Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Chương 203
Edit: Ring.
“Ừm, cơ bản đều là như vậy."
Bùi Vũ Khâm khẳng định gật đầu, khiến Giang Mộ Yên hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được gia nghiệp Bùi gia lớn như vậy, còn có vô số dụng cụ, đồ cổ, gia cụ trân quý linh tinh đều thông qua phương thức nào mà được mua vào phủ.
Tất cả những nhà thương nhân đều không có một phương pháp ghi chép cố định, toàn dùng cách ghi lạc hậu nhất. Đừng nói đến những mặt hàng khác nhau, chỉ riêng chi tiêu hàng ngày trong phủ thôi cũng đã dùng đến năm sáu quyển sổ, vậy còn chưa nhất định có thể ghi chép rõ ràng vấn đề thu chi.
Này cũng gọi là sổ sách? Sổ sách kiểu gì vậy?
Giang Mộ Yên buông quyển sổ trong tay, lại mở ra vài quyển khác, sau khi phát hiện tất cả đều một kiểu như nhau thì bộ dáng nàng liền như muốn thổ huyết.
Khó trách Bùi Vũ Khâm mỗi ngày đều phải phê duyệt sổ sách hoài không xong, khó trách hắn từ sáng sớm đến tối khuya cũng không thấy rảnh rỗi chút nào, lãng phí hết thời gian để thẩm duyệt sổ sách kiểu này thì làm gì còn có thời gian?
Mấy quyển này còn không có trật tự bằng hai quyển sổ mỏng Tần Hồng Diệp đưa nàng xem ngày đó nữa.
Ít ra hai bản kia còn có phân loại môt chút, mà mấy quyển này căn bản đều là chất đống một chỗ, người xem phải tự mình phân ra rồi tính toán trên một mặt giấy khác mới có thể biết được tổng số các hạng mục
Nói đơn giản thì ví dụ như bán ra một tấm bình phong thì trên sổ sách này liền viết ngày đó tháng đó bán được một tấm bình phong bao nhiêu lượng bạc, chỉ vậy thôi.
Mà tấm bình phong này ban đầu nhập vào bao nhiêu, sau khi bán lời được bao nhiêu lượng bạc thì nửa chữ cũng không có.
Hơn nữa hàng trên vừa ghi bán ra một tấm bình phong, hàng dưới lại ghi thổ sản vùng núi phương bắc mang mấy bao đến, quầy chi ra bao nhiêu lượng bạc, còn trong mấy bao này có cái gì, thí dụ như tùng nhung chẳng hạn, số lượng bao nhiêu cũng không hề được đề cập.
Nói cách khác, hai khoản tiền thu vào và chi ra đều được ghi chung trong một quyển sổ, căn bản không tách ra rõ ràng.
Thứ này căn bản không phải sổ sách a, trong mắt Giang Mộ Yên, nó giống như sổ nháp ghi nhớ thu chi nhà dân chúng bình thường, một chút cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng nhà dân bình thường mỗi ngày chi tiêu cũng chỉ có mấy mục, còn một cửa hàng thì khác, một ngày có thể có rất nhiều mục thu vào chi ra.
Cứ mỗi lần đều ghi một hàng như vậy, thử hỏi đến cuối năm kiểm kê hàng hóa, kiểm kê lợi nhuận hay lỗ lã thì phải làm thế nào?
Giang Mộ Yên nhịn không được đưa tay đỡ trán, biểu tình không biết nói gì nhìn về phía Bùi Vũ Khâm “Đừng nói với ta là nhiều năm qua, chàng mỗi ngày làm việc từ sáng sớm đến tối muộn chính là xem sổ sách kiểu này."
“Đương nhiên không có khả năng mỗi ngày đều xem sổ sách. Hàng năm ta cũng có mấy tháng phải đi ra ngoài làm việc, tỷ như tự đi xem tình trạng thực tế của cửa hàng các nơi, dù sao sinh ý là sống, sổ sách là chết. Bất quá phần lớn thời gian trong phủ, ta đúng là không ngừng phê duyệt sổ sách các nơi đưa đến."
“Như vậy ta muốn hỏi một chút, đám sổ sách trong phòng hiện tại hẳn chỉ là một chứ không phải nhiều cửa hàng đúng không?"
Bùi Vũ Khâm gật đầu, trong mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc “Sao Yên nhi lại biết?"
“Bùi tiên sinh, Vũ Khâm, chàng cứ tiếp tục như vậy là không được. Ta đương nhiên biết chỗ này chỉ là sổ sách của một cửa hàng. Dù sao lấy phương thức ghi chép như vậy, nếu làm lẫn lộn sổ sách của mấy cửa hàng lại, chàng còn phân biệt được cái nào là cái nào sao?
Hôm qua tuy đã nghe chàng nói nhà thương nhân không thể học cách tính toán, nhưng vô luận thế nào ta cũng không nghĩ tới không thể học này tức là ngay cả cách phân loại cơ bản nhất cũng không biết.
Nếu Bùi gia chỉ là một nhà tiểu thương thì cũng miễn cưỡng chấp nhận đi, nhưng gia nghiệp Bùi gia hôm nay lại lớn vô cùng, nếu cứ giữ cách ghi chép như vậy, sớm muộn chàng cũng sẽ có ngày mệt chết."
Trong mắt Giang Mộ Yên không nhịn được mà toát lên vẻ đau lòng cùng vô lực, nàng đưa tay vỗ nhẹ lên chồng sổ sách, nói tiếp “Đừng nói trên thế gian này chỉ có một Bùi tiên sinh là chàng, cho dù có thêm mười tám Bùi Vũ Khâm nữa mà không có phương pháp chính xác thì sẽ không bao giờ hết việc."
“Yên nhi, vậy cách tính toán phân loại cơ bản nàng nói là cái gì?"
Đối với sự thẳng thắn của Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm hoàn toàn không có dị nghị gì. Trên thực tế, mấy năm nay hắn đúng là càng ngày càng bận hơn. Theo sự phát triển thịnh vượng khắp tứ hải của Bùi gia, số lượng cùng độ dày của sổ sách cũng ngày một tăng lên.
Cho dù hắn nắm giữ vị trí số một trong giới thương nhân nhưng vì không có một ít bí quyết cùng cách tính nhanh nên áp lực nặng nề của việc tính sổ sách vẫn chiếm phần lớn thời gian mỗi ngày của hắn.
Giang Mộ Yên lúc này là thật sự đau lòng cho nam nhân trước mắt, mười mấy năm nay vẫn trải qua những ngày buồn tẻ với mấy con số lặp đi lặp lại, lãng phí toàn bộ khoảng thời gian thoải mái vui vẻ đẹp nhất, thanh xuân nhất, giàu sức sống nhất vào một đống sổ thu chi rối loạn này.
Nếu nàng chưa trọng sinh đến đây, chưa gặp hắn, cũng chưa từng yêu hắn, nàng tin tưởng hắn sẽ tiếp tục mang trên lưng sự buồn tẻ đến vô tận này tiếp tục vượt qua ba mươi, bốn mươi, năm mươi năm còn lại của cuộc đời, thậm chí hơn nữa, mãi đến khi chết mới thôi.
Vừa nghĩ đến tình cảnh hắn dốc hết tâm huyết nửa đời, đổi lại được tiền tài vô tận cho Bùi gia nhưng lại không có lấy một ngày an nhàn, trong mắt Giang Mộ Yên liền không tự chủ được mà dâng đầy nước mắt.
Nàng nhanh chóng xoay người, vùi vào lòng Bùi Vũ Khâm, dùng sức ôm chặt lấy hắn, tựa như đang thề, lại như thì thào mà nói “Vũ Khâm, sau này có ta ở đây, sẽ không để chàng như vậy nữa, cũng tuyệt đối không cho phép chàng như vậy. Ta thề, ta thề!"
“Ừm, cơ bản đều là như vậy."
Bùi Vũ Khâm khẳng định gật đầu, khiến Giang Mộ Yên hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được gia nghiệp Bùi gia lớn như vậy, còn có vô số dụng cụ, đồ cổ, gia cụ trân quý linh tinh đều thông qua phương thức nào mà được mua vào phủ.
Tất cả những nhà thương nhân đều không có một phương pháp ghi chép cố định, toàn dùng cách ghi lạc hậu nhất. Đừng nói đến những mặt hàng khác nhau, chỉ riêng chi tiêu hàng ngày trong phủ thôi cũng đã dùng đến năm sáu quyển sổ, vậy còn chưa nhất định có thể ghi chép rõ ràng vấn đề thu chi.
Này cũng gọi là sổ sách? Sổ sách kiểu gì vậy?
Giang Mộ Yên buông quyển sổ trong tay, lại mở ra vài quyển khác, sau khi phát hiện tất cả đều một kiểu như nhau thì bộ dáng nàng liền như muốn thổ huyết.
Khó trách Bùi Vũ Khâm mỗi ngày đều phải phê duyệt sổ sách hoài không xong, khó trách hắn từ sáng sớm đến tối khuya cũng không thấy rảnh rỗi chút nào, lãng phí hết thời gian để thẩm duyệt sổ sách kiểu này thì làm gì còn có thời gian?
Mấy quyển này còn không có trật tự bằng hai quyển sổ mỏng Tần Hồng Diệp đưa nàng xem ngày đó nữa.
Ít ra hai bản kia còn có phân loại môt chút, mà mấy quyển này căn bản đều là chất đống một chỗ, người xem phải tự mình phân ra rồi tính toán trên một mặt giấy khác mới có thể biết được tổng số các hạng mục
Nói đơn giản thì ví dụ như bán ra một tấm bình phong thì trên sổ sách này liền viết ngày đó tháng đó bán được một tấm bình phong bao nhiêu lượng bạc, chỉ vậy thôi.
Mà tấm bình phong này ban đầu nhập vào bao nhiêu, sau khi bán lời được bao nhiêu lượng bạc thì nửa chữ cũng không có.
Hơn nữa hàng trên vừa ghi bán ra một tấm bình phong, hàng dưới lại ghi thổ sản vùng núi phương bắc mang mấy bao đến, quầy chi ra bao nhiêu lượng bạc, còn trong mấy bao này có cái gì, thí dụ như tùng nhung chẳng hạn, số lượng bao nhiêu cũng không hề được đề cập.
Nói cách khác, hai khoản tiền thu vào và chi ra đều được ghi chung trong một quyển sổ, căn bản không tách ra rõ ràng.
Thứ này căn bản không phải sổ sách a, trong mắt Giang Mộ Yên, nó giống như sổ nháp ghi nhớ thu chi nhà dân chúng bình thường, một chút cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng nhà dân bình thường mỗi ngày chi tiêu cũng chỉ có mấy mục, còn một cửa hàng thì khác, một ngày có thể có rất nhiều mục thu vào chi ra.
Cứ mỗi lần đều ghi một hàng như vậy, thử hỏi đến cuối năm kiểm kê hàng hóa, kiểm kê lợi nhuận hay lỗ lã thì phải làm thế nào?
Giang Mộ Yên nhịn không được đưa tay đỡ trán, biểu tình không biết nói gì nhìn về phía Bùi Vũ Khâm “Đừng nói với ta là nhiều năm qua, chàng mỗi ngày làm việc từ sáng sớm đến tối muộn chính là xem sổ sách kiểu này."
“Đương nhiên không có khả năng mỗi ngày đều xem sổ sách. Hàng năm ta cũng có mấy tháng phải đi ra ngoài làm việc, tỷ như tự đi xem tình trạng thực tế của cửa hàng các nơi, dù sao sinh ý là sống, sổ sách là chết. Bất quá phần lớn thời gian trong phủ, ta đúng là không ngừng phê duyệt sổ sách các nơi đưa đến."
“Như vậy ta muốn hỏi một chút, đám sổ sách trong phòng hiện tại hẳn chỉ là một chứ không phải nhiều cửa hàng đúng không?"
Bùi Vũ Khâm gật đầu, trong mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc “Sao Yên nhi lại biết?"
“Bùi tiên sinh, Vũ Khâm, chàng cứ tiếp tục như vậy là không được. Ta đương nhiên biết chỗ này chỉ là sổ sách của một cửa hàng. Dù sao lấy phương thức ghi chép như vậy, nếu làm lẫn lộn sổ sách của mấy cửa hàng lại, chàng còn phân biệt được cái nào là cái nào sao?
Hôm qua tuy đã nghe chàng nói nhà thương nhân không thể học cách tính toán, nhưng vô luận thế nào ta cũng không nghĩ tới không thể học này tức là ngay cả cách phân loại cơ bản nhất cũng không biết.
Nếu Bùi gia chỉ là một nhà tiểu thương thì cũng miễn cưỡng chấp nhận đi, nhưng gia nghiệp Bùi gia hôm nay lại lớn vô cùng, nếu cứ giữ cách ghi chép như vậy, sớm muộn chàng cũng sẽ có ngày mệt chết."
Trong mắt Giang Mộ Yên không nhịn được mà toát lên vẻ đau lòng cùng vô lực, nàng đưa tay vỗ nhẹ lên chồng sổ sách, nói tiếp “Đừng nói trên thế gian này chỉ có một Bùi tiên sinh là chàng, cho dù có thêm mười tám Bùi Vũ Khâm nữa mà không có phương pháp chính xác thì sẽ không bao giờ hết việc."
“Yên nhi, vậy cách tính toán phân loại cơ bản nàng nói là cái gì?"
Đối với sự thẳng thắn của Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm hoàn toàn không có dị nghị gì. Trên thực tế, mấy năm nay hắn đúng là càng ngày càng bận hơn. Theo sự phát triển thịnh vượng khắp tứ hải của Bùi gia, số lượng cùng độ dày của sổ sách cũng ngày một tăng lên.
Cho dù hắn nắm giữ vị trí số một trong giới thương nhân nhưng vì không có một ít bí quyết cùng cách tính nhanh nên áp lực nặng nề của việc tính sổ sách vẫn chiếm phần lớn thời gian mỗi ngày của hắn.
Giang Mộ Yên lúc này là thật sự đau lòng cho nam nhân trước mắt, mười mấy năm nay vẫn trải qua những ngày buồn tẻ với mấy con số lặp đi lặp lại, lãng phí toàn bộ khoảng thời gian thoải mái vui vẻ đẹp nhất, thanh xuân nhất, giàu sức sống nhất vào một đống sổ thu chi rối loạn này.
Nếu nàng chưa trọng sinh đến đây, chưa gặp hắn, cũng chưa từng yêu hắn, nàng tin tưởng hắn sẽ tiếp tục mang trên lưng sự buồn tẻ đến vô tận này tiếp tục vượt qua ba mươi, bốn mươi, năm mươi năm còn lại của cuộc đời, thậm chí hơn nữa, mãi đến khi chết mới thôi.
Vừa nghĩ đến tình cảnh hắn dốc hết tâm huyết nửa đời, đổi lại được tiền tài vô tận cho Bùi gia nhưng lại không có lấy một ngày an nhàn, trong mắt Giang Mộ Yên liền không tự chủ được mà dâng đầy nước mắt.
Nàng nhanh chóng xoay người, vùi vào lòng Bùi Vũ Khâm, dùng sức ôm chặt lấy hắn, tựa như đang thề, lại như thì thào mà nói “Vũ Khâm, sau này có ta ở đây, sẽ không để chàng như vậy nữa, cũng tuyệt đối không cho phép chàng như vậy. Ta thề, ta thề!"
Tác giả :
Quân Mặc Nghiên