Hữu Ương Lưỡng Song
Chương 60
60, Chương thứ sáu mươi...
Ngôn Du không nghĩ tới chính mình lại có thể tỉnh sớm hơn cả Sở Nguyệt Xuất.
Đã lâu không được ngủ an tâm và thư thái đến vậy.
Mở to mắt chỉ biết ngây ngốc nhìn nữ nhân cùng mình gần trong gang tấc, Ngôn Du nhịn không được hướng Sở Nguyệt Xuất bên kia xê dịch. Rõ ràng tay Sở Nguyệt Xuất đã muốn khoát lên trên lưng nàng, nàng lại chê khoảng cách không đủ gần mà nhẹ nhàng chuyển lên, sau đó Sở Nguyệt Xuất tỉnh, nhưng không có mở mắt ra.
Khoảng cách hai người rốt cục cũng nhường Ngôn Du hài lòng, giữa mũi tràn đầy mùi hương thản nhiên trên người Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du nhún nhún cái mũi, chớp chớp đôi mắt, đôi mắt lóe sáng trong chốc lát, lén lút mà cũng thật cẩn thận đem môi thiếp qua, khắc ở trên trán Sở Nguyệt Xuất.
Theo Ngôn Du bắt đầu chuyển thân mình cũng đã muốn tỉnh lại, Sở Nguyệt Xuất hí mắt ra, chính là cảm giác động tác của Ngôn Du quả thật rất buồn cười, trong lòng một mảnh ấm áp. Thẳng đến khi nụ hôn của Ngôn Du khắc lên trán nàng, Sở Nguyệt Xuất mới mở mắt ra, hai tròng mắt trong trẻo, cười khanh khách nhìn Ngôn Du thấy mình trợn mắt mà mặt thì lập tức đỏ bừng.
“Cô... Cô đã tỉnh a..." Ngượng ngùng giật giật, muốn đứng dậy rồi lại không bỏ được rời đi khối thân thể ấm áp mềm mại bên cạnh này, Ngôn Du chính là ở nguyên tại chỗ xoay vặn thân mình, liền không hề động đậy nữa.
“Ân." Trong mắt vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên, Sở Nguyệt Xuất nhìn thấy Ngôn Du một bộ giống như ngượng ngùng lại không muốn theo bên cạnh mình chuyển đi, ý cười càng đậm, dứt khoát đưa tay đem nàng hoàn toàn kéo vào trong ngực mà ôm.
Tim đập nhanh hơn, Ngôn Du mặc cho nàng ôm lấy, mặt càng thêm đỏ, hơn nữa có xu thế càng ngày càng nóng, vì thế rõ ràng đem đầu chôn đến trong lòng Sở Nguyệt Xuất.
“Tôi nghĩ qua." Bởi vì động tác của nàng mà mặt đỏ lên, Sở Nguyệt Xuất tay nhẹ vỗ về lưng Ngôn Du, “Tôi sẽ không cố ý trốn cô nữa, sẽ hảo hảo suy nghĩ kỹ càng."
Mạnh ngẩng đầu, chóp mũi theo hai luồng đầy đặn của Sở Nguyệt Xuất xẹt qua, nhường Sở Nguyệt Xuất nhịn không được lui về sau. Ngôn Du vẻ mặt ngây ngốc nhìn Sở Nguyệt Xuất, “Thật vậy chăng?"
(Ed: Ngẩng đầu kiểu đó, hai luồng đầy đặn không khỏi... Tưng tưng a~~ Hí hí, ed thiệt biến thái mà ^3^)
“Thật sự." Vừa nhìn thấy nàng ngây ngốc liền nhịn không được vừa đau lòng lại vừa muốn sủng nịch nàng, Sở Nguyệt Xuất đưa tay xoa bóp gương mặt của nàng, “Tôi cũng chưa từng lừa gạt cô đi?"
“Ân!" Dùng sức gật đầu, Ngôn Du xác định xong tức thì miệng cười toe toét, bắt đầu ngây ngô cười.
“Nhưng mà..." Thấy nàng lại bắt đầu cười ngây ngô, đầu ngón tay Sở Nguyệt Xuất có chút không bỏ được rời đi gương mặt nàng, ở trên mặt nhẹ vỗ về.
“Nhưng mà cái gì?" Khuôn mặt hoàn toàn đã quen bị xoa như vậy rồi, nụ cười ngây ngô của Ngôn Du cũng dần lui, nghe Sở Nguyệt Xuất thốt ra hai chữ kia, cong lên miệng.
“Chờ tôi nghĩ thông suốt..." Sở Nguyệt Xuất nhìn nàng, vẻ mặt thành thật, “Nếu, tôi vẫn còn nhận thức chúng ta không nên cùng một chỗ, vậy thì... Tôi sẽ từ chức."
Lập tức xoay người ngồi dậy, Ngôn Du cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn củ kết, “Vì cái gì a?"
“Bởi vì, nếu như còn cùng cô sớm chiều ở chung, tôi sẽ nhịn không được muốn đối tốt với cô, nhịn không được muốn tới gần cô." Cũng theo ngồi dậy, Sở Nguyệt Xuất đem đầu tóc hướng ra sau mình gẩy gẩy, “Như vậy, đối với ai cũng không tốt."
“Kia... Vậy cứ cùng một chỗ a..." Ngôn Du có chút bối rối dắt sàng đan, “Vì sao lại không chịu a... Tôi... Tôi..."
Vừa nghĩ tới Sở Nguyệt Xuất từ chức rồi ngay cả ánh mắt lạnh như băng của nàng cũng đều nhìn không tới, Ngôn Du lại càng kích động, cuối cùng ôm cổ Sở Nguyệt Xuất, “Tôi không cần..."
Đáy lòng một mảnh nhu hòa, Sở Nguyệt Xuất để nàng ôm, thanh âm cũng vô vàn ôn nhu, “Đồ ngốc, tôi chỉ nói là nếu."
Bởi vì nàng còn có chút việc nghĩ không rõ ràng, bất quá, dựa theo tình huống hiện tại xem ra, lựa chọn sẽ cùng một chỗ với tên ngu ngốc này của mình khả năng vẫn tương đối cao.
“Không cần nếu." Ngôn Du quệt mồm, thanh âm bá đạo, “Tôi không cần!" (Ed: Bá thiệt! (+O+) )
“Ha ha... Tuỳ hứng..." Cùng nàng rớt ra khoảng cách, Sở Nguyệt Xuất sủng nịch xoa bóp gương mặt nàng, “Như vậy tôi nghĩ thông suốt muốn cùng một chỗ với cô thì sao đây? Không cần nếu?"
“Tôi... Tôi..." Khoa học tự nhiên thiên tài Ngôn Du làm sao có thể là đối thủ của lão sư Ngữ văn môn khoa học xã hội, nhất thời nghẹn lời, một lúc lâu đành gục đầu xuống, “Dù sao tôi đã muốn cùng một chỗ với cô rồi..."
Chưa bao giờ gặp người yêu cầu kết giao còn dùng phương thức làm nũng nữa, Sở Nguyệt Xuất sờ sờ đầu nàng, “Được rồi, ngồi thẳng, có chuyện trọng yếu muốn nói."
“Nha." Ngoan ngoãn ngồi thẳng, Ngôn Du sợ mình không nghe lời sẽ làm cho Sở Nguyệt Xuất lựa chọn không thèm cùng một chỗ với mình nữa, cho nên mới bày ra vẻ mặt nhu thuận lấy lòng, nhường Sở Nguyệt Xuất bật cười.
“Chuyện trọng yếu." Ngôn Du ngồi thẳng tăm tắp, ngữ khí cũng rất đứng đắn.
“A, hảo..." Nhẹ nhàng gật đầu, Sở Nguyệt Xuất cười xong cũng dần thu hồi lại, nhìn thẳng Ngôn Du, “Cô thật sự muốn cùng một chỗ với tôi?"
“Thật sự!" Ngôn Du dùng sức gật đầu, thủ cũng theo đó nắm thành quyền, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.
“Ở cùng một chỗ..." Đôi mắt Sở Nguyệt Xuất hơi hơi nheo lại, “Không thể tiếp tục cùng một chỗ với những người khác..."
“A?" Còn đang chờ Sở Nguyệt Xuất nói chuyện đứng đắn, Ngôn Du lập tức ngây dại, ngây ngốc nhìn nàng, nửa ngày chưa hồi thần.
Chuyện trọng yếu... Chính là chỗ này sao?
Nhưng mà, cái này không phải chuyện tối đương nhiên sao? Vì cái gì còn muốn nói đặc biệt đây? Không phải người ta hay nói nếu cùng một chỗ với nhau rồi thì không nên đi trêu chọc những người khác sao?
Nghĩ đến điểm này, Ngôn Du chợt nhớ tới tỷ tỷ của mình, không hiểu sao có một trận chột dạ.
Vì thế xem ở trong mắt Sở Nguyệt Xuất liền có vẻ đã thực sự làm chuyện khiến người ta không thoải mái.
Ngữ khí như vậy, vẻ mặt như vậy, là giống như lời người khác hay nói ‘một chân đạp hai thuyền’ sao?
Hừ lạnh một tiếng, trong mắt Sở Nguyệt Xuất thật sự không có ý cười, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng tắm cầm lấy bộ dụng cụ rửa mặt duy nhất.
A...
Biểu hiện rõ ràng như vậy, coi như Ngôn Du vẫn luôn chậm chạp cũng lập tức hiểu Sở Nguyệt Xuất là đang sinh khí, vội vã ‘mang thủ mang cước’ bấn loạn theo sát nàng xuống giường, theo cả vào phòng tắm, “Sở lão sư..."
Không biết vì sao cảm thấy ba chữ kia có chút chói tai, có lẽ bởi vì đã xảy ra quan hệ thân mật mà trong lòng cũng có chút nhận chuyện cùng một chỗ với Ngôn Du, cho nên cảm thấy kêu như vậy không thân mật chút nào.
Chuyên chú đánh răng, Sở Nguyệt Xuất cũng không thèm nhìn tới nàng một cái, mặt không chút thay đổi.
“Tôi... Tôi..." Sợ Sở Nguyệt Xuất trong cơn tức giận liền chọn chuyện thứ nhất là chạy đi từ chức, ba bước nhưng Ngôn Du cũng chỉ cần hai bước liền qua tới rất nhanh ôm lấy Sở Nguyệt Xuất, tay vòng trên eo của nàng, “Tôi không có cùng người khác cùng một chỗ..."
“Không cần miễn cưỡng." Buông bàn chải đánh răng cùng ly xuống, cầm khăn lau mặt, giọng nói Sở Nguyệt Xuất vẫn thật thản nhiên, tựa hồ không hề tức giận gì cả, sau đó trực tiếp mở ra cái ôm của Ngôn Du ra khỏi phòng tắm. Ngôn Du vội vàng đuổi theo, thần tình luống cuống, “Không phải miễn cưỡng a..."
“Thật vậy sao?" Sở Nguyệt Xuất liếc xéo nàng một cái, “Vậy cô a cái gì?"
“Tôi... Tôi..." Ngôn Du đầu đầy mồ hôi ‘vò đầu bứt tai’, bởi vì quá mau mà lại nói lắp, “Tôi tôi..."
Đương nhiên là đối với tính tình của nàng thập phần hiểu biết, Sở Nguyệt Xuất ôm ngực, tuy rằng vẫn làm một bộ dạng lạnh băng tức giận nhưng cũng không có ý muốn rời đi.
May mắn hôm nay nàng cùng Ngôn Du có tiết đều tại xế chiều, bằng không hiện tại đã biết cái gì gọi là “Trốn học" a.
“Tôi... Tôi chỉ là cảm thấy..." Dứt bỏ tỷ tỷ không muốn, Ngôn Du ủy khuất đi qua lôi kéo ống tay áo Sở Nguyệt Xuất, “Chuyện này không trọng yếu a... Vốn liền là chuyện đương nhiên rồi... Làm chi lại muốn tách riêng ra cường điệu lên a..."
Cái đồ đần này...
Sở Nguyệt Xuất vừa tức giận lại vừa buồn cười, đưa tay gõ xuống đầu nàng, “Cho cô tùy tiện, xứng đáng!"
“Ngô... Vậy cô không tức giận sao?" Sở Nguyệt Xuất cũng không dùng bao nhiêu sức nên một chút cảm giác đau Ngôn Du cũng đều không có, ngây ngốc xem nàng, “Tôi biết sai lầm rồi..."
Tại sao có thể có người ngốc tới như vậy a?
Bởi vì thái độ Ngôn Du ngược lại mình bị một trận uất ức, Sở Nguyệt Xuất đều không biết mình nên đối với người này làm như thế nào cho phải, nhịn không được đi tới trước từng bước, cúi đầu muốn hôn Ngôn Du, chưa từng nghĩ Ngôn Du lại dám lui ra, không khỏi nhíu mày, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm xem nàng.
“Tôi... Chưa đánh răng..." Ngôn Du mặt nháy cái đỏ bừng, lắp bắp nói hoàn những lời này liền vội vàng chạy vào phòng tắm, Sở Nguyệt Xuất nhìn thân ảnh nàng chật vật, cười khẽ một tiếng.
Đợi cho rửa mặt xong rồi, Ngôn Du từ phòng tắm đi ra lập tức chạy đến bên người Sở Nguyệt Xuất lôi kéo tay nàng mà nhìn nàng chăm chú, đôi mắt sáng tựa như bầu trời đêm đầy sao, mà cũng giống như ánh sáng ngọc trong suốt mê người.
“Làm gì vậy?" Hiểu được ý tứ của nàng, Sở Nguyệt Xuất vẫn làm bộ khó hiểu, “Tôi biết ánh mắt của cô nhỏ rồi, không cần cố như vậy."
“Ngô..." Mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Du đô đô nhìn lên Sở Nguyệt Xuất.
“Biết mặt cô giống bánh bao rồi..." Sở Nguyệt Xuất nén cười mà làm vẻ mặt đứng đắn, tiếp tục chọc nàng.
“Tôi đánh răng xong rồi nha..." Căn bản không biết Sở Nguyệt Xuất là đang chọc mình, Ngôn Du thực ngượng ngùng nói ra, “Có thể..."
“Có thể cái gì?" Tiếp tục ra vẻ khó hiểu.
Lúc này Ngôn Du không vui, trực tiếp tiến tới từng bước hôn qua. Trong mắt ý cười chợt lóe, Sở Nguyệt Xuất nhắm mắt lại, thủ ôm lấy thân mình Ngôn Du.
Đợi cho nụ hôn này vừa kết thúc, Sở Nguyệt Xuất ra ngoài thanh toán tiền phòng, hống đem Ngôn Du đưa về nhà, lúc này mới đi mua đồ ăn, sau đó thì quay về nhà mình.
Trong nhà không có một bóng người, Sở Giản Hề đi làm mà Sở Lục Y tự nhiên còn đang ở trường học.
“Tiểu Du, tối hôm qua em lại ngụ ở nhà Sở lão sư a?" Sở Nguyệt Xuất cũng không có đem Ngôn Du đưa đến cửa mà là đưa đến dưới lầu rồi rời đi. Dù sao Ngôn Tĩnh vẫn luôn hoài nghi quan hệ giữa nàng cùng Ngôn Du, bây giờ còn không cần quá mức rõ ràng mới tốt. Mà Ngôn Tĩnh đang nhìn đồng hồ định gọi điện cho Ngôn Du hỏi nàng đang ở Sở gia hay là ở trường, chợt thấy muội muội trở về liền không khỏi kinh ngạc, đồng thời cũng mang theo tia hoài nghi mở miệng hỏi.
“Không có a." Chính là bởi vì Sở Nguyệt Xuất sáng sớm ôn nhu mà vui vẻ, Ngôn Du không chút nào phòng bị nói.
Tối hôm qua là ở khách sạn a... A, khách sạn?
Phản ứng chậm một chút, giờ đây Ngôn Du mới mãnh liệt ý thức được cái gì gọi là “hố" nặng, vội vàng sửa miệng, “A, đúng rồi..."
Này xem ra, vốn chỉ là có chút nghi hoặc thì lúc này trong mắt Ngôn Tĩnh đã hiện lên lệ quang, thanh âm lập tức hàng độ ấm, “Tối hôm qua rốt cuộc đi đâu?"
==========================
Editor: Mình thật sự đang xem xét thời cơ sau khi hai người Xuất-Du xác nhận quan hệ thì nên xưng hô thế nào? Chị-em hay vẫn giữ cô-tôi (nghe xa cách gì đâu)? Mọi người cho chút cảm nghĩ nhe~
Ngôn Du không nghĩ tới chính mình lại có thể tỉnh sớm hơn cả Sở Nguyệt Xuất.
Đã lâu không được ngủ an tâm và thư thái đến vậy.
Mở to mắt chỉ biết ngây ngốc nhìn nữ nhân cùng mình gần trong gang tấc, Ngôn Du nhịn không được hướng Sở Nguyệt Xuất bên kia xê dịch. Rõ ràng tay Sở Nguyệt Xuất đã muốn khoát lên trên lưng nàng, nàng lại chê khoảng cách không đủ gần mà nhẹ nhàng chuyển lên, sau đó Sở Nguyệt Xuất tỉnh, nhưng không có mở mắt ra.
Khoảng cách hai người rốt cục cũng nhường Ngôn Du hài lòng, giữa mũi tràn đầy mùi hương thản nhiên trên người Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du nhún nhún cái mũi, chớp chớp đôi mắt, đôi mắt lóe sáng trong chốc lát, lén lút mà cũng thật cẩn thận đem môi thiếp qua, khắc ở trên trán Sở Nguyệt Xuất.
Theo Ngôn Du bắt đầu chuyển thân mình cũng đã muốn tỉnh lại, Sở Nguyệt Xuất hí mắt ra, chính là cảm giác động tác của Ngôn Du quả thật rất buồn cười, trong lòng một mảnh ấm áp. Thẳng đến khi nụ hôn của Ngôn Du khắc lên trán nàng, Sở Nguyệt Xuất mới mở mắt ra, hai tròng mắt trong trẻo, cười khanh khách nhìn Ngôn Du thấy mình trợn mắt mà mặt thì lập tức đỏ bừng.
“Cô... Cô đã tỉnh a..." Ngượng ngùng giật giật, muốn đứng dậy rồi lại không bỏ được rời đi khối thân thể ấm áp mềm mại bên cạnh này, Ngôn Du chính là ở nguyên tại chỗ xoay vặn thân mình, liền không hề động đậy nữa.
“Ân." Trong mắt vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên, Sở Nguyệt Xuất nhìn thấy Ngôn Du một bộ giống như ngượng ngùng lại không muốn theo bên cạnh mình chuyển đi, ý cười càng đậm, dứt khoát đưa tay đem nàng hoàn toàn kéo vào trong ngực mà ôm.
Tim đập nhanh hơn, Ngôn Du mặc cho nàng ôm lấy, mặt càng thêm đỏ, hơn nữa có xu thế càng ngày càng nóng, vì thế rõ ràng đem đầu chôn đến trong lòng Sở Nguyệt Xuất.
“Tôi nghĩ qua." Bởi vì động tác của nàng mà mặt đỏ lên, Sở Nguyệt Xuất tay nhẹ vỗ về lưng Ngôn Du, “Tôi sẽ không cố ý trốn cô nữa, sẽ hảo hảo suy nghĩ kỹ càng."
Mạnh ngẩng đầu, chóp mũi theo hai luồng đầy đặn của Sở Nguyệt Xuất xẹt qua, nhường Sở Nguyệt Xuất nhịn không được lui về sau. Ngôn Du vẻ mặt ngây ngốc nhìn Sở Nguyệt Xuất, “Thật vậy chăng?"
(Ed: Ngẩng đầu kiểu đó, hai luồng đầy đặn không khỏi... Tưng tưng a~~ Hí hí, ed thiệt biến thái mà ^3^)
“Thật sự." Vừa nhìn thấy nàng ngây ngốc liền nhịn không được vừa đau lòng lại vừa muốn sủng nịch nàng, Sở Nguyệt Xuất đưa tay xoa bóp gương mặt của nàng, “Tôi cũng chưa từng lừa gạt cô đi?"
“Ân!" Dùng sức gật đầu, Ngôn Du xác định xong tức thì miệng cười toe toét, bắt đầu ngây ngô cười.
“Nhưng mà..." Thấy nàng lại bắt đầu cười ngây ngô, đầu ngón tay Sở Nguyệt Xuất có chút không bỏ được rời đi gương mặt nàng, ở trên mặt nhẹ vỗ về.
“Nhưng mà cái gì?" Khuôn mặt hoàn toàn đã quen bị xoa như vậy rồi, nụ cười ngây ngô của Ngôn Du cũng dần lui, nghe Sở Nguyệt Xuất thốt ra hai chữ kia, cong lên miệng.
“Chờ tôi nghĩ thông suốt..." Sở Nguyệt Xuất nhìn nàng, vẻ mặt thành thật, “Nếu, tôi vẫn còn nhận thức chúng ta không nên cùng một chỗ, vậy thì... Tôi sẽ từ chức."
Lập tức xoay người ngồi dậy, Ngôn Du cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn củ kết, “Vì cái gì a?"
“Bởi vì, nếu như còn cùng cô sớm chiều ở chung, tôi sẽ nhịn không được muốn đối tốt với cô, nhịn không được muốn tới gần cô." Cũng theo ngồi dậy, Sở Nguyệt Xuất đem đầu tóc hướng ra sau mình gẩy gẩy, “Như vậy, đối với ai cũng không tốt."
“Kia... Vậy cứ cùng một chỗ a..." Ngôn Du có chút bối rối dắt sàng đan, “Vì sao lại không chịu a... Tôi... Tôi..."
Vừa nghĩ tới Sở Nguyệt Xuất từ chức rồi ngay cả ánh mắt lạnh như băng của nàng cũng đều nhìn không tới, Ngôn Du lại càng kích động, cuối cùng ôm cổ Sở Nguyệt Xuất, “Tôi không cần..."
Đáy lòng một mảnh nhu hòa, Sở Nguyệt Xuất để nàng ôm, thanh âm cũng vô vàn ôn nhu, “Đồ ngốc, tôi chỉ nói là nếu."
Bởi vì nàng còn có chút việc nghĩ không rõ ràng, bất quá, dựa theo tình huống hiện tại xem ra, lựa chọn sẽ cùng một chỗ với tên ngu ngốc này của mình khả năng vẫn tương đối cao.
“Không cần nếu." Ngôn Du quệt mồm, thanh âm bá đạo, “Tôi không cần!" (Ed: Bá thiệt! (+O+) )
“Ha ha... Tuỳ hứng..." Cùng nàng rớt ra khoảng cách, Sở Nguyệt Xuất sủng nịch xoa bóp gương mặt nàng, “Như vậy tôi nghĩ thông suốt muốn cùng một chỗ với cô thì sao đây? Không cần nếu?"
“Tôi... Tôi..." Khoa học tự nhiên thiên tài Ngôn Du làm sao có thể là đối thủ của lão sư Ngữ văn môn khoa học xã hội, nhất thời nghẹn lời, một lúc lâu đành gục đầu xuống, “Dù sao tôi đã muốn cùng một chỗ với cô rồi..."
Chưa bao giờ gặp người yêu cầu kết giao còn dùng phương thức làm nũng nữa, Sở Nguyệt Xuất sờ sờ đầu nàng, “Được rồi, ngồi thẳng, có chuyện trọng yếu muốn nói."
“Nha." Ngoan ngoãn ngồi thẳng, Ngôn Du sợ mình không nghe lời sẽ làm cho Sở Nguyệt Xuất lựa chọn không thèm cùng một chỗ với mình nữa, cho nên mới bày ra vẻ mặt nhu thuận lấy lòng, nhường Sở Nguyệt Xuất bật cười.
“Chuyện trọng yếu." Ngôn Du ngồi thẳng tăm tắp, ngữ khí cũng rất đứng đắn.
“A, hảo..." Nhẹ nhàng gật đầu, Sở Nguyệt Xuất cười xong cũng dần thu hồi lại, nhìn thẳng Ngôn Du, “Cô thật sự muốn cùng một chỗ với tôi?"
“Thật sự!" Ngôn Du dùng sức gật đầu, thủ cũng theo đó nắm thành quyền, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.
“Ở cùng một chỗ..." Đôi mắt Sở Nguyệt Xuất hơi hơi nheo lại, “Không thể tiếp tục cùng một chỗ với những người khác..."
“A?" Còn đang chờ Sở Nguyệt Xuất nói chuyện đứng đắn, Ngôn Du lập tức ngây dại, ngây ngốc nhìn nàng, nửa ngày chưa hồi thần.
Chuyện trọng yếu... Chính là chỗ này sao?
Nhưng mà, cái này không phải chuyện tối đương nhiên sao? Vì cái gì còn muốn nói đặc biệt đây? Không phải người ta hay nói nếu cùng một chỗ với nhau rồi thì không nên đi trêu chọc những người khác sao?
Nghĩ đến điểm này, Ngôn Du chợt nhớ tới tỷ tỷ của mình, không hiểu sao có một trận chột dạ.
Vì thế xem ở trong mắt Sở Nguyệt Xuất liền có vẻ đã thực sự làm chuyện khiến người ta không thoải mái.
Ngữ khí như vậy, vẻ mặt như vậy, là giống như lời người khác hay nói ‘một chân đạp hai thuyền’ sao?
Hừ lạnh một tiếng, trong mắt Sở Nguyệt Xuất thật sự không có ý cười, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng tắm cầm lấy bộ dụng cụ rửa mặt duy nhất.
A...
Biểu hiện rõ ràng như vậy, coi như Ngôn Du vẫn luôn chậm chạp cũng lập tức hiểu Sở Nguyệt Xuất là đang sinh khí, vội vã ‘mang thủ mang cước’ bấn loạn theo sát nàng xuống giường, theo cả vào phòng tắm, “Sở lão sư..."
Không biết vì sao cảm thấy ba chữ kia có chút chói tai, có lẽ bởi vì đã xảy ra quan hệ thân mật mà trong lòng cũng có chút nhận chuyện cùng một chỗ với Ngôn Du, cho nên cảm thấy kêu như vậy không thân mật chút nào.
Chuyên chú đánh răng, Sở Nguyệt Xuất cũng không thèm nhìn tới nàng một cái, mặt không chút thay đổi.
“Tôi... Tôi..." Sợ Sở Nguyệt Xuất trong cơn tức giận liền chọn chuyện thứ nhất là chạy đi từ chức, ba bước nhưng Ngôn Du cũng chỉ cần hai bước liền qua tới rất nhanh ôm lấy Sở Nguyệt Xuất, tay vòng trên eo của nàng, “Tôi không có cùng người khác cùng một chỗ..."
“Không cần miễn cưỡng." Buông bàn chải đánh răng cùng ly xuống, cầm khăn lau mặt, giọng nói Sở Nguyệt Xuất vẫn thật thản nhiên, tựa hồ không hề tức giận gì cả, sau đó trực tiếp mở ra cái ôm của Ngôn Du ra khỏi phòng tắm. Ngôn Du vội vàng đuổi theo, thần tình luống cuống, “Không phải miễn cưỡng a..."
“Thật vậy sao?" Sở Nguyệt Xuất liếc xéo nàng một cái, “Vậy cô a cái gì?"
“Tôi... Tôi..." Ngôn Du đầu đầy mồ hôi ‘vò đầu bứt tai’, bởi vì quá mau mà lại nói lắp, “Tôi tôi..."
Đương nhiên là đối với tính tình của nàng thập phần hiểu biết, Sở Nguyệt Xuất ôm ngực, tuy rằng vẫn làm một bộ dạng lạnh băng tức giận nhưng cũng không có ý muốn rời đi.
May mắn hôm nay nàng cùng Ngôn Du có tiết đều tại xế chiều, bằng không hiện tại đã biết cái gì gọi là “Trốn học" a.
“Tôi... Tôi chỉ là cảm thấy..." Dứt bỏ tỷ tỷ không muốn, Ngôn Du ủy khuất đi qua lôi kéo ống tay áo Sở Nguyệt Xuất, “Chuyện này không trọng yếu a... Vốn liền là chuyện đương nhiên rồi... Làm chi lại muốn tách riêng ra cường điệu lên a..."
Cái đồ đần này...
Sở Nguyệt Xuất vừa tức giận lại vừa buồn cười, đưa tay gõ xuống đầu nàng, “Cho cô tùy tiện, xứng đáng!"
“Ngô... Vậy cô không tức giận sao?" Sở Nguyệt Xuất cũng không dùng bao nhiêu sức nên một chút cảm giác đau Ngôn Du cũng đều không có, ngây ngốc xem nàng, “Tôi biết sai lầm rồi..."
Tại sao có thể có người ngốc tới như vậy a?
Bởi vì thái độ Ngôn Du ngược lại mình bị một trận uất ức, Sở Nguyệt Xuất đều không biết mình nên đối với người này làm như thế nào cho phải, nhịn không được đi tới trước từng bước, cúi đầu muốn hôn Ngôn Du, chưa từng nghĩ Ngôn Du lại dám lui ra, không khỏi nhíu mày, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm xem nàng.
“Tôi... Chưa đánh răng..." Ngôn Du mặt nháy cái đỏ bừng, lắp bắp nói hoàn những lời này liền vội vàng chạy vào phòng tắm, Sở Nguyệt Xuất nhìn thân ảnh nàng chật vật, cười khẽ một tiếng.
Đợi cho rửa mặt xong rồi, Ngôn Du từ phòng tắm đi ra lập tức chạy đến bên người Sở Nguyệt Xuất lôi kéo tay nàng mà nhìn nàng chăm chú, đôi mắt sáng tựa như bầu trời đêm đầy sao, mà cũng giống như ánh sáng ngọc trong suốt mê người.
“Làm gì vậy?" Hiểu được ý tứ của nàng, Sở Nguyệt Xuất vẫn làm bộ khó hiểu, “Tôi biết ánh mắt của cô nhỏ rồi, không cần cố như vậy."
“Ngô..." Mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Du đô đô nhìn lên Sở Nguyệt Xuất.
“Biết mặt cô giống bánh bao rồi..." Sở Nguyệt Xuất nén cười mà làm vẻ mặt đứng đắn, tiếp tục chọc nàng.
“Tôi đánh răng xong rồi nha..." Căn bản không biết Sở Nguyệt Xuất là đang chọc mình, Ngôn Du thực ngượng ngùng nói ra, “Có thể..."
“Có thể cái gì?" Tiếp tục ra vẻ khó hiểu.
Lúc này Ngôn Du không vui, trực tiếp tiến tới từng bước hôn qua. Trong mắt ý cười chợt lóe, Sở Nguyệt Xuất nhắm mắt lại, thủ ôm lấy thân mình Ngôn Du.
Đợi cho nụ hôn này vừa kết thúc, Sở Nguyệt Xuất ra ngoài thanh toán tiền phòng, hống đem Ngôn Du đưa về nhà, lúc này mới đi mua đồ ăn, sau đó thì quay về nhà mình.
Trong nhà không có một bóng người, Sở Giản Hề đi làm mà Sở Lục Y tự nhiên còn đang ở trường học.
“Tiểu Du, tối hôm qua em lại ngụ ở nhà Sở lão sư a?" Sở Nguyệt Xuất cũng không có đem Ngôn Du đưa đến cửa mà là đưa đến dưới lầu rồi rời đi. Dù sao Ngôn Tĩnh vẫn luôn hoài nghi quan hệ giữa nàng cùng Ngôn Du, bây giờ còn không cần quá mức rõ ràng mới tốt. Mà Ngôn Tĩnh đang nhìn đồng hồ định gọi điện cho Ngôn Du hỏi nàng đang ở Sở gia hay là ở trường, chợt thấy muội muội trở về liền không khỏi kinh ngạc, đồng thời cũng mang theo tia hoài nghi mở miệng hỏi.
“Không có a." Chính là bởi vì Sở Nguyệt Xuất sáng sớm ôn nhu mà vui vẻ, Ngôn Du không chút nào phòng bị nói.
Tối hôm qua là ở khách sạn a... A, khách sạn?
Phản ứng chậm một chút, giờ đây Ngôn Du mới mãnh liệt ý thức được cái gì gọi là “hố" nặng, vội vàng sửa miệng, “A, đúng rồi..."
Này xem ra, vốn chỉ là có chút nghi hoặc thì lúc này trong mắt Ngôn Tĩnh đã hiện lên lệ quang, thanh âm lập tức hàng độ ấm, “Tối hôm qua rốt cuộc đi đâu?"
==========================
Editor: Mình thật sự đang xem xét thời cơ sau khi hai người Xuất-Du xác nhận quan hệ thì nên xưng hô thế nào? Chị-em hay vẫn giữ cô-tôi (nghe xa cách gì đâu)? Mọi người cho chút cảm nghĩ nhe~
Tác giả :
Bằng Y Úy Ngã