Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Chương 199
Edit: Ring.
“Ta thật sự không có chỗ nào không thoải mái!" Giang Mộ Yên không thể cưỡng lại lực tay của Bùi Vũ Khâm nên chỉ có thể né tránh không nhìn thẳng nào mắt hắn trả lời.
“Không có chỗ nào không thoải mái, vậy sao mặt nàng lại đỏ như vậy?"
Bũi Vũ Khâm không tin tưởng, biểu tình của nàng rõ ràng là có điều giấu diếm “Yên nhi, chúng ta cũng không phải người ngoài, chẳng lẽ nàng còn có chuyện gì không thể nói với ta sao?"
“Không, không phải. Ai nha, nếu chàng nhất định phải biết, ta cũng bất cứ giá nào!"
(R: tính edit thành ‘nếu chàng đã thành tâm muốn biết, thì ta cũng sẵn lòng trả lời’ rồi =))).
Giang Mộ Yên thấy Bùi Vũ Khâm nhất quyết hỏi cho ra lẽ thì cũng biết mình không nói không được, đành phải lên tiếng “Còn không phải đều là vì chàng quá……quá dụ hoặc. Ta nhịn không được nhìn nhiều mấy lần, cứ như vậy…"
Bùi Vũ Khâm nhất thời giật mình ngẩn người, hắn thế nào cũng không ngờ được lại là đáp án này.
Hơn nửa ngày chưa hồi thần, khi phản ứng lại thì chính hắn cũng nhịn không được mà cười ra tiếng, sau đó dùng sức ôm chặt Giang Mộ Yên, cúi đầu hạ lên môi nàng một nụ hôn.
“Haha, Yên nhi, nàng thật sự là khiến người ta rất bất ngờ. Nàng thành thục lại thẳng thắn như vậy, bảo ta sao có thể không thích đây?"
Bộ dáng thoải mái cười lớn của Bùi Vũ Khâm khiến Giang Mộ Yên không thể dời tầm mắt, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nụ cười xinh đẹp thu hút của hắn.
Từ lần đầu tiên thấy Bùi Vũ Khâm đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên nàng thấy một mặt thoải mái không che giấu như vậy của nam nhân này.
Mặc dù cảm thấy có chút xấu hổ trước mặt hắn, nhưng có thể nhìn thấy Bùi Vũ Khâm cười vui vẻ như vậy, Giang Mộ Yên thấy cũng đáng giá.
“Không ngờ chàng cũng sẽ cười lớn, ta còn nghĩ chàng sẽ không như vậy!" Giang Mộ Yên đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Bùi Vũ Khâm, cảm khái nói.
Gánh nặng của cả một đại gia đình đều đặt trên vai hắn, nghĩ cũng biết là vất vả cùng khó khăn đến thế nào. Hắn bình thường rất ôn hòa, không uy nghiêm cùng lớn tiếng như người làm đương gia chủ nhân bình thường, những người khác tất nhiên sẽ cảm thấy hắn thiếu mấy phần uy hiếp.
Cho nên Giang Mộ Yên cũng ít nhiều hiểu được vì sao hắn không thể cười lớn trước mặt người khác.
Nay có thể nhìn thấy một mặt thả lỏng tùy ý của hắn như vậy, Giang Mộ Yên cuối cùng cũng cảm thấy sự tồn tại của nàng đối với Bùi Vũ Khâm mà nói, ít nhất cũng có tác dụng giúp hắn thả lỏng đôi chút.
“Ta là người, đương nhiên cũng sẽ cười lớn. Chỉ là trước giờ còn chưa có chuyện nào khiến ta có xúc động muốn cười lớn như vậy mà thôi. Yên nhi, không thể không nói, nàng thật đúng là một bảo bối!"
Bùi Vũ Khâm tâm tình tốt cười một lúc lâu, sau đó mới thu lại mấy phần.
Giang Mộ Yên không cho là đúng nói “Chàng thật ra muốn nói ta là một đứa dở hơi chứ gì!"
“Yên nhi, sao có thể chứ? Nàng là trân bảo của ta còn không kịp, ai dám nói nàng là đứa dở hơi?" Bùi Vũ Khâm kinh ngạc một chút, sau đó lại cười lớn một lần nữa.
Hồng Nguyệt buồn bực canh giữ ngoài cửa. Nàng chỉ nghe thấy trong phòng không ngừng truyền ra tiếng cười sáng sủa đó giờ chưa từng thấy của lão gia, nhưng lại không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Hồng Nguyệt không khỏi cảm thấy kỳ quái, không biết tiểu thư nhà nàng rốt cuộc đã nói cái gì mà có thể chọc lão gia cười thoải mái như vậy.
Nhưng thân làm nô tỳ, tổng không thể dán tai lên cửa nghe lén chủ tử nói chuyện riêng nên nàng cũng chỉ có thể nghe tiếng cười kia liên tục truyền đến, kiên nhẫn đứng chờ bên ngoài.
Nàng nghĩ nước đã lạnh, chắc bọn họ cũng sắp ra.
Quả nhiên nửa canh giờ sau, Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên đã ăn mặc chỉnh tề đồng loạt xuất hiện trước cửa phòng.
(R: ‘sắp’ mà nửa canh giờ, một tiếng đồng hồ. Còn ‘quả nhiên’ nữa ==").
“Lão gia, tiểu thư!" Hồng Nguyệt vội vàng chào.
“Hồng Nguyệt, cho người dọn dẹp trong phòng một chút, thứ gì đã hỏng thì đều vứt đi. Mặt khác, sai người đến thư phòng của ta trải mấy tấm đệm mềm lên nhuyễn tháp trong đó đi……."
Bùi Vũ Khâm còn chưa nói xong, Giang Mộ Yên liền có chút ngượng ngùng vội vàng ngắt lời “Không cần, chàng đã quên chuyện đáp ứng với ta hôm qua rồi sao? Ta là đến thư phòng giúp chàng phân ưu giải lao, không phải đổi một chỗ khác để ngủ. Nếu muốn ngủ, ta đổi qua phòng khác ngủ cũng được, cần gì theo chàng đến thư phòng?"
“Yên nhi, thân thể của nàng—“
“Khụ khụ, ta rất tốt. Đi thôi, đến phòng khách ăn chút gì đi, ta đói bụng rồi. Ăn xong chúng ta đến thư phòng. Hôm nay chàng đã chậm trễ không ít thời gian ở chỗ này của ta, phỏng chừng bình thường chút thời gian đó, chàng đã xử lí được năm ba quyển sổ sách rồi."
Không phải nữ nhân nào cũng sẽ trải qua đêm đầu tiên sao? Tuy giấu diếm là khẳng định không thể gạt được Hồng Nguyệt, nhưng nàng cũng không muốn Bùi Vũ Khâm tự miệng nói ra. Dù sao này cũng không phải chuyện gì đáng khoe.
Bùi Vũ Khâm tựa hồ cũng hiểu được sự quật cường cùng một chút kháng cự trong mắt Giang Mộ Yên, hăn nhẹ nhàng nở nụ cười rồi gật đầu “Nếu Yên nhi đã nói vậy thì được, chúng ta đi dùng điểm tâm đi!"
“Dạ, lão gia, tiểu thư. Điểm tâm đã sớm chuẩn bị tốt, ngay ở phòng khách. Lão gia cùng tiểu thư lúc nào cũng có thể đến dùng!" Hồng Nguyệt nhất thời mắt nhìn mũi, mùi nhìn tim trả lời, bộ dáng như hoàn toàn không nghe được lời Bùi Vũ Khâm vừa định nói ban nãy.
Giang Mộ Yên tất nhiên là lập tức cùng Bùi Vũ Khâm đi đến phòng khách, mà Hồng Nguyệt cũng nhanh chóng đóng cửa phòng, nói với hai nha hoàn bên cạnh “Các ngươi đi làm chuyện khác đi, nơi này ta sẽ tự mình dọn dẹp. Lát nữa cần thì sẽ gọi các ngươi."
Hồng Nguyệt bây giờ đã là đại nha hoàn, tuy còn nhỏ hơn những nha hoàn khác mấy tuổi nhưng ở trong phủ, cấp bậc tôn ti vẫn được phân rõ ràng. Lúc này, hai nha hoàn kia liền nhanh chóng cúi người hành lễ “Dạ!"
Giang Mộ Yên đã đi được một đoạn đường lúc này nghe Hồng Nguyệt phân phó như vậy thì liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời bên tai lại đỏ lên lần nữa. Dù sao nha đầu Hồng Nguyệt kia nếu đã phân phó như vậy, nhất định là đã muốn biết tình huống trong phòng.
Nghĩ đến cái giường lộn xộn, còn có màu đỏ kia sẽ bị những người khác thấy rõ ràng, cho dù Giang Mộ Yên là linh hồn từ hiện đại trọng sinh đến cũng không tự chủ được mà cảm thấy xấu hổ nóng mặt.
“Ta thật sự không có chỗ nào không thoải mái!" Giang Mộ Yên không thể cưỡng lại lực tay của Bùi Vũ Khâm nên chỉ có thể né tránh không nhìn thẳng nào mắt hắn trả lời.
“Không có chỗ nào không thoải mái, vậy sao mặt nàng lại đỏ như vậy?"
Bũi Vũ Khâm không tin tưởng, biểu tình của nàng rõ ràng là có điều giấu diếm “Yên nhi, chúng ta cũng không phải người ngoài, chẳng lẽ nàng còn có chuyện gì không thể nói với ta sao?"
“Không, không phải. Ai nha, nếu chàng nhất định phải biết, ta cũng bất cứ giá nào!"
(R: tính edit thành ‘nếu chàng đã thành tâm muốn biết, thì ta cũng sẵn lòng trả lời’ rồi =))).
Giang Mộ Yên thấy Bùi Vũ Khâm nhất quyết hỏi cho ra lẽ thì cũng biết mình không nói không được, đành phải lên tiếng “Còn không phải đều là vì chàng quá……quá dụ hoặc. Ta nhịn không được nhìn nhiều mấy lần, cứ như vậy…"
Bùi Vũ Khâm nhất thời giật mình ngẩn người, hắn thế nào cũng không ngờ được lại là đáp án này.
Hơn nửa ngày chưa hồi thần, khi phản ứng lại thì chính hắn cũng nhịn không được mà cười ra tiếng, sau đó dùng sức ôm chặt Giang Mộ Yên, cúi đầu hạ lên môi nàng một nụ hôn.
“Haha, Yên nhi, nàng thật sự là khiến người ta rất bất ngờ. Nàng thành thục lại thẳng thắn như vậy, bảo ta sao có thể không thích đây?"
Bộ dáng thoải mái cười lớn của Bùi Vũ Khâm khiến Giang Mộ Yên không thể dời tầm mắt, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nụ cười xinh đẹp thu hút của hắn.
Từ lần đầu tiên thấy Bùi Vũ Khâm đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên nàng thấy một mặt thoải mái không che giấu như vậy của nam nhân này.
Mặc dù cảm thấy có chút xấu hổ trước mặt hắn, nhưng có thể nhìn thấy Bùi Vũ Khâm cười vui vẻ như vậy, Giang Mộ Yên thấy cũng đáng giá.
“Không ngờ chàng cũng sẽ cười lớn, ta còn nghĩ chàng sẽ không như vậy!" Giang Mộ Yên đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Bùi Vũ Khâm, cảm khái nói.
Gánh nặng của cả một đại gia đình đều đặt trên vai hắn, nghĩ cũng biết là vất vả cùng khó khăn đến thế nào. Hắn bình thường rất ôn hòa, không uy nghiêm cùng lớn tiếng như người làm đương gia chủ nhân bình thường, những người khác tất nhiên sẽ cảm thấy hắn thiếu mấy phần uy hiếp.
Cho nên Giang Mộ Yên cũng ít nhiều hiểu được vì sao hắn không thể cười lớn trước mặt người khác.
Nay có thể nhìn thấy một mặt thả lỏng tùy ý của hắn như vậy, Giang Mộ Yên cuối cùng cũng cảm thấy sự tồn tại của nàng đối với Bùi Vũ Khâm mà nói, ít nhất cũng có tác dụng giúp hắn thả lỏng đôi chút.
“Ta là người, đương nhiên cũng sẽ cười lớn. Chỉ là trước giờ còn chưa có chuyện nào khiến ta có xúc động muốn cười lớn như vậy mà thôi. Yên nhi, không thể không nói, nàng thật đúng là một bảo bối!"
Bùi Vũ Khâm tâm tình tốt cười một lúc lâu, sau đó mới thu lại mấy phần.
Giang Mộ Yên không cho là đúng nói “Chàng thật ra muốn nói ta là một đứa dở hơi chứ gì!"
“Yên nhi, sao có thể chứ? Nàng là trân bảo của ta còn không kịp, ai dám nói nàng là đứa dở hơi?" Bùi Vũ Khâm kinh ngạc một chút, sau đó lại cười lớn một lần nữa.
Hồng Nguyệt buồn bực canh giữ ngoài cửa. Nàng chỉ nghe thấy trong phòng không ngừng truyền ra tiếng cười sáng sủa đó giờ chưa từng thấy của lão gia, nhưng lại không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Hồng Nguyệt không khỏi cảm thấy kỳ quái, không biết tiểu thư nhà nàng rốt cuộc đã nói cái gì mà có thể chọc lão gia cười thoải mái như vậy.
Nhưng thân làm nô tỳ, tổng không thể dán tai lên cửa nghe lén chủ tử nói chuyện riêng nên nàng cũng chỉ có thể nghe tiếng cười kia liên tục truyền đến, kiên nhẫn đứng chờ bên ngoài.
Nàng nghĩ nước đã lạnh, chắc bọn họ cũng sắp ra.
Quả nhiên nửa canh giờ sau, Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên đã ăn mặc chỉnh tề đồng loạt xuất hiện trước cửa phòng.
(R: ‘sắp’ mà nửa canh giờ, một tiếng đồng hồ. Còn ‘quả nhiên’ nữa ==").
“Lão gia, tiểu thư!" Hồng Nguyệt vội vàng chào.
“Hồng Nguyệt, cho người dọn dẹp trong phòng một chút, thứ gì đã hỏng thì đều vứt đi. Mặt khác, sai người đến thư phòng của ta trải mấy tấm đệm mềm lên nhuyễn tháp trong đó đi……."
Bùi Vũ Khâm còn chưa nói xong, Giang Mộ Yên liền có chút ngượng ngùng vội vàng ngắt lời “Không cần, chàng đã quên chuyện đáp ứng với ta hôm qua rồi sao? Ta là đến thư phòng giúp chàng phân ưu giải lao, không phải đổi một chỗ khác để ngủ. Nếu muốn ngủ, ta đổi qua phòng khác ngủ cũng được, cần gì theo chàng đến thư phòng?"
“Yên nhi, thân thể của nàng—“
“Khụ khụ, ta rất tốt. Đi thôi, đến phòng khách ăn chút gì đi, ta đói bụng rồi. Ăn xong chúng ta đến thư phòng. Hôm nay chàng đã chậm trễ không ít thời gian ở chỗ này của ta, phỏng chừng bình thường chút thời gian đó, chàng đã xử lí được năm ba quyển sổ sách rồi."
Không phải nữ nhân nào cũng sẽ trải qua đêm đầu tiên sao? Tuy giấu diếm là khẳng định không thể gạt được Hồng Nguyệt, nhưng nàng cũng không muốn Bùi Vũ Khâm tự miệng nói ra. Dù sao này cũng không phải chuyện gì đáng khoe.
Bùi Vũ Khâm tựa hồ cũng hiểu được sự quật cường cùng một chút kháng cự trong mắt Giang Mộ Yên, hăn nhẹ nhàng nở nụ cười rồi gật đầu “Nếu Yên nhi đã nói vậy thì được, chúng ta đi dùng điểm tâm đi!"
“Dạ, lão gia, tiểu thư. Điểm tâm đã sớm chuẩn bị tốt, ngay ở phòng khách. Lão gia cùng tiểu thư lúc nào cũng có thể đến dùng!" Hồng Nguyệt nhất thời mắt nhìn mũi, mùi nhìn tim trả lời, bộ dáng như hoàn toàn không nghe được lời Bùi Vũ Khâm vừa định nói ban nãy.
Giang Mộ Yên tất nhiên là lập tức cùng Bùi Vũ Khâm đi đến phòng khách, mà Hồng Nguyệt cũng nhanh chóng đóng cửa phòng, nói với hai nha hoàn bên cạnh “Các ngươi đi làm chuyện khác đi, nơi này ta sẽ tự mình dọn dẹp. Lát nữa cần thì sẽ gọi các ngươi."
Hồng Nguyệt bây giờ đã là đại nha hoàn, tuy còn nhỏ hơn những nha hoàn khác mấy tuổi nhưng ở trong phủ, cấp bậc tôn ti vẫn được phân rõ ràng. Lúc này, hai nha hoàn kia liền nhanh chóng cúi người hành lễ “Dạ!"
Giang Mộ Yên đã đi được một đoạn đường lúc này nghe Hồng Nguyệt phân phó như vậy thì liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời bên tai lại đỏ lên lần nữa. Dù sao nha đầu Hồng Nguyệt kia nếu đã phân phó như vậy, nhất định là đã muốn biết tình huống trong phòng.
Nghĩ đến cái giường lộn xộn, còn có màu đỏ kia sẽ bị những người khác thấy rõ ràng, cho dù Giang Mộ Yên là linh hồn từ hiện đại trọng sinh đến cũng không tự chủ được mà cảm thấy xấu hổ nóng mặt.
Tác giả :
Quân Mặc Nghiên