Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 416: Phương Thiên Hồng (1)
Nhìn thấy đối phương căn bản không hề đặt mạng sống của mình trong lòng, trong lòng của Ngụy Quang cũng cảm thấy sợ hãi, không dám tỏ vẻ bất mãn gì nữa.
Diệp Huyền nhìn thấy gia gia và mọi người lộ ra vẻ sầu lo thì mỉm cười nói:
- Gia gia, các ngươi cứ yên tâm đi, chẳng lẽ mọi người còn không tin ta hay sao?
Lời nói của Diệp Huyền giống như có ma lực, khiến cho trái tim đang nơm nớp lo sợ của mọi người cảm thấy dần trở nên an tâm.
Nhớ tới những gì xảy ra lúc ở Lam Nguyệt thành, mấy người Diệp Phách Thiên liền gật đầu, tuy rằng Diệp Huyền làm việc lớn mật, nhưng không phải loại người lỗ mãng, hắn đã dám đi tới phủ thành chủ thì nhất định là có chỗ dựa rồi.
Một đám người nhanh chóng đi về phía trước.
Đúng lúc này, bốn phía đột nhiên có rất nhiều binh sĩ vọt tới từ bốn phương tám hướng, bao vây xung quanh đám người.
Người cầm đầu là một tên tướng lĩnh trung niên, mắt sáng như đuốc, uy phong lẫm lẫm, toàn thân tản mát ra khí tức đáng sợ.
Gã chỉ đứng yên ở đó liền có một cỗ khí thế ngạo thị quần hùng tản ra, gã ngồi trên ngựa đưa mắt nhìn xuống chỗ mấy người Diệp Huyền, giống như đế vương đang nhìn thần tử.
- Là Phương Thiên Hồng đại nhân.
- Thần thoại của Thiên Húc hành tỉnh chúng ta.
- Võ tông nhất trọng, nhân vật cỡ này, cho dù là khắp Lưu Vân Quốc đều là người vô cùng quan trọng.
Rất nhiều võ giả và các cổ thế lực âm thầm đi theo mấy người Diệp Huyền, sau khi nhìn thấy vị tướng lĩnh kia lập tức lên tiếng bàn tán, ánh mắt ngưng trọng.
- Phương Thiên Hồng tiền bối, mau cứu ta.
Nhìn thấy người này, trong mắt Ngụy Quang lập tức lộ ra vẻ mừng như điên, tru lên như heo bị thọc tiết.
Phương Thiên Hồng nhíu mày:
- Ngươi là ai vậy?
Ngụy Quang bị Trần Tinh đánh thành đầu heo, căn bản không nhìn ra bộ dạng lúc trước.
- Ta là Ngụy Quang đây.
Ngụy Quang khóc lóc la lên, gã dẫu gì cũng là cường giả cấp bậc thiên võ sư, lúc này lại giống như một đứa nhỏ ấm ức gào khóc.
Nhìn thấy Ngụy Quang thê thảm như vậy, ánh mắt của Phương Thiên Hồng trở nên ngưng trọng, lạnh lùng nói:
- Ngụy Quang công tử, mấy người Âu Dương Phong đâu rồi?
- Âu Dương Phong bị tên tiểu tử này giết chết rồi, Phương Thiên Hồng đại nhân, mau cứu ta lẹ đi…
- Mẹ nó, la cái gì mà la hả.
Trần Tinh bước lên tát cho Ngụy Quang mấy cái thật mạnh, lập tức khiến đầu óc gã quay cuồng, không mở miệng nói chuyện được.
Trong mắt Phương Thiên Hồng lóe ra hàn quang, gã nhìn mấy người Diệp Huyền một cái, lạnh lùng nói:
- Các người rốt cuộc là ai? Vì sao lại tới Thiên Húc hành tỉnh chúng ta hoành hành, đả thương công tử của tỉnh đốc Thiên Húc hành tỉnh chúng ta?
Gã nhìn lại một cái, trong lòng liền cảm thấy khiếp sợ, trong đội ngũ của đối phương tất cả cư nhiên đều là cường giả cấp bậc địa võ sư đổ lên, thậm chí cũng có không ít người là cường giả thiên võ sư. Gã làm đệ nhất cao thủ của Thiên Húc hành tỉnh, kiến thức rộng rãi, nhìn bộ dạng của đối phương thế này rõ ràng là vì có chỗ dựa vững chắc, điều này đại biểu cho cái gì?
Chính là sau lưng đám người kia tuyệt đối có bối cảnh không nhỏ. Cho nên gã cũng không dám mạo muội trực tiếp hạ lệnh bắt giữ.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Hoành hành ngang ngược, làm nhiều việc ác hẳn phải là công tử tỉnh đốc các ngươi mới đúng!
- To gan!
- Làm càn!
- Còn không mau thả Ngụy Quang thiếu gia ra cho ta, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói thì có lẽ các ngươi sẽ còn một con đường sống.
Sau lưng Phương Thiên Hồng, vài tên tướng sĩ liên tục hét lên.
- Các hạ, mặc kệ chuyện là thế nào đi nữa, trước tiên hãy thả Ngụy Quang công tử ra rồi lại nói tiếp.
Phương Thiên Hồng nheo mắt, lạnh lùng lên tiếng, trong lòng không rõ đang nghĩ cái gì.
- Phương Thiên Hồng tiền bối, nói nhảm với bọn họ nhiều như vậy làm gì, mau bắt hết bọn chúng lại đi, hôm nay ta muốn để cho bọn chúng sống không bằng chết, phải hối hận vì đã đi tới thế giới này.
Ngụy Quang la hét, gã còn chưa được cứu thoát mà trong lòng đã nghĩ ra trăm ngàn cách tra tấn mấy người Diệp Huyền rồi.
- Câm miệng!
Trần Tinh nghe mà cảm thấy bực bội, cởi tất chân ra, nhét đôi tất chân cả tháng trời chưa giặt vào trong miệng của Ngụy Quang, khiến gã bị mùi hôi xộc thẳng lên não nước mắt nước mũi tèm lem, ngay cả sức để hít thở cũng không có.
Mùi hôi kia, ngay cả những cấm vệ quân đang áp giải Ngụy Quang cũng phải lùi lại một khoảng rồi mà vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, quả thật còn lợi hại hơn cả đạn khí độc nữa.
- Còn dám nói nhảm thêm một câu nào nữa thì lão tử sẽ ném ngươi vào trong bồn cầu.
Trần Tinh ngoáy mũi, trét lên mặt Ngụy Quang, nói với vẻ khinh thường.
Ọe!
Không ít võ giả đứng xem ở đằng xa cảm thấy gớm tới mức liên tục nôn mửa.
Về phần Ngụy Quang thì gã đã trực tiếp trợn trắng mắt bất tỉnh rồi.
- Nếu đã như vậy thì đừng trách Phương mỗ vô tình.
Nhìn thấy một màn này, Phương Thiên Hồng liền biết rõ có nhiều lời cũng vô ích, liền xoay người phóng lên từ trên lưng ngựa, chớp lên một cái liền đi tới trước đội ngũ Diệp Huyền, phóng thích huyền lực của võ tông ngũ giai ra, nhảy vào bên trong cấm vệ quân.
Ánh mắt Âu Dương Tiêu Sơn lóe lên, đang muốn ra tay thì lại bị Diệp Huyền cản lại:
- Bày trận.
Hắn quát khẽ một tiếng, tất cả cấm vệ quân nháy mắt đều đứng ở vị trí của bản thân mình, bao vây Diệp Huyền và tộc nhân của Diệp gia vào giữa.
- Chỉ là một tên võ tông nhất trọng mà thôi, đúng lúc kiểm nghiệm thành quả huấn luyện của bọn họ trong khoảng thời gian này một phen.
Diệp Huyền thản nhiên nói với Âu Dương Tiêu Sơn, đồng thời lạnh giọng quát:
- Bắt hắn lại.
- Dạ.
Bách Liên Đại Trận nháy mắt liền khởi động, mấy cấm vệ quân đứng gần Phương Thiên Hồng nhất cùng lúc chém chiến đao trong tay mình ra.
- Chút tài mọn mà thôi.
Phương Thiên Hồng thấy thế thì nhếch môi cười lạnh một cái, triển khai thanh cự kiếm sau lưng, bên trên cự kiếm có một đạo kiếm quang sáng chói tung hoành, chém thẳng vào trong đội ngũ.
Ầm ầm một tiếng, Bách Liên Đại Trận đại trận do mọi người tạo thành có chút tán loạn, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như cũ, huyền lực khủng bố do kiếm quang phóng thích ra nhanh chóng bị đại trận làm suy yếu, hóa thành hư vô.
Trong lòng Phương Thiên Hồng chợt cảm thấy lắp bắp kinh hãi, vẻ khinh thường trên mặt cũng đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu, trên người bốc lên một trận võ hồn ba động cường hoành, đại kiếm trong tay không ngừng vung chém.
Diệp Huyền nhìn thấy gia gia và mọi người lộ ra vẻ sầu lo thì mỉm cười nói:
- Gia gia, các ngươi cứ yên tâm đi, chẳng lẽ mọi người còn không tin ta hay sao?
Lời nói của Diệp Huyền giống như có ma lực, khiến cho trái tim đang nơm nớp lo sợ của mọi người cảm thấy dần trở nên an tâm.
Nhớ tới những gì xảy ra lúc ở Lam Nguyệt thành, mấy người Diệp Phách Thiên liền gật đầu, tuy rằng Diệp Huyền làm việc lớn mật, nhưng không phải loại người lỗ mãng, hắn đã dám đi tới phủ thành chủ thì nhất định là có chỗ dựa rồi.
Một đám người nhanh chóng đi về phía trước.
Đúng lúc này, bốn phía đột nhiên có rất nhiều binh sĩ vọt tới từ bốn phương tám hướng, bao vây xung quanh đám người.
Người cầm đầu là một tên tướng lĩnh trung niên, mắt sáng như đuốc, uy phong lẫm lẫm, toàn thân tản mát ra khí tức đáng sợ.
Gã chỉ đứng yên ở đó liền có một cỗ khí thế ngạo thị quần hùng tản ra, gã ngồi trên ngựa đưa mắt nhìn xuống chỗ mấy người Diệp Huyền, giống như đế vương đang nhìn thần tử.
- Là Phương Thiên Hồng đại nhân.
- Thần thoại của Thiên Húc hành tỉnh chúng ta.
- Võ tông nhất trọng, nhân vật cỡ này, cho dù là khắp Lưu Vân Quốc đều là người vô cùng quan trọng.
Rất nhiều võ giả và các cổ thế lực âm thầm đi theo mấy người Diệp Huyền, sau khi nhìn thấy vị tướng lĩnh kia lập tức lên tiếng bàn tán, ánh mắt ngưng trọng.
- Phương Thiên Hồng tiền bối, mau cứu ta.
Nhìn thấy người này, trong mắt Ngụy Quang lập tức lộ ra vẻ mừng như điên, tru lên như heo bị thọc tiết.
Phương Thiên Hồng nhíu mày:
- Ngươi là ai vậy?
Ngụy Quang bị Trần Tinh đánh thành đầu heo, căn bản không nhìn ra bộ dạng lúc trước.
- Ta là Ngụy Quang đây.
Ngụy Quang khóc lóc la lên, gã dẫu gì cũng là cường giả cấp bậc thiên võ sư, lúc này lại giống như một đứa nhỏ ấm ức gào khóc.
Nhìn thấy Ngụy Quang thê thảm như vậy, ánh mắt của Phương Thiên Hồng trở nên ngưng trọng, lạnh lùng nói:
- Ngụy Quang công tử, mấy người Âu Dương Phong đâu rồi?
- Âu Dương Phong bị tên tiểu tử này giết chết rồi, Phương Thiên Hồng đại nhân, mau cứu ta lẹ đi…
- Mẹ nó, la cái gì mà la hả.
Trần Tinh bước lên tát cho Ngụy Quang mấy cái thật mạnh, lập tức khiến đầu óc gã quay cuồng, không mở miệng nói chuyện được.
Trong mắt Phương Thiên Hồng lóe ra hàn quang, gã nhìn mấy người Diệp Huyền một cái, lạnh lùng nói:
- Các người rốt cuộc là ai? Vì sao lại tới Thiên Húc hành tỉnh chúng ta hoành hành, đả thương công tử của tỉnh đốc Thiên Húc hành tỉnh chúng ta?
Gã nhìn lại một cái, trong lòng liền cảm thấy khiếp sợ, trong đội ngũ của đối phương tất cả cư nhiên đều là cường giả cấp bậc địa võ sư đổ lên, thậm chí cũng có không ít người là cường giả thiên võ sư. Gã làm đệ nhất cao thủ của Thiên Húc hành tỉnh, kiến thức rộng rãi, nhìn bộ dạng của đối phương thế này rõ ràng là vì có chỗ dựa vững chắc, điều này đại biểu cho cái gì?
Chính là sau lưng đám người kia tuyệt đối có bối cảnh không nhỏ. Cho nên gã cũng không dám mạo muội trực tiếp hạ lệnh bắt giữ.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Hoành hành ngang ngược, làm nhiều việc ác hẳn phải là công tử tỉnh đốc các ngươi mới đúng!
- To gan!
- Làm càn!
- Còn không mau thả Ngụy Quang thiếu gia ra cho ta, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói thì có lẽ các ngươi sẽ còn một con đường sống.
Sau lưng Phương Thiên Hồng, vài tên tướng sĩ liên tục hét lên.
- Các hạ, mặc kệ chuyện là thế nào đi nữa, trước tiên hãy thả Ngụy Quang công tử ra rồi lại nói tiếp.
Phương Thiên Hồng nheo mắt, lạnh lùng lên tiếng, trong lòng không rõ đang nghĩ cái gì.
- Phương Thiên Hồng tiền bối, nói nhảm với bọn họ nhiều như vậy làm gì, mau bắt hết bọn chúng lại đi, hôm nay ta muốn để cho bọn chúng sống không bằng chết, phải hối hận vì đã đi tới thế giới này.
Ngụy Quang la hét, gã còn chưa được cứu thoát mà trong lòng đã nghĩ ra trăm ngàn cách tra tấn mấy người Diệp Huyền rồi.
- Câm miệng!
Trần Tinh nghe mà cảm thấy bực bội, cởi tất chân ra, nhét đôi tất chân cả tháng trời chưa giặt vào trong miệng của Ngụy Quang, khiến gã bị mùi hôi xộc thẳng lên não nước mắt nước mũi tèm lem, ngay cả sức để hít thở cũng không có.
Mùi hôi kia, ngay cả những cấm vệ quân đang áp giải Ngụy Quang cũng phải lùi lại một khoảng rồi mà vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, quả thật còn lợi hại hơn cả đạn khí độc nữa.
- Còn dám nói nhảm thêm một câu nào nữa thì lão tử sẽ ném ngươi vào trong bồn cầu.
Trần Tinh ngoáy mũi, trét lên mặt Ngụy Quang, nói với vẻ khinh thường.
Ọe!
Không ít võ giả đứng xem ở đằng xa cảm thấy gớm tới mức liên tục nôn mửa.
Về phần Ngụy Quang thì gã đã trực tiếp trợn trắng mắt bất tỉnh rồi.
- Nếu đã như vậy thì đừng trách Phương mỗ vô tình.
Nhìn thấy một màn này, Phương Thiên Hồng liền biết rõ có nhiều lời cũng vô ích, liền xoay người phóng lên từ trên lưng ngựa, chớp lên một cái liền đi tới trước đội ngũ Diệp Huyền, phóng thích huyền lực của võ tông ngũ giai ra, nhảy vào bên trong cấm vệ quân.
Ánh mắt Âu Dương Tiêu Sơn lóe lên, đang muốn ra tay thì lại bị Diệp Huyền cản lại:
- Bày trận.
Hắn quát khẽ một tiếng, tất cả cấm vệ quân nháy mắt đều đứng ở vị trí của bản thân mình, bao vây Diệp Huyền và tộc nhân của Diệp gia vào giữa.
- Chỉ là một tên võ tông nhất trọng mà thôi, đúng lúc kiểm nghiệm thành quả huấn luyện của bọn họ trong khoảng thời gian này một phen.
Diệp Huyền thản nhiên nói với Âu Dương Tiêu Sơn, đồng thời lạnh giọng quát:
- Bắt hắn lại.
- Dạ.
Bách Liên Đại Trận nháy mắt liền khởi động, mấy cấm vệ quân đứng gần Phương Thiên Hồng nhất cùng lúc chém chiến đao trong tay mình ra.
- Chút tài mọn mà thôi.
Phương Thiên Hồng thấy thế thì nhếch môi cười lạnh một cái, triển khai thanh cự kiếm sau lưng, bên trên cự kiếm có một đạo kiếm quang sáng chói tung hoành, chém thẳng vào trong đội ngũ.
Ầm ầm một tiếng, Bách Liên Đại Trận đại trận do mọi người tạo thành có chút tán loạn, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như cũ, huyền lực khủng bố do kiếm quang phóng thích ra nhanh chóng bị đại trận làm suy yếu, hóa thành hư vô.
Trong lòng Phương Thiên Hồng chợt cảm thấy lắp bắp kinh hãi, vẻ khinh thường trên mặt cũng đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu, trên người bốc lên một trận võ hồn ba động cường hoành, đại kiếm trong tay không ngừng vung chém.
Tác giả :
Ám Ma Sư