Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Chương 193
Edit: Ring.
“Chuẩn bị nước tắm? Vì sao?"
Quả nhiên Hồng Nguyệt vẫn chưa rõ lời này của Lí Tương Vân là có ý gì.
Mà Tần Hồng Diệp mặc dù đã hiểu được phần nào nhưng cũng không tiện nhắc nhở. Nàng nghĩ Lí Tương Vân muốn nàng theo đến đây đơn giản chính là làm ‘nhân chứng’ chứng minh Dạ Tập cùng Mộ Yên đã gạo nấu thành cơm mà thôi, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận nói muốn Bùi Vũ Khâm chủ trì hôn lễ cho hai đứa, khiến hắn không thể nói gì được nữa.
“Ngươi không cần hỏi vì sao, nghe lời Tương di là được! Xem ra Bùi phủ của chúng ta sắp có chuyện vui a!" Lí Tương Vân hoàn toàn không thể giấu sự vui mừng mà cảm thán.
Hồng Nguyệt vẫn không hiểu ra sao nhưng cũng gật đầu “Vậy nô tỳ xin chỉ thị của tiểu thư trước, nhìn xem tiểu thư đã tỉnh dậy chưa. Nhị phu nhân cùng Tương di, mời đến phòng khách dùng trà!"
Bên này vừa nói xong, từ trong lòng Giang Mộ Yên đã truyền ra tiếng vang, ba người vừa nghe đều nhịn không được mà sáng mắt lên.
Hồng Nguyệt vui vẻ là xem ra tiểu thư nhà nàng đã tỉnh dậy, mà Lí Tương Vân cùng Tần Hồng Diệp vui là vì rốt cuộc cũng có thể tận mắt thấy Bùi Dạ Tập bước ra từ phòng Giang Mộ Yên.
Hồng Nguyệt cũng không quan tâm Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân nữa, nhanh chóng bưng khay đến trước cửa phòng, gõ ‘cốc, cốc, cốc’ “Tiểu thư, tiểu thư, cô đã tỉnh chưa? Nô tỳ có thể tiến vào không?"
“Là Hồng Nguyệt sao? Vào đi!"
Trong phòng quả nhiên truyền ra một giọng nam, nhưng Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân vừa nghe thì nụ cười trên mặt liền cứng ngắc, một chút cũng không thể vui vẻ nữa.
Mà Hồng Nguyệt thế nào cũng không ngờ trong phòng sẽ truyền ra một giọng nam, hơn nữa giọng này còn là của lão gia thì cũng giật mình không biết nên có phản ứng gì.
Một lúc lâu sau, nàng mới khôi phục tinh thần, biểu tình nhất thời cũng trở nên kinh hỉ. Hôm qua lão gia ở lại qua đêm trong phòng tiểu thư? Đây không phải có nghĩa là lão gia cũng muốn quyết định thành thân với tiểu thư hay sao?
Ai nha, này quả thật là tin tốt động trời a!
Hồng Nguyệt nhanh chóng đẩy cửa ra, bưng khay bước vào.
Trong phòng có một mùi xạ hương thoang thoảng, không quá nồng nhưng vẫn có thể ngửi ra được, khiến khuôn mặt Hồng Nguyệt nhất thời đỏ lên.
Không vội ngẩng đầu nhìn Bùi Vũ Khâm, nàng quỳ xuống trước “Nô tỳ tham kiến lão gia, lão gia vạn phúc!"
“Đứng lên đi! Hồng Nguyệt, cho người chuẩn bị nước tắm mang đến đây trước, sau đó lại sai người tìm Thanh Thư đến!"
Bùi Vũ Khâm thong dong tự nhiên phân phó, trên mặt không có chút bất an hay không thoải mái vì bị Hồng Nguyệt nhìn thấy hắn ở trong phòng tiểu thư nhà nàng, giống như đây là một chuyện rất bình thường, rất tự nhiên vậy.
Mà lúc này Hồng Nguyệt mới đứng dậy, vụng trộm liếc mắt đánh giá tình hình trong phòng.
Màn trướng trên giường đã bị xé một nửa, một nửa còn lại còn vắt vẻo trên giường, che đi phần nào cảnh tượng trên giường nhưng vẫn có thể nhìn thấy phía sau sa trướng, tiểu thư nhà nàng đang ngủ say.
Mà bên giường, tiết khố cùng trung y của tiểu thư, còn có ngoại bào của lão gia đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hơn nữa trên người lão gia chỉ mặc một bộ trung y mỏng, đã thuyết minh rõ ràng đêm qua hai người bọn họ đã làm toàn bộ những chuyện không nên làm.
Khó trách Tương di nói muốn chuẩn bị nước tắm. Tình hình này còn không chuẩn bị nước tắm nữa thì còn đợi đến khi nào nữa?
Có điều phản ứng của Tương di cũng quá kì quái, không phải nàng vẫn muốn làm Tương di nương sao? Nay lão gia thích tiểu thư nhà nàng, còn qua đêm trong phòng tiểu thư, đứa ngốc cũng biết lão gia nhất định sẽ phụ trách với tiểu thư. Nhưng nếu lão gia đã muốn thú tiểu thư tuổi trẻ xinh đẹp, chẳng lẽ còn thú Tương di lớn tuổi xuống sắc sao?
Trong đầu Hồng Nguyệt nghĩ thế nào cũng không hiểu rõ. Nàng nào biết nam nhân Lí Tương Vân nghĩ có thể nhìn thấy căn bản là Bùi Dạ Tập chứ không phải Bùi Vũ Khâm, nàng bây giờ cũng đang nghẹn họng trân trối không biết chuyện gì đã xảy ra!
Tần Hồng Diệp cũng hoàn toàn bị tình hình trước mắt làm chấn động đến muốn hôn mê.
“Lão gia, đây, đây là – nô tỳ đi chuẩn bị nước cho lã gia tắm rửa, đồng thời cũng cho người đi thông tri Thanh quản sự!"
Hồng Nguyệt thiếu chút nữa đã bật thốt hỏi đây là chuyện gì đã xảy ra, hỏi được phân nửa mới nhớ mình chỉ là một nha hoàn, không thể hỏi đến chuyện của chủ tử liền nhanh chóng sửa miệng, sau đó cung kính đặt cái khay trong tay xuống rồi lui ra bên ngoài.
Lúc này, người vui vẻ liền đổi thành Hồng Nguyệt, mà Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà nhanh chóng túm Hồng Nguyệt đến góc tường, thấp giọng hỏi “Hồng Nguyệt, đây là chuyện gì xảy ra? Lão gia sao có thể ở trong phòng Mộ Yên?"
“A? Tương di, không phải vừa rồi ngài còn nói trong phủ sắp có chuyện vui ư? Sao ngài còn hỏi nô tỳ?" Hồng Nguyệt há hốc nhìn Lí Tương Vân, nghĩ không phải nàng đã biết trước nên mới đến chúc mừng sao?
Như thế nào mà nghe giọng điệu này giống như nàng cũng thực ngoài ý muốn?
Lí Tương Vân nhất thời cứng họng “Ta, ta nói là đại thiếu gia cùng Mộ Yên a, sao có thể biến thành lão gia?"
“Đại thiếu gia? Này có liên quan gì đến đại thiếu gia? Đại thiếu gia không phải đã giải trừ hôn ước với tiểu thư rồi sao?" Hồng Nguyệt bày ra bộ dáng chuyện này ai cũng đã biết, hoàn toàn đánh bại Lí Tương Vân cùng Tần Hồng Diệp.
“Hồng Nguyệt, ngươi nói thật với ta, hôm qua ngươi không nghe thấy động tĩnh gì sao? Hay là hôm qua ngươi có nhìn thấy đại thiếu gia đến tìm Giang Mộ Yên không?"
Tần Hồng Diệp biết chỉ dựa vào Lí Tương Vân là không thể hỏi được gì, nhất thời cũng mở miệng hỏi giúp.
Hồng Nguyệt lắc đầu “Không có a, tiểu thư cũng không muốn nhìn đến đại thiếu gia, nếu nửa đêm đại thiếu gia dám tìm đến, tiểu thư không mắng thối đầu mới là lạ! Đêm qua sau khi dùng bữa tối với lão gia không lâu thì tiểu thư liền ngủ. Lão gia đến đây lúc nào nô tỳ cũng không biết, không có nghe được động tĩnh gì đặc biệt a!"
“Vậy, vậy ngươi thấy chuyện lão gia xuất hiện trong phòng tiểu thư nhà ngươi là thế nào?"
“Lời này của nhị phu nhân đề cao nô tỳ quá rồi, nô tỳ bất quá chỉ là một nha hoàn, nghe mệnh lệnh của chủ tử mà làm việc thôi, chuyện riêng của chủ tử sao đến lượt nô tỳ bình luận?"
Hồng Nguyệt trả lời đầy đủ lại cung kính lễ phép, khiến Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân nhất thời không bắt được sai lầm nào.
“Chuẩn bị nước tắm? Vì sao?"
Quả nhiên Hồng Nguyệt vẫn chưa rõ lời này của Lí Tương Vân là có ý gì.
Mà Tần Hồng Diệp mặc dù đã hiểu được phần nào nhưng cũng không tiện nhắc nhở. Nàng nghĩ Lí Tương Vân muốn nàng theo đến đây đơn giản chính là làm ‘nhân chứng’ chứng minh Dạ Tập cùng Mộ Yên đã gạo nấu thành cơm mà thôi, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận nói muốn Bùi Vũ Khâm chủ trì hôn lễ cho hai đứa, khiến hắn không thể nói gì được nữa.
“Ngươi không cần hỏi vì sao, nghe lời Tương di là được! Xem ra Bùi phủ của chúng ta sắp có chuyện vui a!" Lí Tương Vân hoàn toàn không thể giấu sự vui mừng mà cảm thán.
Hồng Nguyệt vẫn không hiểu ra sao nhưng cũng gật đầu “Vậy nô tỳ xin chỉ thị của tiểu thư trước, nhìn xem tiểu thư đã tỉnh dậy chưa. Nhị phu nhân cùng Tương di, mời đến phòng khách dùng trà!"
Bên này vừa nói xong, từ trong lòng Giang Mộ Yên đã truyền ra tiếng vang, ba người vừa nghe đều nhịn không được mà sáng mắt lên.
Hồng Nguyệt vui vẻ là xem ra tiểu thư nhà nàng đã tỉnh dậy, mà Lí Tương Vân cùng Tần Hồng Diệp vui là vì rốt cuộc cũng có thể tận mắt thấy Bùi Dạ Tập bước ra từ phòng Giang Mộ Yên.
Hồng Nguyệt cũng không quan tâm Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân nữa, nhanh chóng bưng khay đến trước cửa phòng, gõ ‘cốc, cốc, cốc’ “Tiểu thư, tiểu thư, cô đã tỉnh chưa? Nô tỳ có thể tiến vào không?"
“Là Hồng Nguyệt sao? Vào đi!"
Trong phòng quả nhiên truyền ra một giọng nam, nhưng Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân vừa nghe thì nụ cười trên mặt liền cứng ngắc, một chút cũng không thể vui vẻ nữa.
Mà Hồng Nguyệt thế nào cũng không ngờ trong phòng sẽ truyền ra một giọng nam, hơn nữa giọng này còn là của lão gia thì cũng giật mình không biết nên có phản ứng gì.
Một lúc lâu sau, nàng mới khôi phục tinh thần, biểu tình nhất thời cũng trở nên kinh hỉ. Hôm qua lão gia ở lại qua đêm trong phòng tiểu thư? Đây không phải có nghĩa là lão gia cũng muốn quyết định thành thân với tiểu thư hay sao?
Ai nha, này quả thật là tin tốt động trời a!
Hồng Nguyệt nhanh chóng đẩy cửa ra, bưng khay bước vào.
Trong phòng có một mùi xạ hương thoang thoảng, không quá nồng nhưng vẫn có thể ngửi ra được, khiến khuôn mặt Hồng Nguyệt nhất thời đỏ lên.
Không vội ngẩng đầu nhìn Bùi Vũ Khâm, nàng quỳ xuống trước “Nô tỳ tham kiến lão gia, lão gia vạn phúc!"
“Đứng lên đi! Hồng Nguyệt, cho người chuẩn bị nước tắm mang đến đây trước, sau đó lại sai người tìm Thanh Thư đến!"
Bùi Vũ Khâm thong dong tự nhiên phân phó, trên mặt không có chút bất an hay không thoải mái vì bị Hồng Nguyệt nhìn thấy hắn ở trong phòng tiểu thư nhà nàng, giống như đây là một chuyện rất bình thường, rất tự nhiên vậy.
Mà lúc này Hồng Nguyệt mới đứng dậy, vụng trộm liếc mắt đánh giá tình hình trong phòng.
Màn trướng trên giường đã bị xé một nửa, một nửa còn lại còn vắt vẻo trên giường, che đi phần nào cảnh tượng trên giường nhưng vẫn có thể nhìn thấy phía sau sa trướng, tiểu thư nhà nàng đang ngủ say.
Mà bên giường, tiết khố cùng trung y của tiểu thư, còn có ngoại bào của lão gia đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hơn nữa trên người lão gia chỉ mặc một bộ trung y mỏng, đã thuyết minh rõ ràng đêm qua hai người bọn họ đã làm toàn bộ những chuyện không nên làm.
Khó trách Tương di nói muốn chuẩn bị nước tắm. Tình hình này còn không chuẩn bị nước tắm nữa thì còn đợi đến khi nào nữa?
Có điều phản ứng của Tương di cũng quá kì quái, không phải nàng vẫn muốn làm Tương di nương sao? Nay lão gia thích tiểu thư nhà nàng, còn qua đêm trong phòng tiểu thư, đứa ngốc cũng biết lão gia nhất định sẽ phụ trách với tiểu thư. Nhưng nếu lão gia đã muốn thú tiểu thư tuổi trẻ xinh đẹp, chẳng lẽ còn thú Tương di lớn tuổi xuống sắc sao?
Trong đầu Hồng Nguyệt nghĩ thế nào cũng không hiểu rõ. Nàng nào biết nam nhân Lí Tương Vân nghĩ có thể nhìn thấy căn bản là Bùi Dạ Tập chứ không phải Bùi Vũ Khâm, nàng bây giờ cũng đang nghẹn họng trân trối không biết chuyện gì đã xảy ra!
Tần Hồng Diệp cũng hoàn toàn bị tình hình trước mắt làm chấn động đến muốn hôn mê.
“Lão gia, đây, đây là – nô tỳ đi chuẩn bị nước cho lã gia tắm rửa, đồng thời cũng cho người đi thông tri Thanh quản sự!"
Hồng Nguyệt thiếu chút nữa đã bật thốt hỏi đây là chuyện gì đã xảy ra, hỏi được phân nửa mới nhớ mình chỉ là một nha hoàn, không thể hỏi đến chuyện của chủ tử liền nhanh chóng sửa miệng, sau đó cung kính đặt cái khay trong tay xuống rồi lui ra bên ngoài.
Lúc này, người vui vẻ liền đổi thành Hồng Nguyệt, mà Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà nhanh chóng túm Hồng Nguyệt đến góc tường, thấp giọng hỏi “Hồng Nguyệt, đây là chuyện gì xảy ra? Lão gia sao có thể ở trong phòng Mộ Yên?"
“A? Tương di, không phải vừa rồi ngài còn nói trong phủ sắp có chuyện vui ư? Sao ngài còn hỏi nô tỳ?" Hồng Nguyệt há hốc nhìn Lí Tương Vân, nghĩ không phải nàng đã biết trước nên mới đến chúc mừng sao?
Như thế nào mà nghe giọng điệu này giống như nàng cũng thực ngoài ý muốn?
Lí Tương Vân nhất thời cứng họng “Ta, ta nói là đại thiếu gia cùng Mộ Yên a, sao có thể biến thành lão gia?"
“Đại thiếu gia? Này có liên quan gì đến đại thiếu gia? Đại thiếu gia không phải đã giải trừ hôn ước với tiểu thư rồi sao?" Hồng Nguyệt bày ra bộ dáng chuyện này ai cũng đã biết, hoàn toàn đánh bại Lí Tương Vân cùng Tần Hồng Diệp.
“Hồng Nguyệt, ngươi nói thật với ta, hôm qua ngươi không nghe thấy động tĩnh gì sao? Hay là hôm qua ngươi có nhìn thấy đại thiếu gia đến tìm Giang Mộ Yên không?"
Tần Hồng Diệp biết chỉ dựa vào Lí Tương Vân là không thể hỏi được gì, nhất thời cũng mở miệng hỏi giúp.
Hồng Nguyệt lắc đầu “Không có a, tiểu thư cũng không muốn nhìn đến đại thiếu gia, nếu nửa đêm đại thiếu gia dám tìm đến, tiểu thư không mắng thối đầu mới là lạ! Đêm qua sau khi dùng bữa tối với lão gia không lâu thì tiểu thư liền ngủ. Lão gia đến đây lúc nào nô tỳ cũng không biết, không có nghe được động tĩnh gì đặc biệt a!"
“Vậy, vậy ngươi thấy chuyện lão gia xuất hiện trong phòng tiểu thư nhà ngươi là thế nào?"
“Lời này của nhị phu nhân đề cao nô tỳ quá rồi, nô tỳ bất quá chỉ là một nha hoàn, nghe mệnh lệnh của chủ tử mà làm việc thôi, chuyện riêng của chủ tử sao đến lượt nô tỳ bình luận?"
Hồng Nguyệt trả lời đầy đủ lại cung kính lễ phép, khiến Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân nhất thời không bắt được sai lầm nào.
Tác giả :
Quân Mặc Nghiên