Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Chương 25: Kỳ tài kinh thế
Edit: Ring.
Ngươi nói xem một kỳ tài kinh thế như Bùi Vũ Khâm, chuyện cá nhân của hắn có thể để cho người ngoài đến làm chủ sao?
Sau khi trở thành đại gia chủ chân chính của Bùi gia, chuyện tái giá, nạp thiếp kia, hắn không nhắc, ai có can đảm bắt buộc hắn?
Cho nên vô tình chuyện của Lí Tương Vân cũng bị chìm xuống dưới.
Hiện tại, Bùi Vũ Khâm cũng chỉ mới ba mươi sáu, đang là lúc trẻ trung khỏe mạnh, nho nhã giỏi giang. Nếu không có chuyện ốm đau ngoài ý muốn, vị trí gia chủ Bùi gia này hắn làm thêm năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.
Chẳng lẽ Lí Tương Vân nàng cũng phải đợi đến năm mươi năm sau mới có thể cho bản thân mình một cái danh phận sao?
Chỉ nghĩ vậy thôi, nàng cũng không muốn đợi đến ngày đó.
Cho nên lời của Tần Hồng Diệp cũng không sai, có lẽ giúp đỡ Giang nha đầu ngồi lên vị trí thiếu phu nhân cũng là chuyện có lợi không ít đối với chính nàng.
Nghĩ vậy, một lòng vốn vẫn không chắc chắn của Lí Tương Vân lúc này cũng không còn do dự nữa, liền gật đầu “Ừm, Hồng Diệp tỉ nói cũng có đạo lí, vậy việc này, chúng ta cứ làm như thế."
Tần Hồng Diệp thấy thái độ buông lỏng của Lí Tương Vân thì cũng không ngoài ý muốn. Dù sao nói tới nói lui, chuyện này đều có lợi với hai người bọn họ, hơn nữa một khi thành công, Lí Tương Vân được lợi còn muốn nhiều hơn cả nàng.
Dù sao Tần Hồng Diệp nàng tốt xấu gì cũng sinh cho Bùi gia một đứa con. Tuy nói hiện tại là Bùi Vũ Khâm làm chủ, nhưng Bùi Vũ Khâm mười năm trước đã sớm nói qua, vị trí gia chủ đời tiếp theo của Bùi gia không nhất thiết sẽ truyền cho Bùi Dạ Tập. Hắn sẽ xem xem thế hệ của Bùi Dạ Tập ai có tư chất tốt, người đó sẽ lên làm gia chủ đời tiếp theo.
Cho dù lời này rất có thể chỉ là câu nói qua loa, nhưng Bùi Vũ Khâm đã nói vậy tức là vẫn có cơ hội không phải sao?
Cho nên mấy năm nay Tần Hồng Diệp tốn không ít tâm huyết với đứa con Bùi Phong của mình.
Thế nhưng không biết Bùi Phong là chí không theo thương thật hay là bùn loãng không thể trát tường*, đã hai mươi bốn tuổi nhưng cả ngày chỉ thích múa đao múa kiếm, đi bái cái gì cao thủ giang hồ, học cái gì võ công, chính là không muốn học một chút chuyện kinh thương.
(R: bùn loãng không thể trát tường: giống như ‘gỗ mục không thể đẽo’, tạm hiểu là ngu hết thuốc chữa).
Chuyện này khiến hai nữ nhân ở Ba Tiêu viên kia ngầm chê cười không biết bao nhiêu lần, trong lòng Tần Hồng Diệp cũng vô cùng bứt rứt.
Nếu con đã không chịu phấn đấu, nàng người làm mẹ này phải giúp nó một tay.
Cho nên bây giờ nàng chuẩn bị đi nói với Bùi Vũ Khâm chuyện để Bùi Dạ Tập mau thú Giang Mộ Yên vào cửa, thứ nhất là mượn sức Giang Mộ Yên, để nàng tiếp tục xem sổ sách dùm bọn họ, thứ hai cũng là để bảo đảm hơn cho tương lai của con trai.
Hai nữ nhân trong lòng có tâm tư khác nhau nhưng cùng phương pháp thực hiện thỏa thuận với nhau một hiệp nghị mới.
Mà Giang Mộ Yên còn ngồi trong Yên Ba đình xem sổ sách lại không biết cái nhíu mày cùng tạm dừng vừa rồi đã đẩy nàng lên con đường không thể quay đầu lại.
Ở xa, có một người đang đi về phía đầu cầu dẫn ra Yên Ba đình. Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân bề ngoài vẫn đang nhàn nhã cho cá ăn, nhưng thật ra trong lòng hai người đều kinh ngạc và trở nên thận trọng.
Bởi vì người áo xanh bộ dáng như gã sai vặt đang đi tới từ xa kia không phải ai khác, đúng là nô tài bên cạnh gia chủ đương nhiệm Bùi gia Bùi Vũ Khâm, Thanh Thư.
Ngươi nói xem một kỳ tài kinh thế như Bùi Vũ Khâm, chuyện cá nhân của hắn có thể để cho người ngoài đến làm chủ sao?
Sau khi trở thành đại gia chủ chân chính của Bùi gia, chuyện tái giá, nạp thiếp kia, hắn không nhắc, ai có can đảm bắt buộc hắn?
Cho nên vô tình chuyện của Lí Tương Vân cũng bị chìm xuống dưới.
Hiện tại, Bùi Vũ Khâm cũng chỉ mới ba mươi sáu, đang là lúc trẻ trung khỏe mạnh, nho nhã giỏi giang. Nếu không có chuyện ốm đau ngoài ý muốn, vị trí gia chủ Bùi gia này hắn làm thêm năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.
Chẳng lẽ Lí Tương Vân nàng cũng phải đợi đến năm mươi năm sau mới có thể cho bản thân mình một cái danh phận sao?
Chỉ nghĩ vậy thôi, nàng cũng không muốn đợi đến ngày đó.
Cho nên lời của Tần Hồng Diệp cũng không sai, có lẽ giúp đỡ Giang nha đầu ngồi lên vị trí thiếu phu nhân cũng là chuyện có lợi không ít đối với chính nàng.
Nghĩ vậy, một lòng vốn vẫn không chắc chắn của Lí Tương Vân lúc này cũng không còn do dự nữa, liền gật đầu “Ừm, Hồng Diệp tỉ nói cũng có đạo lí, vậy việc này, chúng ta cứ làm như thế."
Tần Hồng Diệp thấy thái độ buông lỏng của Lí Tương Vân thì cũng không ngoài ý muốn. Dù sao nói tới nói lui, chuyện này đều có lợi với hai người bọn họ, hơn nữa một khi thành công, Lí Tương Vân được lợi còn muốn nhiều hơn cả nàng.
Dù sao Tần Hồng Diệp nàng tốt xấu gì cũng sinh cho Bùi gia một đứa con. Tuy nói hiện tại là Bùi Vũ Khâm làm chủ, nhưng Bùi Vũ Khâm mười năm trước đã sớm nói qua, vị trí gia chủ đời tiếp theo của Bùi gia không nhất thiết sẽ truyền cho Bùi Dạ Tập. Hắn sẽ xem xem thế hệ của Bùi Dạ Tập ai có tư chất tốt, người đó sẽ lên làm gia chủ đời tiếp theo.
Cho dù lời này rất có thể chỉ là câu nói qua loa, nhưng Bùi Vũ Khâm đã nói vậy tức là vẫn có cơ hội không phải sao?
Cho nên mấy năm nay Tần Hồng Diệp tốn không ít tâm huyết với đứa con Bùi Phong của mình.
Thế nhưng không biết Bùi Phong là chí không theo thương thật hay là bùn loãng không thể trát tường*, đã hai mươi bốn tuổi nhưng cả ngày chỉ thích múa đao múa kiếm, đi bái cái gì cao thủ giang hồ, học cái gì võ công, chính là không muốn học một chút chuyện kinh thương.
(R: bùn loãng không thể trát tường: giống như ‘gỗ mục không thể đẽo’, tạm hiểu là ngu hết thuốc chữa).
Chuyện này khiến hai nữ nhân ở Ba Tiêu viên kia ngầm chê cười không biết bao nhiêu lần, trong lòng Tần Hồng Diệp cũng vô cùng bứt rứt.
Nếu con đã không chịu phấn đấu, nàng người làm mẹ này phải giúp nó một tay.
Cho nên bây giờ nàng chuẩn bị đi nói với Bùi Vũ Khâm chuyện để Bùi Dạ Tập mau thú Giang Mộ Yên vào cửa, thứ nhất là mượn sức Giang Mộ Yên, để nàng tiếp tục xem sổ sách dùm bọn họ, thứ hai cũng là để bảo đảm hơn cho tương lai của con trai.
Hai nữ nhân trong lòng có tâm tư khác nhau nhưng cùng phương pháp thực hiện thỏa thuận với nhau một hiệp nghị mới.
Mà Giang Mộ Yên còn ngồi trong Yên Ba đình xem sổ sách lại không biết cái nhíu mày cùng tạm dừng vừa rồi đã đẩy nàng lên con đường không thể quay đầu lại.
Ở xa, có một người đang đi về phía đầu cầu dẫn ra Yên Ba đình. Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân bề ngoài vẫn đang nhàn nhã cho cá ăn, nhưng thật ra trong lòng hai người đều kinh ngạc và trở nên thận trọng.
Bởi vì người áo xanh bộ dáng như gã sai vặt đang đi tới từ xa kia không phải ai khác, đúng là nô tài bên cạnh gia chủ đương nhiệm Bùi gia Bùi Vũ Khâm, Thanh Thư.
Tác giả :
Quân Mặc Nghiên