Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế
Chương 101
Tin tức Trần hoàng hậu muốn tổ chức yến hội nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Thật ra tất cả mọi người đều biết mục đích của buổi yến hội này, ngoại trừ Đỗ Uyển Oánh và tiểu thư Vương gia thì những người khác chỉ làm nền mà thôi. Cho dù như thế, các nữ hài cũng đều dồn sức trang điểm cho mình, trong phút chốc, những cửa hàng may vá tốt nhất trong kinh thành đều bận rộn.
Trong bọn tỷ muội Cố gia, ngoại trừ Cố Thanh Chỉ chuẩn bị gả không đi, những người khác đều đi. Chu thị tương đối hào phóng chi tiêu, may cho mỗi người hai bộ y phục, lại thêm đánh đồ trang sức.
Ngay cả ở Tôn phủ, Tôn đại nhân cũng hiếm khi hào phóng may một bộ y phục tới từ đầu đến chân cho Tôn Lan Thấm. Thêm từ lần trước nàng ra ngoài với Cố Thanh Ninh, cũng xem như ông ta đã bỏ lệnh cấm với nàng.
Vì thế khoảng thời gian gần đây, Tôn Lan Thấm thường xuyên đến phủ Uy Quốc công, chỉ đạo bọn người chuẩn bị thêu đồ cho Cố Thanh Chỉ. Phải nói nữ hài tử Cố gia múa đao cầm thương đều rất tốt, nhưng cầm một cây kim nho nhỏ lại giống như muốn lấy mạng các nàng. Sư phụ dạy nữ công Cố gia đã tuyệt vọng với các nàng từ lâu, nhưng Tôn Lan Thấm lại vô cùng kiên nhẫn, cũng giúp đỡ kịp thời.
Mấy nữ hài tử vừa thêu đồ, vừa trò chuyện trên trời, bên cạnh còn đặt điểm tâm trái cây tươi rói. Cuộc sống như thế khiến Tôn Lan Thấm cảm thấy vô cùng thoải mái, tình cảm với mấy cô nương càng tốt hơn. Cố Thanh Thù đề nghị để Tôn Lan Thấm ở đây một đêm.
Mà Tôn đại nhân luôn đối xử nghiêm khắc với Tôn đại nhân cũng thầm đồng ý, còn cho người mang quần áo mới của Tôn Lan Thấm qua cùng.
Bởi vì ngày hôm sau sẽ vào cung sớm, mấy nữ hài cũng không thêu quá lâu, cũng bò lên giường từ sớm. Năm cô nương nằm sóng đôi co chân trên giường của Cố Thanh Chỉ, trò chuyện trên trời dưới đất, không biết làm sao lại nhắc đến vấn đề hôn sự.
Ngoại trừ Cố Thanh Chỉ đã đính hôn thì đây là vấn đề các nàng phải đối mặt. Cho dù Cố Thanh Ninh còn nhỏ tuổi nhưng cũng đến lúc phải xem mặt.
Cố Thanh Thù nặng nề thở dài: “Muội không hề muốn gả đi chút nào, vì sao nữ hài tử nhất định phải lấy chồng."
Trong lòng Tôn Lan Thấm cũng đồng tình với đề tài này, hai người lập tức đồng cảm với nhau.
Cố Thanh Ninh nghĩ đến lúc trước mình mai mối cho Tôn Lan Thấm và Tiêu Diễn Chi lại không hề có chút tác dụng nào. Thu hoạch duy nhất có lẽ là hà bao thêu hình Tam Bảo, Tôn Lan Thấm đã thêu xong đưa cho nàng.
Đương nhiên Cố Thanh Ninh cũng không muốn gả đi, làm cô nương nhẹ nhõm tự tại, nếu gả đi chính là gửi gắm cả đời của mình vào tay người khác. Chẳng qua là thế gian này quá hà khắc với nữ tử, nói những chuyện thế nào chỉ có thể nói cho mất tỷ muội khuê mật nghe mà thôi.
Vốn dĩ nàng còn muốn khuyên nhủ hai người tránh cho các nàng quá để tâm vào chuyện vụn vặt, ai ngờ Cố Thanh Thù lại có suy nghĩ hão huyền mà nói: “Nếu Lan Thấm đến nhà chúng ta thì tốt rồi. Lan Thấm, muội cảm thấy Trạch Hạo nhà chúng ta thế nào?"
Tôn Lan Thấm: “???"
Cố Thanh Thù vội vàng xoay người: “Mặc dù Trạch Hạo không thông minh lắm, nhưng mà về nhân phẩm muội có thể yên tâm. Hơn nữa chắc chắn một lòng, không một lòng thì ta giúp muội đánh hắn!"
Cố Thanh Vi cũng hứng thú, khuyên nhủ: “Đúng thế, sau khi tỷ gả tới thì có thể ở trong phủ chúng ta. Nói không chừng chúng ta có thể ở cùng nhau như bây giờ nữa."
Cố Thanh Ninh rất muốn lay tỉnh hai tỷ muội này, cho dù Tôn Lan Thấm gả tới thì bọn họ cũng đều gả đi rồi!
Nhưng nàng không ngờ tới, Tôn Lan Thấm từ trước đến nay luôn tỉnh táo tự kiềm chế lại có dáng vẻ hơi rung động.
Cố Thanh Ninh: “…"
Nàng sai rồi, nàng không nên ôm hi vọng với Tôn Lan Thấm, tư duy của cô nương này quá rõ ràng. Điều hấp dẫn nàng ấy mãi mãi không phải là điều kiện của nhà trai, mà là những chuyện kì lạ này.
So sánh như thế, bên phía Tiêu Diễn Chi chỉ có một mình Nguyên Gia, ưu thế kém hơn nhiều phủ của mình, đây đúng là chuyện bi thương.
Mấy nữ hài tử cười đùa một hồi, mỗi người đều chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, bọn nha hoàn nối đuôi nhau mà vào, trang điểm, thay đồ mới cho các tiểu thư.
Trên đường cái ở kinh thành, từng chiếc xe ngựa tản ra làn gió thơm đi về phía hoàng thành.
Các cô nương xuống xe ngựa, đi theo hướng dẫn của cung nữ về phía điện Vân Phương, yến hội diễn ra ở đây. So với điện Trường Minh để tổ chức bữa tiệc lớn chính thức thì điện Vân Phương không trang nghiêm nặng nề như thế. Trong hoa viên đã được các cung nhân trồng các loại hoa cỏ quý báu từ lâu.
Người đến tham dự yến hội đều là nữ hài tử trẻ tuổi, tốp năm tốp ba xúm lại trong hoa viên chơi đùa, hoa và người tranh nhau khoe sắc.
Trần hoàng hậu và trưởng công chúa Nguyên Gia ngồi trong điện cười nói: “Nhìn những nữ hài tử này ta cảm thấy mình trẻ trung hơn nhiều."
Nguyên Gia cười nói: “Chúng ta đều đến lúc chọn nàng dâu cho nhi tử, không phải đã già rồi sao?"
Từ sau khi Nguyên Gia gặp cô nương Tôn Lan Thấm kia, nàng thật sự thích đối phương, nhưng mà dường như đứa nhỏ này và Diễn Chi không có chút cảm giác nào. Sau khi gặp mặt một lần ở phủ trưởng công chúa, hai người không hề có chút ấn tượng về nhau, chuyện này khiến Nguyên Gia do dự.
Trần hoàng hậu nghĩ nàng còn chưa có sự chọn lựa nào, càng lộ vẻ xúc động lây: “Muội không cần phải nói, ta hiểu mà. Muốn chọn cô nương vừa ý thật sự quá khó khăn."
Nguyên Gia thở dài: “Hoàng tẩu nói đúng lắm."
Trần hoàng hậu nhân tiện nói: “Thừa dịp cơ hội hôm nay, chúng ta cùng nhìn xem những cô nương này, không chừng có thể chọn được người thích hợp cho Diễn Chi đó?"
Vì thế Trần hoàng hậu kéo tay Nguyên Gia cùng đi vào trong vườn hoa.
Lúc này, các cô nương Cố gia đang ngồi trò chuyện với Tôn Lan Thấm, bỗng nhiên Tôn Lan Thấm khẽ nói bên tai Cố Thanh Ninh: “Thanh Ninh, ta muốn đi vệ sinh, muội có muốn đi hay không?"
Cố Thanh Ninh gật gật đầu, hai người kêu tiểu cung nữ dẫn các nàng đi.
Hai người vừa đi tiểu xong, định chuẩn bị về vườn hoa, bất chợt Tôn Lan Thấm thấy một cây tường vi rất đẹp. Nàng nghĩ có thể lấy về làm hoa văn nên hai người dây dưa một lát.
Ai ngờ đụng phải Trương Minh Huyên từ trong vườn hoa đi ra.
Vẻ mặt Trương Minh Huyên vô cùng phiền muộn, trước đó chuyện nàng lén ra ngoài tìm Tạ Trường Phong không biết bị ai tiết lộ ra ngoài. Người trong nhà cảm thấy bị nàng làm mất hết thể diện nên buông lời tùy tiện tìm người gả nàng đi. Cho dù nàng khóc lóc thế nào cũng vô dụng, còn khóa nàng lại trong nhà. Nếu không phải hoàng hậu nương nương tổ chức yến hội thì nàng cũng chẳng được ra khỏi cửa.
Cố Thanh Ninh và Tôn Lan Thấm nhìn nhau, đều có ý muốn vòng qua bên cạnh.
Ai ngờ Trương Minh Huyên nhìn thấy bóng lưng của hai người, bỗng nhiên nói: “Dừng lại!"
Cố Thanh Ninh quay đầu, cười nhạt nói: “Trương tiểu thư, có gì chỉ giáo?"
Trương Minh Huyên nghi ngờ nhìn xem các nàng, bóng lưng vừa rồi khiến nàng nhớ đến bóng lưng nhìn thấy trong trà lâu hôm đó. Bây giờ lại nhìn thấy mặt của Cố Thanh Ninh, lập tức thù mới hận cũ ập tới, đôi mắt đỏ ngầu.
Tiểu cung nữ luống cuống đứng tại chỗ, không biết nên làm sao bây giờ.
Cố Thanh Ninh phất phất tay để nàng ta đi trước. Dù sao Trương Minh Huyên như thế, ai biết một hồi nàng ta có nói ra lời gì không nên nói không. Cho dù nàng không thích Trương Minh Huyên nhưng cũng không muốn vì chuyện này mà hủy thanh danh của con gái nhà người ta. Hơn nữa, tiểu cung nữ này có phẩm cấp không cao, ngộ nhỡ nghe được chuyện gì không nên nghe, đối với nàng ta mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Đợi sau khi tiểu cung nữ rời đi, Trương Minh Huyên mới chậm rãi đi tới, giọng nói lạnh lùng nói: “Người lúc đó ở trà lâu chính là các ngươi sao?"
Tôn Lan Thấm thấy nàng ta đi tới, lập tức vội vàng bảo vệ Cố Thanh Ninh ở sau lưng, thản nhiên nói: “Ta không biết Trương tiểu thư đang nói gì?"
“Còn giả ngu, lúc trước các ngươi nghe ta và Trường Phong ca ca nói chuyện… Bây giờ chuyện này đã bị người ta phát hiện. Nếu không phải là các ngươi thì còn có thể là ai!"
Tôn Lan Thấm và Cố Thanh Ninh cũng cau mày lên, không ngờ Trương Minh Huyên thật sự tức giận đến váng đầu, ngay cả lời này cũng nói hết ra.
Tôn Lan Thấm cân nhắc dùng ta, rồi nói: “Ta thật sự không biết Trương tiểu thư đang nói gì, nhưng mà trong kinh thành lời đồn kia cũng không nhắc đến Trương tiểu thư. Không biết Trương tiểu thư nói bị người ta biết là ai biết, vì sao chắc chắn là chúng ta nói ra?"
“Ngươi còn giảo biện!" Bỗng nhiên Trương Minh Huyên nhìn về phía Cố Thanh Ninh: “Rõ ràng ngươi không muốn thấy ta tốt cho nên mới phái người cáo trạng với cha nương ta đúng không?"
Cố Thanh Ninh thật sự không hiểu, dường như vị Trương tiểu thư này có địch ý rất lớn với nàng, cũng không biết mình đã làm gì chọc tới nàng ta.
Đột nhiên Tôn Lan Thấm lại mở miệng: “Nếu đúng như Trương tiểu thư nói là do chúng ta tiết rộ ra ngoài thì đâu chỉ truyền đến phủ Vĩnh Thọ Hầu, tất nhiên khắp kinh thành đều sẽ biết. Chúng ta không thù không oán, cần gì phải làm chuyện như thế?"
Nàng đang muốn nhắc nhở Trương Minh Huyên, các nàng không cần thiết phải hại nàng ta. Cho dù muốn hại nàng ta cũng không cần giữ chừng mực như thế, chỉ giới hạn trong phủ Vĩnh Thọ Hầu.
Ai ngờ Trương Minh Huyên không hề hiểu được ý của nàng, chỉ giữ chặt nàng kêu lên: “Ngươi cũng thừa nhận ngươi nghe được rồi!"
Tôn Lan Thấm thở dài, thảo nào năm đó Trương Minh Huyên có thể vì một chuyện nhỏ mà xảy ra tranh cãi với cháu gái ruột của Trần hoàng hậu, nàng ta suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi. Nàng đành phải nói chuyện rõ ràng hơn một chút: “Trương tiểu thư ngươi suy nghĩ một chút đi. Người đem chuyện này nói cho người nhà tiểu thư rõ ràng là muốn đối phó tiểu thư, nhưng lại không muốn hủy đi thanh danh của nữ quyến trong nhà. Rốt cuộc ai mới có thể đố kỵ như thế, chắc không cần ta chỉ rõ chứ."
Vốn dĩ Trương Minh Huyên đang phẫn nộ lúc này cũng không còn nữa, đương nhiên Tôn Lan Thấm đã khiến nàng dao động, hoặc là nàng đã nghĩ đến kẻ khác khả nghi.
Trái lại, Cố Thanh Ninh nhìn Tôn Lan Thấm với vẻ kinh ngạc. Không ngờ ngay lúc này, Tôn Lan Thấm còn có thể nhạy bén phát hiện sơ hở trong lời nói của Trương Minh Huyên, sau đó còn phân tích rõ ràng cho nàng ta nghe. Với tiểu cô nương ở tuổi này mà nói thật sự là hiếm có.
Mà lúc này, ở trong lầu các cách đó không xa, Tiêu Hằng và Tiêu Tuân chán nản ngồi chơi cờ. Tiêu Hằng hơi bất đắc dĩ, đương nhiên hắn biết buổi yến hội này là vì cái gì, chẳng qua hắn cảm thấy mẫu hậu thật sự xem vấn đề trọng đại giải quyết như việc nhỏ, còn lãng phí thời gian khiến cả ngày hắn phải núp trong lầu các này. Theo kế hoạch, đáng lẽ hắn nên cùng Cố Trạch Mộ đi gặp Hoắc Vân Tàng, bây giờ lại để Cố Trạch Mộ đi một mình.
Tiêu Tuân cũng hơi buồn bã, Tiêu Hằng thấy thế thì giật dây nói: “Nghe nói lần này Thanh Ninh cũng tới, dù sao Trạch Mộ cũng không ở đây, ta dẫn đệ đi gặp nàng ấy một chút."
Ánh mắt Tiêu Tuân sáng lên, lại lập tức lắc đầu: “Không được, đệ không muốn lừa gạt Trạch Mộ."
“Đứa trẻ ngốc này." Tiêu Hằng đang chuẩn bị dạy bảo hắn, ánh mắt nhìn qua ngoài cửa sổ. Tiêu Hằng nhìn qua nơi nào đó, ánh mắt nghiêm túc lên: “Đó chẳng phải là Thanh Ninh sao?"
Tiêu Tuân lập tức nhảy xuống ghế chạy đến bên cửa sổ, quả nhiên phát hiện Cố Thanh Ninh và một cô nương đúng chung. Ở đối diện hai người còn có một người, người kia có vẻ rất hung hăng, giống như đến kiếm chuyện.
