Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 279: Thiên tài tụ tập (2)
Người thứ hai thì mặc áo màu xám, lưng đeo chiến đao, thanh chiến đao này cư nhiên chỉ có nửa thanh, mái tóc màu xám dựng đứng lên trời, vẻ mặt ngạo nghễ, dáng người khôi ngô.
Người thứ ba thì là một thiếu nữ mặc sa quần màu hồng phấn, đầu cài trâm ngọc, trang điểm sơ qua, đôi nga mi phân thủy thứ cắm sau mông cong, làm cho người ta có một loại cảm giác anh tư hiên ngang nhưng vẫn không kém phần dịu dàng, trên mặt mang theo vẻ thanh cao.
Ba người này, khí thế trên người của mỗi người đều không yếu, theo như Diệp Huyền thấy thì người yếu nhất cũng cao hơn Đồng Hồng.
- Tới đây, tới đây, ta giới thiệu một chút.
Triệu Duy mỉm cười, giới thiệu cho mọi người:
- Diệp Huyền huynh đệ, vị này chính là Tả Lưu, đứng hàng thứ tư trong phong vân bảng của học viện, vị này chính là Phù Ngọc Linh, đứng hàng thứ chín trên phong vân bảng, vị này chính là Đoạn Nhận, đứng hàng thứ mười lăm trên phong vân bảng.
- Về phần vị này, ta nghĩ tất cả mọi người đều đã nghe nói, chính là Diệp Huyền trước đây không lâu đã đánh bại Đồng Hồng, tạm thời đang thay thế vị trí của hắn, nhân vật phong vân của học viện trong khoảng thời gian gần đây.
Triệu Duy nhiệt tình giới thiệu.
Trong ba người này, biểu tình lại hoàn toàn khác nhau, Tả Lưu chỉ gật đầu một cái, ánh mắt bình thản, không lộ bất kỳ vẻ gì, Phù Ngọc Linh thì thanh ngạo nhìn Diệp Huyền một cái, rõ ràng không để ý gì tới đối phương nhiều, chỉ đưa mắt nhìn về phía bát vương tử, còn Đoạn Nhận thì khinh thường khịt mũi cười:
- Bát vương tử, hắn chính là tên Diệp Huyền đã đánh bại Đồng Hồng và chiếm bài danh của Đồng Hồng kia đó sao? Thoạt nhìn cũng bình thường thôi mà?
Triệu Duy cười nói:
- Đoạn Nhận, vậy là ngươi đã xem thường Diệp Huyền huynh đệ quá rồi, mặc dù Đồng Hồng chỉ đứng thứ ba mươi sáu trên phong vân bảng, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối có thể xếp vào hàng hai mươi, cho nên thực lực thật sự của Diệp Huyền huynh đệ không phải nói chơi đâu.
- Thật sao?
Đoạn Nhận cuồng ngạo cười lớn, tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ cao ngạo và khinh miệt trắng trợn trong mắt gã thì không cách nào che giấu được.
Theo như gã thấy, bản thân Đồng Hồng không thể xem như cao thủ gì, cái gọi là xếp vào hàng hai mươi cũng chỉ là những học viên thứ hạng thấp kia suy đoán mà thôi, còn một tân sinh võ sư nhất trọng như Diệp Huyền thì có thể mạnh được tới đâu kia chứ?
Cái gọi là hạng hai mươi trong phong vân bảng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
Dù sao thì trong ấn tượng của Đoạn Nhận, những người muốn vào hạng hai mươi đổ lên của phong vân bảng thì ít nhất cũng phải là cường giả võ sư tam trọng mới được.
Bốn người ở đây, trận khiêu chiến hôm đó chỉ có mỗi mình Triệu Duy là tận mắt chứng kiến, những người khác cũng chỉ là nghe kể lại mà thôi, cho nên đương nhiên không rõ ràng về thực lực của Diệp Huyền.
Diệp Huyền cũng không muốn giải thích, chỉ cười nhạt một tiếng, đứng một bên.
Hành động này của hắn rơi vào trong mắt của Đoạn Nhận lập tức liền biến thành biểu hiện của chấp nhận, trong lòng lại càng khinh thường, tân sinh đúng là tân sinh, không biết tại sao bát vương tử lại tìm người như vậy tới làm gì nữa.
- Các vị, trước mắt chúng ta có năm người, còn phải đợi một người nữa, kính xin chờ thêm một lát, đợi người đó tới thì lập tức xuất phát.
Triệu Duy giải thích.
Đoạn Nhận nhíu mày nói:
- Bát vương tử, còn một người nữa là ai? Ngay cả Tả Lưu đại ca cũng tới rồi, người nọ cư nhiên còn không tới, để cho cả đám người chúng ta đợi một mình hắn, mặt mũi cũng lớn thật đấy.
- Ngươi đang nói ta sao?
Vèo!
Gã vừa dứt lời thì phía xa đột nhiên có một đạo lưu quang lướt tới, tốc độ cực nhanh, vừa rồi còn ở bên ngoài tầm mắt, nhưng chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mắt mọi người, khiến cho người ta có một loại cảm giác như cưỡi mây lướt gió.
Người tới là một thiếu nữ trẻ tuổi.
Nàng mặc một chiếc váy ngắn màu xanh biếc, để lộ bờ vai trắng nõn nà, dáng người uyển chuyển, mặt như trăng sáng, bên dưới mày liễu cong cong chính là một đôi mắt tinh trí mê người, giống như biết nói vậy.
Đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn điểm nhẹ trên mấy khối đá lớn, thân thể thiếu nữ như chim én, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt mọi người.
Người này vừa xuất hiện thì sắc mặt của Đoạn Nhận kia lập tức tái mét, thức thời ngậm miệng lại.
Trên mặt Phù Ngọc Linh cũng hiện lên chút khó chịu, tuy rằng dung mạo của nàng diễm lệ, nhưng so với vị mỹ nữ áo xanh thanh lệ động lòng người này thì lập tức có vẻ ảm đạm thất sắc nhiều lắm.
Thậm chí ngay cả Tả Lưu, Diệp Huyền cũng có thể nhìn thấy một tia ngưng trọng trong mắt của gã.
- Ta không tới trễ chứ?
Thiếu nữ bước tới gần, cười khẽ một cái, thanh tân thoát tục.
- Không có, không có.
Triệu Duy cười nói:
- Tới đây, giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là Thanh Lăng, đứng thứ hai trên phong vân bảng của học viện, chắc là mọi người cũng nghe nói qua rồi.
Thanh Lăng ôm quyền:
- Thanh Lăng, được Triệu Duy sư đệ mời, đặc biệt tới đây gặp mặt các vị thiên tài của học viện một phen.
- Ha ha, Thanh Lăng sư tỷ khách khí rồi, ở trước mặt sư tỷ chúng ta sao có thể coi là thiên tài được.
Đoạn Nhận vội vàng mở miệng, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng.
Đoạn Nhận này nhìn như cuồng ngạo kiêu căng, không ngờ cũng dẻo mồm nịnh nọt như vậy.
Chỉ là gã nói bản thân gã thì không có gì, cứ lại nói chúng ta chúng tôi cái gì, trực tiếp gom hết những người ở đây bao gồm cả Diệp Huyền vào.
Tả Lưu thân là người đứng thứ tư trên phong vân bảng, đối với người đứng thứ hai là Thanh Lăng thì vốn liền mang theo ý thức cạnh tranh.
Bản thân Phù Ngọc Linh là nữ tử, đương nhiên cũng không cam lòng thua Phù Ngọc Linh.
Đoạn Nhận nịnh hót một câu liền trực tiếp khiến cho hai người kia khó chịu, lạnh mặt liếc nhìn gã một cái.
Tả Lưu kia thì trực tiếp nói thẳng:
- Đoạn Nhận, Thanh Lăng sư tỷ đúng là có thực lực, nhưng chúng ta cũng không phải loại tầm thường, còn không tới mức đứng trước mặt nàng liền không phải là thiên tài nữa như vậy chứ?
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tả Lưu, trong lòng Đoạn Nhận liền lạnh toát, nụ cười nịnh nọt trên mặt cũng trở nên gượng gạo, liền nói:
- Đúng đúng, thực lực của Tả Lưu sư huynh mạnh, thiên phú lại cao, Đoạn Nhận ta vạn vạn không thể nào sánh bằng, vô cùng bội phục.
Một màn này khiến cho trong lòng Diệp Huyền buồn cười, không khỏi cong môi cười khẽ.
Người thứ ba thì là một thiếu nữ mặc sa quần màu hồng phấn, đầu cài trâm ngọc, trang điểm sơ qua, đôi nga mi phân thủy thứ cắm sau mông cong, làm cho người ta có một loại cảm giác anh tư hiên ngang nhưng vẫn không kém phần dịu dàng, trên mặt mang theo vẻ thanh cao.
Ba người này, khí thế trên người của mỗi người đều không yếu, theo như Diệp Huyền thấy thì người yếu nhất cũng cao hơn Đồng Hồng.
- Tới đây, tới đây, ta giới thiệu một chút.
Triệu Duy mỉm cười, giới thiệu cho mọi người:
- Diệp Huyền huynh đệ, vị này chính là Tả Lưu, đứng hàng thứ tư trong phong vân bảng của học viện, vị này chính là Phù Ngọc Linh, đứng hàng thứ chín trên phong vân bảng, vị này chính là Đoạn Nhận, đứng hàng thứ mười lăm trên phong vân bảng.
- Về phần vị này, ta nghĩ tất cả mọi người đều đã nghe nói, chính là Diệp Huyền trước đây không lâu đã đánh bại Đồng Hồng, tạm thời đang thay thế vị trí của hắn, nhân vật phong vân của học viện trong khoảng thời gian gần đây.
Triệu Duy nhiệt tình giới thiệu.
Trong ba người này, biểu tình lại hoàn toàn khác nhau, Tả Lưu chỉ gật đầu một cái, ánh mắt bình thản, không lộ bất kỳ vẻ gì, Phù Ngọc Linh thì thanh ngạo nhìn Diệp Huyền một cái, rõ ràng không để ý gì tới đối phương nhiều, chỉ đưa mắt nhìn về phía bát vương tử, còn Đoạn Nhận thì khinh thường khịt mũi cười:
- Bát vương tử, hắn chính là tên Diệp Huyền đã đánh bại Đồng Hồng và chiếm bài danh của Đồng Hồng kia đó sao? Thoạt nhìn cũng bình thường thôi mà?
Triệu Duy cười nói:
- Đoạn Nhận, vậy là ngươi đã xem thường Diệp Huyền huynh đệ quá rồi, mặc dù Đồng Hồng chỉ đứng thứ ba mươi sáu trên phong vân bảng, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối có thể xếp vào hàng hai mươi, cho nên thực lực thật sự của Diệp Huyền huynh đệ không phải nói chơi đâu.
- Thật sao?
Đoạn Nhận cuồng ngạo cười lớn, tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ cao ngạo và khinh miệt trắng trợn trong mắt gã thì không cách nào che giấu được.
Theo như gã thấy, bản thân Đồng Hồng không thể xem như cao thủ gì, cái gọi là xếp vào hàng hai mươi cũng chỉ là những học viên thứ hạng thấp kia suy đoán mà thôi, còn một tân sinh võ sư nhất trọng như Diệp Huyền thì có thể mạnh được tới đâu kia chứ?
Cái gọi là hạng hai mươi trong phong vân bảng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
Dù sao thì trong ấn tượng của Đoạn Nhận, những người muốn vào hạng hai mươi đổ lên của phong vân bảng thì ít nhất cũng phải là cường giả võ sư tam trọng mới được.
Bốn người ở đây, trận khiêu chiến hôm đó chỉ có mỗi mình Triệu Duy là tận mắt chứng kiến, những người khác cũng chỉ là nghe kể lại mà thôi, cho nên đương nhiên không rõ ràng về thực lực của Diệp Huyền.
Diệp Huyền cũng không muốn giải thích, chỉ cười nhạt một tiếng, đứng một bên.
Hành động này của hắn rơi vào trong mắt của Đoạn Nhận lập tức liền biến thành biểu hiện của chấp nhận, trong lòng lại càng khinh thường, tân sinh đúng là tân sinh, không biết tại sao bát vương tử lại tìm người như vậy tới làm gì nữa.
- Các vị, trước mắt chúng ta có năm người, còn phải đợi một người nữa, kính xin chờ thêm một lát, đợi người đó tới thì lập tức xuất phát.
Triệu Duy giải thích.
Đoạn Nhận nhíu mày nói:
- Bát vương tử, còn một người nữa là ai? Ngay cả Tả Lưu đại ca cũng tới rồi, người nọ cư nhiên còn không tới, để cho cả đám người chúng ta đợi một mình hắn, mặt mũi cũng lớn thật đấy.
- Ngươi đang nói ta sao?
Vèo!
Gã vừa dứt lời thì phía xa đột nhiên có một đạo lưu quang lướt tới, tốc độ cực nhanh, vừa rồi còn ở bên ngoài tầm mắt, nhưng chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mắt mọi người, khiến cho người ta có một loại cảm giác như cưỡi mây lướt gió.
Người tới là một thiếu nữ trẻ tuổi.
Nàng mặc một chiếc váy ngắn màu xanh biếc, để lộ bờ vai trắng nõn nà, dáng người uyển chuyển, mặt như trăng sáng, bên dưới mày liễu cong cong chính là một đôi mắt tinh trí mê người, giống như biết nói vậy.
Đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn điểm nhẹ trên mấy khối đá lớn, thân thể thiếu nữ như chim én, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt mọi người.
Người này vừa xuất hiện thì sắc mặt của Đoạn Nhận kia lập tức tái mét, thức thời ngậm miệng lại.
Trên mặt Phù Ngọc Linh cũng hiện lên chút khó chịu, tuy rằng dung mạo của nàng diễm lệ, nhưng so với vị mỹ nữ áo xanh thanh lệ động lòng người này thì lập tức có vẻ ảm đạm thất sắc nhiều lắm.
Thậm chí ngay cả Tả Lưu, Diệp Huyền cũng có thể nhìn thấy một tia ngưng trọng trong mắt của gã.
- Ta không tới trễ chứ?
Thiếu nữ bước tới gần, cười khẽ một cái, thanh tân thoát tục.
- Không có, không có.
Triệu Duy cười nói:
- Tới đây, giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là Thanh Lăng, đứng thứ hai trên phong vân bảng của học viện, chắc là mọi người cũng nghe nói qua rồi.
Thanh Lăng ôm quyền:
- Thanh Lăng, được Triệu Duy sư đệ mời, đặc biệt tới đây gặp mặt các vị thiên tài của học viện một phen.
- Ha ha, Thanh Lăng sư tỷ khách khí rồi, ở trước mặt sư tỷ chúng ta sao có thể coi là thiên tài được.
Đoạn Nhận vội vàng mở miệng, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng.
Đoạn Nhận này nhìn như cuồng ngạo kiêu căng, không ngờ cũng dẻo mồm nịnh nọt như vậy.
Chỉ là gã nói bản thân gã thì không có gì, cứ lại nói chúng ta chúng tôi cái gì, trực tiếp gom hết những người ở đây bao gồm cả Diệp Huyền vào.
Tả Lưu thân là người đứng thứ tư trên phong vân bảng, đối với người đứng thứ hai là Thanh Lăng thì vốn liền mang theo ý thức cạnh tranh.
Bản thân Phù Ngọc Linh là nữ tử, đương nhiên cũng không cam lòng thua Phù Ngọc Linh.
Đoạn Nhận nịnh hót một câu liền trực tiếp khiến cho hai người kia khó chịu, lạnh mặt liếc nhìn gã một cái.
Tả Lưu kia thì trực tiếp nói thẳng:
- Đoạn Nhận, Thanh Lăng sư tỷ đúng là có thực lực, nhưng chúng ta cũng không phải loại tầm thường, còn không tới mức đứng trước mặt nàng liền không phải là thiên tài nữa như vậy chứ?
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tả Lưu, trong lòng Đoạn Nhận liền lạnh toát, nụ cười nịnh nọt trên mặt cũng trở nên gượng gạo, liền nói:
- Đúng đúng, thực lực của Tả Lưu sư huynh mạnh, thiên phú lại cao, Đoạn Nhận ta vạn vạn không thể nào sánh bằng, vô cùng bội phục.
Một màn này khiến cho trong lòng Diệp Huyền buồn cười, không khỏi cong môi cười khẽ.
Tác giả :
Ám Ma Sư