Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế
Chương 43: Nhận lỗi
Lúc đầu Đào thị nghĩ bọn nhỏ cãi nhau vì một chút chuyện nhỏ, nhưng hài tử còn nhỏ, nàng chỉ răn dạy Cố Trạch Mộ vài câu, ai ngờ đêm đó Cố Thanh Ninh phát sốt.
Trước giờ thân thể Cố Thanh Ninh luôn khỏe mạnh, chưa từng bệnh, ai ngờ bệnh lại tới rào rạt, Đào thị sợ tới mức một tấc cũng không rời, canh giữ bên người nàng, thỉnh vài vị đại phu, ngay cả Nguyên Gia trưởng công chúa cũng kinh động, Nguyên Gia tiến cung thỉnh ngự y tới đây, lúc này mới có chút chuyển biến tốt đẹp.
Cố Thanh Ninh lúc tỉnh lúc mê suốt mười ngày, khuôn mặt bầu bĩnh gầy xuống.
Nàng gian nan động mí mắt, qua một lúc lâu mới thích ứng ánh sáng trong phòng.
Lục Liễu canh giữ bên cạnh thấy nàng tỉnh, liền chạy vội ra khỏi phòng:
- Tiểu thư tỉnh! Thiếu phu nhân! Tiểu thư tỉnh!
Không bao lâu, Đào thị chạy vào phòng, nhìn thấy nàng nước mắt lại chảy xuống, ôm nàng vào trong "Ô ô" khóc lóc.
Cố Thanh Ninh âm thầm thở dài, mở miệng kêu một tiếng:
- Nương.
- Ô ô ô ô ô!!
Đào thị khóc càng hăng.
Cố Thanh Ninh:
- ...
Cũng may Đào thị khóc một lát rồi thôi, sai người mang cháo tới đây. Cố Thanh Ninh tuổi còn nhỏ, dạ dày yếu, lại hôn mê mấy ngày, chỉ có thể ăn tạm cháo trắng.
Ăn cháo xong, Cố Thanh Ninh cảm thấy mệt mỏi, Đào thị nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nàng chìm vào giấc ngủ.
Cứ như vậy qua mấy ngày, thân thể Cố Thanh Ninh đã tốt hơn, Đào thị vẫn không yên tâm, lại thỉnh ngự y lần trước tới xem, xác định là không có việc gì, nói là:
- Tiểu hài tử dễ dàng phục hồi, dược cũng không cần dùng nữa, chỉ cần sau này chú ý nhiều một chút là được.
Đào thị yên lòng, mấy ngày này nàng vội vàng chiếu cố nữ nhi, thường ngày niệm kinh cầu phúc cũng không có làm, hiện giờ thấy Thanh Ninh từ từ phục hồi, nàng lại bắt đầu niệm kinh cầu phúc.
Qua cơn bệnh, Cố Thanh Ninh muốn rời phòng đi dạo một chút. Nha hoàn Xuân Anh muốn ôm nàng, lại bị nàng cự tuyệt, chỉ có thể cẩn thận đi theo bên người, Xuân Anh là nha hoàn nhị đẳng bên người Đào thị, là người cẩn thận săn sóc, cho nên Đào thị để nàng tới đây chiếu cố Cố Thanh Ninh.
Xuân Anh sai hai ma ma dọn ghế nằm ra, phủ một lớn vải lên ghế, Cố Thanh Ninh đi bộ một lúc, liền cảm thấy mệt, Xuân Anh ôm nàng đặt nằm trên ghế.
Không bao lâu, ngoài cửa truyền đến thanh âm ồn ào, Xuân Anh nhìn thoáng qua Cố Thanh Ninh, được nàng chấp nhận:
- Đi xem có chuyện gì?
Xuân Anh gật đầu, sai tiểu nha đầu ra cửa viện nhìn xem, ai ngờ một lát sau, tiểu nha đầu không trở lại một mình, phía sau còn mang theo một chuỗi dài củ cải nhỏ.
Là hài tử Cố gia hài tử cùng Liễu Tử Ký, lúc Cố Thanh Ninh bị bệnh bọn họ cũng tới đây, chỉ là khi đó Cố Thanh Ninh lúc mê lúc tỉnh, bọn họ cũng không dám ở quá lâu, hiện giờ biết Cố Thanh Ninh đã khỏe, sau khi công khóa xong liền vội vàng tới đây.
Cố Thanh Chỉ nói:
- Thanh Ninh, ngươi khỏe chưa?
Cố Thanh Xu cùng Cố Thanh Vi chạy tới bên người nàng, ngươi một lời ta một tiếng, quan tâm Cố Thanh Ninh.
Nam hài tử rụt rè hơn rất nhiều, Tiêu Diễn Chi cũng rất muốn tiến đến bên người Cố Thanh Ninh, nhưng ngại Cố Thanh Xu cùng Cố Thanh Vi đang vây quanh Cố Thanh Ninh, chỉ phải đứng ở xa, nhỏ giọng nói:
- Thanh Ninh muội muội, gần đây công khóa những gì ta đều ghi chép lại, chờ ngươi đi học lại, ta sẽ dạy ngươi, nhất định giúp ngươi theo kịp.
Liễu Tử Ký gãi đầu:
- Nữ hài tử các ngươi quá mềm yếu, bị bệnh lâu như vậy.
Hắn lấy ngọc bội đưa tới:
- Lúc trước ta bị bệnh, nương của ta đã cầu cái này cho ta, dùng cũng được, ta cho ngươi mượn, chờ ngươi khỏe hẳn hãy trả lại cho ta.
Cố Thanh Ninh thấy bọn họ quan tâm nàng như thế, nàng cảm thấy ấm lòng, mấy ngày hôn mê, nàng giống như về lại thời gian thống khổ lúc trước, lúc nàng bế cung, nàng nghĩ mình sẽ không thể ra khỏi đó, nhưng bên tai luôn có tiếng đồng ngôn trĩ ngữ như ánh rạng, khiến cho tất cả hắc ám đều tan biến.
Nàng nhẹ nhàng cười:
- Ta không sao.
Nàng nói với Liễu Tử Ký:
- Ngươi giữ lại ngọc bội đi, nếu bá mẫu biết ngươi tùy tiện đem ngọc bội tặng người, sẽ đánh ngươi.
- Hừ.
Liễu Tử Ký cảm thấy hắn hảo tâm lại bị xem là lòng lang dạ thú, có chút buồn bực, nhỏ giọng nói thầm một tiếng,
- Ta không có tùy tiện tặng người.
Ở sau đám người là Cố Trạch Mộ, hắn rất quan tâm Cố Thanh Ninh, nhưng vào lúc này, hắn không dám tiến lên.
Cố Trạch Hạo rất có tình huynh đệ, nhìn thấy Cố Trạch Mộ vẫn luôn đứng ở phía sau, liền lôi kéo hắn tới, nói với Cố Thanh Ninh:
- Thanh Ninh, Trạch Mộ biết sai rồi, mấy ngày nay hắn rất lo lắng cho ngươi, ngươi đừng giận hắn nữa.
Cố Thanh Ninh nhìn thấy Cố Trạch Mộ, tươi cười phai nhạt.
Cố Thanh Xu thấy thế, liền chống nạnh:
- Thân là ca ca, đáng lẽ nên bảo hộ muội muội, Trạch Mộ còn khiến Thanh Ninh sinh bệnh, không hề có trách nhiệm! Thanh Ninh không cần để ý tới hắn.
- Ai! Trạch Mộ không có cố ý.
Thấy hai người sắp cãi nhau, Cố Thanh Chỉ vội vàng can ngăn.
Lúc này, Đào thị từ trong phòng đi ra, Cố Thanh Xu cùng Cố Trạch Hạo nhìn nhau hừ một tiếng, sau đó một đám hài tử lại vây quanh Đào thị, Đào thị ai đến cũng không cự tuyệt, mặc kệ bọn nhỏ nói muốn ăn cái gì nàng đều cười đáp ứng, sau đó mới đi đến bên người Cố Thanh Ninh, theo thói quen sờ trán của Thanh Ninh, thấy nhiệt độ cơ thể bình thường, lại nhìn Cố Trạch Mộ đang yên lặng cúi đầu.
Nàng sờ sờ đầu Cố Trạch Mộ, ngày thường hài tử này rất cao ngạo, nhưng lúc này lại không có phản ứng, nhìn như tiểu cẩu dầm mưa, rất đáng thương. Thật ra nàng cũng biết, Cố Thanh Ninh sinh bệnh không thể trách Trạch Mộ, đại phu cũng nói, Cố Thanh Ninh bị nhiễm phong hàn, lúc nàng phát hiện Thanh Ninh bị bệnh, lo lắng quá độ nên mắng Trạch Mộ, sau đó nàng hối hận vô cùng, đều là hài tử, sao bọn nhỏ có thể cãi nhau mà sinh bệnh?
Thanh Ninh bị bệnh nàng gầy đi rất nhiều, nhưng Trạch Mộ cũng không tốt hơn bao nhiêu, có rất nhiều lần nàng nhìn thấy Trạch Mộ đứng ở ngoài cửa phòng của Thanh Ninh, nhưng không dám đi vào.
Đào thị đau lòng, sai Lục Liễu dẫn bọn nhỏ vào trong phòng khác dùng điểm tâm, rồi nàng nói với Cố Thanh Ninh:
- Thanh Ninh, ca ca rất lo lắng cho ngươi, nếu hắn xin lỗi ngươi, ngươi hãy tha thứ cho hắn, được không?
Cố Thanh Ninh cúi đầu không nói.
Đào thị cũng không thể bức bách nàng, chỉ phải dẫn người đi làm điểm tâm, để lại hai huynh muội bọn họ.
Hai người một đứng một ngồi, không ai mở miệng.
Qua một lúc lâu, Cố Trạch Mộ mới ngẩng đầu, nhìn Cố Thanh Ninh:
- Xin lỗi, ta không ngờ sẽ khiến ngươi thống khổ đến như vậy.
Cố Thanh Ninh hỏi:
- Lúc trước ngươi thật sự hoài nghi Phụng Triển sao?
- Ta...
- Tính tình hắn thế nào ngươi là người rõ nhất, ngươi thật sự cảm thấy hắn sẽ ủng binh tự trọng? Cảm thấy hắn sẽ có tâm mưu phản?
Cố Trạch Mộ nói:
- Ta hiểu biết chính là Phụng Triển trước khi đi Tây Bắc, hai mươi năm, con người sẽ thay đổi.
Cố Thanh Ninh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng thất vọng. Nhưng đây là Tiêu Dận, thân là đế vương hắn cũng không làm gì sai, chỉ là Phụng Trường Ninh cùng Phụng Triển chưa bao giờ thật sự hiểu rõ hắn.
Cố Trạch Mộ muốn nói gì đó, nhưng lại sợ nói sai, đành thấp giọng nói:
- Thực xin lỗi.
Cố Thanh Ninh cười buồn:
- Ngươi cần gì phải xin lỗi ta? Thật ra ngươi chưa bao giờ nghĩ bản thân làm gì sai, nếu đã như vậy, ngươi xin lỗi ta làm gì?
Cố Trạch Mộ sửng sốt, muốn biện giải, nhưng vẫn không thể nói.
Cố Thanh Ninh không phải muốn nghe hắn sám hối, nàng cũng không có tư cách trách Tiêu Dận, Phụng Triển có kết cục như vậy phần lớn nguyên do là vì nàng, nếu nàng báo tin cho Phụng Triển, hoặc là sớm nhận ra sự kiêng kị của Tiêu Dận, có lẽ sẽ không có kết quả như vậy.
Nhưng hiện tại, nói gì cũng vậy, nàng thấp giọng nói:
- Cứ như vậy đi, sau này ngươi và ta coi như người xa lạ là được.
Ai ngờ Cố Trạch Mộ từ chối:
- Không được!
Cố Thanh Ninh kinh ngạc nhìn hắn.
Cố Trạch Mộ trầm giọng nói:
- Ngươi và ta là huynh muội, dù không thân cận, nhưng cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu xem như người xa lạ, vậy mẫu thân sẽ nghĩ như thế nào, người khác sẽ nghĩ mẫu thân như thế nào?
Cố Thanh Ninh cứng họng, nàng có thể không cần để tâm tới Cố Trạch Mộ, nhưng nàng lại không thể không thèm để ý đến Đào thị.
Tuy nàng trở thành nữ nhi của Đào thị mới có mấy năm, nhưng nàng có thể cảm nhận tình mẫu tử mà trước giờ chưa từng có, có thể nói, kiếp này người mà nàng không muốn thương tổn nhất, chính là Đào thị.
Cố Trạch Mộ lại nói:
- Mặc kệ ngươi đối đãi với ta như thế nào, nhưng ít ra lúc ở bên ngoài, ngươi cùng ta phải giả vờ là huynh muội hòa thuận, qua mấy năm nữa, ta sẽ tìm một cơ hội đi ra ngoài đọc sách, sau này chúng ta sẽ rất ít có cơ hội tái kiến, ngươi chỉ cần nhẫn nại mấy năm nữa là được.
Nghe hắn nói như vậy, Cố Thanh Ninh vừa tức lại vừa hận, người này luôn xem xét thời thế, bộ dạng trăm phương ngàn kế, khiến nàng vừa tức lại vừa không thể cự tuyệt, đành quay mặt đi chỗ khác không thèm để ý tới hắn.
Lúc Đào thị bưng điểm tâm vào phòng, nhìn thấy hai huynh muội vẫn giữ nguyên tư thế lúc nàng rời đi, nàng cười một tiếng:
- Thanh Ninh, Trạch Mộ, tới ăn điểm tâm.
Vì Cố Thanh Ninh vừa khỏi bệnh, Đào thị chỉ làm những món điểm tâm thanh đạm, cùng ít cháo.
Nàng định đút cho Cố Thanh Ninh ăn, nhưng nhìn hai huynh muội biệt nữu( xa xách), nàng cười nói với Cố Trạch Mộ:
- Trạch Mộ, ngươi đút cho muội muội ăn đi?
Thân thể Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ đều cứng đờ.
Cố Trạch Mộ tiếp nhận chén cháo, nhìn thoáng qua Cố Thanh Ninh, sau đó múc một muỗng đưa tới trước miệng nàng.
Đào thị vừa cười tủm tỉm vừa nhìn.
Cố Thanh Ninh gắt gao mím môi, hai người cách một chén cháo, mắt to trừng mắt nhỏ.
Cố Trạch Mộ kiên trì cầm cái muỗng, thấy Cố Thanh Ninh không muốn há miệng, thấp giọng nhắc nhở:
- Muội muội, đừng khiến nương lo lắng.
Cố Thanh Ninh tức giận đến ngứa răng, nhưng ngại vì Đào thị đang còn ở đây, không thể làm gì, cuối cùng không tình nguyện mở miệng.
Cố Trạch Mộ nhẹ nhàng thở ra, cho rằng nàng đã chấp nhận đề nghị, yên lặng đút xong chén cháo.
Đào thị nhẹ nhàng thở ra, lấy chén không trong tay Trạch Mộ, cười nói:
- Như vậy mới đúng, hai huynh muội nên tương thân tương ái.
Thấy Đào thị cầm chén rời đi, Cố Thanh Ninh cười nói:
- Có thể lấy cho ta một ly nước không?
Cố Trạch Mộ có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng đi đổ một ly nước, đang định đưa cho Cố Thanh Ninh, nàng đột nhiên giương tay lên, cả ly nước đổ vào người Cố Trạch Mộ.
Ly trà rơi xuống mặt đất vỡ nát.
Cố Thanh Ninh mang theo ý cười, ánh mắt lại lạnh lùng:
- Thật ngại quá, trượt tay. Nếu ngươi để nương biết được, nương sẽ lo lắng lắm, đúng không ca ca?
Một ly nước hoàn toàn tưới tỉnh Cố Trạch Mộ.
Cố Thanh Ninh nằm xuống, cho dù nàng vì Đào thị mà thỏa hiệp, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ thành thật nghe lời Cố Trạch Mộ, muốn giả vờ huynh muội hòa thuận, cứ chờ coi đi.
Trước giờ thân thể Cố Thanh Ninh luôn khỏe mạnh, chưa từng bệnh, ai ngờ bệnh lại tới rào rạt, Đào thị sợ tới mức một tấc cũng không rời, canh giữ bên người nàng, thỉnh vài vị đại phu, ngay cả Nguyên Gia trưởng công chúa cũng kinh động, Nguyên Gia tiến cung thỉnh ngự y tới đây, lúc này mới có chút chuyển biến tốt đẹp.
Cố Thanh Ninh lúc tỉnh lúc mê suốt mười ngày, khuôn mặt bầu bĩnh gầy xuống.
Nàng gian nan động mí mắt, qua một lúc lâu mới thích ứng ánh sáng trong phòng.
Lục Liễu canh giữ bên cạnh thấy nàng tỉnh, liền chạy vội ra khỏi phòng:
- Tiểu thư tỉnh! Thiếu phu nhân! Tiểu thư tỉnh!
Không bao lâu, Đào thị chạy vào phòng, nhìn thấy nàng nước mắt lại chảy xuống, ôm nàng vào trong "Ô ô" khóc lóc.
Cố Thanh Ninh âm thầm thở dài, mở miệng kêu một tiếng:
- Nương.
- Ô ô ô ô ô!!
Đào thị khóc càng hăng.
Cố Thanh Ninh:
- ...
Cũng may Đào thị khóc một lát rồi thôi, sai người mang cháo tới đây. Cố Thanh Ninh tuổi còn nhỏ, dạ dày yếu, lại hôn mê mấy ngày, chỉ có thể ăn tạm cháo trắng.
Ăn cháo xong, Cố Thanh Ninh cảm thấy mệt mỏi, Đào thị nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nàng chìm vào giấc ngủ.
Cứ như vậy qua mấy ngày, thân thể Cố Thanh Ninh đã tốt hơn, Đào thị vẫn không yên tâm, lại thỉnh ngự y lần trước tới xem, xác định là không có việc gì, nói là:
- Tiểu hài tử dễ dàng phục hồi, dược cũng không cần dùng nữa, chỉ cần sau này chú ý nhiều một chút là được.
Đào thị yên lòng, mấy ngày này nàng vội vàng chiếu cố nữ nhi, thường ngày niệm kinh cầu phúc cũng không có làm, hiện giờ thấy Thanh Ninh từ từ phục hồi, nàng lại bắt đầu niệm kinh cầu phúc.
Qua cơn bệnh, Cố Thanh Ninh muốn rời phòng đi dạo một chút. Nha hoàn Xuân Anh muốn ôm nàng, lại bị nàng cự tuyệt, chỉ có thể cẩn thận đi theo bên người, Xuân Anh là nha hoàn nhị đẳng bên người Đào thị, là người cẩn thận săn sóc, cho nên Đào thị để nàng tới đây chiếu cố Cố Thanh Ninh.
Xuân Anh sai hai ma ma dọn ghế nằm ra, phủ một lớn vải lên ghế, Cố Thanh Ninh đi bộ một lúc, liền cảm thấy mệt, Xuân Anh ôm nàng đặt nằm trên ghế.
Không bao lâu, ngoài cửa truyền đến thanh âm ồn ào, Xuân Anh nhìn thoáng qua Cố Thanh Ninh, được nàng chấp nhận:
- Đi xem có chuyện gì?
Xuân Anh gật đầu, sai tiểu nha đầu ra cửa viện nhìn xem, ai ngờ một lát sau, tiểu nha đầu không trở lại một mình, phía sau còn mang theo một chuỗi dài củ cải nhỏ.
Là hài tử Cố gia hài tử cùng Liễu Tử Ký, lúc Cố Thanh Ninh bị bệnh bọn họ cũng tới đây, chỉ là khi đó Cố Thanh Ninh lúc mê lúc tỉnh, bọn họ cũng không dám ở quá lâu, hiện giờ biết Cố Thanh Ninh đã khỏe, sau khi công khóa xong liền vội vàng tới đây.
Cố Thanh Chỉ nói:
- Thanh Ninh, ngươi khỏe chưa?
Cố Thanh Xu cùng Cố Thanh Vi chạy tới bên người nàng, ngươi một lời ta một tiếng, quan tâm Cố Thanh Ninh.
Nam hài tử rụt rè hơn rất nhiều, Tiêu Diễn Chi cũng rất muốn tiến đến bên người Cố Thanh Ninh, nhưng ngại Cố Thanh Xu cùng Cố Thanh Vi đang vây quanh Cố Thanh Ninh, chỉ phải đứng ở xa, nhỏ giọng nói:
- Thanh Ninh muội muội, gần đây công khóa những gì ta đều ghi chép lại, chờ ngươi đi học lại, ta sẽ dạy ngươi, nhất định giúp ngươi theo kịp.
Liễu Tử Ký gãi đầu:
- Nữ hài tử các ngươi quá mềm yếu, bị bệnh lâu như vậy.
Hắn lấy ngọc bội đưa tới:
- Lúc trước ta bị bệnh, nương của ta đã cầu cái này cho ta, dùng cũng được, ta cho ngươi mượn, chờ ngươi khỏe hẳn hãy trả lại cho ta.
Cố Thanh Ninh thấy bọn họ quan tâm nàng như thế, nàng cảm thấy ấm lòng, mấy ngày hôn mê, nàng giống như về lại thời gian thống khổ lúc trước, lúc nàng bế cung, nàng nghĩ mình sẽ không thể ra khỏi đó, nhưng bên tai luôn có tiếng đồng ngôn trĩ ngữ như ánh rạng, khiến cho tất cả hắc ám đều tan biến.
Nàng nhẹ nhàng cười:
- Ta không sao.
Nàng nói với Liễu Tử Ký:
- Ngươi giữ lại ngọc bội đi, nếu bá mẫu biết ngươi tùy tiện đem ngọc bội tặng người, sẽ đánh ngươi.
- Hừ.
Liễu Tử Ký cảm thấy hắn hảo tâm lại bị xem là lòng lang dạ thú, có chút buồn bực, nhỏ giọng nói thầm một tiếng,
- Ta không có tùy tiện tặng người.
Ở sau đám người là Cố Trạch Mộ, hắn rất quan tâm Cố Thanh Ninh, nhưng vào lúc này, hắn không dám tiến lên.
Cố Trạch Hạo rất có tình huynh đệ, nhìn thấy Cố Trạch Mộ vẫn luôn đứng ở phía sau, liền lôi kéo hắn tới, nói với Cố Thanh Ninh:
- Thanh Ninh, Trạch Mộ biết sai rồi, mấy ngày nay hắn rất lo lắng cho ngươi, ngươi đừng giận hắn nữa.
Cố Thanh Ninh nhìn thấy Cố Trạch Mộ, tươi cười phai nhạt.
Cố Thanh Xu thấy thế, liền chống nạnh:
- Thân là ca ca, đáng lẽ nên bảo hộ muội muội, Trạch Mộ còn khiến Thanh Ninh sinh bệnh, không hề có trách nhiệm! Thanh Ninh không cần để ý tới hắn.
- Ai! Trạch Mộ không có cố ý.
Thấy hai người sắp cãi nhau, Cố Thanh Chỉ vội vàng can ngăn.
Lúc này, Đào thị từ trong phòng đi ra, Cố Thanh Xu cùng Cố Trạch Hạo nhìn nhau hừ một tiếng, sau đó một đám hài tử lại vây quanh Đào thị, Đào thị ai đến cũng không cự tuyệt, mặc kệ bọn nhỏ nói muốn ăn cái gì nàng đều cười đáp ứng, sau đó mới đi đến bên người Cố Thanh Ninh, theo thói quen sờ trán của Thanh Ninh, thấy nhiệt độ cơ thể bình thường, lại nhìn Cố Trạch Mộ đang yên lặng cúi đầu.
Nàng sờ sờ đầu Cố Trạch Mộ, ngày thường hài tử này rất cao ngạo, nhưng lúc này lại không có phản ứng, nhìn như tiểu cẩu dầm mưa, rất đáng thương. Thật ra nàng cũng biết, Cố Thanh Ninh sinh bệnh không thể trách Trạch Mộ, đại phu cũng nói, Cố Thanh Ninh bị nhiễm phong hàn, lúc nàng phát hiện Thanh Ninh bị bệnh, lo lắng quá độ nên mắng Trạch Mộ, sau đó nàng hối hận vô cùng, đều là hài tử, sao bọn nhỏ có thể cãi nhau mà sinh bệnh?
Thanh Ninh bị bệnh nàng gầy đi rất nhiều, nhưng Trạch Mộ cũng không tốt hơn bao nhiêu, có rất nhiều lần nàng nhìn thấy Trạch Mộ đứng ở ngoài cửa phòng của Thanh Ninh, nhưng không dám đi vào.
Đào thị đau lòng, sai Lục Liễu dẫn bọn nhỏ vào trong phòng khác dùng điểm tâm, rồi nàng nói với Cố Thanh Ninh:
- Thanh Ninh, ca ca rất lo lắng cho ngươi, nếu hắn xin lỗi ngươi, ngươi hãy tha thứ cho hắn, được không?
Cố Thanh Ninh cúi đầu không nói.
Đào thị cũng không thể bức bách nàng, chỉ phải dẫn người đi làm điểm tâm, để lại hai huynh muội bọn họ.
Hai người một đứng một ngồi, không ai mở miệng.
Qua một lúc lâu, Cố Trạch Mộ mới ngẩng đầu, nhìn Cố Thanh Ninh:
- Xin lỗi, ta không ngờ sẽ khiến ngươi thống khổ đến như vậy.
Cố Thanh Ninh hỏi:
- Lúc trước ngươi thật sự hoài nghi Phụng Triển sao?
- Ta...
- Tính tình hắn thế nào ngươi là người rõ nhất, ngươi thật sự cảm thấy hắn sẽ ủng binh tự trọng? Cảm thấy hắn sẽ có tâm mưu phản?
Cố Trạch Mộ nói:
- Ta hiểu biết chính là Phụng Triển trước khi đi Tây Bắc, hai mươi năm, con người sẽ thay đổi.
Cố Thanh Ninh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng thất vọng. Nhưng đây là Tiêu Dận, thân là đế vương hắn cũng không làm gì sai, chỉ là Phụng Trường Ninh cùng Phụng Triển chưa bao giờ thật sự hiểu rõ hắn.
Cố Trạch Mộ muốn nói gì đó, nhưng lại sợ nói sai, đành thấp giọng nói:
- Thực xin lỗi.
Cố Thanh Ninh cười buồn:
- Ngươi cần gì phải xin lỗi ta? Thật ra ngươi chưa bao giờ nghĩ bản thân làm gì sai, nếu đã như vậy, ngươi xin lỗi ta làm gì?
Cố Trạch Mộ sửng sốt, muốn biện giải, nhưng vẫn không thể nói.
Cố Thanh Ninh không phải muốn nghe hắn sám hối, nàng cũng không có tư cách trách Tiêu Dận, Phụng Triển có kết cục như vậy phần lớn nguyên do là vì nàng, nếu nàng báo tin cho Phụng Triển, hoặc là sớm nhận ra sự kiêng kị của Tiêu Dận, có lẽ sẽ không có kết quả như vậy.
Nhưng hiện tại, nói gì cũng vậy, nàng thấp giọng nói:
- Cứ như vậy đi, sau này ngươi và ta coi như người xa lạ là được.
Ai ngờ Cố Trạch Mộ từ chối:
- Không được!
Cố Thanh Ninh kinh ngạc nhìn hắn.
Cố Trạch Mộ trầm giọng nói:
- Ngươi và ta là huynh muội, dù không thân cận, nhưng cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu xem như người xa lạ, vậy mẫu thân sẽ nghĩ như thế nào, người khác sẽ nghĩ mẫu thân như thế nào?
Cố Thanh Ninh cứng họng, nàng có thể không cần để tâm tới Cố Trạch Mộ, nhưng nàng lại không thể không thèm để ý đến Đào thị.
Tuy nàng trở thành nữ nhi của Đào thị mới có mấy năm, nhưng nàng có thể cảm nhận tình mẫu tử mà trước giờ chưa từng có, có thể nói, kiếp này người mà nàng không muốn thương tổn nhất, chính là Đào thị.
Cố Trạch Mộ lại nói:
- Mặc kệ ngươi đối đãi với ta như thế nào, nhưng ít ra lúc ở bên ngoài, ngươi cùng ta phải giả vờ là huynh muội hòa thuận, qua mấy năm nữa, ta sẽ tìm một cơ hội đi ra ngoài đọc sách, sau này chúng ta sẽ rất ít có cơ hội tái kiến, ngươi chỉ cần nhẫn nại mấy năm nữa là được.
Nghe hắn nói như vậy, Cố Thanh Ninh vừa tức lại vừa hận, người này luôn xem xét thời thế, bộ dạng trăm phương ngàn kế, khiến nàng vừa tức lại vừa không thể cự tuyệt, đành quay mặt đi chỗ khác không thèm để ý tới hắn.
Lúc Đào thị bưng điểm tâm vào phòng, nhìn thấy hai huynh muội vẫn giữ nguyên tư thế lúc nàng rời đi, nàng cười một tiếng:
- Thanh Ninh, Trạch Mộ, tới ăn điểm tâm.
Vì Cố Thanh Ninh vừa khỏi bệnh, Đào thị chỉ làm những món điểm tâm thanh đạm, cùng ít cháo.
Nàng định đút cho Cố Thanh Ninh ăn, nhưng nhìn hai huynh muội biệt nữu( xa xách), nàng cười nói với Cố Trạch Mộ:
- Trạch Mộ, ngươi đút cho muội muội ăn đi?
Thân thể Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ đều cứng đờ.
Cố Trạch Mộ tiếp nhận chén cháo, nhìn thoáng qua Cố Thanh Ninh, sau đó múc một muỗng đưa tới trước miệng nàng.
Đào thị vừa cười tủm tỉm vừa nhìn.
Cố Thanh Ninh gắt gao mím môi, hai người cách một chén cháo, mắt to trừng mắt nhỏ.
Cố Trạch Mộ kiên trì cầm cái muỗng, thấy Cố Thanh Ninh không muốn há miệng, thấp giọng nhắc nhở:
- Muội muội, đừng khiến nương lo lắng.
Cố Thanh Ninh tức giận đến ngứa răng, nhưng ngại vì Đào thị đang còn ở đây, không thể làm gì, cuối cùng không tình nguyện mở miệng.
Cố Trạch Mộ nhẹ nhàng thở ra, cho rằng nàng đã chấp nhận đề nghị, yên lặng đút xong chén cháo.
Đào thị nhẹ nhàng thở ra, lấy chén không trong tay Trạch Mộ, cười nói:
- Như vậy mới đúng, hai huynh muội nên tương thân tương ái.
Thấy Đào thị cầm chén rời đi, Cố Thanh Ninh cười nói:
- Có thể lấy cho ta một ly nước không?
Cố Trạch Mộ có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng đi đổ một ly nước, đang định đưa cho Cố Thanh Ninh, nàng đột nhiên giương tay lên, cả ly nước đổ vào người Cố Trạch Mộ.
Ly trà rơi xuống mặt đất vỡ nát.
Cố Thanh Ninh mang theo ý cười, ánh mắt lại lạnh lùng:
- Thật ngại quá, trượt tay. Nếu ngươi để nương biết được, nương sẽ lo lắng lắm, đúng không ca ca?
Một ly nước hoàn toàn tưới tỉnh Cố Trạch Mộ.
Cố Thanh Ninh nằm xuống, cho dù nàng vì Đào thị mà thỏa hiệp, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ thành thật nghe lời Cố Trạch Mộ, muốn giả vờ huynh muội hòa thuận, cứ chờ coi đi.
Tác giả :
Bạc Hà Miêu