Huyễn Thần Cướp Thiên Tịch
Chương 9
Tiểu Băng Quân chưa từng nghĩ tới, có một ngày Xuân Cơ sẽ mở rộng cửa lòng với nàng.
“Ta là người Lôi Mông Thiện Thuỷ." Ngừng một lát sau, Xuân Cơ bắt đầu rủ rỉ nói về quá khứ của chính mình. “Vương thống nhất Lôi Mông trước, Thiện Thuỷ chỉ là một tiểu quốc."
Nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt Tiểu Băng Quân, nàng dừng một chút, mới giải thích. “Vương chính là Phong Cửu Liên Thành Mục Khách Đức, là anh hùng vĩ đại nhất trên cao nguyên Lôi Mông."
“Nhất định không có vĩ đại như chủ tử." Tiểu Băng Quân nhịn không được nho nhỏ nói thầm.
“Ngươi rốt cuộc có muốn nghe hay không!" Xuân Cơ liếc nàng một cái, vừa tức giận lại vừa buồn cười, không rõ người trước mắt này sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy làm sao vẫn còn có thể bảo trụ sự ngây ngô như hài đồng này.
Tiểu Băng Quân đưa mắt nhìn ra cửa sổ, phát hiện sắc trời còn sớm, liền ngồi thẳng người, thật sự gật đầu. “Muốn." Chủ tử lúc này hẳn là còn chưa dậy.
Nhìn ra tâm tư của nàng, Xuân Cơ không khỏi thầm thở dài, biết chính mình thua không chỉ là ở xuất thân, mà còn ở trình độ dụng tâm.
“Ta vào điện Hắc Vũ là 11 năm trước, khi đó Vương còn chưa có thống nhất toàn bộ đất đai Lôi Mông, nhưng Thiện Thuỷ đã bị hắn đưa vào trong bản đồ. Thời điểm Thiện Thuỷ bị diệt quốc, những tên quý tộc sợ chết này đương nhiên là muốn tìm tất cả biện pháp để Vương vui lòng, mà ta dưới tình huống như vậy bị dâng đến cho Vương." Nói đến đây, nàng đột nhiên tự giễu cười cười. “Ta nói là người Thiện Thuỷ, bất quá là nâng bản thân mình lên mà thôi. Ta vốn là nô lệ Thiện Thuỷ Ba Trát gia, ở nơi đó không thể xem là người."
Tiểu Băng Quân không nói gì, chỉ vươn tay cầm bàn tay đặt ngoài chăn của Xuân Cơ. Thật lạnh.
Xuân Cơ cứng đờ, lại không rút tay về, chỉ là khẽ bĩu môi. Những hồi ức này cũng không tốt đẹp gì, nàng đã từng cho rằng chính mình vĩnh viễn sẽ không nói với người khác, lại thế nào cũng không nghĩ tới sẽ vào một buổi sáng như thế này cùng một người mình nên xem là tình địch nói hết ra. Là giấc ngủ chưa đủ trước bình minh phá bỏ phòng tuyến tâm lý quá mức mỏng manh này, hay lại là vì nữ tử trước mắt cười quá ấm áp?
“Quý tộc Thiện Thuỷ sẽ chọn lựa nam nữ nô lệ có ngoại hình thể chất tốt để lai giống, sau đó lại từ những đứa bé được lai giống từ những nô lệ trúng tuyển để chọn ra những nam nữ có mỹ mạo xuất chúng bồi dưỡng thành tình nô……. Ta là một trong số đó."
Nói đến đây, ánh mắt của nàng chớp cũng không chớp nhìn Tiểu Băng Quân, lại cũng không thấy được sự khinh bỉ như trong dự liệu, tay vốn lạnh lẽo dần dần trở nên ấm lại.
“Vào năm ta 14 tuổi, Vương công phá vương đô Thiện Thuỷ, lão gia Ba Trát gia vì mạng sống, dâng ta lên cho Vương." Bị lựa chọn thế nào, còn có trải qua huấn luyện như thế nào để trở thành tình nô nàng cũng không nhắc tới. Cho dù nguyện ý đề cập chuyện cũ, có một số chuyện cũng không cách nào ôn lại lần nữa. Nhưng chỉ từ việc nàng được chọn trúng trong rất nhiều nô lệ khi đó, liền biết nàng tất nhiên là người nổi bật nhất trong đó.
“Khi đó ta mới có tên gọi của riêng mình, Khố Kỳ Nhi. Ta đã không còn là người của chủ… của hắn nữa, hai chữ ‘Xuân Cơ’ về sau đừng nhắc tới nữa. Sau này, ngươi cứ gọi ta là Khố Kỳ Nhi đi."
“Khố Kỳ Nhi tỷ tỷ." Tiểu Băng Quân lập tức cười tít mắt gọi một tiếng, hiển nhiên thật cao hứng khi biết tên Xuân Cơ.
Trên mặt Khố Kỳ Nhi hiện lên chút hốt hoảng, hơn mười năm sau lại nghe được tên này từ trong miệng người khác, nàng lại có cảm giác giật mình giống như trong mộng, còn có chút như có mất mát.
Ánh rạng đông theo vải thưa che cửa rọi vào trong nhà, ánh sáng màu hồng nhạt trôi nổi lúc ẩn lúc hiện, biểu thị một ngày thời tiết tốt.
“Hắn hẳn là dậy rồi, ngươi đi hầu hạ hắn đi." Khố Kỳ Nhi chợt đột nhiên cảm thấy có chút chán nản, lời vốn chưa nói hết cũng không muốn nói tiếp, đưa tay rút ra khỏi bàn tay nhỏ của Tiểu Băng Quân.
Tiểu Băng Quân trầm mặc trong chốc lát, lại không kiên trì, chỉ nói, “Vậy tỷ tỷ người ngủ thêm một chút nữa đi."
Thấy Khố Kỳ Nhi gật đầu, vì thế đứng dậy đỡ nàng nằm ngủ, chính mình lại đi đến gian ngoài rửa mặt chải đầu, sau đó mới đi qua phòng Thiên Mạch.
———————-
“Chủ tử, hoá ra Xuân tỷ tỷ gọi là Khố Kỳ Nhi." Cẩn thận cài đai lưng cho Thiên Mạch, Tiểu Băng Quân thuận miệng nói.
Cũng không biết là từ lúc nào bắt đầu, Thiên Mạch luôn luôn tự thân tự lực thay y phục rửa mặt chải đầu, những chuyện tình này đều do Tiểu Băng Quân làm, đương nhiên không ai nhận thấy được thay đổi này.
Nghe được lời của nàng, Thiên Mạch không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Buộc lại ngoại bào, hắn chống gậy đi đến ngồi trên ghế dựa bên cửa sổ. Tiểu Băng Quân cũng đi qua đẩy cửa sổ ra, để cho không khí trong lành của buổi sáng tràn vào nhà, sau đó gỡ xuống cây lược trên đầu mình, bắt đầu chải chuốt mái tóc dài cho hắn.
Cửa sổ được thiết kế quay về phía Nam, có thể nhìn thấy bầu trời bị nhuộm đỏ bởi ánh mặt trời trên các mái ngói xanh, trong viện có mấy cây tùng cúc, run rẩy hơi hơi mở đoá hoa màu đỏ tím, bên cạnh cây chuối khô vô cùng bắt mắt.
Mái tóc trong tay trơn mềm lại dày, mặt ngoài lạnh lẽo như nước, phần phía trong sát gáy lại mang theo sự ấm áp mỏng nhạt, có nhiệt độ cơ thể của hắn.
Chóp mũi ngửi được mùi xạ hương như có như không, Tiểu Băng Quân không khỏi cúi thấp đầu hơn, muốn ngửi kỹ càng một chút.
“Làm sao vậy?" Nhận thấy động tác nhỏ của nàng, Thiên Mạch mở miệng hỏi.
Phát hiện chính mình thất thố, mặt Tiểu Băng Quân ửng đỏ, miệng lại dường như không có việc gì mà nói: “Chủ tử, khi người tắm rửa cũng không dùng hương liệu gì, y phục cũng không xông hương, vì sao trên người lại có mùi hương?" Đây là nghi vấn trước giờ của nàng. Trên người nàng cũng sẽ tản mát ra mùi hương, nhưng đây là do từ nhỏ dùng phục hương hoàn mà thành, nàng cũng không thấy Vũ chủ tử có dùng cái loại kia.
“Mùi hương?" Trong giọng nói bình tĩnh của Thiên Mạch có hơi nghi hoặc, tựa hồ đối với chuyện xạ hương hoàn toàn không biết. “Mùi hương gì?"
Động tác chải tóc của Tiểu Băng Quân dừng lại, có chút kinh ngạc.
“Trên người chủ tử có mùi hương rất dễ chịu, rất giống mùi xạ hương, nhưng lại có chút không giống." Nàng lựa từ dùng, chậm rãi giải thích, nghĩ nghĩ, không quá khẳng định mà chứng thực, “Chủ tử, người không biết sao?" Chẳng lẽ chính hắn cũng không ngửi thấy.
Thiên Mạch lắc lắc đầu. “Không ai nói với ta."
Rõ ràng là một câu trần thuật rất đơn giản, không mang theo chút cảm xúc gì. Tiểu Băng Quân nghe được ngực co rút, thiếu chút nữa giang hai tay ôm lấy bờ vai rộng dường như có thể chống đỡ trời đất lại vô cùng cô lạnh trước mắt.
“Chủ tử." Ổn định lại tinh thần, nàng mới mạnh mẽ áp chế kích động kỳ quái kia, cũng không khỏi khẽ gọi một tiếng.
“Ừ?" Thiên Mạch cũng không biết một câu nói đơn giản của chính mình sẽ khiến cho lòng người đứng sau khó bình tĩnh trở lại, vẫn cứ đạm mạc như lúc ban đầu.
“Chủ tử, thiếp có thể kề sát vào ngửi một chút không?" Đầu óc Tiểu Băng Quân nóng lên, thốt ra. Nàng vẫn không rõ mùi hương kia rốt cuộc là từ người hắn phát ra, hay là do mồ hôi trên cơ thể bốc hơi mà thành.
“Ừ." Thiên Mạch sao cũng được, không chút nào ý thức được chuyện mình đáp ứng đối với người khác là chuyện khó lường biết bao nhiêu.
Tiểu Băng Quân hơi hơi cúi xuống, đợi đã hoàn hồn, bàn tay nắm một nhúm tóc của hắn không khỏi run rẩy, kích động không kiềm chế được. Từ lúc bắt đầu chải đầu cho Thiên Mạch, nàng đã từng vô số lần ảo tưởng, dùng mặt chạm vào mái tóc dài đen bóng trơn nhẵn kia, lúc này mộng tưởng sắp trở thành sự thật, ngược lại có chút cảm giác không chân thật.
