Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 509: Vô tận dung hỏa (2)
Trong lúc đó ——
Phanh!
Lúc này trên hoa sen tỏa ra khí tức hỏa diễm cực kỳ đáng sợ, hỏa diễm chi lực vô hình bao phủ con Huyền thú vào bên trong.
- Ah!
Tiếng kêu thảm thiết chỉ vang lên một nửa, con Huyền thú lập tức bị đốt thành tro tàn biến mất không thấy gì nữa.
Cảnh tượng này làm rất nhiều người kinh ngạc ngây người.
Trừ Diệp Huyền nấp trong lòng đất.
Trong nội tâm Diệp Huyền ngạc nhiên, hắn vui mừng không nhỏ.
- Quả nhiên là thiên hỏa, hiện tại thiên hỏa chỉ phân ra một ít lực lượng bám vào Thất Thải Hoa Liên, nó chuẩn bị dùng Thất Thải Hoa Liên làm mồi ngử hấp dẫn những Huyền thú và yêu thú đi qua cướp đoạt, cuối cùng bị nó hốt gọn và hấp thu lực lượng của chúng để tiến hóa.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, nội tâm Diệp Huyền vừa mừng vừa sợ.
Thiên hỏa hiện tại có trí tuệ không kém, vui là vì thiên hỏa thai nghén Thất Thải Hoa Liên đến hấp dẫn Huyền thú tứ giai ngũ giai và yêu thú tới nơi này, nói rõ lực lượng của thiên hỏa còn không phải lúc mạnh nhất.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Diệp Huyền lập tức triệu hoán xuyên sơn giáp.
Trong đám Huyền thú, yêu thú ở nơi này, còn có võ giả nhân loại nhìn thấy tình cảnh như vậy, nội tâm mọi người phát lạnh.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng Thất Thải Hoa Liên thành thục lại đốt cháy yêu thú và võ giả, đây là việc bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới.
Lúc này hoàn cảnh trong hang động vô cùng hỗn loạn, con Huyền thú đầu tiên bị đốt thành tro tàn ra, mấy con yêu thú và Huyền thú tới gần Thất Thải Hoa Liên cũng bị Thất Thải Hoa Liên cũng bị hỏa diễm lan tới gần và thiêu đốt, bọn chúng gào thét thảm thiết và hóa thành hư vô.
Tràng diện vốn hỗn loạn lâp tức an tĩnh như chết.
Trong tình huống không rõ ràng, không có Huyền thú dám tùy tiện ra tay.
Ngay cả Xích Viêm, Hắc Minh, Bạch Tượng cũng như vậy, hỏa diễm có thể đốt chết Huyền thú tứ giai, nói không chừng cũng có thể đốt chết bọn nó, trước khi tình huống rõ ràng, bọn chúng sẽ không ra tay.
Sau đó ánh mắt tất cả yêu thú và Huyền thú đều nhìn lên người đám võ gia nhân loại.
Ba Huyền thú nhìn nhau, hồn lực chấn động vô hình bao phủ chung quanh.
- Đầu tiên phải đánh chết đám võ giả nhân loại, sau khi giết sạch đám nhân loại ở nơi này, chúng ta lại thương thảo phân phối Thất Thải Hoa Liên.
Rống!
Chúng gầm lên giận dữ.
Đám Huyền thú và yêu thú vừa rồi lao về phía Thất Thải Hoa Liên cũng quay đầu lại nhìn sang đám võ giả nhân loại.
- Không tốt, tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, không nên tự ý hành động.
Đám người Chúc Thiên Lam hoàn toàn không ngờ tình hình lại phát triển như thế, vội vàng hét lớn một tiếng, liên tục cố thủ với nhau.
Lúc trước vì tranh đoạt Thất Thải Hoa Liên nên không ít người đã vọt tới gần hồ dung nham, căn bản không kịp quay trở lại.
Trong đó có Đông Thăng quốc Tả Nhất Minh.
Ông!
Trong mắt ba đại Huyền thú tỏa ra hàn quang.
- Đầu tiên phải giết võ giả nhân loại.
Quát lớn một tiếng, trong đầu Hắc Minh sinh ra hồn lực chấn động chui vào trong đầu Tả Nhất Minh, đồng thời nó thao túng yêu thú ngũ giai một trái một phải bao quanh Tả Nhất Minh.
Tả Nhất Minh cảm giác mình chóng mặt, trong nội tâm hắn vô cùng kinh hãi, hắn bất chấp do dự, hắn bắt lấy hai tên võ giả gần mình ném về phía hai con yêu thú ngũ giai, đồng thời thân hình lùi lại thật nhanh.
- Ah!
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai bên võ giả không kịp phản ứng đã bị yêu thú ngũ giai lao tới xé thành mảnh nhỏ, mà Tả Nhất Minh nhân cơ hội này quay lại bên cạnh mọi người.
- Tả Nhất Minh, vì sao ngươi bắt đệ tử Lâm Sơn quốc của ta làm tấm mộc.
Một tên cường giả thấy thế liền nổi giận gào lên.
Tả Nhất Minh lúc trước ném hai tên võ giả, một người trong đó là đệ tử Đông Thăng quốc, một người khác là thiên tài của Lâm Sơn quốc, kết quả gặp tai bay vạ gió.
Cường giả Lâm Sơn quốc cực kỳ tức giận.
- Hừ, nơi này nhiều yêu thú như thế, các hạ ý là cầm mạng của ta đi đổi mạng đệ tử Lâm Sơn quốc sao? Nếu như ta chết, chỉ bằng đám rác rưởi các ngươi có thể ngăn cản yêu thú công kích? Ta cũng suy nghĩ vì đại cục mà thôi.
Tả Nhất Minh cười lạnh, hắn nói rất đường hoàng, trong khi nói chuyện ánh mắt bắn ra hào quang âm lãnh.
- Ngươi...
Tên cường giả Lâm Sơn quốc nghe xong, lời định nói bị nghẹn, hắn tức giận toàn thân run rẩy, cũng không nói nên lời.
Hết lần này tới lần khác hắn còn không dám tức giận.
Tả Nhất Minh là hội trưởng một trong năm đại cường quốc Đông Thăng quốc, là cường giả ngũ giai Võ Tông, mà Lâm Sơn quốc chỉ là một tiểu quốc trong liên minh mười ba nước, thực lực của hắn cũng chỉ là Thiên Vũ Sư nhị trọng.
Luận bối cảnh luận thực lực, hắn căn bản không thể so sánh với Tả Nhất Minh, cho dù trong nội tâm tức giận nhưng chỉ có thể nuốt cơn tức vào bụng mà thôi.
- Đây chính là cái gọi cạnh tranh công bằng mà ngươi nói sao?
Đông Phương Ngôn Ngữ không nhịn được giễu cợt một câu.
Tả Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, lại không nói lời nào.
- Ta không hi vọng nhìn tâấy chuyện như thế lần thứ hai.
Chúc Thiên Lam lạnh lùng nói:
- Hiện tại mọi người đồng tâm hiệp lực chống cự thú triều.
- Giết, giết chết tất cả nhân loại.
- Chết cho ta.
Trong động đá vôi, vô số yêu thú điên cuồng tấn công võ giả nhân loại.
Ầm ầm!
Hai tộc lao vào đại chiến với nhau.
Dưới lòng đất, Diệp Huyền lập tức truyền âm cho Tiểu Tử Điêu:
- Tiểu Tử Điêu, ngươi thủ tại chỗ này, trên Thất Thải Hoa Liên có thiên hỏa chi lực, thời điểm hành động ta sẽ thông báo cho ngươi biết.
Hắn vừa dứt lời, Diệp Huyền lập tức thúc dục xuyên sơn giáp tiến vào lòng đất.
Chuyện này không bị người nào biết.
Không thể không nói xuyên sơn giáp đào hang vô cùng có nghề, nó nhanh chóng đào sâu mười dặm vào nham thạch cứng rắn.
- Chính là nơi này.
Diệp Huyền có thể cảm nhận được khí tức hỏa diễm giấu ở bên cạnh.
Quả nhiên sau khi phá vách nham thạch cứng rắn một huyệt động sâu trong lòng dất xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền vốn lo lắng trong lòng đất sẽ có dung nham nóng chảy, hiện tại xem ra chỉ là nham thạch ấm áp.
- Có lẽ ở gần nơi này.
Diệp Huyền mở thần linh đồng thị, hắn cẩn thận quan sát phía trước.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một tế đàn, trên tế đàn có một đáo hỏa diễm màu đỏ đang phiêu phù, nó vẫn ở đó không nhúc nhích.
Hỏa diễm này vô cùng thần kỳ dường như nó có sinh mạng, nó bốc cháy chẳng khác gì mệnh đăng.
- Không ngờ là vô tận dung hỏa!
Trong nội tâm Diệp Huyền lúc này đang gào thét dữ dội.
Phanh!
Lúc này trên hoa sen tỏa ra khí tức hỏa diễm cực kỳ đáng sợ, hỏa diễm chi lực vô hình bao phủ con Huyền thú vào bên trong.
- Ah!
Tiếng kêu thảm thiết chỉ vang lên một nửa, con Huyền thú lập tức bị đốt thành tro tàn biến mất không thấy gì nữa.
Cảnh tượng này làm rất nhiều người kinh ngạc ngây người.
Trừ Diệp Huyền nấp trong lòng đất.
Trong nội tâm Diệp Huyền ngạc nhiên, hắn vui mừng không nhỏ.
- Quả nhiên là thiên hỏa, hiện tại thiên hỏa chỉ phân ra một ít lực lượng bám vào Thất Thải Hoa Liên, nó chuẩn bị dùng Thất Thải Hoa Liên làm mồi ngử hấp dẫn những Huyền thú và yêu thú đi qua cướp đoạt, cuối cùng bị nó hốt gọn và hấp thu lực lượng của chúng để tiến hóa.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, nội tâm Diệp Huyền vừa mừng vừa sợ.
Thiên hỏa hiện tại có trí tuệ không kém, vui là vì thiên hỏa thai nghén Thất Thải Hoa Liên đến hấp dẫn Huyền thú tứ giai ngũ giai và yêu thú tới nơi này, nói rõ lực lượng của thiên hỏa còn không phải lúc mạnh nhất.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Diệp Huyền lập tức triệu hoán xuyên sơn giáp.
Trong đám Huyền thú, yêu thú ở nơi này, còn có võ giả nhân loại nhìn thấy tình cảnh như vậy, nội tâm mọi người phát lạnh.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng Thất Thải Hoa Liên thành thục lại đốt cháy yêu thú và võ giả, đây là việc bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới.
Lúc này hoàn cảnh trong hang động vô cùng hỗn loạn, con Huyền thú đầu tiên bị đốt thành tro tàn ra, mấy con yêu thú và Huyền thú tới gần Thất Thải Hoa Liên cũng bị Thất Thải Hoa Liên cũng bị hỏa diễm lan tới gần và thiêu đốt, bọn chúng gào thét thảm thiết và hóa thành hư vô.
Tràng diện vốn hỗn loạn lâp tức an tĩnh như chết.
Trong tình huống không rõ ràng, không có Huyền thú dám tùy tiện ra tay.
Ngay cả Xích Viêm, Hắc Minh, Bạch Tượng cũng như vậy, hỏa diễm có thể đốt chết Huyền thú tứ giai, nói không chừng cũng có thể đốt chết bọn nó, trước khi tình huống rõ ràng, bọn chúng sẽ không ra tay.
Sau đó ánh mắt tất cả yêu thú và Huyền thú đều nhìn lên người đám võ gia nhân loại.
Ba Huyền thú nhìn nhau, hồn lực chấn động vô hình bao phủ chung quanh.
- Đầu tiên phải đánh chết đám võ giả nhân loại, sau khi giết sạch đám nhân loại ở nơi này, chúng ta lại thương thảo phân phối Thất Thải Hoa Liên.
Rống!
Chúng gầm lên giận dữ.
Đám Huyền thú và yêu thú vừa rồi lao về phía Thất Thải Hoa Liên cũng quay đầu lại nhìn sang đám võ giả nhân loại.
- Không tốt, tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, không nên tự ý hành động.
Đám người Chúc Thiên Lam hoàn toàn không ngờ tình hình lại phát triển như thế, vội vàng hét lớn một tiếng, liên tục cố thủ với nhau.
Lúc trước vì tranh đoạt Thất Thải Hoa Liên nên không ít người đã vọt tới gần hồ dung nham, căn bản không kịp quay trở lại.
Trong đó có Đông Thăng quốc Tả Nhất Minh.
Ông!
Trong mắt ba đại Huyền thú tỏa ra hàn quang.
- Đầu tiên phải giết võ giả nhân loại.
Quát lớn một tiếng, trong đầu Hắc Minh sinh ra hồn lực chấn động chui vào trong đầu Tả Nhất Minh, đồng thời nó thao túng yêu thú ngũ giai một trái một phải bao quanh Tả Nhất Minh.
Tả Nhất Minh cảm giác mình chóng mặt, trong nội tâm hắn vô cùng kinh hãi, hắn bất chấp do dự, hắn bắt lấy hai tên võ giả gần mình ném về phía hai con yêu thú ngũ giai, đồng thời thân hình lùi lại thật nhanh.
- Ah!
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai bên võ giả không kịp phản ứng đã bị yêu thú ngũ giai lao tới xé thành mảnh nhỏ, mà Tả Nhất Minh nhân cơ hội này quay lại bên cạnh mọi người.
- Tả Nhất Minh, vì sao ngươi bắt đệ tử Lâm Sơn quốc của ta làm tấm mộc.
Một tên cường giả thấy thế liền nổi giận gào lên.
Tả Nhất Minh lúc trước ném hai tên võ giả, một người trong đó là đệ tử Đông Thăng quốc, một người khác là thiên tài của Lâm Sơn quốc, kết quả gặp tai bay vạ gió.
Cường giả Lâm Sơn quốc cực kỳ tức giận.
- Hừ, nơi này nhiều yêu thú như thế, các hạ ý là cầm mạng của ta đi đổi mạng đệ tử Lâm Sơn quốc sao? Nếu như ta chết, chỉ bằng đám rác rưởi các ngươi có thể ngăn cản yêu thú công kích? Ta cũng suy nghĩ vì đại cục mà thôi.
Tả Nhất Minh cười lạnh, hắn nói rất đường hoàng, trong khi nói chuyện ánh mắt bắn ra hào quang âm lãnh.
- Ngươi...
Tên cường giả Lâm Sơn quốc nghe xong, lời định nói bị nghẹn, hắn tức giận toàn thân run rẩy, cũng không nói nên lời.
Hết lần này tới lần khác hắn còn không dám tức giận.
Tả Nhất Minh là hội trưởng một trong năm đại cường quốc Đông Thăng quốc, là cường giả ngũ giai Võ Tông, mà Lâm Sơn quốc chỉ là một tiểu quốc trong liên minh mười ba nước, thực lực của hắn cũng chỉ là Thiên Vũ Sư nhị trọng.
Luận bối cảnh luận thực lực, hắn căn bản không thể so sánh với Tả Nhất Minh, cho dù trong nội tâm tức giận nhưng chỉ có thể nuốt cơn tức vào bụng mà thôi.
- Đây chính là cái gọi cạnh tranh công bằng mà ngươi nói sao?
Đông Phương Ngôn Ngữ không nhịn được giễu cợt một câu.
Tả Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, lại không nói lời nào.
- Ta không hi vọng nhìn tâấy chuyện như thế lần thứ hai.
Chúc Thiên Lam lạnh lùng nói:
- Hiện tại mọi người đồng tâm hiệp lực chống cự thú triều.
- Giết, giết chết tất cả nhân loại.
- Chết cho ta.
Trong động đá vôi, vô số yêu thú điên cuồng tấn công võ giả nhân loại.
Ầm ầm!
Hai tộc lao vào đại chiến với nhau.
Dưới lòng đất, Diệp Huyền lập tức truyền âm cho Tiểu Tử Điêu:
- Tiểu Tử Điêu, ngươi thủ tại chỗ này, trên Thất Thải Hoa Liên có thiên hỏa chi lực, thời điểm hành động ta sẽ thông báo cho ngươi biết.
Hắn vừa dứt lời, Diệp Huyền lập tức thúc dục xuyên sơn giáp tiến vào lòng đất.
Chuyện này không bị người nào biết.
Không thể không nói xuyên sơn giáp đào hang vô cùng có nghề, nó nhanh chóng đào sâu mười dặm vào nham thạch cứng rắn.
- Chính là nơi này.
Diệp Huyền có thể cảm nhận được khí tức hỏa diễm giấu ở bên cạnh.
Quả nhiên sau khi phá vách nham thạch cứng rắn một huyệt động sâu trong lòng dất xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền vốn lo lắng trong lòng đất sẽ có dung nham nóng chảy, hiện tại xem ra chỉ là nham thạch ấm áp.
- Có lẽ ở gần nơi này.
Diệp Huyền mở thần linh đồng thị, hắn cẩn thận quan sát phía trước.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một tế đàn, trên tế đàn có một đáo hỏa diễm màu đỏ đang phiêu phù, nó vẫn ở đó không nhúc nhích.
Hỏa diễm này vô cùng thần kỳ dường như nó có sinh mạng, nó bốc cháy chẳng khác gì mệnh đăng.
- Không ngờ là vô tận dung hỏa!
Trong nội tâm Diệp Huyền lúc này đang gào thét dữ dội.
Tác giả :
Ám Ma Sư