Hy Vọng Của Nhan Họa
Chương 49
Trông thấy dáng vẻ của cô, Kỳ Trạch liền nhìn lướt qua mặt cô một chút rồi đi tới bàn trang điểm, cầm một cái gương nhỏ đưa cho cô.
Nhan Họa nghi ngờ nhìn anh, không biết anh làm vậy là có ý gì, theo bản năng liền cầm cái gương anh đưa đến rồi giơ lên trước mặt.
“Hả? Sao lại…"
Trong gương là một gương mặt vô cùng thuần khiết, cùng đôi mắt hạnh xinh đẹp, tuy không thể gọi là tuyệt thế giai nhân, nhưng cũng đủ khiến cho người ta không thể rời mắt, sinh ra ý muốn thân cận.
Nhan Họa sững sờ nhìn chăm chú vào đôi mắt hạnh, sau đó hơi do dự nói với Kỳ Trạch: “Mặt của em…Hình như có chút thay đổi."
Kỳ Trạch vẫn bình thản nói: “Đây là em hồi đang học đại học. "
Nhan Họa vẫn còn đang kinh sợ nên mới không ý thức đến chuyện hồi trước anh đi Đức học đại học cơ mà, làm sao biết được hồi đó cô có dáng vẻ như thế nào? Lúc này cô đang đắm chìm trong cảm xúc vừa huyền diệu thần kỳ lại vừa mang theo sự đắc ý, khuôn mặt này, nếu bỏ qua đôi mắt sắc sảo của phụ nữ trưởng thành pha lẫn nét trong sáng thơ ngây kia, thì có khi vẫn nhiều người nghĩ rằng cô vẫn đang là học sinh cấp ba ấy chứ.
Bỗng dưng trông thấy nét trưởng thành nữ tính của mình, là cô gái nào cũng đều vui vẻ cả thôi.
Nếu như bình thường thì Nhan Họa nhất định cũng sẽ rất vui, nhưng ngay tại lúc này thì cô không tài nào vui nổi, lắp bắp nói: “Chuyện này là sao? Anh phát hiện ra từ lúc nào? Rõ ràng em mới mười bảy tuổi mà…"
Kỳ Trạch ngồi trước giường quan sát cô, ánh mắt giống hệt như lần đầu tiên anh gặp cô ở tương lai, khiến cho Nhan Họa hơi mất tự nhiên.
“Anh cũng vừa mới phát hiện ra thôi, chắc trong sáng hôm nay, cơ thể của em bỗng dưng xuất hiện kỳ tích, tăng thêm ba tuổi. "
“Tại sao lại như vậy chứ?" Nhan Họa bất an nói, cô đã quen nhìn mình với dáng vẻ cũ rồi, thật sự không hiểu tại sao lại đột ngột trưởng thành như thế này.
“Anh cũng không biết." Kỳ Trạch đáp, “Em có thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Nhan Họa theo bản năng lắc đầu, nhưng sau đó lại nói: “Chân em hơi tê, phải xoa bóp chút." Nói xong, cô liền tự tay nắn bóp chân mình.
Kỳ Trạch hết nói nổi với đáp án của cô, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là đến một thời điểm nào đó thì cơ thể của em sẽ biến đổi một lần. Anh đoán đến khi nào em thay đổi thành 27 tuổi thì em sẽ không bị xuyên tới đây nữa. "
Suy đoán này khiến cho không chỉ anh mà ngay cả Nhan Họa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thế thì tốt quá, mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo vốn có của nó, cô sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người nữa, không phải lo lắng bộ dạng của mình sẽ bị người khác phát hiện, càng không phải bận tâm đến chuyện bị người ta bắt để đem đi nghiên cứu.
“Vậy thì, anh cảm thấy chuyện này có thể còn kéo dài bao lâu nữa?" Nhan Họa mong đợi hỏi.
Kỳ Trạch hứng thú nhìn cô, trêu chọc nói: “Chẳng lẽ em không thích bay đến tương lai để được biết trước mọi thứ à?"
“Em biết đến thế này là đủ rồi!" Nhan Họa nói như đinh đóng cột, “Ở đây em thiếu đi sự từng trải của mười năm trước, nếu như bây giờ để em đi làm, rồi chăm sóc cho Duệ Duệ, thì chắc chắn là em không thể đảm đương nổi. Với lại hẳn là anh cũng không muốn em thay thế vị trí của vợ anh đúng không? Tuy bọn em đều là cùng một người, nhưng nhân sinh lại không giống nhau, cho nên nói đúng ra thì em không phải là người đã kết hôn và sinh con với anh. "
Kỳ Trạch không ngờ cô bé này lại nói được những lời như vậy, khiến cho anh có chút kinh ngạc, Nhan Họa thấy vậy thì trong lòng cũng rất thoải mái. Từ lần đầu tiên gặp nhau, anh luôn là người chiếm thế chủ động, năng lực phán đoán của cô lúc nào cũng kém xa anh, cho nên lúc nào cô cũng chỉ biết ngốc nghếch nghe theo sự sắp xếp của anh mà thôi, hai người địa vị giống như người lớn và trẻ con trong nhà vậy. Hiện giờ có thể khiến cho anh kinh ngạc như vậy, cô thật sự rất đắc ý.
“Em nói đúng, anh cũng không muốn mỗi sáng thức dậy lại trông thấy một người phụ nữ xa lạ nằm cạnh mình, A Họa của anh chỉ có một mà thôi." Giọng của anh dịu dàng đến khó tin.
Nhan Họa không tự chủ được mà đỏ mặt, mặc dù biết người anh nói đến không phải mình, nhưng mà…thật ra anh cũng chính là Kỳ Trạch đó thôi!
Sau khi nói chuyện xong, anh liền bắt đầu giúp cô ngụy trang một chút.
Hiện giờ gương mặt của cô tuy đã trưởng thành hơn mấy tuổi, nhưng muốn giả bộ dáng vẻ của 27 tuổi thì cũng hơi khó khăn, cũng may bây giờ chân cô đang bị thương, chỉ có thể ngồi yên một chỗ, nên chắc là bọn họ sẽ không nhìn ra đâu.
Nhan Họa nhìn mình trong gương, nghĩ mãi mà không biết dụng ý của anh là gì. Cho đến khi Kỳ Trạch bế bánh bao nhỏ vừa mới tỉnh ngủ đặt vào lòng cô, cô mới không nhịn được hỏi: “Sao anh lại muốn em gặp bọn Đàn Tử? Không sợ bị lộ sao?"
Kỳ Trạch vắt khăn sạch rồi lau mặt cho con trai đang rúc vào ngực Nhan Họa, cậu nhóc vừa mới tỉnh ngủ nên mặt cứ nhăn nhó rồi ậm ừ kêu, khuôn mặt nhỏ nhắn lắc lắc không cho ba đụng vào.
“Sau khi tốt nghiệp đại học, mọi người đường ai nấy đi, cuốn vào vòng xoáy xã hội và gia đình, không thể gặp nhau hàng ngày như trước được, một tháng gặp được một lần đã là tốt lắm rồi. Cho nên em không phải lo lắng, dáng vẻ của em bây giờ không khác biệt quá lớn như khi 17 tuổi nữa, chỉ cần không gặp hàng ngày thì sẽ không phát hiện ra đâu." Kỳ Trạch giải thích, “Em không muốn gặp lại các bạn sau mười năm à?"
“Đương nhiên là muốn rồi!" Nhan Họa không chút do dự nói.
Hồi trước vì bay đến trong bộ dạng 17 tuổi nên cô cứ phải co đầu rụt cổ né tránh mọi người, hiện tại bỗng dưng lại tăng thêm ba tuổi, theo lời anh nói thì vẫn có phần ngây ngô hơn năm 27 tuổi, nhưng nếu thay trang phục cộng với việc chỉ ngồi im một chỗ thì mọi người sẽ không phát hiện ra. Nhan Họa không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ hồi học đại học cho đến khi đi làm, dáng vẻ của cô cũng không có thay đổi gì quá lớn sao.
“Đúng vậy, anh cảm thấy vẫn không thay đổi gì nhiều." Kỳ Trạch đáp.
Nhan Họa tuy hơi nghi ngờ, nhưng dù sao cô cũng chưa trải nghiệm qua nên không thể chắc chắn được.
Ăn xong bữa sáng, Nhan Họa ngồi trên salon xem album ảnh, nhiều nhất là ảnh chụp thời học đại học, cầm lên so sánh với bộ dạng hiện giờ thì đúng là xê xích không nhiều lắm, sau đó cô lại xem tiếp đến ảnh sau khi tốt nghiệp đại học rồi đi làm, nhìn đi nhìn lại thì phát hiện cũng chẳng khác gì bây giờ mấy, trừ khí chất là có phần chín chắn hơn mà thôi.
Bảo dưỡng tốt thật đấy!
Nhan Họa tự mình cảm thán, tương lai không biết là cô chăm sóc bản thân tốt quá, hay là cuộc sống trôi qua quá êm đềm nên mới vậy, 27 tuổi mà thoạt nhìn chỉ như 23 tuổi.
Cô cảm thấy tự tin hơn rồi.
Lúc Nhan Họa xem ảnh, con trai tương lai cũng ngồi bên cạnh cô, bàn tay nhỏ đưa tới giúp cô lật sang trang, khuôn mặt nhỏ nhắn còn dí sát lại nhìn, sau đó chỉ vào ảnh rồi gọi mẹ, nhưng vẻ mặt vẫn có phần không chắc chắn.
“Đúng rồi, là mẹ đó Duệ Duệ!" Nhan Họa cười híp mắt nói.
Cậu nhóc nhận được sự khẳng định của mẹ thì càng thêm vui vẻ, tay nhỏ bé lại lật album nhanh hơn, mỗi lần giở đến hình Nhan Họa thì lại vui sướng gọi mẹ, giở đến ảnh Kỳ Trạch thì lại ngẩng lên hướng về phía người đàn ông đang ở trong bếp ép nước quả gọi baba, Kỳ Trạch nghe thấy liền ngó đầu ra nhìn rồi cười đáp lại con trai.
Bánh bao nhỏ càng cao hứng hơn, cậu nhóc cố hết sức ôm lấy cuốn album cũ rồi lảo đảo chạy đi tìm ba, Nhan Họa lo con ngã nên suýt thì nhảy lò cò theo con rồi, may là nhóc con tuy dáng đi có hơi say rượu nhưng bước chân rất ổn định, dọc đường không bị ngã lần nào, cuối cùng còn thành công đưa cuốn album cho bố nữa.
Nhan Họa thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Kỳ Trạch đem cất cuốn album thì tiếng chuông cửa vang lên.
“Mẹ, baba ~"
Duệ Duệ mắt sáng lên, giọng trẻ con thánh thót gọi ba mẹ, cậu nhóc biết khi chuông cửa kêu nghĩa là có khách đến nhà.
“Duệ Duệ đừng vội, để ba đi mở cửa." Kỳ Trạch đặt bình nước trái cây lên bàn trà trong phòng khách, sau đó lau khô tay rồi đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở là một đám người lập tức tràn vào, giọng của từng người cũng vang lên liên tiếp.
“Kỳ soái ca, xin chào xin chào, quấy rầy cả nhà rồi, hôm nay bọn tôi muốn tới nhà cậu làm một bữa, cùng nhau làm bánh chẻo nhé. "
“A Trạch, chúng mình tới rồi đây. "
“Ơ soái ca, cậu đang mặc đồ ở nhà đấy à! Đúng là đàn ông kết hôn rồi có khác. "
“Chú Kỳ, Dương Dương đến rồi ạ ~~"
Một nhóm người nối đuôi nhau mà vào, ai nấy đều nở nụ cười.
Nhan Họa trong lòng có phần hồi hộp, mắt cũng không dám nhìn thẳng.
Đi đầu là một cô gái xinh đẹp ăn mặc rất thời trang, tóc ngắn ngang vai được cắt nhuộm rất cá tính nhưng vẫn mang theo nét dịu dàng. Trên người cô mặc một cái váy đơn giản nhưng có thể bộc lộ rõ các đường nét trên cơ thể, thật sự là một cô gái thành thị thời thượng khiến người ta nhìn vào mà sáng cả mắt.
Gương mặt này nhìn cũng rất quen, chính là Đàn Tử Quỳnh, người mà trước đây chưa bao giờ quan tâm đến việc chăm chút cho vẻ bề ngoài của mình.
Đi sau là một cô gái mặc váy dài màu vàng nhạt, nhất cử nhất động đều rất nhã nhặn, tóc dài đến eo, bước trên đường đảm bảo sẽ khiến cho mọi người phải ngoái lại nhìn. Gương mặt cô nở một nụ cười thanh nhã, đang quay đầu nhìn người đàn ông cao to đứng bên cạnh, người đó hiển nhiên là Âu Dương Cảnh lần trước đã đến đây, trong lòng anh đang bế con trai tên Âu Dương Dương.
Tiếp theo là ba chàng trai và một cô gái nữa, trong ba chàng trai kia có hai người là Nhan Họa thấy quen, mà điều khiến cho cô càng vui mừng hơn chính là, người đi sau cùng chính là mỹ nam mà cô đã từng nhìn thấy một lần khi xuyên tới đây, dáng vẻ nho nhã cùng diện mạo tuấn tú làm cho Nhan Họa nhìn mà hoa cả mắt.
Tuy nhiên sau khi mỹ nam đó quay sang nói chuyện với một cô gái xinh đẹp xa lạ đứng bên cạnh, Nhan Họa lập tức hiểu: Người ta là hoa đã có chủ rồi.
=. =! Quả nhiên dạng mỹ nam như anh ta, nếu không phải là hoa đã có chủ, thì chính là còn chưa ra đời.
Trong thoáng chốc nhiều người đến như vậy, khiến cho phòng khách trở nên rất náo nhiệt, ai nấy đều không hề khách sáo, cứ vô tư cười nói rồi mở tủ giày lấy dép đi trong nhà thay vào, hiển nhiên là đã khá quen thuộc với nơi này.
Đàn Tử Quỳnh là người đầu tiên thay dép xong, cô vẫn năng động như hồi niên thiếu, nhảy chân sáo tới ôm Duệ Duệ từ nãy đến giờ vẫn đang ngửa đầu nhìn mọi người, thấy cậu nhóc đáng yêu quá nên còn cúi xuống hôn mấy cái.
“Duệ Duệ, mẹ nuôi nhớ con quá! Con có nhớ mẹ nuôi không nào!" Đàn Tử Quỳnh vừa đùa với cậu nhóc vừa đi tới ghế salon, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Nhan Họa, “A Họa, chân còn đau không? Hôm nay đã đỡ hơn chưa? Sau này đi đứng phải cẩn thận một chút, mấy hôm trước mình đi nước ngoài công tác lại nghe tin cậu ngã phải vào bệnh viện, suýt nữa là bị cậu hù chết rồi." Trong lòng cô vẫn còn đang cảm thấy sợ hãi.
Nhan Họa kinh sợ không nói nên lời, từ lúc đám người này tiến vào cô đã hoàn toàn bị đứng hình rồi, bởi vì bọn họ hồi niên thiếu và bây giờ quả thật là khác biệt quá lớn.
Nhan Họa nghi ngờ nhìn anh, không biết anh làm vậy là có ý gì, theo bản năng liền cầm cái gương anh đưa đến rồi giơ lên trước mặt.
“Hả? Sao lại…"
Trong gương là một gương mặt vô cùng thuần khiết, cùng đôi mắt hạnh xinh đẹp, tuy không thể gọi là tuyệt thế giai nhân, nhưng cũng đủ khiến cho người ta không thể rời mắt, sinh ra ý muốn thân cận.
Nhan Họa sững sờ nhìn chăm chú vào đôi mắt hạnh, sau đó hơi do dự nói với Kỳ Trạch: “Mặt của em…Hình như có chút thay đổi."
Kỳ Trạch vẫn bình thản nói: “Đây là em hồi đang học đại học. "
Nhan Họa vẫn còn đang kinh sợ nên mới không ý thức đến chuyện hồi trước anh đi Đức học đại học cơ mà, làm sao biết được hồi đó cô có dáng vẻ như thế nào? Lúc này cô đang đắm chìm trong cảm xúc vừa huyền diệu thần kỳ lại vừa mang theo sự đắc ý, khuôn mặt này, nếu bỏ qua đôi mắt sắc sảo của phụ nữ trưởng thành pha lẫn nét trong sáng thơ ngây kia, thì có khi vẫn nhiều người nghĩ rằng cô vẫn đang là học sinh cấp ba ấy chứ.
Bỗng dưng trông thấy nét trưởng thành nữ tính của mình, là cô gái nào cũng đều vui vẻ cả thôi.
Nếu như bình thường thì Nhan Họa nhất định cũng sẽ rất vui, nhưng ngay tại lúc này thì cô không tài nào vui nổi, lắp bắp nói: “Chuyện này là sao? Anh phát hiện ra từ lúc nào? Rõ ràng em mới mười bảy tuổi mà…"
Kỳ Trạch ngồi trước giường quan sát cô, ánh mắt giống hệt như lần đầu tiên anh gặp cô ở tương lai, khiến cho Nhan Họa hơi mất tự nhiên.
“Anh cũng vừa mới phát hiện ra thôi, chắc trong sáng hôm nay, cơ thể của em bỗng dưng xuất hiện kỳ tích, tăng thêm ba tuổi. "
“Tại sao lại như vậy chứ?" Nhan Họa bất an nói, cô đã quen nhìn mình với dáng vẻ cũ rồi, thật sự không hiểu tại sao lại đột ngột trưởng thành như thế này.
“Anh cũng không biết." Kỳ Trạch đáp, “Em có thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Nhan Họa theo bản năng lắc đầu, nhưng sau đó lại nói: “Chân em hơi tê, phải xoa bóp chút." Nói xong, cô liền tự tay nắn bóp chân mình.
Kỳ Trạch hết nói nổi với đáp án của cô, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là đến một thời điểm nào đó thì cơ thể của em sẽ biến đổi một lần. Anh đoán đến khi nào em thay đổi thành 27 tuổi thì em sẽ không bị xuyên tới đây nữa. "
Suy đoán này khiến cho không chỉ anh mà ngay cả Nhan Họa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thế thì tốt quá, mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo vốn có của nó, cô sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người nữa, không phải lo lắng bộ dạng của mình sẽ bị người khác phát hiện, càng không phải bận tâm đến chuyện bị người ta bắt để đem đi nghiên cứu.
“Vậy thì, anh cảm thấy chuyện này có thể còn kéo dài bao lâu nữa?" Nhan Họa mong đợi hỏi.
Kỳ Trạch hứng thú nhìn cô, trêu chọc nói: “Chẳng lẽ em không thích bay đến tương lai để được biết trước mọi thứ à?"
“Em biết đến thế này là đủ rồi!" Nhan Họa nói như đinh đóng cột, “Ở đây em thiếu đi sự từng trải của mười năm trước, nếu như bây giờ để em đi làm, rồi chăm sóc cho Duệ Duệ, thì chắc chắn là em không thể đảm đương nổi. Với lại hẳn là anh cũng không muốn em thay thế vị trí của vợ anh đúng không? Tuy bọn em đều là cùng một người, nhưng nhân sinh lại không giống nhau, cho nên nói đúng ra thì em không phải là người đã kết hôn và sinh con với anh. "
Kỳ Trạch không ngờ cô bé này lại nói được những lời như vậy, khiến cho anh có chút kinh ngạc, Nhan Họa thấy vậy thì trong lòng cũng rất thoải mái. Từ lần đầu tiên gặp nhau, anh luôn là người chiếm thế chủ động, năng lực phán đoán của cô lúc nào cũng kém xa anh, cho nên lúc nào cô cũng chỉ biết ngốc nghếch nghe theo sự sắp xếp của anh mà thôi, hai người địa vị giống như người lớn và trẻ con trong nhà vậy. Hiện giờ có thể khiến cho anh kinh ngạc như vậy, cô thật sự rất đắc ý.
“Em nói đúng, anh cũng không muốn mỗi sáng thức dậy lại trông thấy một người phụ nữ xa lạ nằm cạnh mình, A Họa của anh chỉ có một mà thôi." Giọng của anh dịu dàng đến khó tin.
Nhan Họa không tự chủ được mà đỏ mặt, mặc dù biết người anh nói đến không phải mình, nhưng mà…thật ra anh cũng chính là Kỳ Trạch đó thôi!
Sau khi nói chuyện xong, anh liền bắt đầu giúp cô ngụy trang một chút.
Hiện giờ gương mặt của cô tuy đã trưởng thành hơn mấy tuổi, nhưng muốn giả bộ dáng vẻ của 27 tuổi thì cũng hơi khó khăn, cũng may bây giờ chân cô đang bị thương, chỉ có thể ngồi yên một chỗ, nên chắc là bọn họ sẽ không nhìn ra đâu.
Nhan Họa nhìn mình trong gương, nghĩ mãi mà không biết dụng ý của anh là gì. Cho đến khi Kỳ Trạch bế bánh bao nhỏ vừa mới tỉnh ngủ đặt vào lòng cô, cô mới không nhịn được hỏi: “Sao anh lại muốn em gặp bọn Đàn Tử? Không sợ bị lộ sao?"
Kỳ Trạch vắt khăn sạch rồi lau mặt cho con trai đang rúc vào ngực Nhan Họa, cậu nhóc vừa mới tỉnh ngủ nên mặt cứ nhăn nhó rồi ậm ừ kêu, khuôn mặt nhỏ nhắn lắc lắc không cho ba đụng vào.
