Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 405: Là quan làm cướp (1)
Không bao lâu sau, chỉ nghe tiếng vó ngựa lộc cộc rền văng, phía xa bụi mù cuồn cuộn, một đội ngũ mấy chục người ầm ầm lao tới, nhanh chóng tới gần Mặc Lâm thôn, đồng thời nháy mắt liền chia đội bao vây cửa thôn của Mặc Lâm thôn.
- Lũ cướp tới rồi.
Toàn bộ Mặc Lâm thôn lập tức hoảng loạn.
Nhìn thấy đám người kia, mấy người Diệp Huyền rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao lão đầu nọ lại coi bọn họ thành bọn cướp rồi, đám cướp này đều mặc khôi giáp chỉnh tề, uy phong lẫm lẫm, bộ dạng kia so ra còn giống với quân chính quy của vương quốc hơn là cướp.
- Huyền thiếu, khôi giáp mà lũ cướp này mặc hẳn chính là chế phục của thành vệ quân.
Âu Dương Tiêu Sơn nhắc nhở.
Diệp Huyền gật đầu, hắn cũng đã nhìn ra điểm này.
Tên đầu lĩnh trong lũ cướp kia là một đại hán râu quai nón, trong đôi mắt như chuông đồng lộ ra hung quang, nhìn thấy mấy người Diệp Huyền thì lập tức nhíu mày một cái, nhưng vẻ mặt lại không chút lo lắng sợ hãi, lạnh lùng nói:
- Đám người các ngươi là phân bộ nào đó? Chẳng lẽ các ngươi không biết Mặc Lâm thôn này là thôn trấn dưới trướng của bọn ta hay sao?
Âu Dương Tiêu Sơn nghe xong thì giận tím mặt, đang muốn xông lên phía trước thì lại bị Diệp Huyền ngăn lại, hắn nhịn không được cười nói:
- Ta đúng là không biết! Chẳng lẽ Mặc Lâm Thôn không phải thôn trấn dưới trướng Thiên Đô Thành hay sao, từ khi nào thì thành của các ngươi rồi?
- Thôn trấn của Thiên Đô Thành?
Tên đại hán khôi ngô kia giống như nghe phải chuyện nực cười lắm, bèn cười ha hả:
- Ta nói cho người biết, thôn trấn của Thiên Đô Thành chính là thôn trấn của Uy Hổ Mã Tặc Đoàn ta, mặc kệ các ngươi là bộ phận nào, đều ngoan ngoãn đi ra cho ta, a…
Đột nhiên tên đại hán khôi ngô kia nhìn thấy Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y đứng trong đám người, tròng mắt lập tức lồi ra:
- Cực phẩm mà, vậy đi, hai cô nương này ở lại, đám các ngươi có thể đi.
Đối mặt với đội ngũ hơn trăm người của Diệp Huyền, đám cướp kia cư nhiên không chút sợ hãi, rõ ràng là đã hoành hành ở đây quen rồi.
- Muốn chết, một đám rác rưởi, cũng không biết tè một vũng ra tự soi coi bản thân mình là đức hạnh gì.
Trần Tinh tức giận nói.
- Muốn chết chính là đám người các ngươi đó.
Tên đại hán khôi ngô kia mắt lộ hung quang, lạnh lùng đảo mắt nhìn qua mấy người Diệp Huyền:
- Xem ra các ngươi là người bên ngoài tới, không biết uy danh của Uy Hổ Mã Tặc Đoàn chúng ta, có biết hậu quả khi đắc tội với Uy Hổ Mã Tặc Đoàn chúng ta là gì hay không?
- Ta không biết, cũng không cần biết.
Ánh mắt Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo, cười lạnh:
- Dạy chúng một bài học cho ta, tên dẫn đầu giữ lại, những kẻ khác thì phế hết đi.
- Dạ, Huyền thiếu.
Mấy người Âu Dương Tiêu Sơn đã sớm không nhịn được nữa rồi, cả đám liền nhào lên như sói như hổ.
- Con bà nó, còn dám động thủ với Uy Hổ Mã Tặc Đoàn chúng ta, xem ra các ngươi thật sự không biết sống chết là gì, các huynh đệ, chúng ta…. ui da!
Tên đại hán kia còn chưa kịp nói xong hết thì đã bị Âu Dương Tiêu Sơn giáng cho một cú, quyền đấm cước đá bình bịch, gương mặt nháy mắt liền sưng vù như đầu heo.
Tiếp theo đó là tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng, từng thành viên của Uy Hổ Mã Tặc Đoàn đều ngã xuống khỏi lưng ngựa, đối mặt với những cấm vệ quân có thực lực thấp nhất cũng là địa võ sư này, đám mã tặc có thực lực tổng thể tầm võ sư này căn bản không chống cự nổi, chỉ mới mười mấy giây thì không còn tên mã tặc nào còn ngồi được trên yên ngựa hết.
- Mau, mau phóng đạn tín hiệu cho ta, triệu tập đại bộ đội tới.
Tên đại hán kia khàn giọng la lên.
Trong đội ngũ lập tức có mã tặc lấy đạn tín hiệu ra, gã còn chưa kịp bắn thì đã bị thủ hạ của Diệp Huyền đập cho nằm bẹp dí trên đất, mặt mũi đầy máu, sau đó lại bị tẫn cho một trận tối mặt tối mũi.
Lão đầu thôn trưởng nhìn tới ngây ra, vội vàng khóc la chạy tới:
- Các vị, không thể đánh, không thể đánh được đâu! Van xin các vị hảo hán, xin đừng đánh nữa mà!
Uy Hổ Mã Tặc Đoàn tới thu tiền tại thôn trang của mình rồi bị đánh, trách nhiệm này lớn lắm! Nếu mấy người kia xử lý sạch sẽ đám Uy Hổ Mã Tặc Đoàn thì không nói, nếu như bọn họ đánh xong liền trực tiếp chạy đi thì thôn trang của mình sẽ tiêu đời.
Cho nên mấy người Diệp Huyền đánh lên người đám Uy Hổ Mã Tặc Đoàn, nhưng lại dọa người dân Mặc Lâm thôn sợ vỡ mật.
- Được rồi.
Diệp Huyền thấy cũng đủ rồi, lúc này mới hô ngừng.
- Các ngươi… rốt cuộc các ngươi là ai?
Tên đại hán dẫn đầu kinh sợ nhìn mấy người Âu Dương Tiêu Sơn, gã cũng là cường giả cấp bậc địa võ sư, cư nhiên bị những người nầy đập một cái ngã lăn quay ra đất, không thể phản kháng được mảy may, thực lực của đám người kia quả thực vượt xa khỏi tưởng tượng của bọn họ.
- Bốp!
Diệp Huyền đạp lên người tên đại hán kia, lạnh giọng nói:
- Bây giờ là ta tới hỏi các ngươi, đám Uy Hổ Mã Tặc Đoàn các ngươi từ đâu tới đây? Có bao nhiêu người? Đại bản doanh ở chỗ nào? Mau nói ra.
Tên đại hán kia cắn răng, lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết chúng ta là ai không? Còn không mau thả chúng ta ra, bằng không thì ngay cả thiên vương lão tử cũng không cứu được các ngươi.
- Đúng vậy, thả chúng ta ra, bằng không thì ngươi chắc chắn phải chết.
- Các ngươi dám phế bọn ta, ta cám cam đoan, các ngươi nhất định không thể sống sót ra khỏi Thiên Đô Thành này.
- Lũ ngu ngốc từ đâu tới, dám ra tay với Uy Hổ Mã Tặc Đoàn chúng ta, chẳng lẽ trước khi ra ngoài không chịu thăm dò trước hay sao.
Rất nhiều mã tặc nằm bò trên đất đều kêu gào, tới lúc này rồi mà vẫn còn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo.
Ánh mắt của Diệp Huyền phát lạnh:
- Giết hết cho ta.
Chỉ nghe tiếng phập phập phập vang lên liên tục, cấm vệ quân đi theo Diệp Huyền đều giơ tay chém xuống, trong lúc nhất thời, ngoại trừ tên đại hán dẫn đầu ra thì tất cả mã tặc còn lại đều rơi đầu, máu tươi tuôn thấm đỏ mặt đất.
- Ngươi… các ngươi…
Tên đại hán kia giật mình, hoàn toàn nói không nên lời, bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.
- Nếu như bây giờ ngươi vẫn không nói thì ta dám cam đoan lát nữa ngươi sẽ không còn cơ hội nói nữa đâu.
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng nhìn tên đại hán kia.
- Ta nói, ta nói.
Tên đại hán kia cắn răng:
- Uy Hổ Mã Tặc Đoàn chúng ta có hơn ba trăm người, đại bản doanh ở Uy Hổ Sơn, tới từ Nam Thiên hành tỉnh…. a!
Gã hét thảm một tiếng, máu tươi phun tung tóe, một cánh tay của tên đại hán kia bị chặt xuống, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, mặt mày trắng bệch.
- Lũ cướp tới rồi.
Toàn bộ Mặc Lâm thôn lập tức hoảng loạn.
Nhìn thấy đám người kia, mấy người Diệp Huyền rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao lão đầu nọ lại coi bọn họ thành bọn cướp rồi, đám cướp này đều mặc khôi giáp chỉnh tề, uy phong lẫm lẫm, bộ dạng kia so ra còn giống với quân chính quy của vương quốc hơn là cướp.
- Huyền thiếu, khôi giáp mà lũ cướp này mặc hẳn chính là chế phục của thành vệ quân.
Âu Dương Tiêu Sơn nhắc nhở.
Diệp Huyền gật đầu, hắn cũng đã nhìn ra điểm này.
Tên đầu lĩnh trong lũ cướp kia là một đại hán râu quai nón, trong đôi mắt như chuông đồng lộ ra hung quang, nhìn thấy mấy người Diệp Huyền thì lập tức nhíu mày một cái, nhưng vẻ mặt lại không chút lo lắng sợ hãi, lạnh lùng nói:
- Đám người các ngươi là phân bộ nào đó? Chẳng lẽ các ngươi không biết Mặc Lâm thôn này là thôn trấn dưới trướng của bọn ta hay sao?
Âu Dương Tiêu Sơn nghe xong thì giận tím mặt, đang muốn xông lên phía trước thì lại bị Diệp Huyền ngăn lại, hắn nhịn không được cười nói:
- Ta đúng là không biết! Chẳng lẽ Mặc Lâm Thôn không phải thôn trấn dưới trướng Thiên Đô Thành hay sao, từ khi nào thì thành của các ngươi rồi?
- Thôn trấn của Thiên Đô Thành?
Tên đại hán khôi ngô kia giống như nghe phải chuyện nực cười lắm, bèn cười ha hả:
- Ta nói cho người biết, thôn trấn của Thiên Đô Thành chính là thôn trấn của Uy Hổ Mã Tặc Đoàn ta, mặc kệ các ngươi là bộ phận nào, đều ngoan ngoãn đi ra cho ta, a…
Đột nhiên tên đại hán khôi ngô kia nhìn thấy Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y đứng trong đám người, tròng mắt lập tức lồi ra:
- Cực phẩm mà, vậy đi, hai cô nương này ở lại, đám các ngươi có thể đi.
Đối mặt với đội ngũ hơn trăm người của Diệp Huyền, đám cướp kia cư nhiên không chút sợ hãi, rõ ràng là đã hoành hành ở đây quen rồi.
- Muốn chết, một đám rác rưởi, cũng không biết tè một vũng ra tự soi coi bản thân mình là đức hạnh gì.
Trần Tinh tức giận nói.
- Muốn chết chính là đám người các ngươi đó.
Tên đại hán khôi ngô kia mắt lộ hung quang, lạnh lùng đảo mắt nhìn qua mấy người Diệp Huyền:
- Xem ra các ngươi là người bên ngoài tới, không biết uy danh của Uy Hổ Mã Tặc Đoàn chúng ta, có biết hậu quả khi đắc tội với Uy Hổ Mã Tặc Đoàn chúng ta là gì hay không?
- Ta không biết, cũng không cần biết.
Ánh mắt Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo, cười lạnh:
- Dạy chúng một bài học cho ta, tên dẫn đầu giữ lại, những kẻ khác thì phế hết đi.
- Dạ, Huyền thiếu.
Mấy người Âu Dương Tiêu Sơn đã sớm không nhịn được nữa rồi, cả đám liền nhào lên như sói như hổ.
- Con bà nó, còn dám động thủ với Uy Hổ Mã Tặc Đoàn chúng ta, xem ra các ngươi thật sự không biết sống chết là gì, các huynh đệ, chúng ta…. ui da!
Tên đại hán kia còn chưa kịp nói xong hết thì đã bị Âu Dương Tiêu Sơn giáng cho một cú, quyền đấm cước đá bình bịch, gương mặt nháy mắt liền sưng vù như đầu heo.
Tiếp theo đó là tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng, từng thành viên của Uy Hổ Mã Tặc Đoàn đều ngã xuống khỏi lưng ngựa, đối mặt với những cấm vệ quân có thực lực thấp nhất cũng là địa võ sư này, đám mã tặc có thực lực tổng thể tầm võ sư này căn bản không chống cự nổi, chỉ mới mười mấy giây thì không còn tên mã tặc nào còn ngồi được trên yên ngựa hết.
- Mau, mau phóng đạn tín hiệu cho ta, triệu tập đại bộ đội tới.
Tên đại hán kia khàn giọng la lên.
Trong đội ngũ lập tức có mã tặc lấy đạn tín hiệu ra, gã còn chưa kịp bắn thì đã bị thủ hạ của Diệp Huyền đập cho nằm bẹp dí trên đất, mặt mũi đầy máu, sau đó lại bị tẫn cho một trận tối mặt tối mũi.
Lão đầu thôn trưởng nhìn tới ngây ra, vội vàng khóc la chạy tới:
- Các vị, không thể đánh, không thể đánh được đâu! Van xin các vị hảo hán, xin đừng đánh nữa mà!
Uy Hổ Mã Tặc Đoàn tới thu tiền tại thôn trang của mình rồi bị đánh, trách nhiệm này lớn lắm! Nếu mấy người kia xử lý sạch sẽ đám Uy Hổ Mã Tặc Đoàn thì không nói, nếu như bọn họ đánh xong liền trực tiếp chạy đi thì thôn trang của mình sẽ tiêu đời.
Cho nên mấy người Diệp Huyền đánh lên người đám Uy Hổ Mã Tặc Đoàn, nhưng lại dọa người dân Mặc Lâm thôn sợ vỡ mật.
- Được rồi.
Diệp Huyền thấy cũng đủ rồi, lúc này mới hô ngừng.
- Các ngươi… rốt cuộc các ngươi là ai?
Tên đại hán dẫn đầu kinh sợ nhìn mấy người Âu Dương Tiêu Sơn, gã cũng là cường giả cấp bậc địa võ sư, cư nhiên bị những người nầy đập một cái ngã lăn quay ra đất, không thể phản kháng được mảy may, thực lực của đám người kia quả thực vượt xa khỏi tưởng tượng của bọn họ.
- Bốp!
Diệp Huyền đạp lên người tên đại hán kia, lạnh giọng nói:
- Bây giờ là ta tới hỏi các ngươi, đám Uy Hổ Mã Tặc Đoàn các ngươi từ đâu tới đây? Có bao nhiêu người? Đại bản doanh ở chỗ nào? Mau nói ra.
Tên đại hán kia cắn răng, lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết chúng ta là ai không? Còn không mau thả chúng ta ra, bằng không thì ngay cả thiên vương lão tử cũng không cứu được các ngươi.
- Đúng vậy, thả chúng ta ra, bằng không thì ngươi chắc chắn phải chết.
- Các ngươi dám phế bọn ta, ta cám cam đoan, các ngươi nhất định không thể sống sót ra khỏi Thiên Đô Thành này.
- Lũ ngu ngốc từ đâu tới, dám ra tay với Uy Hổ Mã Tặc Đoàn chúng ta, chẳng lẽ trước khi ra ngoài không chịu thăm dò trước hay sao.
Rất nhiều mã tặc nằm bò trên đất đều kêu gào, tới lúc này rồi mà vẫn còn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo.
Ánh mắt của Diệp Huyền phát lạnh:
- Giết hết cho ta.
Chỉ nghe tiếng phập phập phập vang lên liên tục, cấm vệ quân đi theo Diệp Huyền đều giơ tay chém xuống, trong lúc nhất thời, ngoại trừ tên đại hán dẫn đầu ra thì tất cả mã tặc còn lại đều rơi đầu, máu tươi tuôn thấm đỏ mặt đất.
- Ngươi… các ngươi…
Tên đại hán kia giật mình, hoàn toàn nói không nên lời, bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.
- Nếu như bây giờ ngươi vẫn không nói thì ta dám cam đoan lát nữa ngươi sẽ không còn cơ hội nói nữa đâu.
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng nhìn tên đại hán kia.
- Ta nói, ta nói.
Tên đại hán kia cắn răng:
- Uy Hổ Mã Tặc Đoàn chúng ta có hơn ba trăm người, đại bản doanh ở Uy Hổ Sơn, tới từ Nam Thiên hành tỉnh…. a!
Gã hét thảm một tiếng, máu tươi phun tung tóe, một cánh tay của tên đại hán kia bị chặt xuống, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, mặt mày trắng bệch.
Tác giả :
Ám Ma Sư