Hữu Điều Kiện Luyến Ái
Chương 21
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, đảo mắt một cái đã đến kỳ thi cuối kỳ, ta mỗi ngày đều ngâm mình ở thư viện đọc sách cho đến tận đêm khuya.
Thi xong cũng chính là lúc nhàn nhã nghỉ hè.
Không nghĩ đến việc về nhà, ta lại bắt đầu ở lại trường xem xét này nọ.
Mỗi ngày, ta đều ra căng tin ăn cơm, một hôm ta bỗng nhìn thấy một nam nhân cực kỳ quen mắt.
Người nọ vừa thấy ta tựa như ban ngày ban mặt nhìn thấy quỷ, sợ tới mức xanh cả mặt, quay đầu vội bước đi.
Ta kinh ngạc, không phải là hồi đại hội thể dục thể thao ta cùng hắn đánh một trận sao? Hơn nữa ta nhớ rõ rằng hai chúng ta ngang sức ngang tài, ta đâu có đem hắn đánh cho một trận rất thảm đâu.
“Này! Ngươi đừng chạy! Ta có đáng sợ đến mức người vừa thấy đã trốn không?"
Muốn chạy trốn? Ta lại càng muốn đuổi theo ngươi!
“Ngươi, ngươi, ngươi đừng tới gần ta!" Hắn nói chuyện thanh âm có chút run rẩy.
“Ta vẫn là người sống, không bị ngươi đánh đến chết đâu!" Ta nhanh hơn chạy lên đuổi kịp hắn.
“Con mẹ nó, ngươi đừng có tới gần ta! Ta còn không muốn chết!" Hắn luống cuống chạy vào ngõ cụt, không còn chỗ trốn.
“Này! Ta lại không muốn đánh ngươi, ngươi sợ cái gì? Nói rõ ràng cho ta." Ta chặn trước mặt hắn.
“Còn, còn không phải…… tên Triệu Nghị kia!"
Nghe thấy tên hắn, tâm ta liển thẳng nhảy lên.
“Hắn làm cái gì?"
“Chính là sau hôm ở đại hội, hắn đột nhiên tới tìm ta. Con mẹ nó, ta bị hắn đánh thừa sống thiếu chết. Ta còn nghĩ hắn đến là vì bạn gái bị ta trêu nghẹo, ai ngờ hắn là vì ngươi mới đến đánh ta! Còn cảnh cáo ta về sau nếu tìm ngươi gây phiền toái sẽ bị hắn đánh thậm tệ hơn! Thực con mẹ nó, nhìn không ra tên tiểu tử kia đánh nhau cũng lợi hại đến như vậy, hại ta phòng thủ cũng không xong."
Hai tháng cố gắng nháy mắt một cái hóa thành bọt nước, tâm của ta lại vì người kia mà kích động.
Chúng ta chính là người xa lạ! Ai cần ngươi xen vào việc của ta? Ta ở trong lòng không ngừng mắng hắn.
Cơn nóng truyền đến đỉnh đầu, hai thái dương đột nhiên nhói đau, toàn thân một trận mê muội. Ngươi không quản ta nhưng sao lại ở sau mà trả thù cho ta.
“Nguyên lai ngươi cùng tên Triệu Nghị kia là bằng hữu, khó trách ngươi xuất đầu lộ diện giúp bạn gái hắn. Tên tiểu tử kia cũng rất coi trọng ngươi."
“Ta cùng hắn không phải bằng hữu."
“A? Ngươi…con mẹ nó cái gì không phải bằng hữu với hắn? Quyền mà lão tử đây nhận tính là cái gì?" Hắn nổi giận.
“Hắn giúp ta bồi thường ngươi một quyền mà thôi." Ta nhún nhún vai.
“Ngươi không thấy được biểu tình hắn lúc đó! Thực mẹ nó giống như tình nhân của hắn bị khí dễ vậy."
“Ngươi cũng không ngẫm lại ngươi đối bạn gái hắn làm cái gì sao!" Ta lườm hắn một cái.
“Thời điểm đánh ta, một chữ bạn gái hắn cũng không nhắc đến! Tóm lại, ta không dám trêu chọc ngươi. Ta đã nói xong, đi được chưa?"
Hắn nói xong liền rời đi. Ta đứng yên tại chỗ, ánh mặt trời xuyên thẳng đỉnh đầu, trong lòng một loại cảm giác không thể gọi tên. Đầu của ta càng lúc càng hôn mê, thậm chí còn thấy dạ dày quặn lại, hô hấp khó khăn. Ta bị cảm nắng rồi!
Mỗi ngày, cơ thể ta đều mềm ra, không một chút hữu lực vì thế ta chỉ cả ngày ở trong phòng ngủ.
Nhưng là tình hình hoàn toàn không có biến chuyển, ta đành phải về nhà để cha mẹ chăm sóc. Mẹ già mang ta đến bệnh viện, cuối cùng theo mấy đơn thuốc đông y mà sắc cho ta uống.
Vì thế kỳ nghỉ hè của ta chính là làm bạn với thuốc đông y.
Trở lại trường học, ta trở về thói quen xem xét di động từng phút, sợ bỏ qua cuộc điện thoại quan trọng nào đó.
Chính là cái gì đều không có, ta mới phát giác chính mình thật buồn cười.
Ta như thế nào đã quên? Chúng ta đã là người xa lạ.
Khai giảng, ta là sinh viên năm thứ ba.
Bắt đầu học chuyên ngành, chương trình học nặng hơn rất nhiều.
Đối với người mà thông minh không có sẵn như ta, chỉ có thể chăm chỉ mà học hành. Hàng ngày ta vẫn bám lấy thư viện, đọc đến rách nát các cuốn sách tham khảo buồn tẻ.
Điều thay đổi lớn nhất trong năm thứ ba này là ta có thêm một bằng hữu. Ta và hắn có thể nói rằng “không giống nhau"
Chính là Phan Hải, hắn thô lỗ, táo bạo, còn là loại nam nhân mê nữ sắc. Tuy rằng ấn tượng ban đầu của ta về hắn phi thường xấu nhưng sau này tiếp xúc nhiều, ta đối với hắn chính là thích cái tính đó, chúng ta trở thành bằng hữu.
Cái này cũng phải tính là duyên phận, ta thường xuyên đến thư viện đọc sách, sau mới phát hiện ra hắn cũng chính là khách quen của thư viện.
Dường như Triệu Nghị đã gây cho hắn một bóng ma quá lớn nên ngay từ đầu hắn rất sợ ta, làm cái gì cũng đều tận lực mà trốn tránh ta.
Hắn càng như thế, ta càng đùa dai, chủ động tiếp cận hắn. Sau vài lần hắn phát hiện thật sự trốn không thoát thì đành ngoan ngoãn cùng ta đi đọc sách.
Tình bạn giữa chúng ta cứ thế mà bắt đầu.
Lúc ở cùng với hắn, chủ đề nhiều nhất chính là nữ nhân, ta cũng không mấy hứng thú, chỉ tuỳ tiện trả lời. Đối với việc cùng nam nhân khác nói chuyện về nữ sắc cũng có thể gọi là chuyển biến tích cực cho tính hướng của ta.
Hắn tuy rằng đối nữ nhân quá mức nhiệt tình nhưng mỗi lần tỏ tình đều thất bại.
Ngẫm đi ngẫm lại, hắn như thế nào đối với bạn gái Triệu Nghị tỏ tình? Có ai lại dã man, thô bạo như thế không? Người sáng suốt đều biết hắn sai ở chỗ nào, chỉ tiếc là bản thân hắn lại hoàn toàn không ý thức được.
Ta cũng không vạch trần hắn. Dù sao hắn mỗi ngày đều ở thư viện giúp ta giữ chỗ đã thực tốt lắm rồi.
Thi xong cũng chính là lúc nhàn nhã nghỉ hè.
Không nghĩ đến việc về nhà, ta lại bắt đầu ở lại trường xem xét này nọ.
Mỗi ngày, ta đều ra căng tin ăn cơm, một hôm ta bỗng nhìn thấy một nam nhân cực kỳ quen mắt.
Người nọ vừa thấy ta tựa như ban ngày ban mặt nhìn thấy quỷ, sợ tới mức xanh cả mặt, quay đầu vội bước đi.
Ta kinh ngạc, không phải là hồi đại hội thể dục thể thao ta cùng hắn đánh một trận sao? Hơn nữa ta nhớ rõ rằng hai chúng ta ngang sức ngang tài, ta đâu có đem hắn đánh cho một trận rất thảm đâu.
“Này! Ngươi đừng chạy! Ta có đáng sợ đến mức người vừa thấy đã trốn không?"
Muốn chạy trốn? Ta lại càng muốn đuổi theo ngươi!
“Ngươi, ngươi, ngươi đừng tới gần ta!" Hắn nói chuyện thanh âm có chút run rẩy.
“Ta vẫn là người sống, không bị ngươi đánh đến chết đâu!" Ta nhanh hơn chạy lên đuổi kịp hắn.
“Con mẹ nó, ngươi đừng có tới gần ta! Ta còn không muốn chết!" Hắn luống cuống chạy vào ngõ cụt, không còn chỗ trốn.
“Này! Ta lại không muốn đánh ngươi, ngươi sợ cái gì? Nói rõ ràng cho ta." Ta chặn trước mặt hắn.
“Còn, còn không phải…… tên Triệu Nghị kia!"
Nghe thấy tên hắn, tâm ta liển thẳng nhảy lên.
“Hắn làm cái gì?"
“Chính là sau hôm ở đại hội, hắn đột nhiên tới tìm ta. Con mẹ nó, ta bị hắn đánh thừa sống thiếu chết. Ta còn nghĩ hắn đến là vì bạn gái bị ta trêu nghẹo, ai ngờ hắn là vì ngươi mới đến đánh ta! Còn cảnh cáo ta về sau nếu tìm ngươi gây phiền toái sẽ bị hắn đánh thậm tệ hơn! Thực con mẹ nó, nhìn không ra tên tiểu tử kia đánh nhau cũng lợi hại đến như vậy, hại ta phòng thủ cũng không xong."
Hai tháng cố gắng nháy mắt một cái hóa thành bọt nước, tâm của ta lại vì người kia mà kích động.
Chúng ta chính là người xa lạ! Ai cần ngươi xen vào việc của ta? Ta ở trong lòng không ngừng mắng hắn.
Cơn nóng truyền đến đỉnh đầu, hai thái dương đột nhiên nhói đau, toàn thân một trận mê muội. Ngươi không quản ta nhưng sao lại ở sau mà trả thù cho ta.
“Nguyên lai ngươi cùng tên Triệu Nghị kia là bằng hữu, khó trách ngươi xuất đầu lộ diện giúp bạn gái hắn. Tên tiểu tử kia cũng rất coi trọng ngươi."
“Ta cùng hắn không phải bằng hữu."
“A? Ngươi…con mẹ nó cái gì không phải bằng hữu với hắn? Quyền mà lão tử đây nhận tính là cái gì?" Hắn nổi giận.
“Hắn giúp ta bồi thường ngươi một quyền mà thôi." Ta nhún nhún vai.
“Ngươi không thấy được biểu tình hắn lúc đó! Thực mẹ nó giống như tình nhân của hắn bị khí dễ vậy."
“Ngươi cũng không ngẫm lại ngươi đối bạn gái hắn làm cái gì sao!" Ta lườm hắn một cái.
