Huyết Hải Thâm Thù
Chương 8: Trên đường tìm Bước Đao Vương

Huyết Hải Thâm Thù

Chương 8: Trên đường tìm Bước Đao Vương

Hai ngày sau, Dương Hoa đã đến vùng núi rừng Sài Đạt Mộc, núi nối tiếp núi, rừng lại tiếp rừng, đi ròng rã cả ngày trời mới tới miền cao nguyên. Đã hai ngày bôn ba trên đường, chàng chưa hề gặp qua một bóng người.

Rừng núi trùng điệp yên tĩnh quá khiến chàng lấy làm kỳ lạ, không hiểu tại sao đã hai ngày vào đến địa giới Sài Đạt Mộc mà chàng chưa gặp một nghĩa quân nào cả.

Xem lại địa đồ do Kim Bích Y trao tặng, rõ ràng chàng đã đi đúng đường, không xa bản doanh của nghĩa quân bao nhiêu, đáng lẽ ra chàng phải gặp những toán nghĩa quân đi tuần tiễu mới hợp lý chứ?

Nhìn bản đồ, chàng lại nhớ tới Kim Bích Y, nhớ tới cả Úy Trì Quýnh, trong bụng cồn cào như có kiến bò vì câu nói của lão già: “Ôi! Tính lại thì đến chén rượu của nhà họ Giang ta cũng không uống được nữa!" Sao lại có họ Giang vào đây? Phải chăng lão rình mò ở khách điếm là do sự nhờ cậy của nhà họ Giang? Tuy Úy Trì Quýnh không nói rõ ràng nhưng theo như ý hiển nhiên đã biểu lộ, lão đã theo lời ủy thác của Giang Hải Thiên có lẽ tìm hiểu Kim Bích Y để làm mai cho con trai của mình là đệ nhị công tử Giang sư huynh của Bích Y. Trong bụng chàng có phần đau khổ khi so sánh thân phận mình với Giang sư huynh: “Hai nhà họ Kim và họ Giang môn đăng hộ đối, con trai của Giang đại hiệp phối hợp với con gái Kim đại hiệp thì trên đời này còn gì đẹp bằng? Còn ta là cái gì? Chẳng qua giống như lời của ca ca nàng mắng ta ‘khinh bạc vô hạnh’ mà thôi".

Chàng ảo não nhìn ra núi rừng trùng điệp không biết đâu là bờ bến, hốt nhiên lại nhớ đến câu nói của Kim Bích Y: “Trời đất vô cùng rộng rãi, cần gì để ý đến một chút ân oán không liên quan gì đến đại cục?" Đúng vậy, trời đất vô cùng rộng rãi, bây giờ nàng đang ở đâu, trước cảnh trời đất rộng rãi như thế này mà đem chút tình riêng vụn vặt ra so kể, chẳng là đáng cười đáng chê lắm ư?

Bên tai chàng bỗng nhiên có tiếng nước đổ ầm ầm như thiên binh vạn mã, tiếng kêu chấn động cả một góc rừng, đi một đoạn nữa chàng thấy trước mặt có ngọn thác cao từ đỉnh núi muôn trượng đổ xuống, nước trong đụng vào những tảng đá hai bên bắn tung lên một làn sương mù mờ mịt. Cảnh thác đổ thật mỹ lệ và hùng vĩ. Chàng lần theo ngọn suối đi xuống tận chân thác cúi xuống uống một ngụm nước mát lạnh và ngọt lịm, thuận tay chàng vốc một vốc nước lên rửa mặt cho tỉnh táo.

Hốt nhiên giữa tiếng thác đổ ầm ào đó xen vào có tiếng tiêu vi vút vọng đến từ trên đỉnh thác, âm thanh dần dần nghe rõ rồi đến gần mới biết nội công của người thổi tiêu là cực kỳ thâm hậu.

Nhưng sự thâm hậu nội công của người thổi sáo chưa làm chàng kinh dị bằng chính khúc tiêu ấy. Vì nó rất nhu hòa thích tai và vì nó đối với chàng rất thân thuộc, đó chính là điệu Giang Nam khúc điệu mà trong tâm khảm chàng vẫn còn nhớ như in đã nghe từ lúc còn năm ba tuổi ở quê nhà. Điệu Giang Nam khúc này do Tống Đằng Tiêu sáng tác và phổ vào ống tiêu tạo thành những âm thanh nhu hòa nhưng tha thiết.

Tiếng tiêu vi vu đến gần chàng, bấy giờ chàng mới biết bên cạnh Tống Đằng Tiêu thổi lên còn xen lẫn cả giọng nữ nhân ngâm theo nữa, giọng ngâm và tiếng tiêu họa vào nhau:

Hoa thuyền đối tửu Tây hồ bảo

Cấp quản phiền huyền

Ngọc trản thôi truyền

Ẩn phiếm bình ba nhậm túy niên

Hành vân khước tại hành chu hạ

Không thủy trừng tiên

Phủ ngưỡng lưu liên

Nghi thị hồ trung biệt hữu thiên.

(Thuyền hoa cùng với rượu nồng

Tiếng huyền tiếng quản não nùng bấy thay

Chén ngọc sẵn đã dọn bày

Sóng xao nhè nhẹ giấc say mơ màng

Hành vân thuyền lướt một xoang

Khiến ai luống những bàng hoàng vì ai

Mênh mông một cõi đất trời)

Lời thơ hòa vào tiếng tiêu khiến người nghe cảm thấy lòng buồn tiêu sắt.

Dương Hoa tuy không am tường âm nhạc và ca từ nhưng vẫn cảm được khí vị ảo não trong những lời du dương ấy, chàng thầm nghĩ: “Đúng là khúc tiêu năm xưa của Tống Đằng Tiêu, nhưng năm xưa là còn ở tại Giang Nam, có Tây Hồ đại biểu cho sự mỹ lệ còn bây giờ ở đây phong quang cảnh khí khác hẳn Giang Nam, Tống thúc thúc vì sao lại thổi khúc này?".

Tiếng tiêu đột nhiên ngừng hẳn. Giọng người nữ rằng :

- Tiêu ca, ca ca vẫn chưa quên được Tây Hồ ư?

Dương Hoa ẩn thân sau một tảng đá nhìn lên trên cao chỉ thấy một nam một nữ bên thác nước cùng ngồi song song bên nhau, trung niên nam tử quả nhiên là Tống Đằng Tiêu, còn người nữ nhân có lẽ là ái thê của họ Tống? Thì ra chàng nghĩ không sai, đó đúng là vợ của Tống Đằng Tiêu, tên gọi là Lã Tư Mỹ.

Tống Đằng Tiêu than dài một tiếng :

- Đúng đó, tính đốt ngón tay, đã hai mươi năm trời ta không có dịp quay về, không biết quê nhà có gì thay đổi không?

Lã Tư Mỹ cười đáp :

- Đại ca, thiếp nghĩ chàng không chỉ nhớ nhà mà thôi đâu, chàng còn nhớ người nữa đó!

- Cũng không sai, mỗi lần nhớ quê hương, ta lại nhớ cả Mạnh Nguyên Siêu, Vân Tử La đồng du Tây Hồ thuở nọ, nàng không bằng lòng sao?

Lời ấy làm Dương Hoa động tâm, Vân Tử La? Có phải là mẫu thân của chàng chăng?

Lã Tư Mỹ cười rất tươi :

- Thiếp cũng mười phần nhớ đến Vân thư thư. Ôi! Không biết mộ phần của thư thư ở Tiểu Kim Xuyên có được ai chăm sóc chăng? Năm nay có lẽ chúng ta cũng nên đến thăm mộ của thư thư mới được!

- Nàng khỏi phải bận tâm, Nguyên Siêu đã nhờ người đến chăm sóc mộ phần ấy rồi, vả lại Tiểu Kim Xuyên nằm nơi xa xôi, người thường ít ai tới đó phá quấy được đâu!

- Nhắc tới Mạnh sư ca, thiếp lấy làm thương cảm quá, khi Vân thư thư đã mất cả năm rồi mà Mạnh sư ca vẫn còn đau khổ như bản thân mình đã chết!

- Mạnh sư ca thương tâm là phải, nàng không biết rằng y với Tử La ngày xưa yêu nhau đến độ...

- Sao thiếp lại không biết? Thiếp đã từng vì Mạnh Nguyên Siêu đến thăm Vân thư... Ôi, đúng là tạo hóa đùa người...

- Lẽ ra hai người đã trở thành phu phụ nhưng không hiểu sao sau đó Tử La lại một mình đến ở Tiểu Kim Xuyên mà không cho Nguyên Siêu hay biết.

- Bởi vì lúc ấy Mạnh sư ca đã có người vợ đầu là Vô Song muội rồi, theo thiếp biết, Tử La không muốn phá vỡ hạnh phúc của Vô Song muội nên đành hy sinh mối tình của nàng, tự ý bỏ đi...

Lã Tư Mỹ thở dài :

- Mong rằng hạnh phúc bên Vô Song muội sẽ làm Mạnh sư ca nguôi dần đau khổ, dần dần bình yên trở lại.

Tống Đằng Tiêu không đáp gì, nhấc ống tiêu lên thổi tiếp một khúc nhạc nữa.

Lã Tư Mỹ nói tiếp :

- Tiếc rằng không có Mạnh sư ca ở đây. Còn nhớ lúc cùng nhau ở Tiểu Kim Xuyên, sư ca rất ưa thích tiếng tiêu của đại ca.

Dương Hoa vẫn ẩn thân sau tảng đá nghe trộm những lời qua lại của họ, bất giác bụng bảo dạ: “Té ra chuyện tình của mẹ ta và Mạnh Nguyên Siêu là có thật? Hừ, có lẽ hoàn toàn do họ Mạnh lừa gạt mẹ ta". Trong sự việc này, chàng không có chút nào oán ghét thân mẫu của chàng mà càng thêm hận thù Mạnh Nguyên Siêu rồi từ Mạnh Nguyên Siêu đâm ghét lây cả Tống Đằng Tiêu.

Trong lòng tức tối không biết tự lúc nào Dương Hoa đã gây ra tiếng động, Tống Đằng Tiêu hỏi vọng xuống :

- Ai ở dưới đó?

Dương Hoa nhảy ra khỏi chỗ nấp, đi vòng qua thác nước leo lên trên sườn núi.

Đã qua mười hai năm, Tống Đằng Tiêu từ một thanh niên đã biến thành trung niên nhưng dung mạo không thay đổi nhiều lắm, còn Dương Hoa từ một cậu bé bảy tuổi trở thành một thanh niên mười tám, mười chín tuổi khiến Tống Đằng Tiêu không thể nào nhận ra được.

Tống Đằng Tiêu nhìn qua dáng cách của chàng biết ngay không phải thổ dân ở vùng đất này mà là từ ngoại địa đến liền sinh nghi tâm hỏi :

- Ngươi là ai, đến đây làm gì?

Lúc ấy tâm tình của Dương Hoa cực kỳ phức tạp, từ thuở nhỏ Tống Đằng Tiêu đã bảo bọc chàng, đối với chàng rất tốt, chàng rất cảm kích nhưng từ khi Dương Mục gieo vào trong lòng chàng những lời ác độc rằng Tống Đằng Tiêu hoàn toàn làm theo lời ủy thác của Mạnh Nguyên Siêu. Đối với những lời của Dương Mục tuy chàng vẫn bán tín bán nghi nhưng cũng không thể khiến chàng sinh ác cảm với Tống Đằng Tiêu nên hôm nay gặp họ Tống, mắt chàng rực lên tia lửa giận dữ. Tống Đằng Tiêu kinh ngạc :

- Ta hỏi ngươi, ngươi không trả lời, sao còn trừng mắt nhìn ta thế?

Dương Hoa lặp lại đúng câu hỏi Đằng Tiêu hỏi chàng :

- Ngươi là ai? Đến đây làm gì?

Tống Đằng Tiêu càng kinh ngạc hơn khi thấy vẻ hằn thù trọng giọng nói của Dương Hoa, bèn nói :

- Sao ngươi lại hỏi ta câu hỏi ta hỏi ngươi?

Dương Hoa lạnh lùng gằn giọng :

- Thế ra chỉ một mình ngươi mới có quyền hỏi hay sao?

Lã Tư Mỹ can thiệp :

- Đại ca không nên nóng nảy.

Rồi quay nhìn Dương Hoa, âm thanh hết sức ôn hòa :

- Chúng ta là phu phụ ở đây đã lâu, tiểu ca, hình như tiểu ca mới ở xa đến đây, vì ở đây rất ít khi có khách đến nên phu quân ta mới phải hỏi đó.

Giọng nói của nàng đã rất nhu hòa dịu ngọt nhưng vẫn không làm Dương Hoa đổi thái độ, chàng hỏi lại, vẫn lạnh lùng :

- Vợ chồng ngươi ở đây lâu là từ bao giờ?

Tống Đằng Tiêu không còn nhịn được cơn giận, quát to :

- Ngươi hỏi điều ấy làm chi?

- Có phải trước khi đến đây ở, các ngươi cũng từ ngoại địa đến không?

- Nếu phải thì sao?

Chàng cười nhạt :

- Không sao cả, chúng ta đều là những người ngoại địa đến đây. Ngươi đến được sao ta không đến được?

Nói xong câu ấy, chàng bước tới vài bước nhưng Tống Đằng Tiêu đã ngăn lại :

- Không được đi tới.

Dương Hoa trừng mắt :

- Ngươi làm gì ta?

Tống Đằng Tiêu nổi giận :

- Nếu không nói rõ tên tuổi lý do, ta không dung cho ngươi đâu!

Chàng cười nhạt :

- Đường đi chung mà ngươi cũng cấm? Ngươi có khinh người quá không?

- Không nói nhiều, ngươi đến đây với ý định gì, nói mau!

- Hà, ta chưa bao giờ thấy ai ngang ngược như ngươi, nếu muốn thử sức nhau cứ việc ra tay.

Tống Đằng Tiêu nửa giận nửa buồn cười :

- Tiểu tử định tìm đến đây để đánh nhau à? Thật là không biết trời cao đất dày, coi ta đây.

Thân ảnh lướt qua đứng chặn ngang trước mặt Dương Hoa, trảo thế đập vào người chàng liền. Lã Tư Mỹ vội vàng chạy lại :

- Chưa biết tiểu tử là người thế nào, đại ca, xin đừng đả thương y.

Tống Đằng Tiêu vừa trả lời “Ta biết rồi" ngũ chỉ đã như năm cái móc câu chớp nhoáng chụp xuống xương tỳ bà của Dương Hoa. Chàng vừa nghiêng vai trầm mình xuống đỡ đòn vừa kịp nói :

- Ngươi tưởng đánh trúng ta là dễ ư?

Rồi cũng vươn trảo công đánh trả lại.

Tống Đằng Tiêu không thể ngờ chàng lại ra chiêu mau đến thế, vội vàng thu trảo lại biến chiêu thành chưởng sử dụng cầm nã thủ pháp đánh vào hổ khẩu của chàng. Dương Hoa hoành ngang chưởng thành đao thuận thế chém xuống, thế này rất ác liệt tên là Hoành Vân Đoạn Phong.

Song chưởng hai bên chạm nhau phát ra một tiếng “bùng", Tống Đằng Tiêu phải lùi tới ba bước trong khi Dương Hoa chỉ hơi chấn động. Xét về công lực, thực ra chàng chưa bằng họ Tống được nhưng vì y quá bất ngờ mới chỉ sử dụng nửa phần công lực, sợ Dương Hoa bị đả thương, không ngờ lại bị chưởng lực của chàng áp đảo. Lã Tư Mỹ hoảng kinh vội vàng la lên :

- Đại ca, đại ca không sao chứ? Tiểu tử này đáng nghi thật, đại ca hạ thủ nên lưu tình!

Tống Đằng Tiêu hậm hực :

- Có thể nói đến chín phần mười tiểu tử này là tay sai của bọn nhà Thanh, nàng yên tâm, ta có đủ bản lãnh để đối phó.

Nói xong xuất chiêu liền, lần này Tống Đằng Tiêu không dám khinh suất, đánh liền một lúc mười tám chiêu tấn công.

Dương Hoa vươn chỉ để thay kiếm còn tay kia lấy chưởng làm đao đánh ngang chém dọc, chiêu số vô cùng kỳ ảo. Tống Đằng Tiêu là một tay võ học đại gia mà cũng không thể đoán ra chiêu số của chàng, trong bụng càng lấy làm kinh lạ.

Tống Đằng Tiêu đã đánh đến chiêu thứ mười bảy mà vẫn chưa chiếm được chút ưu thế nào, y hoảng hốt bụng bảo dạ: “Ta không thủ thắng nổi một đứa nhỏ chưa ráo máu đầu sẽ khiến người ta cười cho đến mất mặt". Nên biết họ Tống là người tâm cao khí ngạo, tuy ở đây không có ai khác ngoài người vợ của y nhưng y vẫn lấy làm tự thẹn, trong lòng đâm ra nóng nảy muốn sử dụng độc chiêu mau kết thúc trận đấu.

Song chưởng của y như bay lượn trên không đột ngột quành trở lại hạ một chiêu rất nổi tiếng Tam Hoàn Lộng Nguyệt, trong chiêu lồng thêm chiêu, trong thế ẩn thêm thế, buộc Dương Hoa không thể tiếp chiêu.

Trong đạo võ học, thiên về công hay thủ đều có sự lợi và sự hại của nó, Tống Đằng Tiêu kể về công pháp chỉ là sở đoản nên không thể ngờ dự tính của y sai cả, y không buộc được Dương Hoa tránh chưởng, trái lại, chàng đối chưởng liền.

Một tiếng “bùng" dữ dội hơn lần trước, lần này Dương Hoa phải thối lui ba bước, Tống Đằng Tiêu vẫn đứng yên chỗ cũ, nhưng trong chớp mắt đầu gối y bỗng gập xuống, thân hình y đổ xuống phía trước, nhưng phản ứng của y cực kỳ mau lẹ, thân hình vừa đổ xuống, tay y đã chống đất búng một cái bật người lên.

Nguyên vì trong một sát na chớp mắt giao chưởng cùng nhau, Dương Hoa đã điểm trúng huyệt Hoàn Khiêu của y sau đó mới bị chưởng lực bước lùi lại.

Dương Hoa thấy đối phương mau lẹ đứng dậy như thường, trong lòng nảy sinh cảm phục: “Thảo nào Tống Đằng Tiêu có thể cùng ngang danh với Mạnh Nguyên Siêu, công phu quả nhiên viên mãn!".

Lúc ấy Tống Đằng Tiêu đã tự vận nội công giải huyệt, Dương Hoa sau khi lùi lại, ổn định thế đứng liền rồi nói :

- Tay không ta không thể hơn ngươi được, nhưng nếu sử dụng vũ khí thì khác!

Chính bụng chàng muốn khiêu khích Tống Đằng Tiêu để dùng kiếm pháp. Do vì Tống và Mạnh công phu cũng gần như nhau nên hôm nay chàng muốn thử kiếm với Tống Đằng Tiêu, nhân đó đo lường đao pháp của Mạnh Nguyên Siêu.

Quả nhiên Tống Đằng Tiêu đại nộ, y rút kiếm quát to :

- Tiểu tử thật là cuồng vọng, tiếp chiêu đây!

Thực ra đối chưởng với Tống Đằng Tiêu, chàng cũng có thể nói là ngang tay chứ chưa chắc đã thua, nhưng y là một nhân vật đã thành danh nên không thèm tranh biện với Dương Hoa, chàng đã muốn y chiều liền, kiếm thế phát ra rất mau lẹ lợi hại.

Dương Hoa chờ cho mũi kiếm của đối phương đến gần tới mặt mới đột nhiên phản kích. Chiêu đầu tiên của chàng tung ra nửa giống nửa không giống chiêu Xuân Vân Sạ Triển tuy xuất chiêu sau mà lại đến đích trước, tránh chiêu tiếp liền chiêu mau lẹ đã lên tới cực điểm.

Tống Đằng Tiêu không thể không kinh dị kêu lên :

- Cái này là kiếm pháp gì thế?

Nói thì chậm nhưng sự thực rất mau, Dương Hoa đã biến qua chiêu Điệp Thúy Phù Thanh của phái Tung Sơn liên hoàn tám chiêu rồi chuyển liền qua chiêu Truy Hồn Đoạt Mạng của phái Võ Đang, chàng còn hợp kích thêm các chiêu thế của Thiên Sơn phái, Nga Mi phái, Thanh Thành phái, Thiếu Lâm phái mỗi chiêu kia khiến Tống Đằng Tiêu không sao đoán trước được phương vị kiếm đánh tới.

Tống Đằng Tiêu không hổ danh là võ học đại gia, tuy không biết đó là Vô Danh kiếm pháp nhưng y vẫn không hề hoảng loạn, song y cũng phải thu kiếm lại phòng thân thối lui liên tiếp tám bước, mỗi một bước thối lui liền hóa giải một chiêu của Dương Hoa, giảm sức công kích của kiếm thế của chàng. Nhưng dù sao Tống Đằng Tiêu cũng là một trong những danh gia về kiếm thuật, đã xuất kiếm tấn công trước chàng mà bây giờ lại bị đẩy vào thế chỉ biết thủ cũng khiến y lấy làm tự thẹn lắm rồi.

Tống Đằng Tiêu tự thẹn, còn Dương Hoa không kém phần sợ hãi, bụng bảo dạ: “Thế thủ của y vô cùng cẩn mật, ta không thể phá vỡ được. Mà đánh lâu nhất định ta không phải là đối thủ của y, chi bằng tìm cách tạm hoãn chiến?".

Đột nhiên Tống Đằng Tiêu nhảy nghiêng về sau mấy bước, miệng la to :

- Người nào đến đấy?

Dương Hoa quay đầu nhìn lại, thấy liền trên sườn núi xuất hiện một hán tử không xa lạ, chính là đại cừu gia của tam sư phụ Đan Khâu Sinh từng qua hai lần ác đấu tại thạch lâm là tên đại ma đầu Dương Kế Mạnh.

Chưa kịp trấn tĩnh, sau lưng Dương Kế Mạnh lại xuất hiện một người nữa, đó là một phụ nữ khoảng ngũ tuần, khiến chàng càng kinh hãi hơn vì đó chính là em ruột của Dương Mục hiện là Lạt Thủ Quan Âm Dương Đại Cô. Dương Đại Cô chồng chết đã lâu, suốt đời làm quả phụ, từ nhỏ Dương Hoa đã rất sợ bà cô này.

Dương Kế Mạnh ha hả cười lớn :

- Ta tưởng Tống Đằng Tiêu lợi hại ngang với Mạnh Nguyên Siêu, không ngờ đánh mãi mà không hơn được tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch.

Dương Đại Cô tiến lên quát vào mặt họ Tống :

- Tống Đằng Tiêu, ngươi cướp của ta mất đứa cháu, bao giờ mới trả lại đây?

Lúc ấy Dương Hoa đã lùi lại một gốc cây lớn dựa lưng vào điều tiết khí công, giả như cực kỳ mệt mỏi đến không nói nổi lời nào. Kỳ thực bây giờ mặt mũi chàng nhợt nhạt và cũng vì xa cách đã quá lâu nên Dương Đại Cô không thể nhận ra chàng chính là đứa cháu mà bà đang đi tìm.

Riêng Dương Kế Mạnh cách đây hai năm cũng đã gặp chàng trong thạch lâm là có thể nhận ra chàng thôi, nhưng y không tưởng tượng nổi chỉ trong hai năm mà võ công chàng đã thay đổi ghê gớm đến thế nên cũng không dám nhận là chàng.

Một thiếu niên chưa đến tuổi hai mươi mà đã đánh ngang sức với Tống Đằng Tiêu là sự việc khiến ai nấy đều kinh dị nhưng thấy Dương Hoa tựa như kiệt sức dựa vào cây, ai nấy đều cho là kết quả tất nhiên chẳng có gì đáng bàn.

Chỉ riêng một mình Tống Đằng Tiêu là hiểu rõ không phải thiếu niên đánh thua mình mà tự động lùi về gốc cây, y càng phân vân không hiểu lai lịch của chàng ra sao.

Nghe lời nói của Dương Đại Cô, Tống Đằng Tiêu cười nhạt :

- Dương Hoa có phải là cháu của ngươi đâu?

Dương Đại Cô nổi giận :

- Đừng nói bậy bạ! Tuy Vân Tử La là một tiện nhân nhưng đã có thời làm con dâu nhà họ Dương thì đứa bé do y đẻ ra chính là máu thịt của nhà họ Dương. Tuy ta không nhận Tử La là chị dâu nữa nhưng Dương Hoa vẫn là cháu ta!

Tống Đằng Tiêu không muốn nói rõ sự thực với Dương Đại Cô, liền ho một tiếng, nói :

- Chuyện này chưa nói được, nhưng Dương Hoa đã theo Điểm Thương song liệt Ân Cừu Thế làm đệ tử rồi!

Dương Đại Cô chỉ mặt họ Tống :

- Ân oán có đầu có đũa, ta chỉ biết chính ngươi cướp cháu ta nên ta chỉ hỏi ngươi thôi!

Tống Đằng Tiêu cười lạnh lùng :

- Đáng lẽ ta phải hỏi các ngươi mới đúng. Đứa bé đó bây giờ lưu lạc ở đâu hãy đến Thạch Lâm tìm Ân Cừu Thế mà hỏi.

Dương Đại Cô quát lên :

- Không thèm nói chuyện dây dưa với ngươi nữa, cháu ta lạc đi đâu ta không cần biết, chỉ biết là do ngươi gây ra là đủ!

Tống Đằng Tiêu nghe câu ấy mới biết bà ta hỏi về người cháu chỉ là cái cớ, chính yếu là bà ta muốn đến đây sinh sự nên giận dữ :

- Ác bà, người thích đến đây gây sự cứ nói quách ra, việc gì phải mượn chuyện đứa cháu?

Dương Đại Cô sắc giọng :

- Ở đấy, ta đến đây tính sổ với ngươi.

