Huyết Phượng Cung
Chương 37: Tay nắm tay
Trời chậm rãi tối đen, trong cung đèn đuốc sáng không khác gì ban ngày, gió thổi lành lạnh, tối nay chính là yến tiệc rất lớn mừng Tấn Minh vương gia cùng Mạn phó tướng_Đại ca của quý phi nương nương chiến thắng trở về, trong cung một mảnh vui mừng, không khí lạnh cách mấy cũng không len lỏi được đến điện Di Hòa.
Giai Lệ để toàn bộ mái tóc dài mượt như thác nước của Mạn Châu ra sau người, rồi dùng một chiếc vòng hoàng kim thắt lại, trên chiếc vòng còn đính một số tua kim tuyến chảy xuôi xuống dưới.
Dưới ánh nến nhu hòa trong tẩm điện Chính Kiền cung, gương mặt Mạn Châu nổi bật vẻ đẹp tinh xảo non mịn, sáng bóng không tỳ vết, đôi lông mày được vẽ cong cong tinh tế như hai vầng trăng non, hàng lông mi dài và dày như cánh bướm say động lòng người làm nổi bật một đôi phượng mâu đen láy trong suốt như thủy tinh chiết xạ ánh sáng, ánh ra vẻ bình tĩnh thờ ơ vốn có trên người nàng…
“Vì sao phải trang điểm?" Mạn Châu vô tình hỏi Giai Lệ không ngừng tìm chọn y phục bên cạnh nàng.
Giai Lệ giống như người tìm được vùng đất mới, không ngừng thao thao bất tuyệt về thân phận cùng tầm quan trọng của nàng ngày hôm nay, nhiều đến mức Mạn Châu nghe phải nhíu mày, cuối cùng đều dựa theo yêu cầu của nàng ấy mà làm.
“ Cái này được rồi! “ Giai Lệ hết nhìn y phục trong tay mình, lại quan sát gương mặt không chút biểu cảm nào của quý phi nương nương, đôi mắt bình thường lạnh lùng lúc này còn hiện lên một chút đắc ý, “ Nương nương, những vị phi tần trong cung tối nay chắc chắn chỉ có chỗ làm nền cho người thôi. “
Mọi thứ cuối cùng hoàn tất, Mạn Châu ánh mắt không quan trọng nhìn chính mình trong gương đồng, trái ngược hoàn toàn với gương mặt hưng phấn của Giai lệ phía sau, nàng ta xả môi cười, cấp cấp mở miệng, “ Nương nương, chúng ta đi thôi, nô tỳ chưa nói với người là Hoàng thượng còn đợi ở bên ngoài đấy! “
“ Hoàng thượng? Ở bên ngoài? “ Mạn Châu hơi hơi nhíu mày. Tùy ý đi ra ngoài.
Cung Lệ Hoa vốn đang đứng đưa lưng về phía tẩm điện, nghe thấy tiếng màn lưu ly lay động thì chậm rãi nghiên người qua, hình ảnh lọt vào trong mắt lại khiến hắn giật mình, ánh sáng chiếu trên người nàng giống như làm cho khung cảnh xung quanh vật đổi sao rời, giống như ở đâu đó hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng tương tự này…
Trước mắt hắn bỗng nhiên hiện lên một khung cảnh phiêu dật, giữa rừng hoa Bỉ Ngạn, ai đó mặc một thân xiêm y màu đỏ, dây lưng thắt eo, mái tóc bồng bềnh ở sau người, gương mặt nàng diễm lệ tràn đầy nhu tình nhìn hắn, hai người được liên kết với nhau bởi một dải lụa đỏ, đứng ở đó nhìn nhau…. Giọng nói của nàng vang lên bi thương xen lẫn hạn phúc ‘Sa Hoa, cuối cùng cũng được chạm vào chàng. “
Ảo ảnh chợt lóe rồi biến mất, Cung Lệ Hoa kinh ngạc nhìn Mạn Châu đứng trước mặt mình, nhìn gương mặt bình tĩnh của nàng làm hắn có chút sững sờ, vừa rồi là cái gì vậy?
Mạn Châu cảm giác được Cung Lệ Hoa đang nhìn mình chăm chú, cảm xúc trong đó làm nàng không rõ ràng, đưa tay vén vài lọn tóc xõa trên vai, thấy hắn đột nhiên nhíu mày nhìn nàng thì đột nhiên lên tiếng: “ Làm sao vậy? “
Cung Lệ Hoa hồi phục tinh thần, đôi mắt sâu thẳm hẹp dài hiện ra thâm sâu khó đoán, khuôn mặt góc cạnh tuyệt mỹ làm người điên đảo của hắn đối diện gương mặt tinh xảo của Mạn Châu, cuối cùng hạ tầm mắt rồi xoay người ra ngoài: “ Đi thôi, tối nay biểu hiện tốt một chút “
Lý Cửu đi phía sau, thấy nàng không có ý đi theo thì cung kính mở miệng: “ Xin quý phi nương nương lên long liễn thôi! “
Long liễn chầm chậm lăn bánh, chẳng mấy chốc đã đi đến điện Di Hòa, từ bên ngoài không xa có thể nghe thấy tiếng đàn sao tưng bừng vui vẻ …
“ Hoàng thượng giá lâm, quý phi nương nương giá lâm “ Một thanh âm bén nhọn truyền đến từ bên ngoài, cả đại điện đang huyên náo nháy mắt yên tĩnh lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào đại môn chầm chậm mở ra kia, thật muốn nhìn xem vị trong truyền thuyết kia dài ngắn to nhỏ ra sao!
Khi mà hai con người giống như đôi thần tiên ấy dắt tay nhau tiến vào đại điện, trong khoảnh khắc đó đã hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn kinh diễm cùng mang theo sợ hãi lại đây.
Cung Lệ Hoa khoác long bào màu đen thêu hình rồng bằng chỉ vàng, giương nanh múa vuốt nhìn vô cùng dữ tợn, lại càng làm nổi bật sự anh tuấn, vĩ đại như một vị thần. Tấm màn bằng trân châu trên long miện khẽ lay động theo bước chân nghiêm trang càng làm toát ra vẻ thần bí vô cùng.
Bên cạnh hắn, Quý phi nương nương khoác phượng bào đỏ rực như máu rất xinh đẹp, kim tuyến thêu thành bức đồ án phượng hoàng giương cánh, sinh động như huy, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên vạn dặm không trung, ngao du phía chân trời, đầu đội mũ Bách Phượng, những hạt trân châu đính trên đầu khẽ lay động, càng làm dung nhan kia thêm thanh lệ, nổi bật phong thái và tài hoa đứng đầu thiên hạ.
Không ai đủ can đảm thắc mắc tại sao một vị phi tần lại dám ăn vận như vậy, bởi vì khắp Tây Lãnh quốc có ai không biết Quý phi nương nương chính là chủ nhân của Huyết Phượng cung.
Hai người vậy mà tay nắm chặt tay, bước lên tấm thảm màu đỏ ở phía trước, cùng đi đến chính giữa đại điện.
“ Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn vạn tuế, quý phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. “ Chỉ sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủ, chẳng biết người hồi phục tinh thần đầu tiên là ai, hắn cao giọng hô lên. Theo đó, tất cả mọi người trong điện đều đồng loạt bừng tĩnh, quỳ xuống cao giọng hô theo.
Nhất thời trong điện tràn ngập tiếng hô đinh tai nhức óc, vang vọng bốn phương.
Cung Lệ Hoa thả cước bộ đi giữa đám người, ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm liếc một lần, đến khi hai người ngồi vào vị trí của mình, Cung Lệ Hoa mới phất tay, lạnh nhạt nói: “ Bình thân. “
Hoàng thượng cuối cùng ngồi xuống rồi, Lý công công lập tức đưa cây phất trần ra hô lớn: “ Khai tiệc! “ Lúc này cung yến mới xem như chân chính bắt đầu.
Hắn vừa dứt lời liền có tiếng đàn sáo vang lên, vũ cơ từ bên trong nhẹ nhàng tới, theo điệu nhạc lắc lư thân mình, nhất thời trong điện hiện lên một cảnh thái bình thịnh thế.
Thái hậu ngồi đã đến từ sớm ngồi ở vị trí của mình, nhìn thấy Hoàng thượng cùng quý phi tay nắm tay đi cùng nhau thì tươi cười trên mặt hơi ngừng một chút, chờ Mạn Châu ngồi xuống thì đột nhiên thân thiết cười nói: “ Thân mình Mạn quý phi không khỏe, cần gì đến sớm như thế này? “
Cung La Y nghe lời nói bóng gió của mẫu hậu mình, khóe môi run run vài cái, đến sớm? Trong này ai không thấy quý phi này là người đến cuối cùng trong đám nữ nhân chứ? Ý Thái hậu còn không phải vì Mạn Phi Lạc cậy mình bị thương lại được hầu hạ trong tẩm cung của hoàng thượng, thịnh sủng mà kiêu, không coi quy củ trong cung ra gì sao?
Long ỷ của Hoàng thượng ở ngay cạnh Thái hậu, những lời này đương nhiên Cung Lệ Hoa nghe đến rõ ràng, nhưng hắn không làm ra phản ứng gì. Lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt xem đám vũ cơ ca múa của Mạn Phi Lạc, Cung La Y đột nhiên muốn lên tiếng thanh minh.
“ … Thừa dịp hôm nay là ngày vui mừng Tấn Minh vương gia cùng Mạn phó tướng chiến thắng trở về, hoàng thượng trước mặt văn võ bá quan cùng các vị gia quyến có việc tuyên cáo, mời Tấn Minh vương cùng Mạn phó tướng bước lên phía trước. “ Nhưng nàng ta còn chưa mở lời, giọng nói lanh lảnh cao vút của Lý công công lại một lần nữa vang lên, âm thanh huyên náo trong cung điện nhất thời lại vơi dịu đi một chút.
Mạn Châu từ nãy tới giờ đều không có lên tiếng, ngón tay thon dài tinh tế như ngọc miết miết chén ngọc tinh xảo trong tay, nhưng vừa nhìn rõ ràng hai bóng dáng bước ra từ trong đám người bên dưới, Mạn Châu cảm thấy hô hấp của mình bị kiềm hãm, dường như đang ở trong mộng
Giai Lệ để toàn bộ mái tóc dài mượt như thác nước của Mạn Châu ra sau người, rồi dùng một chiếc vòng hoàng kim thắt lại, trên chiếc vòng còn đính một số tua kim tuyến chảy xuôi xuống dưới.
Dưới ánh nến nhu hòa trong tẩm điện Chính Kiền cung, gương mặt Mạn Châu nổi bật vẻ đẹp tinh xảo non mịn, sáng bóng không tỳ vết, đôi lông mày được vẽ cong cong tinh tế như hai vầng trăng non, hàng lông mi dài và dày như cánh bướm say động lòng người làm nổi bật một đôi phượng mâu đen láy trong suốt như thủy tinh chiết xạ ánh sáng, ánh ra vẻ bình tĩnh thờ ơ vốn có trên người nàng…
“Vì sao phải trang điểm?" Mạn Châu vô tình hỏi Giai Lệ không ngừng tìm chọn y phục bên cạnh nàng.
Giai Lệ giống như người tìm được vùng đất mới, không ngừng thao thao bất tuyệt về thân phận cùng tầm quan trọng của nàng ngày hôm nay, nhiều đến mức Mạn Châu nghe phải nhíu mày, cuối cùng đều dựa theo yêu cầu của nàng ấy mà làm.
“ Cái này được rồi! “ Giai Lệ hết nhìn y phục trong tay mình, lại quan sát gương mặt không chút biểu cảm nào của quý phi nương nương, đôi mắt bình thường lạnh lùng lúc này còn hiện lên một chút đắc ý, “ Nương nương, những vị phi tần trong cung tối nay chắc chắn chỉ có chỗ làm nền cho người thôi. “
Mọi thứ cuối cùng hoàn tất, Mạn Châu ánh mắt không quan trọng nhìn chính mình trong gương đồng, trái ngược hoàn toàn với gương mặt hưng phấn của Giai lệ phía sau, nàng ta xả môi cười, cấp cấp mở miệng, “ Nương nương, chúng ta đi thôi, nô tỳ chưa nói với người là Hoàng thượng còn đợi ở bên ngoài đấy! “
“ Hoàng thượng? Ở bên ngoài? “ Mạn Châu hơi hơi nhíu mày. Tùy ý đi ra ngoài.
Cung Lệ Hoa vốn đang đứng đưa lưng về phía tẩm điện, nghe thấy tiếng màn lưu ly lay động thì chậm rãi nghiên người qua, hình ảnh lọt vào trong mắt lại khiến hắn giật mình, ánh sáng chiếu trên người nàng giống như làm cho khung cảnh xung quanh vật đổi sao rời, giống như ở đâu đó hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng tương tự này…
Trước mắt hắn bỗng nhiên hiện lên một khung cảnh phiêu dật, giữa rừng hoa Bỉ Ngạn, ai đó mặc một thân xiêm y màu đỏ, dây lưng thắt eo, mái tóc bồng bềnh ở sau người, gương mặt nàng diễm lệ tràn đầy nhu tình nhìn hắn, hai người được liên kết với nhau bởi một dải lụa đỏ, đứng ở đó nhìn nhau…. Giọng nói của nàng vang lên bi thương xen lẫn hạn phúc ‘Sa Hoa, cuối cùng cũng được chạm vào chàng. “
Ảo ảnh chợt lóe rồi biến mất, Cung Lệ Hoa kinh ngạc nhìn Mạn Châu đứng trước mặt mình, nhìn gương mặt bình tĩnh của nàng làm hắn có chút sững sờ, vừa rồi là cái gì vậy?
Mạn Châu cảm giác được Cung Lệ Hoa đang nhìn mình chăm chú, cảm xúc trong đó làm nàng không rõ ràng, đưa tay vén vài lọn tóc xõa trên vai, thấy hắn đột nhiên nhíu mày nhìn nàng thì đột nhiên lên tiếng: “ Làm sao vậy? “
Cung Lệ Hoa hồi phục tinh thần, đôi mắt sâu thẳm hẹp dài hiện ra thâm sâu khó đoán, khuôn mặt góc cạnh tuyệt mỹ làm người điên đảo của hắn đối diện gương mặt tinh xảo của Mạn Châu, cuối cùng hạ tầm mắt rồi xoay người ra ngoài: “ Đi thôi, tối nay biểu hiện tốt một chút “
Lý Cửu đi phía sau, thấy nàng không có ý đi theo thì cung kính mở miệng: “ Xin quý phi nương nương lên long liễn thôi! “
Long liễn chầm chậm lăn bánh, chẳng mấy chốc đã đi đến điện Di Hòa, từ bên ngoài không xa có thể nghe thấy tiếng đàn sao tưng bừng vui vẻ …
“ Hoàng thượng giá lâm, quý phi nương nương giá lâm “ Một thanh âm bén nhọn truyền đến từ bên ngoài, cả đại điện đang huyên náo nháy mắt yên tĩnh lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào đại môn chầm chậm mở ra kia, thật muốn nhìn xem vị trong truyền thuyết kia dài ngắn to nhỏ ra sao!
Khi mà hai con người giống như đôi thần tiên ấy dắt tay nhau tiến vào đại điện, trong khoảnh khắc đó đã hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn kinh diễm cùng mang theo sợ hãi lại đây.
Cung Lệ Hoa khoác long bào màu đen thêu hình rồng bằng chỉ vàng, giương nanh múa vuốt nhìn vô cùng dữ tợn, lại càng làm nổi bật sự anh tuấn, vĩ đại như một vị thần. Tấm màn bằng trân châu trên long miện khẽ lay động theo bước chân nghiêm trang càng làm toát ra vẻ thần bí vô cùng.
Bên cạnh hắn, Quý phi nương nương khoác phượng bào đỏ rực như máu rất xinh đẹp, kim tuyến thêu thành bức đồ án phượng hoàng giương cánh, sinh động như huy, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên vạn dặm không trung, ngao du phía chân trời, đầu đội mũ Bách Phượng, những hạt trân châu đính trên đầu khẽ lay động, càng làm dung nhan kia thêm thanh lệ, nổi bật phong thái và tài hoa đứng đầu thiên hạ.
Không ai đủ can đảm thắc mắc tại sao một vị phi tần lại dám ăn vận như vậy, bởi vì khắp Tây Lãnh quốc có ai không biết Quý phi nương nương chính là chủ nhân của Huyết Phượng cung.
Hai người vậy mà tay nắm chặt tay, bước lên tấm thảm màu đỏ ở phía trước, cùng đi đến chính giữa đại điện.
“ Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn vạn tuế, quý phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. “ Chỉ sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủ, chẳng biết người hồi phục tinh thần đầu tiên là ai, hắn cao giọng hô lên. Theo đó, tất cả mọi người trong điện đều đồng loạt bừng tĩnh, quỳ xuống cao giọng hô theo.
Nhất thời trong điện tràn ngập tiếng hô đinh tai nhức óc, vang vọng bốn phương.
Cung Lệ Hoa thả cước bộ đi giữa đám người, ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm liếc một lần, đến khi hai người ngồi vào vị trí của mình, Cung Lệ Hoa mới phất tay, lạnh nhạt nói: “ Bình thân. “
Hoàng thượng cuối cùng ngồi xuống rồi, Lý công công lập tức đưa cây phất trần ra hô lớn: “ Khai tiệc! “ Lúc này cung yến mới xem như chân chính bắt đầu.
Hắn vừa dứt lời liền có tiếng đàn sáo vang lên, vũ cơ từ bên trong nhẹ nhàng tới, theo điệu nhạc lắc lư thân mình, nhất thời trong điện hiện lên một cảnh thái bình thịnh thế.
Thái hậu ngồi đã đến từ sớm ngồi ở vị trí của mình, nhìn thấy Hoàng thượng cùng quý phi tay nắm tay đi cùng nhau thì tươi cười trên mặt hơi ngừng một chút, chờ Mạn Châu ngồi xuống thì đột nhiên thân thiết cười nói: “ Thân mình Mạn quý phi không khỏe, cần gì đến sớm như thế này? “
Cung La Y nghe lời nói bóng gió của mẫu hậu mình, khóe môi run run vài cái, đến sớm? Trong này ai không thấy quý phi này là người đến cuối cùng trong đám nữ nhân chứ? Ý Thái hậu còn không phải vì Mạn Phi Lạc cậy mình bị thương lại được hầu hạ trong tẩm cung của hoàng thượng, thịnh sủng mà kiêu, không coi quy củ trong cung ra gì sao?
Long ỷ của Hoàng thượng ở ngay cạnh Thái hậu, những lời này đương nhiên Cung Lệ Hoa nghe đến rõ ràng, nhưng hắn không làm ra phản ứng gì. Lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt xem đám vũ cơ ca múa của Mạn Phi Lạc, Cung La Y đột nhiên muốn lên tiếng thanh minh.
“ … Thừa dịp hôm nay là ngày vui mừng Tấn Minh vương gia cùng Mạn phó tướng chiến thắng trở về, hoàng thượng trước mặt văn võ bá quan cùng các vị gia quyến có việc tuyên cáo, mời Tấn Minh vương cùng Mạn phó tướng bước lên phía trước. “ Nhưng nàng ta còn chưa mở lời, giọng nói lanh lảnh cao vút của Lý công công lại một lần nữa vang lên, âm thanh huyên náo trong cung điện nhất thời lại vơi dịu đi một chút.
Mạn Châu từ nãy tới giờ đều không có lên tiếng, ngón tay thon dài tinh tế như ngọc miết miết chén ngọc tinh xảo trong tay, nhưng vừa nhìn rõ ràng hai bóng dáng bước ra từ trong đám người bên dưới, Mạn Châu cảm thấy hô hấp của mình bị kiềm hãm, dường như đang ở trong mộng
Tác giả :
Cung Trường Nguyệt