“Thời điểm đánh ta, một chữ bạn gái hắn cũng không nhắc đến! Tóm lại, ta không dám trêu chọc ngươi. Ta đã nói xong, đi được chưa?"
Hắn nói xong liền rời đi. Ta đứng yên tại chỗ, ánh mặt trời xuyên thẳng đỉnh đầu, trong lòng một loại cảm giác không thể gọi tên. Đầu của ta càng lúc càng hôn mê, thậm chí còn thấy dạ dày quặn lại, hô hấp khó khăn. Ta bị cảm nắng rồi!
Mỗi ngày, cơ thể ta đều mềm ra, không một chút hữu lực vì thế ta chỉ cả ngày ở trong phòng ngủ.
Nhưng là tình hình hoàn toàn không có biến chuyển, ta đành phải về nhà để cha mẹ chăm sóc. Mẹ già mang ta đến bệnh viện, cuối cùng theo mấy đơn thuốc đông y mà sắc cho ta uống.
Vì thế kỳ nghỉ hè của ta chính là làm bạn với thuốc đông y.
Trở lại trường học, ta trở về thói quen xem xét di động từng phút, sợ bỏ qua cuộc điện thoại quan trọng nào đó.
Chính là cái gì đều không có, ta mới phát giác chính mình thật buồn cười.
Ta như thế nào đã quên? Chúng ta đã là người xa lạ.
Khai giảng, ta là sinh viên năm thứ ba.
Bắt đầu học chuyên ngành, chương trình học nặng hơn rất nhiều.
Đối với người mà thông minh không có sẵn như ta, chỉ có thể chăm chỉ mà học hành. Hàng ngày ta vẫn bám lấy thư viện, đọc đến rách nát các cuốn sách tham khảo buồn tẻ.
Điều thay đổi lớn nhất trong năm thứ ba này là ta có thêm một bằng hữu. Ta và hắn có thể nói rằng “không giống nhau"
Chính là Phan Hải, hắn thô lỗ, táo bạo, còn là loại nam nhân mê nữ sắc. Tuy rằng ấn tượng ban đầu của ta về hắn phi thường xấu nhưng sau này tiếp xúc nhiều, ta đối với hắn chính là thích cái tính đó, chúng ta trở thành bằng hữu.
Cái này cũng phải tính là duyên phận, ta thường xuyên đến thư viện đọc sách, sau mới phát hiện ra hắn cũng chính là khách quen của thư viện.
Dường như Triệu Nghị đã gây cho hắn một bóng ma quá lớn nên ngay từ đầu hắn rất sợ ta, làm cái gì cũng đều tận lực mà trốn tránh ta.
Hắn càng như thế, ta càng đùa dai, chủ động tiếp cận hắn. Sau vài lần hắn phát hiện thật sự trốn không thoát thì đành ngoan ngoãn cùng ta đi đọc sách.
Tình bạn giữa chúng ta cứ thế mà bắt đầu.
Lúc ở cùng với hắn, chủ đề nhiều nhất chính là nữ nhân, ta cũng không mấy hứng thú, chỉ tuỳ tiện trả lời. Đối với việc cùng nam nhân khác nói chuyện về nữ sắc cũng có thể gọi là chuyển biến tích cực cho tính hướng của ta.
Hắn tuy rằng đối nữ nhân quá mức nhiệt tình nhưng mỗi lần tỏ tình đều thất bại.
Ngẫm đi ngẫm lại, hắn như thế nào đối với bạn gái Triệu Nghị tỏ tình? Có ai lại dã man, thô bạo như thế không? Người sáng suốt đều biết hắn sai ở chỗ nào, chỉ tiếc là bản thân hắn lại hoàn toàn không ý thức được.
Ta cũng không vạch trần hắn. Dù sao hắn mỗi ngày đều ở thư viện giúp ta giữ chỗ đã thực tốt lắm rồi.
Tác giả :
Vi Hồng Sắc