JQ Phát Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế và Hoàng Thúc Của Hắn
Chương 30: Phiên ngoại – Nghe nói chuyện xưa có tiến triển
Thập nhị
Lễ Trung thu.
Vương phủ, phòng ngủ.
Vương gia hai má ửng đỏ, tóc dài rối tung, mơ mơ hồ hồ ngửa đầu ngồi trong dục dũng.
Hoàng đế lặng lẽ từ phía sau bình phong xuất hiện, chậm rãi đi đến trước mặt hoàng thúc, ôn nhu nhỏ giọng: “Tiểu thúc, sao tối nay ngươi lại về trước rồi?"
Vương gia đỡ lấy cái đầu mơ mơ hồ hồ, giương mắt nhìn về phía thanh niên: “Ân… Uống nhiều rượu… Choáng váng đầu."
Hoàng đế cười cười, đưa tay lấy chiếc khăn bên cạnh dục dũng: “Lễ Trung thu. đại quân toàn thắng, võ tướng càng hân hoan khó tránh khỏi có chút hào khí, vốn tối nay định giữ tiểu thúc ngủ lại trong cung, nhưng vừa quay người lại được báo rằng tiểu thúc đã hồi phủ, A Ngôn thật đau lòng."
Vương gia mơ mơ hồ hồ, lên tiếng đáp: “Ân…" .
Hoàng đế đem khăn thấm nước ấm, nhẹ nhàng giúp hoàng thúc chà lưng: “Tiểu thúc thấy A Ngôn thương tâm như vậy, chẳng lẽ không nên bồi thường một chút cho A Ngôn sao?"
Vương gia cúi đầu tùy ý thanh niên giúp mình chà lưng, cái biết cái không đáp lại: “Bồi cái gì…"
Hoàng đế cúi thấp đầu, ở bên tai hoàng thúc ôn nhu đề nghị: “A Ngôn không cần nhiều lắm, chỉ cần tiểu thúc ngủ cùng A Ngôn là tốt rồi."
Đầu óc Vương gia thủy chung mơ hồ phân không rõ thực hư, chỉ nghe thấy tiểu hài tử lại quan tâm đến cái vấn đề ngủ nghỉ chết tiệt kia. Vì thế đôi mắt xinh đẹp có chút cao ngạo liếc mắt về phía thanh niên, khóe môi nhếch lên nụ cười trêu ngươi: “Ôi, thúc vì cái gì phải cùng ngươi ngủ?"
Hoàng đế đưa tay sờ sờ sau cổ hoàng thúc, trên mặt lại có chút khó xử mà mím môi: “Bởi vì A Ngôn không dám ngủ một mình."
Vương gia nghe xong, nhẹ giọng cười nhạo: “Không có tiền đồ, ngươi thân là Hoàng đế, ngay cả ngủ một mình cũng không dám, nói ra không sợ người chê cười a…"
Hoàng đế gỉa vờ ủy khuất: “Này không thể trách a, ai bảo A Ngôn từ nhỏ đến lớn đều ngủ cùng tiểu thúc, hôm nay A Ngôn như vậy, đều là do tiểu thúc cưng chìu mà ra."
Vương gia bất mãn nhíu mày, đưa tay vỗ nên mặt nước một chút làm văng lên vô số bọt nước: “Nói bậy! Ngươi cho tới bây giờ vẫn luôn cùng nhũ mẫu ngủ trong Cảnh Phúc Cung, ta ngủ cùng ngươi bao giờ?"
Hoàng đế ngốc lăng, cảm thấy tiểu thúc say đén mơ hồ này thực đáng yêu, lập tức sửa miệng ủy khuất nói: “Đúng vậy a. . . A Ngôn cho tới bây giờ đều có nhũ mẫu ngủ cùng, nhưng hiện tại ta là Hoàng đế, bọn họ không dám ngủ cùng ta… Tiểu thúc, ta sợ tối…"
Vương gia nghe nói xong muốn đứng dậy, tay chống lên thành dục dũng cũng bị thấm một ít bọt nước, lại bởi vì mơ mơ hồ hồ mà trượt chân, thiếu chút nữa té ngã.
May mà Hoàng đế nhanh tay lẹ mắt, đem tiểu thúc ướt sũng đang mơ hồ kéo vào trong lòng.
Trong tay ôm ái nhân cả người xích lõa, tóc dài quấn quanh thân thể, hô hấp Hoàng đế có chút nặng nề, trầm giọng: “Tiểu thúc…"
Vương gia tựa đầu lên vai thanh niên, lên tiếng đáp: “Chân nhuyễn…" .
Hoàng đế mỉm cười: “Vậy A Ngôn ôm ngươi lên giường được không?" .
Vương gia hồ nghi liếc nhìn thanh niên một cái, Hoàng đế không nhiều lời nữa, cúi người đem tiểu thúc từ trong nước ôm lấy.
Hắn tin rằng với tình cảm giờ khắc này, tiểu thúc sẽ không đẩy hắn ra nữa.
Tiểu thúc này của hắn, từ nhỏ đã phụ tá hắn, làm bạn với hắn, giáo huấn hắn, quan tâm hắn, thậm chí thầm lặng sủng nịnh hắn.
Từ tối nay trở đi, hắn sẽ nắm chặt y trong tay, không để y thoát được.
Trước đây, có lẽ hắn không dám như thế, bởi vì sợ mình và tiểu thúc sẽ đi đến một con đường không thể vãn hồi.
Nhưng giờ này khắc này… .
Tiểu thúc nói năng chua ngoa tâm đậu hủ này, hắn không nghĩ sẽ buông tha…
.
.
.
.
.
.
.
Vì thế.
Ngày thứ hai. .
.
Vương phủ, phòng ngủ. .
Vương gia rít gào: “Cút! ! ! ! ! ! ! !" .
Hoàng đế đáng thương: “Tiểu thúc… …"
Phiên ngoại kết chuyện xưa có tiến triển kết thúc
===================================
Đây là một phần nhỏ tác giả dành cho các độc giả, tác giả gọi nó là H =]]~
***
Đêm khuya.
Trên giường.
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
Hoàng đế thấp giọng cười khẽ: “Tiểu thúc, thanh âm của vòng chân ngươi thật dễ nghe…"
Vương gia xấu hổ và giận dữ cắn răng: “Câm miệng…"
***
H đó =]]~
Lễ Trung thu.
Vương phủ, phòng ngủ.
Vương gia hai má ửng đỏ, tóc dài rối tung, mơ mơ hồ hồ ngửa đầu ngồi trong dục dũng.
Hoàng đế lặng lẽ từ phía sau bình phong xuất hiện, chậm rãi đi đến trước mặt hoàng thúc, ôn nhu nhỏ giọng: “Tiểu thúc, sao tối nay ngươi lại về trước rồi?"
Vương gia đỡ lấy cái đầu mơ mơ hồ hồ, giương mắt nhìn về phía thanh niên: “Ân… Uống nhiều rượu… Choáng váng đầu."
Hoàng đế cười cười, đưa tay lấy chiếc khăn bên cạnh dục dũng: “Lễ Trung thu. đại quân toàn thắng, võ tướng càng hân hoan khó tránh khỏi có chút hào khí, vốn tối nay định giữ tiểu thúc ngủ lại trong cung, nhưng vừa quay người lại được báo rằng tiểu thúc đã hồi phủ, A Ngôn thật đau lòng."
Vương gia mơ mơ hồ hồ, lên tiếng đáp: “Ân…" .
Hoàng đế đem khăn thấm nước ấm, nhẹ nhàng giúp hoàng thúc chà lưng: “Tiểu thúc thấy A Ngôn thương tâm như vậy, chẳng lẽ không nên bồi thường một chút cho A Ngôn sao?"
Vương gia cúi đầu tùy ý thanh niên giúp mình chà lưng, cái biết cái không đáp lại: “Bồi cái gì…"
Hoàng đế cúi thấp đầu, ở bên tai hoàng thúc ôn nhu đề nghị: “A Ngôn không cần nhiều lắm, chỉ cần tiểu thúc ngủ cùng A Ngôn là tốt rồi."
Đầu óc Vương gia thủy chung mơ hồ phân không rõ thực hư, chỉ nghe thấy tiểu hài tử lại quan tâm đến cái vấn đề ngủ nghỉ chết tiệt kia. Vì thế đôi mắt xinh đẹp có chút cao ngạo liếc mắt về phía thanh niên, khóe môi nhếch lên nụ cười trêu ngươi: “Ôi, thúc vì cái gì phải cùng ngươi ngủ?"
Hoàng đế đưa tay sờ sờ sau cổ hoàng thúc, trên mặt lại có chút khó xử mà mím môi: “Bởi vì A Ngôn không dám ngủ một mình."
Vương gia nghe xong, nhẹ giọng cười nhạo: “Không có tiền đồ, ngươi thân là Hoàng đế, ngay cả ngủ một mình cũng không dám, nói ra không sợ người chê cười a…"
Hoàng đế gỉa vờ ủy khuất: “Này không thể trách a, ai bảo A Ngôn từ nhỏ đến lớn đều ngủ cùng tiểu thúc, hôm nay A Ngôn như vậy, đều là do tiểu thúc cưng chìu mà ra."
Vương gia bất mãn nhíu mày, đưa tay vỗ nên mặt nước một chút làm văng lên vô số bọt nước: “Nói bậy! Ngươi cho tới bây giờ vẫn luôn cùng nhũ mẫu ngủ trong Cảnh Phúc Cung, ta ngủ cùng ngươi bao giờ?"
Hoàng đế ngốc lăng, cảm thấy tiểu thúc say đén mơ hồ này thực đáng yêu, lập tức sửa miệng ủy khuất nói: “Đúng vậy a. . . A Ngôn cho tới bây giờ đều có nhũ mẫu ngủ cùng, nhưng hiện tại ta là Hoàng đế, bọn họ không dám ngủ cùng ta… Tiểu thúc, ta sợ tối…"
Vương gia nghe nói xong muốn đứng dậy, tay chống lên thành dục dũng cũng bị thấm một ít bọt nước, lại bởi vì mơ mơ hồ hồ mà trượt chân, thiếu chút nữa té ngã.
May mà Hoàng đế nhanh tay lẹ mắt, đem tiểu thúc ướt sũng đang mơ hồ kéo vào trong lòng.
Trong tay ôm ái nhân cả người xích lõa, tóc dài quấn quanh thân thể, hô hấp Hoàng đế có chút nặng nề, trầm giọng: “Tiểu thúc…"
Vương gia tựa đầu lên vai thanh niên, lên tiếng đáp: “Chân nhuyễn…" .
Hoàng đế mỉm cười: “Vậy A Ngôn ôm ngươi lên giường được không?" .
Vương gia hồ nghi liếc nhìn thanh niên một cái, Hoàng đế không nhiều lời nữa, cúi người đem tiểu thúc từ trong nước ôm lấy.
Hắn tin rằng với tình cảm giờ khắc này, tiểu thúc sẽ không đẩy hắn ra nữa.
Tiểu thúc này của hắn, từ nhỏ đã phụ tá hắn, làm bạn với hắn, giáo huấn hắn, quan tâm hắn, thậm chí thầm lặng sủng nịnh hắn.
Từ tối nay trở đi, hắn sẽ nắm chặt y trong tay, không để y thoát được.
Trước đây, có lẽ hắn không dám như thế, bởi vì sợ mình và tiểu thúc sẽ đi đến một con đường không thể vãn hồi.
Nhưng giờ này khắc này… .
Tiểu thúc nói năng chua ngoa tâm đậu hủ này, hắn không nghĩ sẽ buông tha…
.
.
.
.
.
.
.
Vì thế.
Ngày thứ hai. .
.
Vương phủ, phòng ngủ. .
Vương gia rít gào: “Cút! ! ! ! ! ! ! !" .
Hoàng đế đáng thương: “Tiểu thúc… …"
Phiên ngoại kết chuyện xưa có tiến triển kết thúc
===================================
Đây là một phần nhỏ tác giả dành cho các độc giả, tác giả gọi nó là H =]]~
***
Đêm khuya.
Trên giường.
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
“Linh linh…"
Hoàng đế thấp giọng cười khẽ: “Tiểu thúc, thanh âm của vòng chân ngươi thật dễ nghe…"
Vương gia xấu hổ và giận dữ cắn răng: “Câm miệng…"
***
H đó =]]~
Tác giả :
Vân Thượng Gia Tử