Hữu Ương Lưỡng Song
Chương 99
99, Chương thứ chín mươi chín...
"Tiến vào." Bên trong cánh cửa, một giọng nam hùng hậu vang lên, Sở Nguyệt Xuất đẩy cửa vào, nặng nề đem cửa khép lại, "Hiệu trưởng."
"Nga? Sở lão sư a." Hiệu trưởng ngồi ở sau bàn công tác, chứng kiến người đến là Sở Nguyệt Xuất, buông bút máy trong tay, "Có chuyện gì không?"
"Tôi là... Có một vấn đề." Sở Nguyệt Xuất nhìn hiệu trưởng, thấy hiệu trưởng gật đầu, thâm hút một hơi, "Lúc trước đồng học Bạch Hiểu An lớp chúng tôi xảy ra sự cố, dựa theo phương pháp trước giờ xử lý, cho dù tôi không cần từ chức, cũng là không thể tiếp tục làm chủ nhiệm. Tôi muốn biết, vì cái gì cuối cùng tôi..."
"Vấn đề này sao?" Hiệu trưởng nhìn thẳng nàng, Sở Nguyệt Xuất đúng mức gật đầu.
"Nói cho cô biết cũng không có gì, là Ngôn gia bảo đảm cho cô, Ngôn lão sư cùng phụ thân của nàng nói đều là vấn đề của riêng nàng, Ngôn gia nói, không thể liên luỵ cô." Hiệu trưởng cười cười, nói, "Không phát hiện ra các cô đào tạo ra nhiều học sinh ưu tú sao?"
Sở Nguyệt Xuất trầm mặc, một lúc lâu, lộ ra một nét thoáng cười yếu ớt, "Tôi hiểu được."
Nhìn nụ cười yếu ớt không khỏi kinh ngạc, hiệu trưởng há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện, Sở Nguyệt Xuất dĩ nhiên thu lại tươi cười, "Nếu bọn nhỏ đã muốn thi xong, như vậy nhiệm vụ của tôi cũng coi như hoàn thành xong, hiệu trưởng, tôi hôm nay tới nơi này, là tới để từ chức."
"Sở lão sư, cô đây là..." Hiệu trưởng ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu, "Cô đang ở đây là vì tự trách sao? Cục cảnh sát bên kia cũng nói, không phải do tự sát, cô..."
"Hiệu trưởng, đây là tôi thật lâu trước kia liền làm tốt quyết định." Sở Nguyệt Xuất lắc đầu cắt đứt lời của hắn, "Tôi chỉ hy vọng tôi có thể hỗ trợ đám nhỏ thi vào cao đẳng cho xong, vì thế mới kéo dài đến hiện tại, tôi... Tôi có chuyện mà tôi phải làm."
Nên đi đem hài tử bỗng vô thanh vô tức biến mất nọ trảo đã trở về thôi.
Thấy Sở Nguyệt Xuất thái độ kiên quyết, hiệu trưởng trầm tư một chút, thở dài, "Sở lão sư a, cô là một giáo viên thực vĩ đại, tôi vẫn không hy vọng cô rời đi... Như vậy, tiếp đến có tận ba tháng mới khai giảng, tôi tiếp tục cho cô thêm một học kỳ nghỉ ngơi..."
"Cám ơn ngài, hiệu trưởng." Sở Nguyệt Xuất cười cười, "Chính là... tôi có thể, sẽ không tiếp tục làm giáo viên trung học nữa."
Làm giáo viên trung học, nàng sợ nàng sẽ luôn đem lực chú ý đặt lên người học trò, xem nhẹ Ngôn Du. Như vậy, coi như đem Ngôn Du đuổi trở về, cũng sẽ có thể phát sinh những chuyện giống như vậy lần nữa.
"Như vậy..." Rốt cục hiểu được Sở Nguyệt Xuất quyết tâm, hiệu trưởng trầm ngâm trong chốc lát, gật gật đầu, "Tốt lắm, tôi thông qua, cô theo trình tự làm đi."
"Tốt."
Mấy ngày sau, Sở Nguyệt Xuất rốt cục đem toàn bộ thủ tục làm tốt, mà chính mình trước đó lo liệu thị thực cũng đã hoàn tất.
"Ngôn tiểu thư sao? Là tôi..." Bấm số Ngôn Tĩnh, người ở đầu bên kia hiển nhiên không nghĩ tới là nàng, trong lúc nhất thời tựa hồ có chút giật mình. Sở Nguyệt Xuất mỉm cười, "Có thể gặp mặt sao?"
Từ ngày đó cùng Sở Giản Hề tách ra, Ngôn Tĩnh liền không có tiếp tục nhận được cuộc gọi nào từ Sở gia, vốn tưởng rằng Sở Nguyệt Xuất rốt cục đối với Ngôn Du hết hi vọng, không khỏi cho rằng sẽ có thể được nới lỏng một hơi, nhưng lại càng thêm đau lòng Ngôn Du.
Không nghĩ tới, hôm nay Sở Nguyệt Xuất lại có thể gọi tới.
"Có thể." Không biết nàng muốn làm cái gì, Ngôn Tĩnh mặc dù tự hỏi vẫn đồng ý, cùng Sở Nguyệt Xuất ước định thời gian cùng địa điểm sau, cúp điện thoại ngồi ở bên giường suy tư.
Không biết Sở Nguyệt Xuất đây là muốn làm cái gì.
"Làm sao vậy?" Vốn ngồi ở bên cạnh, Hạ Kiều Mộc đi tới ngồi xổm trước người của nàng, ngửa đầu nhìn nàng, trong con ngươi lộ ra đau lòng.
"Không có việc gì." Tay Ngôn Tĩnh sờ sờ lên đầu Hạ Kiều Mộc, "Như thế nào ngồi đó, ngồi lại đây đi."
"Hảo." Hạ Kiều Mộc đứng lên, ngồi vào bên người Ngôn Tĩnh, nhe răng cười, "Tĩnh, như em xem ra là lấy được ngày "mây mờ trăng tỏ", phán được "nhập người ấy khuê" sao?"
"Nói hưu nói vượn cái gì đâu!" Ngôn Tĩnh nâng tay vỗ xuống tay nàng, ngữ khí lại không hề có ý tức giận, "Loạn sửa thi từ."
"Ha ha, Tĩnh..." Hạ Kiều Mộc giữ chặt tay nàng, "Cùng một chỗ đi."
Quay đầu cùng nàng nhìn nhau vài giây, Ngôn Tĩnh chuyển khai đầu, không hề nhìn tới đôi mắt tràn ngập nhu tình nữa, "Tôi không muốn lừa dối em, tôi là đối với em có cảm giác."
Vẫn là lần đầu tiên nghe được Ngôn Tĩnh như thế thẳng thắn, Hạ Kiều Mộc mừng rỡ như điên, chính là, Ngôn Tĩnh lại đem tay bị nàng nắm trong tay rút về, "Tôi không có biện pháp khắc chế chính mình, ép mình không nhìn em, không có biện pháp bỏ qua bất kỳ vẻ mặt mất mát hoặc là thương tâm nào của em... Chính là, em phải biết rằng, ba mẹ chỉ có tôi cùng Tiểu Du hai nữ nhi, Tiểu Du em ấy... Tâm tư của em ấy một mực chỉ có Sở Nguyệt Xuất, có lẽ, các nàng sẽ tiếp tục tại cùng nhau... Coi như không cùng một chỗ, tôi cũng sẽ không khiến Tiểu Du tùy tiện gả cho một nam nhân nào, tôi hy vọng em ấy có thể cùng người em ấy thích cùng một chỗ, vô luận là nam hay nữ."
"Tĩnh..." Không phải rất rõ ràng ý tứ mà Ngôn Tĩnh giờ phút này nói ra những lời này, Hạ Kiều Mộc diễn cảm có chút rối rắm, "Chị đối với Ngôn Du đại độ như vậy, vậy chị vì cái gì luôn luôn không tiếp thu em đâu... Em nghĩ đến chị là bởi vì em là nữ nhân..."
"Ân." Ngôn Tĩnh nhìn thẳng nàng, "Chính là nguyên nhân này. Tôi nhưng lấy khoan dung muội muội của mình cùng người em ấy thích cùng một chỗ, vô luận nam nữ, nhưng, tôi không thể dung nhẫn chính mình... Tôi không muốn ba mẹ thương tâm."
Lần trước chuyện kia nhường phụ mẫu biết Ngôn Du thích nữ nhân, tuy rằng ngoài miệng chưa nói, chính là ánh mắt mỏi mệt lại không có nhẫn nại để cho nàng biết, nếu không phải bởi vì chuyện kia nhiệt náo lớn như vậy, mà Ngôn Du đã muốn bị nhiều đả kích như vậy, phụ mẫu nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng không truy cứu vấn đề này đâu.
"Ý của chị là, chị thà rằng hy sinh chính mình nhường cha mẹ chị vui vẻ?" Hạ Kiều Mộc nhìn Ngôn Tĩnh, trên mặt có vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Chị vì cái gì... Lại nhớ tới lúc ban đầu sao?"
Ý nghĩ như vậy, thật giống như lúc trước Ngôn Tĩnh rõ ràng không thích Lạc Học Khâm nhưng vẫn có thể vì để cha mẹ cao hứng mà quyết định không hề phản kháng gả cho Lạc Học Khâm.
"Tôi có băn khoăn của tôi, coi như em nói tôi ngu hiếu, cũng không có biện pháp nào." Ngôn Tĩnh quay đầu đi, "Tôi khuyên em đừng ở trên người tôi lãng phí thời gian nữa."
Nên nói rõ ràng cũng đã nói rõ ràng, nàng không muốn Hạ Kiều Mộc thật sự liền si tình như vậy mà luôn chờ đợi nàng, cho dù trong lòng của nàng quả thật cũng có Hạ Kiều Mộc.
Nhìn thấy Ngôn Tĩnh miệng nói xong lời đoạn tuyệt rồi lại không dám nhìn mình, Hạ Kiều Mộc hồi lâu đều không nói tiếng nào, ngồi ở cạnh nàng, ánh mắt lóe ra trong chốc lát, "Vừa rồi, ai gọi điện thoại tới?"
Đề tài lập tức bị rẽ hướng, Ngôn Tĩnh có chút phản ứng không kịp, sửng sốt hồi lâu mới nói, "Sở Nguyệt Xuất, nàng hẹn gặp mặt tôi."
"Nha..." Hạ Kiều Mộc gật gật đầu, sau đó im lặng ngồi ở bên cạnh Ngôn Tĩnh, cũng không nói gì nữa, vẫn còn tự hỏi.
Buổi tối, Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Tĩnh ở ước định địa điểm gặp mặt.
"Ngôn tiểu thư, đã lâu không gặp." Trong lòng nóng lòng muốn biết tin tức Ngôn Du, chính là trên mặt vẫn duy trì bình thản thần sắc, Sở Nguyệt Xuất trên mặt lộ vẻ thản nhiên tươi cười nói.
"Đúng vậy, đã lâu không gặp, Sở lão sư." Ngôn Tĩnh miệng nói xong, cao thấp đánh giá một phen Sở Nguyệt Xuất, lại phát hiện nữ nhân trước mặt này có vẻ như thập phần bình tĩnh, rõ ràng tiều tuỵ rất nhiều, cũng gầy yếu đi rất nhiều.
"A..." Sở Nguyệt Xuất không chút nào né tránh ánh mắt của nàng, như trước ảm đạm cười, "Sau này vẫn cứ gọi tôi là Nguyệt Xuất đi... Hơn nữa, tôi hiện tại cũng không phải giáo viên."
Ngôn Tĩnh hiển nhiên liền cứng lại, thật lâu sau, "Ý của cô là..."
"Tôi từ chức." Sở Nguyệt Xuất vẫn cười như trước, nụ cười kia nhìn không thấy nửa điểm chua sót, "Cho nên... Tôi hiện tại, có tư cách biết tin tức của em ấy đi?"
Nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, Ngôn Tĩnh thở dài.
Sở Nguyệt ẩn hiện có chút gấp, mặt mỉm cười chờ Ngôn Tĩnh trả lời.
"Em ấy ở New York." Thời gian từng phút từng giây qua đi, Ngôn Tĩnh trầm tư một lát, lại thở dài một tiếng, sau rốt cục nói tiếp, "Cụ thể địa chỉ tôi trong chốc lát viết cho cô... Sau này em ấy liền làm phiền cô."
"Tốt." Sớm đã biết Ngôn Tĩnh sẽ làm ra lựa chọn như vậy, Sở Nguyệt Xuất giờ phút này lại lộ ra tươi cười, "Thị thực của tôi đã muốn làm tốt, đặt vé máy bay là có thể đi."
"Ân." Ngôn Tĩnh bưng lên tách trà trước mặt uống hết một hơi, tiếp theo làm như nhớ tới cái gì, đặt chén trà xuống, "Đúng rồi, em ấy tại nơi thường xuyên 40 mấy giờ không ngủ cũng không ăn cái gì."
Giờ phút này vốn trong lòng một mảnh thoải mái, Sở Nguyệt Xuất đang muốn nâng chung trà lên uống liền bị kiềm hãm giữa không trung, híp híp mắt, "Tốt."
"Ân, sau đó sẽ ngủ liền 30 mấy giờ, tỉnh lại tiếp tục không ngủ không nghỉ 40 mấy giờ..." Ngôn Tĩnh thanh âm hờ hững, phảng phất đang trần thuật một chuyện rất bình thường, trong mắt đẹp lại lóe ra tia khác thường.
Sở Nguyệt Xuất không nói gì, động tác thông thuận uống chén trà, "Tôi lập tức gọi điện thoại đến công ty hàng không đặt vé máy bay."
"Ân." Ngôn Tĩnh gật gật đầu, từ trong bao lấy ra giấy bút viết địa chỉ đưa cho Sở Nguyệt Xuất, "Giao cho cô."
"Cám ơn."
Ngày hôm sau, Sở Nguyệt Xuất thu thập xong đồ đạc, đối với Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y, vốn hôm qua đã biết nàng muốn đi Mĩ Quốc, công đạo một phen, liền độc thân lao tới đầu đại dương bên kia mà đi.
Tới chỗ Ngôn Du ở đã tầm mười mấy giờ rồi, Sở Nguyệt Xuất từ phi cơ đi xuống sau liền thẳng đến địa chỉ trên giấy Ngôn Tĩnh viết, lúc tới nơi đã là buổi tối cận 12 giờ, gõ cửa hồi lâu nhưng không có ai ra mở.
Nhướn mi, Sở Nguyệt Xuất ôm ngực nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cầm lấy tờ giấy nghi hoặc hồi lâu, nhưng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Ngôn Du mặc đồ ngủ xoa mắt, căn bản sẽ không liếc nàng một cái mà trực tiếp xoay người đi trở về phòng ngã xuống giường ôm lấy gối nhỏ, rất nhanh liền ngủ.
Sở Nguyệt Xuất dở khóc dở cười, sau khi đi vào phòng liền đem cửa đóng lại, hành lý đặt ở trong phòng khách, chính mình đi đến trong phòng Ngôn Du, nhìn thấy nàng đang nằm ở trên giường mặc áo ngủ mình mua, ôm gối nhỏ mình mua mà ngủ say, ánh mắt một trận dịu dàng.
Cuối cùng đã... nhìn thấy tên ngu ngốc này.
__________________________________
Ed: Tui khổ quá mà, trong đêm Noel còn phải đi edit mấy cái chương ngọt ngào (mà còn có H nữa chớ). Biết sống nàm thao?????
"Tiến vào." Bên trong cánh cửa, một giọng nam hùng hậu vang lên, Sở Nguyệt Xuất đẩy cửa vào, nặng nề đem cửa khép lại, "Hiệu trưởng."
"Nga? Sở lão sư a." Hiệu trưởng ngồi ở sau bàn công tác, chứng kiến người đến là Sở Nguyệt Xuất, buông bút máy trong tay, "Có chuyện gì không?"
"Tôi là... Có một vấn đề." Sở Nguyệt Xuất nhìn hiệu trưởng, thấy hiệu trưởng gật đầu, thâm hút một hơi, "Lúc trước đồng học Bạch Hiểu An lớp chúng tôi xảy ra sự cố, dựa theo phương pháp trước giờ xử lý, cho dù tôi không cần từ chức, cũng là không thể tiếp tục làm chủ nhiệm. Tôi muốn biết, vì cái gì cuối cùng tôi..."
"Vấn đề này sao?" Hiệu trưởng nhìn thẳng nàng, Sở Nguyệt Xuất đúng mức gật đầu.
"Nói cho cô biết cũng không có gì, là Ngôn gia bảo đảm cho cô, Ngôn lão sư cùng phụ thân của nàng nói đều là vấn đề của riêng nàng, Ngôn gia nói, không thể liên luỵ cô." Hiệu trưởng cười cười, nói, "Không phát hiện ra các cô đào tạo ra nhiều học sinh ưu tú sao?"
Sở Nguyệt Xuất trầm mặc, một lúc lâu, lộ ra một nét thoáng cười yếu ớt, "Tôi hiểu được."
Nhìn nụ cười yếu ớt không khỏi kinh ngạc, hiệu trưởng há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện, Sở Nguyệt Xuất dĩ nhiên thu lại tươi cười, "Nếu bọn nhỏ đã muốn thi xong, như vậy nhiệm vụ của tôi cũng coi như hoàn thành xong, hiệu trưởng, tôi hôm nay tới nơi này, là tới để từ chức."
"Sở lão sư, cô đây là..." Hiệu trưởng ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu, "Cô đang ở đây là vì tự trách sao? Cục cảnh sát bên kia cũng nói, không phải do tự sát, cô..."
"Hiệu trưởng, đây là tôi thật lâu trước kia liền làm tốt quyết định." Sở Nguyệt Xuất lắc đầu cắt đứt lời của hắn, "Tôi chỉ hy vọng tôi có thể hỗ trợ đám nhỏ thi vào cao đẳng cho xong, vì thế mới kéo dài đến hiện tại, tôi... Tôi có chuyện mà tôi phải làm."
Nên đi đem hài tử bỗng vô thanh vô tức biến mất nọ trảo đã trở về thôi.
Thấy Sở Nguyệt Xuất thái độ kiên quyết, hiệu trưởng trầm tư một chút, thở dài, "Sở lão sư a, cô là một giáo viên thực vĩ đại, tôi vẫn không hy vọng cô rời đi... Như vậy, tiếp đến có tận ba tháng mới khai giảng, tôi tiếp tục cho cô thêm một học kỳ nghỉ ngơi..."
"Cám ơn ngài, hiệu trưởng." Sở Nguyệt Xuất cười cười, "Chính là... tôi có thể, sẽ không tiếp tục làm giáo viên trung học nữa."
Làm giáo viên trung học, nàng sợ nàng sẽ luôn đem lực chú ý đặt lên người học trò, xem nhẹ Ngôn Du. Như vậy, coi như đem Ngôn Du đuổi trở về, cũng sẽ có thể phát sinh những chuyện giống như vậy lần nữa.
"Như vậy..." Rốt cục hiểu được Sở Nguyệt Xuất quyết tâm, hiệu trưởng trầm ngâm trong chốc lát, gật gật đầu, "Tốt lắm, tôi thông qua, cô theo trình tự làm đi."
"Tốt."
Mấy ngày sau, Sở Nguyệt Xuất rốt cục đem toàn bộ thủ tục làm tốt, mà chính mình trước đó lo liệu thị thực cũng đã hoàn tất.
"Ngôn tiểu thư sao? Là tôi..." Bấm số Ngôn Tĩnh, người ở đầu bên kia hiển nhiên không nghĩ tới là nàng, trong lúc nhất thời tựa hồ có chút giật mình. Sở Nguyệt Xuất mỉm cười, "Có thể gặp mặt sao?"
Từ ngày đó cùng Sở Giản Hề tách ra, Ngôn Tĩnh liền không có tiếp tục nhận được cuộc gọi nào từ Sở gia, vốn tưởng rằng Sở Nguyệt Xuất rốt cục đối với Ngôn Du hết hi vọng, không khỏi cho rằng sẽ có thể được nới lỏng một hơi, nhưng lại càng thêm đau lòng Ngôn Du.
Không nghĩ tới, hôm nay Sở Nguyệt Xuất lại có thể gọi tới.
"Có thể." Không biết nàng muốn làm cái gì, Ngôn Tĩnh mặc dù tự hỏi vẫn đồng ý, cùng Sở Nguyệt Xuất ước định thời gian cùng địa điểm sau, cúp điện thoại ngồi ở bên giường suy tư.
Không biết Sở Nguyệt Xuất đây là muốn làm cái gì.
"Làm sao vậy?" Vốn ngồi ở bên cạnh, Hạ Kiều Mộc đi tới ngồi xổm trước người của nàng, ngửa đầu nhìn nàng, trong con ngươi lộ ra đau lòng.
"Không có việc gì." Tay Ngôn Tĩnh sờ sờ lên đầu Hạ Kiều Mộc, "Như thế nào ngồi đó, ngồi lại đây đi."
"Hảo." Hạ Kiều Mộc đứng lên, ngồi vào bên người Ngôn Tĩnh, nhe răng cười, "Tĩnh, như em xem ra là lấy được ngày "mây mờ trăng tỏ", phán được "nhập người ấy khuê" sao?"
"Nói hưu nói vượn cái gì đâu!" Ngôn Tĩnh nâng tay vỗ xuống tay nàng, ngữ khí lại không hề có ý tức giận, "Loạn sửa thi từ."
"Ha ha, Tĩnh..." Hạ Kiều Mộc giữ chặt tay nàng, "Cùng một chỗ đi."
Quay đầu cùng nàng nhìn nhau vài giây, Ngôn Tĩnh chuyển khai đầu, không hề nhìn tới đôi mắt tràn ngập nhu tình nữa, "Tôi không muốn lừa dối em, tôi là đối với em có cảm giác."
Vẫn là lần đầu tiên nghe được Ngôn Tĩnh như thế thẳng thắn, Hạ Kiều Mộc mừng rỡ như điên, chính là, Ngôn Tĩnh lại đem tay bị nàng nắm trong tay rút về, "Tôi không có biện pháp khắc chế chính mình, ép mình không nhìn em, không có biện pháp bỏ qua bất kỳ vẻ mặt mất mát hoặc là thương tâm nào của em... Chính là, em phải biết rằng, ba mẹ chỉ có tôi cùng Tiểu Du hai nữ nhi, Tiểu Du em ấy... Tâm tư của em ấy một mực chỉ có Sở Nguyệt Xuất, có lẽ, các nàng sẽ tiếp tục tại cùng nhau... Coi như không cùng một chỗ, tôi cũng sẽ không khiến Tiểu Du tùy tiện gả cho một nam nhân nào, tôi hy vọng em ấy có thể cùng người em ấy thích cùng một chỗ, vô luận là nam hay nữ."
"Tĩnh..." Không phải rất rõ ràng ý tứ mà Ngôn Tĩnh giờ phút này nói ra những lời này, Hạ Kiều Mộc diễn cảm có chút rối rắm, "Chị đối với Ngôn Du đại độ như vậy, vậy chị vì cái gì luôn luôn không tiếp thu em đâu... Em nghĩ đến chị là bởi vì em là nữ nhân..."
"Ân." Ngôn Tĩnh nhìn thẳng nàng, "Chính là nguyên nhân này. Tôi nhưng lấy khoan dung muội muội của mình cùng người em ấy thích cùng một chỗ, vô luận nam nữ, nhưng, tôi không thể dung nhẫn chính mình... Tôi không muốn ba mẹ thương tâm."
Lần trước chuyện kia nhường phụ mẫu biết Ngôn Du thích nữ nhân, tuy rằng ngoài miệng chưa nói, chính là ánh mắt mỏi mệt lại không có nhẫn nại để cho nàng biết, nếu không phải bởi vì chuyện kia nhiệt náo lớn như vậy, mà Ngôn Du đã muốn bị nhiều đả kích như vậy, phụ mẫu nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng không truy cứu vấn đề này đâu.
"Ý của chị là, chị thà rằng hy sinh chính mình nhường cha mẹ chị vui vẻ?" Hạ Kiều Mộc nhìn Ngôn Tĩnh, trên mặt có vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Chị vì cái gì... Lại nhớ tới lúc ban đầu sao?"
Ý nghĩ như vậy, thật giống như lúc trước Ngôn Tĩnh rõ ràng không thích Lạc Học Khâm nhưng vẫn có thể vì để cha mẹ cao hứng mà quyết định không hề phản kháng gả cho Lạc Học Khâm.
"Tôi có băn khoăn của tôi, coi như em nói tôi ngu hiếu, cũng không có biện pháp nào." Ngôn Tĩnh quay đầu đi, "Tôi khuyên em đừng ở trên người tôi lãng phí thời gian nữa."
Nên nói rõ ràng cũng đã nói rõ ràng, nàng không muốn Hạ Kiều Mộc thật sự liền si tình như vậy mà luôn chờ đợi nàng, cho dù trong lòng của nàng quả thật cũng có Hạ Kiều Mộc.
Nhìn thấy Ngôn Tĩnh miệng nói xong lời đoạn tuyệt rồi lại không dám nhìn mình, Hạ Kiều Mộc hồi lâu đều không nói tiếng nào, ngồi ở cạnh nàng, ánh mắt lóe ra trong chốc lát, "Vừa rồi, ai gọi điện thoại tới?"
Đề tài lập tức bị rẽ hướng, Ngôn Tĩnh có chút phản ứng không kịp, sửng sốt hồi lâu mới nói, "Sở Nguyệt Xuất, nàng hẹn gặp mặt tôi."
"Nha..." Hạ Kiều Mộc gật gật đầu, sau đó im lặng ngồi ở bên cạnh Ngôn Tĩnh, cũng không nói gì nữa, vẫn còn tự hỏi.
Buổi tối, Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Tĩnh ở ước định địa điểm gặp mặt.
"Ngôn tiểu thư, đã lâu không gặp." Trong lòng nóng lòng muốn biết tin tức Ngôn Du, chính là trên mặt vẫn duy trì bình thản thần sắc, Sở Nguyệt Xuất trên mặt lộ vẻ thản nhiên tươi cười nói.
"Đúng vậy, đã lâu không gặp, Sở lão sư." Ngôn Tĩnh miệng nói xong, cao thấp đánh giá một phen Sở Nguyệt Xuất, lại phát hiện nữ nhân trước mặt này có vẻ như thập phần bình tĩnh, rõ ràng tiều tuỵ rất nhiều, cũng gầy yếu đi rất nhiều.
"A..." Sở Nguyệt Xuất không chút nào né tránh ánh mắt của nàng, như trước ảm đạm cười, "Sau này vẫn cứ gọi tôi là Nguyệt Xuất đi... Hơn nữa, tôi hiện tại cũng không phải giáo viên."
Ngôn Tĩnh hiển nhiên liền cứng lại, thật lâu sau, "Ý của cô là..."
"Tôi từ chức." Sở Nguyệt Xuất vẫn cười như trước, nụ cười kia nhìn không thấy nửa điểm chua sót, "Cho nên... Tôi hiện tại, có tư cách biết tin tức của em ấy đi?"
Nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, Ngôn Tĩnh thở dài.
Sở Nguyệt ẩn hiện có chút gấp, mặt mỉm cười chờ Ngôn Tĩnh trả lời.
"Em ấy ở New York." Thời gian từng phút từng giây qua đi, Ngôn Tĩnh trầm tư một lát, lại thở dài một tiếng, sau rốt cục nói tiếp, "Cụ thể địa chỉ tôi trong chốc lát viết cho cô... Sau này em ấy liền làm phiền cô."
"Tốt." Sớm đã biết Ngôn Tĩnh sẽ làm ra lựa chọn như vậy, Sở Nguyệt Xuất giờ phút này lại lộ ra tươi cười, "Thị thực của tôi đã muốn làm tốt, đặt vé máy bay là có thể đi."
"Ân." Ngôn Tĩnh bưng lên tách trà trước mặt uống hết một hơi, tiếp theo làm như nhớ tới cái gì, đặt chén trà xuống, "Đúng rồi, em ấy tại nơi thường xuyên 40 mấy giờ không ngủ cũng không ăn cái gì."
Giờ phút này vốn trong lòng một mảnh thoải mái, Sở Nguyệt Xuất đang muốn nâng chung trà lên uống liền bị kiềm hãm giữa không trung, híp híp mắt, "Tốt."
"Ân, sau đó sẽ ngủ liền 30 mấy giờ, tỉnh lại tiếp tục không ngủ không nghỉ 40 mấy giờ..." Ngôn Tĩnh thanh âm hờ hững, phảng phất đang trần thuật một chuyện rất bình thường, trong mắt đẹp lại lóe ra tia khác thường.
Sở Nguyệt Xuất không nói gì, động tác thông thuận uống chén trà, "Tôi lập tức gọi điện thoại đến công ty hàng không đặt vé máy bay."
"Ân." Ngôn Tĩnh gật gật đầu, từ trong bao lấy ra giấy bút viết địa chỉ đưa cho Sở Nguyệt Xuất, "Giao cho cô."
"Cám ơn."
Ngày hôm sau, Sở Nguyệt Xuất thu thập xong đồ đạc, đối với Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y, vốn hôm qua đã biết nàng muốn đi Mĩ Quốc, công đạo một phen, liền độc thân lao tới đầu đại dương bên kia mà đi.
Tới chỗ Ngôn Du ở đã tầm mười mấy giờ rồi, Sở Nguyệt Xuất từ phi cơ đi xuống sau liền thẳng đến địa chỉ trên giấy Ngôn Tĩnh viết, lúc tới nơi đã là buổi tối cận 12 giờ, gõ cửa hồi lâu nhưng không có ai ra mở.
Nhướn mi, Sở Nguyệt Xuất ôm ngực nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cầm lấy tờ giấy nghi hoặc hồi lâu, nhưng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Ngôn Du mặc đồ ngủ xoa mắt, căn bản sẽ không liếc nàng một cái mà trực tiếp xoay người đi trở về phòng ngã xuống giường ôm lấy gối nhỏ, rất nhanh liền ngủ.
Sở Nguyệt Xuất dở khóc dở cười, sau khi đi vào phòng liền đem cửa đóng lại, hành lý đặt ở trong phòng khách, chính mình đi đến trong phòng Ngôn Du, nhìn thấy nàng đang nằm ở trên giường mặc áo ngủ mình mua, ôm gối nhỏ mình mua mà ngủ say, ánh mắt một trận dịu dàng.
Cuối cùng đã... nhìn thấy tên ngu ngốc này.
__________________________________
Ed: Tui khổ quá mà, trong đêm Noel còn phải đi edit mấy cái chương ngọt ngào (mà còn có H nữa chớ). Biết sống nàm thao?????
Tác giả :
Bằng Y Úy Ngã