“Sau khi tốt nghiệp đại học, mọi người đường ai nấy đi, cuốn vào vòng xoáy xã hội và gia đình, không thể gặp nhau hàng ngày như trước được, một tháng gặp được một lần đã là tốt lắm rồi. Cho nên em không phải lo lắng, dáng vẻ của em bây giờ không khác biệt quá lớn như khi 17 tuổi nữa, chỉ cần không gặp hàng ngày thì sẽ không phát hiện ra đâu." Kỳ Trạch giải thích, “Em không muốn gặp lại các bạn sau mười năm à?"
“Đương nhiên là muốn rồi!" Nhan Họa không chút do dự nói.
Hồi trước vì bay đến trong bộ dạng 17 tuổi nên cô cứ phải co đầu rụt cổ né tránh mọi người, hiện tại bỗng dưng lại tăng thêm ba tuổi, theo lời anh nói thì vẫn có phần ngây ngô hơn năm 27 tuổi, nhưng nếu thay trang phục cộng với việc chỉ ngồi im một chỗ thì mọi người sẽ không phát hiện ra. Nhan Họa không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ hồi học đại học cho đến khi đi làm, dáng vẻ của cô cũng không có thay đổi gì quá lớn sao.
“Đúng vậy, anh cảm thấy vẫn không thay đổi gì nhiều." Kỳ Trạch đáp.
Nhan Họa tuy hơi nghi ngờ, nhưng dù sao cô cũng chưa trải nghiệm qua nên không thể chắc chắn được.
Ăn xong bữa sáng, Nhan Họa ngồi trên salon xem album ảnh, nhiều nhất là ảnh chụp thời học đại học, cầm lên so sánh với bộ dạng hiện giờ thì đúng là xê xích không nhiều lắm, sau đó cô lại xem tiếp đến ảnh sau khi tốt nghiệp đại học rồi đi làm, nhìn đi nhìn lại thì phát hiện cũng chẳng khác gì bây giờ mấy, trừ khí chất là có phần chín chắn hơn mà thôi.
Bảo dưỡng tốt thật đấy!
Nhan Họa tự mình cảm thán, tương lai không biết là cô chăm sóc bản thân tốt quá, hay là cuộc sống trôi qua quá êm đềm nên mới vậy, 27 tuổi mà thoạt nhìn chỉ như 23 tuổi.
Cô cảm thấy tự tin hơn rồi.
Lúc Nhan Họa xem ảnh, con trai tương lai cũng ngồi bên cạnh cô, bàn tay nhỏ đưa tới giúp cô lật sang trang, khuôn mặt nhỏ nhắn còn dí sát lại nhìn, sau đó chỉ vào ảnh rồi gọi mẹ, nhưng vẻ mặt vẫn có phần không chắc chắn.
“Đúng rồi, là mẹ đó Duệ Duệ!" Nhan Họa cười híp mắt nói.
Cậu nhóc nhận được sự khẳng định của mẹ thì càng thêm vui vẻ, tay nhỏ bé lại lật album nhanh hơn, mỗi lần giở đến hình Nhan Họa thì lại vui sướng gọi mẹ, giở đến ảnh Kỳ Trạch thì lại ngẩng lên hướng về phía người đàn ông đang ở trong bếp ép nước quả gọi baba, Kỳ Trạch nghe thấy liền ngó đầu ra nhìn rồi cười đáp lại con trai.
Bánh bao nhỏ càng cao hứng hơn, cậu nhóc cố hết sức ôm lấy cuốn album cũ rồi lảo đảo chạy đi tìm ba, Nhan Họa lo con ngã nên suýt thì nhảy lò cò theo con rồi, may là nhóc con tuy dáng đi có hơi say rượu nhưng bước chân rất ổn định, dọc đường không bị ngã lần nào, cuối cùng còn thành công đưa cuốn album cho bố nữa.
Nhan Họa thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Kỳ Trạch đem cất cuốn album thì tiếng chuông cửa vang lên.
“Mẹ, baba ~"
Duệ Duệ mắt sáng lên, giọng trẻ con thánh thót gọi ba mẹ, cậu nhóc biết khi chuông cửa kêu nghĩa là có khách đến nhà.
