Huynh Đệ Niên Hạ
Chương 25
“Tiểu Diễn, Tiểu Diễn, anh đây, em nhận ra anh không?"
Ngồi ở bên giường là một người con trai, bàn tay người đó đang áp lên mặt tôi, cảm giác rất chân thực. Người đó nhìn tôi, vẻ mặt vừa vui mừng, vừa lo sợ.
“Anh?"
Tôi…thế nhưng không chết.
Nhìn thấy anh trước mặt, tôi thực sự vui. Người trước mặt không còn mang bộ dạng gầy yếu nữa, người anh khi trước đã quay trở lại. Tuy rằng khuôn mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt cùng với vẻ tuấn lãng thì đúng là anh rồi.
Sau đó tôi mới biết, tôi mê man, mê man đến ba tháng.
Thời gian ba tháng đó anh đã khôi phục dần, không còn bỏ cơm nữa, cũng xuất viện lâu rồi, hiện tại có mặt ở đây chỉ để trông nom tôi.
Lúc trưa muộn, hai người kia có tới. Dì Mạnh dĩ nhiên không phải tới để thăm tôi, mà là để quở trách con trai mình cứ tan học lại đến viện. Ba dường như cũng muốn nói gì đó với tôi, thế nhưng tôi không nhìn ông, đến cuối cùng một câu cũng không nói.
Ba người ở trước mặt, chỉ có anh là người duy nhất tươi cười nhìn tôi.
Mẹ anh bảo anh quay lại học ca chiều nhưng anh không nghe, nhất quyết ra ngoài mua hoa quả cùng thật nhiều đồ ăn vặt cho tôi, còn giúp tôi gọt vỏ. Thấy tôi không thèm nhìn cũng không tỏ ra tức giận, anh cũng chỉ yên lặng ngồi cạnh giường chăm chú gọt hoa quả, thi thoảng sẽ liếc nhìn tôi một cái.
Suốt ba tháng qua tôi không biết mình đã như thế nào, xương gãy do tai nạn cũng đã liền hẳn mà tôi cũng không biết. Chính là một quãng thời gian nư vậy đi qua, tôi lại cao lên. Nhìn mọi thứ đồ vật và cảm thấy độ chênh lệch khác trước, tôi thậm chí tưởng rằng thị giác mình có vấn đề.
“Sao vậy? Em có sao không? Có gì khó chịu phải nói nhé?" Anh vẫn cẩn thận ngồi một bên mà hỏi, cho dù tôi vẫn luôn không đoái hoài gì, anh cũng không giận.
Tôi khẽ cựa người một chút, cảm giác sợi dây chuyền trên cổ cũng buông theo. Tôi sửng sốt. “Đây là cái gì?"
Tôi trước giờ không có sợi dây này, giơ tới trước mặt, là một dây chuyền dạng mặt đồng hồ, có cả một chỗ bấm nhỏ, chỉ cần ấn vào đó nắp ngoài sẽ mở ra, mặt trong còn có thể đựng ảnh.
“Quà sinh nhật, anh mua cho em." Anh nói xong liền cúi thấp đầu, xem chừng lo lắng. “Cho dù không thích, anh cũng hi vọng Tiểu Diễn…sẽ không vứt nó."
Tôi nghĩ một chút, sinh nhật lên mười hai tuổi hóa ra cũng đã qua.
“Đúng rồi, còn có rất nhiều quà của các bạn học khác tặng cho em. Toàn bộ anh đều nhận giúp em, để cả trong một chiếc hộp lớn, còn có rất nhiều thiệp và lời chúc nữa, anh cũng để trong đó…"
Anh ôm một chiếc hộp đến cho tôi, bên nhau có nhiều quà sinh nhật, thiệp sinh nhật, và cả một ngàn con hạc giấy.
“Em xem, mp3 này là Hạ Lệ Ly mua tặng! Là bản có số lượng giới hạn, rất đặc biệt đó. Sau này mỗi ngày em có thể nghe nhạc rồi. Em xảy ra chuyện, các bạn học đều rất quan tâm, đều rất nhớ em, mong em sớm quay lại lớp."
“…Thế còn anh?"
“Hả?"
“Vậy còn anh, anh thì sao?" Tôi ngồi trên giường, nhìn anh, hỏi.
Anh có chút bất đắc dĩ nhìn tôi, tuy rằng mày khẽ nhíu lại nhưng vẫn mỉm cười, vẫn là nụ cười mang theo vẻ cưng chiều sủng nịch khi trước. “Tiểu Diễn em ngốc sao, chuyện này đâu cần hỏi."
“…Anh, anh biết không? Em không phải bất ngờ gặp tai nạn, mà là cố tình để xảy ra tai nạn."
Tôi cười lạnh, vốn tưởng anh sẽ không biết. Thế nhưng ngoài dự liệu, anh gật đầu. “Anh biết."
“Anh biết?"
“Chính bởi vì biết, cho nên anh quyết định, anh sẽ không lại khóc nữa. Không thể giống như trước, yếu đuối. Tiểu Diễn, em có tin anh không? Mấy tháng qua, anh một lần cũng chưa từng rơi nước mắt."
“Bởi vì anh biết có rất nhiều chuyện anh phải cố gắng, anh phải thật sự kiên cường, anh muốn cười thật tươi, chờ em tỉnh lại. Bởi vì cuộc sống sau này, anh còn phải bảo vệ cho em, dốc hết toàn bộ sức lực mình có để chăm sóc cho em, tuyệt đối không để em phải chịu tổn thương nữa, tuyệt đối không để em lại làm việc ngu ngốc như vậy."
…
…Hóa ra, không chỉ tôi thay đổi.
Anh cũng đã thay đổi.
Tôi nhìn anh, nhìn nụ cười so với trước càng thêm chói mắt. Anh giống như so với trước kia đã mạnh mẽ hơn, đã khiến…để tôi phải yêu nhiều hơn trước.
Bởi vì tôi, cho nên anh mới cười tươi như vậy?
Chính là…dường như đã muộn.
Tôi đã không còn muốn bất kể ai bảo vệ mình nữa, bởi vì như thế nghĩa là sẽ chẳng có ai còn tổn thương được tôi.
Lúc ra viện rồi tôi mới biết gần đây sức khỏe của bà tôi không tốt, liền được cô tôi đón về tiện chăm sóc cho bà. Nhà bà cũng không thể tới nữa, tôi chỉ còn cách lại sống trong ngôi nhà kia.
Lúc này đã chuyển sang mùa hạ nắng chói chang, trong phòng chỉ có một cái quạt điện, tôi và anh cùng nằm trên một chiếc giường, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được.
Mỗi đêm khi đi ngủ tôi đều đeo tai nghe, sẽ không nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, dùng âm nhạc khiến chính mình đi vào giấc ngủ.
Tôi biết anh vẫn luôn muốn nói chuyện với tôi, thế nhưng tôi từ đầu tới cuối đều không phản ứng. Anh bảo mùa đông thì thật tốt, có thể chui vào ổ chăn của tôi, hai người nằm thật gần, cảm giác rất an tâm. Mà hiện tại, tôi cũng biết, anh chỉ có thể đợi khi tôi đã ngủ rồi, trộm nắm lấy một bàn tay tôi.
Lúc bị anh nắm lấy bàn tay, tôi kì thật chưa ngủ hẳn. Động tác của anh hết sức nhẹ nhàng nhưng lòng tôi lại có cảm giác nặng nề khó nói. Đôi khi tôi không khỏi hoài nghi, trong lòng anh tôi có ý nghĩa gì? Thế rồi tôi nhận ra, nếu như tôi là con gái, mọi hành động của anh cũng đã có thể giải thích. Những thân mật ,cưng chiều, âu yếm nho nhỏ thế này, nếu như là với con gái, hẳn đã gọi tên được lí do. Chính là tôi không phải con gái. Hơn nữa nhìn ở góc độ cá nhân, thật không thể hình dung vì sao bởi một người như toi, có thể khiến cho một người con trai khác che giấu không nổi những bi thương cùng vui sướng, khiến cho dù là ngày hay đêm, cũng muốn nắm chặt tay một người.
Là tôi thoải mái quá? Hay là anh có chút kì quái?
Tôi cuối cùng đi học lại. Cũng gần nửa năm không đến trường, cũng may chuyện học hành với tôi không quá khó khăn cho nên cũng theo kịp chương trình.
Anh đem trả lại xe đạp cho tôi mặc dù mẹ anh không thật muốn vậy, thế nhưng cuối cùng vẫn là tôi đi xe của mình đến trường. Còn anh, mỗi sáng sẽ dậy thật sớm, ra khỏi cửa trước tôi cả nửa giờ, chờ lúc tôi đến trường thì đã có đồ ăn đặt tại bàn học.
Mỗi ngày anh đều chủ động mua bữa sáng cho tôi, toàn bộ tiền tiêu vặt của anh đều dùng để a đồ ăn này, đồ ăn kia cho tôi cả. Lại lúc nào cũng làm đến không biết mệt, không biết oán giận.
Còn tôi vẫn mang bộ dạng đó, một cái xác không hồn, lạnh nhạt đối diện anh.
-Hết chương 25-
Ngồi ở bên giường là một người con trai, bàn tay người đó đang áp lên mặt tôi, cảm giác rất chân thực. Người đó nhìn tôi, vẻ mặt vừa vui mừng, vừa lo sợ.
“Anh?"
Tôi…thế nhưng không chết.
Nhìn thấy anh trước mặt, tôi thực sự vui. Người trước mặt không còn mang bộ dạng gầy yếu nữa, người anh khi trước đã quay trở lại. Tuy rằng khuôn mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt cùng với vẻ tuấn lãng thì đúng là anh rồi.
Sau đó tôi mới biết, tôi mê man, mê man đến ba tháng.
Thời gian ba tháng đó anh đã khôi phục dần, không còn bỏ cơm nữa, cũng xuất viện lâu rồi, hiện tại có mặt ở đây chỉ để trông nom tôi.
Lúc trưa muộn, hai người kia có tới. Dì Mạnh dĩ nhiên không phải tới để thăm tôi, mà là để quở trách con trai mình cứ tan học lại đến viện. Ba dường như cũng muốn nói gì đó với tôi, thế nhưng tôi không nhìn ông, đến cuối cùng một câu cũng không nói.
Ba người ở trước mặt, chỉ có anh là người duy nhất tươi cười nhìn tôi.
Mẹ anh bảo anh quay lại học ca chiều nhưng anh không nghe, nhất quyết ra ngoài mua hoa quả cùng thật nhiều đồ ăn vặt cho tôi, còn giúp tôi gọt vỏ. Thấy tôi không thèm nhìn cũng không tỏ ra tức giận, anh cũng chỉ yên lặng ngồi cạnh giường chăm chú gọt hoa quả, thi thoảng sẽ liếc nhìn tôi một cái.
Suốt ba tháng qua tôi không biết mình đã như thế nào, xương gãy do tai nạn cũng đã liền hẳn mà tôi cũng không biết. Chính là một quãng thời gian nư vậy đi qua, tôi lại cao lên. Nhìn mọi thứ đồ vật và cảm thấy độ chênh lệch khác trước, tôi thậm chí tưởng rằng thị giác mình có vấn đề.
“Sao vậy? Em có sao không? Có gì khó chịu phải nói nhé?" Anh vẫn cẩn thận ngồi một bên mà hỏi, cho dù tôi vẫn luôn không đoái hoài gì, anh cũng không giận.
Tôi khẽ cựa người một chút, cảm giác sợi dây chuyền trên cổ cũng buông theo. Tôi sửng sốt. “Đây là cái gì?"
Tôi trước giờ không có sợi dây này, giơ tới trước mặt, là một dây chuyền dạng mặt đồng hồ, có cả một chỗ bấm nhỏ, chỉ cần ấn vào đó nắp ngoài sẽ mở ra, mặt trong còn có thể đựng ảnh.
“Quà sinh nhật, anh mua cho em." Anh nói xong liền cúi thấp đầu, xem chừng lo lắng. “Cho dù không thích, anh cũng hi vọng Tiểu Diễn…sẽ không vứt nó."
Tôi nghĩ một chút, sinh nhật lên mười hai tuổi hóa ra cũng đã qua.
“Đúng rồi, còn có rất nhiều quà của các bạn học khác tặng cho em. Toàn bộ anh đều nhận giúp em, để cả trong một chiếc hộp lớn, còn có rất nhiều thiệp và lời chúc nữa, anh cũng để trong đó…"
Anh ôm một chiếc hộp đến cho tôi, bên nhau có nhiều quà sinh nhật, thiệp sinh nhật, và cả một ngàn con hạc giấy.
“Em xem, mp3 này là Hạ Lệ Ly mua tặng! Là bản có số lượng giới hạn, rất đặc biệt đó. Sau này mỗi ngày em có thể nghe nhạc rồi. Em xảy ra chuyện, các bạn học đều rất quan tâm, đều rất nhớ em, mong em sớm quay lại lớp."
“…Thế còn anh?"
“Hả?"
“Vậy còn anh, anh thì sao?" Tôi ngồi trên giường, nhìn anh, hỏi.
Anh có chút bất đắc dĩ nhìn tôi, tuy rằng mày khẽ nhíu lại nhưng vẫn mỉm cười, vẫn là nụ cười mang theo vẻ cưng chiều sủng nịch khi trước. “Tiểu Diễn em ngốc sao, chuyện này đâu cần hỏi."
“…Anh, anh biết không? Em không phải bất ngờ gặp tai nạn, mà là cố tình để xảy ra tai nạn."
Tôi cười lạnh, vốn tưởng anh sẽ không biết. Thế nhưng ngoài dự liệu, anh gật đầu. “Anh biết."
“Anh biết?"
“Chính bởi vì biết, cho nên anh quyết định, anh sẽ không lại khóc nữa. Không thể giống như trước, yếu đuối. Tiểu Diễn, em có tin anh không? Mấy tháng qua, anh một lần cũng chưa từng rơi nước mắt."
“Bởi vì anh biết có rất nhiều chuyện anh phải cố gắng, anh phải thật sự kiên cường, anh muốn cười thật tươi, chờ em tỉnh lại. Bởi vì cuộc sống sau này, anh còn phải bảo vệ cho em, dốc hết toàn bộ sức lực mình có để chăm sóc cho em, tuyệt đối không để em phải chịu tổn thương nữa, tuyệt đối không để em lại làm việc ngu ngốc như vậy."
…
…Hóa ra, không chỉ tôi thay đổi.
Anh cũng đã thay đổi.
Tôi nhìn anh, nhìn nụ cười so với trước càng thêm chói mắt. Anh giống như so với trước kia đã mạnh mẽ hơn, đã khiến…để tôi phải yêu nhiều hơn trước.
Bởi vì tôi, cho nên anh mới cười tươi như vậy?
Chính là…dường như đã muộn.
Tôi đã không còn muốn bất kể ai bảo vệ mình nữa, bởi vì như thế nghĩa là sẽ chẳng có ai còn tổn thương được tôi.
Lúc ra viện rồi tôi mới biết gần đây sức khỏe của bà tôi không tốt, liền được cô tôi đón về tiện chăm sóc cho bà. Nhà bà cũng không thể tới nữa, tôi chỉ còn cách lại sống trong ngôi nhà kia.
Lúc này đã chuyển sang mùa hạ nắng chói chang, trong phòng chỉ có một cái quạt điện, tôi và anh cùng nằm trên một chiếc giường, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được.
Mỗi đêm khi đi ngủ tôi đều đeo tai nghe, sẽ không nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, dùng âm nhạc khiến chính mình đi vào giấc ngủ.
Tôi biết anh vẫn luôn muốn nói chuyện với tôi, thế nhưng tôi từ đầu tới cuối đều không phản ứng. Anh bảo mùa đông thì thật tốt, có thể chui vào ổ chăn của tôi, hai người nằm thật gần, cảm giác rất an tâm. Mà hiện tại, tôi cũng biết, anh chỉ có thể đợi khi tôi đã ngủ rồi, trộm nắm lấy một bàn tay tôi.
Lúc bị anh nắm lấy bàn tay, tôi kì thật chưa ngủ hẳn. Động tác của anh hết sức nhẹ nhàng nhưng lòng tôi lại có cảm giác nặng nề khó nói. Đôi khi tôi không khỏi hoài nghi, trong lòng anh tôi có ý nghĩa gì? Thế rồi tôi nhận ra, nếu như tôi là con gái, mọi hành động của anh cũng đã có thể giải thích. Những thân mật ,cưng chiều, âu yếm nho nhỏ thế này, nếu như là với con gái, hẳn đã gọi tên được lí do. Chính là tôi không phải con gái. Hơn nữa nhìn ở góc độ cá nhân, thật không thể hình dung vì sao bởi một người như toi, có thể khiến cho một người con trai khác che giấu không nổi những bi thương cùng vui sướng, khiến cho dù là ngày hay đêm, cũng muốn nắm chặt tay một người.
Là tôi thoải mái quá? Hay là anh có chút kì quái?
Tôi cuối cùng đi học lại. Cũng gần nửa năm không đến trường, cũng may chuyện học hành với tôi không quá khó khăn cho nên cũng theo kịp chương trình.
Anh đem trả lại xe đạp cho tôi mặc dù mẹ anh không thật muốn vậy, thế nhưng cuối cùng vẫn là tôi đi xe của mình đến trường. Còn anh, mỗi sáng sẽ dậy thật sớm, ra khỏi cửa trước tôi cả nửa giờ, chờ lúc tôi đến trường thì đã có đồ ăn đặt tại bàn học.
Mỗi ngày anh đều chủ động mua bữa sáng cho tôi, toàn bộ tiền tiêu vặt của anh đều dùng để a đồ ăn này, đồ ăn kia cho tôi cả. Lại lúc nào cũng làm đến không biết mệt, không biết oán giận.
Còn tôi vẫn mang bộ dạng đó, một cái xác không hồn, lạnh nhạt đối diện anh.
-Hết chương 25-
Tác giả :
Chanh Tử Vũ