Cả hai rút kiếm một lượt chuẩn bị giao đấu, Dương Kế Mạnh hốt nhiên bước lại giữa hai người :

- Dương Đại Cô, ngươi muốn tính sổ cũ với Tống Đằng Tiêu, sổ cũ từ từ tính cũng được, Tống đại hiệp với ta có mối cừu thù, xin nhường cho ta tính trước.

Mười năm trước Dương Đại Cô đã bị Tống Đằng Tiêu đánh bại, hiện nay bà mới luyện thành công phu Kim Cương Lục Dương Thủ, trong lòng vẫn còn e ngại chưa đủ tất thắng đối phương nên vui vẻ nói :

- Sổ mới cần tính toán, nợ cũ cũng cần tính toán, rất may chúng ta có hai người, bọn nó cũng có hai vợ chồng, mỗi người đối đầu một người thật công bình!

Lã Tư Mỹ không chịu kém, đáp liền :

- Tốt lắm, vậy nam hãy đánh với nhau, nữ đánh với nữ. để rồi ta coi Lạt Thủ Quan Âm có gì đánh ngại gọi là lợi hại?

Dương Đại Cô cười khinh bạc :

- Hà, ngươi chính là sư muội của Mạnh Nguyên Siêu đấy ư? Vậy thì võ công chắc cũng chẳng thua gì ai, chúng ta tỷ thí thử xem.

Tống Đằng Tiêu chớp nhoáng đã đánh chưởng tới Dương Kế Mạnh. Tu La Âm Kiệt công của họ Dương đã luyện tới “đệ nhất trùng" chưởng lực vừa đưa lên đối đầu đã phát ra một luồng hàn khí cuốn đất ập đến. Tống Đằng Tiêu nội lực tuy rất thâm hậu mà vẫn cảm thấy buốt cả người.

Dương Kế Mạnh mừng thầm trong bụng: “Té ra công lực của Tống Đằng Tiêu bấy lâu chỉ là hư danh!" chưởng phong của y càng phấn chấn, song chưởng cùng lúc đánh ra ào ạt. Tống Đằng Tiêu kêu lên :

- Xin đừng trách ta vô lễ, xem kiếm đây!

Kiếm quang như sắc cầu vồng bắc ngang qua trời xẹt tới nhưng so với chưởng của Dương Kế Mạnh còn chậm hơn. Mới đánh song chưởng, họ Tống trả lại ba chiêu kiếm, trong công có thủ, mỗi chiêu đều ẩn tàng chiêu khác tiếp theo rất lợi hại, lập tức bức Dương Kế Mạnh phải lùi lại một trượng tránh kiếm, toàn thân toát mồ hôi hột, bấy giờ mới biết Tống Đằng Tiêu không chỉ có hư danh. Đó là Tống Đằng Tiêu vừa qua một trận ác đấu với Dương Hoa, đã có tiêu hao một phần lực nên chưa thể đánh chiêu sát thủ.

Dương Hoa vẫn đứng dựa gốc cây cách xa đấu trường mười bước, lòng tự nghĩ: “Cứ xem bọn họ đối phó với nhau như thế nào rồi hãy hay".

Chàng quan sát qua vài chiêu đầu, thầm tiếc cho Tống Đằng Tiêu: “Tiếc thay họ Tống không chiếm ngay tiện nghi từ chiêu đầu tiên, kiếm xuất chưa thể gọi là mau lẹ, e rằng không phá được Tu La Âm Kiệt công của họ Dương mất".

Nguyên vì Tu La Âm Kiệt công rất tiêu hao nguyên khí, nếu Tống Đằng Tiêu xuất chiêu mau hơn rất dễ chiếm thượng phong, vả chăng vừa qua trận ác đấu với Dương Hoa nên công lực họ Tống có sút giảm nhiều rồi.

Lúc ấy hàn khí của Tu La Âm Kiệt công tỏa ra bốn bên, Tống Đằng Tiêu một mặt phải vận công chống lại hàn khí, một mặt phải ứng phó với những thế tấn công của đối thủ, quả nhiên chỉ được không bao lâu y đã lâm vào thế hạ phong.

Ờ gần đó Lã Tư Mỹ đối đầu với Dương Đại Cô cũng lâm vào thế bất lợi.

Kim Cương Lục Dương Thủ là tuyệt kỹ của nhà họ Dương, chưởng lực rất cương mãnh, mỗi chưởng đánh ra đều ẩn tàng sáu loại thế bất đồng biến hóa rất kỳ diệu. Vả lại đây là pháp môn thuần túy dương cương, không thích nghi với nữ giới nhưng trường hợp Dương Đại Cô đúng là ngoại lệ, bà ta dù biết vậy vẫn quyết tâm luyện cho được Kim Cương Lục Dương Thủ và đã biến hóa, giảm bớt phần dương cương, tăng thêm phần âm như tự nhiên biến nên một pháp môn mới cương, nhu đầy đủ, có thể nói còn lợi hại hơn nguyên gốc nữa.

Mười hai năm trước, Dương Đại Cô đã dùng Kim Cương Lục Dương Thủ đánh ngang tay với Vân Tử La nhưng với Tống Đằng Tiêu vẫn chưa hơn được, nhưng nay công phu Kim Cương Lục Dương Thủ đã đại thành, so với trước uy lực tăng hơn rất nhiều.

Lã Tư Mỹ sử dụng hai tay hai cây đao, một dài một ngắn. Trường đao dùng để tấn công, đoản đao dùng để phòng thủ, trong giới võ lâm tự lập thành một môn phái đao pháp. Xưa kia nàng đã được phụ thân chỉ giáo, sau lại được sư huynh là Mạnh Nguyên Siêu truyền thụ khoái đao tuyệt kỹ, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân, so với sư huynh còn kém rất xa, không sử dụng khoái đao được nên đành phải sử dụng cặp song đao một ngắn một dài, chiêu số vì thế cũng rất phức tạp kỳ ảo, nếu lấy sự phòng thủ mà xét lại thì đoản đao của nàng phòng thủ vô cùng nghiêm mật.

Tuy vậy nhưng so với Dương Đại Cô mười năm khổ luyện Kim Cương Lục Dương Thủ, công lực của nàng không bằng, chỉ may nhờ song đao có công, có thủ nên mới cầm cự nổi Dương Đại Cô mấy chục hiệp đầu.

Dương Hoa ở ngoài quan sát trận thế, nhìn Dương Kế Mạnh bất giác nhớ tới nhị vị sư phụ - Ân Cừu Thế và Đan Khâu Sinh - ngày trước tại Thạch Lâm ác đấu cùng họ Dương và Động Huyền Tử, tất cả đều thọ trọng thương, thế mà họ Dương vẫn còn sống đến bây giờ cớ gì hai sư phụ của chàng không thể không sống được? Chỉ hận không biết tông tích minh bạch của nhị vị ra sao.

Nhớ đến trận huyết đấu tại Thạch Lâm, chàng nghe máu nóng sôi lên sùng sục, chỉ muốn thay sư phụ giết chết cừu nhân đang ở trước mặt, và cũng vì vậy, nỗi ghét giận Tống Đằng Tiêu vơi đi rất nhiều.

Lúc ấy Tống Đằng Tiêu bị hàn khí của Tu La Âm Kiệt công xâm nhập càng lúc càng thấy lạnh, đến độ hai hàm răng đánh vào nhau lập cập. Dương Kế Mạnh dương dương đắc ý, ha hả cười lớn :

- Tống đại kiếm khách, ngươi hãy thú nhận thua ta đi!

Tống Đằng Tiêu là người tâm cao khí ngạo, tuy biết mình đã ở thế thua nhưng cắn răng thu kiếm lui lại giữ thế thủ quyết đấu chứ không chịu hé lời.

Đột nhiên Dương Hoa vươn người nhảy vào giữa vòng chiến đứng trước mặt Dương Kế Mạnh :

- Đáng cười người không biết tự lượng!

Dương Kế Mạnh vừa kinh ngạc vừa nóng nảy :

- Ta không biết tự lượng ở chỗ nào?

Dương Hoa khiêu khích :

- Cứ như công phu của ngươi, nếu song đấu công bình với Tống đại hiệp thì ngươi không thể thắng được!

Y cười rộ :

- Ta với họ Tống song đấu, có gì gọi là không công bình?

Không đợi chàng đáp, y liền phát tam chưởng vận Tu La Âm Kiệt công đánh tới Tống Đằng Tiêu. Tống Đằng Tiêu phải liên tiếp thối lui về sau, cước bộ đã có chiều hỗn loạn.

Dương Hoa la lớn :

- Ngươi thấy Tống Đằng Tiêu vừa ác đấu với ta một trận, khí lực tiêu hao gần hết nên mới dám thách đấu, vậy là công bình ư? Hà hà, ta còn không đánh thắng được Tống đại hiệp, huống chi là ngươi? Nếu Tống đại hiệp chưa bị tiêu hao khí lực, ngươi chỉ cầm cự được đến chiêu thứ năm mươi là cùng!

