Huyễn Hình Sư
Chương 7-1
Tác giả: Bạch Vân Tử Y
===o0o===
"Đại ca, anh đây là thế nào vậy? Cũng chưa đến ngày nhập học, cớ gì lại mặc trước đồng phục rồi?"
Trong lòng có ý xem trò vui ngoài mặt Trịnh Hâm lại giả bộ quan tâm hỏi Trịnh Thành Hi. Người này từng rất coi thường bộ đồng phục kia, vì nó là đồng phục dành cho sinh viên hệ hỗ trợ. Ai cũng biết hệ hỗ trợ là nơi chuyên để vớt những sinh viên suýt không đạt tiêu chuẩn vào Viện Quân Giáo Liên Bang. Những sinh viên thuộc hệ này thường là những người có thiên phú vừa đạt tiêu chuẩn đầu vào hoặc là những nhị thế tổ không có thiên phú nhưng được gia tộc đắp tiền cho vào học giống như Trịnh Thành Hi. Vậy mà cậu ta hôm nay lại mặc nó lên người như không có chuyện gì, còn cắt đi mái tóc từng quý trọng nhất. Trịnh Hâm muốn xem Trịnh Thành Hi sẽ giải thích chuyện này thành ra cái dạng gì.
Thế nhưng không giống với tưởng tưởng của Trịnh Hâm, Trịnh Thành Hi như cũ ngồi bất động vô thần nhìn về phía trước, dường như không hề nghe thấy lời hỏi thăm của Trịnh Hâm, Trịnh Hâm thấy thế cũng không có tức giận gì, chỉ cho là Trịnh Thành Hi vẫn đang cố gắng giả bộ trong vỏ bọc mới của mình, nên cô lại bồi thêm một câu:
"Đại ca, không phải anh vẫn không thích bộ đồng phục này sao? Còn nói nó không có gì nổi bật không xứng với thân phận của anh. Cả mái tóc cắt cua này nữa, nhìn không giống anh một chút nào."
Có điều kể cả như vậy Trịnh Thành Hi cũng không phản ứng dù chỉ là một chút, việc này khiến cho Trịnh Hâm có chút mất mặt, không nhịn được quay sang cười nhẹ nói với Tần Liệt:
"Tần đại ca, anh xem hôm nay đại ca của em thật kì lạ nha, không giống hàng ngày chút nào. Có khi nào anh ấy sau mấy ngày cấm túc đã tỉnh ngộ rồi? Như vậy thì tốt quá rồi."
Tần Liệt lúc mới nhìn thiếu niên bước vào liền nhíu mày một chút. Người khác không để ý nhưng hắn lại nhìn ra được thiếu niên này có gì đó thay đổi, không chỉ đơn giản là vẻ bề ngoài. Hắn cảm nhận sự rét lạnh từ trong ánh mắt của người kia, như thể những người trước mặt cậu không hề có giá trị nào khiến cậu để trong lòng, cái ánh mắt kia quen thuộc đến lạ. Có thể không quen thuộc sao, bởi đó cũng là ánh mắt hắn nhìn thấy mỗi khi nhìn vào gương.
Tuy điều này khiến Tần Liệt có chút hứng thú nhưng hắn không thể hiện ra, ánh mắt chỉ dừng trên người thiếu niên ba giây lền rời đi. Người kia có thay đổi thế nào cũng không liên quan đến hắn. Như vậy xem ra còn rất tốt, nếu quả thật cậu ta biến thành như vậy tức là sẽ không còn làm phiền hắn, như thế hắn có thêm nhiều thời gian để chuyên tâm huấn luyện hơn.
Lúc Trịnh Hâm quay ra hỏi Tần Liệt hắn cũng chỉ gật đầu một chút, sau đó quay ra nói với Trịnh lão gia tử "Trịnh lão, hiện tại cháu có chút việc đột xuất nên không tiện ở lại thêm dùng bữa cũng mọi người, xin ngài thứ lỗi vì sự đường đột này."
Trịnh lão gia tử đang bận đánh giá cháu trai nghe thế liền ôn hoà cười "Không sao cả. Tiểu Tần có công chuyện thì mau đi giải quyết, không cần mất thời gian ở đây bồi lão già này."
"Tần đại ca, anh có chuyện gì vậy? Gấp lắm sao, không thể ăn một chút rồi đi ư? Cũng thật là, nếu không phải tốn công chờ người thì chúng ta sớm đã dùng xong bữa, anh cũng không cần vội vã như vậy." Trịnh Hâm biết Tần Liệt rời đi nhanh vậy liền có chút không vui, nhưng rất nhanh liền che giấu đi, thay vào đó là sự ân cần dịu dàng quan tâm, lại không quên lên án chuyện xuống trễ của người nào đó.
Trịnh Bân trầm lặng từ đầu đến cuối lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trịnh Hâm. Trịnh Hâm không hiểu sao trong lòng lại toát lên từng trận rét buốt, theo bản năng liền vận chuyển nguyên tố hoả bao quanh thân thể nhằm muốn làm tăng nhiệt độ lên. Hành động bất ngờ này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, dường như họ đang không hiểu tại sao Trịnh Hâm lại tự nhiên triệu hồi nguyên tố, Tần Liệt ngồi bên cạnh Trịnh Hâm lại hiểu được. Bởi hắn cũng cảm nhận được khí tức giá rét kia, tuy không mãnh liệt như đối với Trịnh Hâm, nhưng cũng khiến hắn hơi run lên một chút.
Tần Liệt bị chuyện này làm cho có chút không thể tin. Thiếu niên kia vậy mà có thể tác động được đến hắn. Điều này không bình thường chút nào. Một phế vật như Trịnh Thành Hi có thể gây ảnh hưởng đến cực phẩm thiên tài Tần Liệt, chuyện này mà đồn ra ngoài chỉ sợ chẳng có lấy một người tin tưởng, bởi chuyện này là không thể nào.
"Gia gia, ta muốn đổi chuyên ngành."
Từ lúc vào phòng ăn đến giờ, đây là lần đầu tiên thiếu niên lên tiếng, nhưng câu nói của cậu không phải đáp trả lại khiêu khích của Trịnh Hâm mà lại là quay ra yêu cầu với Trịnh lão gia tử.
Tần Liệt tính rời đi nghe vậy cũng thoáng ngừng lại, ánh mắt mới đầu có chút tia sáng liền vụt tắt. Hừ, hắn nghĩ gì vậy chứ. Thiếu niên này có thể thay đổi cái dạng gì. Không phải bây giờ cậu ta lại đang muốn đổi chuyên ngành hay sao. Chắc lại muốn được xin học cùng với hắn đây mà.
"Ta nhớ chuyện này chúng ta đã nói rồi, ngươi không có khả năng học lớp đặc biệt với Tần Liệt, thế nên đừng nhắc đến chuyên này nữa."
Trịnh lão vữa nghe thấy Trịnh Bân nhắc đến chuyện này sắc mặt liền đen đi, không giận tư uy trầm giọng quát. Cứ nghĩ đứa trẻ này thông suốt nên mới thay đổi, ai ngờ ông thất vọng rồi, thằng nhãi ranh này không có gì thay đổi cả.
"Này Trịnh Thành Hi, cậu vẫn chưa chết tâm với Tần Liệt sao? Việc gì phải chịu khổ cùng một lớp với hắn chứ? Hay là quay ra thử quen với tôi đi. Tôi thú vị hơn tiểu tử này nhiều." Mạnh Dật Hiên ngồi một bên xem tất cả lúc này lại lên tiếng trêu chọc Trịnh Bân. Không thể không nói tạo hình bây giờ của Trịnh Thành Hi rất hợp khẩu vị hắn, đầu óc cậu ta có vấn đề cũng không sao, hắn cũng chỉ muốn chơi đùa một chút mà thôi, đương nhiên là không thể chơi hỏng người ta, vẫn còn Trịnh lão gia tử ngồi kia trừng mắt cảnh cáo hắn kia kìa.
"Chắc gia gia hiểu nhầm. Ta muốn chuyển sang chuyên ngành thiết kế của khoa chế tạo. Ta muốn trở thành thiết kế sư."
===o0o===
"Đại ca, anh đây là thế nào vậy? Cũng chưa đến ngày nhập học, cớ gì lại mặc trước đồng phục rồi?"
Trong lòng có ý xem trò vui ngoài mặt Trịnh Hâm lại giả bộ quan tâm hỏi Trịnh Thành Hi. Người này từng rất coi thường bộ đồng phục kia, vì nó là đồng phục dành cho sinh viên hệ hỗ trợ. Ai cũng biết hệ hỗ trợ là nơi chuyên để vớt những sinh viên suýt không đạt tiêu chuẩn vào Viện Quân Giáo Liên Bang. Những sinh viên thuộc hệ này thường là những người có thiên phú vừa đạt tiêu chuẩn đầu vào hoặc là những nhị thế tổ không có thiên phú nhưng được gia tộc đắp tiền cho vào học giống như Trịnh Thành Hi. Vậy mà cậu ta hôm nay lại mặc nó lên người như không có chuyện gì, còn cắt đi mái tóc từng quý trọng nhất. Trịnh Hâm muốn xem Trịnh Thành Hi sẽ giải thích chuyện này thành ra cái dạng gì.
Thế nhưng không giống với tưởng tưởng của Trịnh Hâm, Trịnh Thành Hi như cũ ngồi bất động vô thần nhìn về phía trước, dường như không hề nghe thấy lời hỏi thăm của Trịnh Hâm, Trịnh Hâm thấy thế cũng không có tức giận gì, chỉ cho là Trịnh Thành Hi vẫn đang cố gắng giả bộ trong vỏ bọc mới của mình, nên cô lại bồi thêm một câu:
"Đại ca, không phải anh vẫn không thích bộ đồng phục này sao? Còn nói nó không có gì nổi bật không xứng với thân phận của anh. Cả mái tóc cắt cua này nữa, nhìn không giống anh một chút nào."
Có điều kể cả như vậy Trịnh Thành Hi cũng không phản ứng dù chỉ là một chút, việc này khiến cho Trịnh Hâm có chút mất mặt, không nhịn được quay sang cười nhẹ nói với Tần Liệt:
"Tần đại ca, anh xem hôm nay đại ca của em thật kì lạ nha, không giống hàng ngày chút nào. Có khi nào anh ấy sau mấy ngày cấm túc đã tỉnh ngộ rồi? Như vậy thì tốt quá rồi."
Tần Liệt lúc mới nhìn thiếu niên bước vào liền nhíu mày một chút. Người khác không để ý nhưng hắn lại nhìn ra được thiếu niên này có gì đó thay đổi, không chỉ đơn giản là vẻ bề ngoài. Hắn cảm nhận sự rét lạnh từ trong ánh mắt của người kia, như thể những người trước mặt cậu không hề có giá trị nào khiến cậu để trong lòng, cái ánh mắt kia quen thuộc đến lạ. Có thể không quen thuộc sao, bởi đó cũng là ánh mắt hắn nhìn thấy mỗi khi nhìn vào gương.
Tuy điều này khiến Tần Liệt có chút hứng thú nhưng hắn không thể hiện ra, ánh mắt chỉ dừng trên người thiếu niên ba giây lền rời đi. Người kia có thay đổi thế nào cũng không liên quan đến hắn. Như vậy xem ra còn rất tốt, nếu quả thật cậu ta biến thành như vậy tức là sẽ không còn làm phiền hắn, như thế hắn có thêm nhiều thời gian để chuyên tâm huấn luyện hơn.
Lúc Trịnh Hâm quay ra hỏi Tần Liệt hắn cũng chỉ gật đầu một chút, sau đó quay ra nói với Trịnh lão gia tử "Trịnh lão, hiện tại cháu có chút việc đột xuất nên không tiện ở lại thêm dùng bữa cũng mọi người, xin ngài thứ lỗi vì sự đường đột này."
Trịnh lão gia tử đang bận đánh giá cháu trai nghe thế liền ôn hoà cười "Không sao cả. Tiểu Tần có công chuyện thì mau đi giải quyết, không cần mất thời gian ở đây bồi lão già này."
"Tần đại ca, anh có chuyện gì vậy? Gấp lắm sao, không thể ăn một chút rồi đi ư? Cũng thật là, nếu không phải tốn công chờ người thì chúng ta sớm đã dùng xong bữa, anh cũng không cần vội vã như vậy." Trịnh Hâm biết Tần Liệt rời đi nhanh vậy liền có chút không vui, nhưng rất nhanh liền che giấu đi, thay vào đó là sự ân cần dịu dàng quan tâm, lại không quên lên án chuyện xuống trễ của người nào đó.
Trịnh Bân trầm lặng từ đầu đến cuối lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trịnh Hâm. Trịnh Hâm không hiểu sao trong lòng lại toát lên từng trận rét buốt, theo bản năng liền vận chuyển nguyên tố hoả bao quanh thân thể nhằm muốn làm tăng nhiệt độ lên. Hành động bất ngờ này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, dường như họ đang không hiểu tại sao Trịnh Hâm lại tự nhiên triệu hồi nguyên tố, Tần Liệt ngồi bên cạnh Trịnh Hâm lại hiểu được. Bởi hắn cũng cảm nhận được khí tức giá rét kia, tuy không mãnh liệt như đối với Trịnh Hâm, nhưng cũng khiến hắn hơi run lên một chút.
Tần Liệt bị chuyện này làm cho có chút không thể tin. Thiếu niên kia vậy mà có thể tác động được đến hắn. Điều này không bình thường chút nào. Một phế vật như Trịnh Thành Hi có thể gây ảnh hưởng đến cực phẩm thiên tài Tần Liệt, chuyện này mà đồn ra ngoài chỉ sợ chẳng có lấy một người tin tưởng, bởi chuyện này là không thể nào.
"Gia gia, ta muốn đổi chuyên ngành."
Từ lúc vào phòng ăn đến giờ, đây là lần đầu tiên thiếu niên lên tiếng, nhưng câu nói của cậu không phải đáp trả lại khiêu khích của Trịnh Hâm mà lại là quay ra yêu cầu với Trịnh lão gia tử.
Tần Liệt tính rời đi nghe vậy cũng thoáng ngừng lại, ánh mắt mới đầu có chút tia sáng liền vụt tắt. Hừ, hắn nghĩ gì vậy chứ. Thiếu niên này có thể thay đổi cái dạng gì. Không phải bây giờ cậu ta lại đang muốn đổi chuyên ngành hay sao. Chắc lại muốn được xin học cùng với hắn đây mà.
"Ta nhớ chuyện này chúng ta đã nói rồi, ngươi không có khả năng học lớp đặc biệt với Tần Liệt, thế nên đừng nhắc đến chuyên này nữa."
Trịnh lão vữa nghe thấy Trịnh Bân nhắc đến chuyện này sắc mặt liền đen đi, không giận tư uy trầm giọng quát. Cứ nghĩ đứa trẻ này thông suốt nên mới thay đổi, ai ngờ ông thất vọng rồi, thằng nhãi ranh này không có gì thay đổi cả.
"Này Trịnh Thành Hi, cậu vẫn chưa chết tâm với Tần Liệt sao? Việc gì phải chịu khổ cùng một lớp với hắn chứ? Hay là quay ra thử quen với tôi đi. Tôi thú vị hơn tiểu tử này nhiều." Mạnh Dật Hiên ngồi một bên xem tất cả lúc này lại lên tiếng trêu chọc Trịnh Bân. Không thể không nói tạo hình bây giờ của Trịnh Thành Hi rất hợp khẩu vị hắn, đầu óc cậu ta có vấn đề cũng không sao, hắn cũng chỉ muốn chơi đùa một chút mà thôi, đương nhiên là không thể chơi hỏng người ta, vẫn còn Trịnh lão gia tử ngồi kia trừng mắt cảnh cáo hắn kia kìa.
"Chắc gia gia hiểu nhầm. Ta muốn chuyển sang chuyên ngành thiết kế của khoa chế tạo. Ta muốn trở thành thiết kế sư."
Tác giả :
Bạch Vân Tử Y