Hữu Điều Kiện Luyến Ái

Chương 19

Nhiều khi tự do không phải là hạnh phúc

Có lẽ ta chính là người thích cả đời này mua dây buộc mình

Ta điên rồi! Ta cứ điên cuồng như thế hướng bể bơi mà chạy đến.

Cái gì mà bị thương, đối với ta giờ cũng chẳng quan trọng.

Tiến vào bể bơi, ta không nghĩ gì liền nhảy xuống.

Đêm tháng 5, khí lạnh vẫn chưa tiêu tan., thân thể vừa tiếp xúc với nước đã thấy lạnh đến thấu xương, những vết thương trên người càng lúc càng đau xót.

Trên đỉnh đầu, trăng tròn chiếu xuống mặt nước thành một mảnh sáng trắng nhưng dưới nước vẫn là tối mịt, không nhìn thấy được gì

Xung quanh tĩnh lặng đáng sợ, chỉ có thể nghe được tiếng cơ thể ta va chạm với nước.

Nước không sâu, chỉ ở mức ngực của ta.

Ta hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, lặn xuống dưới nước, sờ soạng xung quanh.

Nhưng ngoài gạch men cái gì cũng không đụng tới, từng động tác đều khiến vết thương trên người đau nhức. Không thể nín thở thêm nhưng ta cũng không muốn trồi lên, chỉ muốn ở lại đây, giữa nước lạnh như băng mà ngủ 1 giấc không tỉnh lại. Chỉ có như vậy, thương đau mới ngừng tra tấn.

Nhưng là hắn lại đối với ta nở nụ cười!

Ta rõ ràng ở trong đám người, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra ta, hắn đối với ta cười như ánh mặt trời chói sáng, sau đó nhìn ta mà giơ tay chữ V chiến thắng.

Giống như hắn không chỉ chia sẻ với ta chiến thắng mà còn cả tình yêu.

Vì cái gì mà ta vừa nhớ tới hắn đã thấy cơ thể không thở được.

Ta giãy giụa trồi lên mặt nước, không để ý đến đau đớn, ghé vào thành bể há mồm thở.

Đêm im lặng, chỉ nghe được tiếng ta ồ ồ hít thở, gió thổi mạnh khiến cơ thể ta run lên.

“Lên đi, đừng tìm nữa."

Một bàn tay giơ đến trước mặt ta.

“Chuyện của ta không cần ngươi quản."

Ta nói xong liền chuẩn bị tiếp tục lặn xuống nước.

“Ta đau lòng ngươi có biết không! Đừng như vậy mà tra tấn chính mình!" Người nọ đối ta rống giận, tóm lấy cánh tay của ta, ngăn không cho ta lặn xuống.

“Ta đối với bản thân tốt lắm, ngươi vẫn nên đi quan tâm bạn gái."

“Ngươi cũng rất quan trọng." Hắn nghẹn nửa ngày mới nói ra.

Ta cười khổ một chút.

“Thật sự là quá đề cao ta rồi, ta chỉ là đồ dư thừa. Ngươi yên tâm, điểm đó ta tự mình hiểu được, ta cũng sẽ không yêu cầu người bất cứ cái gì."

Nguyên lai ta đã lãng phí chính mình cho chuyện tình này rồi.

“Ngươi mau lên đây."

Hắn không khẳng định lời của ta, cũng không phủ định, lại đưa tay hướng ta. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn thoạt nhìn như vậy thật vĩ đại, chính mình lại giống con kiến bé nhỏ.

Trong lòng trào lên một trận bi thương, ta xoay người hướng cầu thang cửa bể bơi mà tự mình đi lên.

Hắn lại theo ta tới đó, ta vừa lên bờ, hắn liền cởi áo khoác mà bao lấy thân thể đang run rẩy của ta.

Hắn đem ta gắt gao ôm lấy, ta không có phản kháng, nhưng cũng không giống những lần trước mà ôm lại hắn.

Không biết qua bao lâu, hắn buông tay, nhờ ánh trăng, hắn nhìn chằm chằm mặt ta. Ta bị hắn nhìn đến hốt hoảng, cúi đầu cố ý ngăn tầm mắt hắn.

Hắn lại đem tay phải sờ lên khuôn mặt ta, chỗ hắn sờ là khóe miệng đang chảy máu.

Ta không muốn hắn đụng vào, ta liền lui lại một bước.

Hắn rốt cục cũng buông tha cho ta, chỉ đứng đối mặt nhìn ta.

“Nàng đã nói rõ ràng với ta."

“Hiện tại ngươi muốn cảm ơn ta sao?"

“Nàng nói cuối năm sẽ đi Nhật, nàng cũng nói là đi tìm ngươi và nhờ ngươi nói với ta trước. Nhưng đến khi ta hỏi, nàng lại không có dũng khí thừa nhận."

“Ta chính là làm việc đó với ý đồ không tốt." Ta nói

“Còn chuyện hôm nay, nàng nói muốn cảm tạ ngươi."

“Ta đơn thuần chỉ muốn tìm người để gây sự thôi."

“Mà ta sẽ tiếp tục ở bên nàng cho đến khi nàng rời đi. Quan hệ của ta và ngươi ngay từ đầu chính là sai lầm……"

“Ta không muốn tiếp tục yêu đương vụng trộm với ngươi!" Ta rống giận hét lên.

“Cám ơn lời giải thích của ngươi. Hẹn gặp lại." Hắn nói xong, cũng không quay đầu lại mà bước nhanh rời đi.

Kết quả là ta vẫn hai bàn tay trắng.

Vì cái gì hắn nói chấm dứt là chấm dứt ngay, ngay cả chút quyến luyến hắn cũng không lưu lại. Tại sao ta có thể thích ngươi nhiều đến thế? Đầu của ta nhất định hỏng rồi!

Lúc này thân thể lại truyền đến một cơn đau, cơ hồ đứng cũng không vững.

Nhưng vì cái gì ta lại cảm thấy ấm áp như vậy? Nguyên lai là trên người vẫn còn lưu lại áo của hắn, lưu lại hương vị của hắn, giống như hắn vẫn hay ôm ta vậy.

Vì sao đến lúc này ta vẫn còn ảo tưởng?

Cảm thấy chính mình bi thảm đến cực điểm, ta rốt cuộc không đỡ được cơ thể nặng nhọc liền ngã xuống đất.

Ta khóc, lần đầu tiên ta khóc to như vậy.

Ta muốn nước mắt rơi thật nhiều, làm cho tình cảm của mình cằn cỗi, cho trái tim khô cạn.

Như vậy ta sẽ không ngốc nghếch nữa, không cần lãng phí tình cảm của bản thân nữa.

“Đừng khóc."

Có người cúi xuống ôm lấy ta, hôn những giọt nước mắt trên mặt ta.

Ngươi vừa rồi tuyệt tình bước đi, hiện tại quay lại làm gì?

Nghĩ đến nên biểu đạt một chút cảm kích rẻ tiền sao? Đã quá muộn!

Ta liều mạng đẩy hắn ra, không bao giờ muốn thấy mặt con người này nữa.

Hắn vẫn cường bạo ôm lấy ta, cho đến khi ta vô lực giãy dụa hắn mới thả lỏng cánh tay.

Ta không biết vì cái gì hắn quay trở lại.

Ta không biết vì cái gì hắn lại đem ta ôm như vậy, dường như cả đời đều không muốn buông tay.

Một lúc lâu, hắn cũng không nói chuyện.

“Buông ta ra có được không?"

Tay nhanh chóng thu tay, chỗ bị thương trên người bị hắn siết chặt giờ trở nên đau nhức.

“Ta thật sự biết hết." Hắn nói chuyện, ngữ khí giống như đang kể chuyện xa xưa.“Có một người đem chăn cho ta trong khi chính hắn lại chịu lạnh cả đêm. Người đó học toán kỳ thật cũng không giỏi nhưng vì muốn dạy ta mà mua rất nhiều sách tham khảo để nghiên cứu. Hắn còn gạt ta nói sách này là do hắn có từ năm học trước. Hắn có thể vì được ta tặng một chiếc bút mà sướng đến phát điên, cũng có thể vì câu nói vô tâm của ta mà uống rượu say đến gần chết. Hắn thậm chí vì không muốn ta thương tổn mà lãng phí tình cảm của chính mình. Hắn tuy rằng là người hay nói dối nhưng hắn nói dối đều là vì suy nghĩ cho ta. Hắn ở trước mặt ta đều biểu hiện muốn quan tâm ta, nhưng kỳ thật chính hắn mới cần được quan tâm……"

“Đủ rồi! Ta không tốt như vậy! Càng không vĩ đại như vậy!" Ta rống giận.

“Người thích ta rất nhiều nhưng có thể thích đến như vậy thì thế giới này chỉ có một." Hắn mặc kệ ta tiếp tục nói.

“Dù sao không phải ta."

“Trên thế giới cũng chỉ có một Phương Tuyết, ta không biết làm thế nào để không đi thương hắn."

Nghe đến từ “thương", tâm ta bắt đầu loạn.

Gạt người đi? Hắn rốt cuộc muốn nói cái gì?

“Tiểu Tuyết nhi." Hắn bắt đầu cúi xuống, nằm ở phía trên ta mà hôn, lưỡi không ngừng đưa đẩy vào sâu trong khoang miệng, so với trước đây thì kịch liệt hơn nhiều.

“Tiểu Tuyết." Nụ hôn nồng nhiệt rốt cục cũng chấm dứt, hắn gọi ta bằng một tên mới.“Ta vẫn muốn thử gọi ngươi như vậy."

Gạt người đi? Ngươi vừa mới rõ ràng nói yêu bạn gái, hiện tại ôn nhu cái gì? Hiện tại ái muội cái gì?

“Thực buồn nôn."

“Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết……" Hắn vừa dựa vào ngực ta vừa gọi.

Ta nằm trên mặt đất, tay ôm lấy đầu của hắn, nhìn bầu trời đêm đầy sao..

Nhớ tới mình từng hướng sao trên trời mà cầu nguyện.

Giờ chúng lại khiến ta cảm động, một lần nữa cầu nguyện.

Nam nhân này nên là của ta.
Tác giả : Vi Hồng Sắc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại