Huyền Giới Chi Môn
Chương 433: Tranh chấp ngày đón dâu
Dịch giả: bunebi
Biên: nila32
Hai ngày sau.
Đại môn Vương gia ngay từ sáng sớm đã rộng mở chào đón khách khứa. Lấy thân phận hiện tại của Vương Thiên Hào, đặt tại toàn bộ Đại Tề này cũng có thể xem là vô cùng tôn quý, chứ đừng nói đến Phong Thành.
Từ quan lại quyền quý triều đình, đến các đại thế gia trong nước, rồi danh môn vọng tộc ở Phong Thành lúc này cũng tranh nhau đến nịnh bợ, nhất thời khách khứa đông nghẹt, đoàn này tiếp nối đoàn khác, tiếng chúc mừng liên tiếp không thôi.
Hiện giờ, trời vừa sáng, Vương gia không biết đã tiếp đón bao nhiêu khách khứa, ngay cả một võ giả Tiên Thiên trung kỳ như Vương Thiên Hào cũng bị quay đến chóng mặt. Hắn luôn chân luôn tay, đến hớp trà cũng không kịp uống, cũng không có thời gian ngơi nghỉ.
Hạ nhân trong nhà lại càng bận túi bụi, chẳng qua nơi hai đầu lông mày lại tràn đầy vẻ vui sướng và kiêu ngạo. Từ khi Vương Thiên Hào trở thành võ giả hộ quốc thì địa vị của cả đám hạ nhân như bọn họ cũng theo đó mà lên.
Một hồi từ sáng đến giờ thôi đã khiến Vương Thiên Hào cảm thấy mệt mỏi còn hơn một trận chiến lớn trên chiến trường, huống chi, lúc này mới vừa đến giờ bắt đầu hôn lễ mà thôi.
Giờ lành vừa đến, Vương Thiên Hào xoay người nhảy lên một con ngựa cao to màu đỏ thẫm trước mắt bao người, giữa đám đông, đi về phía Kim gia trên con đường đã trải sẵn mười dặm thảm đỏ.
Lúc này, Vương Thiên Hào đã không còn ngây ngô trẻ tuổi như xưa, đầu đội phát quan bạch ngọc, mặc một thân trường bào gấm vóc màu đỏ sậm, chân đi đôi ủng bằng da hươu màu đen, một dáng vẻ hăng hái bừng bừng.
Đời người có ba chuyện may mắn nhất đó là tha hương gặp cố tri, đêm động phòng hoa chúc và tên đề bảng vàng, thì hắn đã được trải nghiệm hai trong số đó chỉ trong một thời gian ngắn rồi, vậy thì không vui vẻ sao được?
Lúc này, hắn chỉ thầm mong mau mau được gặp Thạch Ngọc Hoàn, mà nhắc đến mới nhớ, hai người bọn họ từ sau khi chia tay ở Võ Viện thì đã một khoảng thời gian không được gặp nhau rồi.
Hai bên phố lúc này đã bị dân chúng hiếu kì đến vây xem chật ních như nêm cối, gần như toàn bộ người của Phong Thành đều đổ xô ra đường, chỉ vì chưa từng được chiêm ngưỡng chân dung của vị đương kim võ giả hộ quốc trẻ nhất trong nước.
Mắt thấy đội ngũ đón dâu của Vương Thiên Hào đã tới, đám đông vỡ òa, những người ở phía sau gắng sức nghển về phía trước để nhìn, tranh nhau chiêm ngưỡng phong thái của nhân vật truyền kỳ của Phong Thành là Vương Thiên Hào, dù sao, đối với những người dân ở đây thì võ giả hộ quốc là một tồn tại giống như thần thiên vậy, vô tiền khoáng hậu.
Hiện tại cũng không phải mùa xuân, vậy mà hai bên đường lại được rải đầy hoa tươi các màu, từng đợt hương hoa bay tới, làm người ta không khỏi say mê, trên tán cây hai bên đường cũng treo vô số đèn lồng màu đỏ, nhẹ nhàng đong đưa trong gió nhẹ, dường như đang reo vui cho khoảnh khắc hạnh phúc này.
Đội ngũ đón dâu vừa đi vừa diễn tấu sáo và trống, dần dần nối gót nhau đi qua các ngõ, rất nhanh đã đi đến trước cửa phủ đệ Kim gia. Trước cửa ra vào đã có vài vị trưởng bối Kim gia đứng đó, lúc này đang cung kính chờ đợi đội ngũ đón dâu.
“Tân lang tới rồi!" Một nam tử trẻ tuổi bộ dạng có vẻ là gia đinh vội vàng kêu lên.
Bốn phía chung quanh lập tức vang lên một trận pháo vang giòn đinh tai nhức óc, chiêng trống nổi lên, một bầy trẻ con ùa ra xem náo nhiệt, tràng cảnh hết sức vui vẻ.
Vương Thiên Hào đã đến cửa phủ, lập tức trở mình xuống ngựa. Hắn sửa sang lại y phục mũ quan, vái chào chư vị trưởng bối, miệng cung kính nói mấy lời may mắn. Mấy vị trưởng bối của Kim gia đều lấy làm hài lòng, gật đầu mỉm cười. Vương Thiên Hào mặc dù là tiểu bối, nhưng cũng coi là đại nhân vật của Phong Thành này, hôm nay lại lễ phép như vậy, khiến bọn họ thực hưởng thụ.
“Sao nào, lão tổ Kim gia lại không ra đón sao? Chẳng lẽ muốn thiếu gia nhà ta đi mời hắn?" Hứa thúc ở một bên nhìn quanh một hồi, nhướng mày lên tiếng hỏi.
“Này, ông già kia, ông ăn nói kiểu gì thế hả? Lão tổ nhà ta cũng để cho ông quát tới quát lui à? Chỗ này làm gì có chỗ cho ông nói?" Kim cửu gia trời sinh kiêu ngạo, tính khí lại nóng nảy, vừa nghe thấy lời này thì lập tức kêu lên.
“Ngươi là ai lão hủ không biết, cũng không muốn biết. Kim gia các ngươi cũng chỉ có Kim lão tổ là có tư cách nói chuyện với Vương gia nhà ta mà thôi. Nếu như lão không ra đón khách thì lần này nhà ta cũng không đón dâu nữa!" Hứa thúc chẳng thèm liếc đối phương lấy một cái, nói thế.
“Ông nói cái gì? Ông già kia, đừng có khinh người quá đáng, đây là địa bàn của Kim gia ta, làm gì đã đến phiên lão già như ông diễu võ giương oai?" Kim Cửu gia đúng là đã tức điên lên rồi.
“Hứa thúc, ông…" Vương Thiên Hào có phần bất đắc dĩ, một bên là người nhà của Ngọc Hoàn, hắn không muốn đắc tội. Một bên lại là Hứa thúc, vị ân sư thân thiết như cha con, hắn lại càng không muốn không nể mặt ông ta trước mặt nhiều người như vậy, lòng hắn cũng biết Hứa thúc luôn một lòng nghĩ cho hắn.
Giữa hai đầu lông mày của gia chủ Kim gia thoáng hiện lên tia tức giận, nhưng vẫn cứng rắn nhẫn nhịn không phát tác, dù sao hiện nay Vương gia như mặt trời ban trưa ở Phong Thành, không phải là gia tộc mà bọn họ có thể đắc tội được. Huống hồ chuyện Thạch Ngọc Hoàn xuất giá cũng là để tăng thêm vẻ vang cho Kim gia, bọn họ càng không muốn phá hư.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói hơi già nua nhưng vang dội truyền đến từ trong sân, đương nói chuyện, lão tổ Kim gia đã đi tới trước cửa.
“Vương công tử đến đây, lão hủ lại không tiếp đón từ xa được, không biết là Vương gia lại có quy củ như thế. Dựa theo tập tục, lão hủ vẫn đợi trong phòng thôi, đúng là đắc tội rồi!" Kim lão tổ nói.
Vương Thiên Hào khá lúng túng, còn chưa mở miệng thì một tên đường huynh của hắn ở bên cạnh đã cướp lời:
“Hừ, tập tục gì chứ, cũng không chịu nhìn xem Vương gia ta là thân phận gì, đại trưởng bối của Kim gia thì ra cũng chỉ có thế, chẳng biết lễ phép."
“Ngươi, ngươi cái tên nhãi ranh thật không biết trời cao đất rộng, gia giáo của Vương gia ngươi giáo dục hậu bối không để trưởng bối vào mắt như thế đấy à?" Một trong số mấy vị trưởng lão Kim gia gầm lên.
Kim lão tổ tím mặt, cố gắng nhịn nộ khí, không nói một lời.
“Không có gia giáo Vương gia, Kim gia các ngươi làm sao trèo cao với được võ giả hộ quốc hả? Chỉ bằng Vương gia ta là thế gia đệ nhất Phong Thành, Kim lão tổ ngươi cũng phải ra nghênh tiếp! Các ngươi đừng quên, hiện tại vẫn còn rất nhiều cô nương muốn gả cho thiếu gia nhà ta, gia thế so ra tốt hơn Kim gia nhà ngươi cũng có khối người đấy!" Hứa thúc lạnh giọng đáp.
“Hứa thúc, đừng tranh cãi nữa!" Vương Thiên Hào nhẹ nhàng lôi kéo Hứa thúc, hơi nóng vội nói.
“Công tử, người cũng không thể mềm lòng được, hôm nay không lập uy với Kim gia, bọn họ đúng là không để Vương gia ta vào mắt rồi!" Hứa thúc nói.
“Đúng, đúng, Hứa thúc nói đúng, Kim gia ngay cả thế gia đệ nhất Phong Thành cũng không để vào mắt, chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi Vương gia chúng ta để ở đâu nữa?" Mấy kẻ trẻ tuổi, khí huyết phương cương trong đội ngũ đón dâu của Vương gia cũng hùa vào ồn ào, trên mặt đầy vẻ ngạo mạn.
“Thế gia đệ nhất cái chó má gì, không biết là ai phong đâu, thế mà cũng có mặt mũi rêu rao khắp nơi." Cũng có nhiều người trẻ tuổi trong đám người Kim gia không cam lòng yếu thế đáp lại.
Lão tổ Kim gia cùng với gia chủ Kim gia nghe thấy vậy thì trong lòng thầm kêu không hay rồi, chuyện này đã phạm vào kiêng kỵ rồi.
Quả nhiên, Vương gia trước nay ngang ngược đã quen, từ khi Vương Thiên Hào đắc thế lại càng nghênh ngang tự cao tự đại, sao nghe nổi những lời này nên lập tức nổi cáu rồi.
Ngay cả Vương Thiên Hào cũng không vui đến nhíu mày, đám người Vương gia cũng mồm năm miệng mười bàn tán, thậm chí có người còn đề nghị mở cuộc tỷ thí, nhìn xem ai mới là đệ nhất thế gia của Phong Thành.
Nhất thời, bầu không khí hiện trường bắt đầu khẩn trương lên.
Tiếng la hét ầm ĩ ngoài cửa rất nhanh đã truyền vào trong phòng, mấy hỉ bà lại càng thêm mắm dặm muối một hồi, làm cho Thạch Ngọc Hoàn đang đợi đón dâu cảm thấy rất chua chát.
Hôm nay là ngày vui của nàng, nếu thật xảy ra chuyện đổ máu sẽ là điềm xấu, nhưng nàng lại chỉ là một nữ tử chờ gả, sao có thể tùy tiện lộ diện để ra ngoài khuyên can đây?
Nàng ngồi bên giường, cau mày, nắm thật chặc hỉ khăn trong tay, trong lòng không khỏi oán trách Vương Thiên Hào.
Trân di bên kia nghe thấy tin tức bên ngoài cũng thấy trong lòng nóng như lửa đốt, chẳng qua bà chỉ là một nữ nhân, tuy rằng mấy năm nay Kim gia vì sợ hãi Thạch Mục mà có phần cung kính nhưng lúc này ra mặt cũng thật sự không thích hợp.
Thạch Ngọc Hoàn là nữ nhi duy nhất của bà, hạnh phúc của nữ nhi là nỗi âu lo lớn nhất của bà, nhìn tình hình này, Trân di không khỏi lo lắng, sau khi con gái gả đi rồi có phải chịu sự khi dễ gấp bội hay không.
Nghĩ ngợi một hồi, bà bắt đầu rơi lệ lã chã.
Thạch Ngọc Hoàn thấy mẫu thân thương tâm rơi lệ, thì càng thêm sốt ruột. Tự đáy lòng nàng tin tưởng tình cảm của Vương Thiên Hào đối với mình, nhưng nàng không muốn nhìn thấy cảnh gia tộc mất mặt, lại càng không muốn nhìn thấy mẫu thân vì thế mà đau lòng tột độ, nhất thời lòng nàng cũng rối như tơ vò, không biết nói gì mới tốt, chỉ có thể vỗ vỗ lưng mẫu thân, làm bà yên tâm
Khi bầu không khí giằng co của hai bên ngoài cửa đã ngấp nghé đến mức giương cung bạt kiếm thì góc đường đột nhiên xuất hiện một bóng người chậm rãi bước ra, trên vai hắn còn có một con anh vũ nhiều màu.
Thạch Mục đứng ở góc đường quan sát đã lâu, mặc dù hắn không có cảm tình gì với lão tổ Kim gia, nhưng vì Trân di cùng Thạch Ngọc Hoàn, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Sao nào, ngày đại hỉ còn muốn luận võ à, hứng thú của chư vị cũng không thấp nhỉ. Kim gia chỉ có một đám người già yếu, thoạt nhìn cũng không phải đối thủ của Vương gia các ngươi rồi." Thạch Mục thu liễm khí tức, vừa đi vừa cười nói.
Giọng nói không lớn, vậy mà lại truyền vào trong tai tất cả mọi người ở đây rõ mồn một.
Nhất thời, hai nhà Kim Vương nhao nhao quay đầu, nhìn về phía phát ra giọng nói.
"Ngươi là người phương nào, dám cả gan quản chuyện của Kim gia ta?"
"Ta là ai? Chỉ sợ Kim lão tổ rõ ràng nhất chứ nhỉ?" Thạch Mục mỉm cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Kim lão tổ và nói.
"Thạch Mục!" Kim lão tổ cùng Vương Thiên Hào đồng thời hô lên, trên mặt một số trưởng bối còn lại của Kim gia bao gồm cả gia chủ Kim gia cũng hiện lên vẻ cả kinh.
Hứa thúc nhìn Thạch Mục trước mặt, trong lòng giật mình, tựa hồ nghĩ tới điều gì, bao nhiêu ý nghĩ cuồn cuộn trong đầu, sau đó lựa chọn trầm mặc.
"Ha ha, xem ra hai vị còn nhớ rõ tại hạ, tại hạ hết sức vinh hạnh!" Trong lúc Thạch Mục nói chuyện, đã đi tới bên cạnh lão tổ Kim gia và Vương Thiên Hào.
"Thạch Mục, ngươi về lâu chưa?" Vương Thiên Hào có phần mừng rỡ nhìn hắn, mặc dù nói mình từng bại trong tay Thạch Mục, nhưng đều là chuyện đã qua, hôm nay bản thân đã là võ giả Tiên Thiên trung kỳ đường đường, nhìn bộ dạng Thạch Mục tựa hồ cũng đã tấn cấp Tiên Thiên, Vương Thiên Hào không khỏi kích động.
Thạch Mục không đáp lời hắn, ngược lại chuyển hướng đến đám đệ tử Vương gia vừa ra yêu cầu tỷ thí kia, cất cao giọng nói:
"Chư vị muốn tỷ thí tài năng, không bằng so với tại hạ đi. Các ngươi một lần có thể lên vài người, đỡ phiền. Có điều ta cũng không đại biểu Kim gia, Trân di là di mẫu của ta, Thạch Ngọc Hoàn là con cháu Thạch gia, với tư cách huynh trưởng của nàng, dù thế nào cũng phải giữ thể diện cho nàng!"
"Thạch Mục, cha ngươi đã ở rể Kim gia ta từ lâu, ở đâu ra phần của Thạch gia chứ hả?" Có con cháu Kim gia biết rõ Thạch Mục, hét lên.
"Phải không? Kim lão tổ?" Thạch Mục khinh miệt hỏi.
Sắc mặt Kim lão tổ đã bị tức đến mức đen như gan heo, có điều lão cũng không dám nói gì thêm với Thạch Mục, trận máu tanh mấy năm trước kia vẫn còn là ký ức mới mẻ, dù có mất mặt nữa thì lão cũng không dám lấy tính mạng người thân ra nói giỡn, chỉ có thể đờ đẫn nhìn sang một bên, không nói một lời.
"Nếu như thế, tại hạ cũng có một điều kiện tỷ thí, hôm nay là ngày đại hỉ của muội muội ta, mặc kệ dùng cách nào cũng không được thấy máu, chắc hẳn Vương huynh không có ý kiến gì với chuyện này chứ?" Thạch Mục bỗng nhiên chuyển hướng nói với Vương Thiên Hào.
Vương Thiên Hào khẽ gật đầu, hắn bị người hai nhà kẹp ở giữa, vốn đã lúng túng vô cùng, vừa nãy Thạch Mục nói như vậy cũng đã có ý giải vây, hắn nào còn ý định phản đối nữa, chỉ hận không thể mau chóng chấm dứt, đón Thạch Ngọc Hoàn, mau mau đi về bái đường thành thân mới phải.
Thạch Mục thấy vậy, liền để Thải Nhi bay lên cao, bản thân mình thì chậm rãi đi về phía đội ngũ đón dâu của Vương gia.
Biên: nila32
Hai ngày sau.
Đại môn Vương gia ngay từ sáng sớm đã rộng mở chào đón khách khứa. Lấy thân phận hiện tại của Vương Thiên Hào, đặt tại toàn bộ Đại Tề này cũng có thể xem là vô cùng tôn quý, chứ đừng nói đến Phong Thành.
Từ quan lại quyền quý triều đình, đến các đại thế gia trong nước, rồi danh môn vọng tộc ở Phong Thành lúc này cũng tranh nhau đến nịnh bợ, nhất thời khách khứa đông nghẹt, đoàn này tiếp nối đoàn khác, tiếng chúc mừng liên tiếp không thôi.
Hiện giờ, trời vừa sáng, Vương gia không biết đã tiếp đón bao nhiêu khách khứa, ngay cả một võ giả Tiên Thiên trung kỳ như Vương Thiên Hào cũng bị quay đến chóng mặt. Hắn luôn chân luôn tay, đến hớp trà cũng không kịp uống, cũng không có thời gian ngơi nghỉ.
Hạ nhân trong nhà lại càng bận túi bụi, chẳng qua nơi hai đầu lông mày lại tràn đầy vẻ vui sướng và kiêu ngạo. Từ khi Vương Thiên Hào trở thành võ giả hộ quốc thì địa vị của cả đám hạ nhân như bọn họ cũng theo đó mà lên.
Một hồi từ sáng đến giờ thôi đã khiến Vương Thiên Hào cảm thấy mệt mỏi còn hơn một trận chiến lớn trên chiến trường, huống chi, lúc này mới vừa đến giờ bắt đầu hôn lễ mà thôi.
Giờ lành vừa đến, Vương Thiên Hào xoay người nhảy lên một con ngựa cao to màu đỏ thẫm trước mắt bao người, giữa đám đông, đi về phía Kim gia trên con đường đã trải sẵn mười dặm thảm đỏ.
Lúc này, Vương Thiên Hào đã không còn ngây ngô trẻ tuổi như xưa, đầu đội phát quan bạch ngọc, mặc một thân trường bào gấm vóc màu đỏ sậm, chân đi đôi ủng bằng da hươu màu đen, một dáng vẻ hăng hái bừng bừng.
Đời người có ba chuyện may mắn nhất đó là tha hương gặp cố tri, đêm động phòng hoa chúc và tên đề bảng vàng, thì hắn đã được trải nghiệm hai trong số đó chỉ trong một thời gian ngắn rồi, vậy thì không vui vẻ sao được?
Lúc này, hắn chỉ thầm mong mau mau được gặp Thạch Ngọc Hoàn, mà nhắc đến mới nhớ, hai người bọn họ từ sau khi chia tay ở Võ Viện thì đã một khoảng thời gian không được gặp nhau rồi.
Hai bên phố lúc này đã bị dân chúng hiếu kì đến vây xem chật ních như nêm cối, gần như toàn bộ người của Phong Thành đều đổ xô ra đường, chỉ vì chưa từng được chiêm ngưỡng chân dung của vị đương kim võ giả hộ quốc trẻ nhất trong nước.
Mắt thấy đội ngũ đón dâu của Vương Thiên Hào đã tới, đám đông vỡ òa, những người ở phía sau gắng sức nghển về phía trước để nhìn, tranh nhau chiêm ngưỡng phong thái của nhân vật truyền kỳ của Phong Thành là Vương Thiên Hào, dù sao, đối với những người dân ở đây thì võ giả hộ quốc là một tồn tại giống như thần thiên vậy, vô tiền khoáng hậu.
Hiện tại cũng không phải mùa xuân, vậy mà hai bên đường lại được rải đầy hoa tươi các màu, từng đợt hương hoa bay tới, làm người ta không khỏi say mê, trên tán cây hai bên đường cũng treo vô số đèn lồng màu đỏ, nhẹ nhàng đong đưa trong gió nhẹ, dường như đang reo vui cho khoảnh khắc hạnh phúc này.
Đội ngũ đón dâu vừa đi vừa diễn tấu sáo và trống, dần dần nối gót nhau đi qua các ngõ, rất nhanh đã đi đến trước cửa phủ đệ Kim gia. Trước cửa ra vào đã có vài vị trưởng bối Kim gia đứng đó, lúc này đang cung kính chờ đợi đội ngũ đón dâu.
“Tân lang tới rồi!" Một nam tử trẻ tuổi bộ dạng có vẻ là gia đinh vội vàng kêu lên.