“Vậy… thiếp sẽ ngửi thử?" Nàng nhịn không được xác nhận lại, giọng nói run rẩy vô cùng, nhưng lại lo lắng hắn sẽ đổi ý, lời vừa nói đồng thời nóng lòng không kịp đợi cúi đầu xuống, thật cẩn thận chạm môi lên.
Nụ hôn nhẹ như cánh bướm rơi vào trên mái tóc đen làm cho người ta thèm muốn kia, hô hấp của Tiểu Băng Quân có chút nhanh, mặt đỏ đến muốn nhỏ ra máu, đã hoàn toàn quên ý định ban đầu của chính mình là tìm kiếm mùi hương đó phát ra từ đâu, giương mắt nhìn thấy sườn mặt tuấn mỹ ấm như ngọc kia, không chút suy nghĩ, liền ngây ngốc hôn lên.
Xúc cảm ấm nóng thình lình xuất hiện trên mặt khiến cho Thiên Mạch thấy kỳ lạ quay đầu lại, mùi hương ngọt ngào nhè nhẹ trực tiếp xông vào trong mũi.
Nhướng mày, hắn nghi hoặc nhìn đôi mắt đẹp bỗng nhiên trợn to gần trong gang tấc, nhận thấy được môi của nàng đang chạm vào trên chóp mũi của chính mình, thế là ngửa đầu ra sau một chút.
Tiểu Băng Quân bị hai tròng mắt tối đen nhìn, lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt lộ ra sự bối rối.
“Chủ, chủ tử…" Nàng rất muốn nói chính mình không phải cố ý, nhưng chỉ há miệng thở dốc, chung quy không có nói ra.
“Đoán được chưa?" Thiên Mạch đối với sự quẫn bách của nàng coi như không có, nhàn nhạt hỏi.
Tiểu Băng Quân há hốc mồm, lúc này mới nhớ tới mục đích ban đầu của mình, vừa tựa vào gần hắn đầu óc nàng liền biến thành hồ nhão, ngay cả làm cái gì cũng không biết, càng đừng nói đến đi tra xét xem mùi hương đó tới từ chỗ nào.
Nhìn biểu tình của nàng liền biết đáp án, Thiên Mạch cũng không tiếp tục truy cứu, xoay đầu trở về. “Chải đầu tiếp đi." Đối với một màn ái muội đột ngột kia, hắn cũng không có trách cứ, nhưng cũng không biểu hiện ra phản ứng gì khác.
Tựa hồ bởi vì nụ hôn kia mà thất thường chỉ có chính mình, Tiểu Băng Quân nhìn bóng lưng kiên nghị như bàn thạch phía trước, mơ hồ cảm thấy có chút thất vọng, nhưng tại sao lại thất vọng lại không nói ra được.
—————————–
Dùng qua điểm tâm, Tiểu Băng Quân đang muốn theo như phân phó của Thiên Mạch đi ra ngoài tìm hiểu, đồng thời xem xem tình cảnh của chủ nhân nhà này. Không ngờ mới vừa bước ra cửa phòng, liền nhìn thấy Tiền Ngũ An cùng với một nam tử áo trắng thân hình cao to từ hành lang dài đi tới
Lúc này lui về dĩ nhiên không kịp, nàng chỉ đơn giản đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn hai người, đợi bọn họ đến gần, khẽ vén áo thi lễ.
“Tiền tiên sinh."
Tiền Ngũ An vội vàng nghiêng người hoàn lễ, “Băng Quân cô nương, Mạch gia có bên trong không?"
Nam tử áo trắng bên cạnh hắn dáng vẻ vừa hai mươi, bộ dáng rất khá, mặt mày tú dật, thắt lưng rộng chân dài, thân hình cao lớn thẳng tắp, tư thế oai hùng hiên ngang nói không nên lời đứng ở chỗ đó.
Bản thân Tiểu Băng Quân là mỹ nhân thế gian hiếm thấy, bình thường tiếp xúc cả nam lẫn nữ không phải tuấn mỹ bất phàm thì cũng là hạng người kiêu bá oai hùng, càng không cần phải nói còn có Thiên Mạch dáng vẻ như thần, bởi vậy đối mặt với người này cũng không thấy đặc biệt, chỉ là thấy hắn nhìn mình mặc dù trong mắt có kinh diễm, lại cũng không có sự ngẩn ngơ si mê như những người khác, vẫn đang duy trì thái độ cười nhạt, trong lòng không khỏi liền có thêm một chút hảo cảm.
“Chủ tử ở trong phòng, nhị vị chờ một chút." Tiểu Băng Quân xinh đẹp cười, đang muốn xoay người đi vào thông truyền, bên trong đã truyền đến giọng nói trong veo mà lạnh lùng của Thiên Mạch.
“Đã là chủ nhân, không cần thông truyền, mời vào đi."
Thế là Tiểu Băng Quân dịch bước, đứng ở bên cạnh, mỉm cười nhường đường cho hai người.
Nam tử cũng không nhún nhường, khẽ gật đầu với nàng, vén y vượt qua thềm cửa đi vào, Tiền Ngũ An theo sát sau lưng. Tiểu Băng Quân cũng không đi vào phòng, mà đi vào phòng bếp nhỏ trong viện pha ấm trà, mới bưng qua.
Lúc nàng bưng trà thanh thoát đi vào, nam tử áo trắng cùng Tiền Ngũ An đều đột nhiên sản sinh ra một loại ảo giác, phảng phất giống như bọn hắn mới đúng là khách nhân, mà đôi nam nữ này mới đúng là chủ nhân.
Nam tử áo trắng họ Sở, tên Ngạn, là chủ nhân nơi này, Tiền Ngũ An là quản gia của hắn. Hôm qua ra ngoài trở về đã tối muộn, cho nên sáng nay mới đến bái phỏng Thiên Mạch. Theo lý đều là khách nhân bái phỏng chủ nhân, không có đạo lý chủ nhân bái phỏng khách nhân, nhưng Thiên Mạch vô luận ở tại chỗ nào đều chưa từng tự giác thấy mình là khách nhân, Tiểu Băng quân tự nhiên cũng như hắn, nhóm thợ săn thôn Vệ gia lại càng không biết những nghi thức xả giao này, chỉ nghĩ Tiền Ngũ An là chủ nhân nơi này, tự nhiên cũng không nghĩ tới phải làm chút gì. Thế là sự tình liền biến thành cục diện lạ thường hiện giờ.
May mà Sở Tử Ngạn cũng không phải người câu nệ tiểu tiết, cũng không quá để trong lòng, hiện giờ nhìn thấy Thiên Mạch thì giật nảy mình, đâu nào còn thể đi so đo cái gì.
Tiểu Băng Quân trước dâng trà cho Thiên Mạch, rồi sau đó mới đến phiên Sở Tử Ngạn cùng Tiền Ngũ An. Hai người tuy không ngại, nhưng vẫn xem đến trợn mắt há hốc mồm, ngay cả cảm ơn cũng đã quên mất rồi. Bọn hắn nào biết đâu rằng Tiểu Băng Quân không phải không hiểu lễ tiết, chỉ là trong mắt nàng trong lòng nàng, Thiên Mạch lúc nào cũng phải ở vị trí đầu tiên mà thôi.
Dâng trà xong, Tiểu Băng Quân liền thối lui đến phía sau Thiên Mạch.
“Nàng cũng ngồi đi." Thiên Mạch hơi nghiêng mặt, ý bảo nàng ngồi ở ghế dựa bên cạnh mình.
Tiểu Băng Quân nghe vậy vốn thật cao hứng, nhưng nhìn đến ở giữa hai cái ghế bị ngăn cách bởi một cái bàn nhỏ khi đó, theo bản năng so sánh với vị trí phía sau lưng liền lắc lắc đầu. Sau khi so sánh, vẫn là vị trí hiện tại cách hắn gần một chút.
Thiên Mạch cũng không miễn cưỡng, lực chú ý chuyển tới trên người Sở Tử Ngạn, thấy ánh mắt hắn rơi ở phía sau mình, lông mày khẽ nhíu, mà lại thấp thoáng có chút không thích người khác nhìn Tiểu Băng Quân như vậy.
“Nội tử." Hắn nhàn nhạt phun ra hai chữ.
Lời vừa nói ra, ba người ở đây đều giật mình, mới hiểu được ý tứ của hắn, nhất thời phản ứng khác nhau. Sở Tử Ngạn lập tức phát hiện chính mình thất thố, vội vàng rũ mắt xuống, liền nói thất lễ, mặt mũi như ngọc không khỏi có chút choáng váng. Tiền Ngũ An có chút kinh ngạc, chỉ vì kết bạn được hai ngày, hai người này nhìn như thế nào cũng không giống phu thê, mà càng giống chủ tớ hơn. Hắn luôn luôn tự nhận nhãn lực không kém không nghĩ tới lần này đúng là nhìn lầm rồi. Bất quá ngẫm lại dị tộc tựa hồ thật có tình huống phu làm chủ, bởi vậy thật cũng không nên thấy hiếm lạ gì.
Tiểu Băng Quân lại là có phần ngốc, nàng biết chính mình ở trước mặt Thiên Mạch luôn luôn không có đầu óc. Nhưng mà lúc hai chữ này từ trong miệng hắn phun ra khi đó, nàng phát hiện đầu óc mình hoàn toàn không cách nào sử dụng, cho nên nàng chỉ muốn biết lỗ tai mình có sử dụng được hay không, có nghe lầm hay không, hoặc là ý tứ nàng lý giải cùng ý tứ hắn muốn biểu đạt có giống nhau hay không.
Nàng cứ xoắn xuýt như thế, cứ thế bỏ lỡ cảm giác mừng rỡ như điên, cũng bỏ lỡ đoạn đối thoại của ba người, mãi đến khi tiếng bước chân hoảng loạn hỗn độn từ bên ngoài truyền đến.
Một gã sai vặt mặt mũi bầm dập từ bên ngoài nghiêng ngả lảo đảo xông tới, lập tức gục dưới chân Thiên Mạch, chưa kịp nhìn rõ mọi người liền bắt đầu gào khóc.
“Nhị gia, đại gia người… đại gia đã xảy ra chuyện." Hắn vừa lau nước mắt vừa ngẩng đầu lên, rồi sau đó bỗng dưng bị nghẹn họng.
Thiên Mạch đạm mạc nhìn hắn một cái, liền dời ánh mắt, giống như người dưới chân không tồn tại.
Sở Tử Ngạn đã xấu hổ lại lo lắng, lạnh lùng nói, “Còn quỳ làm cái gì, đại gia xảy ra chuyện gì?" Khi nãy hắn vẫn còn ôn nhu như ngọc, lúc này trên mặt đã xuất hiện một vẻ uy nghiêm.
Bị hắn quát, gã sai vặt đã tỉnh người lại, tiếng khóc chỉ mới gào được một nửa lại tiếp tục, bất quá lần này lại chuyển đổi phương hướng, vừa khóc vừa bò tới chỗ Sở Tử Ngạn.
“Đại gia bị người của Lý gia đánh… huhu… sắp.. sắp…"
“Sắp cái gì?" Sở Tử Ngạn đột nhiên đứng dậy, trong lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
“Sắp không xong rồi…" Gã sai vặt khóc thút thít mới nói xong, rồi sau đó liền ôm chân người trước mắt oa oa khóc lớn
Sắc mặt Sở Tử Ngạn kịch biến, một cước đạp gã sai vặt ra liền đi ra bên ngoài, dưới tình thế cấp bách ngay cả chào hỏi Thiên Mạch cũng đã quên. Thần sắc Tiền Ngũ An cũng cực kém, vội vàng nói tiếng xin lỗi cùng hai người, cũng đi theo.
“Chủ tử?" Tiểu Băng Quân nhìn thấy Thiên Mạch đưa tay lấy gậy trượng bên cạnh ghế dựa, nhịn không được gọi.
“Chúng ta cũng đi xem." Thiên Mạch trả lời.
Đại phu lắc đầu, nói một câu ‘Thứ lão phu bất lực’, trong lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Thiên Mạch ngồi trên ghế đá trong viện, Tiểu Băng Quân đứng phía sau bên cạnh hắn, lẳng lặng nhìn bọn hạ nhân bối rối ra ra vào vào, cũng không đi quấy rầy Sở Tử Ngạn, mãi đến khi bên trong truyền ra tiếng khóc.
Hắn hơi nghiêng một bên mặt, Tiểu Băng Quân lập tức rời khỏi chỗ đứng đi về phía hành lang trong nhà, tiện tay níu được một nha hoàn đang lau lệ đi ra ngoài, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
“Đại gia mất rồi." Nha hoàn kia đau buồn, cũng không thấy rõ người hỏi, chỉ mang theo tiếng khóc đáp lại, sau đó đi lướt qua.
Tiểu Băng Quân nhíu mày, trở về đang muốn báo lại, Thiên Mạch đã giơ tay ngăn trở nàng.
“Ta đã nghe được."
Cúi mắt suy xét trong chốc lát, hắn lại giương mắt lên nhìn cửa phòng rộng mở, một lão giả râu tóc bạc trắng đang từ bên trong chậm rãi đi tới, phía sau lưng đi theo một đồng nhi đeo theo hòm khám bệnh.
“Người chưa chết. Hạ Nhi, giữ đại phu lại." Vừa nói, hắn vừa chống gậy đứng lên.
Tiểu Băng Quân a một tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình vui mừng, cũng bất chấp dáng vẻ gì, vén váy liền đuổi theo hướng lão nhân đã đi được một khoảng. Thiên Mạch cũng không để ý nàng, mà bình tĩnh đi vào trong phòng.
Nhưng vào lúc này, trong phòng chỉ nghe ‘xoảng xoảng’, như là có cái gì bị đập bể trên đất, tiếp theo là tiếng kinh hô, tiếng khuyên can, tiếng bước chân lẫn lộn rối thành một nùi.
Một bóng người màu trắng từ trong phòng hùng hổ lao ra, thiếu chút nữa va phải Thiên Mạch. Thiên Mạch không dấu vết lui vài bước về chỗ ban đầu, đứng sừng sững như núi ngăn trở người tới.
“Để…." Sở Tử Ngạn đang gầm thét nhìn thấy người trước mắt khi đó thì dừng lại, tay vẫn cầm trường kiếm, khoé mắt nổi giận muốn nứt ra.
“Người vẫn chưa chết." Thiên Mạch thản nhiên nói, đối mặt với người đan xen buồn giận trước mắt không có chút mảy may động dung.
Lời vừa nói ra, Sở Tử Ngạn cùng với Tiền Ngũ An đuổi theo phía sau đều giật mình ngay tại chỗ, tưởng rằng chính mình nghe lầm, mà Thiên Mạch đã vòng qua hắn đi vào nội thất, cũng không để ý tới bọn họ.
Nội thất cùng gian ngoài ngăn cách bởi một cánh cửa vòm tròn có rèm che phủ xuống. Bên trong rèm có mấy nữ quyến đang bổ nhào trước giường gào khóc, lại còn có mấy nha hoàn đứng ở bên cạnh mắt đỏ hồng thấp giọng khuyên.
Thiên Mạch không phải không biết ở Đại Tấn bên này, nam nữ tị hiềm, chỉ là hắn đã nhàm chán những thứ này, lại chưa bao giờ đem ánh mắt của người khác đặt ở trong lòng, bởi vậy bất kể nói chuyện hay hành sự đều chỉ dùng phương thức hữu hiệu nhất mà làm. Sống lâu ngay cả nói thêm một chữ vô nghĩa cũng thấy mệt.
“Tránh ra." Giọng quát nhẹ trầm thấp, hắn đã đi đến bên giường. Mà dưới sự tiếp cận của hắn, mấy người phụ nhân vốn vẫn quỳ bổ nhào ở bên giường được nha hoàn càng khuyên càng khóc dữ dội đột nhiên cảm thấy một cơn áp lực cường đại ập đến, không tự kìm được ngừng tiếng khóc, theo bản năng thối lui sang bên cạnh.
Lúc này Sở Tử Ngạn cùng Tiền Ngũ An cũng đã quay lại, phía sau còn có Tiểu Băng Quân cùng với lão đại phu vẻ mặt không chút nề hà.
Tiểu Băng Quân nhìn Thiên Mạch đứng ở bên giường cúi đầu nhìn nam nhân nằm trên giường, không biết suy nghĩ cái gì, vội vàng xông về phía trước một bước, kéo cái ghế đặt ở phía sau lưng hắn.
“Chủ tử, ngồi nghĩ đi." Nàng nhẹ nhàng nói, sợ quấy nhiễu người đang trầm tư, trong lòng lại nhớ kỹ buổi tối tìm Tiền Ngũ An làm một cái xe lăn mới tốt cho chủ tử. Lúc nào cũng dùng hai tay chống như thế này thật sự là quá vất vả rồi.
Thiên Mạch không có đáp lại, nhưng hiển nhiên nghe được lời của nàng, thân thể ngồi xuống, chậm rãi tựa vào ghế dựa.
Vốn cho là người nhà không cách nào tiếp thu việc kẻ bị thương đã chết mà cố kéo chính mình trở lại, nhưng khi nhìn đến Thiên Mạch, một khắc kia lão đại phu không thể nói rõ tại sao, thật sự có bốn năm phần tin tưởng người được mình chẩn đoán chính xác là đã chết có khả năng được cứu sống. So sánh với kết cục bị mắng là lang băm, lúc này trong lòng ông càng chờ mong hơn. Khởi tử hồi sinh, đây là mộng tưởng lớn nhất của tất cả các đại phu cả đời tận sức cứu người.
Người trên giường ngoại trừ khuôn mặt có bảy tám phần giống Sở Tử Ngạn là còn lành lặn, còn lại không có chỗ nào tốt cả. Ngoại thương đã được xử lý qua loa, ngực bằng phẳng cũng đã ngừng thở.
Thiên Mạch vươn tay, sờ sờ chỗ trái tim Sở đại gia, rồi sau đó bỗng nhiên nắm lấy y phục lập tức kéo người từ trên giường ngồi dậy, dưới tiếng kinh hô của các nữ nhân, tay trái đánh vài chưởng vào phía sau lưng. Chỉ nghe khụ một tiếng, người vốn mạch đã dừng đột nhiên phun ra một miệng máu bầm, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn cũng không nhìn mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, Thiên Mạch ý bảo Tiểu Băng Quân kéo đại phu đến bên giường tiếp tục cứu trị, chính mình lại lặng yên thối lui ra ngoài. Đám người Sở Tử Ngạn rơi vào trạng thái mừng như điên khi thân nhân sống lại, thế nên không nhận thấy hắn rời đi.
Bởi vì chủ nhân xảy ra chuyện, dọc theo đường đi cơ hồ nhìn không thấy người nào. Cuối thu bầu trời trông cao xa mà trong sáng. Bên ngoài hành lang là từng đoá thu cúc, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một hai cánh bướm run rẩy nhanh nhẹn lượn quanh các khóm hoa. Mùa thu Đại Tấn so với núi Thiên Khuyết ấm áp hơn.
Thiên Mạch một mình đi trên hành lang dài, giống như lúc ở trong Huyễn đế cung mấy vạn năm trước.
“Chủ tử." Tiểu Băng Quân thở hổn hển ở phía sau kêu lên.
Thiên Mạch quay đầu, nhìn thấy nàng bởi vì chạy nhanh mà mặt đỏ bừng, cùng với khoé môi lúm đồng tiền ngọt ngào.
“Chủ tử, hoá ra người cũng biết y thuật nha." Đi tới bên cạnh, Tiểu Băng Quân mang vẻ mặt sùng bái. Ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn liền có thể biết được người chết sống, đây phải là y thuật cao siêu mới có thể có.
“Ta không hiểu y thuật." Thiên Mạch lắc đầu. Ánh mắt rơi vào giọt mồ hôi óng ánh chảy từ thái dương Tiểu Băng Quân xuống, ngón tay chống gậy không tự chủ được giật giật, có kích động muốn lau đi.
Tiểu Băng Quân a một tiếng, lập tức nghẹn họng. Nếu là người khác, nàng nhất định sẽ phản bác nói ngươi không hiểu sao có thể cứu sống người mà đại phu đã nhận định là đã chết, nhưng đối với Vũ chủ tử lời này liền hỏi không ra rồi. Nàng biết Vũ chủ tử không nói dối, lại càng không khiêm tốn.
“Vậy.. vậy sao người biết Sở đại gia không chết?" Ngập ngừng hồi lâu, nàng mới hỏi ra vấn đề này.
“Bởi vì không có mùi người chết." Thiên Mạch cũng không gạt nàng, vừa nói vừa tiếp tục đi về phía trước. Người sắp chết sẽ bốc mùi thối rửa, người có cái mũi hơi chút linh mẫn là có thể ngửi được, mà cái mũi của Huyễn Lang tộc lại linh mẫn hơi so với Nhân tộc mà thôi.
Tiểu Băng Quân hơi nghiêng người đi bên cạnh hắn, bất kể là hỏi hay nghe hắn nói chuyện, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi mặt hắn, nghe được câu trả lời của hắn, khuôn mặt cười kìm lòng không đậu có chút đờ đẫn.
Thiên Mạch rũ mắt liếc nàng một cái, không rõ một người rõ ràng thông minh như vậy sao vừa đến trước mặt mình liền biến thành bộ dáng vụng về như thế này.
“Nhưng mà người vẫn cứu sống hắn." Bị ánh mắt mang ý tứ hàm xúc không rõ của hắn làm giật mình, Tiểu Băng Quân khẩn trương nói. Không phải chất vấn, chỉ là trần thuật sự thật.
“May mắn." Thiên Mạch thản nhiên nói. Hắn thật sự chẳng muốn giải thích, đối với một người sống lâu như hắn, cho dù không hiểu y thuật, cũng có thể cứu sống một người chưa chết.
Lần này Tiểu Băng Quân hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, cách đã lâu, mới lại lúng ta lúng túng kêu một tiếng ‘chủ tử’.
Thiên Mạch ừ, cũng không nhìn nàng.
“Chủ tử, người, người, …. chuyện kia…." Tiểu Băng Quân ấp a ấp úng, lại trở nên xấu hổ.
Biểu tình như vậy ở trên người nàng thật sự hiếm thấy, ngay cả luôn luôn lạnh nhạt như Thiên Mạch cũng vì vậy mà thấy có chút kỳ quái, ánh mắt rơi vào trên mang tai đỏ hồng của nàng.
“Chuyện gì?"
“Người, buổi sáng người nói nội tử… sao?" Kìm nén hồi lâu, Tiểu Băng Quân cuối cùng cũng nói ra một câu như thế, rồi rất nhanh cúi đầu, không dám nhìn tới Thiên Mạch. Hai cái lỗ tai lại dựng thẳng vô cùng, trong lòng tràn ngập chờ mong cùng không yên.
Thiên Mạch lẳng lặng nhìn đỉnh đầu nàng, rất lâu, mãi đến khi hai vai nhỏ của nàng khẽ sụp xuống, mới nhàn nhạt ừ.
Tiểu Băng Quân đột nhiên ngẩng đầu, miệng nhỏ mở ra, tựa hồ muốn hỏi cái gì đó, mà một chữ cũng không nói ra, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đẹp lấp lánh, cực kỳ động lòng người.
Thiên Mạch xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
“Là, là Băng Quân sao?" Phía sau truyền đến câu hỏi mềm mại cẩn thận lại mang theo chút sốt ruột của Tiểu Băng Quân.
“Ừ." Dừng một chút, hắn đáp lại rồi. Nàng vốn là cơ thiếp của hắn, lại hứa với hắn một đời một kiếp, bất luận là hữu tình vô tình, đều đảm đương nổi xưng hô như vậy. Chỉ là hắn không thể không thừa nhận, thời điểm nói ra hai chữ kia, cõi lòng tịch mạc như tro tàn sau hoạ diệt tộc, lần đầu tiên đối với một sự kiện dâng lên chút chờ mong.
Nhưng mà hắn không cách nào xác định nàng có nguyện ý hay không tiếp nhận thân phận này, lại là thật có thể vẫn kiên trì với ước nguyện ban đầu vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn, càng không thể xác định nàng có tiếp nhận được cái hình thể kia của chính mình hay không.
Hắn hiểu nhân tính quá sâu, chỉ là một mình một người lâu lắm rồi, bởi vậy lúc có một người khác nói muốn không rời không bỏ hắn, hắn vậy mà lại không thể quyết đoán mà đẩy ra.
Phía sau an tĩnh lại, tiếng bước chân nhẹ nhàng vẫn theo sát cũng ngừng lại.
Tốc độ di chuyển của Thiên Mạch không thay đổi, chỉ là hơi hơi nâng cằm, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, liếc mắt một cái nhìn hành làng dài hơi chút cổ xưa.
“Chủ tử!" Ngay tại lúc đi qua ba gốc sơn hồng sặc sỡ phía sau hành lang, trong tai lại truyền đến tiếng gọi ôn nhu sớm nghe thành thói quen, chỉ là so với trước hơi hơi lớn tiếng hơn một chút, có kích động chưa từng có trước kia, hoặc là vui sướng nhiều hơn.
Theo tiếng kêu vang lên, là tiếng bước chân dồn dập, sau đó, hắn bị một đôi cánh tay thon dài từ phía sau ôm chặt lấy. Thân thể dán sau lưng mềm mại mà ấm áp, lại mang theo run rẩy không cách nào khống chế.
Thiên Mạch đứng lại, cảm nhận được bởi vì nàng chạy mà hô hấp dồn dập xuyên thấu qua y phục, mang theo cảm giác ẩm ướt nóng bỏng, ánh sáng chuyển động trong con ngươi đen, thu lại chút đạm mạc.
Không phải tránh không khỏi cái ôm bất thình lình của nàng, chỉ là không nghĩ tới.
———————-
Gió ấm áp, hương ngọc hỏa nhan tràn ngập trong không khí, tấm đá màu bạc dưới ánh mặt trời tỏa sáng.
Hắn nhìn lụa mỏng phất phơ trong gió, không khỏi giơ tay xoa xoa mi tâm. Rõ ràng một mình ở tại nơi này đã mấy vạn năm, vì sao luôn luôn có cảm giác Thương vẫn còn tồn tại, giống như năm đó.
Bên tai phảng phất như nghe được tiếng người thì thầm, cùng với tiếng nữ tử nhẹ cười.
Lụa mỏng không gió mà bay, nhấc lên tầng tầng trước mặt hắn, giống như ngày nào đó, hắn không chút do dự đi nhanh vào bên trong, thậm chí hắn vẫn biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
Thương đứng ở bên cạnh án thư, đang dựa bàn vẽ tranh, mà trên chiếc giường duy nhất trong Huyễn Hải Bích Ba đài là nữ tử nhân loại Bách Hoa Nô khiến tộc nhân bất mãn đang nằm nghiêng. Mái tóc màu tím sậm rơi xuống trên bả vai của Thương, rơi xuống bên cạnh cánh tay đang chuyển động, thỉnh thoảng ngẩng đầu ôn nhu nhìn về phía nữ tử đối diện, đối với việc hắn đến giống như không cảm nhận được.
“Nghe nói người muốn cử hành tế điển, phong nữ nhân này làm hậu?" Hắn bước vào, nữ tử đang kinh hoàng đứng dậy, băng lãnh mà nghiêm khắc hỏi Vương của hắn.
“Không sai." Thương vẫn rũ mắt bắt tay vào vẽ, giọng nói trước sau như một ung dung ôn hoà. “Tế Ti đại nhân thân ái của ta, chẳng lẽ không phải đặc biệt trở về chủ trì nghi thức cho chúng ta sao?"
Trên tơ lụa tuyết trắng, bức hoạ nữ tử sắp hoàn thành, người dựa vào ngọc tháp, dung nhan rõ ràng, chỉ là so với nữ tử trong tộc thì có là gì.
“Nàng là ngoại tộc. Tộc của chúng ta không thể thông hôn cùng ngoại tộc." Quy củ này của Huyễn Lang tộc vẫn tồn tại.
“Ta chỉ nhận nàng làm thê, Mạch." Thương đặt bút xuống, cuối cùng ngẩng đầu, không chút nào thoái nhượng nhìn thẳng hắn.
Huyễn Lang tộc cả đời chỉ nhận định một người bầu bạn, một khi nhận định liền sẽ không thay đổi.
“Nàng nói nàng nguyện ý một đời một kiếp đều cùng ta, không rời không bỏ."
Người trên giường khẽ nhúc nhích, tỉnh lại.
Thiên Mạch giơ tay đè lại hai mắt của mình, hồi lâu sau mới từ trong cảnh mơ hoảng hốt thoát ra, khoác áo đứng dậy.
Thật lâu không có nằm mộng, không nghĩ tới khi mơ, thực ra là ôn lại chuyện năm đó.
Là vì cuộc đối thoại ban ngày với Tiểu Băng Quân đi. Hắn rũ mắt thở dài. Năm đó hắn không có cố ý ngăn cản, một là Thương đã nhận định, lại nói là vì nhân loại với bọn họ tương đồng, một đời một kiếp chỉ có một người.
Ngực có chút nặng nề, hắn giơ tay ấn lên rồi lại đặt xuống. Ánh mắt rơi vào gậy chống đặt ở bên giường, ngừng trong chốc lát, mới nghiêng người cầm lấy, đứng lên đi ra ngoài.
Nhẹ nhàng kéo cửa ra, đêm thu lạnh lẽo ập vào mặt, giảm bớt ngột ngạt trong lòng hắn.
Bởi vì ban ngày thời tiết tốt, ban đêm cũng có vẻ thanh sảng, ánh trăng khuyết non nửa treo trên nóc nhà, chiếu lên bầu trời một màu xanh tím.
Thiên Mạch đi đến trong viện, ngồi xuống trên ghế đá lạnh buốt, khuỷu tay đặt trên bàn đá chống nửa bên mặt, nửa khép lông mi, ngủ gà ngủ gật.
Có một số chuyện không thể nhớ lại, một khi nhớ lại liền chỉ có tiếc nuối vô tận cùng vô lực, còn làm cho người ta đau đớn tịch mịch. Nhiều năm như thế, hắn chưa bao giờ để chính mình suy nghĩ, cũng không đi xuống đáy Thương Minh cung cùng Bách Hoa cốc để xem những di tích lưu lại này. Hắn chỉ là giữ lấy, giữ lấy một phần trách nhiệm….
Có âm thanh rất nhỏ truyền đến từ phía phòng phía Đông, hắn giương mắt, nhìn thấy chính là Tiểu Băng Quân thò người ra đẩy cửa sổ.
Cho dù là thời điểm ở một mình, môi nàng vẫn nhẹ nhàng giương lên, làm cho người ta nhịn không được tự giác nghĩ muốn cười theo.
Tiểu Băng Quân cũng thấy được Thiên Mạch, vốn sợ run lên, rồi sau đó nụ cười lại tươi hơn, giống như đoá hoa quỳnh trắng nở rộ dưới ánh trăng.
“Chủ tử." Nàng há miệng, dùng khẩu hình phát ra một tiếng gọi, rồi mới rụt trở về.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng phía Đông cũng nhẹ nhàng bị mở ra, nàng mặc áo ngoài khe khẽ từ bên trong cửa nhảy ra, giống như một con chim ban đêm bổ nhào vào trước mặt người trong viện.
“Chủ tử cũng ngủ không được sao? Thiếp cũng ngủ không được." Nàng cười tít mắt nói, trong giọng nói tràn ngập hưng phấn, giống như ngủ không được là một chuyện đáng kiêu ngạo biết bao.
Hai đêm liền mất ngủ, đối với người trước nay đều không để cái gì ở trong lòng như nàng mà nói quả thật có chút khó tin. Có điều ban ngày xảy ra loại chuyện này, nếu như nàng thực ngủ được, không khỏi có chút không để tâm rồi.
Ánh mắt Thiên Mạch di chuyển khỏi mặt nàng, lại tự khép mí mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng, tay không tự giác nhẹ nhàng đè thái dương.
“Chủ tử, đau đầu sao, thiếp giúp người xoa xoa." Tiểu Băng Quân như có mắt sắc, ở dưới bóng đêm cũng có thể thấy rõ động tác rất nhỏ kia của hắn, vội vàng đi đến phía sau hắn, vươn tay muốn thay thế hắn.
Thiên Mạch thu tay lại chậm một bước, cùng tay nàng chạm vào nhau, nhất thời cảm thấy một trận mát mẻ, không khỏi nghiêng đầu tránh đi ngón tay mang theo khí lạnh kia.
“Ta muốn uống trà nàng pha." Trong tích tắc cảm nhận được cảm xúc mất mát của đối phương, hắn thấp giọng nói.
“Ta là người Lôi Mông Thiện Thuỷ." Ngừng một lát sau, Xuân Cơ bắt đầu rủ rỉ nói về quá khứ của chính mình. “Vương thống nhất Lôi Mông trước, Thiện Thuỷ chỉ là một tiểu quốc."
Nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt Tiểu Băng Quân, nàng dừng một chút, mới giải thích. “Vương chính là Phong Cửu Liên Thành Mục Khách Đức, là anh hùng vĩ đại nhất trên cao nguyên Lôi Mông."
“Nhất định không có vĩ đại như chủ tử." Tiểu Băng Quân nhịn không được nho nhỏ nói thầm.
“Ngươi rốt cuộc có muốn nghe hay không!" Xuân Cơ liếc nàng một cái, vừa tức giận lại vừa buồn cười, không rõ người trước mắt này sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy làm sao vẫn còn có thể bảo trụ sự ngây ngô như hài đồng này.
Tiểu Băng Quân đưa mắt nhìn ra cửa sổ, phát hiện sắc trời còn sớm, liền ngồi thẳng người, thật sự gật đầu. “Muốn." Chủ tử lúc này hẳn là còn chưa dậy.
Nhìn ra tâm tư của nàng, Xuân Cơ không khỏi thầm thở dài, biết chính mình thua không chỉ là ở xuất thân, mà còn ở trình độ dụng tâm.
“Ta vào điện Hắc Vũ là 11 năm trước, khi đó Vương còn chưa có thống nhất toàn bộ đất đai Lôi Mông, nhưng Thiện Thuỷ đã bị hắn đưa vào trong bản đồ. Thời điểm Thiện Thuỷ bị diệt quốc, những tên quý tộc sợ chết này đương nhiên là muốn tìm tất cả biện pháp để Vương vui lòng, mà ta dưới tình huống như vậy bị dâng đến cho Vương." Nói đến đây, nàng đột nhiên tự giễu cười cười. “Ta nói là người Thiện Thuỷ, bất quá là nâng bản thân mình lên mà thôi. Ta vốn là nô lệ Thiện Thuỷ Ba Trát gia, ở nơi đó không thể xem là người."
Tiểu Băng Quân không nói gì, chỉ vươn tay cầm bàn tay đặt ngoài chăn của Xuân Cơ. Thật lạnh.
Xuân Cơ cứng đờ, lại không rút tay về, chỉ là khẽ bĩu môi. Những hồi ức này cũng không tốt đẹp gì, nàng đã từng cho rằng chính mình vĩnh viễn sẽ không nói với người khác, lại thế nào cũng không nghĩ tới sẽ vào một buổi sáng như thế này cùng một người mình nên xem là tình địch nói hết ra. Là giấc ngủ chưa đủ trước bình minh phá bỏ phòng tuyến tâm lý quá mức mỏng manh này, hay lại là vì nữ tử trước mắt cười quá ấm áp?
“Quý tộc Thiện Thuỷ sẽ chọn lựa nam nữ nô lệ có ngoại hình thể chất tốt để lai giống, sau đó lại từ những đứa bé được lai giống từ những nô lệ trúng tuyển để chọn ra những nam nữ có mỹ mạo xuất chúng bồi dưỡng thành tình nô……. Ta là một trong số đó."
Nói đến đây, ánh mắt của nàng chớp cũng không chớp nhìn Tiểu Băng Quân, lại cũng không thấy được sự khinh bỉ như trong dự liệu, tay vốn lạnh lẽo dần dần trở nên ấm lại.
“Vào năm ta 14 tuổi, Vương công phá vương đô Thiện Thuỷ, lão gia Ba Trát gia vì mạng sống, dâng ta lên cho Vương." Bị lựa chọn thế nào, còn có trải qua huấn luyện như thế nào để trở thành tình nô nàng cũng không nhắc tới. Cho dù nguyện ý đề cập chuyện cũ, có một số chuyện cũng không cách nào ôn lại lần nữa. Nhưng chỉ từ việc nàng được chọn trúng trong rất nhiều nô lệ khi đó, liền biết nàng tất nhiên là người nổi bật nhất trong đó.
“Khi đó ta mới có tên gọi của riêng mình, Khố Kỳ Nhi. Ta đã không còn là người của chủ… của hắn nữa, hai chữ ‘Xuân Cơ’ về sau đừng nhắc tới nữa. Sau này, ngươi cứ gọi ta là Khố Kỳ Nhi đi."
“Khố Kỳ Nhi tỷ tỷ." Tiểu Băng Quân lập tức cười tít mắt gọi một tiếng, hiển nhiên thật cao hứng khi biết tên Xuân Cơ.
Trên mặt Khố Kỳ Nhi hiện lên chút hốt hoảng, hơn mười năm sau lại nghe được tên này từ trong miệng người khác, nàng lại có cảm giác giật mình giống như trong mộng, còn có chút như có mất mát.
Ánh rạng đông theo vải thưa che cửa rọi vào trong nhà, ánh sáng màu hồng nhạt trôi nổi lúc ẩn lúc hiện, biểu thị một ngày thời tiết tốt.
“Hắn hẳn là dậy rồi, ngươi đi hầu hạ hắn đi." Khố Kỳ Nhi chợt đột nhiên cảm thấy có chút chán nản, lời vốn chưa nói hết cũng không muốn nói tiếp, đưa tay rút ra khỏi bàn tay nhỏ của Tiểu Băng Quân.
Tiểu Băng Quân trầm mặc trong chốc lát, lại không kiên trì, chỉ nói, “Vậy tỷ tỷ người ngủ thêm một chút nữa đi."
Thấy Khố Kỳ Nhi gật đầu, vì thế đứng dậy đỡ nàng nằm ngủ, chính mình lại đi đến gian ngoài rửa mặt chải đầu, sau đó mới đi qua phòng Thiên Mạch.
———————-
“Chủ tử, hoá ra Xuân tỷ tỷ gọi là Khố Kỳ Nhi." Cẩn thận cài đai lưng cho Thiên Mạch, Tiểu Băng Quân thuận miệng nói.
Cũng không biết là từ lúc nào bắt đầu, Thiên Mạch luôn luôn tự thân tự lực thay y phục rửa mặt chải đầu, những chuyện tình này đều do Tiểu Băng Quân làm, đương nhiên không ai nhận thấy được thay đổi này.
Nghe được lời của nàng, Thiên Mạch không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Buộc lại ngoại bào, hắn chống gậy đi đến ngồi trên ghế dựa bên cửa sổ. Tiểu Băng Quân cũng đi qua đẩy cửa sổ ra, để cho không khí trong lành của buổi sáng tràn vào nhà, sau đó gỡ xuống cây lược trên đầu mình, bắt đầu chải chuốt mái tóc dài cho hắn.
Cửa sổ được thiết kế quay về phía Nam, có thể nhìn thấy bầu trời bị nhuộm đỏ bởi ánh mặt trời trên các mái ngói xanh, trong viện có mấy cây tùng cúc, run rẩy hơi hơi mở đoá hoa màu đỏ tím, bên cạnh cây chuối khô vô cùng bắt mắt.
Mái tóc trong tay trơn mềm lại dày, mặt ngoài lạnh lẽo như nước, phần phía trong sát gáy lại mang theo sự ấm áp mỏng nhạt, có nhiệt độ cơ thể của hắn.
Chóp mũi ngửi được mùi xạ hương như có như không, Tiểu Băng Quân không khỏi cúi thấp đầu hơn, muốn ngửi kỹ càng một chút.
“Làm sao vậy?" Nhận thấy động tác nhỏ của nàng, Thiên Mạch mở miệng hỏi.
Phát hiện chính mình thất thố, mặt Tiểu Băng Quân ửng đỏ, miệng lại dường như không có việc gì mà nói: “Chủ tử, khi người tắm rửa cũng không dùng hương liệu gì, y phục cũng không xông hương, vì sao trên người lại có mùi hương?" Đây là nghi vấn trước giờ của nàng. Trên người nàng cũng sẽ tản mát ra mùi hương, nhưng đây là do từ nhỏ dùng phục hương hoàn mà thành, nàng cũng không thấy Vũ chủ tử có dùng cái loại kia.
“Mùi hương?" Trong giọng nói bình tĩnh của Thiên Mạch có hơi nghi hoặc, tựa hồ đối với chuyện xạ hương hoàn toàn không biết. “Mùi hương gì?"
Động tác chải tóc của Tiểu Băng Quân dừng lại, có chút kinh ngạc.
“Trên người chủ tử có mùi hương rất dễ chịu, rất giống mùi xạ hương, nhưng lại có chút không giống." Nàng lựa từ dùng, chậm rãi giải thích, nghĩ nghĩ, không quá khẳng định mà chứng thực, “Chủ tử, người không biết sao?" Chẳng lẽ chính hắn cũng không ngửi thấy.
Thiên Mạch lắc lắc đầu. “Không ai nói với ta."
Rõ ràng là một câu trần thuật rất đơn giản, không mang theo chút cảm xúc gì. Tiểu Băng Quân nghe được ngực co rút, thiếu chút nữa giang hai tay ôm lấy bờ vai rộng dường như có thể chống đỡ trời đất lại vô cùng cô lạnh trước mắt.
“Chủ tử." Ổn định lại tinh thần, nàng mới mạnh mẽ áp chế kích động kỳ quái kia, cũng không khỏi khẽ gọi một tiếng.
“Ừ?" Thiên Mạch cũng không biết một câu nói đơn giản của chính mình sẽ khiến cho lòng người đứng sau khó bình tĩnh trở lại, vẫn cứ đạm mạc như lúc ban đầu.
“Chủ tử, thiếp có thể kề sát vào ngửi một chút không?" Đầu óc Tiểu Băng Quân nóng lên, thốt ra. Nàng vẫn không rõ mùi hương kia rốt cuộc là từ người hắn phát ra, hay là do mồ hôi trên cơ thể bốc hơi mà thành.
“Ừ." Thiên Mạch sao cũng được, không chút nào ý thức được chuyện mình đáp ứng đối với người khác là chuyện khó lường biết bao nhiêu.
Tiểu Băng Quân hơi hơi cúi xuống, đợi đã hoàn hồn, bàn tay nắm một nhúm tóc của hắn không khỏi run rẩy, kích động không kiềm chế được. Từ lúc bắt đầu chải đầu cho Thiên Mạch, nàng đã từng vô số lần ảo tưởng, dùng mặt chạm vào mái tóc dài đen bóng trơn nhẵn kia, lúc này mộng tưởng sắp trở thành sự thật, ngược lại có chút cảm giác không chân thật.
“Vậy… thiếp sẽ ngửi thử?" Nàng nhịn không được xác nhận lại, giọng nói run rẩy vô cùng, nhưng lại lo lắng hắn sẽ đổi ý, lời vừa nói đồng thời nóng lòng không kịp đợi cúi đầu xuống, thật cẩn thận chạm môi lên.
Nụ hôn nhẹ như cánh bướm rơi vào trên mái tóc đen làm cho người ta thèm muốn kia, hô hấp của Tiểu Băng Quân có chút nhanh, mặt đỏ đến muốn nhỏ ra máu, đã hoàn toàn quên ý định ban đầu của chính mình là tìm kiếm mùi hương đó phát ra từ đâu, giương mắt nhìn thấy sườn mặt tuấn mỹ ấm như ngọc kia, không chút suy nghĩ, liền ngây ngốc hôn lên.
Xúc cảm ấm nóng thình lình xuất hiện trên mặt khiến cho Thiên Mạch thấy kỳ lạ quay đầu lại, mùi hương ngọt ngào nhè nhẹ trực tiếp xông vào trong mũi.
Nhướng mày, hắn nghi hoặc nhìn đôi mắt đẹp bỗng nhiên trợn to gần trong gang tấc, nhận thấy được môi của nàng đang chạm vào trên chóp mũi của chính mình, thế là ngửa đầu ra sau một chút.
Tiểu Băng Quân bị hai tròng mắt tối đen nhìn, lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt lộ ra sự bối rối.
“Chủ, chủ tử…" Nàng rất muốn nói chính mình không phải cố ý, nhưng chỉ há miệng thở dốc, chung quy không có nói ra.
“Đoán được chưa?" Thiên Mạch đối với sự quẫn bách của nàng coi như không có, nhàn nhạt hỏi.
Tiểu Băng Quân há hốc mồm, lúc này mới nhớ tới mục đích ban đầu của mình, vừa tựa vào gần hắn đầu óc nàng liền biến thành hồ nhão, ngay cả làm cái gì cũng không biết, càng đừng nói đến đi tra xét xem mùi hương đó tới từ chỗ nào.
Nhìn biểu tình của nàng liền biết đáp án, Thiên Mạch cũng không tiếp tục truy cứu, xoay đầu trở về. “Chải đầu tiếp đi." Đối với một màn ái muội đột ngột kia, hắn cũng không có trách cứ, nhưng cũng không biểu hiện ra phản ứng gì khác.
Tựa hồ bởi vì nụ hôn kia mà thất thường chỉ có chính mình, Tiểu Băng Quân nhìn bóng lưng kiên nghị như bàn thạch phía trước, mơ hồ cảm thấy có chút thất vọng, nhưng tại sao lại thất vọng lại không nói ra được.
—————————–
Dùng qua điểm tâm, Tiểu Băng Quân đang muốn theo như phân phó của Thiên Mạch đi ra ngoài tìm hiểu, đồng thời xem xem tình cảnh của chủ nhân nhà này. Không ngờ mới vừa bước ra cửa phòng, liền nhìn thấy Tiền Ngũ An cùng với một nam tử áo trắng thân hình cao to từ hành lang dài đi tới
Lúc này lui về dĩ nhiên không kịp, nàng chỉ đơn giản đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn hai người, đợi bọn họ đến gần, khẽ vén áo thi lễ.
“Tiền tiên sinh."
Tiền Ngũ An vội vàng nghiêng người hoàn lễ, “Băng Quân cô nương, Mạch gia có bên trong không?"
Nam tử áo trắng bên cạnh hắn dáng vẻ vừa hai mươi, bộ dáng rất khá, mặt mày tú dật, thắt lưng rộng chân dài, thân hình cao lớn thẳng tắp, tư thế oai hùng hiên ngang nói không nên lời đứng ở chỗ đó.
Bản thân Tiểu Băng Quân là mỹ nhân thế gian hiếm thấy, bình thường tiếp xúc cả nam lẫn nữ không phải tuấn mỹ bất phàm thì cũng là hạng người kiêu bá oai hùng, càng không cần phải nói còn có Thiên Mạch dáng vẻ như thần, bởi vậy đối mặt với người này cũng không thấy đặc biệt, chỉ là thấy hắn nhìn mình mặc dù trong mắt có kinh diễm, lại cũng không có sự ngẩn ngơ si mê như những người khác, vẫn đang duy trì thái độ cười nhạt, trong lòng không khỏi liền có thêm một chút hảo cảm.
“Chủ tử ở trong phòng, nhị vị chờ một chút." Tiểu Băng Quân xinh đẹp cười, đang muốn xoay người đi vào thông truyền, bên trong đã truyền đến giọng nói trong veo mà lạnh lùng của Thiên Mạch.
“Đã là chủ nhân, không cần thông truyền, mời vào đi."
Thế là Tiểu Băng Quân dịch bước, đứng ở bên cạnh, mỉm cười nhường đường cho hai người.
Nam tử cũng không nhún nhường, khẽ gật đầu với nàng, vén y vượt qua thềm cửa đi vào, Tiền Ngũ An theo sát sau lưng. Tiểu Băng Quân cũng không đi vào phòng, mà đi vào phòng bếp nhỏ trong viện pha ấm trà, mới bưng qua.
Lúc nàng bưng trà thanh thoát đi vào, nam tử áo trắng cùng Tiền Ngũ An đều đột nhiên sản sinh ra một loại ảo giác, phảng phất giống như bọn hắn mới đúng là khách nhân, mà đôi nam nữ này mới đúng là chủ nhân.
Nam tử áo trắng họ Sở, tên Ngạn, là chủ nhân nơi này, Tiền Ngũ An là quản gia của hắn. Hôm qua ra ngoài trở về đã tối muộn, cho nên sáng nay mới đến bái phỏng Thiên Mạch. Theo lý đều là khách nhân bái phỏng chủ nhân, không có đạo lý chủ nhân bái phỏng khách nhân, nhưng Thiên Mạch vô luận ở tại chỗ nào đều chưa từng tự giác thấy mình là khách nhân, Tiểu Băng quân tự nhiên cũng như hắn, nhóm thợ săn thôn Vệ gia lại càng không biết những nghi thức xả giao này, chỉ nghĩ Tiền Ngũ An là chủ nhân nơi này, tự nhiên cũng không nghĩ tới phải làm chút gì. Thế là sự tình liền biến thành cục diện lạ thường hiện giờ.
May mà Sở Tử Ngạn cũng không phải người câu nệ tiểu tiết, cũng không quá để trong lòng, hiện giờ nhìn thấy Thiên Mạch thì giật nảy mình, đâu nào còn thể đi so đo cái gì.
Tiểu Băng Quân trước dâng trà cho Thiên Mạch, rồi sau đó mới đến phiên Sở Tử Ngạn cùng Tiền Ngũ An. Hai người tuy không ngại, nhưng vẫn xem đến trợn mắt há hốc mồm, ngay cả cảm ơn cũng đã quên mất rồi. Bọn hắn nào biết đâu rằng Tiểu Băng Quân không phải không hiểu lễ tiết, chỉ là trong mắt nàng trong lòng nàng, Thiên Mạch lúc nào cũng phải ở vị trí đầu tiên mà thôi.
Dâng trà xong, Tiểu Băng Quân liền thối lui đến phía sau Thiên Mạch.
“Nàng cũng ngồi đi." Thiên Mạch hơi nghiêng mặt, ý bảo nàng ngồi ở ghế dựa bên cạnh mình.
Tiểu Băng Quân nghe vậy vốn thật cao hứng, nhưng nhìn đến ở giữa hai cái ghế bị ngăn cách bởi một cái bàn nhỏ khi đó, theo bản năng so sánh với vị trí phía sau lưng liền lắc lắc đầu. Sau khi so sánh, vẫn là vị trí hiện tại cách hắn gần một chút.
Thiên Mạch cũng không miễn cưỡng, lực chú ý chuyển tới trên người Sở Tử Ngạn, thấy ánh mắt hắn rơi ở phía sau mình, lông mày khẽ nhíu, mà lại thấp thoáng có chút không thích người khác nhìn Tiểu Băng Quân như vậy.
“Nội tử." Hắn nhàn nhạt phun ra hai chữ.
Lời vừa nói ra, ba người ở đây đều giật mình, mới hiểu được ý tứ của hắn, nhất thời phản ứng khác nhau. Sở Tử Ngạn lập tức phát hiện chính mình thất thố, vội vàng rũ mắt xuống, liền nói thất lễ, mặt mũi như ngọc không khỏi có chút choáng váng. Tiền Ngũ An có chút kinh ngạc, chỉ vì kết bạn được hai ngày, hai người này nhìn như thế nào cũng không giống phu thê, mà càng giống chủ tớ hơn. Hắn luôn luôn tự nhận nhãn lực không kém không nghĩ tới lần này đúng là nhìn lầm rồi. Bất quá ngẫm lại dị tộc tựa hồ thật có tình huống phu làm chủ, bởi vậy thật cũng không nên thấy hiếm lạ gì.
Tiểu Băng Quân lại là có phần ngốc, nàng biết chính mình ở trước mặt Thiên Mạch luôn luôn không có đầu óc. Nhưng mà lúc hai chữ này từ trong miệng hắn phun ra khi đó, nàng phát hiện đầu óc mình hoàn toàn không cách nào sử dụng, cho nên nàng chỉ muốn biết lỗ tai mình có sử dụng được hay không, có nghe lầm hay không, hoặc là ý tứ nàng lý giải cùng ý tứ hắn muốn biểu đạt có giống nhau hay không.
Nàng cứ xoắn xuýt như thế, cứ thế bỏ lỡ cảm giác mừng rỡ như điên, cũng bỏ lỡ đoạn đối thoại của ba người, mãi đến khi tiếng bước chân hoảng loạn hỗn độn từ bên ngoài truyền đến.
Một gã sai vặt mặt mũi bầm dập từ bên ngoài nghiêng ngả lảo đảo xông tới, lập tức gục dưới chân Thiên Mạch, chưa kịp nhìn rõ mọi người liền bắt đầu gào khóc.
“Nhị gia, đại gia người… đại gia đã xảy ra chuyện." Hắn vừa lau nước mắt vừa ngẩng đầu lên, rồi sau đó bỗng dưng bị nghẹn họng.
Thiên Mạch đạm mạc nhìn hắn một cái, liền dời ánh mắt, giống như người dưới chân không tồn tại.
Sở Tử Ngạn đã xấu hổ lại lo lắng, lạnh lùng nói, “Còn quỳ làm cái gì, đại gia xảy ra chuyện gì?" Khi nãy hắn vẫn còn ôn nhu như ngọc, lúc này trên mặt đã xuất hiện một vẻ uy nghiêm.
Bị hắn quát, gã sai vặt đã tỉnh người lại, tiếng khóc chỉ mới gào được một nửa lại tiếp tục, bất quá lần này lại chuyển đổi phương hướng, vừa khóc vừa bò tới chỗ Sở Tử Ngạn.
“Đại gia bị người của Lý gia đánh… huhu… sắp.. sắp…"
“Sắp cái gì?" Sở Tử Ngạn đột nhiên đứng dậy, trong lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
“Sắp không xong rồi…" Gã sai vặt khóc thút thít mới nói xong, rồi sau đó liền ôm chân người trước mắt oa oa khóc lớn
Sắc mặt Sở Tử Ngạn kịch biến, một cước đạp gã sai vặt ra liền đi ra bên ngoài, dưới tình thế cấp bách ngay cả chào hỏi Thiên Mạch cũng đã quên. Thần sắc Tiền Ngũ An cũng cực kém, vội vàng nói tiếng xin lỗi cùng hai người, cũng đi theo.
“Chủ tử?" Tiểu Băng Quân nhìn thấy Thiên Mạch đưa tay lấy gậy trượng bên cạnh ghế dựa, nhịn không được gọi.
“Chúng ta cũng đi xem." Thiên Mạch trả lời.
Đại phu lắc đầu, nói một câu ‘Thứ lão phu bất lực’, trong lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Thiên Mạch ngồi trên ghế đá trong viện, Tiểu Băng Quân đứng phía sau bên cạnh hắn, lẳng lặng nhìn bọn hạ nhân bối rối ra ra vào vào, cũng không đi quấy rầy Sở Tử Ngạn, mãi đến khi bên trong truyền ra tiếng khóc.
Hắn hơi nghiêng một bên mặt, Tiểu Băng Quân lập tức rời khỏi chỗ đứng đi về phía hành lang trong nhà, tiện tay níu được một nha hoàn đang lau lệ đi ra ngoài, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
“Đại gia mất rồi." Nha hoàn kia đau buồn, cũng không thấy rõ người hỏi, chỉ mang theo tiếng khóc đáp lại, sau đó đi lướt qua.
Tiểu Băng Quân nhíu mày, trở về đang muốn báo lại, Thiên Mạch đã giơ tay ngăn trở nàng.
“Ta đã nghe được."
Cúi mắt suy xét trong chốc lát, hắn lại giương mắt lên nhìn cửa phòng rộng mở, một lão giả râu tóc bạc trắng đang từ bên trong chậm rãi đi tới, phía sau lưng đi theo một đồng nhi đeo theo hòm khám bệnh.
“Người chưa chết. Hạ Nhi, giữ đại phu lại." Vừa nói, hắn vừa chống gậy đứng lên.
Tiểu Băng Quân a một tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình vui mừng, cũng bất chấp dáng vẻ gì, vén váy liền đuổi theo hướng lão nhân đã đi được một khoảng. Thiên Mạch cũng không để ý nàng, mà bình tĩnh đi vào trong phòng.
Nhưng vào lúc này, trong phòng chỉ nghe ‘xoảng xoảng’, như là có cái gì bị đập bể trên đất, tiếp theo là tiếng kinh hô, tiếng khuyên can, tiếng bước chân lẫn lộn rối thành một nùi.
Một bóng người màu trắng từ trong phòng hùng hổ lao ra, thiếu chút nữa va phải Thiên Mạch. Thiên Mạch không dấu vết lui vài bước về chỗ ban đầu, đứng sừng sững như núi ngăn trở người tới.
“Để…." Sở Tử Ngạn đang gầm thét nhìn thấy người trước mắt khi đó thì dừng lại, tay vẫn cầm trường kiếm, khoé mắt nổi giận muốn nứt ra.
“Người vẫn chưa chết." Thiên Mạch thản nhiên nói, đối mặt với người đan xen buồn giận trước mắt không có chút mảy may động dung.
Lời vừa nói ra, Sở Tử Ngạn cùng với Tiền Ngũ An đuổi theo phía sau đều giật mình ngay tại chỗ, tưởng rằng chính mình nghe lầm, mà Thiên Mạch đã vòng qua hắn đi vào nội thất, cũng không để ý tới bọn họ.
Nội thất cùng gian ngoài ngăn cách bởi một cánh cửa vòm tròn có rèm che phủ xuống. Bên trong rèm có mấy nữ quyến đang bổ nhào trước giường gào khóc, lại còn có mấy nha hoàn đứng ở bên cạnh mắt đỏ hồng thấp giọng khuyên.
Thiên Mạch không phải không biết ở Đại Tấn bên này, nam nữ tị hiềm, chỉ là hắn đã nhàm chán những thứ này, lại chưa bao giờ đem ánh mắt của người khác đặt ở trong lòng, bởi vậy bất kể nói chuyện hay hành sự đều chỉ dùng phương thức hữu hiệu nhất mà làm. Sống lâu ngay cả nói thêm một chữ vô nghĩa cũng thấy mệt.
“Tránh ra." Giọng quát nhẹ trầm thấp, hắn đã đi đến bên giường. Mà dưới sự tiếp cận của hắn, mấy người phụ nhân vốn vẫn quỳ bổ nhào ở bên giường được nha hoàn càng khuyên càng khóc dữ dội đột nhiên cảm thấy một cơn áp lực cường đại ập đến, không tự kìm được ngừng tiếng khóc, theo bản năng thối lui sang bên cạnh.
Lúc này Sở Tử Ngạn cùng Tiền Ngũ An cũng đã quay lại, phía sau còn có Tiểu Băng Quân cùng với lão đại phu vẻ mặt không chút nề hà.
Tiểu Băng Quân nhìn Thiên Mạch đứng ở bên giường cúi đầu nhìn nam nhân nằm trên giường, không biết suy nghĩ cái gì, vội vàng xông về phía trước một bước, kéo cái ghế đặt ở phía sau lưng hắn.
“Chủ tử, ngồi nghĩ đi." Nàng nhẹ nhàng nói, sợ quấy nhiễu người đang trầm tư, trong lòng lại nhớ kỹ buổi tối tìm Tiền Ngũ An làm một cái xe lăn mới tốt cho chủ tử. Lúc nào cũng dùng hai tay chống như thế này thật sự là quá vất vả rồi.
Thiên Mạch không có đáp lại, nhưng hiển nhiên nghe được lời của nàng, thân thể ngồi xuống, chậm rãi tựa vào ghế dựa.
Vốn cho là người nhà không cách nào tiếp thu việc kẻ bị thương đã chết mà cố kéo chính mình trở lại, nhưng khi nhìn đến Thiên Mạch, một khắc kia lão đại phu không thể nói rõ tại sao, thật sự có bốn năm phần tin tưởng người được mình chẩn đoán chính xác là đã chết có khả năng được cứu sống. So sánh với kết cục bị mắng là lang băm, lúc này trong lòng ông càng chờ mong hơn. Khởi tử hồi sinh, đây là mộng tưởng lớn nhất của tất cả các đại phu cả đời tận sức cứu người.
Người trên giường ngoại trừ khuôn mặt có bảy tám phần giống Sở Tử Ngạn là còn lành lặn, còn lại không có chỗ nào tốt cả. Ngoại thương đã được xử lý qua loa, ngực bằng phẳng cũng đã ngừng thở.
Thiên Mạch vươn tay, sờ sờ chỗ trái tim Sở đại gia, rồi sau đó bỗng nhiên nắm lấy y phục lập tức kéo người từ trên giường ngồi dậy, dưới tiếng kinh hô của các nữ nhân, tay trái đánh vài chưởng vào phía sau lưng. Chỉ nghe khụ một tiếng, người vốn mạch đã dừng đột nhiên phun ra một miệng máu bầm, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn cũng không nhìn mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, Thiên Mạch ý bảo Tiểu Băng Quân kéo đại phu đến bên giường tiếp tục cứu trị, chính mình lại lặng yên thối lui ra ngoài. Đám người Sở Tử Ngạn rơi vào trạng thái mừng như điên khi thân nhân sống lại, thế nên không nhận thấy hắn rời đi.
Bởi vì chủ nhân xảy ra chuyện, dọc theo đường đi cơ hồ nhìn không thấy người nào. Cuối thu bầu trời trông cao xa mà trong sáng. Bên ngoài hành lang là từng đoá thu cúc, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một hai cánh bướm run rẩy nhanh nhẹn lượn quanh các khóm hoa. Mùa thu Đại Tấn so với núi Thiên Khuyết ấm áp hơn.
Thiên Mạch một mình đi trên hành lang dài, giống như lúc ở trong Huyễn đế cung mấy vạn năm trước.
“Chủ tử." Tiểu Băng Quân thở hổn hển ở phía sau kêu lên.
Thiên Mạch quay đầu, nhìn thấy nàng bởi vì chạy nhanh mà mặt đỏ bừng, cùng với khoé môi lúm đồng tiền ngọt ngào.
“Chủ tử, hoá ra người cũng biết y thuật nha." Đi tới bên cạnh, Tiểu Băng Quân mang vẻ mặt sùng bái. Ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn liền có thể biết được người chết sống, đây phải là y thuật cao siêu mới có thể có.
“Ta không hiểu y thuật." Thiên Mạch lắc đầu. Ánh mắt rơi vào giọt mồ hôi óng ánh chảy từ thái dương Tiểu Băng Quân xuống, ngón tay chống gậy không tự chủ được giật giật, có kích động muốn lau đi.
Tiểu Băng Quân a một tiếng, lập tức nghẹn họng. Nếu là người khác, nàng nhất định sẽ phản bác nói ngươi không hiểu sao có thể cứu sống người mà đại phu đã nhận định là đã chết, nhưng đối với Vũ chủ tử lời này liền hỏi không ra rồi. Nàng biết Vũ chủ tử không nói dối, lại càng không khiêm tốn.
“Vậy.. vậy sao người biết Sở đại gia không chết?" Ngập ngừng hồi lâu, nàng mới hỏi ra vấn đề này.
“Bởi vì không có mùi người chết." Thiên Mạch cũng không gạt nàng, vừa nói vừa tiếp tục đi về phía trước. Người sắp chết sẽ bốc mùi thối rửa, người có cái mũi hơi chút linh mẫn là có thể ngửi được, mà cái mũi của Huyễn Lang tộc lại linh mẫn hơi so với Nhân tộc mà thôi.
Tiểu Băng Quân hơi nghiêng người đi bên cạnh hắn, bất kể là hỏi hay nghe hắn nói chuyện, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi mặt hắn, nghe được câu trả lời của hắn, khuôn mặt cười kìm lòng không đậu có chút đờ đẫn.
Thiên Mạch rũ mắt liếc nàng một cái, không rõ một người rõ ràng thông minh như vậy sao vừa đến trước mặt mình liền biến thành bộ dáng vụng về như thế này.
“Nhưng mà người vẫn cứu sống hắn." Bị ánh mắt mang ý tứ hàm xúc không rõ của hắn làm giật mình, Tiểu Băng Quân khẩn trương nói. Không phải chất vấn, chỉ là trần thuật sự thật.
“May mắn." Thiên Mạch thản nhiên nói. Hắn thật sự chẳng muốn giải thích, đối với một người sống lâu như hắn, cho dù không hiểu y thuật, cũng có thể cứu sống một người chưa chết.
Lần này Tiểu Băng Quân hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, cách đã lâu, mới lại lúng ta lúng túng kêu một tiếng ‘chủ tử’.
Thiên Mạch ừ, cũng không nhìn nàng.
“Chủ tử, người, người, …. chuyện kia…." Tiểu Băng Quân ấp a ấp úng, lại trở nên xấu hổ.
Biểu tình như vậy ở trên người nàng thật sự hiếm thấy, ngay cả luôn luôn lạnh nhạt như Thiên Mạch cũng vì vậy mà thấy có chút kỳ quái, ánh mắt rơi vào trên mang tai đỏ hồng của nàng.
“Chuyện gì?"
“Người, buổi sáng người nói nội tử… sao?" Kìm nén hồi lâu, Tiểu Băng Quân cuối cùng cũng nói ra một câu như thế, rồi rất nhanh cúi đầu, không dám nhìn tới Thiên Mạch. Hai cái lỗ tai lại dựng thẳng vô cùng, trong lòng tràn ngập chờ mong cùng không yên.
Thiên Mạch lẳng lặng nhìn đỉnh đầu nàng, rất lâu, mãi đến khi hai vai nhỏ của nàng khẽ sụp xuống, mới nhàn nhạt ừ.
Tiểu Băng Quân đột nhiên ngẩng đầu, miệng nhỏ mở ra, tựa hồ muốn hỏi cái gì đó, mà một chữ cũng không nói ra, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đẹp lấp lánh, cực kỳ động lòng người.
Thiên Mạch xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
“Là, là Băng Quân sao?" Phía sau truyền đến câu hỏi mềm mại cẩn thận lại mang theo chút sốt ruột của Tiểu Băng Quân.
“Ừ." Dừng một chút, hắn đáp lại rồi. Nàng vốn là cơ thiếp của hắn, lại hứa với hắn một đời một kiếp, bất luận là hữu tình vô tình, đều đảm đương nổi xưng hô như vậy. Chỉ là hắn không thể không thừa nhận, thời điểm nói ra hai chữ kia, cõi lòng tịch mạc như tro tàn sau hoạ diệt tộc, lần đầu tiên đối với một sự kiện dâng lên chút chờ mong.
Nhưng mà hắn không cách nào xác định nàng có nguyện ý hay không tiếp nhận thân phận này, lại là thật có thể vẫn kiên trì với ước nguyện ban đầu vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn, càng không thể xác định nàng có tiếp nhận được cái hình thể kia của chính mình hay không.
Hắn hiểu nhân tính quá sâu, chỉ là một mình một người lâu lắm rồi, bởi vậy lúc có một người khác nói muốn không rời không bỏ hắn, hắn vậy mà lại không thể quyết đoán mà đẩy ra.
Phía sau an tĩnh lại, tiếng bước chân nhẹ nhàng vẫn theo sát cũng ngừng lại.
Tốc độ di chuyển của Thiên Mạch không thay đổi, chỉ là hơi hơi nâng cằm, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, liếc mắt một cái nhìn hành làng dài hơi chút cổ xưa.
“Chủ tử!" Ngay tại lúc đi qua ba gốc sơn hồng sặc sỡ phía sau hành lang, trong tai lại truyền đến tiếng gọi ôn nhu sớm nghe thành thói quen, chỉ là so với trước hơi hơi lớn tiếng hơn một chút, có kích động chưa từng có trước kia, hoặc là vui sướng nhiều hơn.
Theo tiếng kêu vang lên, là tiếng bước chân dồn dập, sau đó, hắn bị một đôi cánh tay thon dài từ phía sau ôm chặt lấy. Thân thể dán sau lưng mềm mại mà ấm áp, lại mang theo run rẩy không cách nào khống chế.
Thiên Mạch đứng lại, cảm nhận được bởi vì nàng chạy mà hô hấp dồn dập xuyên thấu qua y phục, mang theo cảm giác ẩm ướt nóng bỏng, ánh sáng chuyển động trong con ngươi đen, thu lại chút đạm mạc.
Không phải tránh không khỏi cái ôm bất thình lình của nàng, chỉ là không nghĩ tới.
———————-
Gió ấm áp, hương ngọc hỏa nhan tràn ngập trong không khí, tấm đá màu bạc dưới ánh mặt trời tỏa sáng.
Hắn nhìn lụa mỏng phất phơ trong gió, không khỏi giơ tay xoa xoa mi tâm. Rõ ràng một mình ở tại nơi này đã mấy vạn năm, vì sao luôn luôn có cảm giác Thương vẫn còn tồn tại, giống như năm đó.
Bên tai phảng phất như nghe được tiếng người thì thầm, cùng với tiếng nữ tử nhẹ cười.
Lụa mỏng không gió mà bay, nhấc lên tầng tầng trước mặt hắn, giống như ngày nào đó, hắn không chút do dự đi nhanh vào bên trong, thậm chí hắn vẫn biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
Thương đứng ở bên cạnh án thư, đang dựa bàn vẽ tranh, mà trên chiếc giường duy nhất trong Huyễn Hải Bích Ba đài là nữ tử nhân loại Bách Hoa Nô khiến tộc nhân bất mãn đang nằm nghiêng. Mái tóc màu tím sậm rơi xuống trên bả vai của Thương, rơi xuống bên cạnh cánh tay đang chuyển động, thỉnh thoảng ngẩng đầu ôn nhu nhìn về phía nữ tử đối diện, đối với việc hắn đến giống như không cảm nhận được.
“Nghe nói người muốn cử hành tế điển, phong nữ nhân này làm hậu?" Hắn bước vào, nữ tử đang kinh hoàng đứng dậy, băng lãnh mà nghiêm khắc hỏi Vương của hắn.
“Không sai." Thương vẫn rũ mắt bắt tay vào vẽ, giọng nói trước sau như một ung dung ôn hoà. “Tế Ti đại nhân thân ái của ta, chẳng lẽ không phải đặc biệt trở về chủ trì nghi thức cho chúng ta sao?"
Trên tơ lụa tuyết trắng, bức hoạ nữ tử sắp hoàn thành, người dựa vào ngọc tháp, dung nhan rõ ràng, chỉ là so với nữ tử trong tộc thì có là gì.
“Nàng là ngoại tộc. Tộc của chúng ta không thể thông hôn cùng ngoại tộc." Quy củ này của Huyễn Lang tộc vẫn tồn tại.
“Ta chỉ nhận nàng làm thê, Mạch." Thương đặt bút xuống, cuối cùng ngẩng đầu, không chút nào thoái nhượng nhìn thẳng hắn.
Huyễn Lang tộc cả đời chỉ nhận định một người bầu bạn, một khi nhận định liền sẽ không thay đổi.
“Nàng nói nàng nguyện ý một đời một kiếp đều cùng ta, không rời không bỏ."
Người trên giường khẽ nhúc nhích, tỉnh lại.
Thiên Mạch giơ tay đè lại hai mắt của mình, hồi lâu sau mới từ trong cảnh mơ hoảng hốt thoát ra, khoác áo đứng dậy.
Thật lâu không có nằm mộng, không nghĩ tới khi mơ, thực ra là ôn lại chuyện năm đó.
Là vì cuộc đối thoại ban ngày với Tiểu Băng Quân đi. Hắn rũ mắt thở dài. Năm đó hắn không có cố ý ngăn cản, một là Thương đã nhận định, lại nói là vì nhân loại với bọn họ tương đồng, một đời một kiếp chỉ có một người.
Ngực có chút nặng nề, hắn giơ tay ấn lên rồi lại đặt xuống. Ánh mắt rơi vào gậy chống đặt ở bên giường, ngừng trong chốc lát, mới nghiêng người cầm lấy, đứng lên đi ra ngoài.
Nhẹ nhàng kéo cửa ra, đêm thu lạnh lẽo ập vào mặt, giảm bớt ngột ngạt trong lòng hắn.
Bởi vì ban ngày thời tiết tốt, ban đêm cũng có vẻ thanh sảng, ánh trăng khuyết non nửa treo trên nóc nhà, chiếu lên bầu trời một màu xanh tím.
Thiên Mạch đi đến trong viện, ngồi xuống trên ghế đá lạnh buốt, khuỷu tay đặt trên bàn đá chống nửa bên mặt, nửa khép lông mi, ngủ gà ngủ gật.
Có một số chuyện không thể nhớ lại, một khi nhớ lại liền chỉ có tiếc nuối vô tận cùng vô lực, còn làm cho người ta đau đớn tịch mịch. Nhiều năm như thế, hắn chưa bao giờ để chính mình suy nghĩ, cũng không đi xuống đáy Thương Minh cung cùng Bách Hoa cốc để xem những di tích lưu lại này. Hắn chỉ là giữ lấy, giữ lấy một phần trách nhiệm….
Có âm thanh rất nhỏ truyền đến từ phía phòng phía Đông, hắn giương mắt, nhìn thấy chính là Tiểu Băng Quân thò người ra đẩy cửa sổ.
Cho dù là thời điểm ở một mình, môi nàng vẫn nhẹ nhàng giương lên, làm cho người ta nhịn không được tự giác nghĩ muốn cười theo.
Tiểu Băng Quân cũng thấy được Thiên Mạch, vốn sợ run lên, rồi sau đó nụ cười lại tươi hơn, giống như đoá hoa quỳnh trắng nở rộ dưới ánh trăng.
“Chủ tử." Nàng há miệng, dùng khẩu hình phát ra một tiếng gọi, rồi mới rụt trở về.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng phía Đông cũng nhẹ nhàng bị mở ra, nàng mặc áo ngoài khe khẽ từ bên trong cửa nhảy ra, giống như một con chim ban đêm bổ nhào vào trước mặt người trong viện.
“Chủ tử cũng ngủ không được sao? Thiếp cũng ngủ không được." Nàng cười tít mắt nói, trong giọng nói tràn ngập hưng phấn, giống như ngủ không được là một chuyện đáng kiêu ngạo biết bao.
Hai đêm liền mất ngủ, đối với người trước nay đều không để cái gì ở trong lòng như nàng mà nói quả thật có chút khó tin. Có điều ban ngày xảy ra loại chuyện này, nếu như nàng thực ngủ được, không khỏi có chút không để tâm rồi.
Ánh mắt Thiên Mạch di chuyển khỏi mặt nàng, lại tự khép mí mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng, tay không tự giác nhẹ nhàng đè thái dương.
“Chủ tử, đau đầu sao, thiếp giúp người xoa xoa." Tiểu Băng Quân như có mắt sắc, ở dưới bóng đêm cũng có thể thấy rõ động tác rất nhỏ kia của hắn, vội vàng đi đến phía sau hắn, vươn tay muốn thay thế hắn.
Thiên Mạch thu tay lại chậm một bước, cùng tay nàng chạm vào nhau, nhất thời cảm thấy một trận mát mẻ, không khỏi nghiêng đầu tránh đi ngón tay mang theo khí lạnh kia.
“Ta muốn uống trà nàng pha." Trong tích tắc cảm nhận được cảm xúc mất mát của đối phương, hắn thấp giọng nói.
Tác giả :
Hắc Nhan