Hướng Ép Duyên Khuất Phục
Chương 21
Theo lời La Hiểu Lệ nói, là người nhà họ Trịnh tìm luật sư nộp tiền bảo lãnh Khang Minh Hồng, bất quá vậy thì thế nào, bây giờ chứng cứ được đưa ra, đợi hai người trước kia bắt cóc mình bị bắt, nhân chứng vật chứng có đủ, Khang Minh Hồng vẫn sẽ vào tù lại.
"Được rồi, ban đầu là người nào cho cô những chứng cớ này? " La Hiểu Lệ hỏi.
Trịnh Hi Vận sửng sốt, sau đó nói: "Là Mục Thanh cho tôi "
La Hiểu Lệ nói: "Nếu như có thể, đề nghị cô nên để cô ấy hỗ trợ tìm hai người kia, cô ấy có thể thu được những chứng cứ kia, thực lực hẳn rất mạnh. Tuy là cách bọn họ gây án không thành thạo, nhưng năng lực chống trinh sát lại không tệ, mỗi ngày cơ quan điều tra tiếp xúc với rất nhiều án kiện, tìm ra trong thời gian ngắn có hơi trắc trở. Trước đó chứng cứ cô cho tôi là giao dịch giữa Khang Minh Hồng và bạn học thời đại học của hắn, cùng với những lần hắn ra tay với cô. Hai người kia nhất định phải tìm được, như vậy mới có thể cam đoan không có sơ hở nào "
La Hiểu Lệ trầm mặc cũng không nói quá nhiều, dù sao cô cũng không biết quan hệ giữa Trịnh Hi Vận và Mục Thanh, rất nhiều chuyện, cô chỉ có thể làm được đến đó thì ngừng.
Cùng La Hiểu Lệ kết thúc trò chuyện, Trịnh Hi Vận cũng không gọi lại cho Mục Thanh. Mục Thanh có thể cho cô chứng cứ cô đã rất cảm tạ Mục Thanh. Trịnh Hi Vận không muốn tìm Mục Thanh hỗ trợ, như vậy làm cô cảm thấy đang lợi dụng tình cảm Mục Thanh.
Nhưng cô là muốn xác định có đúng là Trịnh gia đang giúp Khang Minh Hồng.
Trịnh Hi Vận lái xe về nhà, sau khi cô vào cửa ở phòng khách nhìn thấy Khang Minh Hồng, phảng phất như một thùng nước đá dội vào đầu cô ướt hết toàn bộ.
"Hi Vận? " Khang Minh Hồng kinh hoàng luống cuống đứng lên, muốn tiến lên trước, nhưng là lại đi không ra một bước.
"anh ấy tới thì sao? " Trịnh Dao Cầm tiến lên một bước đứng ở bên người Khang Minh Hồng, kéo tay Khang Minh Hồng cho thấy quyền sở hữu của mình: "Đây là nhà tôi, tôi muốn cho ai tới, người đó liền có thể tới! "
Trịnh Hi Vận dở khóc dở cười nhìn cô: "Nhà cô? " cô châm chọc nhìn cha của mình, ngôn ngữ băng lãnh, "Căn nhà này là ai đứng tên? "
Trước đây lúc mua nhà Trịnh Gia Lăng vì biểu hiện lòng trung thành viết là tên mẹ Trịnh Hi Vận, bây giờ nhà này là di sản của mẹ Trịnh Hi Vận, nói cách khác, nhà này quyền sở hữu ở trên tay Trịnh Hi Vận.
Trịnh Hi Vận mặt trầm xuống, cắn chặt hàm răng, nếu không phải là tóc của cô che lại, bên mặt có cơ bắp hơi nhô ra sẽ hiện ra ở trước mặt ba người này.
Trịnh Gia Lăng sắc mặt càng đen hơn, giờ khắc này Trịnh Hi Vận phảng phất thật muốn đuổi bọn họ ra ngoài!
"Hi Vận! " Khang Minh Hồng mở miệng lần nữa, giọng nói mang theo ẩn nhẫn cầu xin: "Em không nên bởi vì anh mà cãi nhau với chú, anh đi ra chỉ là không yên lòng Dao Cầm "
Nói Khang Minh Hồng ôn nhu nhìn về phía Trịnh Dao Cầm, trở lại xem Trịnh Hi Vận, hắn đáy mắt bi thương sắp không đè ép được: "Vô luận em có tin hay không, ngoại trừ thích Dao Cầm, anh chưa từng làm qua chuyện có lỗi với em, anh không biết là người nào muốn hãm hại anh, thế nhưng anh tin tưởng pháp luật sẽ cho anh một câu trả lời rõ ràng "
Trịnh Dao Cầm hung ác nói: "Trịnh Hi Vận! Cô hài lòng chưa! Cô cũng không biết mình có bao nhiêu ngu xuẩn, đây là bẩy rập người nhà họ Mục, bất quá cô tin dễ dàng vậy làm cho Minh Hồng thấy rõ mặt mũi thực của cô! Tôi thực sự là hận không thể... "
"Dao Cầm! " Trịnh Gia Lăng nghiêm nghị đè xuống câu Trịnh Dao Cầm chưa nói ra khỏi miệng.
Trịnh Hi Vận lại có thể tưởng tượng ra nội tâm độc ác của cô ta, cô đáy mắt châm chọc càng phát ra nồng nặc: "Đến cùng người nào ngu xuẩn, tôi mỏi mắt mong chờ. Còn có, Trịnh Dao Cầm, cô bây giờ cho dù là ở trên hộ khẩu Trịnh Gia Lăng, cô cũng là đứa con riêng, mẹ cô cũng là tiểu tam... "
"Trịnh Hi Vận! " Trịnh Gia Lăng ôm thương tâm run lẩy bẩy Trương Hồng Diễm, hai mắt đỏ ngầu nhìn Trịnh Hi Vận, trong mắt ác ý căn bản là không có cách che giấu.
Đời trước chẳng bao giờ tới mức này, Trịnh Hi Vận cũng không biết cha mình lại nhìn mình như vậy, cô cho là trong đó ít nhất là có một chút thân tình.
Trịnh Hi Vận lui về phía sau một bước, xem bọn họ ân ái rồi lại bộ dáng đáng thương, cười nói: "Các người dọn ra ngoài a!, đây là nhà tôi, tôi cho các người thời gian, dọn ra ngoài a!"
Nói xong câu đó, Trịnh Hi Vận cũng không nguyện ý liếc mắt xem bọn hắn, xoay người rời đi.
Rõ ràng giày cao gót nhẹ như vậy, cô lại cảm giác được mỗi một bước đều trầm trọng. Rõ ràng mới vừa rồi còn vẻ mặt châm chọc, bây giờ chóp mũi nhưng có chút đau nhức. Cô lại không hối hận thấy một màn như vậy, bằng không cô còn có thể giống như đời trước đối với những người này còn ôm một tia huyễn tưởng, là giữa bọn họ vẫn tồn tại một tia cảm tình bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy. Hiện tại tuy là đau đớn, tuy nhiên có thể đi về phía trước càng kiên định hơn.
Trở lên xe, Trịnh Hi Vận ép buộc chính mình đè hết thảy tâm tình xuống đáy lòng, cô dùng tai nghe Bluetooth gọi cho Mục Thanh. Ô tô chạy ở trên đường, Trịnh Hi Vận cố để mình đem tất cả lực chú ý đặt ở trên đường, không muốn suy nghĩ đến đám người kia.
"Cô nhớ tôi không? " Mục Thanh điện thoại luôn nhận nhanh như vậy.
Trịnh Hi Vận lúc này không có đâm thọc trở lại, giọng đè nén nói: "Cô có thể giúp tôi một chuyện sao?"
"Cô làm sao vậy? " Mục Thanh nghe thanh âm của cô không bình thường, nguyên bản vẫn là giọng điệu trêu chọc nhất thời biến thành lo lắng: "Gì đó? Cô ở chỗ nào? "
Trịnh Hi Vận cổ họng căng thẳng, đau đớn trong nháy mắt chợt đánh thẳng tới, nước mắt cô trong nháy mắt tràn đầy viền mắt, không cầm được chảy xuống má. Trịnh Hi Vận không dám lái xe, cô dừng xe ở ven đường, đối với Mục Thanh ở đầu bên kia điện thoại nói địa chỉ, sau đó cô không cách nào nữa nói ra một câu hoàn chỉnh.
