Huyết Mạch Thiên Tôn
Chương 34 34 Tỉnh Ngộ
Giữa sườn núi Đăng Thiên Phong, Bạch Vân Phi một thân áo trắng phiêu diêu như tiên nhân di thế lẻ loi nhìn thân ảnh của người trẻ tuổi đó trong hẻm Đồng nhân, ánh mắt lóe lên vẻ tán thưởng, mơ hồ còn có một tia kỳ vọng, khẽ nói: "Chỉ còn một chút nữa thôi, không biết người thiếu niên này có thể phá vỡ số mệnh bán giáp của dãy Khai Dương ta không!"
Gần trăm năm nay, dãy Khai Dương dần dần xuống dốc, đặc biệt là trong 30 năm nay càng không có một ai có thể đánh thông qua toàn bộ 800 mét hẻm Đồng Nhân, chưa nói đến so kè với những thế hệ nhân tài của dãy mạnh nhất - dãy Thiên Xu, mà chỉ so với dãy trước nay vẫn luôn phải chịu khuất phục là dãy Diêu Quang cũng có nhiều chỗ không bằng!
"Sắp tới 780 mét hẻm Đồng Nhân rồi, vậy...!vậy mà vẫn chưa phải là cực hạn, đáng sợ! Thật sự quá đáng sợ! Lẽ nào hắn...!lẽ nào hắn có thể đả thông 800 mét hẻm Đồng Nhân ư?"
"Không thể nào! Tên tiểu tử này tuyệt đối không thể đột phá 800 mét hẻm Đồng Nhân được...", Trần Kiến Hoa trống ngực đập kịch liệt, trong lòng liên tục rống giận, biểu hiện của đệ tử tạp dịch có liên quan trực tiếp đến việc đánh giá của mấy chủ sự bọn họ, Dương Hiên càng tỏ ra yêu nghiệt thì lão đối đầu Triệu Nhất Minh của hắn ta càng đạt được lợi ích lớn.
Nếu như Dương Hiên có thể thông qua 800 mét hẻm Đồng Nhân thì Mặc Trúc Phong thậm chí có thể một bước lên tiên trở thành Tạp Dịch Phong nhất đẳng, khiến Triệu Nhất Minh chân chính có tư cách ngang vai ngang vế cùng với hắn ta, việc này tuyệt đối không phải là điều mà hắn ta muốn thấy.
Một đôi mắt tam giác giống như rắn độc nhìn chằm chằm vào Dương Hiên, đột nhiên gương mặt âm lãnh của Trần Kiến Hoa lóe lên vẻ điên cuồng nói: "Triệu sư huynh, có dám cược thêm với ta lần nữa không?"
Giọng nói của hắn ta có vẻ hơi khàn khàn, mang theo sự điên cuồng mà chỉ có mấy dân cờ bạc mới có, 10 miếng linh thạch và cả viên Uẩn Mạch đan gần như là phân nửa tích lũy của hắn ta, cứ như vậy thua cho Triệu Nhất Minh thì hắn ta thật sự rất không cam lòng!
Triệu Nhất Minh nhếch miệng cười, nói: "Vẫn còn cược? Trần sư đệ, ngươi không sợ sẽ thua vi huynh thêm nữa sao?"
"Triệu sư huynh nếu như sợ thua, không có gan cược thêm một lần nữa với tiểu đệ, vậy coi như tiểu đệ chưa nói gì!"
Mời tướng chi bằng khích tướng, mặc dù kế khích tướng có hơi lỗi thời nhưng vẫn luôn mang lại hiệu quả kỳ diệu, đặc biệt là kết hợp với vẻ mặt tỏ ra khinh miệt của Trần Kiến Hoa thì càng phát huy tác dụng hơn.
"Sợ? Triệu Nhất Minh ta sống ngần đấy năm, còn không biết chữ này viết như thế nào đó!", Triệu Nhất Minh nhướn mày, cười khẩy nói: "Nói đi! Lần này ngươi muốn cược thế nào?"
"Nếu như mọi người đều đã nói Dương Hiên có hy vọng phá vỡ số mệnh bán giáp, thông qua 800 mét hẻm Đồng Nhân, vậy chúng ta cứ lấy việc này để cược thêm lần nữa đi!"
"Việc này...", nghe vậy, ánh mắt Triệu Nhất Minh chợt toát lên vẻ ngập ngừng, trong lúc nói chuyện, Dương Hiên đã giết vào trong 780 mét hẻm Đồng Nhân rồi, nhưng lúc này tốc độ của Dương Hiên rõ ràng đã giảm xuống không ít, mặc dù không đến mức cất bước khó khăn, nhưng cũng không khá hơn là bao.
Khổ luyện 10 ngày, tu vi của Dương Hiên tiến triển cực nhanh, cộng thêm tác dụng của viên Thông Mạch đan thượng phẩm, hắn hiện nay cũng chỉ còn cách lục trọng thiên trung kỳ một bước nữa thôi, mà huyết mạch của bản thân lại càng vượt qua Tam Kiệt Nhất Tiên, vẻn vẹn chỉ cách một tia nữa là có thể tấn cấp lên huyết mạch bát phẩm trung đẳng, kết hợp với cảnh giới tinh thần vượt xa tu vi của hắn thì hắn có thể dễ dàng bạo phát ra 12 tầng, 15 tầng lực lượng, thậm chí còn cao hơn.
Nhưng đám đồng nhân đó cũng không phải vật trang trí, đặc biệt là vùng cấm địa 80 mét cuối cùng, mỗi bức tượng đồng nhân đều có lực lượng không dưới võ giả thất trọng thiên, đến giờ phút này cũng đã đang từng bước chạm đến cực hạn của Dương Hiên rồi!
"Không biết ai vừa nói, sống đến ngần này năm cũng không biết chữ sợ là gì?"
Nghe ngữ điệu âm dương quái khí đó của Trần Kiến Hoa, Triệu Nhất Minh chỉ cảm thấy khí huyết xông thẳng lên đỉnh đầu, chợt thốt ra: "Ngươi muốn cược cái gì?"
"Đây là Thanh Tịnh Tâm Ngọc, chỉ cần Dương Hiên có thể đánh thông hẻm Đồng Nhân, viên Thanh Tịnh Tâm Ngọc này sẽ là của sư huynh!", dứt lời, một viên cổ ngọc toát lên ánh sáng lập lòe dịu mắt xuất hiện trên tay của Trần Kiến Hoa.
"Thanh Tịnh Tâm Ngọc?", Triệu Nhất Minh nuốt nước miếng, hô hấp chớp mắt trở nên gấp rút.
Thanh Tịnh Tâm Ngọc không hề có tác dụng công kích phòng ngự nào, nhưng giá trị cực cao, so với nhiều linh binh cực phẩm thì chỉ có hơn chứ không kém, chính là bảo ngọc phụ trợ hiếm có trên đời, không chỉ có thể tập hợp linh khí đất trời, tăng tốc tu luyên, mà còn có thể giúp ngưng thần tĩnh tâm, diệt trừ tâm ma.
Trần Kiến Hoa có thể từ cảnh giới lục trọng thiên nhảy vọt lên trở thành cao thủ chuẩn cửu trọng thiên chỉ vỏn vẹn trong vòng mấy năm ngắn ngủi cũng có không ít sự giúp đỡ từ viên Thanh Tịnh Tâm Ngọc này.
"Ngươi muốn cược cái gì?"
"Sự đệ cũng không làm khó sư huynh, như vậy đi, nếu như sư đệ may mắn thắng cuộc thì xóa bỏ toàn bộ những thứ mà thua cho huynh trước đó, huynh đưa thêm cho ta 10 miếng linh thạch nữa là được!", Trần Kiến Hoa khẽ cười, tỏ ra vẻ cho ngươi chiếm được lợi ích rồi đó.
Nghe vậy, Triệu Nhất Minh suýt chút nữa là không thở nổi, phải biết rằng linh binh cực phẩm bình thường giá trị cũng chỉ khoảng trên dưới mười miếng linh thạch, mặc dù Thanh Tịnh Tâm Ngọc hiếm có, nhưng 10 miếng linh thạch cũng là cực hạn rồi, tên Trần Kiến Hoa này lại mở miệng ra đòi 20 miếng linh thạch thì không nói gì, nhưng lại còn muốn ông ta nộp cả Uẩn Mạch đan ra, quả thật là coi ông ta là con dê béo không biết gì để làm thịt ư!
"Trần sư đệ, người quang minh chính đại không nhiều lời, hai miếng! Nhiều nhất ta chỉ thêm được hai miếng linh thạch thôi!"
"Triệu sư huynh, việc này...!như vậy không thỏa đáng, Thanh Tịnh Tâm Ngọc là bảo ngọc hỗ trợ hiếm có trên đời đó!", Trần Kiến Hoa có chút khó dễ nhìn Triệu Nhất Minh nói.
Mặc dù 12 miếng linh thạch, cộng thêm viên Uẩn Mạch Đan đã là cái giá có chút vượt quá viên Thanh Tịnh Tâm Ngọc rồi, nhưng linh thạch thì có ai là không kiếm lại được chứ!
Triệu Nhất Minh làm như không hề nghe thấy lời Trần Kiến Hoa nói, tiếp tục đáp lời: "Còn nữa, tiền đặt cược lần này không bao gồm viên Uẩn Mạch đan!", viên Uẩn Mạch đan rất quan trọng với thương thế của ông ta, tuyệt đối không thể dễ dàng để mất được!
"Cái gì? Không thể vậy được!", Trần Kiến Hoa nháy mắt nâng cao tông giọng lên, chỉ có mỗi 12 miếng linh thạch mà cũng đòi so sánh với viên Thanh Tịnh Tâm Ngọc của hắn ta ư.
"Không muốn à? Vậy thì đừng cược nữa!", Triệu Nhất Minh cười khẩy một tiếng, hiện tại ông ta đang chiếm thế chủ động, hơn nữa nói thật thì nếu không phải Trần Kiến Hoa dùng kế khích tướng thì ông ta cũng không muốn cược thêm với hắn ta, Dương Hiên có thể thông qua 800 mét hẻm Đồng Nhân hay không, ông ta thật sự cũng không quá nắm chắc!
"Việc này...!ta...", quanh co lắp bắp một hồi, ánh mắt Trần Kiến Hoa toát lên sự điên cuồng, cắn răng nói: "Được! Ta cược với huynh!"
Lúc này, Trần Kiến Hoa đã hoàn toàn thua đến đỏ mắt rồi, trở thành một con bạc vì để gỡ gạc lại mà không tiếc tất cả!
...!
"10 mét cuối...!cuối cùng rồi, lẽ nào...!lẽ nào hắn thật...!thật sự có hy vọng đột phá số mệnh 30 năm nay của dãy Khai Dương ta ư?", bên ngoài hẻm Đồng Nhân, vô số người không khỏi tự chủ kiềm chế hô hấp trở nên gấp rút, hy vọng có thể nhìn thấy được kỳ tích.
"9 mét cuối cùng, 9 mét cuối cùng...!5 mét cuối cùng...".