“Duệ Duệ đừng vội, để ba đi mở cửa." Kỳ Trạch đặt bình nước trái cây lên bàn trà trong phòng khách, sau đó lau khô tay rồi đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở là một đám người lập tức tràn vào, giọng của từng người cũng vang lên liên tiếp.
“Kỳ soái ca, xin chào xin chào, quấy rầy cả nhà rồi, hôm nay bọn tôi muốn tới nhà cậu làm một bữa, cùng nhau làm bánh chẻo nhé. "
“A Trạch, chúng mình tới rồi đây. "
“Ơ soái ca, cậu đang mặc đồ ở nhà đấy à! Đúng là đàn ông kết hôn rồi có khác. "
“Chú Kỳ, Dương Dương đến rồi ạ ~~"
Một nhóm người nối đuôi nhau mà vào, ai nấy đều nở nụ cười.
Nhan Họa trong lòng có phần hồi hộp, mắt cũng không dám nhìn thẳng.
Đi đầu là một cô gái xinh đẹp ăn mặc rất thời trang, tóc ngắn ngang vai được cắt nhuộm rất cá tính nhưng vẫn mang theo nét dịu dàng. Trên người cô mặc một cái váy đơn giản nhưng có thể bộc lộ rõ các đường nét trên cơ thể, thật sự là một cô gái thành thị thời thượng khiến người ta nhìn vào mà sáng cả mắt.
Gương mặt này nhìn cũng rất quen, chính là Đàn Tử Quỳnh, người mà trước đây chưa bao giờ quan tâm đến việc chăm chút cho vẻ bề ngoài của mình.
Đi sau là một cô gái mặc váy dài màu vàng nhạt, nhất cử nhất động đều rất nhã nhặn, tóc dài đến eo, bước trên đường đảm bảo sẽ khiến cho mọi người phải ngoái lại nhìn. Gương mặt cô nở một nụ cười thanh nhã, đang quay đầu nhìn người đàn ông cao to đứng bên cạnh, người đó hiển nhiên là Âu Dương Cảnh lần trước đã đến đây, trong lòng anh đang bế con trai tên Âu Dương Dương.
Tiếp theo là ba chàng trai và một cô gái nữa, trong ba chàng trai kia có hai người là Nhan Họa thấy quen, mà điều khiến cho cô càng vui mừng hơn chính là, người đi sau cùng chính là mỹ nam mà cô đã từng nhìn thấy một lần khi xuyên tới đây, dáng vẻ nho nhã cùng diện mạo tuấn tú làm cho Nhan Họa nhìn mà hoa cả mắt.
Tuy nhiên sau khi mỹ nam đó quay sang nói chuyện với một cô gái xinh đẹp xa lạ đứng bên cạnh, Nhan Họa lập tức hiểu: Người ta là hoa đã có chủ rồi.
=. =! Quả nhiên dạng mỹ nam như anh ta, nếu không phải là hoa đã có chủ, thì chính là còn chưa ra đời.
Trong thoáng chốc nhiều người đến như vậy, khiến cho phòng khách trở nên rất náo nhiệt, ai nấy đều không hề khách sáo, cứ vô tư cười nói rồi mở tủ giày lấy dép đi trong nhà thay vào, hiển nhiên là đã khá quen thuộc với nơi này.
Đàn Tử Quỳnh là người đầu tiên thay dép xong, cô vẫn năng động như hồi niên thiếu, nhảy chân sáo tới ôm Duệ Duệ từ nãy đến giờ vẫn đang ngửa đầu nhìn mọi người, thấy cậu nhóc đáng yêu quá nên còn cúi xuống hôn mấy cái.
“Duệ Duệ, mẹ nuôi nhớ con quá! Con có nhớ mẹ nuôi không nào!" Đàn Tử Quỳnh vừa đùa với cậu nhóc vừa đi tới ghế salon, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Nhan Họa, “A Họa, chân còn đau không? Hôm nay đã đỡ hơn chưa? Sau này đi đứng phải cẩn thận một chút, mấy hôm trước mình đi nước ngoài công tác lại nghe tin cậu ngã phải vào bệnh viện, suýt nữa là bị cậu hù chết rồi." Trong lòng cô vẫn còn đang cảm thấy sợ hãi.
Nhan Họa kinh sợ không nói nên lời, từ lúc đám người này tiến vào cô đã hoàn toàn bị đứng hình rồi, bởi vì bọn họ hồi niên thiếu và bây giờ quả thật là khác biệt quá lớn.
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực