại hắn vẫn kinh ngạc. Lúc nhìn những giọt máu từ ngực nàng bắn lên áo hắn, cảm nhận những giọt máu ấm áp trên mặt hắn, ngửi thấy mùi máu ngọt ngấy trong không khí xung quanh hắn, nếm được vị tanh ngọt của máu nàng trên môi hắn… Tim hắn đã ngừng đập! Một kiếm ấy là nhằm vào trái tim hắn mà ánh mắt nàng khi ấy cũng là ghim thẳng vào tim hắn. Hắn khẽ vươn tay gạt sợi tóc bám vào trán của nàng ra, nàng rất lạ! Tóc nàng cũng dài đến eo như những nữ nhân khác nhưng lại gợn sóng và có mầu nâu, hàng lông mày được cắt tỉa cẩn thận cong cong trên vầng trán ương bướng. Đôi mắt to,lông mi dày cong vút, mí mắt cũng to và sâu như những người Tây Vực mà thi thoảng hắn tiếp xúc nhưng hắn biết nàng không phải người Tây Vực, bởi đuôi mắt nàng dài, sống mũi nàng thon nhỏ gọn gàng chứ không cao gồ! Đôi môi đỏ hồng đầy đặn cả trên lẫn dưới cũng không giống như hầu hết nữ tử hắn gặp, lúc đó trong nháy mắt lưỡi kiếm rút ra dòng máu đỏ tươi đặc sệt uốn lượn theo đường viền giữa đôi môi nàng rồi từ khoé miệng chảy xuống chiếc cằm tròn nhỏ hắn lại thấy phá lệ chói mắt, yêu mị say lòng người. Lúc đấy hắn lần đầu tiên trong đời nảy lên dục vọng tiến lên hung hăng dùng môi mình lau dòng máu kia đi, nếm thử vị ngọt của môi nàng! Nên hắn mới ngây ngốc tiến lên đỡ lấy nàng khi nàng ngã xuống, nàng thật đẹp… Vẻ đẹp đầy gợi cảm và yếu đuối làm cho hắn không thể nào không che chở cho nàng được. Hắn thất thần vươn ngón tay, khẽ lướt theo bờ môi giờ đây đã trắng bệch do mất máu… Mi nàng khẽ run rảy, hắn vội rụt tay lại cũng như thu lại vẻ thất thần, lúc nàng mở mắt ra chỉ trước mặt mình là một nam nhân thanh lãnh nghiêm nghị pha chút ngạo mạn. Nàng yếu ớt nở nụ cười, liếm liếm đôi môi khô ráo thanh thanh giọng muốn nói chuyện. Tay hắn trong tay áo đặt trên đùi đã nắm lại thật chặt, ức chế ước muốn ôm nàng vào lòng để nếm mật ngọt. Hắn không nói gì đứng lên ra ngoài rót 1 chén nước ấm mang vào đút từng thìa thấm ướt môi nàng, nhìn nàng ngây ngốc đỏ bừng mặt cụp mắt xuống hắn có chút vui vẻ, tim lại dồn dập lên.
Đặt chén nước xuống 1 bên hắn nói chuyện với nàng, hắn cũng không để ý giọng mình đã mất đi vẻ đạm mạc thường ngày.
- Đừng cố sức!
Nàng nuốt nuốt nước miếng, khó khăn bật ra được 1 từ.
- Tên..?
Hắn không nghĩ nàng đầu tiên là lại hỏi tên hắn, đạm cười.
- Ta là Diệp…
Hắn hơi ngập ngừng, thân phận nàng vẫn chưa sáng tỏ, hắn vẫn có chút nghi ngờ! Với lại bây giờ vẫn chưa phải lúc nàng biết thân phận của hắn.
- Cô cứ gọi ta là Diệp đi! Cô có thể cho ta biết cô là ai?
- …Thuỷ…Thuỷ …Linh!
- Thuỷ Linh tiểu thư, tối mai có thể đến nơi! Không nên cố sức. Người tới!
Hắn đã biết tên nàng, vậy là đủ. Hiện tại nàng vẫn đang rất yếu! Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi nàng nhưng chờ thêm vài ngày nữa cũng không sao. Hắn cao giọng gọi người bên ngoài vào. Nha hoàn thanh y nhẹ nhàng bê cái khay trên đó là thuốc và một bát súp tiến vào khẽ nhún mình hành lễ, người bình thường thì không cần nhưng nàng đã cứu chủ nhân 1 mạng và nhìn thái độ chủ nhân rất để ý nàng, làm người hầu cũng nên biết nhìn sắc mặt bề trên mà sống.
- Nô tì Thanh Y tham kiến chủ nhân, tiểu thư.
Hắn thấy nha hoàn chăm sóc nàng đã vào thì cũng đứng dậy về phòng mình. Thuỷ Linh nhìn theo thân ảnh anh tuấn bất giác khẽ nở nụ cười. Sau khi đút hết cho nàng bát súp thì bắt đầu đến thuốc, nhìn biểu tình nhắm mắt nhắm le lưỡi của nàng Thanh Y bật cười nhưng vẫn cố gắng bảo trì không làm nàng mất mặt. Thấy khoé miệng Thanh Y khẽ run rảy nàng hơi hồng hồng má cố gắng phân trần.
- Đắng…
- Tiểu thư chịu khó, do chủ nhân mang tiểu thư đi gấp gáp không chuẩn bị được nhiều!
Nàng khẽ lắc lắc đầu tỏ ý không sao, lại mơ màng muốn chìm vào giấc ngủ. Thanh Y cũng rất biết ý, nhẹ nhàng kéo lại chăn cho nàng rồi xoay người mang khay bát ra, lúc mở cửa giật mình suýt buông tay vì thấy bóng lưng cao lớn ngoài cửa.
- Nàng làm sao?
Biết chủ nhân là hỏi vị tiểu bên trong Thanh Y thu hồi lại thất thố cúi đầu báo lại.
- Hồi chủ nhân, tiểu thư không quen dùng dược, dùng song đã ngủ ạ!
Hắn gật gật đầu không nói gì bước vào phòng, đi qua Thanh Y liếc nàng 1 cái. Theo chủ nhân đã lâu Thanh Y hiểu ý khẽ cúi đầu! Từ đấy mỗi lần Thuỷ Linh uống thuốc song sẽ có 1 bát tổ yến chưng đường phèn hay một ít mứt quả ngọt nhẹ.
Hắn ngồi nhìn nàng chìm trong mê man rất lâu, nghĩ đến việc tại kinh thành, lại không tự chủ được tiếp tục thắc mắc về sự xuất hiên của nàng! Hắn và Tuyết cùng những người xung quanh đấy đều là cao thủ, không lý nào lại không phát hiện có người mang nàng tiến đến. Nàng hoàn toàn không có 1 chút võ công, vậy chẳng lẽ nàng là từ trên trời rơi xuống thật? Nếu là vậy tại sao nàng lại không có một mảy may thương tích do rớt từ trên cao nhưng lại nhận hoàn toàn thương tổn do 1 kiếm kia của Tuyết thay hắn? Sự xuất hiện của nàng tràn đầy mâu thuẫn trái ngược, cả y phục của nàng nữa. Lúc đầu hắn không để ý sợ nàng gặp nguy hiểm vẫn luôn 1 tay ôm nàng 1 tay dùng kiếm, đến khi tất cả hắc y nhân và phản quân bị đánh lui, thái y đến thì hắn mới buông nàng ra cho họ kiểm tra. Nhìn nàng khi ấy tất cả mọi người đều kinh ngạc, dù toàn thân nàng lẫn lộn ướt đẫm máu nhưng cũng có thể nhìn ra bộ váy hồng đào ôm sát phía trên, cổ áo xẻ sâu ẩn hiện khuôn ngực trắng mịn lấm tấm những bông hoa máu lớn nhỏ. Trên cổ là 1 chiếc khăn mỏng manh vắt hờ hững. Ngoại bào mầu trắng ngắn cũn ôm sát thân cũng không cài, hoàn toàn không có dây buộc hay đai lưng. Phần dưới là váy liền với thân áo phía trên xoè rộng không che được hết đôi chân trắng nõn thon thon, nàng không đi tất, đi 1 đôi hài rất kỳ lạ mầu hồng nhạt bằng da bóng nhoáng gót nhỏ như chiếc đũa nhưng rất cao! Hắn không kịp nghĩ gì lập tức cởi ngoại bào trùm kín nàng ôm vào nội điện, đổ ra 3 viên “Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan" hắn có toàn bộ cấp cho nàng hết! Thanh Y lúc đấy mới cuống cuồng chạy đến, tiếp nhận nàng trong tay hắn mang đi băng bó và thay đồ. Hắn chỉ kịp thay đổi y phục, nghe thái y bẩm báo mạch nàng hầu như không còn, duy trì được là nhờ “Cưu Chuyển Hoàn Hồn Đan" hắn rất sốt ruột, toàn thân lạnh như băng giao lại công việc cho thủ lĩnh cấm vệ quân. Quăng lại tàn cục cho bằng hữu lập tức gọi thuộc hạ chuẩn bị nửa canh giờ sau xuất phát lên đường đến Tranh Mệnh cốc luôn. Nàng không chỉ cứu hắn mà còn cứu cả hoàng đế, hoàng triều, sự xuất hiện đột ngột của nàng và đạo lôi kia đã đảo ngược tình thế cho bọn họ! Hắn không muốn nàng xảy ra chuyện vì nàng là ân nhân của hắn, của hoàng đế cháu hắn nữa! Tay hắn lại bất giác đặt lên ngực….đến khi trăng lên cao mới trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Tác giả :
Poison Ivy