Huynh Đệ Niên Hạ
Chương 43
Là anh, là anh câu dẫn tôi…
Tôi đã tìm ra lí do ấy.
Tôi lúc mới đầu cũng không nghĩ làm loại sự tình này, là anh..là anh câu dẫn tôi làm như thế…
Nhưng mà…tại sao…
Đó là một cái lí do thật tốt, đem tất cả đều đổ lên đầu anh, còn tôi thì vô cùng trong sạch, thế nhưng hoàn toàn không chấp nhận lí do đó được, nói rằng “Là anh câu dẫn em!" là việc tôi không thể nào làm, không thể vô trách nhiệm đến thế.
Người cầu xin tôi, người mong tôi phá hư chính mình, rõ ràng không giống người anh mà tôi biết, thế nhưng thực sự mê người, đến mức không chút do dự liền mắc câu, để đến bây giờ mọi thứ không biết đâu mới là đúng, sai.
Tôi…rốt cuộc đã nghĩ những gì?
“Tiểu Diễn…"
Anh cất tiếng gọi, khàn khàn đến dị thường, còn mang theo một tia *** chưa mất, anh nhìn tôi, đôi mắt đen láy sáng ngời ấy hiện tại mang theo vẻ khổ sở cầu xin.
“Đừng giận được không…đừng bỏ anh lại một mình."
Anh vươn tay, nắm chắc lấy vạt áo tôi.
“…Ai nói sẽ bỏ anh lại một mình?"
Tôi là loại người lúc này có thể để anh một mình trong mưa hay sao? Trong suy nghĩ của anh, tôi xấu xa đến mức ấy sao?
Giúp anh nhặt lên quần áo đã ướt đẫm, mặc sơ sơ cho anh.
“Đau…"
“Bị thương…tại em dùng sức."
Lúc mặc quần, có thể coi là tra tấn, tùy tiện động một chút là anh đã đau đến cắn chặt răng. Vất vả lắm mới mặc xong quần, tôi bế anh lên.
“A…"
“Bị thương rồi, đi không được đâu…em bế anh về nhà."
Ban đầu là sững sờ, tiếp đến khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ, cũng một chút vì tức giận, trông rất đáng yêu.
Ôm một nam sinh so với mình còn cao lớn hơn thế nhưng lại thấy không có gì sai biệt. Cũng bởi anh gầy yếu, cho nên đại khái mà nói thì tôi không cần mất nhiều sức cũng có thể làm được việc này.
Mà lúc này anh lại đang gục mặt vào ngực tôi, trochẳng khác nào vợ ngả vào ngực chồng.
“Này…anh đừng tưởng có quan hệ này…việc trước và sau vốn bất đồng nhau. Em cũng chưa…chấp nhận."
Tôi nhẹ giọng nói xong, cũng chẳng biết anh có nghe thấy hay không.
Tôi nghĩ đến dì Mạnh mà biết chuyện này, có khi lậtngược mái nhà lên vì tức giận.
…Không còn cách nào khác, nếu vậy tôi sẽ theo đến cùng thôi. Dù sao hôm nay cũng xảy ra chuyện tương đối đặc biệt, con của dì thành người của tôi, dì muốn ồn ào cũng là chuyện có thể lí giải.
Nhìn đến người mình đang ôm trong lòng, tôi nghĩ hôm nay sẽ không pphản kháng dì.
Thế nhưng ngoài ý muốn, lúc đi đến dưới tòa nhà, ngẩng đầu lên lại thấy cửa sổ nhà mình tối om.
Hai người đó đã đi đâu cả rồi?
Lúc mở cửa, tôi vừa bật sáng đèn phòng khách, chợt nghe đến tiếng kêu sợ hãi của anh. “Mẹ!"
“Tiểu Mộng?"
Bên trong phòng khách, dì đang bất tỉnh nhân sự, mà phía sau chúng tôi, ba cũng vừa về.
“Chỉ là mệt mỏi quá độ thôi, huyết áp hơi thấp, chú ý nghỉ ngơi sẽ không có vấn đề gì."
Đến khi nghe bác sĩ nói thế, anh mới yên tâm, cả người cứng nhắc lúc này mới chậm rãi buông lỏng.
“Anh xem, không sao cả." Tôi vỗ vai anh. “Không có việc gì, chỉ có người tốt mới không sống lâu, dì tuyệt đối là một loại dai dẳng, ông trời cũng sẽ không mang mẹ ađi sớm thế."
“Tiẻu Diễn, con lại nói lung tung cái gì!" Ba trừng mắt quát.
“Đều tại con…xin lỗi mẹ, con làm cho mẹ lao tâm nhiều quá, mới thành ra…"
Anh cúi đầu, khẽ nói.
Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Tôi không hiểu được, người phụ nữ hết ăn lại nằm một chỗ có cái gì mệt nhọc quá độ, cho dù thực sự là mệt nhọc quá độ cũng không liên quan gì đến anh.
Còn ba, cũng thật khó nói, có phải là sinh hoạt vợ chồng quá độ hay không mà có thể té xỉu?
Sau khi truyền, dì đã tỉnh táo lại nhiều, nhìn thấy anh liền bảo: “Tiểu Viễn sao con ở đây? Đừng lo lắng cho mẹ! Mau về đi ngủ. Ngày mai còn phải lên lớp, sắp thi chuyển cấp rồi, đừng phân tâm vì mấy chuyện này."
“Mẹ, mẹ không sao chứ?"
“Mẹ thì có thể làm sao? Mau trở về. Mà con xem con đó Tiểu Viễn, sắc mặt kém như vậy, dọa chết người. Mau nghỉ ngơi đầy đủ đi, mẹ truyền xong cũng sẽ rất nhanh trở về nhà."
Ndì nói thế, tôi quay sang nhìn anh, quả thực cả mặt anh đã trắng bệch. Nghĩ cũng phải, cả ngày xảy ra bao nhiêu chuyện như thế…
“Đúng rồi, hôm nay anh ấy…"
“Tiểu Diễn!" Anh đột nhiên kéo tôi. “Mẹ nói cũng phải, trời cũng khuya vậy rồi, về nghỉ ngơi sớm! Có ba ở lại nên không cần lo nữa. Vậy ba, mẹ, bọn con về trước."
Trên đường bị anh lôi đi, tôi hỏi. “Anh hôm nay đau đến mức phải dùng thuốc giảm đau liều mạnh! Chuyện như thế cũng không nói một câu mà được sao?"anh không muốn làm mẹ thêm lo nữa. Dù sao bây giờ đã ổn rồi, chuyện ở bệnh viện coi như không có, được không?"
“Chẳng liên quan gì đến em." Tôi nói. “Nhưng lấy đâu ra tiền trả cho Lôi Nam Vũ?"
“…"
“Tiền tiêu vặt gộp lại cũng chẳng đủ đâu! Nếu không nói ra thì còn làm gì được?"
Anh yên lặng một lát. “Anh…sẽ đi làm thêm."
Tôi chán nản. “Cái nơi nhỏ bé này sẽ có chỗ thuê chúng ta sao? Hơn nữa thân thể anh như thế, đi làm chỉ có thêm bệnh. Để em cùng Lôi Nam Vũ nói chuyện một chút, xem có thể trả chậm một ít ngày hay không. Nhưng mà anh đừng có một mình đi làm này nọ, nếu đi thì em đi cùng! Ánh biết chưa?"
“Tiểu Diễn…"
“Còn nữa, lên đây, em cõng anh về!" Tôi lại đến trước mặt anh rồi cúi xuống. “Buổi chiều mới dùng thuốc giảm đau, buổi chiều lại… Còn mưa lớn thế nữa, vừa rồi lại đến đây gấp như vậy, anh sẽ bệnh! Thế nên tốt nhất đừng để bị bệnh! Đến lúc thi cử không tốt mẹ anh lại đổ thừa cho em…"
“Tiểu Diễn yên tâm, sẽ không bệnh." Anh nằm trên ltôi, nhẹ giọng đáp.
“Em tốt với anh như vậy, anh nhất định sẽ không bị bệnh đâu."
Kết cục, trải qua một ngày dài như thế, anh thực sự không phát bê
Mùa hè thế rồi cũng đến, kì thi chuyển cấp cũng rất mau sẽ có kết quả.
Tôi chuyển đế một trường trung học bình thường, vẫn tiếp tục đi với nhóm Lôi Nam Vũ, ngược lại anh thành tích xuất sắc, thi đỗ vào một trường trọng điểm, trở thành niềm tự hào của cả nhà. Còn dì thì nưh người phát bệnh thần kinh, gặp ai đi qua cũng kể lể, khoe khoang về con trai mình.
-Hết chương 43-
Tôi đã tìm ra lí do ấy.
Tôi lúc mới đầu cũng không nghĩ làm loại sự tình này, là anh..là anh câu dẫn tôi làm như thế…
Nhưng mà…tại sao…
Đó là một cái lí do thật tốt, đem tất cả đều đổ lên đầu anh, còn tôi thì vô cùng trong sạch, thế nhưng hoàn toàn không chấp nhận lí do đó được, nói rằng “Là anh câu dẫn em!" là việc tôi không thể nào làm, không thể vô trách nhiệm đến thế.
Người cầu xin tôi, người mong tôi phá hư chính mình, rõ ràng không giống người anh mà tôi biết, thế nhưng thực sự mê người, đến mức không chút do dự liền mắc câu, để đến bây giờ mọi thứ không biết đâu mới là đúng, sai.
Tôi…rốt cuộc đã nghĩ những gì?
“Tiểu Diễn…"
Anh cất tiếng gọi, khàn khàn đến dị thường, còn mang theo một tia *** chưa mất, anh nhìn tôi, đôi mắt đen láy sáng ngời ấy hiện tại mang theo vẻ khổ sở cầu xin.
“Đừng giận được không…đừng bỏ anh lại một mình."
Anh vươn tay, nắm chắc lấy vạt áo tôi.
“…Ai nói sẽ bỏ anh lại một mình?"
Tôi là loại người lúc này có thể để anh một mình trong mưa hay sao? Trong suy nghĩ của anh, tôi xấu xa đến mức ấy sao?
Giúp anh nhặt lên quần áo đã ướt đẫm, mặc sơ sơ cho anh.
“Đau…"
“Bị thương…tại em dùng sức."
Lúc mặc quần, có thể coi là tra tấn, tùy tiện động một chút là anh đã đau đến cắn chặt răng. Vất vả lắm mới mặc xong quần, tôi bế anh lên.
“A…"
“Bị thương rồi, đi không được đâu…em bế anh về nhà."
Ban đầu là sững sờ, tiếp đến khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ, cũng một chút vì tức giận, trông rất đáng yêu.
Ôm một nam sinh so với mình còn cao lớn hơn thế nhưng lại thấy không có gì sai biệt. Cũng bởi anh gầy yếu, cho nên đại khái mà nói thì tôi không cần mất nhiều sức cũng có thể làm được việc này.
Mà lúc này anh lại đang gục mặt vào ngực tôi, trochẳng khác nào vợ ngả vào ngực chồng.
“Này…anh đừng tưởng có quan hệ này…việc trước và sau vốn bất đồng nhau. Em cũng chưa…chấp nhận."
Tôi nhẹ giọng nói xong, cũng chẳng biết anh có nghe thấy hay không.
Tôi nghĩ đến dì Mạnh mà biết chuyện này, có khi lậtngược mái nhà lên vì tức giận.
…Không còn cách nào khác, nếu vậy tôi sẽ theo đến cùng thôi. Dù sao hôm nay cũng xảy ra chuyện tương đối đặc biệt, con của dì thành người của tôi, dì muốn ồn ào cũng là chuyện có thể lí giải.
Nhìn đến người mình đang ôm trong lòng, tôi nghĩ hôm nay sẽ không pphản kháng dì.
Thế nhưng ngoài ý muốn, lúc đi đến dưới tòa nhà, ngẩng đầu lên lại thấy cửa sổ nhà mình tối om.
Hai người đó đã đi đâu cả rồi?
Lúc mở cửa, tôi vừa bật sáng đèn phòng khách, chợt nghe đến tiếng kêu sợ hãi của anh. “Mẹ!"
“Tiểu Mộng?"
Bên trong phòng khách, dì đang bất tỉnh nhân sự, mà phía sau chúng tôi, ba cũng vừa về.
“Chỉ là mệt mỏi quá độ thôi, huyết áp hơi thấp, chú ý nghỉ ngơi sẽ không có vấn đề gì."
Đến khi nghe bác sĩ nói thế, anh mới yên tâm, cả người cứng nhắc lúc này mới chậm rãi buông lỏng.
“Anh xem, không sao cả." Tôi vỗ vai anh. “Không có việc gì, chỉ có người tốt mới không sống lâu, dì tuyệt đối là một loại dai dẳng, ông trời cũng sẽ không mang mẹ ađi sớm thế."
“Tiẻu Diễn, con lại nói lung tung cái gì!" Ba trừng mắt quát.
“Đều tại con…xin lỗi mẹ, con làm cho mẹ lao tâm nhiều quá, mới thành ra…"
Anh cúi đầu, khẽ nói.
Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Tôi không hiểu được, người phụ nữ hết ăn lại nằm một chỗ có cái gì mệt nhọc quá độ, cho dù thực sự là mệt nhọc quá độ cũng không liên quan gì đến anh.
Còn ba, cũng thật khó nói, có phải là sinh hoạt vợ chồng quá độ hay không mà có thể té xỉu?
Sau khi truyền, dì đã tỉnh táo lại nhiều, nhìn thấy anh liền bảo: “Tiểu Viễn sao con ở đây? Đừng lo lắng cho mẹ! Mau về đi ngủ. Ngày mai còn phải lên lớp, sắp thi chuyển cấp rồi, đừng phân tâm vì mấy chuyện này."
“Mẹ, mẹ không sao chứ?"
“Mẹ thì có thể làm sao? Mau trở về. Mà con xem con đó Tiểu Viễn, sắc mặt kém như vậy, dọa chết người. Mau nghỉ ngơi đầy đủ đi, mẹ truyền xong cũng sẽ rất nhanh trở về nhà."
Ndì nói thế, tôi quay sang nhìn anh, quả thực cả mặt anh đã trắng bệch. Nghĩ cũng phải, cả ngày xảy ra bao nhiêu chuyện như thế…
“Đúng rồi, hôm nay anh ấy…"
“Tiểu Diễn!" Anh đột nhiên kéo tôi. “Mẹ nói cũng phải, trời cũng khuya vậy rồi, về nghỉ ngơi sớm! Có ba ở lại nên không cần lo nữa. Vậy ba, mẹ, bọn con về trước."
Trên đường bị anh lôi đi, tôi hỏi. “Anh hôm nay đau đến mức phải dùng thuốc giảm đau liều mạnh! Chuyện như thế cũng không nói một câu mà được sao?"anh không muốn làm mẹ thêm lo nữa. Dù sao bây giờ đã ổn rồi, chuyện ở bệnh viện coi như không có, được không?"
“Chẳng liên quan gì đến em." Tôi nói. “Nhưng lấy đâu ra tiền trả cho Lôi Nam Vũ?"
“…"
“Tiền tiêu vặt gộp lại cũng chẳng đủ đâu! Nếu không nói ra thì còn làm gì được?"
Anh yên lặng một lát. “Anh…sẽ đi làm thêm."
Tôi chán nản. “Cái nơi nhỏ bé này sẽ có chỗ thuê chúng ta sao? Hơn nữa thân thể anh như thế, đi làm chỉ có thêm bệnh. Để em cùng Lôi Nam Vũ nói chuyện một chút, xem có thể trả chậm một ít ngày hay không. Nhưng mà anh đừng có một mình đi làm này nọ, nếu đi thì em đi cùng! Ánh biết chưa?"
“Tiểu Diễn…"
“Còn nữa, lên đây, em cõng anh về!" Tôi lại đến trước mặt anh rồi cúi xuống. “Buổi chiều mới dùng thuốc giảm đau, buổi chiều lại… Còn mưa lớn thế nữa, vừa rồi lại đến đây gấp như vậy, anh sẽ bệnh! Thế nên tốt nhất đừng để bị bệnh! Đến lúc thi cử không tốt mẹ anh lại đổ thừa cho em…"
“Tiểu Diễn yên tâm, sẽ không bệnh." Anh nằm trên ltôi, nhẹ giọng đáp.
“Em tốt với anh như vậy, anh nhất định sẽ không bị bệnh đâu."
Kết cục, trải qua một ngày dài như thế, anh thực sự không phát bê
Mùa hè thế rồi cũng đến, kì thi chuyển cấp cũng rất mau sẽ có kết quả.
Tôi chuyển đế một trường trung học bình thường, vẫn tiếp tục đi với nhóm Lôi Nam Vũ, ngược lại anh thành tích xuất sắc, thi đỗ vào một trường trọng điểm, trở thành niềm tự hào của cả nhà. Còn dì thì nưh người phát bệnh thần kinh, gặp ai đi qua cũng kể lể, khoe khoang về con trai mình.
-Hết chương 43-
Tác giả :
Chanh Tử Vũ