Huyền Thiên

Chương 362: Lâm Vô Kỵ


Trên mặt của Tiêu Như Mộng cũng mang theo một tia mỉm cười, nhãn thần nhìn về phía Dương Thiên Lôi tràn ngập một cỗ ý buồn cười, nàng vô cùng bội phục tư duy kỳ lạ của Dương Thiên Lôi, cư nhiên biến thi thể của một yêu thú thành thế này.

- Thích là tốt rồi! Đáng tiếc là Ái sào hào này của chúng ta không có hệ thống động lực, Chờ khi nào có thời gian rãnh rỗi thì ta sẽ nghiên cứu xem. Được rồi, tiểu nha đầu ngươi mau đi luyện đi thôi, sớm đột phá bích chướng đi! Mộng Mộng, chúng ta cũng nghỉ ngơi đi thôi…. Hắc hắc, sáng mai lại đi tiếp!

Dương Thiên Lôi nhất thời đưa tay ra ôm lấy Tiêu Như Mộng.

- Thúc thúc…. Người ta chơi với thúc một chút rồi tu luyện sau có được không?

Lâm Tâm Di nhất thời hưng phấn mà nói.

- Ngươi tu luyện trước đi! Chờ khi nào thúc thúc nhịn không được thì nhất định sẽ tới chơi với ngươi! Ngoan!

Dương Thiên Lôi sủng nịch quay sang nói với Lâm Tâm Di. Sau khi nhìn Lâm Tâm Di đã tiến nhập vào trạng thái tu luyện mới ôm thân thể đã nóng như lửa từ lâu của Tiêu Như Mộng hướng về phía cái dục trì.

Người anh em này tuy rằng cũng muốn Lâm Tâm Di tham gia cùng, nhưng một là Lâm Tâm Di chỉ vừa lĩnh ngộ được ảo diệu, lúc này nên lấy tu luyện làm trọng. Hai là có Lâm Tâm Di ở đây, Tiêu Như Mộng thủy chung không thể hoàn toàn thả lỏng được.

Người anh em còn nhớ là Tiêu Như Mộng đã từng đáp ứng là sẽ "giúp hắn giải quyết" đã lâu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi kia, tràn ngập mê hoặc không gì sảnh nổi!

….

Thế là một chặng hành trình trở về tràn ngập kiều diễm chính thức bắt đầu!

Ái sào hào phong tao không gì sánh được, mặt trời hết mọc rồi lại lặn.

Ba người Dương Thiên Lôi ban ngày ngự kiếm phi hành, ban đêm lại phóng Ái sào hào ra, cùng hai đại mỹ nữ khoái khoái lạc lạc tu luyện triền miên.

Trong nháy mắt đã là hai tháng sau.

Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng tuy rằng đã càng thêm keo sơn, nhưng thật sự thì chẳng tiến triển thêm chút nào.

Hai người ngoại trừ những lúc ngự kiếm phi hành ra thì cơ bản đều ở vào trạng thái song tu. Bất quá hiệu quả song tu của hai người lại theo số lần và thời gian kéo dài mà dần dần yếu bớt.

Đương nhiên, đó chỉ là yếu bớt so với thành quả tu luyện của hai người lúc trước mag thôi, tuy hiệu quả giảm bót, nhưng so với người tu luyện một mình như Lâm Tâm Di thì lại tốt hơn rất nhiều.

Hơn nữa, hai người đều mơ hồ phát hiện, lúc hai người bọn họ song tu, thân thể của bọn họ dường như càng lúc càng có khát vọng kết hợp thật sự. Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, nếu như hai người có thể chân chính linh nhục kết hợp thì tới lúc đó, hắn và Tiêu Như Mộng sẽ thu được tiến bộ khó mà lường được.

Còn tiểu nha đầu Lâm Tâm Di thì lúc đột phá bích chướng, tiến cảnh trở nên dị thường chậm rãi, hiện rại vẫn là Tiên thiên cấp chín sơ cảnh như cũ.

Tiêu Như Mộng thì đề thăng tới Tiên thiên cấp chín đại thành chi cảnh.

Về phần Dương Thiên Lôi, lại khiến Tiêu Như Mộng cảm thấy hơi kỳ quái, rõ ràng hiệu quả song tu của hai người trở nên không mấy tốt, hơn nữa lấy thể chất siêu cấp biến thái của Dương Thiên Lôi thì tốc độ tu luyện của hắn hẳn là thua xa mình mới đúng, nhưng tiến cảnh của Dương Thiên Lôi trong hai tháng này cư nhiên lại nhanh hơn lúc hắn còn ở Huyền hoàng kỳ rất nhiều. Tuy rằng có chút liên quan tới việc hắn đã thôn phệ mọt số lượng đan dược rất lớn, nhưng lúc tại Định Hồ Châu chẳng phải hắn cũng đã thôn phệ một số lượng đan dược rất lớn hay sao?

Hắ hiện tại chỉ dùng thời gian hai tháng, hơn nữa lại không có Thời không pháp tắc, cư nhiên có thể tiếp cận trạng thái Tiên thiên cấp tám.

Bất quá, tuy Tiêu Như Mộng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không để ý lắm. Chỉ cho đây là hiệu quả của việc Dương Thiên Lôi tu luyện loại công pháp đặc thù gì đó mà ra thôi.

Trong hai tháng này, mỗi lần bắt đầu ngự kiếm phi hành thì Dương Thiên Lôi đều để hai nàng đi đầu. Còn hắn thì sau khi tu luyện thêm một chút nữa mới bắt đầu tiến nhập ngoại tầng, lấy tốc độ biến thái đuổi theo hai nàng.

Thế nên, nghiêm khắc mà nói thì thời gian tu luyện mỗi ngày của Dương Thiên Lôi so ra còn nhiều hơn hai nàng mấy canh giờ.

Trên biển rộng vô bờ, ba người cưỡi kiếm quang, một đen, một trắng, một đỏ, sóng vai cùng bay, phi hành trên không khoái nhược kinh hồng.

- Thúc thúc, a di.. chúng ta… chúng ta nghỉ sớm một chút có được không?

Lâm Tâm Di một thân đạo bào đỏ rực, hai mắt to tròn đáng yêu và khuôn mặt đỏ bừng, tựa hồ mang theo một chút phiền muộn, nhìn xuống hải vực mênh mông bên dưới rồi nói.

- Tiểu nha đầu, ngươi làm sao vậy, khó chịu à?

Dương Thiên Lôi thấy lạ nên hỏi.

- Thúc thúc… chỉ còn có một ngày nữa… là chúng ta có thể tới Bồng Lai Tiên đảo rồi.

Lâm Tâm Di thấp giọng nói.

- Vì sao ngươi biết, có thể nhìn ra được sao?

Dương Thiên Lôi thoáng kinh ngạc. Tiêu Như Mộng cũng nghi hoặc nhìn Lâm Tâm Di. Trên biển rộng không thấy bờ dâu, hai người chỉ là dựa vào phương hướng mà phi hành mà thôi, căn bản không thể biết được khi nào có thể tới được Bồng Lai Tiên đảo.

- Ân, thúc thúc, ngươi nhìn hòn đảo nhỏ bên kia đi, có thấy không? Nhân gia lúc còn nhỏ đã tới đây một lần.

Lâm Tâm Di nói, liền thu hồi kiếm quang của mình, nhày vào trong lòng của Dương Thiên Lôi, lây stay chỉ vào một hòn đảo nhỏ ở tít phía xa, nói:

- Thúc thúc, nhân gia không muốn rời xa người…

- Được rồi, tiểu nha đầu, thúc thúc và a di phải sớm ngày trở về, thời gian còn lại không còn nhiều… Nếu như tới lúc đó thúc thúc vẫn còn sống thì nhất định sẽ đưa a di tới tìm ngươi, có được hay không?

- Ân.

Lâm Tâm Di lên tiếng.

- Thiên Lôi, đêm nay ngươi cứ ở cạnh Tâm Di đi, ta tự tu luyện cũng được rồi.

Tiêu Như Mộng nhẹ giọng nói, trực tiếp kéo nhẹ Lâm Tâm Di tới bên cạnh mình.

Dương Thiên Lôi nhìn Tiêu Như Mộng đầy cảm động, sau đó gật nhẹ đầu rồi hạ xuống trên mặt biển, xuất Ái hào sào ra nhanh như chớp.

Một đêm triền miên, cả đêm cũng không đủ.



Ngày thứ hai, ba người cưỡi kiếm quang, sau khi phi hành vài canh giờ, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng của Bồng Lai Tiên đảo.

Giờ khắc này, rốt cuộc cũng đã tới lúc phải ly biệt.

- Tiểu nha đầu, ngoan ngoãn tu luyện thật tốt, đừng quên những lời thúc thcus đã nói với ngươi trên Phá Lãng Hào.

Dương Thiên Lôi vỗ vỗ lên đầu của Lâm Tâm Di, nói với vẻ tràn ngập sủng nịch.

- Ân, nhân gia vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình thúc thúc… thúc thúc, a di, hai người đi đi, nhân gia nhìn hai người đi rồi sẽ trở về.

Hai mắt của Lâm Tâm Di đỏ hồng lên, nói.

- Chờ một chút.

Thanh âm của Lâm Tâm Di còn chưa dứt thì một đạo thanh âm đầy vẻ uy nghiêm đột nhiên từ đâu truyền tới.

- Gia gia?

Lâm Tâm Di nhất thời giật mình kêu lên.

Còn Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng thì khiếp sợ nhìn lên trên không. Sau khi một đạo năng lượng cực nhỏ ba động, trước mặt bọn họ liền quỷ dị xuất hiện một lão giả dáng vẻ tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc trắng.

Trong nháy mắt khi lão giả xuất hiện thì ánh mắt của ông liền phát ra một đạo thần quang cường liệt, trực tiếp nhìn về phía Dương Thiên Lôi.

- Gia gia…

Lâm Tâm Di nhất thời tràn ngập vui sướng và kinh ngạc mà vọt tới bên cạnh lão giả. Chỉ là lão gia lại trực tiếp xuất ra một đạo năng lượng, cố trụ Lâm Tâm Di ở bên cạnh mình. Ánh mắt của ông vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi như cũ.

Lão giả này chính là hội trưởng của Bồng Lai thương nghiệp hiệp hội, là gia gia của Lâm Tâm Di, Thần đạo cao thủ Lâm Vô Kỵ.

Trong nháy mắt khi Lâm Vô Kỵ nhìn về phía Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi liền cảm thụ được một cỗ uy áp và khí tức kinh khủng trong nháy mắt thiếu chút nữa đã ép hắn ngã khỏi kiếm quang, may là phản ứng của hắn nhanh, vội ổn định tâm thần. Thế nhưng, theo cái nhìn chằm chằm của Lâm Vô Kỵ, Dương Thiên Lôi cảm thấy áp lực phải chịu trên người càng lúc càng lớn, ngay cả tâm thần của hắn dường như cũng muốn bị ngưng lại vậy, khiến hắn phi thường kinh ngạc.

Bất quá, hắn lại không sợ chút nào, bởi vì từ biểu hiện của Lâm Tâm Di thì hắn đã biết, lão giả trước mặt chính là gia gia của Lâm Tâm Di, sở dĩ vừa gặp ra phát ra uy áp cường đại như vậy, theo như Dương Thiên Lôi thấy đơn giản là vì muốn thử tài của cháu rể tương lai một chút mà thôi. Thế nên, Dương Thiên Lôi cũng không nói gì, vận chuyển niệm lực và pháp lực tới cực hạn, chống đỡ khí tức và uy áp khủng bố kia.

Qua khoảng hơn vài phút, vẻ mặt nguyên bản không lộ ra chút gì của Lâm Vô Kỵ rốt cuộc cũng hiện lên một tia hòa hoãn, trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi cảm giác được áp lực trên người mình nhất thời biến mất không thấy đâu, vội vàng cung kính hành lễ, nói:

- Đệ tử Trảm Không Kiếm phái, Dương Thiên Lôi, bái kiến gia gia.

- Trảm Không Kiếm Phái? Dương Thiên Lôi?

Lâm Vô Kỵ sau khi nghe Dương Thiên Lôi giới thiệu xong thì thàn sắc dường như hơi đổi. Sở dĩ ông có thể xuất hiện ở chỗ này đương nhiên là vì lấy đượ tin tức từ Long Phá Lãng. Phá Lãng Hào từ một tháng trước đã bắt đầu trở về Bồng Lai Tiên đảo. Bất quá, tuy rằng Lâm Tâm Di đã được Long Phá Lãng giao cho Dương Thiên Lôi, nhưng Long Phá Lãng cũng không nói cho ông biết thân phận thực sự của Dương Thiên Lôi. Thế nên Lâm Vô Kỵ tới lcus này mới biết được thân phận thật sự của Dương Thiên Lôi. Đọc Truyện Online

- Đúng vậy, gia gia.

Dương Thiên Lôi cung kính đáp.

- Hóa ra ngươi chính là đệ tử Trảm Không Kiếm Phái Dương Thiên Lôi, đã oanh động cả tu luyện giới, chẳng trách, Long Phá Lãng lại nói rằng tu luyện giới xuất hiện một nhân tài như Tiêu Thiên, vì sao lại chưa từng nghe tiếng… Dương Thiên Lôi, ngươi thật sự không tệ, đáng tiếc…

Lâm Vô Kỵ hoàn toàn không biểu hiện ra bất kỳ vẻ thân cận gì cả, nói:

- Ngươi đại khái còn chưa biết rõ Thương Huyền Bác của Thương Huyền Phủ, một tháng trước đã tấn cấp Thần đạo rồi hay sao?

- Không biết.

Dương Thiên Lôi hừng hờ đáp, tựa hồ như tin này chẳng có gì đáng kinh ngạc, đồng dạng trong lòng cũng thoáng hiện lên một tia dự cảm không tốt. Từ biểu tình và ngữ khí của Lâm Vô Kỵ, hiển nhiên cũng không có bất kỳ hảo cảm gì với mình. Hơn nữa cho tới bây giờ, ông cũng vẫn khống chế Lâm Tâm Di như cũ. Điều này khiến cho Dương Thiên Lôi có chút khó chịu.

- Ngươi không sợ?

Lâm Vô Kỵ tựa hồ có một chút kỳ quái. Bởi vì biểu hiện của Dương Thiên Lôi thật sự quá bình tĩnh, quá hững hờ rồi.

- Chuyện này ta đã sớm dự liệu được rồi thì có gì mà phải sợ? Nếu hắn không đột phá tới Thần đạo thì cũng không đáng để ta khiêu chiến rồi!

Vẻ cung kính và khiêm tốn trên mặt Dương Thiên Lôi đã nhạt đi rất nhiều, lộ ra một tia cuồng ngạo mà nói.

- Cũng có lý, bất quá ngươi bây giờ cũng chỉ mới là Tiên thiên cấp tám, ân, tuy rằng ngươi vẫn chưa tu luyện tới cảnh giới Tiên thiên cấp tám đỉnh phong, nhưng đã lĩnh ngộ được khí tức Phá đan thành anh… Có phải đây là nhờ vào công lao của đạo lữ ngươi đúng không?

Lâm Vô Kỵ nhìn thoáng qua Tiêu Như Mộng rồi nói tiếp:

- Thời gian một năm, ngươi muốn tấn cấp Thần đạo sợ rằng cũng không dễ, lão phu đánh giá cao thiên phú của ngươi, nhưng… Đạo lữ của ngươi không ít đúng không? Hơn nữa sang năm ngươi sống hay chết còn chưa biết, lão phu sẽ không làm khó dễ gì ngươi, bất quá, hi vọng ngươi sau này đừng tới tìm tôn nữ của ta nữa, để Tình kiếp chi tâm của nó lại cho lão phu, các ngươi có thể đ rồi.

- Tình kiếp chi tâm? Tình kiếp chi tâm gì kia?

Vẻ mặt của Dương Thiên Lôi đã vô cùng khó coi. Hắn thế nào cũng không nghĩ tới gia gia của Lâm Tâm Di lại có loại thái độ này.

- Là lễ vật mà tôn nữ của ta đưa cho ngươi!

Lâm Vô Kỵ nói.

- Ngươi nói thứ này?

Dương Thiên Lôi nhất thời cầm điếu trụy mà Lâm Tâm Di đưa cho hắn trên cổ tay lên, hỏi.

- Không sai, đưa cho ta.

- Xin lỗi, đây là đồ của tiểu nha đầu tặng cho ta, muốn lấy thì phải do chính nàng lấy về, xin thả nàng ra trước đi đã.

Vẻ cung kính trên mặt Dương Thiên Lôi đã hoàn toàn biến mất,. trên gương mặt góc cạnh rõ ràng phát ra vẻ cuồng ngạo bất tuân, nói với vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Tiêu Như Mộng đi tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, nhãn thần mang theo một tia lo lắng, nắm chặt lấy cánh tay của Dương Thiên Lôi.

Nàng hiểu rõ tính cách của Dương Thiên Lôi, ngươi kính hắn một thước, hắn kính ngươi một trượng. Ai muốn làm khó hắn, cho dù đó có là Thiên vương lão tử thì hắn cũng sẽ không nhường nhịn.

Thế nên, Tiêu Như Mộng rất lo cho người này. Không nói tới lão giả là gia gia của Lâm Tâm Di trước mắt này, một khi Dương Thiên Lôi đã giận thì vĩnh viễn không còn cơ hội nào để vãn hồi nữa, chỉ bằng vào khí tức trên người lão giả ày cũng tuyệt đối là không thua gì Phong Vô Kỵ, thậm chí còn mạnh hơn một chút, nếu người ta muốn giết Dương Thiên Lôi thì quả thực chỉ là chyện trong giây lát mà thôi.

- Chắc là ngươi còn chưa biết tác dụng thật của tình kiếp chi tâm đúng không?

Lâm Vô Kỵ lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Thiên Lôi, tự hồ như không hề để bụng vẻ vô lễ của Dương Thiên Lôi, ngược lại nhìn Dương Thiên Lôi rồi hỏi.

Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày, đúng là hắn không biết. Hơn nữa hỏi tiểu nha đầu mấy lần nhưng tiểu nha đầu này thủy chung vẫn không chịu nói.
Tác giả : Ô Sơn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại