Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 547: Nguy cơ tới gần (2)
Trong lòng hai người cảm khái không thôi, tốc độ tăng lên như vậy quả thực quá nhanh, nhanh đến mức các nàng cũng sợ hãi, nếu như ở bên ngoài, các nàng muốn có tiến bộ như thế cần có thời gian vài năm mới được.
Nhưng ở chỗ này, thời gian một hai ngày là có thể đạt tới, quả thực vượt qua năng lực thừa nhận của các nàng.
Trong nội tâm Diệp Huyền cũng có chút lo lắng, lúc trước hắn đối mặt với hồn thứ tứ giai cũng có chút lực bất tòng tâm, nếu gặp hồn thú ngũ giai, hắn thật có hi vọng bắt được đối phương sao?
Dù sao hồn thú không giống với yêu thú và Huyền thú, hình thái hết sức đặc thù, công kích bình thường không có bao nhiêu tác dụng với chúng.
Nhưng vì đột phá ngũ phẩm hấp dẫn rất mạnh, Diệp Huyền biết rõ khó khăn nhưng không chùn bước, dù sao cường giả đối mặt với kỳ ngộ chân chính sẽ không lùi bước, nếu không cả đời chỉ có thể bình thường vô vi.
Sau khi tiến vào phong cấm chi địa, Diệp Huyền vẫn có thể cảm giác được tại nơi xa xôi rời khỏi tầm mắt có hồn lực vô hình đang nhìn hắn, không chỉ có hắn, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng có thể cảm nhận được lực lượng này.
Sau khi tiến lên một đoạn thời gian, ba người cũng nhìn thấy nơi xa xa có một cột sáng phóng lên trời, chiếu sáng cả phong cấm chi địa, lực lượng này xuất phát từ trong cột sáng đó.
Cho nên ba người têến lên chính là phương hướng của cột sáng.
Ba người bay vút đi thật nhanh, đột nhiên Diệp Huyền dừng bước, chỉ thấy trong một khe núi cách đó không có con hồn thú toàn thân có hỏa diễm thiêu đốt đang nằm đó, toàn thân tỏa ra khí tức thập phần khủng bố.
Những hồn thú chung quanh còn có hơn con hồn thú hơi yếu đang vây quanh giống như thần tử đang vây quanh vương của chúng.
- Khí tức này là hồn thú ngũ giai.
Ánh mắt Diệp Huyền thay đổi.
Con hồn thú kia tuyệt đối là tồn tại ngũ giai.
- Hai người các ngươi lui ra sau một chút, một lát nữa không được tới gần.
Diệp Huyền nói với Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
Đối mặt hồn thú ngũ giai, Diệp Huyền cũng có chút khẩn trương, một khi chiến đấu hắn khẳng định không thể chiếu cố hai người bọn họ.
- Chúng ta...
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch há hốc mồm nhưng không thể nói ra lời nào, thực lực các nàng khi đi vào phù quang bí cảnh đã tăng lên không ít, nhưng không thể phủ nhận là một khi gặp được nguy hiểm các nàng sẽ biến thành liên lụy Diệp Huyền.
Hai người yên lặng lui sang một bên, cẩn thận xiết chặc nắm đấm.
Diệp Huyền gật gật đầu, hắn từ từ tiếp cận hồn thú, hắn nhìn thấy trong khe núi có hơn mười con hồn thú.
Nếu như chỉ là hồn thú ngũ giai, hắn có thể dùng các loại thủ đoạn nếm thử, nơi này có nhiều hồn thú như thế, hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp.
Có!
Ánh mắt Diệp Huyền lóe sáng.
Sưu sưu sưu!
Ba đạo hào quang bay về hướng hồn thú, đâm người của ba con hồn thú xa nhất.
Ngao ngao ngao...
Ba con hồn thú bị Diệp Huyền làm thức tỉnh, đầu lâu không ngừng nhìn chung quanh, rốt cục phát hiện Diệp Huyền cách đó không xa, lập tức hùng hổ xông tới.
Diệp Huyền chọn góc độ rất tốt, chỉ có ba đầu hồn thú có thể nhìn thấy, sau khi chúng nhìn thấy liền xông tới, Diệp Huyền lập tức nấp trong góc khuất của khe núi.
Nơi này chẳng những hẻo lánh hồn thú không nhìn thấy, ngay cả Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng không thể quan sát nơi này.
Sau khi mai phục tốt, ba đầu hồn thú nổi giận đùng đùng xuất hiện trong tầm mắt Diệp Huyền.
- Trấn nguyên thạch!
Diệp Huyền không chút do dự vận dụng huyền bảo trấn nguyên thạch, trong chiến đấu lúc trước hắn vận dụng Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn, biết rõ huyền bảo mặc dù không thể uy hiếp trí mạng lên hồn thú nhưng có thể áp chế nhất định.
Bị trấn nguyên thạch trấn áp, hai đầu hồn thú không thể nhúc nhích.
- Thôn phệ vũ hồn!
Sau đó Diệp Huyền lập tức thúc dục thôn phệ vũ hồn tấn công con hồn thú cuối cùng.
Oanh!
Đầu lâu hồn thú chia năm xẻ bảy, một viên hồn chây bay ra ngoài và bị Diệp Huyền thu vào trong tay.
- Tác dụng khắc chế rất mạnh.
Diệp Huyền kinh hỉ, lúc trước hắn vẫn sử dụng đại địa vũ hồn, đối mặt hồn thú tứ giai cũng có chút cố hết sức, hắn lần đầu tiên sử dụng thôn phệ vũ hồn làm như vậy, quả nhiên còn dùng tốt hơn đại địa vũ hồn quá nhiều, toàn lực ra tay, hồn thú tứ giai không thể kiên trì nổi một chiêu trong tay hắn.
Diệp Huyền bắt chước làm theo, hắn cũng nhanh chóng giải quyết hai con hồn thú khác.
Rồi sau đó Diệp Huyền thu hồi trấn nguyên thạch, hắn lại dẫn hồn thú khác rời đi.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch ở nơi xa chú ý tới Diệp Huyền, nhìn thấy Diệp Huyền dẫn ba con hồn thú biến mất trong hẻm núi, trong lòng hai người hoặc nhiều hoặc ít có khẩn trương và lo lắng, hiện tại nhìn thấy Diệp Huyền đi ra nhanh như thế nên nội tâm rất ngạc nhiên.
Lúc này mới bao lâu? Hơn mười giây mà thôi, ba con hồn thú kia biến mất không thấy bóng dáng, không hề nghi ngờ, tuyệt đối đã bị Diệp Huyền giải quyết.
Đó chính là ba đầu hồn thú tứ giai ah, Diệp Huyền lại đánh chết nhanh như vậy, hai người liếc nhau, trong mắt có khiếp sợ và thần thái bất đắc dĩ.
Lợi dụng phương pháp giống như thế, qua một phút đồng hồ, Diệp Huyền đã xử lý xong hơn mười con hồn thú yếu kém..
Thời điểm hấp dẫn hai con hồn thú cuối cùng, Diệp Huyền vẫn kinh động hồn thú ngũ giai, vào lúc này Diệp Huyền đã không quan tâm.
Hắn nhanh chóng đánh chết hai con hồn thú yếu kém, trấn nguyên thạch của Diệp Huyền nện thẳng vào đầu lâu của hồn thú ngũ giai.
Oanh, hồn thú ngũ giai bị đánh đầu óc choáng váng, thân thể lắc lư.
- Quả nhiên hữu hiệu.
Trong nội tâm Diệp Huyền vô cùng kinh hỉ, hắn lúc trước còn lo lắng trấn nguyên thạch không có uy lực quá lớn với hồn thú ngũ giai, hiện tại xem ra mình suy nghĩ quá nhiều.
Vèo!
Sau khi dùng trấn nguyên thạch trấn áp, Diệp Huyền nhanh chóng nhào tới, hắn thi triển thôn phệ vũ hồn và đánh một chưởng vào đầu lâu hồn thú ngũ giai.
Sau khi hồn thú ngũ giai bị trấn áp, thân thể nó không ngừng vặn vẹo và gào thét liên tục, lúc Diệp Huyền đánh tới thì nó ngẩng đầu lên.
Ông!
Chấn động quỷ dị vô hình xuất hiện trong mắt của hắn, lúc này bao phủ thân thể Diệp Huyền.
- Không tốt.
Trong nội tâm Diệp Huyền lập tức kinh ngạc.
Sau một khắc đầu óc của hắn mê muội, trước mắt hắn xuất hiện hào quang màu đen.
Không biết qua bao lâu...
- Ha ha ha, Diệp Tiêu Dao, bước vào trong cạm bẫy của ta, ngươi còn muốn sống sao?
Một tiếng gào to vang vọng trong đầu Diệp Huyền, Diệp Huyền giật mình tỉnh táo lại.
Nhưng ở chỗ này, thời gian một hai ngày là có thể đạt tới, quả thực vượt qua năng lực thừa nhận của các nàng.
Trong nội tâm Diệp Huyền cũng có chút lo lắng, lúc trước hắn đối mặt với hồn thứ tứ giai cũng có chút lực bất tòng tâm, nếu gặp hồn thú ngũ giai, hắn thật có hi vọng bắt được đối phương sao?
Dù sao hồn thú không giống với yêu thú và Huyền thú, hình thái hết sức đặc thù, công kích bình thường không có bao nhiêu tác dụng với chúng.
Nhưng vì đột phá ngũ phẩm hấp dẫn rất mạnh, Diệp Huyền biết rõ khó khăn nhưng không chùn bước, dù sao cường giả đối mặt với kỳ ngộ chân chính sẽ không lùi bước, nếu không cả đời chỉ có thể bình thường vô vi.
Sau khi tiến vào phong cấm chi địa, Diệp Huyền vẫn có thể cảm giác được tại nơi xa xôi rời khỏi tầm mắt có hồn lực vô hình đang nhìn hắn, không chỉ có hắn, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng có thể cảm nhận được lực lượng này.
Sau khi tiến lên một đoạn thời gian, ba người cũng nhìn thấy nơi xa xa có một cột sáng phóng lên trời, chiếu sáng cả phong cấm chi địa, lực lượng này xuất phát từ trong cột sáng đó.
Cho nên ba người têến lên chính là phương hướng của cột sáng.
Ba người bay vút đi thật nhanh, đột nhiên Diệp Huyền dừng bước, chỉ thấy trong một khe núi cách đó không có con hồn thú toàn thân có hỏa diễm thiêu đốt đang nằm đó, toàn thân tỏa ra khí tức thập phần khủng bố.
Những hồn thú chung quanh còn có hơn con hồn thú hơi yếu đang vây quanh giống như thần tử đang vây quanh vương của chúng.
- Khí tức này là hồn thú ngũ giai.
Ánh mắt Diệp Huyền thay đổi.
Con hồn thú kia tuyệt đối là tồn tại ngũ giai.
- Hai người các ngươi lui ra sau một chút, một lát nữa không được tới gần.
Diệp Huyền nói với Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
Đối mặt hồn thú ngũ giai, Diệp Huyền cũng có chút khẩn trương, một khi chiến đấu hắn khẳng định không thể chiếu cố hai người bọn họ.
- Chúng ta...
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch há hốc mồm nhưng không thể nói ra lời nào, thực lực các nàng khi đi vào phù quang bí cảnh đã tăng lên không ít, nhưng không thể phủ nhận là một khi gặp được nguy hiểm các nàng sẽ biến thành liên lụy Diệp Huyền.
Hai người yên lặng lui sang một bên, cẩn thận xiết chặc nắm đấm.
Diệp Huyền gật gật đầu, hắn từ từ tiếp cận hồn thú, hắn nhìn thấy trong khe núi có hơn mười con hồn thú.
Nếu như chỉ là hồn thú ngũ giai, hắn có thể dùng các loại thủ đoạn nếm thử, nơi này có nhiều hồn thú như thế, hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp.
Có!
Ánh mắt Diệp Huyền lóe sáng.
Sưu sưu sưu!
Ba đạo hào quang bay về hướng hồn thú, đâm người của ba con hồn thú xa nhất.
Ngao ngao ngao...
Ba con hồn thú bị Diệp Huyền làm thức tỉnh, đầu lâu không ngừng nhìn chung quanh, rốt cục phát hiện Diệp Huyền cách đó không xa, lập tức hùng hổ xông tới.
Diệp Huyền chọn góc độ rất tốt, chỉ có ba đầu hồn thú có thể nhìn thấy, sau khi chúng nhìn thấy liền xông tới, Diệp Huyền lập tức nấp trong góc khuất của khe núi.
Nơi này chẳng những hẻo lánh hồn thú không nhìn thấy, ngay cả Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng không thể quan sát nơi này.
Sau khi mai phục tốt, ba đầu hồn thú nổi giận đùng đùng xuất hiện trong tầm mắt Diệp Huyền.
- Trấn nguyên thạch!
Diệp Huyền không chút do dự vận dụng huyền bảo trấn nguyên thạch, trong chiến đấu lúc trước hắn vận dụng Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn, biết rõ huyền bảo mặc dù không thể uy hiếp trí mạng lên hồn thú nhưng có thể áp chế nhất định.
Bị trấn nguyên thạch trấn áp, hai đầu hồn thú không thể nhúc nhích.
- Thôn phệ vũ hồn!
Sau đó Diệp Huyền lập tức thúc dục thôn phệ vũ hồn tấn công con hồn thú cuối cùng.
Oanh!
Đầu lâu hồn thú chia năm xẻ bảy, một viên hồn chây bay ra ngoài và bị Diệp Huyền thu vào trong tay.
- Tác dụng khắc chế rất mạnh.
Diệp Huyền kinh hỉ, lúc trước hắn vẫn sử dụng đại địa vũ hồn, đối mặt hồn thú tứ giai cũng có chút cố hết sức, hắn lần đầu tiên sử dụng thôn phệ vũ hồn làm như vậy, quả nhiên còn dùng tốt hơn đại địa vũ hồn quá nhiều, toàn lực ra tay, hồn thú tứ giai không thể kiên trì nổi một chiêu trong tay hắn.
Diệp Huyền bắt chước làm theo, hắn cũng nhanh chóng giải quyết hai con hồn thú khác.
Rồi sau đó Diệp Huyền thu hồi trấn nguyên thạch, hắn lại dẫn hồn thú khác rời đi.
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch ở nơi xa chú ý tới Diệp Huyền, nhìn thấy Diệp Huyền dẫn ba con hồn thú biến mất trong hẻm núi, trong lòng hai người hoặc nhiều hoặc ít có khẩn trương và lo lắng, hiện tại nhìn thấy Diệp Huyền đi ra nhanh như thế nên nội tâm rất ngạc nhiên.
Lúc này mới bao lâu? Hơn mười giây mà thôi, ba con hồn thú kia biến mất không thấy bóng dáng, không hề nghi ngờ, tuyệt đối đã bị Diệp Huyền giải quyết.
Đó chính là ba đầu hồn thú tứ giai ah, Diệp Huyền lại đánh chết nhanh như vậy, hai người liếc nhau, trong mắt có khiếp sợ và thần thái bất đắc dĩ.
Lợi dụng phương pháp giống như thế, qua một phút đồng hồ, Diệp Huyền đã xử lý xong hơn mười con hồn thú yếu kém..
Thời điểm hấp dẫn hai con hồn thú cuối cùng, Diệp Huyền vẫn kinh động hồn thú ngũ giai, vào lúc này Diệp Huyền đã không quan tâm.
Hắn nhanh chóng đánh chết hai con hồn thú yếu kém, trấn nguyên thạch của Diệp Huyền nện thẳng vào đầu lâu của hồn thú ngũ giai.
Oanh, hồn thú ngũ giai bị đánh đầu óc choáng váng, thân thể lắc lư.
- Quả nhiên hữu hiệu.
Trong nội tâm Diệp Huyền vô cùng kinh hỉ, hắn lúc trước còn lo lắng trấn nguyên thạch không có uy lực quá lớn với hồn thú ngũ giai, hiện tại xem ra mình suy nghĩ quá nhiều.
Vèo!
Sau khi dùng trấn nguyên thạch trấn áp, Diệp Huyền nhanh chóng nhào tới, hắn thi triển thôn phệ vũ hồn và đánh một chưởng vào đầu lâu hồn thú ngũ giai.
Sau khi hồn thú ngũ giai bị trấn áp, thân thể nó không ngừng vặn vẹo và gào thét liên tục, lúc Diệp Huyền đánh tới thì nó ngẩng đầu lên.
Ông!
Chấn động quỷ dị vô hình xuất hiện trong mắt của hắn, lúc này bao phủ thân thể Diệp Huyền.
- Không tốt.
Trong nội tâm Diệp Huyền lập tức kinh ngạc.
Sau một khắc đầu óc của hắn mê muội, trước mắt hắn xuất hiện hào quang màu đen.
Không biết qua bao lâu...
- Ha ha ha, Diệp Tiêu Dao, bước vào trong cạm bẫy của ta, ngươi còn muốn sống sao?
Một tiếng gào to vang vọng trong đầu Diệp Huyền, Diệp Huyền giật mình tỉnh táo lại.
Tác giả :
Ám Ma Sư