Hữu Điều Kiện Luyến Ái
Chương 22
Cùng với Phan Hải ở thư viện đọc sách ước chừng một tuần sau ta mới phát hiện hắn học ở học viện Nhật ngữ
Hắn nói cho ta biết, nguyện vọng số 1 hắn là tiếng Anh, nhưng điểm không tốt, bị phân đến Nhật ngữ. Hắn không thích người Nhật Bản, lúc đầu phát hiện mình phải học Nhật ngữ hắn rất tức giận. Qua lời kể của hắn ta có thể thấy lúc đó hắn muốn mang lãnh đạo cả trường này đi xử lý như thế nào. Tuy nói là không thích nhưng xem ra hắn vẫn còn ý thức học tập.
Như vậy hắn cùng bạn gái Triệu Nghị học cùng lớp. Sau lần tỏ tình thảm hại lần trước, hắn không một lần nhắc đến nàng. Vì thế ta cũng sẽ không nghe được tin tức gì liên quan đến Triệu Nghị. Ta nhẹ nhàng thở ra.
Chớp mắt đã đến tháng 11, trời lại lạnh. Mỗi lần từ thư viện trở về KTX, ở những góc tối ta lại hoài niệm đến một đôi tay ấm áp.
Ta lắc đầu, muốn đem tất cả những gì liên quan đến hắn đuổi đi.
“Nàng hôm nay bay đi Nhật Bản." Một buổi tối tháng 11, ở thư viện, Phan Hải đột nhiên nói với ta.
“Như thế nào? Ngươi luyến tiếc sao?"
“Thật sự tiếc, nàng là cô gái đẹp nhất ta từng gặp" Ánh mắt hắn có chút trống rỗng.
“Đừng nghĩ ngợi, về sau tìm được người tốt với ngươi mới là quan trọng nhất." Ta vỗ vỗ vai hắn.
“Đúng vậy, ta phải cố gắng mới được!" Hắn hít 1 hơi thật lớn rồi nói, sau đó vùi đầu tiếp tục đọc sách.
Ta cũng cúi xuống nhìn sách giáo khoa, nhưng thân ảnh hắn cứ thế xuất hiện trước mắt, ta thực sự muốn biết tâm tình hắn hiện tại ra sao.
Ta thất thần cầm lấy bút, tay không tự giác mà ở giấy nháp viết ra 2 chữ “Triệu Nghị"
Viết xong mới phát hiện mình làm chuyện ngu xuẩn, lập tức đem tờ giấy kia xé nát, nhưng lại thấy chính mình trong tay vẫn gắt gao cầm chiếc bút bi màu bạch kim kia.
Thời điểm đó ta mới hiểu được hắn đối với ta chính là khắc cốt ghi tâm, cả đời này muốn trốn cũng không trốn được.
Biết bạn gái hắn đi rồi, ta cũng không dám bước vào P314 nữa.
Ta thật sự sợ, sợ nhìn thấy hắn rồi lại vô vị chờ mong, cuối cùng lại là tuyệt vọng.
Cho nên dù không phải thi, ta vẫn ngâm mình ở thư viện mỗi ngày.
Tháng 12, trời lạnh hơn rất nhiều.
Mùa đông dù có mặc bao nhiêu quần áo thì tay chân của ta vẫn luôn lạnh ngắt, đó chính là thể chất ta sinh ra đã thế.
Đêm đó, từ thư viện đi ra, chia tay với Phan Hải xong, ta cúi đầu đi trên con đường tối, không ngừng xoa hai tay vào nhau, hy vọng chúng có thể ấm lên một chút.
Mải lo sưởi ấm mà không để ý đến đường, đi tới ta liền đâm vào một người.
“Thực ngượng quá, ta đi không để ý đường." Chưa kịp thấy người trước mắt, ta liền hướng hắn xin lỗi. Ông trời phù hộ, người đó đừng có là loại du côn, lưu manh, cướp bóc!
“Ngươi bị đụng vào trán? Có đau không?"
Âm thanh rất quen thuộc, một đôi tay ấm áp xoa xoa vào trán ta.
Nhìn rõ ràng người trước mặt, ta tưởng mình hoa mắt.
Ta phản xạ có điều kiện lui về phía sau, tận lực cách xa hắn.
“Ta……" Hắn nhìn ta, ngập ngừng nói không hết câu.
Ta chỉ biết theo bản năng mà chạy trốn, ta không nghe hắn nói tiếp, liền quay người bỏ chạy.
Hắn đuổi theo, cổ tay ta bị nắm gắt gao cho đến lúc không chạy được nữa.
Hắn lấy sách trên tay ta, sau đó chụp lên tay ta một vật gì đó khiến ta cảm thấy ấm áp tức thì.
“Mùa đông, tay ngươi luôn bị lạnh, ta nghĩ ngươi cần cái này"
Hắn nói xong đem sách trả lại cho ta, sau đó quay người đi.
Trong bóng tối, hắn cao lớn như vậy nhưng lại toát ra vẻ cô đơn, còn có chút run run.
Ta lại muốn chạy tới, vòng tay ôm lấy tấm lưng hắn.
Ta cắn chặt răng, khắc chế không cho mình làm ra hành động ngu xuẩn.
Cứ nghĩ rằng bóng dáng hắn sẽ cứ như vậy mà từ từ biến mất nhưng đi một đoạn, hắn bỗng dừng lại.
“Ngươi cùng Phan Hải ở một chỗ vui vẻ sao?"
“A?" Vì cái gì hắn đột nhiên nhắc tới Phan Hải?
“Hắn so với ta tốt hơn đúng không?"
Ta dường như hiểu được ý tứ hắn. “Hải đối với ta tốt lắm, ta thực thích hắn."
“Chúc hai ngươi hạnh phúc." Hắn ngừng thật lâu, sau đó bỏ lại một câu rồi tiếp tục bước đi.
Hắn vẫn như thế quay lưng về phía ta, vì thế ta không thể thấy biểu tình của hắn khi nói chuyện, chỉ biết là thanh âm của hắn nghe giống như đang khóc.
Sau đêm hôm đó, tay ta liền có một đôi bao tay da màu đen. Ta mỗi ngày đều không rời chúng. Ấm áp như vậy tựa như hắn đem tay của ta nắm ở trong lòng bàn tay hắn mà che chở, nâng niu.
Hắn nói cho ta biết, nguyện vọng số 1 hắn là tiếng Anh, nhưng điểm không tốt, bị phân đến Nhật ngữ. Hắn không thích người Nhật Bản, lúc đầu phát hiện mình phải học Nhật ngữ hắn rất tức giận. Qua lời kể của hắn ta có thể thấy lúc đó hắn muốn mang lãnh đạo cả trường này đi xử lý như thế nào. Tuy nói là không thích nhưng xem ra hắn vẫn còn ý thức học tập.
Như vậy hắn cùng bạn gái Triệu Nghị học cùng lớp. Sau lần tỏ tình thảm hại lần trước, hắn không một lần nhắc đến nàng. Vì thế ta cũng sẽ không nghe được tin tức gì liên quan đến Triệu Nghị. Ta nhẹ nhàng thở ra.
Chớp mắt đã đến tháng 11, trời lại lạnh. Mỗi lần từ thư viện trở về KTX, ở những góc tối ta lại hoài niệm đến một đôi tay ấm áp.
Ta lắc đầu, muốn đem tất cả những gì liên quan đến hắn đuổi đi.
“Nàng hôm nay bay đi Nhật Bản." Một buổi tối tháng 11, ở thư viện, Phan Hải đột nhiên nói với ta.
“Như thế nào? Ngươi luyến tiếc sao?"
“Thật sự tiếc, nàng là cô gái đẹp nhất ta từng gặp" Ánh mắt hắn có chút trống rỗng.
“Đừng nghĩ ngợi, về sau tìm được người tốt với ngươi mới là quan trọng nhất." Ta vỗ vỗ vai hắn.
“Đúng vậy, ta phải cố gắng mới được!" Hắn hít 1 hơi thật lớn rồi nói, sau đó vùi đầu tiếp tục đọc sách.
Ta cũng cúi xuống nhìn sách giáo khoa, nhưng thân ảnh hắn cứ thế xuất hiện trước mắt, ta thực sự muốn biết tâm tình hắn hiện tại ra sao.
Ta thất thần cầm lấy bút, tay không tự giác mà ở giấy nháp viết ra 2 chữ “Triệu Nghị"
Viết xong mới phát hiện mình làm chuyện ngu xuẩn, lập tức đem tờ giấy kia xé nát, nhưng lại thấy chính mình trong tay vẫn gắt gao cầm chiếc bút bi màu bạch kim kia.
Thời điểm đó ta mới hiểu được hắn đối với ta chính là khắc cốt ghi tâm, cả đời này muốn trốn cũng không trốn được.
Biết bạn gái hắn đi rồi, ta cũng không dám bước vào P314 nữa.
Ta thật sự sợ, sợ nhìn thấy hắn rồi lại vô vị chờ mong, cuối cùng lại là tuyệt vọng.
Cho nên dù không phải thi, ta vẫn ngâm mình ở thư viện mỗi ngày.
Tháng 12, trời lạnh hơn rất nhiều.
Mùa đông dù có mặc bao nhiêu quần áo thì tay chân của ta vẫn luôn lạnh ngắt, đó chính là thể chất ta sinh ra đã thế.
Đêm đó, từ thư viện đi ra, chia tay với Phan Hải xong, ta cúi đầu đi trên con đường tối, không ngừng xoa hai tay vào nhau, hy vọng chúng có thể ấm lên một chút.
Mải lo sưởi ấm mà không để ý đến đường, đi tới ta liền đâm vào một người.
“Thực ngượng quá, ta đi không để ý đường." Chưa kịp thấy người trước mắt, ta liền hướng hắn xin lỗi. Ông trời phù hộ, người đó đừng có là loại du côn, lưu manh, cướp bóc!
“Ngươi bị đụng vào trán? Có đau không?"
Âm thanh rất quen thuộc, một đôi tay ấm áp xoa xoa vào trán ta.
Nhìn rõ ràng người trước mặt, ta tưởng mình hoa mắt.
Ta phản xạ có điều kiện lui về phía sau, tận lực cách xa hắn.
“Ta……" Hắn nhìn ta, ngập ngừng nói không hết câu.
Ta chỉ biết theo bản năng mà chạy trốn, ta không nghe hắn nói tiếp, liền quay người bỏ chạy.
Hắn đuổi theo, cổ tay ta bị nắm gắt gao cho đến lúc không chạy được nữa.
Hắn lấy sách trên tay ta, sau đó chụp lên tay ta một vật gì đó khiến ta cảm thấy ấm áp tức thì.
“Mùa đông, tay ngươi luôn bị lạnh, ta nghĩ ngươi cần cái này"
Hắn nói xong đem sách trả lại cho ta, sau đó quay người đi.
Trong bóng tối, hắn cao lớn như vậy nhưng lại toát ra vẻ cô đơn, còn có chút run run.
Ta lại muốn chạy tới, vòng tay ôm lấy tấm lưng hắn.
Ta cắn chặt răng, khắc chế không cho mình làm ra hành động ngu xuẩn.
Cứ nghĩ rằng bóng dáng hắn sẽ cứ như vậy mà từ từ biến mất nhưng đi một đoạn, hắn bỗng dừng lại.
“Ngươi cùng Phan Hải ở một chỗ vui vẻ sao?"
“A?" Vì cái gì hắn đột nhiên nhắc tới Phan Hải?
“Hắn so với ta tốt hơn đúng không?"
Ta dường như hiểu được ý tứ hắn. “Hải đối với ta tốt lắm, ta thực thích hắn."
“Chúc hai ngươi hạnh phúc." Hắn ngừng thật lâu, sau đó bỏ lại một câu rồi tiếp tục bước đi.
Hắn vẫn như thế quay lưng về phía ta, vì thế ta không thể thấy biểu tình của hắn khi nói chuyện, chỉ biết là thanh âm của hắn nghe giống như đang khóc.
Sau đêm hôm đó, tay ta liền có một đôi bao tay da màu đen. Ta mỗi ngày đều không rời chúng. Ấm áp như vậy tựa như hắn đem tay của ta nắm ở trong lòng bàn tay hắn mà che chở, nâng niu.
Tác giả :
Vi Hồng Sắc