Bốn phía chung quanh lập tức vang lên một trận pháo vang giòn đinh tai nhức óc, chiêng trống nổi lên, một bầy trẻ con ùa ra xem náo nhiệt, tràng cảnh hết sức vui vẻ.
Vương Thiên Hào đã đến cửa phủ, lập tức trở mình xuống ngựa. Hắn sửa sang lại y phục mũ quan, vái chào chư vị trưởng bối, miệng cung kính nói mấy lời may mắn. Mấy vị trưởng bối của Kim gia đều lấy làm hài lòng, gật đầu mỉm cười. Vương Thiên Hào mặc dù là tiểu bối, nhưng cũng coi là đại nhân vật của Phong Thành này, hôm nay lại lễ phép như vậy, khiến bọn họ thực hưởng thụ.
“Sao nào, lão tổ Kim gia lại không ra đón sao? Chẳng lẽ muốn thiếu gia nhà ta đi mời hắn?" Hứa thúc ở một bên nhìn quanh một hồi, nhướng mày lên tiếng hỏi.
“Này, ông già kia, ông ăn nói kiểu gì thế hả? Lão tổ nhà ta cũng để cho ông quát tới quát lui à? Chỗ này làm gì có chỗ cho ông nói?" Kim cửu gia trời sinh kiêu ngạo, tính khí lại nóng nảy, vừa nghe thấy lời này thì lập tức kêu lên.
“Ngươi là ai lão hủ không biết, cũng không muốn biết. Kim gia các ngươi cũng chỉ có Kim lão tổ là có tư cách nói chuyện với Vương gia nhà ta mà thôi. Nếu như lão không ra đón khách thì lần này nhà ta cũng không đón dâu nữa!" Hứa thúc chẳng thèm liếc đối phương lấy một cái, nói thế.
“Ông nói cái gì? Ông già kia, đừng có khinh người quá đáng, đây là địa bàn của Kim gia ta, làm gì đã đến phiên lão già như ông diễu võ giương oai?" Kim Cửu gia đúng là đã tức điên lên rồi.
“Hứa thúc, ông…" Vương Thiên Hào có phần bất đắc dĩ, một bên là người nhà của Ngọc Hoàn, hắn không muốn đắc tội. Một bên lại là Hứa thúc, vị ân sư thân thiết như cha con, hắn lại càng không muốn không nể mặt ông ta trước mặt nhiều người như vậy, lòng hắn cũng biết Hứa thúc luôn một lòng nghĩ cho hắn.
Giữa hai đầu lông mày của gia chủ Kim gia thoáng hiện lên tia tức giận, nhưng vẫn cứng rắn nhẫn nhịn không phát tác, dù sao hiện nay Vương gia như mặt trời ban trưa ở Phong Thành, không phải là gia tộc mà bọn họ có thể đắc tội được. Huống hồ chuyện Thạch Ngọc Hoàn xuất giá cũng là để tăng thêm vẻ vang cho Kim gia, bọn họ càng không muốn phá hư.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói hơi già nua nhưng vang dội truyền đến từ trong sân, đương nói chuyện, lão tổ Kim gia đã đi tới trước cửa.
“Vương công tử đến đây, lão hủ lại không tiếp đón từ xa được, không biết là Vương gia lại có quy củ như thế. Dựa theo tập tục, lão hủ vẫn đợi trong phòng thôi, đúng là đắc tội rồi!" Kim lão tổ nói.
Vương Thiên Hào khá lúng túng, còn chưa mở miệng thì một tên đường huynh của hắn ở bên cạnh đã cướp lời:
“Hừ, tập tục gì chứ, cũng không chịu nhìn xem Vương gia ta là thân phận gì, đại trưởng bối của Kim gia thì ra cũng chỉ có thế, chẳng biết lễ phép."
“Ngươi, ngươi cái tên nhãi ranh thật không biết trời cao đất rộng, gia giáo của Vương gia ngươi giáo dục hậu bối không để trưởng bối vào mắt như thế đấy à?" Một trong số mấy vị trưởng lão Kim gia gầm lên.
Kim lão tổ tím mặt, cố gắng nhịn nộ khí, không nói một lời.
“Không có gia giáo Vương gia, Kim gia các ngươi làm sao trèo cao với được võ giả hộ quốc hả? Chỉ bằng Vương gia ta là thế gia đệ nhất Phong Thành, Kim lão tổ ngươi cũng phải ra nghênh tiếp! Các ngươi đừng quên, hiện tại vẫn còn rất nhiều cô nương muốn gả cho thiếu gia nhà ta, gia thế so ra tốt hơn Kim gia nhà ngươi cũng có khối người đấy!" Hứa thúc lạnh giọng đáp.
“Hứa thúc, đừng tranh cãi nữa!" Vương Thiên Hào nhẹ nhàng lôi kéo Hứa thúc, hơi nóng vội nói.
“Công tử, người cũng không thể mềm lòng được, hôm nay không lập uy với Kim gia, bọn họ đúng là không để Vương gia ta vào mắt rồi!" Hứa thúc nói.
“Đúng, đúng, Hứa thúc nói đúng, Kim gia ngay cả thế gia đệ nhất Phong Thành cũng không để vào mắt, chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi Vương gia chúng ta để ở đâu nữa?" Mấy kẻ trẻ tuổi, khí huyết phương cương trong đội ngũ đón dâu của Vương gia cũng hùa vào ồn ào, trên mặt đầy vẻ ngạo mạn.
“Thế gia đệ nhất cái chó má gì, không biết là ai phong đâu, thế mà cũng có mặt mũi rêu rao khắp nơi." Cũng có nhiều người trẻ tuổi trong đám người Kim gia không cam lòng yếu thế đáp lại.
Lão tổ Kim gia cùng với gia chủ Kim gia nghe thấy vậy thì trong lòng thầm kêu không hay rồi, chuyện này đã phạm vào kiêng kỵ rồi.
Quả nhiên, Vương gia trước nay ngang ngược đã quen, từ khi Vương Thiên Hào đắc thế lại càng nghênh ngang tự cao tự đại, sao nghe nổi những lời này nên lập tức nổi cáu rồi.
Ngay cả Vương Thiên Hào cũng không vui đến nhíu mày, đám người Vương gia cũng mồm năm miệng mười bàn tán, thậm chí có người còn đề nghị mở cuộc tỷ thí, nhìn xem ai mới là đệ nhất thế gia của Phong Thành.
Nhất thời, bầu không khí hiện trường bắt đầu khẩn trương lên.
Tiếng la hét ầm ĩ ngoài cửa rất nhanh đã truyền vào trong phòng, mấy hỉ bà lại càng thêm mắm dặm muối một hồi, làm cho Thạch Ngọc Hoàn đang đợi đón dâu cảm thấy rất chua chát.
Hôm nay là ngày vui của nàng, nếu thật xảy ra chuyện đổ máu sẽ là điềm xấu, nhưng nàng lại chỉ là một nữ tử chờ gả, sao có thể tùy tiện lộ diện để ra ngoài khuyên can đây?
Nàng ngồi bên giường, cau mày, nắm thật chặc hỉ khăn trong tay, trong lòng không khỏi oán trách Vương Thiên Hào.
Trân di bên kia nghe thấy tin tức bên ngoài cũng thấy trong lòng nóng như lửa đốt, chẳng qua bà chỉ là một nữ nhân, tuy rằng mấy năm nay Kim gia vì sợ hãi Thạch Mục mà có phần cung kính nhưng lúc này ra mặt cũng thật sự không thích hợp.
Thạch Ngọc Hoàn là nữ nhi duy nhất của bà, hạnh phúc của nữ nhi là nỗi âu lo lớn nhất của bà, nhìn tình hình này, Trân di không khỏi lo lắng, sau khi con gái gả đi rồi có phải chịu sự khi dễ gấp bội hay không.
Nghĩ ngợi một hồi, bà bắt đầu rơi lệ lã chã.
Thạch Ngọc Hoàn thấy mẫu thân thương tâm rơi lệ, thì càng thêm sốt ruột. Tự đáy lòng nàng tin tưởng tình cảm của Vương Thiên Hào đối với mình, nhưng nàng không muốn nhìn thấy cảnh gia tộc mất mặt, lại càng không muốn nhìn thấy mẫu thân vì thế mà đau lòng tột độ, nhất thời lòng nàng cũng rối như tơ vò, không biết nói gì mới tốt, chỉ có thể vỗ vỗ lưng mẫu thân, làm bà yên tâm
Khi bầu không khí giằng co của hai bên ngoài cửa đã ngấp nghé đến mức giương cung bạt kiếm thì góc đường đột nhiên xuất hiện một bóng người chậm rãi bước ra, trên vai hắn còn có một con anh vũ nhiều màu.
Thạch Mục đứng ở góc đường quan sát đã lâu, mặc dù hắn không có cảm tình gì với lão tổ Kim gia, nhưng vì Trân di cùng Thạch Ngọc Hoàn, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Sao nào, ngày đại hỉ còn muốn luận võ à, hứng thú của chư vị cũng không thấp nhỉ. Kim gia chỉ có một đám người già yếu, thoạt nhìn cũng không phải đối thủ của Vương gia các ngươi rồi." Thạch Mục thu liễm khí tức, vừa đi vừa cười nói.
Giọng nói không lớn, vậy mà lại truyền vào trong tai tất cả mọi người ở đây rõ mồn một.
Nhất thời, hai nhà Kim Vương nhao nhao quay đầu, nhìn về phía phát ra giọng nói.
"Ngươi là người phương nào, dám cả gan quản chuyện của Kim gia ta?"
"Ta là ai? Chỉ sợ Kim lão tổ rõ ràng nhất chứ nhỉ?" Thạch Mục mỉm cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Kim lão tổ và nói.
"Thạch Mục!" Kim lão tổ cùng Vương Thiên Hào đồng thời hô lên, trên mặt một số trưởng bối còn lại của Kim gia bao gồm cả gia chủ Kim gia cũng hiện lên vẻ cả kinh.
Hứa thúc nhìn Thạch Mục trước mặt, trong lòng giật mình, tựa hồ nghĩ tới điều gì, bao nhiêu ý nghĩ cuồn cuộn trong đầu, sau đó lựa chọn trầm mặc.
"Ha ha, xem ra hai vị còn nhớ rõ tại hạ, tại hạ hết sức vinh hạnh!" Trong lúc Thạch Mục nói chuyện, đã đi tới bên cạnh lão tổ Kim gia và Vương Thiên Hào.
"Thạch Mục, ngươi về lâu chưa?" Vương Thiên Hào có phần mừng rỡ nhìn hắn, mặc dù nói mình từng bại trong tay Thạch Mục, nhưng đều là chuyện đã qua, hôm nay bản thân đã là võ giả Tiên Thiên trung kỳ đường đường, nhìn bộ dạng Thạch Mục tựa hồ cũng đã tấn cấp Tiên Thiên, Vương Thiên Hào không khỏi kích động.
Thạch Mục không đáp lời hắn, ngược lại chuyển hướng đến đám đệ tử Vương gia vừa ra yêu cầu tỷ thí kia, cất cao giọng nói:
"Chư vị muốn tỷ thí tài năng, không bằng so với tại hạ đi. Các ngươi một lần có thể lên vài người, đỡ phiền. Có điều ta cũng không đại biểu Kim gia, Trân di là di mẫu của ta, Thạch Ngọc Hoàn là con cháu Thạch gia, với tư cách huynh trưởng của nàng, dù thế nào cũng phải giữ thể diện cho nàng!"
"Thạch Mục, cha ngươi đã ở rể Kim gia ta từ lâu, ở đâu ra phần của Thạch gia chứ hả?" Có con cháu Kim gia biết rõ Thạch Mục, hét lên.
"Phải không? Kim lão tổ?" Thạch Mục khinh miệt hỏi.
Sắc mặt Kim lão tổ đã bị tức đến mức đen như gan heo, có điều lão cũng không dám nói gì thêm với Thạch Mục, trận máu tanh mấy năm trước kia vẫn còn là ký ức mới mẻ, dù có mất mặt nữa thì lão cũng không dám lấy tính mạng người thân ra nói giỡn, chỉ có thể đờ đẫn nhìn sang một bên, không nói một lời.
"Nếu như thế, tại hạ cũng có một điều kiện tỷ thí, hôm nay là ngày đại hỉ của muội muội ta, mặc kệ dùng cách nào cũng không được thấy máu, chắc hẳn Vương huynh không có ý kiến gì với chuyện này chứ?" Thạch Mục bỗng nhiên chuyển hướng nói với Vương Thiên Hào.
Vương Thiên Hào khẽ gật đầu, hắn bị người hai nhà kẹp ở giữa, vốn đã lúng túng vô cùng, vừa nãy Thạch Mục nói như vậy cũng đã có ý giải vây, hắn nào còn ý định phản đối nữa, chỉ hận không thể mau chóng chấm dứt, đón Thạch Ngọc Hoàn, mau mau đi về bái đường thành thân mới phải.
Thạch Mục thấy vậy, liền để Thải Nhi bay lên cao, bản thân mình thì chậm rãi đi về phía đội ngũ đón dâu của Vương gia.
Tác giả :
Vong Ngữ