Huyền Giới Chi Môn

Chương 278: Từ Lỗ Tử

Dịch: aluco

"Mục sư huynh, nơi này là chỗ ở của ngài, ngày thường có thể tùy ý ra ngoài, bất quá cũng nên thường xuyên chú ý bố cáo bài bên ngoài, những tình huống mới nhất liên quan đến tỷ thí cùng thông tri cũng sẽ đăng ở trên đó." Minh Nguyệt giáo đệ tử áo xám mở cửa một căn phòng, nói ra.

Thạch Mục đi vào gian phòng, nhìn lướt qua một lượt, phát hiện bên trong chỉ chừng mấy trượng lớn nhỏ, bài trí vô cùng đơn giản, chỉ có một giường một ghế dựa, một bàn một ghế, ngoài ra không còn gì khác.

Bất quá tại một nơi hẻo lánh trong phòng, mơ hồ có thể thấy được một ít Linh Văn như ẩn như hiện, tựa hồ là có cấm chế nào đó ngăn cách thần thức.

Nơi này là một tòa cao ốc màu đen trong kiến trúc, là nơi Minh Nguyệt giáo an bài chỗ ở cho đám người Thạch Mục chờ dự thi, cùng gian phòng của khách sạn không sai biệt lắm.

"Tốt, đa tạ." Hắn cũng không quan tâm lắm đến gian phòng lớn nhỏ, đi vào.

Tên đệ tử áo xám nhanh chóng rời khỏi, đi an bài chỗ ở cho những người khác.

Thạch Mục đi dạo một vòng trong phòng, sau đó ngồi xuống trên giường.

Vào thời khắc này, một bóng đen từ bên ngoài đã bay vào, tốc độ cực nhanh, lóe lên đã rơi vào bả vai Thạch Mục, là Thải Nhi.

"Thạch Đầu, tên Hầu Tái Lôi đã an toàn đi ra khỏi phân đàn, ta dựa theo ngươi nói, bảo hắn tạm thời tìm một chỗ nghỉ ngơi ở gần đây." Thải Nhi nói.

"Vậy là tốt rồi. Vậy trong thời gian này ngươi nên giám thị hắn nhiều hơn, tuy nhiên Cấm Thần Châu trong tay ta, hắn chắc có lẽ không phản bội, nhưng ở tại đây dù sao cũng là hang ổ của Minh Nguyệt giáo, hắn mà muốn làm cái gì cũng không ai có thể ngăn cản." Thạch Mục gật đầu nhẹ, suy nghĩ một chút, nói ra.

"Không có vấn đề, bằng vào thị lực của ta hôm nay, cho dù ở chỗ này, cũng có thể tùy thời giám thị cái con khỉ kia."
Thải Nhi nói.

"Con khỉ..."

Thạch Mục có chút im lặng liếc nhìn Thải Nhi, đứng lên, hướng phía bên ngoài đi đến.

Giờ phút này, phụ cận phía ngoài bố cáo bài tụ tập không ít người, trên đó tựa hồ công bố chuyện trọng yếu gì.

"Mục huynh, ngươi đã đến rồi." Dư Ý cũng đứng tại phụ cận. Nhìn thấy Thạch Mục đang đi tới, vội lên tiếng chào hỏi.
"Tại sao lại có nhiều người như vậy tụ tập ở chỗ này, là có sự tình trọng yếu gì sao?" Thạch Mục hỏi.

"A, là ngày tỷ thí của vòng tiếp theo đã được quyết định. Sau một tháng nữa." Dư Ý nói ra.

"Một tháng? Nhanh như vậy." Thạch Mục có chút kinh ngạc.

Dựa theo tin tức lấy được trước đây, từ giờ phút này đến lúc bắt đầu tỷ thí, có lẽ còn khoảng hơn hai tháng nữa.

"Nghe nói cao tầng trong giáo hi vọng tiến độ tuyển bạt nhanh hơn, nhanh chóng ra biển. Nếu không phải là do mười ba tòa thành trì tuyển bạt đệ tử thiết lập trong cả nước chưa tề tựu đủ, thời gian tổ chức trận đấu còn muốn sớm hơn! Đúng rồi. Nghe nói lần này thông qua sơ tuyển đệ tử cộng lại chừng trên vạn người, cuối cùng chỉ lựa chọn 200 người, cạnh tranh thật sự là kịch liệt a!" Dư Ý hạ giọng nói.

"Thì ra là thế." Thạch Mục có chút kinh ngạc về nhân số dự thi, xem ra Minh Nguyệt giáo này tuy đã xuống dốc, nhưng nội tình quả thực không nhỏ, chỉ là những đệ tử này vốn là phân tán tại các nơi, không có vặn thành một sợi thừng mà thôi.

"Dư huynh, khi trước nghe ngươi nói đối với Khúc Dương Thành này tương đối quen thuộc, không biết trong nội thành này có nhẹ luyện khí cửa hàng tốt hay không?" Hắn trầm ngâm một chút, chợt mở miệng hỏi.

" Cửa hàng luyện khí? Ngươi muốn mua pháp khí hay sao?" Dư Ý khẽ giật mình. Liếc nhìn đao côn tùy thân Thạch Mục mang theo trên lưng.

"Thật ra là không phải mua, mà là muốn đem binh khí tinh luyện một phát, tốt nhất có thể tăng lên một đẳng cấp." Thạch Mục nói ra.

"Như vậy a. . . Đúng rồi, nếu như Mục huynh muốn tìm Luyện Khí Sư giỏi, ta đưa ngươi đi một chỗ, tại nơi đó chỉ cần ngươi xuất ra giá tiền thỏa đáng, tuyệt đối có thể tìm được Luyện Khí Đại Sư tốt nhất trong thành." Dư Ý suy nghĩ một chút, ánh mắt hơi có vẻ hưng phấn nói.

"Kính xin Dư huynh chỉ điểm." Thạch Mục nghe xong lời này, có chút ít tò mò hỏi.

"Tại khu Đông Thành tây cứu phố, có một cửa hàng tên Thiên Ngô. Có thể nói là luyện khí điếm lớn nhất tại Khúc Dương Thành, có thể chế tạo Thượng phẩm Pháp khí, thậm chí chỉ cần tài liệu đầy đủ hết, ngay cả Linh khí cũng có thể luyện ra." Dư Ý nói ra.

"Ngay cả Linh khí cũng có thể chế tạo? Cửa hàng Thiên Ngô. . . Chẳng lẽ nói?" Thạch Mục nói.

"Đúng vậy. Cái cửa hàng đó đúng là một chi nhánh của Thiên Ngô Thương Hội tại Khúc Dương Thành, quanh năm đều có Luyện Khí Đại Sư tọa trấn. Điều này nói lên ngày hôm nay Thiên Ngô Thương Hội này cũng thật sự là có tiếng tăm, nghe nói tại toàn bộ Đông Châu đại lục đều có sinh ý của hắn." Dư Ý nhẹ gật đầu, có chút cảm khái nói.

Thạch Mục có chút tức cười, hắn vốn tưởng rằng Thiên Ngô Thương Hội chỉ là đệ nhất thương hội thế lực tại Lục Sơn Vương Triều, kết quả không nghĩ tới thế lực của thương hội này lại phân bố rộng như thế. Như thế xem ra, mặc dù xưng là Đông Châu đại lục đệ nhất thương hội cũng không đủ.

"Hơn nữa, cửa hàng này không đơn giản chỉ làm mua bán về vũ khí, còn đồng thời buôn bán các loại thứ đồ vật khác nữa, đan dược, phù lục, thậm chí là là các loại tin tức cùng tình báo." Dư Ý có chút thần bí nói thêm.

"Nghe Dư huynh nói như vậy, ta càng có thêm hứng thú muốn đi xem qua rồi." Thạch Mục nói ra.

Hắn nhìn trời, hôm nay sắc trời đã tối.

Hai người vừa rỗi rãnh hàn huyên một hồi, liền chia tay nhau ai nấy quay trở về chỗ ở.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thạch Mục dựa theo lời chỉ dẫn của Dư Ý đi tới khu Đông Thành tây cứu phố, không mất bao nhiêu thời gian đã tìm được cửa hàng vũ khí Thiên Ngô.

Danh tiếng của Thiên Ngô Thương Hội nổi danh trên toàn bộ đại lục, cửa hàng này tất nhiên là chiếm lấy vị trí tốt nhất trên đường.

Cửa hàng có quy mô thật lớn, rộng chừng bốn năm gian, trang trí đẹp đẽ quý giá khí phái, giờ phút này chỉ mới là buổi sáng, đã có không ít người tại cửa ra ra vào vào, hiển nhiên sinh ý có chút thịnh vượng, may mắn.

Thạch Mục chậm rãi đi vào cửa hàng, trong tiệm đầu người lố nhố, khay chứa đồ cũng rất nhiều, trên đó bày đầy các loại binh khí, đao kiếm côn đều có, còn có một cái Lưu Tinh Chùy, uyên ương đao và Kỳ Môn binh khí.

Mỗi một kiện đều tản mát ra hàn quang dày đặc, nhìn thoáng qua đã biết là tinh phẩm.

"Vị tiền bối này, ngài đang tìm kiếm binh khí gì?" Một nam tử mặt tròn thái độ hòa ái chạy ra đón chào, thái độ thân thiết.

Người này cũng là võ giả, tu vi không sai biệt lắm chỉ có Hậu Thiên sơ kỳ.

"Những vũ khí này chất lượng xem ra cũng không tệ, bất quá đều là vũ khí tầm thường, pháp khí của các ngươi đâu? Tại sao lại không thấy mang lên?" Thạch Mục nhìn chung quanh cửa hàng, nói ra.

"Tiền bối chắc là lần đầu tiên tới nơi này a? Pháp khí đều ở trong nhà, nếu ngài muốn xem, mời đi theo ta." Mặt tròn nam tử nói xong, làm một cái tư thế xin mời.

Thạch Mục đi theo mặt tròn nam tử, đi vào bên trong gian phòng.

Diện tích căn phòng này so bên ngoài nhỏ hơn rất nhiều, cũng xếp đặt mấy cái khay chứa đồ, từng khay chứa đồ bên trên đặt bốn năm chuôi pháp khí đặc biệt, mặt ngoài Linh Văn rậm rạp, tất cả tản mát ra sắc quang mang nhàn nhạt.
Từng khay chứa đồ đều được một tầng màn sáng màu trắng bao trùm, hiển nhiên đều sắp đặt phòng hộ cấm chế.

Ánh mắt Thạch Mục xẹt qua bên trên từng kiện từng kiện pháp khí, những pháp khí này bộ dáng cũng đều là đủ loại, cái gì cũng có.

Hắn lần lượt cầm lấy từng cái khay chứa đồ lên xem, cuối cùng đứng ở trước một cái khay chứa đồ cuối cùng.

Cái khay chứa đồ này bên trên chỉ bầy đặt ba kiện pháp khí. Một cây đoản màu hỏa hồng, một thanh chiến đao màu thủy lam, còn có một cây roi thép màu đen.

Ba kiện pháp khí tản mát ra hào quang đều vượt xa những pháp khí trước đây, coi như là cách màn sáng cũng có thể mơ hồ cảm giác được Pháp lực chấn động mãnh liệt từ ba kiện Pháp Khí tản mát ra.

"Thượng phẩm Pháp khí. . ." Thạch Mục trong miệng thấp giọng nói ra.

"Tiền bối quả nhiên hảo nhãn lực. Ba kiện pháp khí này đều tự tay Từ Lỗ Tử đại sư của bổn điếm luyện chế, đều là Thượng phẩm Pháp khí được luyện chế ra." Mặt tròn nam tử ngữ khí hơi hơi có chút kiêu ngạo.

Cái tên Từ Lỗ Tử này, Dư Ý ngày hôm qua đã đề cập với Thạch Mục, chính là Luyện Khí Đại Sư tọa trấn ở cửa hàng này.

Từ ba kiện pháp khí nơi này nhìn qua, thủ đoạn luyện khí của người này xác thực tinh diệu.

" Từ Lỗ Tử đại sư của quý điếm quả nhiên thủ đoạn hơn người. Ta xin nói thật, bản thân lần này tới thực sự không phải là muốn mua vũ khí, mà là muốn tinh luyện cho vũ khí trên người thăng cấp một phen." Thạch Mục nói ra.

"Bổn điếm cũng tiếp nhận ủy thác như thế, bất quá việc này do chưởng quầy phụ trách, tiền bối xin mời đi theo ta." Mặt tròn nam tử liếc nhìn đao côn trên người Thạch Mục.

Nói xong, hắn mang theo Thạch Mục đi vào bên trong một gian phòng tiếp khách.

Tại đây bố trí có chút lịch sự tao nhã, hẳn là tiếp đãi khách quý địa phương.

Sau khi dâng trà bánh, mặt tròn nam tử liền xin lỗi một tiếng, từ cửa hông ly khai.

Thạch Mục không đá động vào những trà bánh kia, nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát.

Hắn không muốn để người chú ý. Cho nên không mang theo Thải Nhi tới, để cho nó tự do hành động trong thành, thuận tiện giám thị luôn Hầu Tái Lôi.

Cũng không lâu lắm, một trung niên nam tử áo lam đi đến.

Người này mặt trắng không râu, hình dạng có chút nho nhã, trên người mơ hồ tản mát ra một cỗ pháp lực chấn động, ước chừng là một gã Linh giai đỉnh phong Thuật Sĩ.

"Không biết khách quý đến, nên không tiếp đón từ xa. Tại hạ là chưởng quầy của bổn điếm, họ Điền, xem đạo hữu có chút lạ mặt. Có lẽ là lần đầu tiên quang lâm tiểu điếm a, không biết xưng hô như thế nào?" Áo lam trung niên ha ha cười cười, ngồi xuống đối diện với Thạch Mục, nói ra.

"Mục Thạch." Thạch Mục nói ra.

"Nguyên lai là Mục đạo hữu. Vừa mới nghe người phía dưới nói đạo hữu muốn tinh luyện vũ khí?" Điền chưởng quỹ cũng không khách sáo quá nhiều, đi thẳng vào vấn đề.

"Đúng vậy, là hai kiện vũ khí này." Thạch Mục từ trên lưng gỡ xuống đao côn, đặt ở trên mặt bàn.

Cái bàn làm bằng hồng mộc, chịu lực không nhẹ, bất quá đao côn đặt ở trên mặt bàn. Cái bàn lập tức phát ra một âm thanh do không chịu nổi sức nặng.

Điền chưởng quỹ trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, thần sắc vốn là còn có chút tùy ý bỗng trở nên ngưng trọng hẵn lên, ngắm nghía cẩn thận hai kiện pháp khí.

Hắn chỉ xem chốc lát, chân mày cau lại, duỗi tay nắm chặt đoản côn, như muốn cầm lên.

Điền chưởng quỹ cánh tay tụ lực nhắc tới, sắc mặt lập tức biến đổi, đoản côn không nhúc nhích chút nào, hiển nhiên trọng lượng rất nặng, dường như một tảng đá lớn.

Trên tay hắn gân xanh nổi lên, trên mặt có chút ít đỏ lên, hiển nhiên đã dùng tới toàn lực, đoản côn đặt trên bàn này mới chậm rãi ly khai mặt bàn.

Bất quá đoản côn ly khai mặt bàn không đến một thước, Điền chưởng quỹ thân thể lung lay thoáng một phát, đoản côn lập tức rời tay rớt xuống, ngay lập tức muốn nện trên mặt đất, một cánh tay duỗi ra, chụp lấy đoản côn màu đen.

Thạch Mục đem đoản côn để lại trên bàn, đối với sắc mặt xấu hổ Điền chưởng quỹ cười cười.

"Đạo hữu thật sự là thần lực, vũ khí nặng như vậy mà có thể sử dụng được." Điền chưởng quỹ ngượng ngùng nở nụ cười thoáng một phát, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.

"Điền mỗ vừa rồi mới xem qua, kiện pháp khí này của các hạ có tính chất đặc thù, hơn nữa ngắn nhỏ như thế mà lại có sức nặng như vậy, xin thứ cho tại hạ cô lậu quả văn, thật sự chưa từng gặp qua." Điền chưởng quỹ nói ra.

Thạch Mục cũng không cảm thấy bất ngờ, loại vẫn thạch này tựa hồ chỉ xuất hiện tại phụ cận Đông Hải, Điền chưởng quỹ chưa từng gặp qua loại vẫn thạch này cũng là bình thường.

"Chuyện tại hạ ủy thác thì thế nào?" Hắn nói ra.

"Đạo hữu không cần hấp tấp, tại hạ đi mời Từ đại sư đến đây, lão nhân gia ông ta kiến văn quảng bác, tất nhiên có thể nhận ra chất liệu vũ khí của đạo hữu, về phần tinh luyện thăng cấp tiếp theo, có lẽ cũng không có vấn đề." Điền chưởng quỹ đứng lên, nói ra.

"Như thế thì tốt, làm phiền Điền chưởng quỹ rồi." Thạch Mục nói ra.

Điền chưởng quỹ xin lỗi một tiếng, cất bước đi xuống.

Một nén nhang về sau, một hồi tiếng bước chân truyền đến, một lão giả mặc áo bào xanh, tóc xám trắng cùng với Điền chưởng quỹ đi vào phòng khách.

Thân thể người này cũng không cường tráng cho lắm, nhưng mà tay chân vừa thô vừa to, cho người ta một loại cảm giác tràn đầy sức mạnh.

Thạch Mục dùng thần thức cảm ứng thoáng một phát khí tức của người này, trong nội tâm hơi kinh hãi.

Người này dĩ nhiên là một Địa giai tồn tại.
Tác giả : Vong Ngữ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại