Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 576: Hành hạ đến chết
Cuồng Phong trưởng lão giờ vào lúc này ngây ngốc, hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì? Không phải Diệp Huyền bị yêu vương nô dịch sao? Vì sao thái độ yêu vương ngược lại là thủ hạ của Diệp Huyền, bị Diệp Huyền nô dịch?
Còn gọi là điện hạ?
Đây chỉ có đám Huyền thú xưng hô với tồn tại cao quý hơn mình mới có thể dùng xưng hô như thế, vì sao yêu vương màu vàng lại xưng hô như thế với Diệp Huyền?
Vào lúc này các loại ý niệm không ngừng xuất hiện trong đầu Cuồng Phong, chẳng lẽ Diệp Huyền cũng là Huyền thú yêu vương hay sao?
Khó trách hắn không sợ hãi như thé, khó trách hắn có thể thu phục chiếm được thiên hỏa.
Vào thời khắc này, Cuồng Phong trưởng lão tâm như tro tàn, nội tâm đắng chát, hắn biết rõ mình xong đời rồi.
Tuy hắn là võ giả lục giai nhị trọng nhưng đối mặt với Huyền thú yêu vương thất giai căn bản không đủ nhìn.
Lục giai và thất giai chỉ kém một giai nhưng lại là hai cấp độ khác nhau, một là trời, một là đất.
Hiện tại nội tâm của hắn đang suy nghĩ làm sao bảo vệ tính mạng.
- Diệp Huyền... Không, điện hạ, ta...
Cuồng Phong trưởng lão vội vã muốn nói điều gì đó nhưng Diệp Huyn nhìn cũng không nhìn, hắn nói với Kim Lân:
- Giết.
Kim Lân cười hắc hắc, thân hình khổng lồ của nó lao thẳng về phía Cuồng Phong trưởng lão.
Tuy Cuồng Phong trưởng lão là cường giả lục giai nhưng bị uy áp hồn niệm của Kim Lân yêu vương áp chế không cách nào chống cự được, thân thể bị áp không thể động đậy.
- Các hạ, chuyện gì cũng từ từ, ta chính là trưởng lão Huyền Cơ Tông, giết ta, Huyền Cơ Tông sẽ không bỏ qua các ngươi, mọi sự cũng có thể thương lượng... Ta...
Cuồng Phong trưởng lão bối rối điều động tất cả huyền lực trong cơ thể của mình nhưng huyền lực trong cơ thể của hắn như cứng lại, căn bản không cách nào điều động mảy may, hắn vội vàng phóng xuất vũ hồn của bản thân ra ngoài.
Năm đạo tinh hoàn cao thấp luật động, vũ hồn chi lực cường hãn phóng thích ra ngoài, thân thể của hắn hiện tại không ngừng nhúc nhích nhưng mọi hành động phản kháng của hắn đều biến thành vô lực.
Móng vuốt của Kim Lân đánh tới trơớc mặt hắn và không ngừng phóng đại.
Nhìn xem Cuồng Phong trưởng lão cái kia hoảng sợ bất lực biểu lộ, Diệp Huyền không khỏi xùy cười một tiếng, đến lúc này thời điểm, này Cuồng Phong rõ ràng còn muốn uy hiếp hắn.
Sau một khắc nghe tiếng phốc vang lên, móng vuốt to lớn của Kim Lân cựcđánh vào ngực Cuồng Phong trưởng lão, lập tức xuyên thấu qua bộ ngực của đối phương.
Phun ra một ngụm máu tươi, Cuồng Phong trưởng lão lúc này té ngã trên đất, hắn vẫn nhìnchằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt oán hận, trong tay không biết lúc nào nắm bắt một quả ngọc bội, bị hắn bóp một cái và hóa thành tro tàn.
- Giết... Ta, ngươi... Không sống được!
Cuồng Phong trưởng lão gian nan nói ra mấy chữ, hắn cười dữ tợn, đầu nghiêng một cái, triệt để không có khí tức.
Hắn vừa mới nói xong, lực lượng vô hình hàng lâm bao phủ trên người Diệp Huyền, lập tức thẩm thấu vào trong thân thể Diệp Huyền.
Diệp Huyền cảm giác mình như bị tồn tại nào đó trong tối tăm nhìn chằm chằm vào, toàn thân có một cảm giác không được tự nhiên.
- Đây là?
Diệp Huyền cau mày, hắn phát hiện trong thân thể của mình có khí tức quỷ dị, khí tức này không có bất kỳ nguy hiểm nào nhưng bạo lộ vị trí của hắn ra ngoài.
Diệp Huyền cũng không quan tâm làm gì, thu hồi trữ vật giới chỉ của Cuồng Phong trưởng lão, ngay sau đó hắn vận chuyển thôn phệ vũ hồn chi lực hấp thu vũ hồn của Cuồng Phong trưởng lão.
Hấp thu vũ hồn ngũ phẩm của Cuồng Phong trưởng lão, Diệp Huyền cảm giác được thôn phệ vũ hồn tam tinh lại lớn hơn trước không ít.
Ba!
Lực lượng tinh hoàn màu đỏ xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyềnu, dần dần thu liễm như cũ.
Thôn phệ vũ hồn đột phá tứ tinh!
Trong nội tâm Diệp Huyền kinh hỉ, không dễ dàng ah, tuy thôn phệ vũ hồn của hắn mới đột phá tam tinh không lâu nhưng một đường đi tới đây hắn đã hấp thu không biết bao nhiêu vũ hồn võ giả, hồn niệm Huyền thú, hôm nay càng là hấp thu vũ hồn ngũ phẩm của Cuồng Phong trưởng lão, lúc này rốt cuộc có đột phá.
Đột phá tứ tinh, Diệp Huyền có thể cảm giác được thôn phệ vũ hồn của mình như phát sinh lột xác, trở nên khác với lúc trước.
Hắn ngưng mắt nhìn thôn phệ vũ hồn trong đan điền, thôn phệ vũ hồn vốn giống như vòng xoáy vậy mà biến thành một vũ hồn màu đen hình người.
Vũ hồn hình người, mông lung có thể nhìn ra ngũ quan và hình dáng, đôi mắt bắn ra hào quang rực rỡ như sao.
Tâm niệm Diệp Huyền vừa động, thôn phệ vũ hồn màu đen thoáng chốc bay ra khỏi đỉnh đầu của hắn, trong người thôn phệ vũ hồn bộc phát uy áp kinh người, tình cảnh trong phương viên trăm dặm đều xuất hiện trong cảm giác của Diệp Huyền.
Thật là lợi hại, Diệp Huyền âm thầm kinh hãi, hồn niệm ngũ phẩm của hắn trước mắt cũng chỉ có thể bao phủ phạm vi mười dặm mà thôi, không nghĩ tới thôn phệ vũ hồn tứ tinh có thể cảm thụ khoảng cách trăm dặm, cường giả Vũ Vương thất giai có huyền thức cũng chỉ bao phủ phạm vi trăm dặm.
Càng làm cho Diệp Huyền giật mình là, thôn phệ vũ hồn hóa thành hình người lại có thể rời khỏi thân thể.
Hô!
Thôn phệ vũ hồn hình người màu den bị Diệp Huyền khống chế trực tiếp bay lên không trung trăm trượng, nó như chiến thần uy phong lẫm lẫm quan sát chúng sinh.
Nó còn là vũ hồn sao?
Diệp Huyền chưa từng nghe nói có vũ hồn có thể rời khỏi thân thể, trên đời này cho dù là vũ hồn nào đều phải phụ thuộc thân thể võ giả tồn tại, chỉ có hồn niệm Huyền thú mới có thể rời khỏi thân thể.
Hơn nữa cho dù là Huyền thú cũng phải là Huyền thú yêu vương mới có thể dùng hồn niệm rời khỏi thân thể, thôn phệ vũ hồn đúng là quá cổ quái.
Diệp Huyền khiếp sợ, Kim Lân bên cạnh cũng sợ hãi không nhỏ.
Nó bị thôn phệ vũ hồn của DIệp Huyền áp bách, Kim Lân cảm thấy hồn niệm trong cơ thể của mình lạnh run.
Đó là hồn niệm của điện hạ sao, cảm giác thật sợ hãi, điện hạ không hổ là điện hạ.
Kim Lân lúc này còn muốn nói cái gì nhờ Diệp Huyền giải trừ cấm chế trên người nó, hiện tại nó không dám nhắc lại.
Nếu điện hạ muốn giải trừ cấm chế cho mình, không cần phải nó nói sẽ động thủ, hiện tại không có nhắc tới nhất định là mình làm còn chưa tốt.
Nghĩ lại cũng phải, trên đường đi mình cũng chưa làm cái gì cho điện hạ, chỉ thay hắn giết mấy người mà thôi, thực lực những người kia yếu như vậy, điện hạ tuyệt đối không đặt vào mắt mới bảo mình động thủ.
Nếu bây giờ mình tranh công, một khi điện hạ tức giận, nếu đuổi mình đi thì được không bù mất, về sau thậm chí không có kẹo ngon để ăn.
Còn gọi là điện hạ?
Đây chỉ có đám Huyền thú xưng hô với tồn tại cao quý hơn mình mới có thể dùng xưng hô như thế, vì sao yêu vương màu vàng lại xưng hô như thế với Diệp Huyền?
Vào lúc này các loại ý niệm không ngừng xuất hiện trong đầu Cuồng Phong, chẳng lẽ Diệp Huyền cũng là Huyền thú yêu vương hay sao?
Khó trách hắn không sợ hãi như thé, khó trách hắn có thể thu phục chiếm được thiên hỏa.
Vào thời khắc này, Cuồng Phong trưởng lão tâm như tro tàn, nội tâm đắng chát, hắn biết rõ mình xong đời rồi.
Tuy hắn là võ giả lục giai nhị trọng nhưng đối mặt với Huyền thú yêu vương thất giai căn bản không đủ nhìn.
Lục giai và thất giai chỉ kém một giai nhưng lại là hai cấp độ khác nhau, một là trời, một là đất.
Hiện tại nội tâm của hắn đang suy nghĩ làm sao bảo vệ tính mạng.
- Diệp Huyền... Không, điện hạ, ta...
Cuồng Phong trưởng lão vội vã muốn nói điều gì đó nhưng Diệp Huyn nhìn cũng không nhìn, hắn nói với Kim Lân:
- Giết.
Kim Lân cười hắc hắc, thân hình khổng lồ của nó lao thẳng về phía Cuồng Phong trưởng lão.
Tuy Cuồng Phong trưởng lão là cường giả lục giai nhưng bị uy áp hồn niệm của Kim Lân yêu vương áp chế không cách nào chống cự được, thân thể bị áp không thể động đậy.
- Các hạ, chuyện gì cũng từ từ, ta chính là trưởng lão Huyền Cơ Tông, giết ta, Huyền Cơ Tông sẽ không bỏ qua các ngươi, mọi sự cũng có thể thương lượng... Ta...
Cuồng Phong trưởng lão bối rối điều động tất cả huyền lực trong cơ thể của mình nhưng huyền lực trong cơ thể của hắn như cứng lại, căn bản không cách nào điều động mảy may, hắn vội vàng phóng xuất vũ hồn của bản thân ra ngoài.
Năm đạo tinh hoàn cao thấp luật động, vũ hồn chi lực cường hãn phóng thích ra ngoài, thân thể của hắn hiện tại không ngừng nhúc nhích nhưng mọi hành động phản kháng của hắn đều biến thành vô lực.
Móng vuốt của Kim Lân đánh tới trơớc mặt hắn và không ngừng phóng đại.
Nhìn xem Cuồng Phong trưởng lão cái kia hoảng sợ bất lực biểu lộ, Diệp Huyền không khỏi xùy cười một tiếng, đến lúc này thời điểm, này Cuồng Phong rõ ràng còn muốn uy hiếp hắn.
Sau một khắc nghe tiếng phốc vang lên, móng vuốt to lớn của Kim Lân cựcđánh vào ngực Cuồng Phong trưởng lão, lập tức xuyên thấu qua bộ ngực của đối phương.
Phun ra một ngụm máu tươi, Cuồng Phong trưởng lão lúc này té ngã trên đất, hắn vẫn nhìnchằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt oán hận, trong tay không biết lúc nào nắm bắt một quả ngọc bội, bị hắn bóp một cái và hóa thành tro tàn.
- Giết... Ta, ngươi... Không sống được!
Cuồng Phong trưởng lão gian nan nói ra mấy chữ, hắn cười dữ tợn, đầu nghiêng một cái, triệt để không có khí tức.
Hắn vừa mới nói xong, lực lượng vô hình hàng lâm bao phủ trên người Diệp Huyền, lập tức thẩm thấu vào trong thân thể Diệp Huyền.
Diệp Huyền cảm giác mình như bị tồn tại nào đó trong tối tăm nhìn chằm chằm vào, toàn thân có một cảm giác không được tự nhiên.
- Đây là?
Diệp Huyền cau mày, hắn phát hiện trong thân thể của mình có khí tức quỷ dị, khí tức này không có bất kỳ nguy hiểm nào nhưng bạo lộ vị trí của hắn ra ngoài.
Diệp Huyền cũng không quan tâm làm gì, thu hồi trữ vật giới chỉ của Cuồng Phong trưởng lão, ngay sau đó hắn vận chuyển thôn phệ vũ hồn chi lực hấp thu vũ hồn của Cuồng Phong trưởng lão.
Hấp thu vũ hồn ngũ phẩm của Cuồng Phong trưởng lão, Diệp Huyền cảm giác được thôn phệ vũ hồn tam tinh lại lớn hơn trước không ít.
Ba!
Lực lượng tinh hoàn màu đỏ xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyềnu, dần dần thu liễm như cũ.
Thôn phệ vũ hồn đột phá tứ tinh!
Trong nội tâm Diệp Huyền kinh hỉ, không dễ dàng ah, tuy thôn phệ vũ hồn của hắn mới đột phá tam tinh không lâu nhưng một đường đi tới đây hắn đã hấp thu không biết bao nhiêu vũ hồn võ giả, hồn niệm Huyền thú, hôm nay càng là hấp thu vũ hồn ngũ phẩm của Cuồng Phong trưởng lão, lúc này rốt cuộc có đột phá.
Đột phá tứ tinh, Diệp Huyền có thể cảm giác được thôn phệ vũ hồn của mình như phát sinh lột xác, trở nên khác với lúc trước.
Hắn ngưng mắt nhìn thôn phệ vũ hồn trong đan điền, thôn phệ vũ hồn vốn giống như vòng xoáy vậy mà biến thành một vũ hồn màu đen hình người.
Vũ hồn hình người, mông lung có thể nhìn ra ngũ quan và hình dáng, đôi mắt bắn ra hào quang rực rỡ như sao.
Tâm niệm Diệp Huyền vừa động, thôn phệ vũ hồn màu đen thoáng chốc bay ra khỏi đỉnh đầu của hắn, trong người thôn phệ vũ hồn bộc phát uy áp kinh người, tình cảnh trong phương viên trăm dặm đều xuất hiện trong cảm giác của Diệp Huyền.
Thật là lợi hại, Diệp Huyền âm thầm kinh hãi, hồn niệm ngũ phẩm của hắn trước mắt cũng chỉ có thể bao phủ phạm vi mười dặm mà thôi, không nghĩ tới thôn phệ vũ hồn tứ tinh có thể cảm thụ khoảng cách trăm dặm, cường giả Vũ Vương thất giai có huyền thức cũng chỉ bao phủ phạm vi trăm dặm.
Càng làm cho Diệp Huyền giật mình là, thôn phệ vũ hồn hóa thành hình người lại có thể rời khỏi thân thể.
Hô!
Thôn phệ vũ hồn hình người màu den bị Diệp Huyền khống chế trực tiếp bay lên không trung trăm trượng, nó như chiến thần uy phong lẫm lẫm quan sát chúng sinh.
Nó còn là vũ hồn sao?
Diệp Huyền chưa từng nghe nói có vũ hồn có thể rời khỏi thân thể, trên đời này cho dù là vũ hồn nào đều phải phụ thuộc thân thể võ giả tồn tại, chỉ có hồn niệm Huyền thú mới có thể rời khỏi thân thể.
Hơn nữa cho dù là Huyền thú cũng phải là Huyền thú yêu vương mới có thể dùng hồn niệm rời khỏi thân thể, thôn phệ vũ hồn đúng là quá cổ quái.
Diệp Huyền khiếp sợ, Kim Lân bên cạnh cũng sợ hãi không nhỏ.
Nó bị thôn phệ vũ hồn của DIệp Huyền áp bách, Kim Lân cảm thấy hồn niệm trong cơ thể của mình lạnh run.
Đó là hồn niệm của điện hạ sao, cảm giác thật sợ hãi, điện hạ không hổ là điện hạ.
Kim Lân lúc này còn muốn nói cái gì nhờ Diệp Huyền giải trừ cấm chế trên người nó, hiện tại nó không dám nhắc lại.
Nếu điện hạ muốn giải trừ cấm chế cho mình, không cần phải nó nói sẽ động thủ, hiện tại không có nhắc tới nhất định là mình làm còn chưa tốt.
Nghĩ lại cũng phải, trên đường đi mình cũng chưa làm cái gì cho điện hạ, chỉ thay hắn giết mấy người mà thôi, thực lực những người kia yếu như vậy, điện hạ tuyệt đối không đặt vào mắt mới bảo mình động thủ.
Nếu bây giờ mình tranh công, một khi điện hạ tức giận, nếu đuổi mình đi thì được không bù mất, về sau thậm chí không có kẹo ngon để ăn.
Tác giả :
Ám Ma Sư