Huyện Lệnh Rất Bận!
Chương 75: Trở về trấn Thái Bình
Bên trong xe ngựa --- -----
"Có phải lưu luyến nơi này không?" Hách Liên Minh Kính ôm đầu vai Mộ Dung Hi Nguyệt hỏi.
Mộ Dung Hi Nguyệt tựa vào trong ngực Hách Liên Minh Kính gật đầu một cái "Mới vừa rồi lúc cha ta tiễn ta, ta thấy tuy là cha khỏe mạnh nhưng đầu đã có nhiều tóc bạc, cha già thật rồi. Mặc dù thuở nhỏ ta thích ở bên ngoài vui chơi gây rắc rối cho cha, lần nào cha cũng đều theo ý ta, vì ông biết vô luận ta ở bên ngoài chơi bao lâu đi nữa thì cũng nhất định trở về. Lần này sợ rằng thật sự phải rời khỏi cha rồi."
Hách Liên Minh Kính nhẹ nhàng vỗ vỗ Mộ Dung Hi Nguyệt, an ủi Đại tiểu thư mắt đã hồng hồng "Ta bảo đảm, ta sẽ đưa ngươi trở lại đây. Ngươi cứ xem như lần này cũng ra ngoài chơi như những lần trước, qua mấy tháng nữa chúng ta trở về có được hay không?"
Mộ Dung Hi Nguyệt khẽ gật đầu một cái "Luật pháp Bắc quốc có quy định, quan phụ mẫu của nơi nào thì nếu không phải Hoàng thượng triệu kiến thì không thể rời đi phạm vi cai quản được. Hôm nay ta đã gả cho ngươi, tự nhiên cũng phải theo ngươi trở lại trấn Thái Bình rồi."
Hách Liên Minh Kính lông mi rũ xuống, có chút vô lực nói "Thật xin lỗi, nếu không phải vì ta, ngươi cũng sẽ không phải tách ra khỏi người thân duy nhất của mình, sớm biết vậy không nên mang ngươi...."
Còn chưa có nói xong đã bị Mộ Dung Hi Nguyệt lấy tay chận lại, dùng đôi mắt đỏ au tức giận trừng mắt với Hách Liên Minh Kính "Ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ ta lại kinh đô, một mình trở về?!!"
"Không có, không có!" Hách Liên Minh Kính lập tức xua tay "Chẳng qua là ta cảm thấy khiến ngươi và cha tách xa như vậy có chút tự trách bản thân."
"Kia cũng không có cách nào!" Mộ Dung Hi Nguyệt hạ giọng nhéo má Hách Liên Minh Kính "Ai bảo ta gả cho một cái phu quân không biết tiến thủ, lại không có hoài bão lớn, một lòng chỉ muốn làm quan cửu phẩm tép riu làm chi."
"Đại tiểu thư ~~ ta kém như vậy sao? Ta thật ra thì vẫn luôn có một lý tưởng lớn, rất có tiền đồ nha." Hách Liên Minh Kính nước mắt lưng tròng nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt, chỉ hy vọng Đại tiểu thư nhà nàng có thể hạ thủ lưu tình.
"Nga ~~ lý tưởng rất có tiền đồ là cái gì?" Mộ Dung Hi Nguyệt tò mò hỏi, phá hết kỳ án trong thiên hạ hay là bắt tham quan ô lại khắp thiên hạ?
"Lý tưởng rất có tiền đồ của ta chính là ~~~~~ để cho ta hôn hôn Đại tiểu thư, làm nương tử đại nhân thật vui vẻ mỗi ngày, cái này còn không đủ tiền đồ, đủ hoài bão sao?"
Mộ Dung Hi Nguyệt sững sốt một chút, một lúc sau, thương cảm ly biệt trong mắt toàn bộ đều chuyển thành hạnh phúc. "Ừ, làm cho bổn tiểu thư mỗi ngày đều vui vẻ, quả thật rất có tiền đồ, hơn nữa còn là việc gian khổ lâu dài. Không tệ, không tệ, cứ tiếp tục cố gắng. Ta tin tưởng ngươi có thể thực hiện được." Tay có chút đùa dai tiếp tục nhéo nhéo hai má Hách Liên Minh Kính "Bạch bạch nộn nộn, cảm giác thật tốt ~ hì hì!"
"Oa ~~~~ " Bên trong xe ngựa truyền tới thanh âm vui sướng của Mộ Dung Hi Nguyệt, còn có tiếng nghẹn ngào ai oán của Hách Liên Minh Kính.
Trấn Thái Bình --- ---------
"Liên Nhi, cơm tối chín chưa? Bọn họ đều ở đây cả rồi, nhất là ta hôm nay thay sư gia chạy một ngày đường, sắp chết đói rồi!" Tiểu Đường nằm ở cạnh cửa ai oán đạo,
"Chỉ có biết ăn thôi, đợi tý, chờ ta cầu khấn lão gia và phu nhân xong đã là có thể dọn cơm." Giang Liên Nhi một bên vội vàng một bên trả lời.
Nhìn Giang Liên Nhi đứng ở cửa sổ, hai tay hợp nhất, thành kính cầu nguyện đã sớm không còn lạ gì, nửa năm trước sau khi đại nhân vào kinh, Giang Liên Nhi mỗi ngày trước cơm tối đều cầu xin lão gia và phu nhân trên trời có linh thiêng phù hộ cho đại nhân nhà bọn họ.
"Được rồi giúp ta bưng món ăn ra ngoài đi."
"Sao hôm nay không có thịt kho ta thích ăn nhất!!" Tiểu Đường nhìn cơm tối hôm nay, mặt có chút đưa đám, sáng nay Liên Nhi đã đáp ứng làm thịt kho hắn thích ăn nhất rồi mà.
Giang Liên Nhi nhìn tiểu Đường cúi thấp đầu, cảm thấy buồn cười "Nhìn ngươi hôm nay cực khổ chạy tới chạy lui như vậy, dĩ nhiên ta có làm thịt kho ngươi thích ăn nhất rồi, sợ nó nguội nên để trong lồng hấp. Ngươi lấy ra đi."
"Ta biết Liên Nhi đối với ta tốt nhất, không hổ là người anh em tốt nhất của Tiểu Đường ta!" Tiểu Đường lập tức vui vẻ đến ôm Giang Liên Nhi.
Giang Liên Nhi đỏ mặt, thấy tiểu Đường nhào tới, vội vàng giơ tay ngăn cản "Ngươi rốt cuộc có muốn ăn không...."
"Dĩ nhiên muốn!" Tiểu Đường không chút suy nghĩ trả lời.
"Vậy còn không mau bưng ra."
"Liên Nhi, Liên Nhi ~~~" Đại Bảo vội vàng chạy tới.
"Đại Bảo ca sao vậy?"
"Liên Nhi, đại nhân ngài... ngài đã trở lại!"
"Ngươi nói ai?"
"Đại nhân, Hách Liên đại nhân. Đại nhân trấn Thái Bình của chúng ta đã từ kinh đô về rồi!!"
"Nè, Liên Nhi chờ ta một chút ~~ "
Cửa huyện nha môn Trấn Thái Bình --- ------
"Đại nhân, ngươi thật sự là ngài? Ngài rốt cuộc đã trở lại."
"A a, sao vậy không nhận ra ta à?" Hách Liên Minh Kính nhìn mọi người trong huyện nha ngây ngốc đứng ở cửa nhìn mình. Còn chưa kịp phản ứng, một người mặc áo vải xanh nhào vào trong ngực mình.
"Oa ~~~~~ công tử, thật sự là ngài, thật sự là ngài ~~ công tử ngài rốt cuộc trở lại oa oa oa, Liên Nhi ở chỗ này đợi lâu lắm rồi."
" Đúng, ta đã trở lại, Liên Nhi, đừng khóc, ta cũng đã ở đây không phải sao." Hách Liên Minh Kính an ủi Giang Liên Nhi khóc nức nở trong ngực mình.
"Thật xin lỗi công tử, từ nhỏ Liên Nhi không rời công tử nửa bước, lần này công tử đi chính là hơn nửa năm, làm cho Liên Nhi có chút không khống chế được ưu tư..."
"Liên Nhi ngốc." Hách Liên Minh Kính lấy ống tay áo lau nước mắt cho Giang Liên Nhi "Đáng lẽ ta nên báo cho ngươi, vốn là đã có thể về sớm rồi, nhưng lại xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên mới làm trễ nãi."
"Được rồi được rồi, các ngươi còn muốn đứng ở cửa bao lâu, muốn nói chuyện cũ thì cũng phải vào nhà mà nói, bổn tiểu thư không muốn ở chỗ này hứng gió." Mộ Dung Hi Nguyệt hơi nghen nói. Liên Nhi từ nhỏ đi theo bên người Hách Liên, phần cảm tình này không ai thay thế được, đây cũng là nguyên nhân Mộ Dung Hi Nguyệt hâm mộ Giang Liên Nhi.
"Quận chúa ~~" mọi người thấy thấy Mộ Dung Hi Nguyệt bên ngoài xe ngựa cả kinh.
"Bây giờ mới phát hiện bổn tiểu thư à, thật là, trong mắt cũng chỉ có đại nhân nhà các ngươi."
"Tham kiến Quận chúa!" rối rít quỳ xuống.
"Được rồi, lễ phép gì đó cũng miễn đi, ta vẫn là Mộ Dung Hi Nguyệt, Mộ Dung tiểu thư như trước." Ngay sau đó Hách Liên Minh Kính và Mộ Dung Hi Nguyệt bị mọi người trước mặt ôm vào lòng.
"Đại nhân, kể cho chúng ta biết ngài làm sao có thể rửa sạch nổi oan của Kim Yến Tử vậy, còn ngăn cản một cuộc chiến tranh, sau đó lại hỗ trợ tiêu diệt Hồng liên giáo vạch trần âm mưu Tấn vương?"
"Đúng vậy đúng vậy, đại nhân nói cho chúng ta biết đi, chúng ta tò mò quá."
"Cái này không phải mọi người biết cả rồi à, còn nói gì nữa?"
"Nhưng mà chưa có nghe đại nhân chân thực kể lại a. Chúng ta cũng tò mò tại sao đại nhân lập được nhiều đại công lại vẫn trở về trấn Thái Bình làm Huyện lệnh, Hoàng thượng không phong thưởng cho đại nhân sao?"
"Rồi sao, chẳng lẽ các ngươi muốn bổn đại nhân ở kinh đô nhậm chức, không trở về nữa?" Hách Liên Minh Kính cố ý nhíu mày
"Làm gì có chuyện đó, đại nhân trở lại, chúng ta cao hứng biết bao."
"Đúng vậy, đại nhân, ngài không biết bây giờ trấn Thái Bình chúng ta không có ai là không sùng bái ngài. Danh tiếng của ngài vang xa lắm đó." Đại Bảo mặt đầy sùng bái "Ở bên ngoài nếu là nói Huyện lệnh trấn Thái Bình chúng ta là đại nhân thì rất nở mày nở mặt, còn có vợ ta nữa, làm ăn buôn bán rất khá, ngày nào cũng bận rộn vô cùng."
"Bớt cùng bổn huyện nịnh nọt nữa, bổn huyện không dám nhận đâu."
"Ha ha ha ~~ "
Giọng điệu này của Hách Liên Minh Kính làm cho mọi người bật cười.
"Bất quá các ngươi còn có chuyện chưa biết."
"Còn có chuyện gì chúng ta không biết sao?"
"Đúng vậy, hôm nay đại nhân của các ngươi cũng chính là ta, cưới đương kim Hi Nguyệt Quận chúa, trở thành đương kim Quận mã." Hách Liên Minh Kính và Mộ Dung Hi Nguyệt nhìn nhau cười một tiếng, mười ngón tay tương khấu. Lời này vừa nói ra mọi người té xỉu hết.
Hít một hơi lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai người đang nắm tay nhau, miệng của Giang Liên Nhi há to đến nổi có thể nhét vừa mấy quả trứng gà luôn, lời nói cũng không rõ ràng "Tiểu... Công..là Quận mã?"
Hách Liên Minh Kính vỗ Giang Liên Nhi một cái, để cho nàng thanh tỉnh một chút "Liên Nhi không cần lo lắng, Đại tiểu thư đối với ta rất tốt, sẽ không khi dễ công tử nhà ngươi đâu."
"Bổn tiểu thư lúc nào khi dễ ngươi?" Mộ Dung Hi Nguyệt nhéo má Hách Liên Minh Kính nheo mắt uy hiếp nói.
"Đại tiểu thư không khi dễ ta, là ta khi dễ Đại tiểu thư."
"Vậy mới ngoan ~~~ "
Người sáng suốt nhìn sơ một cái là biết, rốt cuộc ai khi dễ ai.
Mọi người thấy hai người liếc mắt đưa tình nhau, rốt cuộc có người phản ứng đó chính là Liễu sư gia."Chúc mừng Quận chúa, Quận mã."
"Cung hỉ, cung hỉ ~~" những người khác rối rít chúc mừng, mặc dù tin tức này còn chưa có tiêu hóa hết.
"Sau này đừng có kêu Quận mã gì hết, nghe có chút không quen, nếu ở trấn Thái Bình, vậy cứ tiếp tục kêu đại nhân đi."
"Ta cũng cảm thấy kêu đại nhân và phu nhân tương đối dễ nghe hơn~~~ "
"Quận mã Quận chúa không thuận miệng lắm."
"Ha ha ha!"
Giang Liên Nhi đứng ở hành lang nhìn trăng tròn trên bầu trời, hai tay hợp nhất.
Lão gia, phu nhân hai ngài trên trời linh thiêng nhìn thấy gì không? Tiểu thư đã làm rạng danh Hách Liên gia, hôm nay tiểu thư rất tốt. Mặc dù Liên Nhi có chút không hiểu chuyện giữa tiểu thư và Quận chúa, nhưng có thể thấy được tiểu thư thật cao hứng. Tiểu thư mang quá nhiều trách nhiệm, trả giá cũng nhiều hôm nay như vậy cũng coi là hồi báo đi.
Tiểu Đường đi ra nhìn thấy Giang Liên Nhi đứng ở hành lang, trên gò má có vài giọt nước mắt, có chút đau lòng. Đi tới trước mặt Giang Liên Nhi, lấy ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng thay Giang Liên Nhi lau đi nước mắt.
Giang Liên Nhi nhìn tiểu Đường ôn nhu như vậy, ánh mắt khẽ run lên "Thiệt là, rõ ràng là đại nam nhân vậy mà khóc như một đứa con gái, xem ra không thể đối với ngươi mềm lòng, mới mấy ngày thôi mà ngươi còn yếu hơn cả nữ nhân nữa, hơn nửa năm nay ta đã huấn luyện ngươi kỹ lắm rồi mà."
Giang Liên Nhi một bên lau nước mắt, một bên tức giận đánh Tiểu Đường một cái "Lại bắt ta buổi sáng chạy bộ, cử tạ chứ gì, ta mới không thèm làm đâu."
"Hắc hắc, ta tự có phương pháp để ngươi tự giác."
"Hách Liên nhìn cái gì thế?" Mộ Dung Hi Nguyệt vỗ vỗ Hách Liên Minh Kính đang đứng tại chỗ bất động.
Hách Liên Minh Kính hơi ngẩn ra, cười một tiếng "Không có gì!" Sau đó kéo vai Mộ Dung Hi Nguyệt đi vào phòng. Chẳng qua là lông mày nhíu chặt, là do mình suy nghĩ nhiều quá sao? Liên Nhi và Tiểu Đường....
"Thế nào? Còn chưa ngủ? Có chuyện gì quấy nhiễu ngươi à? Mới vừa rồi lúc ăn tối không phải thật tốt sao. Làm sao bây giờ mi tâm nhíu lại như chữ xuyên thế, xấu xí chết!" Mộ Dung Hi Nguyệt nằm ở trong ngực Hách Liên Minh Kính, lấy tay vuốt lên hàng lông mày.
"Không có sao." Hách Liên Minh Kính làm bộ như vô sự cười một tiếng.
"Cái gì không đúng sao, mới vừa rồi ngươi cũng nói không có gì, bây giờ còn nói không có sao. Ngươi rốt cuộc có để thê tử của ngươi trong lòng không?" Mộ Dung Hi Nguyệt có chút cáu giận đâm đâm ngực Hách Liên Minh Kính "Ngươi có biết phu thê đồng tâm là ý gì không? Chuyện gì cũng gạt ta, còn coi ta là thê tử của ngươi sao?"
Hách Liên Minh Kính buồn cười nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt đang tức giận "Hảo hảo hảo, ngươi đừng nóng giận, ta nói là được chứ gì, hôm nay ta nhìn thấy Liên Nhi và Tiểu Đường, có thể là ta suy nghĩ nhiều, Liên Nhi và Tiểu Đường giống như có tình ý với nhau hay sao ấy."
"Chuyện này làm cho ngươi cả buổi tối tinh thần không yên sao?" Mộ Dung Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo tức giận nói "Đây không phải là chuyện tốt sao, Liên Nhi sống với ngươi đã nhiều năm như vậy, thật vất vả tìm được người thích nàng, và nàng cũng thích người đó."
"Vấn đề là Liên Nhi bây giờ là nam nhi, làm sao cùng chung một chỗ với Tiểu Đường được."
"Vậy chỉ cần nói ra thân phận là được chứ gì." Mộ Dung Hi Nguyệt thẳng thừng trả lời, ngay sau đó như nghĩ tới điều gì, lập tức ngồi dậy "Không được, thuở nhỏ Liên Nhi và ngươi sống chung một chỗ, đây lại là người biết chuyện của ngươi, nếu thân phận nữ tử của nàng bị vạch trần, há chẳng phải là sẽ làm cho người khác hoài nghi thân phận của ngươi sao, nếu để cho Hoàng thượng biết....."
Hách Liên Minh Kính cười khổ một tiếng "Hoài nghi vẫn không phải là chuyện trọng yếu nhất, ta không phải cưới ngươi rồi sao, coi như bị hoài nghi, nhiều lắm là chuyện cho thiên hạ tán dóc thôi. Quan trọng là cá tính Liên Nhi rất quật cường, nếu chuyện này khiến cho ta bị hoài nghi, nàng nhất định sẽ không tiếp nhận tiểu Đường đâu."
"Liên Nhi đã vì Hách Liên gia trả giá nhiều năm như vậy, ta hy vọng sau này nàng có thể sống vì bản thân."
"Ngươi chẳng lẽ muốn công bố thân phận." Mộ Dung Hi Nguyệt nắm ống tay áo Hách Liên Minh Kính thật chặc, rất sợ Hách Liên Minh Kính nhất thời xúc động nói ra thân phận của mình "Nhất định sẽ có cách để cho Liên Nhi có thể tìm được hạnh phúc, lại không ảnh hưởng tới thân phận của ngươi, nhất định sẽ có biện pháp mà. Ngươi đừng lo lắng nữa."
Nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt khẩn trương không thôi, Hách Liên Minh Kính khẽ mỉm cười, đem Mộ Dung Hi Nguyệt ôm vào trong ngực "Ngươi không cần khẩn trương, ta không có hồ đồ mà công bố thân phận của mình đâu. Ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho Liên Nhi theo đuổi hạnh phúc của bản thân, sẽ có biện pháp vẹn cả đôi đường, chúng ta cùng nhau nghĩ đi."
"Có phải lưu luyến nơi này không?" Hách Liên Minh Kính ôm đầu vai Mộ Dung Hi Nguyệt hỏi.
Mộ Dung Hi Nguyệt tựa vào trong ngực Hách Liên Minh Kính gật đầu một cái "Mới vừa rồi lúc cha ta tiễn ta, ta thấy tuy là cha khỏe mạnh nhưng đầu đã có nhiều tóc bạc, cha già thật rồi. Mặc dù thuở nhỏ ta thích ở bên ngoài vui chơi gây rắc rối cho cha, lần nào cha cũng đều theo ý ta, vì ông biết vô luận ta ở bên ngoài chơi bao lâu đi nữa thì cũng nhất định trở về. Lần này sợ rằng thật sự phải rời khỏi cha rồi."
Hách Liên Minh Kính nhẹ nhàng vỗ vỗ Mộ Dung Hi Nguyệt, an ủi Đại tiểu thư mắt đã hồng hồng "Ta bảo đảm, ta sẽ đưa ngươi trở lại đây. Ngươi cứ xem như lần này cũng ra ngoài chơi như những lần trước, qua mấy tháng nữa chúng ta trở về có được hay không?"
Mộ Dung Hi Nguyệt khẽ gật đầu một cái "Luật pháp Bắc quốc có quy định, quan phụ mẫu của nơi nào thì nếu không phải Hoàng thượng triệu kiến thì không thể rời đi phạm vi cai quản được. Hôm nay ta đã gả cho ngươi, tự nhiên cũng phải theo ngươi trở lại trấn Thái Bình rồi."
Hách Liên Minh Kính lông mi rũ xuống, có chút vô lực nói "Thật xin lỗi, nếu không phải vì ta, ngươi cũng sẽ không phải tách ra khỏi người thân duy nhất của mình, sớm biết vậy không nên mang ngươi...."
Còn chưa có nói xong đã bị Mộ Dung Hi Nguyệt lấy tay chận lại, dùng đôi mắt đỏ au tức giận trừng mắt với Hách Liên Minh Kính "Ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ ta lại kinh đô, một mình trở về?!!"
"Không có, không có!" Hách Liên Minh Kính lập tức xua tay "Chẳng qua là ta cảm thấy khiến ngươi và cha tách xa như vậy có chút tự trách bản thân."
"Kia cũng không có cách nào!" Mộ Dung Hi Nguyệt hạ giọng nhéo má Hách Liên Minh Kính "Ai bảo ta gả cho một cái phu quân không biết tiến thủ, lại không có hoài bão lớn, một lòng chỉ muốn làm quan cửu phẩm tép riu làm chi."
"Đại tiểu thư ~~ ta kém như vậy sao? Ta thật ra thì vẫn luôn có một lý tưởng lớn, rất có tiền đồ nha." Hách Liên Minh Kính nước mắt lưng tròng nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt, chỉ hy vọng Đại tiểu thư nhà nàng có thể hạ thủ lưu tình.
"Nga ~~ lý tưởng rất có tiền đồ là cái gì?" Mộ Dung Hi Nguyệt tò mò hỏi, phá hết kỳ án trong thiên hạ hay là bắt tham quan ô lại khắp thiên hạ?
"Lý tưởng rất có tiền đồ của ta chính là ~~~~~ để cho ta hôn hôn Đại tiểu thư, làm nương tử đại nhân thật vui vẻ mỗi ngày, cái này còn không đủ tiền đồ, đủ hoài bão sao?"
Mộ Dung Hi Nguyệt sững sốt một chút, một lúc sau, thương cảm ly biệt trong mắt toàn bộ đều chuyển thành hạnh phúc. "Ừ, làm cho bổn tiểu thư mỗi ngày đều vui vẻ, quả thật rất có tiền đồ, hơn nữa còn là việc gian khổ lâu dài. Không tệ, không tệ, cứ tiếp tục cố gắng. Ta tin tưởng ngươi có thể thực hiện được." Tay có chút đùa dai tiếp tục nhéo nhéo hai má Hách Liên Minh Kính "Bạch bạch nộn nộn, cảm giác thật tốt ~ hì hì!"
"Oa ~~~~ " Bên trong xe ngựa truyền tới thanh âm vui sướng của Mộ Dung Hi Nguyệt, còn có tiếng nghẹn ngào ai oán của Hách Liên Minh Kính.
Trấn Thái Bình --- ---------
"Liên Nhi, cơm tối chín chưa? Bọn họ đều ở đây cả rồi, nhất là ta hôm nay thay sư gia chạy một ngày đường, sắp chết đói rồi!" Tiểu Đường nằm ở cạnh cửa ai oán đạo,
"Chỉ có biết ăn thôi, đợi tý, chờ ta cầu khấn lão gia và phu nhân xong đã là có thể dọn cơm." Giang Liên Nhi một bên vội vàng một bên trả lời.
Nhìn Giang Liên Nhi đứng ở cửa sổ, hai tay hợp nhất, thành kính cầu nguyện đã sớm không còn lạ gì, nửa năm trước sau khi đại nhân vào kinh, Giang Liên Nhi mỗi ngày trước cơm tối đều cầu xin lão gia và phu nhân trên trời có linh thiêng phù hộ cho đại nhân nhà bọn họ.
"Được rồi giúp ta bưng món ăn ra ngoài đi."
"Sao hôm nay không có thịt kho ta thích ăn nhất!!" Tiểu Đường nhìn cơm tối hôm nay, mặt có chút đưa đám, sáng nay Liên Nhi đã đáp ứng làm thịt kho hắn thích ăn nhất rồi mà.
Giang Liên Nhi nhìn tiểu Đường cúi thấp đầu, cảm thấy buồn cười "Nhìn ngươi hôm nay cực khổ chạy tới chạy lui như vậy, dĩ nhiên ta có làm thịt kho ngươi thích ăn nhất rồi, sợ nó nguội nên để trong lồng hấp. Ngươi lấy ra đi."
"Ta biết Liên Nhi đối với ta tốt nhất, không hổ là người anh em tốt nhất của Tiểu Đường ta!" Tiểu Đường lập tức vui vẻ đến ôm Giang Liên Nhi.
Giang Liên Nhi đỏ mặt, thấy tiểu Đường nhào tới, vội vàng giơ tay ngăn cản "Ngươi rốt cuộc có muốn ăn không...."
"Dĩ nhiên muốn!" Tiểu Đường không chút suy nghĩ trả lời.
"Vậy còn không mau bưng ra."
"Liên Nhi, Liên Nhi ~~~" Đại Bảo vội vàng chạy tới.
"Đại Bảo ca sao vậy?"
"Liên Nhi, đại nhân ngài... ngài đã trở lại!"
"Ngươi nói ai?"
"Đại nhân, Hách Liên đại nhân. Đại nhân trấn Thái Bình của chúng ta đã từ kinh đô về rồi!!"
"Nè, Liên Nhi chờ ta một chút ~~ "
Cửa huyện nha môn Trấn Thái Bình --- ------
"Đại nhân, ngươi thật sự là ngài? Ngài rốt cuộc đã trở lại."
"A a, sao vậy không nhận ra ta à?" Hách Liên Minh Kính nhìn mọi người trong huyện nha ngây ngốc đứng ở cửa nhìn mình. Còn chưa kịp phản ứng, một người mặc áo vải xanh nhào vào trong ngực mình.
"Oa ~~~~~ công tử, thật sự là ngài, thật sự là ngài ~~ công tử ngài rốt cuộc trở lại oa oa oa, Liên Nhi ở chỗ này đợi lâu lắm rồi."
" Đúng, ta đã trở lại, Liên Nhi, đừng khóc, ta cũng đã ở đây không phải sao." Hách Liên Minh Kính an ủi Giang Liên Nhi khóc nức nở trong ngực mình.
"Thật xin lỗi công tử, từ nhỏ Liên Nhi không rời công tử nửa bước, lần này công tử đi chính là hơn nửa năm, làm cho Liên Nhi có chút không khống chế được ưu tư..."
"Liên Nhi ngốc." Hách Liên Minh Kính lấy ống tay áo lau nước mắt cho Giang Liên Nhi "Đáng lẽ ta nên báo cho ngươi, vốn là đã có thể về sớm rồi, nhưng lại xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên mới làm trễ nãi."
"Được rồi được rồi, các ngươi còn muốn đứng ở cửa bao lâu, muốn nói chuyện cũ thì cũng phải vào nhà mà nói, bổn tiểu thư không muốn ở chỗ này hứng gió." Mộ Dung Hi Nguyệt hơi nghen nói. Liên Nhi từ nhỏ đi theo bên người Hách Liên, phần cảm tình này không ai thay thế được, đây cũng là nguyên nhân Mộ Dung Hi Nguyệt hâm mộ Giang Liên Nhi.
"Quận chúa ~~" mọi người thấy thấy Mộ Dung Hi Nguyệt bên ngoài xe ngựa cả kinh.
"Bây giờ mới phát hiện bổn tiểu thư à, thật là, trong mắt cũng chỉ có đại nhân nhà các ngươi."
"Tham kiến Quận chúa!" rối rít quỳ xuống.
"Được rồi, lễ phép gì đó cũng miễn đi, ta vẫn là Mộ Dung Hi Nguyệt, Mộ Dung tiểu thư như trước." Ngay sau đó Hách Liên Minh Kính và Mộ Dung Hi Nguyệt bị mọi người trước mặt ôm vào lòng.
"Đại nhân, kể cho chúng ta biết ngài làm sao có thể rửa sạch nổi oan của Kim Yến Tử vậy, còn ngăn cản một cuộc chiến tranh, sau đó lại hỗ trợ tiêu diệt Hồng liên giáo vạch trần âm mưu Tấn vương?"
"Đúng vậy đúng vậy, đại nhân nói cho chúng ta biết đi, chúng ta tò mò quá."
"Cái này không phải mọi người biết cả rồi à, còn nói gì nữa?"
"Nhưng mà chưa có nghe đại nhân chân thực kể lại a. Chúng ta cũng tò mò tại sao đại nhân lập được nhiều đại công lại vẫn trở về trấn Thái Bình làm Huyện lệnh, Hoàng thượng không phong thưởng cho đại nhân sao?"
"Rồi sao, chẳng lẽ các ngươi muốn bổn đại nhân ở kinh đô nhậm chức, không trở về nữa?" Hách Liên Minh Kính cố ý nhíu mày
"Làm gì có chuyện đó, đại nhân trở lại, chúng ta cao hứng biết bao."
"Đúng vậy, đại nhân, ngài không biết bây giờ trấn Thái Bình chúng ta không có ai là không sùng bái ngài. Danh tiếng của ngài vang xa lắm đó." Đại Bảo mặt đầy sùng bái "Ở bên ngoài nếu là nói Huyện lệnh trấn Thái Bình chúng ta là đại nhân thì rất nở mày nở mặt, còn có vợ ta nữa, làm ăn buôn bán rất khá, ngày nào cũng bận rộn vô cùng."
"Bớt cùng bổn huyện nịnh nọt nữa, bổn huyện không dám nhận đâu."
"Ha ha ha ~~ "
Giọng điệu này của Hách Liên Minh Kính làm cho mọi người bật cười.
"Bất quá các ngươi còn có chuyện chưa biết."
"Còn có chuyện gì chúng ta không biết sao?"
"Đúng vậy, hôm nay đại nhân của các ngươi cũng chính là ta, cưới đương kim Hi Nguyệt Quận chúa, trở thành đương kim Quận mã." Hách Liên Minh Kính và Mộ Dung Hi Nguyệt nhìn nhau cười một tiếng, mười ngón tay tương khấu. Lời này vừa nói ra mọi người té xỉu hết.
Hít một hơi lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai người đang nắm tay nhau, miệng của Giang Liên Nhi há to đến nổi có thể nhét vừa mấy quả trứng gà luôn, lời nói cũng không rõ ràng "Tiểu... Công..là Quận mã?"
Hách Liên Minh Kính vỗ Giang Liên Nhi một cái, để cho nàng thanh tỉnh một chút "Liên Nhi không cần lo lắng, Đại tiểu thư đối với ta rất tốt, sẽ không khi dễ công tử nhà ngươi đâu."
"Bổn tiểu thư lúc nào khi dễ ngươi?" Mộ Dung Hi Nguyệt nhéo má Hách Liên Minh Kính nheo mắt uy hiếp nói.
"Đại tiểu thư không khi dễ ta, là ta khi dễ Đại tiểu thư."
"Vậy mới ngoan ~~~ "
Người sáng suốt nhìn sơ một cái là biết, rốt cuộc ai khi dễ ai.
Mọi người thấy hai người liếc mắt đưa tình nhau, rốt cuộc có người phản ứng đó chính là Liễu sư gia."Chúc mừng Quận chúa, Quận mã."
"Cung hỉ, cung hỉ ~~" những người khác rối rít chúc mừng, mặc dù tin tức này còn chưa có tiêu hóa hết.
"Sau này đừng có kêu Quận mã gì hết, nghe có chút không quen, nếu ở trấn Thái Bình, vậy cứ tiếp tục kêu đại nhân đi."
"Ta cũng cảm thấy kêu đại nhân và phu nhân tương đối dễ nghe hơn~~~ "
"Quận mã Quận chúa không thuận miệng lắm."
"Ha ha ha!"
Giang Liên Nhi đứng ở hành lang nhìn trăng tròn trên bầu trời, hai tay hợp nhất.
Lão gia, phu nhân hai ngài trên trời linh thiêng nhìn thấy gì không? Tiểu thư đã làm rạng danh Hách Liên gia, hôm nay tiểu thư rất tốt. Mặc dù Liên Nhi có chút không hiểu chuyện giữa tiểu thư và Quận chúa, nhưng có thể thấy được tiểu thư thật cao hứng. Tiểu thư mang quá nhiều trách nhiệm, trả giá cũng nhiều hôm nay như vậy cũng coi là hồi báo đi.
Tiểu Đường đi ra nhìn thấy Giang Liên Nhi đứng ở hành lang, trên gò má có vài giọt nước mắt, có chút đau lòng. Đi tới trước mặt Giang Liên Nhi, lấy ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng thay Giang Liên Nhi lau đi nước mắt.
Giang Liên Nhi nhìn tiểu Đường ôn nhu như vậy, ánh mắt khẽ run lên "Thiệt là, rõ ràng là đại nam nhân vậy mà khóc như một đứa con gái, xem ra không thể đối với ngươi mềm lòng, mới mấy ngày thôi mà ngươi còn yếu hơn cả nữ nhân nữa, hơn nửa năm nay ta đã huấn luyện ngươi kỹ lắm rồi mà."
Giang Liên Nhi một bên lau nước mắt, một bên tức giận đánh Tiểu Đường một cái "Lại bắt ta buổi sáng chạy bộ, cử tạ chứ gì, ta mới không thèm làm đâu."
"Hắc hắc, ta tự có phương pháp để ngươi tự giác."
"Hách Liên nhìn cái gì thế?" Mộ Dung Hi Nguyệt vỗ vỗ Hách Liên Minh Kính đang đứng tại chỗ bất động.
Hách Liên Minh Kính hơi ngẩn ra, cười một tiếng "Không có gì!" Sau đó kéo vai Mộ Dung Hi Nguyệt đi vào phòng. Chẳng qua là lông mày nhíu chặt, là do mình suy nghĩ nhiều quá sao? Liên Nhi và Tiểu Đường....
"Thế nào? Còn chưa ngủ? Có chuyện gì quấy nhiễu ngươi à? Mới vừa rồi lúc ăn tối không phải thật tốt sao. Làm sao bây giờ mi tâm nhíu lại như chữ xuyên thế, xấu xí chết!" Mộ Dung Hi Nguyệt nằm ở trong ngực Hách Liên Minh Kính, lấy tay vuốt lên hàng lông mày.
"Không có sao." Hách Liên Minh Kính làm bộ như vô sự cười một tiếng.
"Cái gì không đúng sao, mới vừa rồi ngươi cũng nói không có gì, bây giờ còn nói không có sao. Ngươi rốt cuộc có để thê tử của ngươi trong lòng không?" Mộ Dung Hi Nguyệt có chút cáu giận đâm đâm ngực Hách Liên Minh Kính "Ngươi có biết phu thê đồng tâm là ý gì không? Chuyện gì cũng gạt ta, còn coi ta là thê tử của ngươi sao?"
Hách Liên Minh Kính buồn cười nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt đang tức giận "Hảo hảo hảo, ngươi đừng nóng giận, ta nói là được chứ gì, hôm nay ta nhìn thấy Liên Nhi và Tiểu Đường, có thể là ta suy nghĩ nhiều, Liên Nhi và Tiểu Đường giống như có tình ý với nhau hay sao ấy."
"Chuyện này làm cho ngươi cả buổi tối tinh thần không yên sao?" Mộ Dung Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo tức giận nói "Đây không phải là chuyện tốt sao, Liên Nhi sống với ngươi đã nhiều năm như vậy, thật vất vả tìm được người thích nàng, và nàng cũng thích người đó."
"Vấn đề là Liên Nhi bây giờ là nam nhi, làm sao cùng chung một chỗ với Tiểu Đường được."
"Vậy chỉ cần nói ra thân phận là được chứ gì." Mộ Dung Hi Nguyệt thẳng thừng trả lời, ngay sau đó như nghĩ tới điều gì, lập tức ngồi dậy "Không được, thuở nhỏ Liên Nhi và ngươi sống chung một chỗ, đây lại là người biết chuyện của ngươi, nếu thân phận nữ tử của nàng bị vạch trần, há chẳng phải là sẽ làm cho người khác hoài nghi thân phận của ngươi sao, nếu để cho Hoàng thượng biết....."
Hách Liên Minh Kính cười khổ một tiếng "Hoài nghi vẫn không phải là chuyện trọng yếu nhất, ta không phải cưới ngươi rồi sao, coi như bị hoài nghi, nhiều lắm là chuyện cho thiên hạ tán dóc thôi. Quan trọng là cá tính Liên Nhi rất quật cường, nếu chuyện này khiến cho ta bị hoài nghi, nàng nhất định sẽ không tiếp nhận tiểu Đường đâu."
"Liên Nhi đã vì Hách Liên gia trả giá nhiều năm như vậy, ta hy vọng sau này nàng có thể sống vì bản thân."
"Ngươi chẳng lẽ muốn công bố thân phận." Mộ Dung Hi Nguyệt nắm ống tay áo Hách Liên Minh Kính thật chặc, rất sợ Hách Liên Minh Kính nhất thời xúc động nói ra thân phận của mình "Nhất định sẽ có cách để cho Liên Nhi có thể tìm được hạnh phúc, lại không ảnh hưởng tới thân phận của ngươi, nhất định sẽ có biện pháp mà. Ngươi đừng lo lắng nữa."
Nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt khẩn trương không thôi, Hách Liên Minh Kính khẽ mỉm cười, đem Mộ Dung Hi Nguyệt ôm vào trong ngực "Ngươi không cần khẩn trương, ta không có hồ đồ mà công bố thân phận của mình đâu. Ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho Liên Nhi theo đuổi hạnh phúc của bản thân, sẽ có biện pháp vẹn cả đôi đường, chúng ta cùng nhau nghĩ đi."
Tác giả :
Tế Dương Phi Vũ