Dương Kế Mạnh nghe Dương Hoa nói có phần hợp lý, không biết trả lời làm sao đâm ra giận dữ, y quát :

- Hảo tiểu tử, cứ như lời ngươi thì ngươi có thể thắng ta chăng?

- Không dám, nhưng ta vừa dưỡng khí xong, dư sức để bất phân cao thấp với ngươi.

Y nổi giận :

- Tốt lắm, té ra ngươi đến đây là để bang trợ cho họ Tống?

Chàng vẫn cười :

- Ta chỉ đến đùa chơi thì đúng hơn, nhưng nếu ngươi muốn, ta cũng xin chịu khó phí chút khí lực.

- Nếu ngươi tiếp ta được mười chiêu, ta xin bội phục!

- Tống đại hiệp, xin phép nhường Dương Kế Mạnh cho ta thử chơi một chút.

Tống Đằng Tiêu nửa ngờ nửa ngạc nhiên, đứng tránh ra một bên.

Dương Hoa xuất kiếm liền, kiếm thế khinh khinh phiên động biến hóa kỳ quái, nhưng Dương Kế Mạnh là người có kiến thức về võ học hơn người, thấy kiếm thế của chàng bất định không hiểu tấn công vào hướng nào, y phất rộng tay áo hộ thân, đơn chưởng đánh ra liền đệ thất trùng Tu La Âm Kiệt công.

Trong khoảng chưởng phong kiếm ảnh chỉ nghe một tiếng “xoẹt" lớn, tay áo của Dương Kế Mạnh đã bị kiếm rạch nát thành những mảnh vụn. Nhìn những mảnh vải tay áo của đối thủ rơi tơi tả, Dương Hoa cười nói :

- Xưa kia Mạnh Thần Thông luyện tới đệ cửu trùng Tu La Âm Kiệt công, nay ngươi mới luyện tới đệ thất trùng Tu La Âm Kiệt công thì làm sao đụng tới ta được?

Không ngờ câu nói của chàng đụng tới lai lịch võ công của Dương Kế Mạnh khiến y kinh hoảng, bụng bảo dạ: “Trên đời này chỉ có một mình ta được Mạnh sư tổ chân truyền, tiểu tử này nhỏ tuổi, làm sao biết được bí mật Tu La Âm Kiệt công? Thực là kỳ lạ!".

Tống Đằng Tiêu ở ngoài quan sát trận đấu còn kinh dị hơn nữa, bảo thầm: “Kiếm pháp của tiểu tử này có thể còn hơn ta nhưng công lực rõ ràng không bằng ta, thế mà ta không chế ngự nổi hàn khí của Tu La Âm Kiệt công, còn y thần sắc vẫn tự nhiên như vậy? Hay là khi đấu cùng ta, y chưa vận hết công lực?".

Nguyên vì Tu La Âm Kiệt công ra đời từ triều Minh do một quái kiệt võ lâm là Kiều Bắc Minh, Kiều Bắc Minh vốn là kẻ nửa tà nửa chính, sau cùng theo hẳn tà phái làm thủ lãnh. Trương Đan Phong và Kiều Bắc Minh cũng sống một thời đại nhưng một chính một tà. Kiều Bắc Minh là thiên hạ đệ nhất đại ma đầu còn Trương Đan Phong là thiên hạ đệ nhất đại kiếm khách. Hai người đã đụng độ với nhau nhiều lần. Lần cuối cùng Kiều Bắc Minh bị Trương Đan Phong đánh trọng thương phải trốn ra hải ngoại sống chết ra sao không ai biết. Đến cuối đời Trương Đan Phong mới viết nên Huyền Công yếu quyết mục đích để hòa giải Tu La Âm Kiệt công. Bộ Huyền Công yếu quyết và bộ Vô Danh kiếm pháp đều giấu ở Kiếm Phong trong vùng Thạch Lâm và sau đó hai trăm năm tình cờ mới được Dương Hoa phát hiện. So với Kiều Bắc Minh, công phu của Mạnh Thần Thông còn kém xa về môn Tu La Âm Kiệt công huống gì Dương Kế Mạnh chỉ là học trò của Mạnh Thần Thông?

Công lực của Dương Hoa hiện nay tuy chưa phải là tuyệt cao về Huyền Công yếu quyết nhưng để đối phó với đệ thất trùng Tu La Âm Kiệt công thì lại dư sức. Dương Kế Mạnh đã hai lần cùng tam sư phụ Đan Khâu Sinh của chàng giao thủ tại Thạch Lâm nên công lực của y tới đâu, chàng đều biết rõ.

Do đó ở chiêu đầu, Dương Hoa đã đoạt thế thượng phong, đẩy y vào trong hoang mang khiếp sợ. Chàng lập tức vận kiếm bay vùn vụt như gió, tấn công tới tấp, trong lúc lúng túng, mà kiếm thế của đối phương lại quá mau, y không kịp thi triển Tu La Âm Kiệt công trong lúc Dương Hoa đếm từng chiêu rất lớn :

- Nhị, tam, tứ, ngũ, lục, thất, bát...

Mới tới đó đột nhiên có tiếng hô lớn, chàng thu kiếm ngưng thân, hỏi :

- Đúng là chưa tới mười chiêu phải không?

Chỉ nhìn thấy mũi kiếm của chàng điểm mấy giọt máu đỏ rơi từng giọt xuống mặt tuyết. Thì ra chiêu cuối cùng của Dương Hoa đã chém đứt lìa một ngón tay Dương Kế Mạnh nhưng vì kiếm chàng đi quá mau, Tống Đằng Tiêu không nhìn thấy chiêu số ra sao nữa.

Tống Đằng Tiêu tán thán :

- Tuyệt diệu! Mới tới chiêu thứ chín!

Lúc này họ Tống đã tin chắc Dương Hoa đến đây là thực tâm muốn giúp vợ chồng y, trong bụng y lấy làm mừng: “May mà thiếu niên này trong lúc đấu với ta chưa dùng hết công lực, nếu không chắc ta cũng bị bại dưới kiếm của y rồi, chỉ lạ là không biết sao y vẫn có vẻ ghét ta?".

Dương Kế Mạnh bị chém đứt một ngón tay thì phách tán hồn phi, vết thương tuy không lớn lắm nhưng nếu y không thu chưởng về kịp tất nhiên sẽ bị kiếm của Dương Hoa đâm thẳng vào huyệt Lao Cung hoặc chém đứt luôn bàn tay, Tu La Âm Kiệt công lúc ấy đâu còn sử dụng được nữa? Bị mất một ngón tay là bất hạnh nhưng trong đó vẫn còn đại hạnh là chưa mất hết cả cánh tay. Dương Kế Mạnh kinh hoảng đến độ không còn thần sắc, vội vàng xoay mình chạy rất lẹ.

Dương Hoa cười lớn, quay đầu lại nhìn cuộc chiến giữa Dương Đại Cô và Lã Tư Mỹ. Lúc ấy Dương Đại Cô vừa dồn Lã Tư Mỹ vào một gốc cây, giơ cao chưởng Kim Cương Lục Dương Thủ tuyệt chiêu định kết liễu trận đấu. Một chiêu có tới sáu cách biến thế, Lã Tư Mỹ tất không thể hóa giải được, quả nhiên chỉ nghe “xoeng" một tiếng, đoản đao bên tay trái của Lã Tư Mỹ đã bị đánh rơi.

Tống Đằng Tiêu lướt tới, vận kiếm nhanh như gió ra chiêu Lý Quảng Xạ Thạch đâm vào huyệt Phong Phủ sau lưng Dương Đại Cô giải vây cho vợ. Bị kẹt giữa hai đối thủ, Dương Đại Cô biết mình đã ở vào thế khó thắng, bà liền đánh một chưởng buộc Lã Tư Mỹ tránh sang bên rồi nhân đó cũng chạy.

Tống Đằng Tiêu chưa chịu buông tha :

- Ác bà không ở lại tính sổ với ta ư? Chạy đi đâu?

Dương Đại Cô thân ảnh như rắn nước vẫn thoát ra, đến bên cạnh Dương Hoa bà thuận tay giơ chưởng đập vào chàng, miệng mắng :

- Tất cả chỉ vì thằng tiểu tặc này làm hỏng chuyện của ta!

Dương Hoa chợt nhớ tới lúc còn nhỏ, mẹ chàng bị Dương Đại Cô khinh khi lăng nhục, có lúc chửi mắng mẹ chàng còn hơn tôi đòi, bất giác nổi nộ khí: “Ngươi chửi mắng ta thì không sao nhưng chửi mắng mẹ ta thì không được!" Vốn chàng không muốn đánh lại cô cô nhưng không hiểu sao tay chàng không nghe lệnh chàng. Dương Đại Cô có thể dùng Kim Cương Lục Dương Thủ đả thương Lã Tư Mỹ chứ làm sao hơn chàng được, nên chỉ nghe “bốp" một tiếng lớn, Dương Hoa đã tát vào mặt Dương Đại Cô một tát nổ đom đóm mắt.

