Huyền Vũ Dạ Nguyệt
Chương 45: Bị hạ dược
Nhật trầm nguyệt thăng, đêm tối se lạnh, một lớp áo được cởi xuống vươn vấn tại mắt cá chân, lộ ra bả vai trắng nõn, chiếc áo yếm mỏng manh đủ che chắn lại quang xuân vô hạn.
Cuối cùng cả chiếc áo yếm của nhẹ nhàng bị vứt xuống sàn lạnh lẽo, đôi chân trắng nõn không tỳ vết liền bước lên bục, khẽ vươn chân vào làn nước ấm đang bốc ra khói trắng, có vài cánh hoa màu hồng vươn rãi khắp mặt nước trong veo.
Ngón chân vừa đụng tới mặt nước, thì nghe được một bước chân đang tiến tới, nhanh chóng khoác lại xiêm y “Ai đó"
“Là thuộc hạ, Dạ Nhất, chủ tử đang gặp nạn, thỉnh người nên sang đó một chuyến…" chưa nói xong, một bóng màu đen nhanh chóng vượt qua người hắn, và đi mất dạng!
Thân thủ nhanh nhẹn phi thân từ mái nhà này tới mái nhà khác, chẳng bao lâu liền đáp xuống mặt đất.
Bị tập kích, hắn không sao chứ! Tròng lòng nàng tràn đầy sự lo lắng.
Tiếng binh khí giao nhau, nơi này tràn đầy một mảnh hỗn loạn, cái mà nàng cảm thấy kỳ quái là Hoàng Bá phủ to lớn như vậy, thanh âm đập vào nhau thật lớn tiếng vậy mà không hề thấy có bóng dáng của một gia nhân nào cả, trừ một lam y nhân cùng bạch y nhân đang giao đấu với hắc y nhân thì không còn ai khác?
Dạ Tứ bị một chưởng của hắc y nhân liền bị bật ra xa, cả người đều chà sát xuống mặt đất, lộ rõ sự chật vật, bất giác hắn thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, ngước mắt lên thì hắn không tự giác nuốt một ngụm nước bọt.
Thấy hắn nhìn như vậy, nàng sờ sờ mặt, tự nhìn lại chính mình thì nàng liền than thở, như thế nào nàng lại ngu xuẩn tự đào hố chôn mình?
Nguyên lai còn chưa đeo mặt nạ, quần áo cũng chưa kịp mặt, chỉ để áo khoác to lớn che chắn lại thân hình của mình, ngoài ra nàng còn đi chân trần! Thầm cảm khái.
Mắt thấy rõ hai kẻ kia yếu thế, nàng liền phi thân lên trước cùng giao thủ với hắc diện nhân, thấy rõ mình không phải là đối thủ thì hắc diện nhân lập tức rời đi, nhìn theo bóng lưng thì nàng thực nghi ngờ. (Hắc diện nhân = đeo mặt nạ màu đen)
Dạ Nhất mới phi thân vào thì bắt gặp, ba bóng dáng đang ngã quỵ dưới đất, còn ‘nữ chủ tương lai’ thì đã đóng sập cửa phòng, Dạ Nhất thầm thở dài, hy vọng nàng ổn!
Vừa bước vào phòng thì nàng nhăn mày, nơi này không khác gì phòng trong Thiên Cơ Các, một màu ngọc bích lộ rõ, một bóng dáng chật vật nằm dưới đất, nàng thất sắc, vội đỡ lấy bóng dáng lên “Thuần"
Thân ảnh bất chợt run run lên, cảm thấy một làn khí mát xộc vào người hắn, mùi thơm xộc vào mũi, hắn không nghĩ liền bổ nhào tới ôm lấy thân thể mềm mại mị hoặc nhân tâm kia.
Chính hành động này của hắn làm cho nàng sợ hãi, vội đẩy hắn ra, thay vì đỡ hắn!
Nhưng là bóng dáng như keo, một lần đẩy hắn ra, hắn lại dán trở lại, nàng giúp hắn ‘bắt mạch’, bất giác mặt nàng đỏ bừng bừng có thể luộc chín một cái trứng!
Có thích khách nào lại thích chơi hạ xuân dược không? Trong đầu nàng hiện lên một câu hỏi, đầu hồi tưởng lại khi nãy, bóng dáng của hắc diện nhân mảnh mai, vậy là ‘nữ nhân’ đi.
Ân, không loại trừ khả năng đó, mà bóng lưng tựa như rất quen thuộc, trong lúc nàng đang suy nghĩ hăng say thì Hoàng Bá Thuần đã cởi đi áo choàng rộng thùng thình của nàng, đầu cứ dựa sát vào ngực nàng.
Cả người liền rạo rực lên, hắn đẩy nhẹ nàng xuống đất, thân thể to lớn gắt gao ôm chặt lấy nàng, hôn lướt qua vành cổ trắng ngần của nàng.
Bất giác nàng cảm thấy nhột nhột, liền thanh tỉnh đẩy hắn ra, khẽ trách “Thuần", nhưng không tác dụng, ma trảo của hắn chộp lấy nơi no đủ của nàng.
“Á" theo trực giác ta hoảng sợ la lên, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn ghì chặt thêm một lần nữa, nhìn sâu vào đôi mắt chứa đựng dục vọng của hắn thì không tự giác ta nuốt một ngụm nước bọt, tim đập thình thịch.
“Nguyệt nhi" trong mắt hắn tràn ngập hình ảnh của nàng, mặc dù thể xác cùng tinh thần của hắn bị xuân dược thâu tóm và khống chế, nhưng trong trái tim của hắn chỉ hiện diện khuôn mặt của nàng, hắn đang tưởng tới thân thể nàng nằm dưới thân hắn, mặc hắn dày xéo thì nơi đó của hắn căng phồng lên.
Nếu bây giờ mà không ‘hiến’ thân mình cho hắn giải dược thì hắn ‘chết’ chắc, hắc y nhân đó cuồng nam nhân như vậy sao?
Khi nơi đó của hắn dán chặt vào bắp đùi của nàng. Á, á, á, hắn như thế nào mà động dục nhanh như vậy, nàng thầm nghĩ.
“A" hắn bổ nhào vào người nàng, xé đi lớp áo mỏng che chắn trước người nàng, liền vùi mặt vào ngực nàng, hôn nhẹ lên tuyết phong của nàng.
“Ư" nhịn không được ta ngâm lên, bất chợt ta cảm thấy xấu hổ, nhưng mà hành động của hắn rất gấp gáp chứng tỏ hắn sắp ‘bộc phát’, vậy ta chẳng khác gì vật giải dược cho hắn sao?
“Nguyệt nhi" vừa gọi tên nàng hắn vừa thở gấp, rồi dùng sức cắn nhẹ hạt lựu nhỏ trên đỉnh tuyết phong kia, liếm láp như thể rất thích thú khiến cho nhũ tiêm sưng tấy, trở nên bóng bẩy và mị người.
Bị bao vây bởi hơi thở nam tính của hắn thì nàng có chút động tâm, trong người xuất hiện một khí nóng, làm cho tim nàng không tự giác đập thình thịch, khiến ngực nàng phập phồng, gò má ửng hồng, khiến cho nam nhân phía trên thấu hận không thể cùng nàng mau chóng sáp nhập làm một!
Thanh tỉnh đôi chút thì nàng thấy cả kinh, người nàng đã xích lõa, mà cái quan trọng là nơi kiêu ngạo của nam nhân lại ở trước huyệt khẩu của nàng “A"
Theo bản năng ta liền la lên, nhưng cả khuôn mặt hắn đều đỏ bừng, xét cho cùng ta…. “A"
Vừa chen vào phân nửa thì tiếng la hét của nàng khiến cho hắn thanh tỉnh đôi chút, nhưng hắn lại bị xuân dược khống chế, bất kể ‘bạn tình’ phía dưới có kêu la thế nào, hắn cũng nhất quyết không buông tha.
“Nguyệt nhi" trong mơ hồ hắn tưởng tượng thân dưới là nàng, liền gọi tên nàng, cầm lấy phân thân cực đại của mình từ từ đi sâu vào nơi chật hẹp của nữ nhân, cả người hắn liền cảm thấy hưng phấn, khi bức tường non mịm mềm mại gắt gao ôm sát hạ phúc của hắn.
Nàng khóc lên “Ô…ô…ô…" thật đau, có cảm giác chân nàng bị người ta dùng sức lực thật mạnh xé rách ra, một dòng chất lỏng đang từ từ chảy xuống, đêm nay nàng chính thức lột xác trở thành nữ nhân.
Vừa vào được, cả người hắn liền run run lên, liều mình thúc mạnh vào hoa tâm mị người của nàng, hắn không ngừng chạy nước rút bên trong, nhắm nghiền mắt lại nàng liền ôm lấy thân thể của hắn, tùy ý để hắn chà đạp thân thể nàng.
Trong căn phòng mau chóng bị một mảnh tình xuân chiếm hữu, nghe được thanh âm này, người bên đã sớm rút lui.
Cuối cùng cả chiếc áo yếm của nhẹ nhàng bị vứt xuống sàn lạnh lẽo, đôi chân trắng nõn không tỳ vết liền bước lên bục, khẽ vươn chân vào làn nước ấm đang bốc ra khói trắng, có vài cánh hoa màu hồng vươn rãi khắp mặt nước trong veo.
Ngón chân vừa đụng tới mặt nước, thì nghe được một bước chân đang tiến tới, nhanh chóng khoác lại xiêm y “Ai đó"
“Là thuộc hạ, Dạ Nhất, chủ tử đang gặp nạn, thỉnh người nên sang đó một chuyến…" chưa nói xong, một bóng màu đen nhanh chóng vượt qua người hắn, và đi mất dạng!
Thân thủ nhanh nhẹn phi thân từ mái nhà này tới mái nhà khác, chẳng bao lâu liền đáp xuống mặt đất.
Bị tập kích, hắn không sao chứ! Tròng lòng nàng tràn đầy sự lo lắng.
Tiếng binh khí giao nhau, nơi này tràn đầy một mảnh hỗn loạn, cái mà nàng cảm thấy kỳ quái là Hoàng Bá phủ to lớn như vậy, thanh âm đập vào nhau thật lớn tiếng vậy mà không hề thấy có bóng dáng của một gia nhân nào cả, trừ một lam y nhân cùng bạch y nhân đang giao đấu với hắc y nhân thì không còn ai khác?
Dạ Tứ bị một chưởng của hắc y nhân liền bị bật ra xa, cả người đều chà sát xuống mặt đất, lộ rõ sự chật vật, bất giác hắn thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, ngước mắt lên thì hắn không tự giác nuốt một ngụm nước bọt.
Thấy hắn nhìn như vậy, nàng sờ sờ mặt, tự nhìn lại chính mình thì nàng liền than thở, như thế nào nàng lại ngu xuẩn tự đào hố chôn mình?
Nguyên lai còn chưa đeo mặt nạ, quần áo cũng chưa kịp mặt, chỉ để áo khoác to lớn che chắn lại thân hình của mình, ngoài ra nàng còn đi chân trần! Thầm cảm khái.
Mắt thấy rõ hai kẻ kia yếu thế, nàng liền phi thân lên trước cùng giao thủ với hắc diện nhân, thấy rõ mình không phải là đối thủ thì hắc diện nhân lập tức rời đi, nhìn theo bóng lưng thì nàng thực nghi ngờ. (Hắc diện nhân = đeo mặt nạ màu đen)
Dạ Nhất mới phi thân vào thì bắt gặp, ba bóng dáng đang ngã quỵ dưới đất, còn ‘nữ chủ tương lai’ thì đã đóng sập cửa phòng, Dạ Nhất thầm thở dài, hy vọng nàng ổn!
Vừa bước vào phòng thì nàng nhăn mày, nơi này không khác gì phòng trong Thiên Cơ Các, một màu ngọc bích lộ rõ, một bóng dáng chật vật nằm dưới đất, nàng thất sắc, vội đỡ lấy bóng dáng lên “Thuần"
Thân ảnh bất chợt run run lên, cảm thấy một làn khí mát xộc vào người hắn, mùi thơm xộc vào mũi, hắn không nghĩ liền bổ nhào tới ôm lấy thân thể mềm mại mị hoặc nhân tâm kia.
Chính hành động này của hắn làm cho nàng sợ hãi, vội đẩy hắn ra, thay vì đỡ hắn!
Nhưng là bóng dáng như keo, một lần đẩy hắn ra, hắn lại dán trở lại, nàng giúp hắn ‘bắt mạch’, bất giác mặt nàng đỏ bừng bừng có thể luộc chín một cái trứng!
Có thích khách nào lại thích chơi hạ xuân dược không? Trong đầu nàng hiện lên một câu hỏi, đầu hồi tưởng lại khi nãy, bóng dáng của hắc diện nhân mảnh mai, vậy là ‘nữ nhân’ đi.
Ân, không loại trừ khả năng đó, mà bóng lưng tựa như rất quen thuộc, trong lúc nàng đang suy nghĩ hăng say thì Hoàng Bá Thuần đã cởi đi áo choàng rộng thùng thình của nàng, đầu cứ dựa sát vào ngực nàng.
Cả người liền rạo rực lên, hắn đẩy nhẹ nàng xuống đất, thân thể to lớn gắt gao ôm chặt lấy nàng, hôn lướt qua vành cổ trắng ngần của nàng.
Bất giác nàng cảm thấy nhột nhột, liền thanh tỉnh đẩy hắn ra, khẽ trách “Thuần", nhưng không tác dụng, ma trảo của hắn chộp lấy nơi no đủ của nàng.
“Á" theo trực giác ta hoảng sợ la lên, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn ghì chặt thêm một lần nữa, nhìn sâu vào đôi mắt chứa đựng dục vọng của hắn thì không tự giác ta nuốt một ngụm nước bọt, tim đập thình thịch.
“Nguyệt nhi" trong mắt hắn tràn ngập hình ảnh của nàng, mặc dù thể xác cùng tinh thần của hắn bị xuân dược thâu tóm và khống chế, nhưng trong trái tim của hắn chỉ hiện diện khuôn mặt của nàng, hắn đang tưởng tới thân thể nàng nằm dưới thân hắn, mặc hắn dày xéo thì nơi đó của hắn căng phồng lên.
Nếu bây giờ mà không ‘hiến’ thân mình cho hắn giải dược thì hắn ‘chết’ chắc, hắc y nhân đó cuồng nam nhân như vậy sao?
Khi nơi đó của hắn dán chặt vào bắp đùi của nàng. Á, á, á, hắn như thế nào mà động dục nhanh như vậy, nàng thầm nghĩ.
“A" hắn bổ nhào vào người nàng, xé đi lớp áo mỏng che chắn trước người nàng, liền vùi mặt vào ngực nàng, hôn nhẹ lên tuyết phong của nàng.
“Ư" nhịn không được ta ngâm lên, bất chợt ta cảm thấy xấu hổ, nhưng mà hành động của hắn rất gấp gáp chứng tỏ hắn sắp ‘bộc phát’, vậy ta chẳng khác gì vật giải dược cho hắn sao?
“Nguyệt nhi" vừa gọi tên nàng hắn vừa thở gấp, rồi dùng sức cắn nhẹ hạt lựu nhỏ trên đỉnh tuyết phong kia, liếm láp như thể rất thích thú khiến cho nhũ tiêm sưng tấy, trở nên bóng bẩy và mị người.
Bị bao vây bởi hơi thở nam tính của hắn thì nàng có chút động tâm, trong người xuất hiện một khí nóng, làm cho tim nàng không tự giác đập thình thịch, khiến ngực nàng phập phồng, gò má ửng hồng, khiến cho nam nhân phía trên thấu hận không thể cùng nàng mau chóng sáp nhập làm một!
Thanh tỉnh đôi chút thì nàng thấy cả kinh, người nàng đã xích lõa, mà cái quan trọng là nơi kiêu ngạo của nam nhân lại ở trước huyệt khẩu của nàng “A"
Theo bản năng ta liền la lên, nhưng cả khuôn mặt hắn đều đỏ bừng, xét cho cùng ta…. “A"
Vừa chen vào phân nửa thì tiếng la hét của nàng khiến cho hắn thanh tỉnh đôi chút, nhưng hắn lại bị xuân dược khống chế, bất kể ‘bạn tình’ phía dưới có kêu la thế nào, hắn cũng nhất quyết không buông tha.
“Nguyệt nhi" trong mơ hồ hắn tưởng tượng thân dưới là nàng, liền gọi tên nàng, cầm lấy phân thân cực đại của mình từ từ đi sâu vào nơi chật hẹp của nữ nhân, cả người hắn liền cảm thấy hưng phấn, khi bức tường non mịm mềm mại gắt gao ôm sát hạ phúc của hắn.
Nàng khóc lên “Ô…ô…ô…" thật đau, có cảm giác chân nàng bị người ta dùng sức lực thật mạnh xé rách ra, một dòng chất lỏng đang từ từ chảy xuống, đêm nay nàng chính thức lột xác trở thành nữ nhân.
Vừa vào được, cả người hắn liền run run lên, liều mình thúc mạnh vào hoa tâm mị người của nàng, hắn không ngừng chạy nước rút bên trong, nhắm nghiền mắt lại nàng liền ôm lấy thân thể của hắn, tùy ý để hắn chà đạp thân thể nàng.
Trong căn phòng mau chóng bị một mảnh tình xuân chiếm hữu, nghe được thanh âm này, người bên đã sớm rút lui.
Tác giả :
Tiểu Mạc Tử