Hương Thảo Thúc Tình
Chương 10: Không nhận ra sẽ không được bắn nha

Hương Thảo Thúc Tình

Chương 10: Không nhận ra sẽ không được bắn nha

Nam nhân khóa ngồi trên đùi Phó Tiểu Thanh, xì cười một tiếng: “Đã như vậy, còn muốn tôi giả bộ như không thấy?"

Phó Tiểu Thanh nhìn biểu tình hài hước của nam nhân, không thể làm gì khác ngoài quẫn bách đem ta dời đi, lộ ra cái đống bự đang nhô ra. Trong giọng nói của cậu còn mang theo chút oan ức không có cách biện hộ: “Cũng không có… Rất cương a…"

“Vẫn chưa hoàn toàn ngạnh, cũng đã lớn như vậy a." Ông chủ Tần đem Phó Tiểu Thanh kéo qua, để cậu ngồi vững, liền lôi kéo ngón tay của cậu duỗi vào trong rãnh mông của mình, “Cậu sờ sờ, nơi này đã bị cậu liếm mở."

Xúc tu nhiệt độ thấp quấn tới: “Tôi —-“

“Nếu như cậu không chịu trách nhiệm nhét vào, có phải là quá bội tình bạc nghĩa?" Ông chủ Tần quay đầu sang chất vấn, đôi mắt cười gian cong lên, tràn đầy ý cười không nói rõ.

Phó Tiểu Thanh nhất thời lòng loạn, hai má bị nam nhân quăng mị nhãn làm đỏ bừng, không nhịn được muốn để nam nhân toại nguyện: Móc ra nhục thịt cứng rắn, nhét vào bên trong huyệt non nớt khát khao kia của hắn.

—- Nghĩ gì thế! Cầu nam nhân giữ mình lại, không phải vì muốn học cho giỏi, cảm thụ một chút thế giới trồng hoa người mẹ đã qua đời làm à!

Cũng không thể bị chuyện khác mê hoặc!

Phó Tiểu Thanh dùng sức lắc đầu, vô lực phản kháng.

Cậu chỉ vài gói giấy đã sớm chuẩn bị ở trên bàn, nói: “Ông chủ Tần, anh đều để chúng nó ở đây, liền dạy tôi một chút đi? Tôi, tôi cũng có thể một bên làm, một bên học!"

“Ồ?" Nam nhân hé mắt, tựa hồ hơi bất mãn đề nghị của Phó Tiểu Thanh. Nhưng hắn cuối cùng vẫn tiếp nhận, khiêu khiêu cằm trắng nõn: “Kia từ bên trái ngoài cùng bàn bắt đầu, qua ngửi, nói cho tôi biết bên trong có cái gì."

“Dạ!" Phó Tiểu Thanh được sự đồng ý của hắn, lập tức duỗi cánh tay, không kịp chờ đã đem gói gói giấy nhỏ ngay ngắn lại, đặt dưới mũi, nhắm mắt hút sâu một cái —

Đầu tiên, cậu ngửi thấy một mùi hương giấy mực nhàn nhạt. Ngay sau đó, lại có một cỗ mùi vị mát mẽ chen lẫn vào trong đó, xông vào mũi.

Lúc cậu nỗ lực nhận thức khí tức này, nam nhân trên đùi lại… Đem một bàn tay bám vào trên tính khí của cậu! Rõ ràng côn thịt đã cứng nóng như cái bàn ủi, ông chủ Tần lại cực kỳ ôn nhu, ở trên cán nhẹ nhàng xoa, giống như đam đối xử với một lá bạc hà mẫn cảm xấu hổ.

“Ưm a … A…" Hô hấp của Phó Tiểu Thanh dồn dập, cắn chặt răng nỗ lực quên đi hạ thân đang bị trêu chọc, tập trung tinh thần, tiếp tục ngửi gói giấy nhỏ. Cậu cau mày, không xác định nói: “Đây là, ừm… Đây là bạc hà hồ tiêu sao?"

Nam nhân lắc lắc đầu: “Sai rồi nha."

Hắn vừa nói, một bên khẽ nâng eo, đem đầu đỉnh cứng rắn của Phó Tiểu Thanh kẹp ở trong khe mềm mại. Phó Tiểu Thanh hít mạnh một hơi, ông chủ Tần vẻ mặt trấn định, gõ gõ chóp mũi Phó Tiểu Thanh: “Ngoại trừ hương bạc hà mát mẻ, cậu không ngửi thấy những thứ khác à… Ừm?"

Nói đếu đuôi câu, nam nhân rốt cuộc rên rỉ thành tiếng.

“A… Ông chủ Tần" Phó Tiểu Thanh thấp giọng kêu, nhíu chặt lông mày, một bên kịch liệt thở dốc, mọt bên hít mạnh bạc hà trong gói giấy, bỗng nhiên linh quang chợt lóe “Có phải là… Hương táo tây? A, không cần kẹp lên…"

Quy đầu phồng lên bên trong da thịt trắng mịn qua lại làm phiền, bị huyệt ướt đẫm nuốt hết đỉnh, sau đó lại lập tức phun ra, ra ra vào vào nhiều lần, hành hạ Phó Tiểu Thanh ngồi không vững. Nhưng quần cậu vừa mới muốn đỉnh lên, đem côn thịt đâm vào trong động, liền bị ông chủ Tần đè xuống.

“Cậu còn phải học tập đây…!" Nam nhân như có như không di chuyển eo, đem côn thịt ăn càng sâu, cái mông to lớn cũng xoay xoay, trong miệng lại thúc giục, “Xuống một cái, tiếp tục!… Nha a… Rất thô ừ a…"

Cây hương thảo thứ hai tướng đối dễ nhận thức, rõ ràng mang khí lạnh kích nhân mà lại thiếu hương thơm, Phó Tiểu Thanh tức khắc báo tên của nó.

“Ừm ha… Người bạn nhỏ của tôi, thật thông minh… Nha ừm, tất cả đều vào được a a a!!" Ông chủ Tần khích lệ Phó Tiểu Thanh xong, đặt mông ngồi xuống, côn thịt đảo quang ngâm vào trong dũng đạo đầy *** thủy của hắn, căng đến mức vừa khớp, “Ừm… Thật thoải mái…"

Lúc này, Phó Tiểu Thanh đã hối hận rồi. Nam nhân xinh đẹp khiêu gợi mở lớn hai chân, tiểu huyệt tao lãng bí ẩn ăn côn thịt của cậu, nhưng cậu chỉ có thể ôm vài miếng bạc hà, vắt hết óc phân tích hương vị của bọn nó.

“Lại cử động nhanh một chút…" Phó Tiểu Thanh nâng gói giấy trong tay lên mạnh mẽ ngửi, vô cùng đáng thương khẩn cầu. Dương vật của cậu nín quá lâu, tuy rằng chỉ được tiểu huyệt ẩm ướt mềm mại phun ra nuốt vào mấy lần, đã có dấu hiệu muốn bắn tinh.

Bỗng nhiên, Phó Tiểu Thanh nhớ tới chân nam nhân mới vừa bị chuột rút, chỉ lo đối phương còn cần phải trải qua một hồi đau đớn như vậy, vội vã thay đổi: “Không cần nhanh, vậy, có thể…"

Ông chủ Tần liếm liếm môi, thân thể trên dưới chập chùng, mông không ngừng đụng vào trên đùi Phó Tiểu Thanh, bên trong cuống họng tràn ra tiếng ngâm gọi thoải mái, thực hiện chức trách của một thầy giáo: “Nha ừm… Này, là cái gì a… Đoán được không?"

Phó Tiểu Thanh ấp úng lắc đầu, hương vị của bụi cây này thật sự quá bình thường, không có bất cứ đặc điểm rõ ràng gì. Dưới tình huống như vậy, cậu hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh phân tích rõ nó.

“Vậy thì, chờ cậu nhận ra… Lại bắn đi!" Ông chủ Tần tàn nhẫn nói, ngón tay đụng tới mông của mình, mò tới côn thịt tráng kiện kia, không chút do dự bóp lấy trụ, dũng đạo lại liên tục mút vào, siết lại đầu đỉnh không tha, buộc Phó Tiểu Thanh giao nộp dịch thể.

“A —“ Phó Tiểu Thanh bị lấp lấy không có cách nào lên cao trào, cực đoan nuốt trở về. Côn thịt sung huyết tím bầm, vừa trướng vừa đau, không chịu không thôi cúi đầu nhìn, nhìn thấy côn thịt ông chủ Tần dựng thẳng trên không trung, tự do mà nhảy, đầu đỉnh hồng nộn lúc ẩn lúc hiện trước mặt Phó Tiểu Thanh, cực kỳ đáng chú ý.

Phó Tiểu Thanh hâm mộ nhìn chằm chằm tính khí nam nhân, nghẹn ngào nói: “Ông chủ Tần… Tôi nghĩ, tôi muốn bắn! Ưm a a…"

Ông chủ Tần giống như không nghe được lời cầu xin của cậu, lực đạo của ngón tay vẫn không giảm chút nào!

“Ừ đau quá…!!" Phó Tiểu Thanh khổ sở duỗi thẳng chân, kéo côn thịt trong cơ thể ông chủ Tần trên dưới loạn đỉnh, liên tục ép vào điểm tao, đêm trên vách thịt, khiến thân thể của nam nhân từ xương sống tê dại đến đầu ngón tay, suýt chút nữa không giam cầm được tính khí của cậu.

Ông chủ Tần liên tục phóng túng kêu: “Nha a a a… Thọt tới, thật thoải mái ưm nha…"

“Ông chủ Tần… Tha cho tôi đi…" Phó Tiểu Thanh rốt cuộc nhịn không được khóc thút thít, nước mắt lăn xuống. Côn thịt dưới quần dữ tợn cùng vẻ mặt đầy nước mắt của cậu bất đồng tạo thành tương phản to lớn, khiến người quả thực không biết có nên đồng tình với cậu hay không.

“Một bên làm một bên học… Ừm! Đây chính là chủ ý của cậu, a…" Nam nhân bóp gói giấy, lấp đầy dưới mũi Phó Tiểu Thanh, “Đây rốt cuộc là bạc hà gì… Tiểu Thanh, nhanh dùng não nghĩ… A a…"

Một phòng đầy *** mỹ. Tính khí của Phó Tiểu Thanh trong huyệt của nam nhân giương nanh múa vuốt, trong miệng anh anh khóc kể lể: “Trong miệng cùng lỗ mũi của tôi đều là mùi nước tao của anh, sao mà nhận thức đây…!"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại