Im Lặng Mà Nghe Nổi Loạn
Chương 19: Tôi tham gia bồi dưỡng Hóa
Tôi tham khảo qua vài cách để thuyết phục mẹ cắt kính của bạn học Nguyễn Diệu Linh thân mến, rốt cuộc cũng phải kết luận một điều, chả có cách nào ổn hết. Tối hôm đó, tôi quyết định liều mạng một lần. Sau khi ăn tối, tôi giúp mẹ dọn rửa chén bát để lấy lòng trước, sau đó mới dần vào chủ đề:
- Mẹ ơi~~~
- Sao nữa? - mẹ tôi nhíu mày - lại nhắm được cuốn tiểu thuyết nào nữa à? Không phải sách vở trước giờ con đều bỏ tiền mà lo liệu hay sao? Nay tự nhiên lại tìm đến mẹ rồi. Con gái à, dựa dẫm là không tốt đâu, ha? Thay vì đọc tiểu thuyết trên mạng hằng ngày, con tham gia thi trên mạng rồi lấy tiền thưởng mà mua đi. Còn nữa,...
- Không có - tôi ngắt lời mẹ - aizz! Mấy cuốn tiểu thuyết đó hại mắt chết đi được,...
- Con cũng biết hại mắt à? - mẹ tôi quay phắt sang nhìn tôi - mẹ nói cho con biết, con thể nào cũng cận trong đó rồi...
- Ai biết được, hay mẹ đi khám thử cho con đi! - tôi nhìn mẹ tôi nham hiểm - không cần cắt kính, uống thuốc cũng được.
- Uống cái gì mà uống? Không có ăn uống gì hết. Cuối tuần này cắt kính luôn, cho con biết thế nào là khổ sở khi mang kính? Con phải biết là kính rất có hại cho mắt... blabla....
Nói tóm lại, bữa đó tôi được nghe một bài thuyết giáo về thể văn nghị luận. Đầu tiên chỉ ra nguyên nhân dẫn đến cận, kính cận có lợi như thế nào, đồng thời cũng có hại tương đương như thế đó, biện pháp để phòng chống cận nặng hơn... nói chung là một bài nghị luận max hay, vô cùng xúc tích và rõ ràng. Cho mẹ tôi một tràng pháo tay nào!!!
Cuối tuần đó, quả thật là mẹ kiên quyết lôi tôi ra tiệm cắt kính ở Gia Lai. Mặc dù đã đạt được mục đích, nhưng mà... tôi vẫn cảm thấy có gì đó thiệt thòi, con người đang yên ổn bình thường tự nhiên bây giờ lại mọc thêm hai mắt, thật chẳng ra sao...
Hôm nay lên lớp~~~! Khi tôi vừa bước vào lớp, đám bạn soi mói kia còn đang ngồi chia nhóm nói chuyện, kết quả là vài giây sau đó, tổ tôi bỗng nhiên im phăng phắc, sau đó nổi ầm lên, bu vây quanh tôi như cái trung tâm mua sắm:
- Yo! Lớp phó, phải lớp phó không vậy?
- Hahahahah! Sau này cho chừa đọc tiểu thuyết trong tối nhé!
- Aizz! Mới mấy ngày trước còn bình thường, khai thử xem nào, rốt cuộc là ai đã bắt nạt lớp phó 8/6 đây, bị hành hạ cho mọc thêm hai mắt, tên giang hồ nào lợi hại thế không biết.
- Bốn mắt thường bị gọi lên dò bài lắm đấy nhá.
...
Tôi im lặng nghe tụi nó lần lượt hét vào mặt tôi. Đợi khi tụi nó gần thỏa mãn rồi, tôi mới đứng dậy xua xua tay:
- Đi đi! Đi xa ra! Cái đám ruồi này! Bốn mắt thì có vấn đề gì à? Đi về chỗ ngồi mau - tôi đuổi hoài mà tụi nó vẫn mặt dày ở lại trêu trọc, hơ, để chị mày lấy độc trị độc đấy à - à đúng rồi! Xin lỗi mấy đứa nha, hôm qua cô dạy Địa có nói nhắc lớp học thuộc bài tiết trước để tiết này kiểm tra hết lớp, mau về học đi, may là chị mày nhắc cho đấy.
- Xì! - một đứa hất mặt - lớp phó học tập thế à?
- Còn không mau biến về? - Tôi trừng mắt - hứ! 1 điểm, đừng để bà mày trù nhé!
Hihi! Vào lớp, đương nhiên là cô Dung dạy Địa chỉ kiểm tra vài ba người, sau đó học bài mới. Đám học sinh trong lớp trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, tôi nhún vai bất lực, là mấy cậu khèo tôi trước mà, tôi tiện tay với được cái sào nên khèo lại thôi, làm người đừng nhỏ mọn thế, có qua có lại.
...
Như đã thỏa thuận, tôi với Diệu Linh cùng đi bồi dưỡng môn Hóa. Hôm đầu tiên đi có vô vàn học sinh ngồi chật cả lớp. Lúc đầu Quý còn nhìn tôi bằng ánh mắt người ngoài hành tinh. Sau đó tôi mới phát hiện, không phải một mình Quý, cả đám học sinh ở lớp 8/6 tham gia lớp bồi dưỡng này đều nhìn tôi bằng ánh mắt người ngoài hành tinh, sau đó mang theo ý cảnh giác.
-.-! Tôi vốn trong sáng hiền lành thế này, nỡ lòng nào lại... ặc! Không có không có, phải là... ờm... nói chung là cũng tạm được, không đến nỗi cặn bã như mọi người nghĩ đó chứ? Mà cũng thật lạ, hình như Hóa là phong trào của năm nay thì phải, nguyên cả dàn học sinh giỏi Toán kia lại còn ngồi cùng nhóm với tôi. Tiêu rồi! Chọn sai một bước hủy hoại cả đường đời! Áp lực như thế này thì sao mà học nổi. Chưa kể còn phải tiếp diễn như thế này đến cuối năm, tôi thật sự là rất muốn, rất muốn... lụm bao trùm đầu đập đứa nào nổi hứng " quảng cáo " cái phong trào này, chẳng khác nào dựng cờ khởi nghĩa đi cứu nước. Nếu thực sự có khởi nghĩa, tôi thà chọn phe bên địch còn hơn, đàn áp quá mức!
Aizz! Độc thoại nội tâm thì thế nhưng cũng không thay đổi tình hình hiện tại là bao. Tôi chỉ đành im lặng ngồi nghe giảng đến khi buổi học kết thúc, mặc cho một dàn hỏa khí đang bốc trên đầu, rất có cảm giác tôi giống như... một cái tàu hỏa -.-
Ra về, mấy đứa bạn cùng lớp kéo tôi lại tra hỏi:
- Hóa trên lớp rõ ràng là mày lơ ngơ không hiểu bài, sao lại đi bồi dưỡng? - người đầu tiên
- Áp lực lắm đấy cưng, ngoan, nghỉ đi rồi qua dàn Ngữ Văn mơ mộng của em mà tiếp tục ước mơ - người thứ 2
- Nhất định là bị lôi kéo, đúng không? - người thứ 3
Tôi thật hết lời để nói, một đứa reo lên:
- Nghe nói tuần sau thầy Hinh qua bồi dưỡng đấy, tuần này cô Diễm dạy thay thôi.
Cả đám xung quanh bỗng câm như hến, mặt đứa nào cũng tái hết, bao gồm có cả tôi. Thế là mấy đứa lại rủ nhau kéo cờ khởi nghĩa xuống đầu hàng, tức là không đi bồi dưỡng nữa...
Tuần học sau đó, rốt cuộc thì, thầy Hinh không có dạy, chỉ là cô Diễm hù để xem đứa nào còn dám đi chơi. Sỉ số lớp bỗng nhiên tụt hẳn đi, từ một lớp học đông đúc gần 30 con người, nay giảm xuống chỉ còn 11 đứa, thật quá phong phú!
- Mẹ ơi~~~
- Sao nữa? - mẹ tôi nhíu mày - lại nhắm được cuốn tiểu thuyết nào nữa à? Không phải sách vở trước giờ con đều bỏ tiền mà lo liệu hay sao? Nay tự nhiên lại tìm đến mẹ rồi. Con gái à, dựa dẫm là không tốt đâu, ha? Thay vì đọc tiểu thuyết trên mạng hằng ngày, con tham gia thi trên mạng rồi lấy tiền thưởng mà mua đi. Còn nữa,...
- Không có - tôi ngắt lời mẹ - aizz! Mấy cuốn tiểu thuyết đó hại mắt chết đi được,...
- Con cũng biết hại mắt à? - mẹ tôi quay phắt sang nhìn tôi - mẹ nói cho con biết, con thể nào cũng cận trong đó rồi...
- Ai biết được, hay mẹ đi khám thử cho con đi! - tôi nhìn mẹ tôi nham hiểm - không cần cắt kính, uống thuốc cũng được.
- Uống cái gì mà uống? Không có ăn uống gì hết. Cuối tuần này cắt kính luôn, cho con biết thế nào là khổ sở khi mang kính? Con phải biết là kính rất có hại cho mắt... blabla....
Nói tóm lại, bữa đó tôi được nghe một bài thuyết giáo về thể văn nghị luận. Đầu tiên chỉ ra nguyên nhân dẫn đến cận, kính cận có lợi như thế nào, đồng thời cũng có hại tương đương như thế đó, biện pháp để phòng chống cận nặng hơn... nói chung là một bài nghị luận max hay, vô cùng xúc tích và rõ ràng. Cho mẹ tôi một tràng pháo tay nào!!!
Cuối tuần đó, quả thật là mẹ kiên quyết lôi tôi ra tiệm cắt kính ở Gia Lai. Mặc dù đã đạt được mục đích, nhưng mà... tôi vẫn cảm thấy có gì đó thiệt thòi, con người đang yên ổn bình thường tự nhiên bây giờ lại mọc thêm hai mắt, thật chẳng ra sao...
Hôm nay lên lớp~~~! Khi tôi vừa bước vào lớp, đám bạn soi mói kia còn đang ngồi chia nhóm nói chuyện, kết quả là vài giây sau đó, tổ tôi bỗng nhiên im phăng phắc, sau đó nổi ầm lên, bu vây quanh tôi như cái trung tâm mua sắm:
- Yo! Lớp phó, phải lớp phó không vậy?
- Hahahahah! Sau này cho chừa đọc tiểu thuyết trong tối nhé!
- Aizz! Mới mấy ngày trước còn bình thường, khai thử xem nào, rốt cuộc là ai đã bắt nạt lớp phó 8/6 đây, bị hành hạ cho mọc thêm hai mắt, tên giang hồ nào lợi hại thế không biết.
- Bốn mắt thường bị gọi lên dò bài lắm đấy nhá.
...
Tôi im lặng nghe tụi nó lần lượt hét vào mặt tôi. Đợi khi tụi nó gần thỏa mãn rồi, tôi mới đứng dậy xua xua tay:
- Đi đi! Đi xa ra! Cái đám ruồi này! Bốn mắt thì có vấn đề gì à? Đi về chỗ ngồi mau - tôi đuổi hoài mà tụi nó vẫn mặt dày ở lại trêu trọc, hơ, để chị mày lấy độc trị độc đấy à - à đúng rồi! Xin lỗi mấy đứa nha, hôm qua cô dạy Địa có nói nhắc lớp học thuộc bài tiết trước để tiết này kiểm tra hết lớp, mau về học đi, may là chị mày nhắc cho đấy.
- Xì! - một đứa hất mặt - lớp phó học tập thế à?
- Còn không mau biến về? - Tôi trừng mắt - hứ! 1 điểm, đừng để bà mày trù nhé!
Hihi! Vào lớp, đương nhiên là cô Dung dạy Địa chỉ kiểm tra vài ba người, sau đó học bài mới. Đám học sinh trong lớp trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, tôi nhún vai bất lực, là mấy cậu khèo tôi trước mà, tôi tiện tay với được cái sào nên khèo lại thôi, làm người đừng nhỏ mọn thế, có qua có lại.
...
Như đã thỏa thuận, tôi với Diệu Linh cùng đi bồi dưỡng môn Hóa. Hôm đầu tiên đi có vô vàn học sinh ngồi chật cả lớp. Lúc đầu Quý còn nhìn tôi bằng ánh mắt người ngoài hành tinh. Sau đó tôi mới phát hiện, không phải một mình Quý, cả đám học sinh ở lớp 8/6 tham gia lớp bồi dưỡng này đều nhìn tôi bằng ánh mắt người ngoài hành tinh, sau đó mang theo ý cảnh giác.
-.-! Tôi vốn trong sáng hiền lành thế này, nỡ lòng nào lại... ặc! Không có không có, phải là... ờm... nói chung là cũng tạm được, không đến nỗi cặn bã như mọi người nghĩ đó chứ? Mà cũng thật lạ, hình như Hóa là phong trào của năm nay thì phải, nguyên cả dàn học sinh giỏi Toán kia lại còn ngồi cùng nhóm với tôi. Tiêu rồi! Chọn sai một bước hủy hoại cả đường đời! Áp lực như thế này thì sao mà học nổi. Chưa kể còn phải tiếp diễn như thế này đến cuối năm, tôi thật sự là rất muốn, rất muốn... lụm bao trùm đầu đập đứa nào nổi hứng " quảng cáo " cái phong trào này, chẳng khác nào dựng cờ khởi nghĩa đi cứu nước. Nếu thực sự có khởi nghĩa, tôi thà chọn phe bên địch còn hơn, đàn áp quá mức!
Aizz! Độc thoại nội tâm thì thế nhưng cũng không thay đổi tình hình hiện tại là bao. Tôi chỉ đành im lặng ngồi nghe giảng đến khi buổi học kết thúc, mặc cho một dàn hỏa khí đang bốc trên đầu, rất có cảm giác tôi giống như... một cái tàu hỏa -.-
Ra về, mấy đứa bạn cùng lớp kéo tôi lại tra hỏi:
- Hóa trên lớp rõ ràng là mày lơ ngơ không hiểu bài, sao lại đi bồi dưỡng? - người đầu tiên
- Áp lực lắm đấy cưng, ngoan, nghỉ đi rồi qua dàn Ngữ Văn mơ mộng của em mà tiếp tục ước mơ - người thứ 2
- Nhất định là bị lôi kéo, đúng không? - người thứ 3
Tôi thật hết lời để nói, một đứa reo lên:
- Nghe nói tuần sau thầy Hinh qua bồi dưỡng đấy, tuần này cô Diễm dạy thay thôi.
Cả đám xung quanh bỗng câm như hến, mặt đứa nào cũng tái hết, bao gồm có cả tôi. Thế là mấy đứa lại rủ nhau kéo cờ khởi nghĩa xuống đầu hàng, tức là không đi bồi dưỡng nữa...
Tuần học sau đó, rốt cuộc thì, thầy Hinh không có dạy, chỉ là cô Diễm hù để xem đứa nào còn dám đi chơi. Sỉ số lớp bỗng nhiên tụt hẳn đi, từ một lớp học đông đúc gần 30 con người, nay giảm xuống chỉ còn 11 đứa, thật quá phong phú!
Tác giả :
Dương Thiên Trúc Linh