Trong chớp nhoáng cảm giác cô độc làm cho Trịnh Hi Vận nhớ tới ngày mẹ cô chết, cô cũng là như thế này bất lực mà thương tâm, phảng phất mình bị toàn thế giới quên lãng. Rõ ràng không thụ thương, nhưng toàn thân đều đau, cổ họng đau, con mắt đau, phổi cũng đau, lòng đau nhất.
Mục Thanh may mắn chính mình đang ở phụ cận, cô nói tài xế đi tốc độ nhanh nhất đem mình đưa đến chỗ Trịnh Hi Vận, thấy Trịnh Hi Vận dừng xe ở ven đường, Mục Thanh lập tức xuống xe hướng chỗ cô chạy tới.
Cửa xe Trịnh Hi Vận đóng chặt, Mục Thanh khe khẽ gõ một cái, sau đó mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Trịnh Hi Vận đã dừng lại nước mắt, đỏ bừng mũi cùng khóe mắt không cách nào che đậy cô đang thương tâm.
"Làm sao vậy? " Mục Thanh mày nhíu lại chặt, giơ tay lên cầm mặt của Trịnh Hi Vận, dùng ngón cái nhè nhẹ lau sạch khóe mắt đỏ bừng của cô.
Trịnh Hi Vận muốn né tránh, bàn tay ấm áp của Mục Thanh xuyên thấu qua da ở trên mặt cô, Trịnh Hi Vận đột nhiên bất động, trong mắt cô làm sao cũng vô pháp che giấu bi thương và ủy khuất.
Cô lần nữa hít sâu, ổn định tâm tình của mình, đối với Mục Thanh nói: " Hai người ban đầu ở trên đường trói tôi hiện tại cảnh sát còn không tìm được bọn họ, cô có thể giúp tôi sao? Bằng không Khang Minh Hồng có thể sẽ chạy trốn sự trừng trị của luật pháp "
"Được" Mục Thanh lập tức đáp ứng, chút lưỡng lự cũng không có: "Tôi lập tức liên hệ anh của tôi, để hắn đi tra xét, nhất định giúp cô đem hai người kia tìm ra. "
Trịnh Hi Vận nhìn cô, sau đó giơ tay nắm chặt mu bàn tay Mục Thanh, đem tay cô từ trên mặt mình lấy xuống. Sau đó cô lắc đầu nhìn Mục Thanh: "Tôi đang lợi dụng cô... "
Mục Thanh ngẩn ra, sau đó nở nụ cười: "Vậy cũng tốt a, chí ít cô gọi điện thoại cho tôi, mà không phải Chương Nghệ "
Trịnh Hi Vận ngón tay lạnh lẽo, đem tay Mục Thanh cầm chặt hơn, ngón tay lạnh như băng cầm Mục Thanh có chút đau, Mục Thanh lại như cũ cười nhìn cô.
"Bởi vì Chương Nghệ không có biện pháp giúp tôi" Trịnh Hi Vận trong lòng ngũ vị tạp trần, cô không biết mình làm sao vậy, rõ ràng muốn cho Mục Thanh giúp mình, rồi lại không muốn để cho cô giúp mình.
Mục Thanh đưa tay nắm chặt tay cô: "A Vận, vô luận là bởi vì cái gì, tôi đều nguyện ý giúp cô. Về sau vô luận lúc nào, chỉ cần cô nguyện ý để cho tôi hỗ trợ, gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ như hôm nay đi tới bên cạnh cô "
Tâm tình trong lòng lại một lần nữa tan vỡ, Trịnh Hi Vận rất nhiều năm không khóc, càng không ở trước mặt những người khác khóc. Nhưng là lúc này cô rất muốn thống thống khoái khoái khóc một hồi.
Mục Thanh chứng kiến nước mắt của cô cứ như vậy không hề có điềm báo trước chảy xuống má, cả trái tim cũng phải nát rồi. Cô đem Trịnh Hi Vận ôm vào trong lòng, để cho cô tựa đầu vào bả vai mình, lấy tay vỗ lưng của cô, nhẹ giọng nói: "Khóc đi khóc đi, khóc hết thì tốt rồi."
Trịnh Hi Vận rốt cục nhịn không được lớn tiếng khóc lên.
Sống lại đến bây giờ, không phải, chắc là từ sau khi mẹ cô chết, từ lúc biết Trịnh Dao Cầm tồn tại, từ lúc Trương Hồng Diễm vào cửa, Trịnh Hi Vận trong lòng tất cả bi thống cùng ủy khuất đều vào giờ khắc này bạo phát.
Chưa bao giờ có người cùng cô đứng chung một phía, cô vẫn luôn một mình phấn đấu, đánh liều mạng, vì chấp niệm trong lòng cô luôn đo lường tính toán, lại chết oan chết uổng. Sau khi sống lại cô như trước cô độc, như trước là một người, loại bi thương này một ngày bạo phát, dường như muốn làm cô bùng nổ, đau đến cô tuyệt vọng.
"Hi Vận." đợi Trịnh Hi Vận hơi chút an định lại, Mục Thanh đau lòng nói: "Cùng tôi kết hôn được không? Như vậy bọn họ cũng không dám khi dễ cô nữa."
Trịnh Hi Vận hai mắt đã khóc mờ nhạt, trán cô gối tại áo khoác lông dê bên ngoài của Mục Thanh, trước mắt là một mảnh mịt mờ xanh đen. Giờ này khắc này, Mục Thanh nói giống như lời nguyền câu dẫn cô, cô không còn cách nào lý trí suy nghĩ, đầy đầu đều là câu nói kia: Như vậy bọn họ cũng không dám khi dễ cô.
"Được" Trịnh Hi Vận nhẹ giọng đáp. Như vậy cô sẽ không bị khi dễ, Mục gia lợi hại như vậy, như vậy cô cũng sẽ không bị khi dễ nữa rồi.
Hai người lại ở trên xe ngồi một lúc lâu, Trịnh Hi Vận hồ đồ một hồi, cả người có chút ngẩn ngơ. Mục Thanh lo lắng cô, để cô ngồi ở vị trí kế bên tài xế, sau đó đưa cô mang về nhà.
Đem xe lái vào sân, Mục Thanh sau khi xuống xe nắm tay Trịnh Hi Vận, bàn tay cô gầy, lại có nữ tính đặc biệt mềm mại, non mềm lạnh lẽo, đặc biệt thoải mái.
Trịnh Hi Vận nhìn tòa nhà xa lạ phía trước đèn đuốc sáng choang, chân định trên mặt đất, kháng cự nỉ non: "Mục Thanh?"
"Không sao, trong nhà không ai." Mục Thanh vừa nói vừa kéo tay Trịnh Hi Vận, Trịnh Hi Vận lúc này mới cùng với cô đi về phía trước.
Quả nhiên như Mục Thanh nói, trong nhà tuy là đốt đèn, nhưng không ai. Mục Thanh mang Trịnh Hi Vận tới gian phòng của mình, để cô ngồi ở trên giường: "Muốn ăn cái gì? Tôi nói dì làm cho cô "
Trịnh Hi Vận lắc đầu: "Tôi muốn tắm." cô khóc xong cảm giác toàn thân đều là nước mắt, muốn đem loại cảm giác dội đi.
"Được" Mục Thanh nói với cô: "Mặc đồ ngủ của tôi có thể chứ? "
Trịnh Hi Vận gật đầu, sau đó nhìn Mục Thanh ở trong tủ treo quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ dành cho mùa đông, sau đó lại lấy ra quần áσ ɭóŧ: "Quần áσ ɭóŧ tất cả đều mới. "
Nói Mục Thanh kéo tay Trịnh Hi Vận, để cô cùng với mình đến phòng tắm trong phòng, chuẩn bị nước cho cô, đem đồ ngủ thả ở bên cạnh: "Cô ngâm nước tắm một chút, tôi thả nước có chút nóng, như vậy ngâm thoải mái. "
Trịnh Hi Vận gật đầu, đợi Mục Thanh đi ra phòng tắm, Trịnh Hi Vận khóa cửa cởi y phục xuống ngồi vào bồn tắm. Nước so với nhiệt độ cơ thể cao hơn nhiều làm tế bào toàn thân cô đều trầm tĩnh lại, Trịnh Hi Vận dựa vào bồn tắm, con mắt vô thần nhìn về phía trước.
Mục Thanh ở trong phòng chờ trong chốc lát, thấy Trịnh Hi Vận còn chưa đi ra, lại đi xuống lầu xem dì nấu cháo đã xong chưa.
Dì Ngô ở nhà Mục Thanh làm đầu bếp rất nhiều năm, coi như là nhìn Mục Thanh lớn lên, đợi Mục Thanh xuống tới, dì Ngô nhìn Mục Thanh cười đến ám muội: "Đây chính là cô gái ở Trịnh gia kia a!? "
Mục Thanh gật đầu, có chút ngượng ngùng đỏ mặt: "Cô ấy hôm nay tâm tình không tốt, con liền mang cô ấy về đây "
Dì Ngô không ngừng gật đầu: "Ừ, tốt tốt, cô gái kia dáng dấp thật là đẹp mắt, cùng con rất xứng."
Mục Thanh nở nụ cười, mặt mày cong cong, khóe mắt mang theo đắc ý, hai gò má ửng hồng nói: "hôm nay con cầu hôn cô ấy, cô ấy đáp ứng rồi. "
"Ôi! Vậy thì thật là quá tốt! " Dì Ngô vừa nghe lời của cô, con mắt đều sáng, cao hứng nói: "Dì làm ... xào cho cô bé chút thức ăn ăn với cơm. " Mục Thanh gật đầu nói: "Ân, làm đồ ăn ngon chút nha, dì "
Nhưng chờ Mục Thanh bưng cháo cùng thức ăn lên lầu, Trịnh Hi Vận chẳng biết lúc nào đã ngủ trên giường của cô rồi. Cô chân mày hơi nhíu lại, môi nhỏ hơi cong, giống như tiểu hài tử mất hứng, nhưng có vẻ so với bình thường non nớt không ít.
Mục Thanh bị dáng vẻ cô ngủ manh đến, luyến tiếc đánh thức cô, lại bưng cháo xuống lầu trả lại cho dì Ngô. Dì Ngô cũng không có không vui, còn nói Mục Thanh cẩn thận chút, đừng ồn ào làm Trịnh Hi Vận tỉnh.
Mục Thanh gật đầu, thận trọng rửa mặt xong, vậy nằm ở trên giường, mắt buồn ngủ nhìn Trịnh Hi Vận, hạnh phúc đến không muốn nhắm mắt.
Nhưng cô cuối cùng vẫn là ngủ, hơn nữa dáng ngủ không tốt.
Trịnh Hi Vận cảm giác mình sắp bị đè chết, cô mở mắt ra phát hiện mình đã ngủ thẳng tới bên mép giường, Mục Thanh cả tay cả chân quấn quít lấy cô.
Cô không chút khách khí đánh thức Mục Thanh.
Mục Thanh tỉnh lại thì ngây ngốc nở nụ cười, Trịnh Hi Vận trong nháy mắt nhớ tới ngày hôm qua này nọ, đột nhiên có chút không biết rõ làm sao đối mặt với tình huống hiện tại.
Mục Thanh không cần mở đầu mà đè cập nói: "A Vận, ngày hôm qua cô bằng lòng kết hôn với tôi!"
Trịnh Hi Vận nhìn cô mặt mày hớn hở cùng đầu tóc rối bời, lạnh lùng nói: "Tôi nói chơi, tôi hối hận."
Vẻ mặt Mục Thanh lờ mờ ngây ngẩn cả người, mặt mày đang hớn hở cũng hơi mang theo một tia ngu đần.