Huyền Thiên Tà Tôn
Chương 1: Xuyên việt
- Ta… Còn chưa chết?
Thiếu niên nghi hoặc mở mắt, tựa hồ không thể tin mình còn có thể sống được.
- Ngã xuống từ đỉnh Hoa Sơn, vậy mà lại không chết? Uhm! Coi như lão thiên gia còn có mắt. Ca bất quá chỉ sờ lên PP của tiểu nữu kia mà để nam nhân ngây thơ như ca phải chết thì quả thực không thể nói nổi, ha ha ha ha… A!
Thiếu niên mới cười được một nửa, đột nhiên hét lên một tiếng thê lương thảm thiết, hai tay ôm đầu.
Trong nháy mắt này, từ trong đầu hắn truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, dường như bị hàng ngàn mũi kim châm vào. Cùng lúc đó, một phần ký ức, ký ức vô cùng kỳ quái, căn bản không thuộc về ký ức của thiếu niên, như một cuốn phim thoáng hiện trong đầu hắn. Mà những cảnh trong cuốn phim đó, căn bản không thể tồn tại trên Địa Cầu, giống như một câu chuyện thần thoại. Nhưng tất cả sự việc trong đó lại khiến thiếu niên thấy đồng cảm, giống như mình chính là người đã từng trải qua những chuyện đó vậy.
Đây là một cảm giác kỳ diệu không từ ngữ nào có thể hình dung được. Đại lục Thiên Huyền, tinh thần lực, Đế quốc Cát Ương, Dương gia, thiếu niên truy cầu võ đạo, cũng là thiếu niên tên gọi Dương Thiên Lôi.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, Dương Thiên Lôi ôm đầu không ngừng run rẩy, rên lên thống khổ. Hai cỗ ý niệm trong đầu xoay chuyển mãnh liệt, không ngừng trùng kích, rồi dung hợp, khiến Dương Thiên Lôi trở nên hoảng hốt. Trong đầu hắn dường như thấy hai Dương Thiên Lôi kia đều là chính mình, những chuyện kia đều là tự mình trải qua…
Không biết qua bao lâu, đau đớn dần dần biến mất. Dương Thiên Lôi dụi dụi hai mắt, chậm rãi ngồi dậy.
- Hô…Nhất định là đang nằm mơ. Bất quá, giấc mơ này thực… con mẹ nó chân thực!
Dương Thiên Lôi thở phào một hơi dài, sau khi xác định mình đã hoàn toàn tỉnh táo, lẩm bẩm nói.
- A? Y phục của ta… Ta đánh… Tảng đá đều bị ta đập nát?
Dương Thiên Lôi kinh ngạc phát hiện chính mình không ngờ lại toàn thân xích lõa, mà dưới thân hắn, toàn bộ khối đá bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.
- Làm sao có thể?
Nhìn quanh bốn phía, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên khiếp sợ há to miệng, con mắt trợn trắng lên như chuông đồng, nhìn tràng cảnh quen thuộc trước mắt kia, rõ ràng là cảnh mình vừa mới thấy trong mơ. Xoay người nhìn xuống dưới thân, đó chẳng phải là cảnh trong mơ lúc tu luyện cự thạch sao? Chỉ là, tại sao lại bể thành từng khối?
Tiểu viện độc lập, phòng ốc kiến tạo có chút kỳ lạ, thật giống như cảnh ký túc xá của mình trong mơ.
- Móa! Chẳng lẽ vẫn còn trong mộng?
Dương Thiên Lôi hung hăng véo mạnh vào tay mình một cái, cảm thấy có chút đau nhức, cho thấy mình không phải nằm mơ. Nhưng vì sao mình lại gặp phải không gian của cảnh trong mơ?
Dương Thiên Lôi chậm rãi đứng lên, bỗng dưng cảm giác có điểm gì đó không đúng, vừa cúi đầu nhìn xuống, nhất thời giật mình mở to hai mắt. Hắn nhìn thân thể của mình, làn da nguyên bản màu đồng cổ, bây giờ lại trở nên trong suốt như ngọc. Càng khoa trương chính là, Dương Thiên Lôi cảm giác mình tựa hồ nhỏ đi một vòng, mà cái vẻ nhỏ gầy này dường như không thích hợp với thân thể của mình, luôn tràn đầy lực lượng bạo tạc, tựa hồ so với bất kỳ thời gian nào trong dĩ vãng cũng đều cường tráng hơn nhiều.
- Ta đánh! Đây không phải là bản thân mình trong mộng chứ? Lẽ nào mình lại thực sự biến thành nam nhân bi kịch trong mộng kia?
Nghĩ tới bi kịch vô cùng thê thảm của thiếu niên trong mộng, Dương Thiên Lôi vô cùng khiếp sợ, đồng thời cũng càng thêm phiền muộn. Chỉ là, Dương Thiên Lôi mơ hồ nghĩ, hiện tại bản thân mình ngoài đời và trong mộng đã có điểm khác biệt. Loại cảm giác tràn ngập lực lượng này trước đây chưa từng bao giờ xuất hiện, kể cả trên người thiếu niên trong mộng cũng vậy.
- Dương Thiên Lôi!
Đúng lúc này, bỗng nhiên Dương Thiên Lôi nghe thấy ngoài sân có người gọi tên mình, giọng nói ôn nhu, nhẹ nhàng, như suốt mát chảy qua bờ đá, hoàng anh xuất cốc, truyền vào tai Dương Thiên Lôi hết sức rành rọt, vô cùng êm tai. Đây rõ ràng là thanh âm của một thiếu nữ thanh xuân. Ngay sau đó, “Két…" một tiếng, cửa phòng bị mở ra. Dương Thiên Lôi quay đầu nhìn lại.
- Aaaaaaaaa!
- Aaaaaaaaa!
Hai tiếng thét chói tai đồng thời vang lên. Dương Thiên Lôi nhất thời há to miệng, hai mắt trợn trừng, ngây người ra như phỗng nhìn thẳng vào thiếu nữ bỗng nhiên xông vào trước mắt, trong khoảnh khắc mọi động tác đều cứng đờ. Mà thiếu nữ kia cũng khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, cần cổ trắng như tuyết càng như mặt trời lúc bình minh, tản mát ra vẻ đẹp mỹ lệ kinh người, tựa như trong mộng ảo.
- Mỹ nữ, thực sự là mỹ nữ... So với tiểu nữu kia còn đẹp hơn gấp chục lần!
Dương Thiên Lôi nhìn chằm chằm vào thiếu nữ siêu cấp xinh đẹp trước mắt, bạch y như tuyết, vóc người thướt tha, khuôn mặt xinh xắn mà thanh thuần, trong lòng âm thầm so sánh nàng với tiểu nữu lúc trước chỉ vì mình âm thầm sờ trộm mấy cái mà rơi từ đỉnh Hoa Sơn xuống. Kết luận của hắn tất nhiên là, tiểu nữu đã từng là nữ thần trong suy nghĩ của hắn so với thiếu nữ trước mặt này, căn bản là không đáng nhắc tới.
- Hoàn hảo a! 82-54-87. Cái gì cần lớn thì lớn, cần mảnh liền mảnh, cần vểnh thì vểnh… Quả thực là vóc người ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ mà… Quá hoàn hảo rồi! Nhất là khí chất này… Thật sự là quá tình khiết!
- Dương Thiên Lôi, ngươi… Ngươi làm cái gì vậy?
Ngay khi Dương Thiên Lôi còn đang chảy nước miếng dầm dề, thiếu nữ mới từ trong kích thích cường đại của thị giác tỉnh táo lại, nổi giận đùng đùng bưng kín hai mắt, phẫn nộ hét lên.
- Không xong rồi!
Dương Thiên Lôi nhất thời ý thức được chuyện gì, nhanh như thiểm điện bưng kín tiểu huynh đệ đang chập chờn giữa hai chân mình.
- Khục khục! Không có gì! Mỹ nhân, hôm nay thực sự là quá nóng, ca kìm lòng không được bèn tự giải phóng một chút. Thật xin lỗi… Xin lỗi!
Dương Thiên Lôi vừa nói vừa lui về phía sau, rất nhanh chui vào phòng trong.
Trần trùng trục trước mặt một mỹ nữ là chuyện tuyệt đối không hay, nhất là khi còn chưa có phát dục hoàn toàn. Đương nhiên, nếu như mỹ nữ lõa thể trước mặt mình, thì lại càng không có bất luận vấn đề gì. Đó chính là “quân tử thản đản đản, tiểu nhân giấu kê kê". Cho nên, Dương Thiên Lôi thậm chí có thể cam đoan, trước tiên mình cũng sẽ thẳng thắn thành khẩn gặp lại, không có gì phải e ngại. Muốn lõa thể, mọi người cùng lõa thể, càng lõa thể càng khỏe mạnh nha!
Tuy nhiên lúc này, trong lòng Dương Thiên Lôi lại âm thầm cảm thấy kỳ quái. Vì sao mỹ nữ này biết tên mình? Mà mình lại căn bản chưa hề gặp nàng. Cho dù là phụ nữ thuộc loại trâu bò, cho dù chủ nhân thân thể này không có hứng thú gì với nữ nhân, nhưng chỉ cần đã gặp qua một lần, cũng tuyệt đối sẽ không quên.
Bước vào hậu viện, Dương Thiên Lôi lần thứ hai thấy được bài biện hết sức quen thuộc, một cái giường lớn, một cái bàn, một tủ quần áo, bố trí cực kỳ đơn giản, không hề có bất cứ vật dụng trang hoàng dư thừa nào.
Dương Thiên Lôi lấy ra một bộ quần áo, mặc vào thân thể dường như nhỏ đi một vòng, lại cực kỳ vừa người.
Giờ khắc này, Dương Thiên Lôi đã tin chắc cảnh tượng trong đầu mình căn bản là không phải mơ mộng gì, mà thân thể này đã từng chính là chủ nhân của những ký ức kia.
Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn Dương Thiên Lôi còn có chút khó tiếp thu, nhưng hắn hiểu rõ, chuyện này đã là sự thật không gì thay đổi được. Hắn hiểu rõ mình chắc chắn đã… Xuyên việt.
Thiếu niên nghi hoặc mở mắt, tựa hồ không thể tin mình còn có thể sống được.
- Ngã xuống từ đỉnh Hoa Sơn, vậy mà lại không chết? Uhm! Coi như lão thiên gia còn có mắt. Ca bất quá chỉ sờ lên PP của tiểu nữu kia mà để nam nhân ngây thơ như ca phải chết thì quả thực không thể nói nổi, ha ha ha ha… A!
Thiếu niên mới cười được một nửa, đột nhiên hét lên một tiếng thê lương thảm thiết, hai tay ôm đầu.
Trong nháy mắt này, từ trong đầu hắn truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, dường như bị hàng ngàn mũi kim châm vào. Cùng lúc đó, một phần ký ức, ký ức vô cùng kỳ quái, căn bản không thuộc về ký ức của thiếu niên, như một cuốn phim thoáng hiện trong đầu hắn. Mà những cảnh trong cuốn phim đó, căn bản không thể tồn tại trên Địa Cầu, giống như một câu chuyện thần thoại. Nhưng tất cả sự việc trong đó lại khiến thiếu niên thấy đồng cảm, giống như mình chính là người đã từng trải qua những chuyện đó vậy.
Đây là một cảm giác kỳ diệu không từ ngữ nào có thể hình dung được. Đại lục Thiên Huyền, tinh thần lực, Đế quốc Cát Ương, Dương gia, thiếu niên truy cầu võ đạo, cũng là thiếu niên tên gọi Dương Thiên Lôi.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, Dương Thiên Lôi ôm đầu không ngừng run rẩy, rên lên thống khổ. Hai cỗ ý niệm trong đầu xoay chuyển mãnh liệt, không ngừng trùng kích, rồi dung hợp, khiến Dương Thiên Lôi trở nên hoảng hốt. Trong đầu hắn dường như thấy hai Dương Thiên Lôi kia đều là chính mình, những chuyện kia đều là tự mình trải qua…
Không biết qua bao lâu, đau đớn dần dần biến mất. Dương Thiên Lôi dụi dụi hai mắt, chậm rãi ngồi dậy.
- Hô…Nhất định là đang nằm mơ. Bất quá, giấc mơ này thực… con mẹ nó chân thực!
Dương Thiên Lôi thở phào một hơi dài, sau khi xác định mình đã hoàn toàn tỉnh táo, lẩm bẩm nói.
- A? Y phục của ta… Ta đánh… Tảng đá đều bị ta đập nát?
Dương Thiên Lôi kinh ngạc phát hiện chính mình không ngờ lại toàn thân xích lõa, mà dưới thân hắn, toàn bộ khối đá bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.
- Làm sao có thể?
Nhìn quanh bốn phía, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên khiếp sợ há to miệng, con mắt trợn trắng lên như chuông đồng, nhìn tràng cảnh quen thuộc trước mắt kia, rõ ràng là cảnh mình vừa mới thấy trong mơ. Xoay người nhìn xuống dưới thân, đó chẳng phải là cảnh trong mơ lúc tu luyện cự thạch sao? Chỉ là, tại sao lại bể thành từng khối?
Tiểu viện độc lập, phòng ốc kiến tạo có chút kỳ lạ, thật giống như cảnh ký túc xá của mình trong mơ.
- Móa! Chẳng lẽ vẫn còn trong mộng?
Dương Thiên Lôi hung hăng véo mạnh vào tay mình một cái, cảm thấy có chút đau nhức, cho thấy mình không phải nằm mơ. Nhưng vì sao mình lại gặp phải không gian của cảnh trong mơ?
Dương Thiên Lôi chậm rãi đứng lên, bỗng dưng cảm giác có điểm gì đó không đúng, vừa cúi đầu nhìn xuống, nhất thời giật mình mở to hai mắt. Hắn nhìn thân thể của mình, làn da nguyên bản màu đồng cổ, bây giờ lại trở nên trong suốt như ngọc. Càng khoa trương chính là, Dương Thiên Lôi cảm giác mình tựa hồ nhỏ đi một vòng, mà cái vẻ nhỏ gầy này dường như không thích hợp với thân thể của mình, luôn tràn đầy lực lượng bạo tạc, tựa hồ so với bất kỳ thời gian nào trong dĩ vãng cũng đều cường tráng hơn nhiều.
- Ta đánh! Đây không phải là bản thân mình trong mộng chứ? Lẽ nào mình lại thực sự biến thành nam nhân bi kịch trong mộng kia?
Nghĩ tới bi kịch vô cùng thê thảm của thiếu niên trong mộng, Dương Thiên Lôi vô cùng khiếp sợ, đồng thời cũng càng thêm phiền muộn. Chỉ là, Dương Thiên Lôi mơ hồ nghĩ, hiện tại bản thân mình ngoài đời và trong mộng đã có điểm khác biệt. Loại cảm giác tràn ngập lực lượng này trước đây chưa từng bao giờ xuất hiện, kể cả trên người thiếu niên trong mộng cũng vậy.
- Dương Thiên Lôi!
Đúng lúc này, bỗng nhiên Dương Thiên Lôi nghe thấy ngoài sân có người gọi tên mình, giọng nói ôn nhu, nhẹ nhàng, như suốt mát chảy qua bờ đá, hoàng anh xuất cốc, truyền vào tai Dương Thiên Lôi hết sức rành rọt, vô cùng êm tai. Đây rõ ràng là thanh âm của một thiếu nữ thanh xuân. Ngay sau đó, “Két…" một tiếng, cửa phòng bị mở ra. Dương Thiên Lôi quay đầu nhìn lại.
- Aaaaaaaaa!
- Aaaaaaaaa!
Hai tiếng thét chói tai đồng thời vang lên. Dương Thiên Lôi nhất thời há to miệng, hai mắt trợn trừng, ngây người ra như phỗng nhìn thẳng vào thiếu nữ bỗng nhiên xông vào trước mắt, trong khoảnh khắc mọi động tác đều cứng đờ. Mà thiếu nữ kia cũng khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, cần cổ trắng như tuyết càng như mặt trời lúc bình minh, tản mát ra vẻ đẹp mỹ lệ kinh người, tựa như trong mộng ảo.
- Mỹ nữ, thực sự là mỹ nữ... So với tiểu nữu kia còn đẹp hơn gấp chục lần!
Dương Thiên Lôi nhìn chằm chằm vào thiếu nữ siêu cấp xinh đẹp trước mắt, bạch y như tuyết, vóc người thướt tha, khuôn mặt xinh xắn mà thanh thuần, trong lòng âm thầm so sánh nàng với tiểu nữu lúc trước chỉ vì mình âm thầm sờ trộm mấy cái mà rơi từ đỉnh Hoa Sơn xuống. Kết luận của hắn tất nhiên là, tiểu nữu đã từng là nữ thần trong suy nghĩ của hắn so với thiếu nữ trước mặt này, căn bản là không đáng nhắc tới.
- Hoàn hảo a! 82-54-87. Cái gì cần lớn thì lớn, cần mảnh liền mảnh, cần vểnh thì vểnh… Quả thực là vóc người ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ mà… Quá hoàn hảo rồi! Nhất là khí chất này… Thật sự là quá tình khiết!
- Dương Thiên Lôi, ngươi… Ngươi làm cái gì vậy?
Ngay khi Dương Thiên Lôi còn đang chảy nước miếng dầm dề, thiếu nữ mới từ trong kích thích cường đại của thị giác tỉnh táo lại, nổi giận đùng đùng bưng kín hai mắt, phẫn nộ hét lên.
- Không xong rồi!
Dương Thiên Lôi nhất thời ý thức được chuyện gì, nhanh như thiểm điện bưng kín tiểu huynh đệ đang chập chờn giữa hai chân mình.
- Khục khục! Không có gì! Mỹ nhân, hôm nay thực sự là quá nóng, ca kìm lòng không được bèn tự giải phóng một chút. Thật xin lỗi… Xin lỗi!
Dương Thiên Lôi vừa nói vừa lui về phía sau, rất nhanh chui vào phòng trong.
Trần trùng trục trước mặt một mỹ nữ là chuyện tuyệt đối không hay, nhất là khi còn chưa có phát dục hoàn toàn. Đương nhiên, nếu như mỹ nữ lõa thể trước mặt mình, thì lại càng không có bất luận vấn đề gì. Đó chính là “quân tử thản đản đản, tiểu nhân giấu kê kê". Cho nên, Dương Thiên Lôi thậm chí có thể cam đoan, trước tiên mình cũng sẽ thẳng thắn thành khẩn gặp lại, không có gì phải e ngại. Muốn lõa thể, mọi người cùng lõa thể, càng lõa thể càng khỏe mạnh nha!
Tuy nhiên lúc này, trong lòng Dương Thiên Lôi lại âm thầm cảm thấy kỳ quái. Vì sao mỹ nữ này biết tên mình? Mà mình lại căn bản chưa hề gặp nàng. Cho dù là phụ nữ thuộc loại trâu bò, cho dù chủ nhân thân thể này không có hứng thú gì với nữ nhân, nhưng chỉ cần đã gặp qua một lần, cũng tuyệt đối sẽ không quên.
Bước vào hậu viện, Dương Thiên Lôi lần thứ hai thấy được bài biện hết sức quen thuộc, một cái giường lớn, một cái bàn, một tủ quần áo, bố trí cực kỳ đơn giản, không hề có bất cứ vật dụng trang hoàng dư thừa nào.
Dương Thiên Lôi lấy ra một bộ quần áo, mặc vào thân thể dường như nhỏ đi một vòng, lại cực kỳ vừa người.
Giờ khắc này, Dương Thiên Lôi đã tin chắc cảnh tượng trong đầu mình căn bản là không phải mơ mộng gì, mà thân thể này đã từng chính là chủ nhân của những ký ức kia.
Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn Dương Thiên Lôi còn có chút khó tiếp thu, nhưng hắn hiểu rõ, chuyện này đã là sự thật không gì thay đổi được. Hắn hiểu rõ mình chắc chắn đã… Xuyên việt.
Tác giả :
Ô Sơn Vân Vũ