Tiêu Hằng và Tiêu Tuân nhìn nhau.
Nói xong hai người đi xuống lầu qua phía bên kia.
Trong bọn tỷ muội Cố gia, ngoại trừ Cố Thanh Chỉ chuẩn bị gả không đi, những người khác đều đi. Chu thị tương đối hào phóng chi tiêu, may cho mỗi người hai bộ y phục, lại thêm đánh đồ trang sức.
Ngay cả ở Tôn phủ, Tôn đại nhân cũng hiếm khi hào phóng may một bộ y phục tới từ đầu đến chân cho Tôn Lan Thấm. Thêm từ lần trước nàng ra ngoài với Cố Thanh Ninh, cũng xem như ông ta đã bỏ lệnh cấm với nàng.
Vì thế khoảng thời gian gần đây, Tôn Lan Thấm thường xuyên đến phủ Uy Quốc công, chỉ đạo bọn người chuẩn bị thêu đồ cho Cố Thanh Chỉ. Phải nói nữ hài tử Cố gia múa đao cầm thương đều rất tốt, nhưng cầm một cây kim nho nhỏ lại giống như muốn lấy mạng các nàng. Sư phụ dạy nữ công Cố gia đã tuyệt vọng với các nàng từ lâu, nhưng Tôn Lan Thấm lại vô cùng kiên nhẫn, cũng giúp đỡ kịp thời.
Mấy nữ hài tử vừa thêu đồ, vừa trò chuyện trên trời, bên cạnh còn đặt điểm tâm trái cây tươi rói. Cuộc sống như thế khiến Tôn Lan Thấm cảm thấy vô cùng thoải mái, tình cảm với mấy cô nương càng tốt hơn. Cố Thanh Thù đề nghị để Tôn Lan Thấm ở đây một đêm.
Mà Tôn đại nhân luôn đối xử nghiêm khắc với Tôn đại nhân cũng thầm đồng ý, còn cho người mang quần áo mới của Tôn Lan Thấm qua cùng.
Bởi vì ngày hôm sau sẽ vào cung sớm, mấy nữ hài cũng không thêu quá lâu, cũng bò lên giường từ sớm. Năm cô nương nằm sóng đôi co chân trên giường của Cố Thanh Chỉ, trò chuyện trên trời dưới đất, không biết làm sao lại nhắc đến vấn đề hôn sự.
Ngoại trừ Cố Thanh Chỉ đã đính hôn thì đây là vấn đề các nàng phải đối mặt. Cho dù Cố Thanh Ninh còn nhỏ tuổi nhưng cũng đến lúc phải xem mặt.
Cố Thanh Thù nặng nề thở dài: “Muội không hề muốn gả đi chút nào, vì sao nữ hài tử nhất định phải lấy chồng."
Trong lòng Tôn Lan Thấm cũng đồng tình với đề tài này, hai người lập tức đồng cảm với nhau.
Cố Thanh Ninh nghĩ đến lúc trước mình mai mối cho Tôn Lan Thấm và Tiêu Diễn Chi lại không hề có chút tác dụng nào. Thu hoạch duy nhất có lẽ là hà bao thêu hình Tam Bảo, Tôn Lan Thấm đã thêu xong đưa cho nàng.
Đương nhiên Cố Thanh Ninh cũng không muốn gả đi, làm cô nương nhẹ nhõm tự tại, nếu gả đi chính là gửi gắm cả đời của mình vào tay người khác. Chẳng qua là thế gian này quá hà khắc với nữ tử, nói những chuyện thế nào chỉ có thể nói cho mất tỷ muội khuê mật nghe mà thôi.
Vốn dĩ nàng còn muốn khuyên nhủ hai người tránh cho các nàng quá để tâm vào chuyện vụn vặt, ai ngờ Cố Thanh Thù lại có suy nghĩ hão huyền mà nói: “Nếu Lan Thấm đến nhà chúng ta thì tốt rồi. Lan Thấm, muội cảm thấy Trạch Hạo nhà chúng ta thế nào?"
Tôn Lan Thấm: “???"
Cố Thanh Thù vội vàng xoay người: “Mặc dù Trạch Hạo không thông minh lắm, nhưng mà về nhân phẩm muội có thể yên tâm. Hơn nữa chắc chắn một lòng, không một lòng thì ta giúp muội đánh hắn!"
Cố Thanh Vi cũng hứng thú, khuyên nhủ: “Đúng thế, sau khi tỷ gả tới thì có thể ở trong phủ chúng ta. Nói không chừng chúng ta có thể ở cùng nhau như bây giờ nữa."
Cố Thanh Ninh rất muốn lay tỉnh hai tỷ muội này, cho dù Tôn Lan Thấm gả tới thì bọn họ cũng đều gả đi rồi!
Nhưng nàng không ngờ tới, Tôn Lan Thấm từ trước đến nay luôn tỉnh táo tự kiềm chế lại có dáng vẻ hơi rung động.
Cố Thanh Ninh: “…"
Nàng sai rồi, nàng không nên ôm hi vọng với Tôn Lan Thấm, tư duy của cô nương này quá rõ ràng. Điều hấp dẫn nàng ấy mãi mãi không phải là điều kiện của nhà trai, mà là những chuyện kì lạ này.
So sánh như thế, bên phía Tiêu Diễn Chi chỉ có một mình Nguyên Gia, ưu thế kém hơn nhiều phủ của mình, đây đúng là chuyện bi thương.
Mấy nữ hài tử cười đùa một hồi, mỗi người đều chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, bọn nha hoàn nối đuôi nhau mà vào, trang điểm, thay đồ mới cho các tiểu thư.
Trên đường cái ở kinh thành, từng chiếc xe ngựa tản ra làn gió thơm đi về phía hoàng thành.
Các cô nương xuống xe ngựa, đi theo hướng dẫn của cung nữ về phía điện Vân Phương, yến hội diễn ra ở đây. So với điện Trường Minh để tổ chức bữa tiệc lớn chính thức thì điện Vân Phương không trang nghiêm nặng nề như thế. Trong hoa viên đã được các cung nhân trồng các loại hoa cỏ quý báu từ lâu.
Người đến tham dự yến hội đều là nữ hài tử trẻ tuổi, tốp năm tốp ba xúm lại trong hoa viên chơi đùa, hoa và người tranh nhau khoe sắc.
Trần hoàng hậu và trưởng công chúa Nguyên Gia ngồi trong điện cười nói: “Nhìn những nữ hài tử này ta cảm thấy mình trẻ trung hơn nhiều."
Nguyên Gia cười nói: “Chúng ta đều đến lúc chọn nàng dâu cho nhi tử, không phải đã già rồi sao?"
Từ sau khi Nguyên Gia gặp cô nương Tôn Lan Thấm kia, nàng thật sự thích đối phương, nhưng mà dường như đứa nhỏ này và Diễn Chi không có chút cảm giác nào. Sau khi gặp mặt một lần ở phủ trưởng công chúa, hai người không hề có chút ấn tượng về nhau, chuyện này khiến Nguyên Gia do dự.
Trần hoàng hậu nghĩ nàng còn chưa có sự chọn lựa nào, càng lộ vẻ xúc động lây: “Muội không cần phải nói, ta hiểu mà. Muốn chọn cô nương vừa ý thật sự quá khó khăn."
Nguyên Gia thở dài: “Hoàng tẩu nói đúng lắm."
Trần hoàng hậu nhân tiện nói: “Thừa dịp cơ hội hôm nay, chúng ta cùng nhìn xem những cô nương này, không chừng có thể chọn được người thích hợp cho Diễn Chi đó?"
Vì thế Trần hoàng hậu kéo tay Nguyên Gia cùng đi vào trong vườn hoa.
Lúc này, các cô nương Cố gia đang ngồi trò chuyện với Tôn Lan Thấm, bỗng nhiên Tôn Lan Thấm khẽ nói bên tai Cố Thanh Ninh: “Thanh Ninh, ta muốn đi vệ sinh, muội có muốn đi hay không?"
Cố Thanh Ninh gật gật đầu, hai người kêu tiểu cung nữ dẫn các nàng đi.
Hai người vừa đi tiểu xong, định chuẩn bị về vườn hoa, bất chợt Tôn Lan Thấm thấy một cây tường vi rất đẹp. Nàng nghĩ có thể lấy về làm hoa văn nên hai người dây dưa một lát.
Ai ngờ đụng phải Trương Minh Huyên từ trong vườn hoa đi ra.
Vẻ mặt Trương Minh Huyên vô cùng phiền muộn, trước đó chuyện nàng lén ra ngoài tìm Tạ Trường Phong không biết bị ai tiết lộ ra ngoài. Người trong nhà cảm thấy bị nàng làm mất hết thể diện nên buông lời tùy tiện tìm người gả nàng đi. Cho dù nàng khóc lóc thế nào cũng vô dụng, còn khóa nàng lại trong nhà. Nếu không phải hoàng hậu nương nương tổ chức yến hội thì nàng cũng chẳng được ra khỏi cửa.
Cố Thanh Ninh và Tôn Lan Thấm nhìn nhau, đều có ý muốn vòng qua bên cạnh.
Ai ngờ Trương Minh Huyên nhìn thấy bóng lưng của hai người, bỗng nhiên nói: “Dừng lại!"
Cố Thanh Ninh quay đầu, cười nhạt nói: “Trương tiểu thư, có gì chỉ giáo?"
Trương Minh Huyên nghi ngờ nhìn xem các nàng, bóng lưng vừa rồi khiến nàng nhớ đến bóng lưng nhìn thấy trong trà lâu hôm đó. Bây giờ lại nhìn thấy mặt của Cố Thanh Ninh, lập tức thù mới hận cũ ập tới, đôi mắt đỏ ngầu.
Tiểu cung nữ luống cuống đứng tại chỗ, không biết nên làm sao bây giờ.
Cố Thanh Ninh phất phất tay để nàng ta đi trước. Dù sao Trương Minh Huyên như thế, ai biết một hồi nàng ta có nói ra lời gì không nên nói không. Cho dù nàng không thích Trương Minh Huyên nhưng cũng không muốn vì chuyện này mà hủy thanh danh của con gái nhà người ta. Hơn nữa, tiểu cung nữ này có phẩm cấp không cao, ngộ nhỡ nghe được chuyện gì không nên nghe, đối với nàng ta mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Đợi sau khi tiểu cung nữ rời đi, Trương Minh Huyên mới chậm rãi đi tới, giọng nói lạnh lùng nói: “Người lúc đó ở trà lâu chính là các ngươi sao?"
Tôn Lan Thấm thấy nàng ta đi tới, lập tức vội vàng bảo vệ Cố Thanh Ninh ở sau lưng, thản nhiên nói: “Ta không biết Trương tiểu thư đang nói gì?"
“Còn giả ngu, lúc trước các ngươi nghe ta và Trường Phong ca ca nói chuyện… Bây giờ chuyện này đã bị người ta phát hiện. Nếu không phải là các ngươi thì còn có thể là ai!"
Tôn Lan Thấm và Cố Thanh Ninh cũng cau mày lên, không ngờ Trương Minh Huyên thật sự tức giận đến váng đầu, ngay cả lời này cũng nói hết ra.
Tôn Lan Thấm cân nhắc dùng ta, rồi nói: “Ta thật sự không biết Trương tiểu thư đang nói gì, nhưng mà trong kinh thành lời đồn kia cũng không nhắc đến Trương tiểu thư. Không biết Trương tiểu thư nói bị người ta biết là ai biết, vì sao chắc chắn là chúng ta nói ra?"
“Ngươi còn giảo biện!" Bỗng nhiên Trương Minh Huyên nhìn về phía Cố Thanh Ninh: “Rõ ràng ngươi không muốn thấy ta tốt cho nên mới phái người cáo trạng với cha nương ta đúng không?"
Cố Thanh Ninh thật sự không hiểu, dường như vị Trương tiểu thư này có địch ý rất lớn với nàng, cũng không biết mình đã làm gì chọc tới nàng ta.
Đột nhiên Tôn Lan Thấm lại mở miệng: “Nếu đúng như Trương tiểu thư nói là do chúng ta tiết rộ ra ngoài thì đâu chỉ truyền đến phủ Vĩnh Thọ Hầu, tất nhiên khắp kinh thành đều sẽ biết. Chúng ta không thù không oán, cần gì phải làm chuyện như thế?"
Nàng đang muốn nhắc nhở Trương Minh Huyên, các nàng không cần thiết phải hại nàng ta. Cho dù muốn hại nàng ta cũng không cần giữ chừng mực như thế, chỉ giới hạn trong phủ Vĩnh Thọ Hầu.
Ai ngờ Trương Minh Huyên không hề hiểu được ý của nàng, chỉ giữ chặt nàng kêu lên: “Ngươi cũng thừa nhận ngươi nghe được rồi!"
Tôn Lan Thấm thở dài, thảo nào năm đó Trương Minh Huyên có thể vì một chuyện nhỏ mà xảy ra tranh cãi với cháu gái ruột của Trần hoàng hậu, nàng ta suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi. Nàng đành phải nói chuyện rõ ràng hơn một chút: “Trương tiểu thư ngươi suy nghĩ một chút đi. Người đem chuyện này nói cho người nhà tiểu thư rõ ràng là muốn đối phó tiểu thư, nhưng lại không muốn hủy đi thanh danh của nữ quyến trong nhà. Rốt cuộc ai mới có thể đố kỵ như thế, chắc không cần ta chỉ rõ chứ."
Vốn dĩ Trương Minh Huyên đang phẫn nộ lúc này cũng không còn nữa, đương nhiên Tôn Lan Thấm đã khiến nàng dao động, hoặc là nàng đã nghĩ đến kẻ khác khả nghi.
Trái lại, Cố Thanh Ninh nhìn Tôn Lan Thấm với vẻ kinh ngạc. Không ngờ ngay lúc này, Tôn Lan Thấm còn có thể nhạy bén phát hiện sơ hở trong lời nói của Trương Minh Huyên, sau đó còn phân tích rõ ràng cho nàng ta nghe. Với tiểu cô nương ở tuổi này mà nói thật sự là hiếm có.
Mà lúc này, ở trong lầu các cách đó không xa, Tiêu Hằng và Tiêu Tuân chán nản ngồi chơi cờ. Tiêu Hằng hơi bất đắc dĩ, đương nhiên hắn biết buổi yến hội này là vì cái gì, chẳng qua hắn cảm thấy mẫu hậu thật sự xem vấn đề trọng đại giải quyết như việc nhỏ, còn lãng phí thời gian khiến cả ngày hắn phải núp trong lầu các này. Theo kế hoạch, đáng lẽ hắn nên cùng Cố Trạch Mộ đi gặp Hoắc Vân Tàng, bây giờ lại để Cố Trạch Mộ đi một mình.
Tiêu Tuân cũng hơi buồn bã, Tiêu Hằng thấy thế thì giật dây nói: “Nghe nói lần này Thanh Ninh cũng tới, dù sao Trạch Mộ cũng không ở đây, ta dẫn đệ đi gặp nàng ấy một chút."
Ánh mắt Tiêu Tuân sáng lên, lại lập tức lắc đầu: “Không được, đệ không muốn lừa gạt Trạch Mộ."
“Đứa trẻ ngốc này." Tiêu Hằng đang chuẩn bị dạy bảo hắn, ánh mắt nhìn qua ngoài cửa sổ. Tiêu Hằng nhìn qua nơi nào đó, ánh mắt nghiêm túc lên: “Đó chẳng phải là Thanh Ninh sao?"
Tiêu Tuân lập tức nhảy xuống ghế chạy đến bên cửa sổ, quả nhiên phát hiện Cố Thanh Ninh và một cô nương đúng chung. Ở đối diện hai người còn có một người, người kia có vẻ rất hung hăng, giống như đến kiếm chuyện.
Tiêu Hằng và Tiêu Tuân nhìn nhau.
Nói xong hai người đi xuống lầu qua phía bên kia.
Tác giả :
Bạc Hà Miêu