Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 32: Chia rẽ

Triển Dực dẫn Bạch Vũ tới trung tâm, nhưng cũng không về văn phòng BN mà là trực tiếp lên tầng cao nhất.

Bạch Vũ không đi theo, bộ dáng ra vẻ thần bí.

Triển Dực đi chừng 10 phút, lúc trở về, theo sau là Lam Lạc với khuôn mặt nghiêm túc.

Lam Lạc vừa đi vừa trách Triển Dực, “Cậu đừng làm cho người ta ghét có được không?"

Trên tay Triển Dực cầm vài thứ, bước nhanh tới bên cạnh Bạch Vũ, bên ngoài trung tâm lúc này là tình cảnh quần chúng nổi loạn. Một bên là người mang mầm bệnh BN, một bên là người nhà của người bị quỷ đỏ hại, còn có vài nhóm ủng hộ và phản đối, đủ loại lung tung không biết đường mà lần, còn có vài người chả biết gì vào ham vui, mặt khác còn có mấy tên trộm vặt thừa cơ đông người ra tay, một lượng lớn cảnh sát duy trì trật tự, cùng với đám người đứng ở phía xa xa vây xem, và một nhóm nhà báo truyền thông.

Bạch Vũ đứng sau cửa thủy tinh, nhón chân nhìn ra ngoài, “Ai nha, đám người kia đúng là có cảm xúc mãnh liệt a."

Lam Lạc phía sau vẫn còn lải nhải, Triển Dực cực kỳ không kiên nhẫn xoay lại nhìn hắn, “Sao anh còn chưa đi chuẩn bị? Nói nhiều như thế không mỏi mồm à?"

Lam Lạc nói nửa ngày, nhưng cũng bất đắc dĩ thôi, Triển Dực căn bản không để ý tới hắn.

Khải vỗ bả vai Lam Lạc, “Đừng phá nữa, cũng không nhìn thử xem khi nào…"

Lam Lạc vung tay, căm giận xoay người đi.

Bạch Vũ nhìn trái nhìn phải, chạy theo Triển Dực ra ngoài xem náo nhiệt.

Trong chốc lát, chỉ thấy phía trên của tòa nhà xuất hiện rất nhiều người, giống như đang trang bị cái gì đó. Bạch Vũ vuốt cằm, quan sát xung quanh, hỏi Triển Dực, “Phương pháp này tốt nè, định giết sạch mấy người kháng nghị hả?"

Triển Dực liếc hắn, “Sao có thể."

Lúc này, Mục Tát vội vã chạy tới, đưa gì đó cho Triển Dực, “Dực Dực, cậu muốn làm gì?"

Triển Dực vươn tay lấy, hỏi Khải, “Người đâu?"

“Đang tới."

Trong chốc lát, có một người được áp giải tới, toàn thân bị trói chặt gông xiềng, bộ mặt dữ tợn, nhưng vóc dáng rất nhỏ, hai mắt đỏ ngầu.

Bạch Vũ rất buồn bực nhìn người kia.

“Triển Dực!" Người kia đột nhiên hưng phấn, tuy rằng bị Khải giữ, nhưng vẫn nhướn cổ, tận lực tới gần Triển Dực một chút, “Lâu rồi không thấy tới thăm tôi, buồn muốn chết!"

Triển Dực nhìn hắn một cái, “Gần đây sao rồi?"

“Cũng được, gần đây đồ ăn không ngon lắm nên cứ hai ngày tôi lại ăn một người, thời hạn thi hành án kéo dài thêm hai trăm năm." Lúc người nọ nói lời này, hắn nhìn lướt qua xung quanh.

Có mấy văn chức đi ngang, khi nhìn thấy hắn như nhìn thấy quỷ, hoạng sợ bỏ chạy.

Bạch Vũ tò mò hỏi Triển Dực, “Ai vậy?"

“Lát nữa anh sẽ biết."

Triển Dực túm lấy hắn, đối phương tựa hồ rất thích cảm giác được gần gũi với Triển Dực, hắn nhìn thấy bên dưới có rất nhiều người, có chút buồn cười, “Cái này là sao?"

“Tôi cần anh giúp." Triển Dực nói, “Dù sao giờ có giảm hình phạt thì anh cũng chẳng thể ra ngoài, anh có yêu cầu gì không?"

“Có!" Đối phương hưng phấn, “Cho tôi áo khoác của cậu đi!"

Triển Dực nhìn hắn trong chốc lát, “Tôi làm thịt anh xong rồi lấy áo khoác quấn anh đem chôn ha?"

“Xí, vẫn chẳng có tính hài hước gì cả." Đối phương lắc đầu, nheo mắt lại, “Tôi muốn đổi nhà tù khác lớn hơn! Sau đó tìm cho tôi một đầu bếp hạng sang nấu đồ ăn ngon cho tôi!"

Triển Dực gật đầu.

Người nọ vui vẻ, nheo lại hai con mắt đỏ ngầu, “Cậu muốn tôi làm gì?"

Triển Dực vươn tay túm hắn, “Nằm im đừng nhúc nhích."

“Trời ơi…" Người nọ há to miệng, “Chẳng lẽ ước mơ thành hiện thực?"

Triển Dực túm hắn ra ngoài, mở cửa trung tâm, trong nháy mắt, mọi người đều im lặng.

Cũng chẳng phải do Triển Dực bước ra ngoài quá tức giận, mà là toàn bộ tòa nhà lúc này đã được trang bị thành một màn hình lớn, hẳn là do những người ở phía trên.

Bạch Vũ đi theo, ngẩng mặt lên nhìn, trên màn hình là mảng thi thể huyết tinh.

“Á, mới mở đầu đã chơi nặng vậy à?" Bạch Vũ cảm thấy rất hứng thú.

Triển Dực dẫn người kia tới cột cờ, treo người kia lên móc, còn mình đứng ở trên cột cờ, một tay đút túi quần, tay kia cầm micro mini.

Lực chú ý của mọi người rất nhanh đều đặt lên người hắn.

Triển Dực gắn mic vào cổ áo, mở miệng, “Bây giờ đều im hết, nghe tôi nói."

“Tôi dựa vào cái gì…" Bên dưới có một người mở miệng, Triển Dực nhìn hắn, “Xung quanh trung tâm đã được bố trí camera, mặt của mỗi người đều đã bị quay được, gia đình của từng người cũng đã bị điều tra, mỗi người cũng có thể bị diệt khẩu."

Phía dưới một trận ồ lên.

Triển Dực chỉ chỉ phía trên tòa nhà, “Trên đó chính là 1 đám huyết tộc xấu xí, mọi người nên biết, chuyện hạ tiện gì bọn họ cũng dám làm."

“Hù dọa… Đúng là phong cách của Dực Dực." Bạch Vũ tán thưởng.

Đằng sau, không biết Lam Lạc đã về từ bao giờ, đỡ trán, “Tìm hắn ra đó khai thông, chi bằng mời mấy chuyên gia đàm phán còn hơn."

“Cậu uy hiếp chúng tôi?"

“Vậy các người có chịu hay không?" Triển Dực không có kiên nhẫn, “Tôi chỉ muốn hoàn thành công việc, cho tôi mười phút, tôi nói xong mọi người có quyền quậy tiếp, nếu không cho tôi nói, tôi không lấy được tiền lương, vậy thì các người đều phải chết, nếu cân nhắc thấy được thì câm miệng hết đi."



Bên dưới mọi người nhìn nhau, tất cả đều im lặng.

Triển Dực lấy ra một chiếc điều khiển từ xa, nhìn màn hình, “Vậy chúng ta bắt đầu, ở đây có tổng cộng 180 ngàn tấm hình, nếu muốn coi hết thì phải tốn mười ngày nửa tháng gì đó. Những tấm ảnh này được chụp trong năm nay, đều là người bị hại chết trong tay quỷ đỏ, đương nhiên, cũng không nhiều tới nỗi 180 ngàn, khoảng hai ba chục ngàn thôi, dù sao có một nửa đã bị hủy thi diệt tích, không tìm được thi thể, còn có gấp hai người bị hại không tìm được, phỏng chừng đang bị quỷ đỏ giam lại hành hạ."

Đại khái vì Triển Dực nói rất bình tĩnh, mọi người nhìn mấy tấm hình thật sự cảm thấy rất buồn nôn.

“Hai phút trôi qua, còn tám phút nữa, tôi làm thí nghiệm cho mọi người xem." Triển Dực vươn tay lấy thứ gì đó mà Mục Tát đưa cho hắn, “Thứ này là thuốc mới vừa được chế tạo, có tên là xích toan."

Triển Dực quơ quơ ống tiêm trong tay, “Trung tâm đã tìm rất nhiều người tới nghiên cứu chế tạo thuốc giải bệnh BN, nhưng đây chỉ là thuốc thí nghiệm, vẫn chưa hoàn thiện, mấy hôm trước ở phòng thí nghiệm có người đột nhập vào cướp đi mấy ống."

Mọi người khe khẽ nói với nhau, vài người thông minh đã đoán được có chuyện gì xảy ra.

“Loại thuốc này trước mắt vẫn chưa giải được hoàn toàn, nhưng có thể làm kết quả kiểm tra chuyển sang âm tính, bởi vì có phản ứng không tốt, cho nên vẫn chưa được công khai, đây là yêu cầu của huyết tộc, mọi người cũng biết bọn họ rất đê tiện."

Lời nói của Triển Dực làm cho không ít người đồng tình.

Bạch Vũ từ từ xoay đầu nhìn Lam Lạc đang đỡ trán, “Dực Dực thật sự rất ghét huyết tộc a, không hề bỏ qua cơ hội nào để mắng chửi."

Lam Lạc thở dài.

“Còn năm phút, nói ngắn gọn thôi, người này tên là Áo Đồ Tư Lỗ, nghe cái tên chắc là mọi người không có ấn tượng, nhưng ngoại hiệu của hắn kẻ ăn thịt người trong đêm trăng, đã từng nghe rồi chứ?"

Mọi người vừa nghe xong, bắt đầu xôn xao.

Triển Dực lại bấm điều khiển, “Những tấm này là những người bị hắn hại, hắn sẽ ăn sạch thân thể, chỉ để lại cái đầu, mọi người đoán xem một năm hắn ăn bao nhiêu người?"

Lúc này, đám người dưới cột cờ đã không còn hùng hổ, bọn họ đều đang cảm thấy buồn nôn.

“Đây là xích toan." Triển Dực mở nắp ống tiêm, tiêm vào cánh tay người kia… Trong chốc lát đã tiêm xong.

“Bây giờ chờ sáu mười giây." Triển Dực nhìn đồng hồ, “Hay là cho mọi người xem thêm ảnh chụp? Phương pháp hại người của quỷ đỏ có rất nhiều, mấy ảnh chụp huyết nhục mơ hồ rất là đặc sắc nha."

Mọi người ghét bỏ nhìn điều khiển trong tay Triển Dực.

Bạn đang
Tác giả : Nhĩ Nhã
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại