Huyết Sử Võ Lâm
Chương 67: Bóng đao ánh kiếm
Người một tay đẩy xe một bánh, xe chở hai chiếc rương, cỡ rương của Tào Tử Anh.
Thiết Hoa Nương lại bật cười sằng sặc.
Châu Lệ Nhi trừng mắt :
- Cái gì làm cho cô nương vui thế?
Dương Tử Giang mỉm cười :
- Lấy được chồng như tại hạ, tự nhiên phải vui!
Châu Lệ Nhi hừ một tiếng :
- Tôi chỉ sợ nàng mừng sớm quá!
Thiết Hoa Nương chen vào :
- Tại tôi thấy có việc đáng cười nên buộc phải cười!
Châu Lệ Nhi trầm giọng :
- Cái gì đáng cười?
Thiết Hoa Nương bĩu môi :
- Đường đường là một đại hiệp đất Giang Nam mà Vương Vũ Lâu lại đẩy xe!
Có phải là chuyện đáng buồn cười không?
Dương Tử Giang tặc lưỡi :
- Bất quá, y lấy công chuộc tội!
Thiết Hoa Nương cau mày :
- Lấy công chuộc tội?
Dương Tử Giang gật đầu :
- Y có tài khóac lác, đến một Đường Ngọc mà cũng không thu thập nổi! Đáng lẽ y phải bị chặt nốt cánh tay còn lại đó!
Xe đã đến tận vùng rào trúc.
Vương Vũ Lâu đã trông thấy Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi trong nhà rồi.
Y biến sắc mặt, song cố điểm một nụ cười thốt :
- Không ngờ lại gặp Du công tử tại đây, hân hạnh quá!
Thiết Hoa Nương cười ròn :
- Các hạ chỉ nhận ra Du công tử chứ không nhận ra tôi à?
Vương Vũ Lâu vừa đặt chân nơi ngưỡng cửa, ngẩng mặt trông thấy Thiết Hoa Nương,vội rút chân ra, mặt biến sắc xanh dờn.
Y rung rung giọng kêu lên :
- Quỳnh Hoa Tam Nương Tử!
Thiết Hoa Nương gật đầu :
- Các hạ nhớ dai đấy!
Vương Vũ Lâu nhìn cánh tay áo không, buông lõng thõng, nở một nụ cười ghê rợn :
- Cô nương đối quá tốt với tại hạ, khi nào tại hạ lại quên được?
Thiết Hoa Nương điềm nhiên :
- Bây giờ, tôi không còn là cô nương nữa! Tôi trở thành phu nhân rồi!
Vương Vũ Lâu nhìn thoáng qua Du Bội Ngọc :
- Du phu nhân?
Thiết Hoa Nương lắc đầu.
Dương Tử Giang mỉm cười :
- Không phải là Du phu nhân mà là Dương phu nhân!
Vương Vũ Lâu trợn ngược đôi mắt, lâu lắm y mới bình tĩnh trở lại, nghiêng mình điểm một nụ cười :
- Mừng! Đáng mừng!
Rồi y cao giọng :
- Sao công tử không mời tại hạ một chén rượu?
Dương Tử Giang gật gù :
- Rượu mừng tự nhiên phải có! Nhưng thức nhắm lại hết, chỉ còn mứt kẹo thôi! Nếu các hạ không chê, xin dùng một miếng, rồi uống một chén rượu!
Y lấy chén đũa đặt sẵn sàng.
Chén đó, đũa đó, nếu Thiết Hoa Nương thì chắc chắn Vương Vũ Lâu không dám sử dụng.
Nhưng Dương Tử Giang trao cho, Vương Vũ Lâu không hề nghi ngờ.
Hơn nữa, y cho là một vinh dự đặc biệt.
Cho nên y cảm tạ rối rít, rồi ngồi xuống mỉm cười, thốt :
- Ăn mấy món này mà nhắm rượu, kể cũng ngon chán! Tại hạ xin phép vậy!
Y cầm đũa gắp, gắp mứt kẹo thực sự. Y không tỏ vẻ gì đó phòng bị cả.
Châu Lệ Nhi không khỏi mừng thầm, tuy nhiên cũng phải kỳ quái cho y.
Vương Vũ Lâu là con hồ ly già, trước cuộc diện này, tại sao không mảy may cảnh giác? Tại sao y tín nhiệm Dương Tử Giang quá độ?
Nếu Dương Tử Giang và Du Phóng Hạc không liên hệt mật thiết với nhau, thì làm sao y tin tưởng như vậy?
Có thể là Du Phóng Hạc đã cho Vương Vũ Lâu biết nên tin cậy hoàn toàn nơi Dương Tử Giang!
Mà Du Phóng Hạc là con người nhiều tâm cơ, nên tin được Dương Tử Giang, hắn cũng phải có nguyên nhân, bởi Dương Tử Giang thoạt trung thoạt phản, bất thường, khó lường được tâm địa!...
Tại sao Du Phóng Hạc lại muốn cho tất cả phải tin Dương Tử Giang, để cho y giết lần giết mòn?
Thực sự mối liên hệ giữa Du Phóng Hạc và Dương Tử Giang như thế nào?
Tại sao đại hiệp quá tin tưởng y?
Châu Lệ Nhi càng suy nghĩ càng nhức đầu!
Dương Tử Giang hỏi :
- Rương đó đúng như đã định không?
Vương Vũ Lâu mỉm cười :
- Dương công tử yên trí! Nhất định tại hạ không lầm đâu!
Y uống một hớp rượu rồi tiếp :
- Vừa tiếp nhận sự phân phó của công tử, tại hạ đi tìm Hải công tử ngay, Hải công tử trao chiếc rương liền. Tại hạ chưa kịp mở ra xem, lập tức lên đường đến đây phục lịnh công tử!
Dương Tử Giang hỏi :
- Hải công tử có trao thơ tin gì cho các hạ mang đến đây chăng?
Vương Vũ Lâu đáp :
- Hải công tử có nói, người vừa phát hiện ra một kẻ có hành tung bí mật, đáng nghi lắm, người phải theo dõi, tra phỏng cho rõ ràng. Do đó người không thể đến gặp Dương công tử trước mấy hôm được!
Dương Tử Giang cau mày, trầm ngâm một lúc, đọan bật cười thốt :
- Giao phó công tác vừa rồi cho các hạ, kể ra cũng là bất đắc dĩ lắm đó! Giả như các hạ còn điều gì phải làm sau này, cứ nói cho tại hạ biết! Tại hạ sẽ thi hành hộ cho!
Vương Vũ Lâu sững sờ một phút :
- Việc sau này?
Dương Tử Giang điềm nhiên :
- Các hạ đã trúng độc của Tỏa Hồn cung rồi, còn tưởng là sống sót được nữa sao?
Vương Vũ Lâu rung bắn người lên, đôi đũa trong tay rơi xuống đất, hấp tấp hỏi :
- Công tử... đùa đấy à?
Dương Tử Giang trầm gương mặt đáp :
- Ai đùa?
Vương Vũ Lâu càng run người hơn, mặt biến sắc trắng nhợt, bất thình lình y co chân đá bay chiếc bàn, hét :
- Minh chủ tín nhiệm công tử như thế nào? Công tử lại... lại...
Có cái gì vướng nơi yết hầu y, y không nói được nữa.
Bỗng y vung tay đánh một chưởng qua Châu Lệ Nhi.
Thực ra y muốn đánh Dương Tử Giang, song tự biết mình không phải là đối thủ, nên chuyển hướng sang Châu Lệ Nhi.
Y nghĩ, dù có chết cũng mang theo y một vài mạng người cho có bạn dưới tuyền đài.
Y nhìn trừng trừng Dương Tử Giang, nhưng lại đánh sang Châu Lệ Nhi, điều đó không ai tưởng nổi.
Và dĩ nhiên,y đánh với tất cả sự phẫn hận, chưởng lực phát ra mạnh lắm!
Châu Lệ Nhi vốn chưa già dặn kinh nghiệm cho lắm, nên không làm sao phản ứng kịp thời.
Nàng hết sức kinh hãi, chưa kịp né tránh.
Nhưng Du Bội Ngọc đã tiến lên, vung chưởng trả lại liền.
Một tiếng bình vang dội, hai chưởng lực chạm nhau, Vương Vũ Lâu bị tung bổng người lên, khi y rơi xuống, chất độc đã phát tác rồi.
Mặt biến sắc như màu bạc, mường tượng có tô lên một lượt phấn.
Dương Tử Giang nhìn qua Du Bội Ngọc cười nhẹ :
- Các hạ đang lúc nguy hiểm khốn cùng, mà công lực còn thâm hậu như vậy, tại hạ lầm vì có ý định khinh thường các hạ?
Thiết Hoa Nương phụ họa :
- Ai thấy Du công tử thể chất văn nhã mà cho là yếu đuối là lầm to! Thực ra Du công tử có thần lực thiên sanh, trên giang hồ không có một ai sánh bằng.
Châu Lệ Nhi còn sôi giận Vương Vũ Lâu đánh lén, song thấy y đã nhiễm độc mạnh rồi nên bỏ qua, hướng sang Dương Tử Giang hỏi :
- Hai chiếc rương đó đựng gì?
Dương Tử Giang mỉm cười :
- Lần này tại hạ cũng để cô nương đoán thử xem!
Y nhìn Châu Lệ Nhi rồi bật cười lớn :
- Nói thế chứ nếu tại hạ không mở ra cho cô nương thấy, chắc cô nương sẽ mắng vang lên!
Y bước tới mở nắp liền.
Nắp rương vừa được mở ra, Châu Lệ Nhi kêu lên một tiếng lớn sững người!
* * * * *
Trong rương cũng là người!
Mà người là Cơ Linh Phong!
Du Bội Ngọc vốn trầm tĩnh vẫn phải giật mình!
Châu Lệ Nhi nhắm nghiền đôi mắt, mặt trắng nhợt, mê man trầm trầm.
Ngày thường, nàng chỉ huy một số hào kiệt anh hùng, nàng xem người trong thiên hạ như nằm trọng trong bàn tay nàng, mặc tình nàng thao túng. Sao bây giờ lại có thể bị người chế ngự?
Dương Tử Giang hỏi :
- Du công tử nhận ra nàng?
Du Bội Ngọc gật đầu, nhếch nụ cười khổ :
- Tại hạ có biết nàng!
Châu Lệ Nhi thở dài :
- Nàng cũng là một tay nhiều tâm cơ, cao võ công, Vương Vũ Lâu không thể là đối thủ của nàng, tại sao...
Dương Tử Giang chận lời :
- Các vị quên là hai chiếc rương này do Hải công tử gởi cho tại hạ sao?
Châu Lệ Nhi chớp mắt, vụt kêu lên :
- Nàng đã ước hẹn với bọn này gặp nhau tại Đường gia trang, sao lại bị Hải công tử bắt được? Hải công tử nào? Có phải là Hải Đông Thanh không?
Dương Tử Giang hết sức kinh ngạc :
- Cô nương biết Hải Đông Thanh?
Châu Lệ Nhi cười nhẹ :
- Đương nhiên! Còn các hạ? Các hạ cũng biết hắn?
Dương Tử Giang mỉm cười :
- Tại hạ biết hắn lúc tại hạ được một tuổi!
Đến lượt Châu Lệ Nhi kinh ngạc :
- Lúc một tuổi?
Dương Tử Giang gật đầu :
- Hắn là sư huynh của tại hạ!
Châu Lệ Nhi sững sờ.
Một lúc sau, nàng bật cười thốt :
- Thảo nào các hạ và Hải Đông Thanh chẳng cùng có một tật giống nhau! Thì ra cả hai được đúc chung một lò!
Nàng bật cười sằng sặc, không nói thêm gì nữa.
Du Bội Ngọc thở dài :
- Võ công của Hải huynh, tại hạ từng thấy rồi, thảo nào Cơ cô nương chẳng bại!
Chẳng hay hai vị có điều chi trách cứ Cơ cô nương?
Dương Tử Giang lắc đầu :
- Chẳng có gì cả! Bất quá, Du Phóng Hạc chỉ muốn đưa nàng trả về Sát Nhân trang!
Châu Lệ Nhi giật mình :
- Không lẽ người như Hải Đông Thanh cũng làm chó săn cho Du Phóng Hạc?
Dương Tử Giang mỉm cười :
- Đã là một lò sản xuất ra mà cô nương! Tự nhiên phải giống nhau!
Châu Lệ Nhi trầm giọng :
- Các vị đã tuân lịnh Du Phóng Hạc như vậy, tại sao lại sát hại Vương Vũ Lâu?
Còn bọn Tào Tử Anh nữa chứ?
Dương Tử Giang điềm nhiên :
- Chỉ vì tại hạ cao hứng!
Bỗng y biến sắc hét :
- Ai?
Y vừa hỏi, Châu Lệ Nhi cũng vừa nghe tiếng y phục phất gió từ xa vọng đến, càng phút càng lớn.
Người nào đó lao đi rất nhanh, thoáng mắt đã đến nơi.
Châu Lệ Nhi kinh hãi, thầm hỏi người mới đến là nhân vật như thế nào, lại có thuật khinh công hết sức linh diệu.
Một tiếng bình vang lên, khung cửa sổ bị tung mạnh, một bóng người bay vút vào nhà.
Người đó chính là Hải Đông Thanh.
Châu Lệ Nhi vừa sợ, vừa mừng kêu :
- A! vừa nhắc đến các hạ là các hạ có mặt rồi! Các hạ...
Bỗng nàng ngưng bặt câu nói.
Nàng nhận ra trên bộ y phục của Hải Đông Thanh có lốm đốm những vết máu.
Gương mặt của y cũng xanh dờn, cắt không còn một hạt máu.
Dương Tử Giang không nói chi cả, bước tới vạch y phục của Hải Đông Thanh, thấy đầy mình máu me bê bét.
Hải Đông Thanh bị thương ít nhất cũng mười bảy mười tám chỗ.
Trời! Một sự kiện xảy ra trên chỗ tưởng của Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi!
Hải Đông Thanh có võ công cao như vậy mà còn bị kẻ nào đó đánh trọng thương?
Dương Tử Giang biến sắc mặt, trầm giọng hỏi :
- Bọn nào hạ thủ?
Y không hỏi người nào mà y lại hỏi bọn nào, bởi y thừa hiểu nếu là một người thì chẳng một người nào trên thế gian này đánh trọng thương Hải Đông Thanh được.
Hải Đông Thanh nắm chặt tay, nghiến răng thốt :
- Chính...
Môi y nhích động nhưng lời không thoát ra tiếp.
Dương Tử Giang hỏi gấp :
- Ai? Ai?
Hải Đông Thanh lại mấp máy môi rồi ngã xuống đất.
Y không còn đủ sức tri trì thương thế nữa, nhưng bản năng tự tồn tạo cho y một tiềm lực siêu nhiên, tiềm lự đó giúp y chạy bay dề đây. Rồi thấy lại người thân, tâm linh khoan khoái, tiềm lực tiêu tan, thương thế hành, y không chịu nổi.
Thiết Hoa Nương vội nâng y lên, đặt trên ghế, quan sát các vết thương.
Dương Tử Giang đứng đó, thừ người ra một lúc, bỗng dậm chân thốt :
- Vô luận là ai gây thương thế cho sư huynh chủa ta, dù kẻ đó trốn lên trời ta cũng theo lên trời, chui xuống đất ta cũng chui theo!
Đột nhiên có tiếng người vang lên bên ngoài :
- Khỏi đi đâu! Cái người đó đã đến đây rồi!
Giọng nói không lạnh lùng, không sắc bén nhưng người nghe khó chịu làm sao!
Bởi vô luận là giọng nói nào, cũng có cao có thấp, có chậm có mau, có nặng có nhẹ.
Nhưng giọng nói của người này không có những điểm đó, mà nghe như độc ám, bình bình, trầm trầm, phải cố lắng tai rồi cố suy nghĩ mới hiểu nổi.
Câu nói ngắn vừa dứt âm vang, một bóng người đã xuất hiện nơi cửa.
Người đó không có vẻ gì khó nhìn cả, mà cũng chẳng có vẻ gì hung ác cả, toàn thân chẳng có một khuyết điểm nào, nhưng không hiểu sao, nhìn y tất phải rung.
Đôi mày rậm, đôi mắt to, dung mạo có vẻ anh tuấn, miệng mỉm cười, chừng như nụ cười có phần nào hấp dẫn.
Nhưng nhìn kỹ lại, thì toàn thân y không có điểm nào phụ họa với nụ cười đó.
Đôi mắt lạnh lùng, phản ngược với cái ý cười, thành ra nụ cười lạc lõng như của một người nào khác, như nụ cười được khắc chạm vào đó, một cách cưỡng bách chứ chẳng phải do y nở ra.
Cho nên lúc phẫn nộ, y vẫn cười, lúc bi ai, y vẫn cười, lúc giết người, y ăn ngủ cũng vẫn cười.
Cho nên nụ cười của y không liên quan gì đến thái độ của y. Dù nụ cười gắn mãi nơi môi, y vẫn nở nụ cười tàn độc như thường.
Y vận bộ đồ đen bó sát mình, cắt may rất khéo, quanh hông có đường dây lưng màu máu, nơi đầu dây có cột thanh đao loại Nguyệt Nha Loan Đao, thân đao đen ngời, chuôi đao có chùm tơ màu máu.
Dương Tử Giang giật mình, nhưng trấm định lại ngay, trừng mắt nhìn người lạ hỏi :
- Chính các hạ đã hạ thủ?
Người đó thản nhiên với nụ cười muôn thuở :
- Phải! Lịnh sư huynh đã bị Linh Quỷ sát hại!
Dương Tử Giang trầm giọng :
- Linh Quỷ? Các hạ là Linh Quỷ?
Người đó gật đầu :
- Phải!
Dương Tử Giang hừ một tiếng :
- Cũng hay! Hãy gọi đồng bọn đến luôn đi!
Linh Quỷ bình tịnh đáp :
- Linh Quỷ giết người, không cần nhờ đến đồng bạn!
Dương Tử Giang chớp mắt :
- Một các hạ làm gì sát hại nổi sư huynh tại hạ?
Linh Quỷ gật đầu :
- Chỉ một Linh Quỷ thôi!
Tất cả đều kinh hãi.
Một mình y có thể đánh bại Hải Đông Thanh một cách thê thảm?
Võ công của y cao không tưởng nổi!
Châu Lệ Nhi nhận ra Dương Tử Giang trầm tịnh phi thường, con người đó, dù giông bão cũng không lay chuyển nổi. Thần sắc của y chẳng mấy biến đổi.
Y hỏi :
- Ai sai phái các hạ đến đây?
Linh Quỷ đáp :
- Linh Quỷ không hề nhận mạng lệnh của ai!
Dương Tử Giang lại hỏi :
- Các hạ có thù oán chi với bọn tại hạ?
Linh Quỷ vụt cười thành tiếng :
- Linh Quỷ và các vị không thù không oán chi với nhau cả!
Y xưng Linh Quỷ, không hề dùng hai tiếng tại hạ hoặc ta, điều đó nói đến một đặc tính, tạo cho y cái vẻ thần bí.
Dương Tử Giang hét :
- Thực sự các hạ là ai?
Linh Quỷ mỉm cười :
- Mông lung vũ trụ, bao la đất trời!
Dương Tử Giang thoáng biến sắc :
- A!
Linh Quỷ tiếp :
- Linh Quỷ buông lỏng cho lịnh sư huynh về đây, để tìm đến các hạ giết luôn!
Thân hình chớp khẽ, thanh đao nơi đầu dây lưng đã nằm trong tay, thanh đao chớp lên, mũi đao đã đến yết hầu Dương Tử Giang.
Không ai thấy y làm một động tác nào.
Thiết Hoa Nương rú lên một tiếng khủng khiếp.
Cùng với tiếng rú của nàng, một tiếng coong vang lên, ngân dài oang oang một lúc lâu mới dứt.
Cũng chẳng ai thấy Dương Tử Giang xuất thủ như thế nào, nơi tay có thanh đoản kiếm dài độ hai thước.
Thanh đoản kiếm khắc vào thanh đao, bật tiếng kêu rợn người, kiếm ngăn đao giữ lại đó.
Rồi đao chớp, kiếm chớp tạo nên một vầng mây đen, bay vần vần quanh mình Dương Tử Giang.
Trong vầng mây, thỉnh thoảng có làn sáng xẹt đến Linh Quỷ.
Thủ pháp của cả hai nhanh không thể tưởng.
Lạ một điều, họ không hề bước khỏi vị trí nửa bước, đao và kiếm chớp ngời, song qua cái chạm đầu tiên, vũ khí không hề chạm nhau nữa, mà chỉ gây nên tiếng gió thôi.
Đứng một chỗ mà đánh, lại giữ không cho vũ khí chạm nhau, chừng như sợ cham phải địch, thì một cụôc đấu như thế có khác nào song phương biểu diễn đùa nhau cho vui?
Nhưng Du Bội Ngọc thở dài, nhận thấy rõ những đường đao, nhát kiếm của họ lợi hại phi thường, nếu chạm vào mình là đối phương cầm như tắt thở.
Nếu một bên chậm độ một phần mười giây, thì cầm chắc phải táng mạng liền.
Ác hơn, khoảng cách giữa nhau chỉ khoảng độ năm thước, song phương đều ở trong tầm tay của nhau, giả dĩ họ không dịch chân, chính điều đó đặt họ trong nguy hiểm vô tưởng.
Châu Lệ Nhi cau mày thốt :
- Họ không chịu nhích động thân hình, đánh như thế tôi trông sao sốt ruột quá!
Du Bội Ngọc từ từ đáp :
- Thủ pháp của họ nhanh phi thường, Linh Quỷ đánh qua, Dương Tử Giang phải rút kiếm về, rút kiếm về phòng thủ toán thân rồi lại vụt kiếm qua, Linh Quỷ lại phải rút đao về tự vệ, cứ như thế mà đánh, đánh lại nhanh, thành ra công chưa tới địch mà phải trở về thế thủ, cho nên xem thì ghê gớm thật, song thực ra thì cả hai cố thủ hơn công. Do đó chưa ai gây thương tổn cho ai cả! Và còn lâu họ mới làm gì được nhau!
Châu Lệ Nhi kêu lên :
- Giả như Dương Tử Giang biến chiêu chậm một chút thì còn gì tánh mạng của y? Chắc chắn là y phải hứng một đao của địch rồi!
Du Bội Ngọc thở dài :
- Nếu chỉ có một đao thôi thì còn nói làm gì?
Châu Lệ Nhi nhìn sang Hải Đông Thanh, bất giác nàng rùng mình.
Hải Đông Thanh bị thương ít nhất cũng mười bảy mười tám vết và những vết đó chỉ do mỗi một đường đao rồi!
Đao pháp mà được sử dụng nhanh như vậy, trên thế gian này chẳng có một kẻ thứ hai nào sánh bằng.
Bất giác nàng đổ mồ hôi lạnh khắp người, lẩm nhẩm :
- Quái vật đó từ đâu đến? Hắn học với ai mà có võ công siêu việt không lường nổi?
Du Bội Ngọc lại thở dài :
- Đến bây giờ ngu huynh mới nhận thấy là giang hồ rộng lớn, chẳng vịệc kỳ lạ nào không thể có!
Châu Lệ Nhi chớp mắt :
- Dù Dương Tử Giang chẳng phải là con người tốt song y đã giúp ta mấy lượt, ta phải làm cái gì đáp lại y, Du huynh nghĩ sao?
Du Bội Ngọc nhìn nàng :
- Châu muội muốn động thủ?
Châu Lệ Nhi thấp giọng :
- Quái vật đó bất động, chỉ chú ý về mặt trước nên mình đi vòng sau lưng hắn, bất thình lình xuất thủ, biết đâu hắn chẳng bị hạ?
Du Bội Ngọc không đáp, lặng lẽ đi vòng ra phía sau Linh Quỷ, cúi xuống nhặt một chiếc đũa rơi trên nền nhà, lăm le trong tay vụt phóng tới.
Một tiếng chạm vang lên, nhưng lại là tiếng chạm của vũ khí.
Chẳng rõ Linh Quỷ và Dương Tử Giang biến đổi vị trí như thế nào và từ lúc nào, chiếc đũa của Du Bội Ngọc phóng ra, thay vì bay đến lưng Linh Quỷ, lại xớt ngang qua mặt y, thanh đao chớp lên, chặt chiếc đũa thành bảy đọan, bắn vào tường, ghim cứng tại đó.
Trời!
Một nhát đao mà chặt đứt chiếc đũa thành bảy đọan?
Chặt như thế nào?
Châu Lệ Nhi trố mắt không hiểu làm sao được, trong khi đó Du Bội Ngọc với nàng, hỏi :
- Thấy chưa?
Nghĩa là chàng muốn bảo, có xuất thủ cũng vô ích, song nàng muốn thì chàng phải làm, làm cho nàng thấy rõ để sáng con mắt ra?
Rồi cả hai lại chăm chú nhìn vào cuộc đấu.
Dương Tử Giang càng đánh, thần sắc càng trầm trọng, còn Linh Quỷ bình thản như thường.
Du Bội Ngọc nhận thấy nếu cuộc đầu kéo dài thì Dương Tử Giang phải hung đa kiết thiểu.
Luận về võ công, song phương bằng nhau như năm lượng nửa cân.
Luận về tinh thần thì Linh Quỷ đang ở trong cái thế đắc chí, bởi y đánh bại Hải Đông Thanh, và giờ đây y cũng chẳng ngán đối phương, tức nhiên, y nắm vững cái cơ tất thắng.
Còn Dương Tử Giang thì dù sao cũng nhìn vào tình cảnh của sư huynh là Hải Đông Thanh nên dè dặt lo sợ, do đó đấu chí phải kém.
Giả như y bại Hải Đông Thanh thì sao? Y không dám nghĩ xa hơn, sợ phải phân tâm...
Trái lại Linh Quỷ như cái xác không hồn, tức nhiên không lo nghĩ, không mệt nhọc, dù có bị thương cũng chẳng đau đớn gì, cho nên y cứ tung hoành ngang dọc, tung đao vun vút, bất chấp phòng thân.
Có thể là vì thế mà Hải Đông Thanh khinh thường y để đến đỗi phải bị thương nặng.
Bỗng Dương Tử Giang thở dài, cất mình bổng lên không.
Có lẽ y đã nhậnra, đánh như thế thì chẳng làm sao hạ nổi địch, nên y chuyển biến thân pháp.
Ngờ đâu, y vừa vọt bổng lên, Linh Quỷ cũng vọt theo ngay.
Rôi cả hai tại không trung, giao hoàn với nhau bảy tám chiêu.
Cả hai lại đáp xuống, khoảng cách giữa nhau chỉ độ năm thước.
Dương Tử Giang dù cải biến thân pháp cũng hơi muộn bởi Linh Quỷ cũng cải biến đao pháp.
Y cải biến đao pháp để ứng phó với sự biến của Dương Tử Giang, vì y nghĩ có cải biến thân pháp cũng không kịp, thà cải biến đao pháp còn tiện lợi hơn, nhờ thế mà y vẫn giữ ưu thế mãi.
Chẳng những Dương Tử Giang tại cục diện khẩn cấp phi thường mà đến cả Châu Lệ Nhi đứng bên ngoài cũng toát mồ hôi lạnh.
Đột nhiên Du Bội Ngọc bước nhanh ra ngoài cửa.
Châu Lệ Nhi chẳng phải là con người sợ chết, thấy nguy lại bỏ đi, song nàng nhìn qua Du Bội Ngọc, thấy chàng bước vội ra ngoài, nàng thầm nghĩ chẳng biết chàng có ý tứ gì, chẳng lẽ chàng sợ nguy định chuồng đi?
Dù sao thì trong phút giây này, nàng như buộc chặt an nguy với chàng, chàng đã bỏ đi ra ngoài thì nàng còn cố đến cuộc chiến của hai người không liên hệ làm sao được nữa?
Cố đến để làm gì, khi người quan hệ của mình đã bỏ đi?
Nhưng nàng chưa kịp theo ra, thì Du Bội Ngọc đã trở vào, chàng trở vào với cành cây tươi, lá còn tua tủa.
Nửa năm trước đây, tại Sát Nhân trang, chàng từng đánh lui bọn Côn Lôn và Điểm Thương hai phái, bây giờ nhìn đao pháp của Linh Quỷ, chàng chợt nghĩ ra, lấy cái vụng mà đánh cái xảo, do đó chàng bước ra ngoài bẻ một nhánh mai rồi trở vào.
Châu Lệ Nhi lại càng không hiểu ý tứ chàng như thế nào. Dù chàng có thần lực thiên sanh, nhưng có thần lực thì phải dùng những vật nặng mới biểu lộ được thần lực, chứ một cành cây yếu mềm thì giúp chàng được việc?
Nàng sững sờ nhìn chàng.
Du Bội Ngọc vừa bước vào vừa tước hết lá, rồi đột nhiên chàng hét to lên, đọan loang tròn cành cây đó sau lưng Linh Quỷ.
Gian nhà cũng khá rộng, song nhánh cây loang ra chiếm hơn mười trượng tròn, nhánh cây vung lên, những góc nhỏ rít gió vù vù, tạo thành một cơn trốt, hốt những vật nhỏ nhặt dồn đi một nơi, dọn láng cục diện.
Linh Quỷ bất thình lình hoành đao lòn dưới nách, phóng trái về phía hậu.
Đường đao tuy nghịch chiều, song vẫn linh diệu phi thường.
Nhưng Linh Quỷ nghe hơi gió, tưởng như lần trước, vung đao trái lại, đao không gặp chiếc đũa mà lại gặp cành cây.
Dễ chi chém trúng cành cây nhỏ?
Chẳng những thế, thanh đao lại bị hút vào cành cây rồi thì đỏan kiếm của Dương Tử Giang lại bay ào ào tới.
Soạt! Soạt!
Một tiếng soạt vang lên, Linh Quỷ đã bị kiếm chém trúng mười bảy mười tám vết.
Máu từ các vết thương chảy ra, nhuộm đỏ thân hình y nhưng y vẫn cười thốt :
- Chém hay đó! Đâm hay đó! Rất tiếc linh quỷ chẳng bao giờ chết! Không ai giết được linh quỷ! Vô luận là ai!
Y rút thanh đao về rồi bất thình lình đánh ra một nhát.
Nhưng đánh ra để dọa đối phương, đao vừa bay ra, y hoành trở lại, chong mũi ngay ngực y.
Y đâm mạnh vào.
Thanh đao xuyên ngực lút cán, mũi đao trổ ra sau lưng.
Y không lộ vẻ gì tỏ ra đau đớn, trái lại, y cười thốt :
- Các vị không đi đâu, Linh Quỷ sẽ trở lại báo cừu trong khoảnh khắc sau!
Lời nói đó hoang đường quá, làm sao có ai tin nổi? Song lối tự sát của Linh Quỷ kỳ quái quá, làm cho mọi người phải hoang mang!
Châu Lệ Nhi thở dài :
- Tà! Đao pháp tà mà người cũng bốc đầy tà khí!
Dương Tử Giang tiếp :
- Với đao pháp đó, đầy tà khí là cái chắc, hắn ngang dọc trên giang hồ, còn ai chịu nổi mười chiêu của hắn?
Châu Lệ Nhi hừ một tiếng :
- Nhưng các hạ lại giết được hắn! Các hạ còn hơn hắn mấy phần!
Dương Tử Giang mỉm cười không nói gì.
Châu Lệ Nhi lạnh lùng :
- Kiếm thuật của các hạ cao đấy, song nếu hôm nay không có Du Bội Ngọc thì các hạ đã táng mạng rồi!
Dương Tử Giang không phẫn nộ, bật cười lớn :
- Cô nương nói đúng!
Y day qua Du Bội Ngọc, tiếp nối :
- Gặp Du huynh lần thứ nhất, tại hạ cho rằng bất quá Du huynh là một gã thư sinh mặt trắng. Gặp lần thứ hai, tại hạ bắt đầu có một ấn tượng đẹp hơn, nhưng tại hạ vẫn còn khinh thường Du huynh! Nhưng đến bây giờ thì khác, khác rất xa! Bởi tại hạ thấy Du huynh xuất thủ, mỗi lần sau lại có giá trị hơn lần trước! Cứ như cái đà này mà đi, tại hạ không làm sao lường nổi mức cao thâm của Du huynh rồi!
Y dừng lại một chút, đọan tiếp :
- Ngay bây giờ đây, tại hạ còn hoang mang trước võ học của Du huynh!
Du Bội Ngọc đáp :
- Dương huynh quá khen! Giả như tại hạ giao thủ với Linh Quỷ, chỉ sợ tại hạ không tiếp nổi mười chiêu!
Dương Tử Giang trầm giọng :
- Dù Du huynh nói đúng sự thật đi chăng nữa, dù võ công của Du huynh có thấp kém đi chăng nữa, tại hạ dám quả quyết là trong vòng ba năm sau, tại hạ cầm chắc cái bại nếu giao đấu với Du huynh!
Châu Lệ Nhi mỉm cười :
- Bỗng dưng các hạ tỏ vẻ khiêm tốn, kể cũng là một sự lạ!
Dương Tử Giang chỉnh sắc mặt :
- Tại hạ nói thật đấy cô nương! Tại hạ không có tâng bốc ai cả! Cô nương phải biết sự thành tựu về võ công, một phần nhỏ do tập luyện, còn phần lớn là do bẩm chất thiên sanh! Tại hạ nhận thấy Du huynh được tạo hóa ưu đãi hoàn toàn!
Châu Lệ Nhi mỉm cười :
- Các hạ nói mãi không chuẩn bị gì cả! Linh Quỷ sắp trở lại đó!
Dương Tử Giang cũng cười :
- Hắn bằng xương bằng thịt, tại hạ còn không sợ, xá gì hồn ma phách quỷ của hắn?
Bất giác không hẹn mà đồng, mọi người nhìn xuống chỗ xác Linh Quỷ nằm, chừng như lo sợ Linh Quỷ sống lại báo thù.
Nhưng chiếc xác đó đã rữa nát và đang tiêu hóa dần dần thành chất nước vàng vàng.
Trông thấy sự kiện thể xác của Linh Quỷ, Du Bội Ngọc nhớ đến trường hợp của Tạ Thiên Bích giả hiệu ngày nào cũng thi xác như vậy trước mắt chàng, trong một cơn mưa gió.
Chàng rùng mình.
Nhưng chàng lại nghĩ, nhận ra hai trường hợp phi tang giống nhau...
Tạ Thiên Bích giả hiệu là đồng đảng của Du Phóng Hạc, còn Linh Quỷ?
Nếu Linh Quỷ là thủ hạ của Du Phóng Hạc, tại sao y chống đối Dương Tử Giang?
Y tìm đến Dương Tử Giang để hạ độc thủ, có phải do Du Phóng Hạc sai sử chăng? Tại sao Du Phóng Hạc muốn giệt trừ Dương Tử Giang?
Lão ngờ Dương Tử Giang và Hải Đông Thanh phản bội lão?
Một điều khó hiểu cho chàng là bọn Linh Quỷ, Dương Tử Giang đều có võ công cao tuyệt, họ hơn hẳn Du Phóng Hạc, vậy mà họ vẫn cúi đầu tuân mạng lịnh của Du Phóng Hạc!
* * * * *
Dù nghĩ vậy, Du Bội Ngọc không hỏi gì cả nơi Dương Tử Giang.
Chàng chỉ hỏi :
- Linh Quỷ tự xưng là “Mông Lung Vũ Trụ, Bao La Đất Trời", y có dụng ý gì qua mấy tiếng đó?
Dương Tử Giang trầm ngâm một lúc lâu :
- Sự tình quan hệ trọng đại, vả lại...
Bỗng có tiếng người nào đó vang lên :
- Linh Quỷ không bao giờ chết! Chẳng ai giết chết Linh Quỷ được! Hiện tai, Linh Quỷ trở lại báo thù đây!
Giọng nói y như giọng của Linh Quỷ lúc mới đến, nghe khó chịu vô cùng!
Và câu nói vừa dứt, một người xuất hiện nơi khung cửa.
Người đó chính là Linh Quỷ!
Hay nếu là một người nào khác, thì người khác đó giống Linh Quỷ như hai giọt nước.
Chiếc xác của Linh Quỷ trên nền nhà hoàn toàn tiêu tan mất!
Như vậy là không bao giờ Linh Quỷ chết? Không bao giờ ai giết Linh Quỷ chết được!
Và y đã trở lại báo thù?
Du Bội Ngọc và Dương Tử Giang còn phải rợn da gà, huống hồ Châu Lệ Nhi và Thiết Hoa Nương?
Cả hai cùng kêu lên khủng khiếp.
Dương Tử Giang bước tới, đỏan kiếm chớp lên, mũi kiếm bay đến yết hầu Linh Quỷ.
Đồng thời y đảo bộ qua bên tả Linh Quỷ cách ba bước.
Ngờ đâu, thân hình Dương Tử Giang chưa nhích động, thanh đao của Linh Quỷ đã rít gió chận trước rồi.
Đao chớp ba lượt chứng tỏ Linh Quỷ vung ba nhát, chận cừng Dương Tử Giang tại chỗ.
Nhưng chẳng nhát dao nào chạm trúng chiếc áo của Dương Tử Giang.
Điều đó chẳng phải do Dương Tử Giang né tránh, bởi y đứng cứng tại chỗ rồi.
Mà thanh đao chỉ bọc bên ngoài. Dương Tử Giang bất động thì thôi, bằng y nhúc nhích là bị đao chạm trúng liền.
Y như bị nhốt trong chiếc lồng đao quang.
Dương Tử Giang thu kiếm về, kích vào vầng đao quang đó.
Linh Quỷ chừng như đã đoán trước được thế nào Dương Tử Giang cũng phản ứng như vậy, vội trầm thanh đao xuống một chút, rồi đâm vào vai y.
Y tránh được nhát đao, song không làm sao nhích bàn chân được nửa tấc.
Bắt buộc y phải đứng trong tư thế đó giao thủ.
Mười chiêu qua, Dương Tử Giang cảm thấy bàn tay lành lạnh, mồ hôi đã đẫm ướt như nhúng tay vào nước.
Y lại nhận ra, dù chiêu kiếm biến hóa như thế nào, đối phương cũng biết trước mà ngăn chặn.
Cao thủ giao đấu, gặp trường hợp như vậy, là cầm chắc cái bại rồi.
Có khác nào hai người chơi cờ, con cờ chưa đưa ra, vừa định phải đi theo cái nước nào đó, bị đối thủ áng ngữ trước rồi, thành ra lúng túng.
Linh Quỷ cứ múa đao vun vút, miệng vẫn cười, nhưng cười lạnh, đao quang lạnh, ánh mắt cũng lạnh luôn.
Y gọi Dương Tử Giang, lạnh giọng bảo :
- Mỗi nhát đao cuả Linh Quỷ đều có thể giết các hạ như thường! Các hạ còn chống cự làm chi? Thà cứ xuôi tay chịu chết, khỏe hơn là vùng vẫy để chết một cách hằn hộc!
Thiết Hoa Nương lại bật cười sằng sặc.
Châu Lệ Nhi trừng mắt :
- Cái gì làm cho cô nương vui thế?
Dương Tử Giang mỉm cười :
- Lấy được chồng như tại hạ, tự nhiên phải vui!
Châu Lệ Nhi hừ một tiếng :
- Tôi chỉ sợ nàng mừng sớm quá!
Thiết Hoa Nương chen vào :
- Tại tôi thấy có việc đáng cười nên buộc phải cười!
Châu Lệ Nhi trầm giọng :
- Cái gì đáng cười?
Thiết Hoa Nương bĩu môi :
- Đường đường là một đại hiệp đất Giang Nam mà Vương Vũ Lâu lại đẩy xe!
Có phải là chuyện đáng buồn cười không?
Dương Tử Giang tặc lưỡi :
- Bất quá, y lấy công chuộc tội!
Thiết Hoa Nương cau mày :
- Lấy công chuộc tội?
Dương Tử Giang gật đầu :
- Y có tài khóac lác, đến một Đường Ngọc mà cũng không thu thập nổi! Đáng lẽ y phải bị chặt nốt cánh tay còn lại đó!
Xe đã đến tận vùng rào trúc.
Vương Vũ Lâu đã trông thấy Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi trong nhà rồi.
Y biến sắc mặt, song cố điểm một nụ cười thốt :
- Không ngờ lại gặp Du công tử tại đây, hân hạnh quá!
Thiết Hoa Nương cười ròn :
- Các hạ chỉ nhận ra Du công tử chứ không nhận ra tôi à?
Vương Vũ Lâu vừa đặt chân nơi ngưỡng cửa, ngẩng mặt trông thấy Thiết Hoa Nương,vội rút chân ra, mặt biến sắc xanh dờn.
Y rung rung giọng kêu lên :
- Quỳnh Hoa Tam Nương Tử!
Thiết Hoa Nương gật đầu :
- Các hạ nhớ dai đấy!
Vương Vũ Lâu nhìn cánh tay áo không, buông lõng thõng, nở một nụ cười ghê rợn :
- Cô nương đối quá tốt với tại hạ, khi nào tại hạ lại quên được?
Thiết Hoa Nương điềm nhiên :
- Bây giờ, tôi không còn là cô nương nữa! Tôi trở thành phu nhân rồi!
Vương Vũ Lâu nhìn thoáng qua Du Bội Ngọc :
- Du phu nhân?
Thiết Hoa Nương lắc đầu.
Dương Tử Giang mỉm cười :
- Không phải là Du phu nhân mà là Dương phu nhân!
Vương Vũ Lâu trợn ngược đôi mắt, lâu lắm y mới bình tĩnh trở lại, nghiêng mình điểm một nụ cười :
- Mừng! Đáng mừng!
Rồi y cao giọng :
- Sao công tử không mời tại hạ một chén rượu?
Dương Tử Giang gật gù :
- Rượu mừng tự nhiên phải có! Nhưng thức nhắm lại hết, chỉ còn mứt kẹo thôi! Nếu các hạ không chê, xin dùng một miếng, rồi uống một chén rượu!
Y lấy chén đũa đặt sẵn sàng.
Chén đó, đũa đó, nếu Thiết Hoa Nương thì chắc chắn Vương Vũ Lâu không dám sử dụng.
Nhưng Dương Tử Giang trao cho, Vương Vũ Lâu không hề nghi ngờ.
Hơn nữa, y cho là một vinh dự đặc biệt.
Cho nên y cảm tạ rối rít, rồi ngồi xuống mỉm cười, thốt :
- Ăn mấy món này mà nhắm rượu, kể cũng ngon chán! Tại hạ xin phép vậy!
Y cầm đũa gắp, gắp mứt kẹo thực sự. Y không tỏ vẻ gì đó phòng bị cả.
Châu Lệ Nhi không khỏi mừng thầm, tuy nhiên cũng phải kỳ quái cho y.
Vương Vũ Lâu là con hồ ly già, trước cuộc diện này, tại sao không mảy may cảnh giác? Tại sao y tín nhiệm Dương Tử Giang quá độ?
Nếu Dương Tử Giang và Du Phóng Hạc không liên hệt mật thiết với nhau, thì làm sao y tin tưởng như vậy?
Có thể là Du Phóng Hạc đã cho Vương Vũ Lâu biết nên tin cậy hoàn toàn nơi Dương Tử Giang!
Mà Du Phóng Hạc là con người nhiều tâm cơ, nên tin được Dương Tử Giang, hắn cũng phải có nguyên nhân, bởi Dương Tử Giang thoạt trung thoạt phản, bất thường, khó lường được tâm địa!...
Tại sao Du Phóng Hạc lại muốn cho tất cả phải tin Dương Tử Giang, để cho y giết lần giết mòn?
Thực sự mối liên hệ giữa Du Phóng Hạc và Dương Tử Giang như thế nào?
Tại sao đại hiệp quá tin tưởng y?
Châu Lệ Nhi càng suy nghĩ càng nhức đầu!
Dương Tử Giang hỏi :
- Rương đó đúng như đã định không?
Vương Vũ Lâu mỉm cười :
- Dương công tử yên trí! Nhất định tại hạ không lầm đâu!
Y uống một hớp rượu rồi tiếp :
- Vừa tiếp nhận sự phân phó của công tử, tại hạ đi tìm Hải công tử ngay, Hải công tử trao chiếc rương liền. Tại hạ chưa kịp mở ra xem, lập tức lên đường đến đây phục lịnh công tử!
Dương Tử Giang hỏi :
- Hải công tử có trao thơ tin gì cho các hạ mang đến đây chăng?
Vương Vũ Lâu đáp :
- Hải công tử có nói, người vừa phát hiện ra một kẻ có hành tung bí mật, đáng nghi lắm, người phải theo dõi, tra phỏng cho rõ ràng. Do đó người không thể đến gặp Dương công tử trước mấy hôm được!
Dương Tử Giang cau mày, trầm ngâm một lúc, đọan bật cười thốt :
- Giao phó công tác vừa rồi cho các hạ, kể ra cũng là bất đắc dĩ lắm đó! Giả như các hạ còn điều gì phải làm sau này, cứ nói cho tại hạ biết! Tại hạ sẽ thi hành hộ cho!
Vương Vũ Lâu sững sờ một phút :
- Việc sau này?
Dương Tử Giang điềm nhiên :
- Các hạ đã trúng độc của Tỏa Hồn cung rồi, còn tưởng là sống sót được nữa sao?
Vương Vũ Lâu rung bắn người lên, đôi đũa trong tay rơi xuống đất, hấp tấp hỏi :
- Công tử... đùa đấy à?
Dương Tử Giang trầm gương mặt đáp :
- Ai đùa?
Vương Vũ Lâu càng run người hơn, mặt biến sắc trắng nhợt, bất thình lình y co chân đá bay chiếc bàn, hét :
- Minh chủ tín nhiệm công tử như thế nào? Công tử lại... lại...
Có cái gì vướng nơi yết hầu y, y không nói được nữa.
Bỗng y vung tay đánh một chưởng qua Châu Lệ Nhi.
Thực ra y muốn đánh Dương Tử Giang, song tự biết mình không phải là đối thủ, nên chuyển hướng sang Châu Lệ Nhi.
Y nghĩ, dù có chết cũng mang theo y một vài mạng người cho có bạn dưới tuyền đài.
Y nhìn trừng trừng Dương Tử Giang, nhưng lại đánh sang Châu Lệ Nhi, điều đó không ai tưởng nổi.
Và dĩ nhiên,y đánh với tất cả sự phẫn hận, chưởng lực phát ra mạnh lắm!
Châu Lệ Nhi vốn chưa già dặn kinh nghiệm cho lắm, nên không làm sao phản ứng kịp thời.
Nàng hết sức kinh hãi, chưa kịp né tránh.
Nhưng Du Bội Ngọc đã tiến lên, vung chưởng trả lại liền.
Một tiếng bình vang dội, hai chưởng lực chạm nhau, Vương Vũ Lâu bị tung bổng người lên, khi y rơi xuống, chất độc đã phát tác rồi.
Mặt biến sắc như màu bạc, mường tượng có tô lên một lượt phấn.
Dương Tử Giang nhìn qua Du Bội Ngọc cười nhẹ :
- Các hạ đang lúc nguy hiểm khốn cùng, mà công lực còn thâm hậu như vậy, tại hạ lầm vì có ý định khinh thường các hạ?
Thiết Hoa Nương phụ họa :
- Ai thấy Du công tử thể chất văn nhã mà cho là yếu đuối là lầm to! Thực ra Du công tử có thần lực thiên sanh, trên giang hồ không có một ai sánh bằng.
Châu Lệ Nhi còn sôi giận Vương Vũ Lâu đánh lén, song thấy y đã nhiễm độc mạnh rồi nên bỏ qua, hướng sang Dương Tử Giang hỏi :
- Hai chiếc rương đó đựng gì?
Dương Tử Giang mỉm cười :
- Lần này tại hạ cũng để cô nương đoán thử xem!
Y nhìn Châu Lệ Nhi rồi bật cười lớn :
- Nói thế chứ nếu tại hạ không mở ra cho cô nương thấy, chắc cô nương sẽ mắng vang lên!
Y bước tới mở nắp liền.
Nắp rương vừa được mở ra, Châu Lệ Nhi kêu lên một tiếng lớn sững người!
* * * * *
Trong rương cũng là người!
Mà người là Cơ Linh Phong!
Du Bội Ngọc vốn trầm tĩnh vẫn phải giật mình!
Châu Lệ Nhi nhắm nghiền đôi mắt, mặt trắng nhợt, mê man trầm trầm.
Ngày thường, nàng chỉ huy một số hào kiệt anh hùng, nàng xem người trong thiên hạ như nằm trọng trong bàn tay nàng, mặc tình nàng thao túng. Sao bây giờ lại có thể bị người chế ngự?
Dương Tử Giang hỏi :
- Du công tử nhận ra nàng?
Du Bội Ngọc gật đầu, nhếch nụ cười khổ :
- Tại hạ có biết nàng!
Châu Lệ Nhi thở dài :
- Nàng cũng là một tay nhiều tâm cơ, cao võ công, Vương Vũ Lâu không thể là đối thủ của nàng, tại sao...
Dương Tử Giang chận lời :
- Các vị quên là hai chiếc rương này do Hải công tử gởi cho tại hạ sao?
Châu Lệ Nhi chớp mắt, vụt kêu lên :
- Nàng đã ước hẹn với bọn này gặp nhau tại Đường gia trang, sao lại bị Hải công tử bắt được? Hải công tử nào? Có phải là Hải Đông Thanh không?
Dương Tử Giang hết sức kinh ngạc :
- Cô nương biết Hải Đông Thanh?
Châu Lệ Nhi cười nhẹ :
- Đương nhiên! Còn các hạ? Các hạ cũng biết hắn?
Dương Tử Giang mỉm cười :
- Tại hạ biết hắn lúc tại hạ được một tuổi!
Đến lượt Châu Lệ Nhi kinh ngạc :
- Lúc một tuổi?
Dương Tử Giang gật đầu :
- Hắn là sư huynh của tại hạ!
Châu Lệ Nhi sững sờ.
Một lúc sau, nàng bật cười thốt :
- Thảo nào các hạ và Hải Đông Thanh chẳng cùng có một tật giống nhau! Thì ra cả hai được đúc chung một lò!
Nàng bật cười sằng sặc, không nói thêm gì nữa.
Du Bội Ngọc thở dài :
- Võ công của Hải huynh, tại hạ từng thấy rồi, thảo nào Cơ cô nương chẳng bại!
Chẳng hay hai vị có điều chi trách cứ Cơ cô nương?
Dương Tử Giang lắc đầu :
- Chẳng có gì cả! Bất quá, Du Phóng Hạc chỉ muốn đưa nàng trả về Sát Nhân trang!
Châu Lệ Nhi giật mình :
- Không lẽ người như Hải Đông Thanh cũng làm chó săn cho Du Phóng Hạc?
Dương Tử Giang mỉm cười :
- Đã là một lò sản xuất ra mà cô nương! Tự nhiên phải giống nhau!
Châu Lệ Nhi trầm giọng :
- Các vị đã tuân lịnh Du Phóng Hạc như vậy, tại sao lại sát hại Vương Vũ Lâu?
Còn bọn Tào Tử Anh nữa chứ?
Dương Tử Giang điềm nhiên :
- Chỉ vì tại hạ cao hứng!
Bỗng y biến sắc hét :
- Ai?
Y vừa hỏi, Châu Lệ Nhi cũng vừa nghe tiếng y phục phất gió từ xa vọng đến, càng phút càng lớn.
Người nào đó lao đi rất nhanh, thoáng mắt đã đến nơi.
Châu Lệ Nhi kinh hãi, thầm hỏi người mới đến là nhân vật như thế nào, lại có thuật khinh công hết sức linh diệu.
Một tiếng bình vang lên, khung cửa sổ bị tung mạnh, một bóng người bay vút vào nhà.
Người đó chính là Hải Đông Thanh.
Châu Lệ Nhi vừa sợ, vừa mừng kêu :
- A! vừa nhắc đến các hạ là các hạ có mặt rồi! Các hạ...
Bỗng nàng ngưng bặt câu nói.
Nàng nhận ra trên bộ y phục của Hải Đông Thanh có lốm đốm những vết máu.
Gương mặt của y cũng xanh dờn, cắt không còn một hạt máu.
Dương Tử Giang không nói chi cả, bước tới vạch y phục của Hải Đông Thanh, thấy đầy mình máu me bê bét.
Hải Đông Thanh bị thương ít nhất cũng mười bảy mười tám chỗ.
Trời! Một sự kiện xảy ra trên chỗ tưởng của Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi!
Hải Đông Thanh có võ công cao như vậy mà còn bị kẻ nào đó đánh trọng thương?
Dương Tử Giang biến sắc mặt, trầm giọng hỏi :
- Bọn nào hạ thủ?
Y không hỏi người nào mà y lại hỏi bọn nào, bởi y thừa hiểu nếu là một người thì chẳng một người nào trên thế gian này đánh trọng thương Hải Đông Thanh được.
Hải Đông Thanh nắm chặt tay, nghiến răng thốt :
- Chính...
Môi y nhích động nhưng lời không thoát ra tiếp.
Dương Tử Giang hỏi gấp :
- Ai? Ai?
Hải Đông Thanh lại mấp máy môi rồi ngã xuống đất.
Y không còn đủ sức tri trì thương thế nữa, nhưng bản năng tự tồn tạo cho y một tiềm lực siêu nhiên, tiềm lự đó giúp y chạy bay dề đây. Rồi thấy lại người thân, tâm linh khoan khoái, tiềm lực tiêu tan, thương thế hành, y không chịu nổi.
Thiết Hoa Nương vội nâng y lên, đặt trên ghế, quan sát các vết thương.
Dương Tử Giang đứng đó, thừ người ra một lúc, bỗng dậm chân thốt :
- Vô luận là ai gây thương thế cho sư huynh chủa ta, dù kẻ đó trốn lên trời ta cũng theo lên trời, chui xuống đất ta cũng chui theo!
Đột nhiên có tiếng người vang lên bên ngoài :
- Khỏi đi đâu! Cái người đó đã đến đây rồi!
Giọng nói không lạnh lùng, không sắc bén nhưng người nghe khó chịu làm sao!
Bởi vô luận là giọng nói nào, cũng có cao có thấp, có chậm có mau, có nặng có nhẹ.
Nhưng giọng nói của người này không có những điểm đó, mà nghe như độc ám, bình bình, trầm trầm, phải cố lắng tai rồi cố suy nghĩ mới hiểu nổi.
Câu nói ngắn vừa dứt âm vang, một bóng người đã xuất hiện nơi cửa.
Người đó không có vẻ gì khó nhìn cả, mà cũng chẳng có vẻ gì hung ác cả, toàn thân chẳng có một khuyết điểm nào, nhưng không hiểu sao, nhìn y tất phải rung.
Đôi mày rậm, đôi mắt to, dung mạo có vẻ anh tuấn, miệng mỉm cười, chừng như nụ cười có phần nào hấp dẫn.
Nhưng nhìn kỹ lại, thì toàn thân y không có điểm nào phụ họa với nụ cười đó.
Đôi mắt lạnh lùng, phản ngược với cái ý cười, thành ra nụ cười lạc lõng như của một người nào khác, như nụ cười được khắc chạm vào đó, một cách cưỡng bách chứ chẳng phải do y nở ra.
Cho nên lúc phẫn nộ, y vẫn cười, lúc bi ai, y vẫn cười, lúc giết người, y ăn ngủ cũng vẫn cười.
Cho nên nụ cười của y không liên quan gì đến thái độ của y. Dù nụ cười gắn mãi nơi môi, y vẫn nở nụ cười tàn độc như thường.
Y vận bộ đồ đen bó sát mình, cắt may rất khéo, quanh hông có đường dây lưng màu máu, nơi đầu dây có cột thanh đao loại Nguyệt Nha Loan Đao, thân đao đen ngời, chuôi đao có chùm tơ màu máu.
Dương Tử Giang giật mình, nhưng trấm định lại ngay, trừng mắt nhìn người lạ hỏi :
- Chính các hạ đã hạ thủ?
Người đó thản nhiên với nụ cười muôn thuở :
- Phải! Lịnh sư huynh đã bị Linh Quỷ sát hại!
Dương Tử Giang trầm giọng :
- Linh Quỷ? Các hạ là Linh Quỷ?
Người đó gật đầu :
- Phải!
Dương Tử Giang hừ một tiếng :
- Cũng hay! Hãy gọi đồng bọn đến luôn đi!
Linh Quỷ bình tịnh đáp :
- Linh Quỷ giết người, không cần nhờ đến đồng bạn!
Dương Tử Giang chớp mắt :
- Một các hạ làm gì sát hại nổi sư huynh tại hạ?
Linh Quỷ gật đầu :
- Chỉ một Linh Quỷ thôi!
Tất cả đều kinh hãi.
Một mình y có thể đánh bại Hải Đông Thanh một cách thê thảm?
Võ công của y cao không tưởng nổi!
Châu Lệ Nhi nhận ra Dương Tử Giang trầm tịnh phi thường, con người đó, dù giông bão cũng không lay chuyển nổi. Thần sắc của y chẳng mấy biến đổi.
Y hỏi :
- Ai sai phái các hạ đến đây?
Linh Quỷ đáp :
- Linh Quỷ không hề nhận mạng lệnh của ai!
Dương Tử Giang lại hỏi :
- Các hạ có thù oán chi với bọn tại hạ?
Linh Quỷ vụt cười thành tiếng :
- Linh Quỷ và các vị không thù không oán chi với nhau cả!
Y xưng Linh Quỷ, không hề dùng hai tiếng tại hạ hoặc ta, điều đó nói đến một đặc tính, tạo cho y cái vẻ thần bí.
Dương Tử Giang hét :
- Thực sự các hạ là ai?
Linh Quỷ mỉm cười :
- Mông lung vũ trụ, bao la đất trời!
Dương Tử Giang thoáng biến sắc :
- A!
Linh Quỷ tiếp :
- Linh Quỷ buông lỏng cho lịnh sư huynh về đây, để tìm đến các hạ giết luôn!
Thân hình chớp khẽ, thanh đao nơi đầu dây lưng đã nằm trong tay, thanh đao chớp lên, mũi đao đã đến yết hầu Dương Tử Giang.
Không ai thấy y làm một động tác nào.
Thiết Hoa Nương rú lên một tiếng khủng khiếp.
Cùng với tiếng rú của nàng, một tiếng coong vang lên, ngân dài oang oang một lúc lâu mới dứt.
Cũng chẳng ai thấy Dương Tử Giang xuất thủ như thế nào, nơi tay có thanh đoản kiếm dài độ hai thước.
Thanh đoản kiếm khắc vào thanh đao, bật tiếng kêu rợn người, kiếm ngăn đao giữ lại đó.
Rồi đao chớp, kiếm chớp tạo nên một vầng mây đen, bay vần vần quanh mình Dương Tử Giang.
Trong vầng mây, thỉnh thoảng có làn sáng xẹt đến Linh Quỷ.
Thủ pháp của cả hai nhanh không thể tưởng.
Lạ một điều, họ không hề bước khỏi vị trí nửa bước, đao và kiếm chớp ngời, song qua cái chạm đầu tiên, vũ khí không hề chạm nhau nữa, mà chỉ gây nên tiếng gió thôi.
Đứng một chỗ mà đánh, lại giữ không cho vũ khí chạm nhau, chừng như sợ cham phải địch, thì một cụôc đấu như thế có khác nào song phương biểu diễn đùa nhau cho vui?
Nhưng Du Bội Ngọc thở dài, nhận thấy rõ những đường đao, nhát kiếm của họ lợi hại phi thường, nếu chạm vào mình là đối phương cầm như tắt thở.
Nếu một bên chậm độ một phần mười giây, thì cầm chắc phải táng mạng liền.
Ác hơn, khoảng cách giữa nhau chỉ khoảng độ năm thước, song phương đều ở trong tầm tay của nhau, giả dĩ họ không dịch chân, chính điều đó đặt họ trong nguy hiểm vô tưởng.
Châu Lệ Nhi cau mày thốt :
- Họ không chịu nhích động thân hình, đánh như thế tôi trông sao sốt ruột quá!
Du Bội Ngọc từ từ đáp :
- Thủ pháp của họ nhanh phi thường, Linh Quỷ đánh qua, Dương Tử Giang phải rút kiếm về, rút kiếm về phòng thủ toán thân rồi lại vụt kiếm qua, Linh Quỷ lại phải rút đao về tự vệ, cứ như thế mà đánh, đánh lại nhanh, thành ra công chưa tới địch mà phải trở về thế thủ, cho nên xem thì ghê gớm thật, song thực ra thì cả hai cố thủ hơn công. Do đó chưa ai gây thương tổn cho ai cả! Và còn lâu họ mới làm gì được nhau!
Châu Lệ Nhi kêu lên :
- Giả như Dương Tử Giang biến chiêu chậm một chút thì còn gì tánh mạng của y? Chắc chắn là y phải hứng một đao của địch rồi!
Du Bội Ngọc thở dài :
- Nếu chỉ có một đao thôi thì còn nói làm gì?
Châu Lệ Nhi nhìn sang Hải Đông Thanh, bất giác nàng rùng mình.
Hải Đông Thanh bị thương ít nhất cũng mười bảy mười tám vết và những vết đó chỉ do mỗi một đường đao rồi!
Đao pháp mà được sử dụng nhanh như vậy, trên thế gian này chẳng có một kẻ thứ hai nào sánh bằng.
Bất giác nàng đổ mồ hôi lạnh khắp người, lẩm nhẩm :
- Quái vật đó từ đâu đến? Hắn học với ai mà có võ công siêu việt không lường nổi?
Du Bội Ngọc lại thở dài :
- Đến bây giờ ngu huynh mới nhận thấy là giang hồ rộng lớn, chẳng vịệc kỳ lạ nào không thể có!
Châu Lệ Nhi chớp mắt :
- Dù Dương Tử Giang chẳng phải là con người tốt song y đã giúp ta mấy lượt, ta phải làm cái gì đáp lại y, Du huynh nghĩ sao?
Du Bội Ngọc nhìn nàng :
- Châu muội muốn động thủ?
Châu Lệ Nhi thấp giọng :
- Quái vật đó bất động, chỉ chú ý về mặt trước nên mình đi vòng sau lưng hắn, bất thình lình xuất thủ, biết đâu hắn chẳng bị hạ?
Du Bội Ngọc không đáp, lặng lẽ đi vòng ra phía sau Linh Quỷ, cúi xuống nhặt một chiếc đũa rơi trên nền nhà, lăm le trong tay vụt phóng tới.
Một tiếng chạm vang lên, nhưng lại là tiếng chạm của vũ khí.
Chẳng rõ Linh Quỷ và Dương Tử Giang biến đổi vị trí như thế nào và từ lúc nào, chiếc đũa của Du Bội Ngọc phóng ra, thay vì bay đến lưng Linh Quỷ, lại xớt ngang qua mặt y, thanh đao chớp lên, chặt chiếc đũa thành bảy đọan, bắn vào tường, ghim cứng tại đó.
Trời!
Một nhát đao mà chặt đứt chiếc đũa thành bảy đọan?
Chặt như thế nào?
Châu Lệ Nhi trố mắt không hiểu làm sao được, trong khi đó Du Bội Ngọc với nàng, hỏi :
- Thấy chưa?
Nghĩa là chàng muốn bảo, có xuất thủ cũng vô ích, song nàng muốn thì chàng phải làm, làm cho nàng thấy rõ để sáng con mắt ra?
Rồi cả hai lại chăm chú nhìn vào cuộc đấu.
Dương Tử Giang càng đánh, thần sắc càng trầm trọng, còn Linh Quỷ bình thản như thường.
Du Bội Ngọc nhận thấy nếu cuộc đầu kéo dài thì Dương Tử Giang phải hung đa kiết thiểu.
Luận về võ công, song phương bằng nhau như năm lượng nửa cân.
Luận về tinh thần thì Linh Quỷ đang ở trong cái thế đắc chí, bởi y đánh bại Hải Đông Thanh, và giờ đây y cũng chẳng ngán đối phương, tức nhiên, y nắm vững cái cơ tất thắng.
Còn Dương Tử Giang thì dù sao cũng nhìn vào tình cảnh của sư huynh là Hải Đông Thanh nên dè dặt lo sợ, do đó đấu chí phải kém.
Giả như y bại Hải Đông Thanh thì sao? Y không dám nghĩ xa hơn, sợ phải phân tâm...
Trái lại Linh Quỷ như cái xác không hồn, tức nhiên không lo nghĩ, không mệt nhọc, dù có bị thương cũng chẳng đau đớn gì, cho nên y cứ tung hoành ngang dọc, tung đao vun vút, bất chấp phòng thân.
Có thể là vì thế mà Hải Đông Thanh khinh thường y để đến đỗi phải bị thương nặng.
Bỗng Dương Tử Giang thở dài, cất mình bổng lên không.
Có lẽ y đã nhậnra, đánh như thế thì chẳng làm sao hạ nổi địch, nên y chuyển biến thân pháp.
Ngờ đâu, y vừa vọt bổng lên, Linh Quỷ cũng vọt theo ngay.
Rôi cả hai tại không trung, giao hoàn với nhau bảy tám chiêu.
Cả hai lại đáp xuống, khoảng cách giữa nhau chỉ độ năm thước.
Dương Tử Giang dù cải biến thân pháp cũng hơi muộn bởi Linh Quỷ cũng cải biến đao pháp.
Y cải biến đao pháp để ứng phó với sự biến của Dương Tử Giang, vì y nghĩ có cải biến thân pháp cũng không kịp, thà cải biến đao pháp còn tiện lợi hơn, nhờ thế mà y vẫn giữ ưu thế mãi.
Chẳng những Dương Tử Giang tại cục diện khẩn cấp phi thường mà đến cả Châu Lệ Nhi đứng bên ngoài cũng toát mồ hôi lạnh.
Đột nhiên Du Bội Ngọc bước nhanh ra ngoài cửa.
Châu Lệ Nhi chẳng phải là con người sợ chết, thấy nguy lại bỏ đi, song nàng nhìn qua Du Bội Ngọc, thấy chàng bước vội ra ngoài, nàng thầm nghĩ chẳng biết chàng có ý tứ gì, chẳng lẽ chàng sợ nguy định chuồng đi?
Dù sao thì trong phút giây này, nàng như buộc chặt an nguy với chàng, chàng đã bỏ đi ra ngoài thì nàng còn cố đến cuộc chiến của hai người không liên hệ làm sao được nữa?
Cố đến để làm gì, khi người quan hệ của mình đã bỏ đi?
Nhưng nàng chưa kịp theo ra, thì Du Bội Ngọc đã trở vào, chàng trở vào với cành cây tươi, lá còn tua tủa.
Nửa năm trước đây, tại Sát Nhân trang, chàng từng đánh lui bọn Côn Lôn và Điểm Thương hai phái, bây giờ nhìn đao pháp của Linh Quỷ, chàng chợt nghĩ ra, lấy cái vụng mà đánh cái xảo, do đó chàng bước ra ngoài bẻ một nhánh mai rồi trở vào.
Châu Lệ Nhi lại càng không hiểu ý tứ chàng như thế nào. Dù chàng có thần lực thiên sanh, nhưng có thần lực thì phải dùng những vật nặng mới biểu lộ được thần lực, chứ một cành cây yếu mềm thì giúp chàng được việc?
Nàng sững sờ nhìn chàng.
Du Bội Ngọc vừa bước vào vừa tước hết lá, rồi đột nhiên chàng hét to lên, đọan loang tròn cành cây đó sau lưng Linh Quỷ.
Gian nhà cũng khá rộng, song nhánh cây loang ra chiếm hơn mười trượng tròn, nhánh cây vung lên, những góc nhỏ rít gió vù vù, tạo thành một cơn trốt, hốt những vật nhỏ nhặt dồn đi một nơi, dọn láng cục diện.
Linh Quỷ bất thình lình hoành đao lòn dưới nách, phóng trái về phía hậu.
Đường đao tuy nghịch chiều, song vẫn linh diệu phi thường.
Nhưng Linh Quỷ nghe hơi gió, tưởng như lần trước, vung đao trái lại, đao không gặp chiếc đũa mà lại gặp cành cây.
Dễ chi chém trúng cành cây nhỏ?
Chẳng những thế, thanh đao lại bị hút vào cành cây rồi thì đỏan kiếm của Dương Tử Giang lại bay ào ào tới.
Soạt! Soạt!
Một tiếng soạt vang lên, Linh Quỷ đã bị kiếm chém trúng mười bảy mười tám vết.
Máu từ các vết thương chảy ra, nhuộm đỏ thân hình y nhưng y vẫn cười thốt :
- Chém hay đó! Đâm hay đó! Rất tiếc linh quỷ chẳng bao giờ chết! Không ai giết được linh quỷ! Vô luận là ai!
Y rút thanh đao về rồi bất thình lình đánh ra một nhát.
Nhưng đánh ra để dọa đối phương, đao vừa bay ra, y hoành trở lại, chong mũi ngay ngực y.
Y đâm mạnh vào.
Thanh đao xuyên ngực lút cán, mũi đao trổ ra sau lưng.
Y không lộ vẻ gì tỏ ra đau đớn, trái lại, y cười thốt :
- Các vị không đi đâu, Linh Quỷ sẽ trở lại báo cừu trong khoảnh khắc sau!
Lời nói đó hoang đường quá, làm sao có ai tin nổi? Song lối tự sát của Linh Quỷ kỳ quái quá, làm cho mọi người phải hoang mang!
Châu Lệ Nhi thở dài :
- Tà! Đao pháp tà mà người cũng bốc đầy tà khí!
Dương Tử Giang tiếp :
- Với đao pháp đó, đầy tà khí là cái chắc, hắn ngang dọc trên giang hồ, còn ai chịu nổi mười chiêu của hắn?
Châu Lệ Nhi hừ một tiếng :
- Nhưng các hạ lại giết được hắn! Các hạ còn hơn hắn mấy phần!
Dương Tử Giang mỉm cười không nói gì.
Châu Lệ Nhi lạnh lùng :
- Kiếm thuật của các hạ cao đấy, song nếu hôm nay không có Du Bội Ngọc thì các hạ đã táng mạng rồi!
Dương Tử Giang không phẫn nộ, bật cười lớn :
- Cô nương nói đúng!
Y day qua Du Bội Ngọc, tiếp nối :
- Gặp Du huynh lần thứ nhất, tại hạ cho rằng bất quá Du huynh là một gã thư sinh mặt trắng. Gặp lần thứ hai, tại hạ bắt đầu có một ấn tượng đẹp hơn, nhưng tại hạ vẫn còn khinh thường Du huynh! Nhưng đến bây giờ thì khác, khác rất xa! Bởi tại hạ thấy Du huynh xuất thủ, mỗi lần sau lại có giá trị hơn lần trước! Cứ như cái đà này mà đi, tại hạ không làm sao lường nổi mức cao thâm của Du huynh rồi!
Y dừng lại một chút, đọan tiếp :
- Ngay bây giờ đây, tại hạ còn hoang mang trước võ học của Du huynh!
Du Bội Ngọc đáp :
- Dương huynh quá khen! Giả như tại hạ giao thủ với Linh Quỷ, chỉ sợ tại hạ không tiếp nổi mười chiêu!
Dương Tử Giang trầm giọng :
- Dù Du huynh nói đúng sự thật đi chăng nữa, dù võ công của Du huynh có thấp kém đi chăng nữa, tại hạ dám quả quyết là trong vòng ba năm sau, tại hạ cầm chắc cái bại nếu giao đấu với Du huynh!
Châu Lệ Nhi mỉm cười :
- Bỗng dưng các hạ tỏ vẻ khiêm tốn, kể cũng là một sự lạ!
Dương Tử Giang chỉnh sắc mặt :
- Tại hạ nói thật đấy cô nương! Tại hạ không có tâng bốc ai cả! Cô nương phải biết sự thành tựu về võ công, một phần nhỏ do tập luyện, còn phần lớn là do bẩm chất thiên sanh! Tại hạ nhận thấy Du huynh được tạo hóa ưu đãi hoàn toàn!
Châu Lệ Nhi mỉm cười :
- Các hạ nói mãi không chuẩn bị gì cả! Linh Quỷ sắp trở lại đó!
Dương Tử Giang cũng cười :
- Hắn bằng xương bằng thịt, tại hạ còn không sợ, xá gì hồn ma phách quỷ của hắn?
Bất giác không hẹn mà đồng, mọi người nhìn xuống chỗ xác Linh Quỷ nằm, chừng như lo sợ Linh Quỷ sống lại báo thù.
Nhưng chiếc xác đó đã rữa nát và đang tiêu hóa dần dần thành chất nước vàng vàng.
Trông thấy sự kiện thể xác của Linh Quỷ, Du Bội Ngọc nhớ đến trường hợp của Tạ Thiên Bích giả hiệu ngày nào cũng thi xác như vậy trước mắt chàng, trong một cơn mưa gió.
Chàng rùng mình.
Nhưng chàng lại nghĩ, nhận ra hai trường hợp phi tang giống nhau...
Tạ Thiên Bích giả hiệu là đồng đảng của Du Phóng Hạc, còn Linh Quỷ?
Nếu Linh Quỷ là thủ hạ của Du Phóng Hạc, tại sao y chống đối Dương Tử Giang?
Y tìm đến Dương Tử Giang để hạ độc thủ, có phải do Du Phóng Hạc sai sử chăng? Tại sao Du Phóng Hạc muốn giệt trừ Dương Tử Giang?
Lão ngờ Dương Tử Giang và Hải Đông Thanh phản bội lão?
Một điều khó hiểu cho chàng là bọn Linh Quỷ, Dương Tử Giang đều có võ công cao tuyệt, họ hơn hẳn Du Phóng Hạc, vậy mà họ vẫn cúi đầu tuân mạng lịnh của Du Phóng Hạc!
* * * * *
Dù nghĩ vậy, Du Bội Ngọc không hỏi gì cả nơi Dương Tử Giang.
Chàng chỉ hỏi :
- Linh Quỷ tự xưng là “Mông Lung Vũ Trụ, Bao La Đất Trời", y có dụng ý gì qua mấy tiếng đó?
Dương Tử Giang trầm ngâm một lúc lâu :
- Sự tình quan hệ trọng đại, vả lại...
Bỗng có tiếng người nào đó vang lên :
- Linh Quỷ không bao giờ chết! Chẳng ai giết chết Linh Quỷ được! Hiện tai, Linh Quỷ trở lại báo thù đây!
Giọng nói y như giọng của Linh Quỷ lúc mới đến, nghe khó chịu vô cùng!
Và câu nói vừa dứt, một người xuất hiện nơi khung cửa.
Người đó chính là Linh Quỷ!
Hay nếu là một người nào khác, thì người khác đó giống Linh Quỷ như hai giọt nước.
Chiếc xác của Linh Quỷ trên nền nhà hoàn toàn tiêu tan mất!
Như vậy là không bao giờ Linh Quỷ chết? Không bao giờ ai giết Linh Quỷ chết được!
Và y đã trở lại báo thù?
Du Bội Ngọc và Dương Tử Giang còn phải rợn da gà, huống hồ Châu Lệ Nhi và Thiết Hoa Nương?
Cả hai cùng kêu lên khủng khiếp.
Dương Tử Giang bước tới, đỏan kiếm chớp lên, mũi kiếm bay đến yết hầu Linh Quỷ.
Đồng thời y đảo bộ qua bên tả Linh Quỷ cách ba bước.
Ngờ đâu, thân hình Dương Tử Giang chưa nhích động, thanh đao của Linh Quỷ đã rít gió chận trước rồi.
Đao chớp ba lượt chứng tỏ Linh Quỷ vung ba nhát, chận cừng Dương Tử Giang tại chỗ.
Nhưng chẳng nhát dao nào chạm trúng chiếc áo của Dương Tử Giang.
Điều đó chẳng phải do Dương Tử Giang né tránh, bởi y đứng cứng tại chỗ rồi.
Mà thanh đao chỉ bọc bên ngoài. Dương Tử Giang bất động thì thôi, bằng y nhúc nhích là bị đao chạm trúng liền.
Y như bị nhốt trong chiếc lồng đao quang.
Dương Tử Giang thu kiếm về, kích vào vầng đao quang đó.
Linh Quỷ chừng như đã đoán trước được thế nào Dương Tử Giang cũng phản ứng như vậy, vội trầm thanh đao xuống một chút, rồi đâm vào vai y.
Y tránh được nhát đao, song không làm sao nhích bàn chân được nửa tấc.
Bắt buộc y phải đứng trong tư thế đó giao thủ.
Mười chiêu qua, Dương Tử Giang cảm thấy bàn tay lành lạnh, mồ hôi đã đẫm ướt như nhúng tay vào nước.
Y lại nhận ra, dù chiêu kiếm biến hóa như thế nào, đối phương cũng biết trước mà ngăn chặn.
Cao thủ giao đấu, gặp trường hợp như vậy, là cầm chắc cái bại rồi.
Có khác nào hai người chơi cờ, con cờ chưa đưa ra, vừa định phải đi theo cái nước nào đó, bị đối thủ áng ngữ trước rồi, thành ra lúng túng.
Linh Quỷ cứ múa đao vun vút, miệng vẫn cười, nhưng cười lạnh, đao quang lạnh, ánh mắt cũng lạnh luôn.
Y gọi Dương Tử Giang, lạnh giọng bảo :
- Mỗi nhát đao cuả Linh Quỷ đều có thể giết các hạ như thường! Các hạ còn chống cự làm chi? Thà cứ xuôi tay chịu chết, khỏe hơn là vùng vẫy để chết một cách hằn hộc!
Tác giả :
Cổ Long