Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Chương 192
Edit: Ring.
Sa mỏng lay động, lưu luyến tình thâm, thời gian tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh.
Lúc hừng đông, Giang Mộ Yên cũng đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Bùi Vũ Khâm cũng không ngủ được, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn khuôn mặt Giang Mộ Yên, dùng ngón tay cảm nhận từng chút một da thịt trên khuôn mặt đã khôi phục vẻ bình thường của nàng.
Hắn biết nếu sáng suốt một chút thì nên rời khỏi phòng này sớm, sau đó lại chuẩn bị hôn sự, nhanh chóng cưới Yên nhi vào cửa chứ không phải tiếp tục ở lại đây.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện nếu hắn thừa dịp mọi người chưa kịp biết mà rời đi phòng của Yên nhi, đối với người khác mà nói tất nhiên không có gì, nhưng đối với Yên nhi lại là một loại tổn thương cùng tự ti rất lớn.
Cho nên dù biết Yên nhi sẽ không trách nếu hắn rời đi, nhưng sau khi tự hỏi nhiều lần, Bùi Vũ Khâm vẫn quyết định ở lại.
Hôm nay chỉ có để mọi người thấy hắn từ phòng này bước ra thì những chỉ trích lên án vốn nhằm vào Yên nhi mới có thể chuyển lên hắn.
Hơn nữa hắn cũng muốn biết rốt cuộc là ai dụng tâm an bày mọi chuyện như vậy, tính kế Yên nhi cùng Dạ Tập.
Lúc đầu, hắn đúng là cũng nghĩ Dạ Tập bỏ thuốc, nhưng sau nửa đêm, khi Yên nhi bị hạ xuân dược đã thanh tỉnh hơn phân nửa liền vừa uyển chuyển thừa hoan vừa rơi lệ kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho hắn nghe.
Bùi Vũ Khâm cũng nhờ vậy mới biết trước khi Dạ Tập đến, nàng cũng đã cảm giác được thân thể trở nên quái lạ.
Như vậy cũng chứng tỏ người bỏ thuốc có thể không phải là Dạ Tập, ít nhất là không phải chính Dạ Tập trực tiếp hạ dược.
Hơn nữa Dạ Tập cũng luôn miệng nói là Yên nhi hẹn hắn nửa đêm đến, nhưng Yên nhi lại không thể nào làm chuyện như vậy.
Dưới tình hình này, kết quả cũng chỉ có một khả năng, đó chính là có người âm thầm bỏ thuốc Yên nhi trước, khiến nàng bủn rủn không thể động tay chân, sau đó lại giả mạo Yên nhi nhắn cho Dạ Tập, muốn nó vào nửa đêm, ngay lúc dược tính của Yên nhi hoàn toàn phác tác đến phòng nàng.
Dụng tâm này không khỏi cũng rõ ràng quá rồi.
Điều Bùi Vũ Khâm muốn biết rõ bây giờ chính là rốt cuộc người cả gan làm loạn, tính toán tất cả những chuyện này là ai!
~
Lại đợi chừng nửa canh giờ, trời đã muốn sáng hẳn, Hồng Nguyệt cũng chuẩn bị thỏa đáng bưng khay đến cửa phòng Giang Mộ Yên chuẩn bị hầu hạ.
Ngay lúc định gõ cửa, nàng chợt nghe từ phía sau truyền đến nhiều tiếng bước chân.
Hồng Nguyệt lập tức quay đầu, kinh ngạc khi thấy Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân đều mang theo nha hoàn tâm phúc đi đến đây.
Nàng nhanh chóng cúi đầu hành lễ “Nô tỳ tham kiếm nhị phu nhân, Tương di!"
“Hồng Nguyệt là đang chuẩn bị hầu hạ chủ tử nhà ngươi thức dậy sao?"
Lí Tương Vân đầy mặt xuân sắc hỏi. Nàng đã cho người đến viện của Bùi Dạ Tập kiểm tra một lần, hắn cũng không có về phòng ngủ.
Như vậy cách giải thích duy nhất chính là hôm qua hắn ở lại chỗ này của Giang Mộ Yên.
Như vậy, nàng còn lo lắng mọi chuyện không thành sao?
Cho nên Lí Tương Vân không nén được cảm giác vui mừng, lúc này có thể xem như vẻ mặt tươi rói.
Hồng Nguyệt tất nhiên không rõ, nhưng thật ra Tần Hồng Diệp bị Lí Tương Vân cứng rắn kéo đến đây cũng mơ hồ, căn bản cũng không biết Lí Tương Vân này đang có âm mưu gì.
Sao tự nhiên sáng sớm lại đến đây, còn làm ra vẻ thần bí vô cùng như vậy?
“Bẩm Tương di, đúng vậy. Nô tỳ đang định vào hầu hạ tiểu thư. Xin hỏi Tương di cùng nhị phu nhân hai người sáng sớm đến đây làm gì, là có chuyện gì quan trọng sao? Nếu có, nô tỳ sẽ lập tức vào gọi tiểu thư dậy!"
Hồng Nguyệt bởi vì đã biết người trong lòng Giang Mộ Yên là lão gia nên cũng biết giữa tiểu thư và Tương di tất nhiên cũng tồn tại quan hệ đối địch.
Tuy lão gia hình như không định thu Tương di vào phòng, nhưng trong suy nghĩ của những hạ nhân, Tương di này gần như đã có thân phận di nương cũng là sự thật.
Cho nên đối với Tương di cùng nhị phu nhân, Hồng Nguyệt cũng không tin tưởng cùng thiếu phòng bị như trước nữa.
“Không cần, không cần. Để Mộ Yên ngủ nhiều hơn một chút đi! Lát nữa nếu Mộ Yên tỉnh lại có muốn người hầu hạ, sợ chút đồ dùng này cũng không đủ. Hồng Nguyệt, ngươi tốt nhất vẫn nên cho người chuẩn bị nước tắm luôn đi!"
Lời nói của Lí Tương Vân càng khiến Hồng Nguyệt không hiểu, không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Mà Tần Hồng Diệp lại mơ hồ hiểu được ý Lí Tương Vân, chẳng lẽ trong phòng Giang Mộ Yên lúc này có nam nhân?
Hơn nữa nhìn bộ dáng khẳng định của Lí Tương Vân như vậy, nàng hiển nhiên là biết nam nhân trong phòng này là ai. Lại nhìn vẻ mặt hớn hở của nàng, xem ra cũng không cần đoán thân phận của nam nhân này nữa, ngoài trừ Bùi Dạ Tập thì còn có thể là ai?
Vừa nghĩ vậy, Tần Hồng Diệp cũng không khỏi phỏng đoán trường hợp như hôm nay, Lí Tương Vân lại bình tĩnh như vậy, bộ dáng như đã thấy trước tiên cơ, hiển nhiên nàng đã sớm đoán được kết quả.
Quả thật là nhìn không ra a, khó trách ngày đó Lí Tương Vân mang vẻ mặt như đã tính trước, thì ra đã dùng chiêu gạo nấu thành cơm này.
Chiêu này tuy có hơi tục nhưng bình thường đều rất hiệu quả, cho dù là Bùi Vũ Khâm phát hiện người đứng sau là Lí Tương Vân nhưng chỉ cần hôn sự của Bùi Dạ Tập cùng Giang Mộ Yên thành thì người thắng vẫn là Lí Tương Vân.
Sa mỏng lay động, lưu luyến tình thâm, thời gian tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh.
Lúc hừng đông, Giang Mộ Yên cũng đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Bùi Vũ Khâm cũng không ngủ được, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn khuôn mặt Giang Mộ Yên, dùng ngón tay cảm nhận từng chút một da thịt trên khuôn mặt đã khôi phục vẻ bình thường của nàng.
Hắn biết nếu sáng suốt một chút thì nên rời khỏi phòng này sớm, sau đó lại chuẩn bị hôn sự, nhanh chóng cưới Yên nhi vào cửa chứ không phải tiếp tục ở lại đây.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện nếu hắn thừa dịp mọi người chưa kịp biết mà rời đi phòng của Yên nhi, đối với người khác mà nói tất nhiên không có gì, nhưng đối với Yên nhi lại là một loại tổn thương cùng tự ti rất lớn.
Cho nên dù biết Yên nhi sẽ không trách nếu hắn rời đi, nhưng sau khi tự hỏi nhiều lần, Bùi Vũ Khâm vẫn quyết định ở lại.
Hôm nay chỉ có để mọi người thấy hắn từ phòng này bước ra thì những chỉ trích lên án vốn nhằm vào Yên nhi mới có thể chuyển lên hắn.
Hơn nữa hắn cũng muốn biết rốt cuộc là ai dụng tâm an bày mọi chuyện như vậy, tính kế Yên nhi cùng Dạ Tập.
Lúc đầu, hắn đúng là cũng nghĩ Dạ Tập bỏ thuốc, nhưng sau nửa đêm, khi Yên nhi bị hạ xuân dược đã thanh tỉnh hơn phân nửa liền vừa uyển chuyển thừa hoan vừa rơi lệ kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho hắn nghe.
Bùi Vũ Khâm cũng nhờ vậy mới biết trước khi Dạ Tập đến, nàng cũng đã cảm giác được thân thể trở nên quái lạ.
Như vậy cũng chứng tỏ người bỏ thuốc có thể không phải là Dạ Tập, ít nhất là không phải chính Dạ Tập trực tiếp hạ dược.
Hơn nữa Dạ Tập cũng luôn miệng nói là Yên nhi hẹn hắn nửa đêm đến, nhưng Yên nhi lại không thể nào làm chuyện như vậy.
Dưới tình hình này, kết quả cũng chỉ có một khả năng, đó chính là có người âm thầm bỏ thuốc Yên nhi trước, khiến nàng bủn rủn không thể động tay chân, sau đó lại giả mạo Yên nhi nhắn cho Dạ Tập, muốn nó vào nửa đêm, ngay lúc dược tính của Yên nhi hoàn toàn phác tác đến phòng nàng.
Dụng tâm này không khỏi cũng rõ ràng quá rồi.
Điều Bùi Vũ Khâm muốn biết rõ bây giờ chính là rốt cuộc người cả gan làm loạn, tính toán tất cả những chuyện này là ai!
~
Lại đợi chừng nửa canh giờ, trời đã muốn sáng hẳn, Hồng Nguyệt cũng chuẩn bị thỏa đáng bưng khay đến cửa phòng Giang Mộ Yên chuẩn bị hầu hạ.
Ngay lúc định gõ cửa, nàng chợt nghe từ phía sau truyền đến nhiều tiếng bước chân.
Hồng Nguyệt lập tức quay đầu, kinh ngạc khi thấy Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân đều mang theo nha hoàn tâm phúc đi đến đây.
Nàng nhanh chóng cúi đầu hành lễ “Nô tỳ tham kiếm nhị phu nhân, Tương di!"
“Hồng Nguyệt là đang chuẩn bị hầu hạ chủ tử nhà ngươi thức dậy sao?"
Lí Tương Vân đầy mặt xuân sắc hỏi. Nàng đã cho người đến viện của Bùi Dạ Tập kiểm tra một lần, hắn cũng không có về phòng ngủ.
Như vậy cách giải thích duy nhất chính là hôm qua hắn ở lại chỗ này của Giang Mộ Yên.
Như vậy, nàng còn lo lắng mọi chuyện không thành sao?
Cho nên Lí Tương Vân không nén được cảm giác vui mừng, lúc này có thể xem như vẻ mặt tươi rói.
Hồng Nguyệt tất nhiên không rõ, nhưng thật ra Tần Hồng Diệp bị Lí Tương Vân cứng rắn kéo đến đây cũng mơ hồ, căn bản cũng không biết Lí Tương Vân này đang có âm mưu gì.
Sao tự nhiên sáng sớm lại đến đây, còn làm ra vẻ thần bí vô cùng như vậy?
“Bẩm Tương di, đúng vậy. Nô tỳ đang định vào hầu hạ tiểu thư. Xin hỏi Tương di cùng nhị phu nhân hai người sáng sớm đến đây làm gì, là có chuyện gì quan trọng sao? Nếu có, nô tỳ sẽ lập tức vào gọi tiểu thư dậy!"
Hồng Nguyệt bởi vì đã biết người trong lòng Giang Mộ Yên là lão gia nên cũng biết giữa tiểu thư và Tương di tất nhiên cũng tồn tại quan hệ đối địch.
Tuy lão gia hình như không định thu Tương di vào phòng, nhưng trong suy nghĩ của những hạ nhân, Tương di này gần như đã có thân phận di nương cũng là sự thật.
Cho nên đối với Tương di cùng nhị phu nhân, Hồng Nguyệt cũng không tin tưởng cùng thiếu phòng bị như trước nữa.
“Không cần, không cần. Để Mộ Yên ngủ nhiều hơn một chút đi! Lát nữa nếu Mộ Yên tỉnh lại có muốn người hầu hạ, sợ chút đồ dùng này cũng không đủ. Hồng Nguyệt, ngươi tốt nhất vẫn nên cho người chuẩn bị nước tắm luôn đi!"
Lời nói của Lí Tương Vân càng khiến Hồng Nguyệt không hiểu, không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Mà Tần Hồng Diệp lại mơ hồ hiểu được ý Lí Tương Vân, chẳng lẽ trong phòng Giang Mộ Yên lúc này có nam nhân?
Hơn nữa nhìn bộ dáng khẳng định của Lí Tương Vân như vậy, nàng hiển nhiên là biết nam nhân trong phòng này là ai. Lại nhìn vẻ mặt hớn hở của nàng, xem ra cũng không cần đoán thân phận của nam nhân này nữa, ngoài trừ Bùi Dạ Tập thì còn có thể là ai?
Vừa nghĩ vậy, Tần Hồng Diệp cũng không khỏi phỏng đoán trường hợp như hôm nay, Lí Tương Vân lại bình tĩnh như vậy, bộ dáng như đã thấy trước tiên cơ, hiển nhiên nàng đã sớm đoán được kết quả.
Quả thật là nhìn không ra a, khó trách ngày đó Lí Tương Vân mang vẻ mặt như đã tính trước, thì ra đã dùng chiêu gạo nấu thành cơm này.
Chiêu này tuy có hơi tục nhưng bình thường đều rất hiệu quả, cho dù là Bùi Vũ Khâm phát hiện người đứng sau là Lí Tương Vân nhưng chỉ cần hôn sự của Bùi Dạ Tập cùng Giang Mộ Yên thành thì người thắng vẫn là Lí Tương Vân.
Tác giả :
Quân Mặc Nghiên