Nói thì chậm nhưng sự thực rất mau, Tống Đằng Tiêu đã phi thân đến cạnh bên, miệng hô lớn :

- Tiểu huynh đệ, để ta chém cho ác bà một kiếm!

Lời chưa dứt, kiếm đã đâm thẳng vào Dương Đại Cô.

Chung quanh đều toàn là kẻ thù, Dương Đại Cô nghiêng mình định tránh kiếm, bỗng nghe một tiếng: “choeng", Dương Hoa đã vượt lên hoành kiếm che ngang người Dương Đại Cô thành thế Thiết Tỏa Hoành Giang đẩy Tống Đằng Tiêu ra xa Dương Đại Cô rồi chậm rãi nói :

- Tuy ác bà có đáng giận nhưng có chỗ đáng thương, xin Tống đại hiệp hãy để cho bà đi.

Dương Đại Cô bình sinh xưa nay là người rất ngang ngạnh quái ác, hôm nay bị Dương Hoa tát một tát đổ hào quang chính là một nỗi nhục, nhưng chính cái tát đã cứu bà nên bà chỉ biết trừng trừng nhìn chàng rồi nhân không bị vây hãm bà chuyển thân đi mất.

Tống Đằng Tiêu cười nhạt :

- Dường như lão ác bà không nhận ra lòng tốt của ngươi?

Dương Hoa thản nhiên trả lời :

- Chỉ cần tâm mình an ổn, còn người ta có biết hay không có quan hệ gì?

Nên biết là từ nhỏ chàng đã sống trong sự uy nghiêm áp đặt của Dương Đại Cô, tuy rất ấm ức nhưng chàng chưa bao giờ dám phản kháng, nay tự nhiên đập cho Dương Đại Cô một tát tá hỏa, trong lòng chàng cũng đã có chút thống khoái thỏa mãn.

Tống Đằng Tiêu hỏi :

- Tiểu huynh đệ, ngươi đã từng học Mạnh gia đao pháp phải không? Ân Cừu Thế là gì của ngươi?

Y hỏi câu đó vì trong mười chiêu hạ thủ Dương Kế Mạnh, Dương Hoa vô tình đã sử dụng vài chiêu trong Mạnh gia đao pháp biến thành kiếm pháp mà xưa kia Mạnh Nguyên Siêu đã đem đao phổ gửi gấm cho Ân Cừu Thế nhờ trao lại cho chàng, Tống Đằng Tiêu chắc chắn có biết sự tình ấy.

Dương Hoa biết không thể qua mặt được Tống Đằng Tiêu nữa, bèn đến trước cúi đầu thi lễ :

- Tống thúc thúc, xin tha thứ cho tiểu điệt dám vô lễ. Vì xa cách đã lâu, tiểu điệt không kịp nhận ra thúc thúc. Đa tạ thúc thúc đã hỏi thăm gia sư.

Tống Đằng Tiêu mừng hớn hở :

- Té ra ngươi chính là Dương Hoa đó à?

Trong lòng họ Tống vừa hân hoan vừa có chút buồn bã, hân hoan vì đứa cháu của mình không ngờ võ công lại cao hứng tuyệt thế, buồn bã vì mình đã thất bại dưới tay chính cháu của mình. Y so với Mạnh Nguyên Siêu tính tình khác hẳn nhau. Mạnh Nguyên Siêu thâm trầm cương nghị bao nhiêu thì y lại nóng nảy cao ngạo, hay tự ái sĩ diện bấy nhiêu.

Dương Hoa đáp :

- Vâng, cháu chính là Dương Hoa.

Tống Đằng Tiêu hỏi :

- Thế nhị sư phụ (Ân Cừu Thế) của ngươi đâu mà ngươi lại đến đây một mình?

- Nhị sư phụ hiện giờ thân thế chưa tường. Tiểu điệt đến đây là để tìm Mạnh Nguyên Siêu đại hiệp.

Tống Đằng Tiêu vừa mừng vừa sợ :

- A, ngươi cũng đã biết chuyện rồi ư?

Dương Hoa lạnh lẽo :

- Vâng, cháu đã biết chuyện.

Thực ra hai người đều hiểu câu chuyện khác hẳn nhau. Tống Đằng Tiêu hỏi câu ấy là tưởng Dương Hoa đã biết chuyện Mạnh Nguyên Siêu chính là cha ruột của chàng, còn Dương Hoa thì lại nghĩ: “Đúng là Mạnh Nguyên Siêu là tên phá hoại đời mẹ ta nên Tống thúc thúc mới có vẻ hoảng hốt như vậy... chắc chắn thúc thúc biết ta tìm Mạnh Nguyên Siêu để báo thù? Nhưng ta cũng không sợ!" Nghĩ vậy chàng cứ thản nhiên như đã biết thực mọi chuyện vậy!

Chuyện tình duyên ngang trái của Mạnh Nguyên Siêu và Vân Tử La cách đấy đã gần hai mươi năm bị dư luận lúc đó nguyền rủa nên tuy biết rõ nhưng Tống Đằng Tiêu không dám kể cho ai nghe ngoài người vợ Lã Tư Mỹ, đến cả hai vị thủ lãnh nghĩa quân là Lãnh Thiết Tiều và Tiêu Chí Viễn cũng không biết rõ chuyện này.

Nghe Dương Hoa trả lời “cháu đã biết chuyện", Tống Đằng Tiêu như trút được gánh nặng, mừng rỡ nói :

- Ngươi biết rõ vậy là tốt, thế nên hôm nay đi tìm Mạnh Nguyên Siêu đấy ư? Tiếc rằng ta bận rộn nhiều việc quá, nếu như...

Dương Hoa thì lại nghĩ: “Thúc thúc dĩ nhiên nghĩ rằng ta không thể nào đối đầu nổi với Mạnh Nguyên Siêu, chi bằng tránh không liên hệ. Hừ, ta chẳng cần ai phải giúp cả" bởi vậy chàng đáp :

- Nếu như sao? Quả thực nếu thúc thúc bận việc riêng, tiểu điệt tự mình đi tìm lấy cũng được, xin thúc thúc đừng bận tâm.

Bất giác Tống Đằng Tiêu sụ mặt xuông, bụng bảo dạ: “Tại sao y cứ gọi thẳng tên họ của Mạnh Nguyên Siêu mà không gọi là gia gia?" Bỗng nhiên họ Tống thở dài :

- Chỉ tiếc ngươi tới đây muộn mất hai ngày. Mạnh đại ca vừa mới rời khỏi đây rồi!

Dương Hoa hỏi liền :

- Vậy người đi đâu?

- Ba hôm trước Mạnh đại ca có việc gấp phải đến vùng Lạp Tát. Ngươi nên theo ta đến gặp hai vị đầu lãnh Lãnh Thiết Tiều và Tiêu Chí Viễn sẽ được biết tường tận hơn.

Dương Hoa được đưa đến doanh trại của nghĩa quân. Tống Đằng Tiêu dẫn chàng vào một căn nhà lớn hoàn toàn bằng vải, cả hai vị thủ lãnh họ Lãnh và họ Tiêu đang cùng đàm luận với một trung niên hán tử. Vừa thấy chàng, trung niên hán tử reo to :

- Tiểu huynh đệ! Ngươi cũng đến đây ư? Lãnh đại ca, Tiêu đại ca, vị tiểu huynh đệ này ta đã từng kể cho nhị vị nghe về hành động anh hùng của y đó!

Trung niên hán tử chính là Hàn Uy Vũ, Tổng tiêu đầu của Chấn Viễn tiêu cục. Tiêu Chí Viễn vỗ vai Hàn Uy Vũ cười ha hả :

- Hàn tổng tiêu đầu, Dương tiểu huynh đệ đây có làm một việc kinh thiên động địa chắc tiêu đầu chưa biết!

Hàn Uy Vũ hỏi :

- Việc gì vậy?

Tiêu Chí Viễn ngó Dương Hoa cười hỏi :

- Dương huynh đệ, cách đây vài ngày, người cùng Quan Đông đại hiệp Úy Trì Quýnh có so tài với nhau phải không?

Dương Hoa đỏ mặt :

- Vãn bối không biết trời cao đất dày, lúc ấy hai bên có hiểu lầm nhau ít nhiều, vãn bối không biết nên mạo muội phạm vào hổ uy của Quan Đông đại hiệp.

Tiêu Chí Viễn càng cười lớn :

- Đúng là tự cổ anh hùng đều ở bọn thiếu niên mà ra cả, Úy Trì đại hiệp có nói với ta rằng, bình sinh cùng giao đấu với người đây là lần đầu tiên được sử dụng khoái đao một cách sướng khoái, không cùng đánh với ngươi làm sao biết được? Y xưng tán ngươi hết lời đó!

Theo ngữ khí do Tiêu Chí Viễn kể lại thì dường như Úy Trì Quýnh không đem chuyện chàng và Kim Bích Y ra nói với nhị vị đầu lãnh này, chàng khiêm nhường :

- Có lẽ Úy Trì đại hiệp muốn tưởng lệ bọn hậu tiến, khiến vãn bối lấy làm tự thẹn.

Lãnh Thiết Tiều xen vào :

- Hiện thời trên đời muốn đâu ngang tay với Úy Trì Quýnh chỉ có một người thôi. Tiếc rằng Mạnh Nguyên Siêu không có mặt ở đây, nếu có y thử tỷ thí với ngươi xem sao vì khoái đao của y không kém gì Úy Trì Quýnh đâu.

Dương Hoa thưa :

- tỷ thí thì không dám, vãn bối chỉ mong có cơ hội được thọ giáo Mạnh đại hiệp, không biết hiện Mạnh đại hiệp ở đâu?

Lãnh Thiết Tiều đáp :

- Y đã cùng với Úy Trì Quýnh đi đến Lạp Tát, phải ngươi đến đây sớm hơn hai ngày đã gặp y rồi!

- Không biết bao giờ họ mới trở về?

- Không nói nhất định, nếu mọi việc thuận lợi thì tối thiểu cũng phải đến nửa năm là ít.

Rồi đó, hai vị thủ lãnh gọi quân dọn đại yến chiêu đãi Hàn Uy Vũ và Dương Hoa, trong lúc uống rượu, Lãnh Thiết Tiều mới cho chàng biết, Úy Trì Quýnh được nhờ đến Lạp Tát để thuyết phục các Tù trưởng ở đó đừng tiếp sức với binh Thanh triều sắp đánh vào vùng này, vì Úy Trì Quýnh ở biên địa đã lâu, có giao tình rất thân mật với đa số Tù trưởng ở đây.

Nhân bàn về các nhân vật trên giới giang hồ hiện nay, Lãnh Thiết Tiều uống một ngụm rượu lớn rồi nói :

- Trường giang hậu lãng thôi tiền lãng, thế thượng tân nhân hoán cựu nhân (sông dài sóng sau xô sóng trước, trên đời người mới thay người cũ) trong vòng mấy năm nay đều có những hào kiệt anh hùng trẻ tuổi xuất hiện. Dương huynh đệ, người chính là thiếu niên hào kiệt trong số đó. Ngày mai đây ngươi đã lên đường, hôm nay cần phải uống thật nhiều một bữa với chúng ta!

Dương Hoa khiêm tốn :

- Lãnh đầu lĩnh quá tưởng lệ, tiểu điệt đâu xứng đáng được gọi là thiếu niên hào kiệt!

Lãnh Thiết Tiều cười bảo :

- Người trẻ tuổi khiêm nhường cố nhiên là tốt, nhưng nếu quá khách khí lại biến thành giả tạo. Nói một cách thành thật, cứ theo ta thấy hiện nay có bốn người xứng đáng gọi là thiếu niên hào kiệt, ngươi quyết không thua một ai cả, ấy là chưa nói về bản lãnh người còn hơn cả ba người kia nữa, làm sao có ai đánh được tương đương Quan Đông đại hiệp Úy Trì Quýnh?

Hàn Uy Vũ nổi tính hiếu kỳ, hỏi :

- Lãnh đại ca, theo đại ca có bốn vị thiếu niên hào kiệt, thế là những ai?

Lãnh Thiết Tiều đỏ ửng mặt vì rượu :

- Ngươi thử đoán xem?

- Trừ Dương huynh đệ đây, anh em nhà họ Kim cũng xứng đáng chứ?

Lãnh Thiết Tiều gật đầu :

- Rất xứng đáng.

Hàn Uy Vũ hỏi tới :

- Thế vẫn còn một người nữa là ai? Hai năm nay ta làm nghề bôn tẩu giang hồ bảo tiêu cho thiên hạ, đâu có thấy ai xứng đáng là thiếu niên hào kiệt?

Lãnh Thiết Tiều cười ha hả :

- Đó chính là nhị công tử của Giang đại hiệp tên gọi Giang Thượng Vân, rất đáng xứng danh thiếu niên hào kiệt, ngươi không biết người này ư?

Hàn Uy Vũ kinh ngạc :

- Nhưng vị Giang nhị công tử này đã xuất thế hành hiệp đâu? Ta chỉ biết có trưởng tử của Giang đại hiệp là Giang Thượng Phong, nhưng Giang Thượng Phong đã trên dưới ba mươi tuổi, không thể gọi là “thiếu niên" được nữa!

Lãnh Thiết Tiều nói :

- Nhị công tử Giang Thượng Vân mới xuất thế hành hiệp có chưa đầy ba tháng nay mà đã làm một chuyện chấn động võ lâm rồi đó!

- Việc gì mà chấn động võ lâm?

- Hàn tổng tiêu đầu chắc chắn biết Đặng lão tiêu đầu của Long Tường tiêu cục ở Phúc Châu chứ?

- Đương nhiên là biết, lão là lãnh tụ của các tiêu cục ở miền Nam, khi ta mới vào chốn giang hồ thì lão đã nổi tiếng rồi. Trước đây nhiều năm, ta có một lần qua Phúc Châu, được lão khoản đãi rất tử tế, chỉ vì Nam Bắc quá xa xôi nên gần đây cũng ít có dịp nghe tin lão. Nghe rằng năm nay lão đã quá lớn tuổi rồi không kham nổi việc coi sóc tiêu cục nữa!

- Ba tháng trước, lão bảo tiêu qua vùng Xuyên Tây, bị một tên độc hành đại đạo cướp tiêu đó!

- Hà, tên độc hành đại đạo là ai vậy?

- Là một tên phản đồ của Thiếu Lâm phái, khi ở trên Thiếu Lâm tự y có pháp hiệu là Giám Toàn, khi hoàn tục y lấy tên là Cát Hồng.

Hàn Uy Vũ thất kinh :

- Nghe nói Cát Hồng được chân truyền Phong Ma trượng pháp của phải Thiếu Lâm, Đặng Tường đã già rồi làm sao đối phó nổi? Cứ theo ta biết, lão có bốn vị tiêu sư rất đắc lực, trong ấy có một người chính là đại đệ tử của lão, không biết lần bảo tiêu ấy có ai đi theo chăng?

- Kỳ lạ là lần bảo tiêu này lão chỉ đem theo độc nhất một người con gái yêu. Cứ theo ta biết thì đây là lần đầu vị Đặng cô nương ấy đi bảo tiêu, vì phụ thân nàng muốn tập cho nàng xuất đạo hành hiệp để sau lần này lão Đặng sẽ bế môn phong đao, mai danh ẩn tích, ai ngờ lần bảo tiêu cuối cùng này lại xảy ra việc bất thường.

- Rồi sau sự việc ra sao?

- Không ngờ chính Cát Hồng cướp tiêu ấy lại gặp ngay Giang nhị công tử và Phong Ma trượng pháp của Cát Hồng đã bị nhị công tử hạ gục, Đặng lão tiêu đầu chỉ bị thương nhẹ. Nghe rằng Cát Hồng tỷ thí nội công, vũ khí đều không bằng thiếu niên vừa xuất đạo là nhị công tử Giang Thượng Vân, sự việc này đương nhiên làm chấn động võ lâm.

Lãnh Thiết Tiều chấm dứt sau một cái chặc lưỡi :

- Nhưng sự việc này tiếc thay lại chưa dừng ở đây.

Hàn Uy Vũ kinh ngạc :

- Sao vậy? Cát Hồng định tìm cách phục thù chăng?

- Hoàn toàn không đúng. Chuyện tiếp theo như thế này :

Đặng lão tiêu đầu vì cảm kích hoàn ân sự cúu tiêu của Giang nhị công tử, lại thấy nhân phẩm võ công siêu tuyệt của y, nên có ý muốn gả con gái yêu cho y, cùng kết thân với nhà họ Giang.

Tiêu Chí Viễn tiếp lời :

- Thế rồi Đặng lão tiêu đầu mới tìm đến Diệp Mộ Hoa là đại đệ tử của Giang đại hiệp nhờ họ Diệp làm ông mai xe duyên giúp.

- Như vậy thì thật là một chuyện tốt đẹp, chắc Diệp Mộ Hoa không nỡ chối từ?

Lãnh Thiết Tiều lắc đầu :

- Chuyện tưởng là tốt đẹp, mà kết quả lại không tốt đẹp chút nào?

Diệp Mộ Hoa từ chối ư?

- Chính vậy. Y từ chối liền.

- Tại sao vậy?

- Theo lời truyền thuyết thì họ Giang đại hiệp không muốn cho con trai mình lấy con gái nhà không được môn đăng hộ đối, sau vụ việc này, Đặng lão tiêu đầu vừa giận vừa thẹn đến sinh bệnh.

Đột nhiên Lãnh Thiết Tiều vừa cười vừa nói như reo :

- Ta có biện pháp này vừa cứu thể diện cho Đặng lão tiêu đầu, vừa khiến đôi bề vui vẻ cả.

Hàn Uy Vũ vội hỏi :

- Xin được nghe rõ hơn.

Lãnh Thiết Tiều hỏi lại :

- Con gái yêu của Đặng lão tiêu đầu có bao giờ Hàn đại ca được nhìn thấy chưa?

- Trước đây mười năm ta có gặp qua, tuy lúc ấy nàng mới bảy, tám tuổi mà dung mạo đã mỹ lệ ra vẻ một mỹ nhân tương lai rồi. Nghe đồn rằng nàng càng lớn càng đẹp, mọi người đều xưng tán là một cành hoa quý của ngành bảo tiêu. Không ít bậc anh hùng hào kiệt đến xin cầu hôn, nhưng Đặng lão tiêu đầu quý con như trân ngọc, đều từ chối cả. Vả chăng, xét về bản lãnh nàng được cha chân truyền võ nghệ, tuy so với Cát Hồng chưa đủ công lực đối đầu, nhưng so với nhiều người khác cũng ít có ai bằng nàng được.

Lãnh Thiết Tiều cười lớn :

- Tốt lắm, ta sẽ vì Đặng lão tiêu đầu làm mai cho một chỗ thật tốt.

- Ở gần đây thôi.

Hàn Uy Vũ hoảng nhiên tỉnh ngộ cười rằng :

- Ta thật là hồ đồ, Dương huynh đệ ở cạnh đây mà ta nghĩ không ra!

Lãnh Thiết Tiều chậm rãi :

- So về tài nghệ thì Dương huynh đệ quyết không kém Giang nhị công tử, mối lương duyên này nếu Hàn đại ca tác thành thì chắc chắn sẽ nên!

Hàn Uy Vũ mừng rỡ quay sang Dương Hoa :

- Dương huynh đệ chắc chưa hứa hôn với ai chứ? Ý của ngươi ra sao?

Dương Hoa đỏ bừng cả mặt, chàng ấp úng :

- Đa tạ nhị vị tiền bối có lòng yêu, nhưng... nhưng...

Hàn Uy Vũ cắt ngang :

- Nhưng sao? Đặng cô nương tài mạo song toàn, ta nghĩ khó tìm ai hơn được.

Chàng ấp úng tiếp lời :

- Tiểu điệt còn quá trẻ, nhị vị sư phụ sống chết ra sao chưa biết, sao... sao... có tâm trí đâu nói tới việc hôn nhân...

Hàn Uy Vũ xụ mặt :

- Thế lỡ ngươi không tìm được sư phụ thì không bao giờ lấy vợ ư?

Chàng đáp :

- Xin Hàn tổng tiêu đầu nguyên lượng, tiểu điệt có phần khó nói... không dám tuân mệnh...

Tống Đằng Tiêu đoán rằng chàng chưa gặp được thân phụ, chưa dám bàn đến chuyện hôn nhân, nên ha hả cười lớn :

- Nam nhi chí ở bốn phương. Dương huynh đệ chắc sợ mình chưa có nhà cửa nên chưa dám nhận lời. Mạnh Nguyên Siêu là bạn thân thiết của sư phụ y. Ta cho rằng câu chuyện hôn nhân này mai đây sẽ do Mạnh Nguyên Siêu quyết định là tốt hơn hết. Lãnh Thiết Tiều đang trong cơn vui, gật đầu :

- Phải lắm, vậy là tốt nhất.

Hàn Uy Vũ nhìn Dương Hoa cười cười :

- Ta hỏi thật Dương huynh đệ nhé, chưa có ý trung nhân chứ?

Chàng đành gượng gạo đáp :

- Không, vâng... chưa...

Tống Đằng Tiêu nói :

- Dương huynh đệ còn bé lắm, ta từng đùa giỡn với y, ta biết điều khó nói của y rồi, còn ý trung nhân thì làm sao có được?

Câu nói ấy của Tống Đằng Tiêu chấm dứt câu chuyện về hôn nhân của chàng. Tất cả chuyển sang chuyện khác.

Tống Đằng Tiêu tự tin “biết điều khó nói của y rồi", nhưng thực ra chẳng biết gì cả, Hàn Uy Vũ cũng vậy, họ đâu thể ngờ được chính là vì chàng đã có ý trung nhân.

Đêm ấy, rượu đã ngà ngà say, nhưng Dương Hoa không thể nào chợp mắt nổi, chàng trăn trở mãi trên giường. Bên ngoài song cửa vầng trăng sáng vằng vặc như hình ảnh diêu động của Kim Bích Y. Trong lòng chàng, Kim Bích Y giống như vầng trăng sáng trên cao ấy, cao đến độ khó mà với tới.

Chàng cứ trằn trọc lan man với ám ảnh bởi chuyện của chàng và Kim Bích Y. Mộ Diệp Hoa cự tuyệt không chịu làm mai cho Giang Thượng Vân vì một lẽ rất giản dị: Y biết Giang nhị công tử đã có ý trung nhân rồi. Mà ý trung nhân của họ Giang là ai nếu không phải chính là sư muội Kim Bích Y? Ồ, Hàn Uy Vũ thật là hồ đồ chẳng biết được chuyện ấy. Mà ta cũng cực hồ đồ không kém, Dương Hoa cười đau khổ, tại sao ta không nghĩ đến sự tình là tuy ta rất ưu ái nàng, nhưng nàng lại ưu ái người khác thì sao? Thân phận ta lấy gì để so sánh được với người ta? Người ta là môn đăng hộ đối, còn nhà ta thế nào? Thân phụ người ta khắp thiên hạ đều biết tiếng là đại hiệp, còn thân phụ ta bị giới võ lâm khinh miệt. Tuy không bằng người ta về bất cứ phương diện nào, nhưng Kim Bích Y đối với ta thật là một phiến nhu tình khiến tâm hồn ta phiêu hốt lãng đãng. Ồ, hai chữ duyên phận thật là khó lý giải. Ai cũng tưởng họ Giang và họ Kim, hai nhà kết duyên với nhau thật là thuận lợi hoàn hảo, nhưng tại sao Bích Y lại không bằng lòng? Hoặc là nàng chỉ ưu ái với ta chăng? Hay là ta chính là người phá hoại mối lương duyên của nàng? Hiện tại nàng còn quá trẻ có thể chưa có ý thức để ưu ái với Giang nhị công tử, mai này ở gần nhau, tâm tình sẽ dần dần biến đổi. Ôi! Từ nay ta có nên gặp nàng nữa không?

Nghĩ ngợi lan man đau khổ suốt đêm, bỗng chẳng mấy chốc mà trời đã sáng.

Theo ý định của hai vị đầu lãnh họ Lãnh và họ Tiêu, sáng nay Dương Hoa theo Hàn Uy Vũ bảo tiêu qua Ngạc Khắc Chiêu Minh rồi thuận đường tới Lạp Tát tìm Mạnh Nguyên Siêu. Trước khi đi, Tiêu Chí Viễn dặn Hàn Uy Vũ :

- Hàn đại ca, mấy ngày hôm trước có Kim Bích Sơn, con trai của Kim đại hiệp ghé đây nhờ ta đến Ngọc Khắc Chiêu Minh tìm em gái là Kim Bích Y về nhà theo lệnh Kim đại hiệp, đại ca nhớ tìm giúp ta nhé!

Hàn Uy Vũ hỏi :

- Nếu tìm được thì ta sẽ nói ra sao?

- Cứ bảo Kim cô nương về đây vì chỉ vài ngày nữa Kim thiếu hiệp sẽ quay lại đây đợi em gái để cùng về nhà đó.

Hàn Uy Vũ nhận lệnh, cùng Dương Hoa lên đường.

Trên đường đi bình an vô sự và cũng nhờ có Hàn Uy Vũ nói chuyện kể các giai thoại trên cõi giang hồ, nên chàng cũng khuây khỏa được phần nào.

Mấy hôm sau, họ đã đến Chiêu Hóa, thủ phủ của Ngọc Khắc Chiêu Minh.

Ngọc Khắc Chiêu Minh là một địa khu đa số dân du mục sinh sống, chỉ có phủ là đóng tại trên một vùng thảo nguyên, là nơi tụ cư của khá nhiều chủng tộc khác nhau. Hầu hết họ đều ở trong những lều bằng vải bạt nhỏ bé chỉ có một kiến trúc lớn nhất, uy nghi nhất là ngôi chùa Lạt Ma giáo, sau đó đến cung điện của Thổ vương. Gọi là cung điện, thật ra đó cũng là một kiến trúc bằng đất và gỗ.

Ngoài chợ, đa số l
Tác giả : Nam Kim Thạch
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại