Hương Đào Quyến Rũ
Chương 3: Yêu hoặc chết
Từ Hoa Sênh thở dài, nhìn trông rất thõa mãn. Ánh mắt hắn trở nên tăm tối, nhưng cô không thể nhìn ra được, Khắc Xuyễn Hiên luôn trưng bộ mặt lạnh lùng làm cho ai cũng không thể suy đoán được hắn đang nghĩ gì.
Món ăn được mang ra, toàn những món ăn thượng hạng mà lần đầu tiên trong đời cô được nhìn thấy, cầm đôi đũa lên, gấp thử miếng trứng cá muối bỏ vào miệng, khuôn mặt Từ Hoa Sênh có chút phồng lên, nó thật sự ngon quá đi, ngon muốn chết.
Khắc Xuyễn Hiên chỉ nhìn cô ăn, ánh mắt trở nên nhu tình hẳn, Từ Hoa Sênh là người mà hắn tìm kiếm bao lâu nay, làm tim hắn đạo nhộn nhịp đến khó thở, hắn muốn cả cơ thể và linh hồn Từ Hoa Sênh đều thuộc về hắn, sau lần đó đêm nào hắn cũng mơ thấy Từ Hoa Sênh nằm dưới thân hắn rên rỉ cầu xin hắn. Mới nghĩ tới thôi hắn đã thấy toàn thân rạo rực.
Ăn được một nữa, Từ Hoa Sênh mới phát giác, Khắc Xuyễn Hiên đang nhìn mình, sao lại không ăn? Rõ ràng rất ngon mà. Cô ngước mắt lên có chút khó hiểu, nhưng điện thoại lại vang lên lúc này, khiến cô giật mình.
" Alo " Số máy lạ.
" Tiểu mận đào a, người ta nhớ cậu quá " giọng một nam nhân vang lên.
" Ách, Hoan Bác Nghị " Cô muốn cười quá đi.
" Tớ đang ở cùng với Lục Tĩnh đây " Hoan Bác Nghị cao hứng lên tiếng.
" Xíu tớ về ngay, a, còn có sẽ mở tiệc lẩu a " Từ Hoa Sênh cười đáng yêu nói với cậu ta.
" Oa, yêu tiểu mận đào quá " sau đó tắt máy.
Từ Hoa Sênh cất điện thoại vào túi, dù sao cũng trễ rồi cô cũng phải về nhà ngay a. Cô đứng dậy nhìn Khắc Xuyễn Hiên cười.
" Khắc tiên sinh, tôi phải về rồi, tạm biệt " Cô cúi đầu chào rồi bước đi.
" Ừ, tạm biệt " Khắc Xuyễn Hiên vẫn chưng bộ mặt lạnh rồi nói.
Cô rời đi khỏi, đến khi hắn không còn thấy bóng cô nữa, hắn lại tịch mịch ngồi đó, nhớ lúc nãy cô cười đến đáng yêu khi nghe điện thoại. Tay hắn gồng lên, là ai? Là ai chứ? Từ Hoa Sênh là của hắn, chắc chắn mãi như vậy.
- -------------------------------
" Tén tèn " Bên trong nhà sáng rực lên, hai người một trai một gái đang đứng trước cổng nhà vui vẻ chào đón nữ chủ nhân của căn hộ này.
" Ách, hai người thật là " Từ Hoa Sênh có chút bất ngờ, sau đó lại vui vẻ cười, có lẽ cũng lâu lắm rồi mới gặp lại.
" Tiểu đào à, dạo này trông cậu gốc hác thật đó, làm việc nhiều quá cũng không tốt đâu " Hoan Bạc Nghị lên tiếng.
" Rồi, tớ biết, có phải Lục Tĩnh chăm sóc cậu tốt quá không? Hả? " Cô nhướn mày lên, ý nói châm chọc làm Lục Tĩnh đỏ mặt đánh nhẹ lên tay cô.
" Hỗn đãn a, mới không có " Lục Tĩnh che mặt xấu hổ.
Từ Hoa Sênh cười lớn, rồi kéo hai người vào phòng bếp. Thật ra Hoan Bạc Nghị thích Lục Tĩnh đã từ lâu, nhưng kẹt nỗi cái tên hoa hoa công tử này là không dám thổ lộ, cứ im lặng cho đến khi Lục Tĩnh cùng cô lập kế, làm hắn tưởng Lục Tĩnh có bạn trai, mà hốt hoảng chạy đi tỏ tình, còn đánh tên kia thừa sống thừa chết, a kể cũng tôi tên kia quá.
" Xoảng " Tiếng vỡ đồ vang lên.
Đám gia nhân trong nhà sợ hãi, không ai dám đến gần, mặc hắn ném tung đồ đạc trong nhà trong cơn thịnh nộ.
" Lão đại, ngài ____" Thư kí của hắn Lark, là người thân cận nhất của Khắc Xuyễn Hiên, anh ta vốn biết tính cách của Khắc Xuyễn Hiên thế nào, trừ hồi còn nhỏ cho đến giờ, ít khi thấy hắn điên cuồng như vậy.
" CÚT, CÚT HẾT ĐI " Hắn giận dữ gào thét, ý thức mơ hồ làm hắn không phân biệt được.
Lark cúi đầu, rồi rời đi, mặc cho hắn vẫn cứ ném đồ xuống đất. Mặc dù không biết hắn đang tức điên chuyện gì, nhưng có lẽ quan trọng mới khiến hắn tức giận như vậy.
Trong căn phòng bề bộn đồ đạc, Khắc Xuyễn Hiên nằm xuống đống đồ bể nát đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua khe cửa, từ nhỏ mọi người trong gia tộc luôn xem như một con quái vật, nhưng mẹ hắn rất thương hắn, căn bệnh của hắn không biết đâu ra mà có, nhưng hắn vẫn rất thông minh, trí óc hơn người, dung mạo lại tuấn tú. Dù hắn không được đi đến trường như bao người, nhưng vẫn rất ngoan, trừ lúc hay tức điên khi ném mọi đồ đạc trong nhà còn bình thường thì luôn im lặng, lạnh lẽo khiến cả mẹ hắn cũng lo sợ, mà rời đi.
Khắc Xuyễn Hiên nhớ đến khuôn mặt tươi cười như đóa hoa sương sớm kia, lại sợ khi cô thấy hắn trong tình trạng này, sẽ lại giống như mẹ hắn mà bỏ hắn đi, hắn lại tịnh mịch. Nhưng hắn đã có cảm giác yêu, cảm giác mãnh liệt chạy dọc cơ thể hắn, khiến hắn mỗi khi nhìn thấy Từ Hoa Sênh chỉ muốn vồ vập lấy mà yêu thương đóa hoa kia, mặc cô dãy giụa. Hắn sẽ nhốt Từ Hoa Sênh bên cạnh mình, nếu cô muốn chạy thoát hắn sẽ hủy hoại cô, một là yêu hắn hai là hắn sẽ vò nát cuộc sống từ cô.
Món ăn được mang ra, toàn những món ăn thượng hạng mà lần đầu tiên trong đời cô được nhìn thấy, cầm đôi đũa lên, gấp thử miếng trứng cá muối bỏ vào miệng, khuôn mặt Từ Hoa Sênh có chút phồng lên, nó thật sự ngon quá đi, ngon muốn chết.
Khắc Xuyễn Hiên chỉ nhìn cô ăn, ánh mắt trở nên nhu tình hẳn, Từ Hoa Sênh là người mà hắn tìm kiếm bao lâu nay, làm tim hắn đạo nhộn nhịp đến khó thở, hắn muốn cả cơ thể và linh hồn Từ Hoa Sênh đều thuộc về hắn, sau lần đó đêm nào hắn cũng mơ thấy Từ Hoa Sênh nằm dưới thân hắn rên rỉ cầu xin hắn. Mới nghĩ tới thôi hắn đã thấy toàn thân rạo rực.
Ăn được một nữa, Từ Hoa Sênh mới phát giác, Khắc Xuyễn Hiên đang nhìn mình, sao lại không ăn? Rõ ràng rất ngon mà. Cô ngước mắt lên có chút khó hiểu, nhưng điện thoại lại vang lên lúc này, khiến cô giật mình.
" Alo " Số máy lạ.
" Tiểu mận đào a, người ta nhớ cậu quá " giọng một nam nhân vang lên.
" Ách, Hoan Bác Nghị " Cô muốn cười quá đi.
" Tớ đang ở cùng với Lục Tĩnh đây " Hoan Bác Nghị cao hứng lên tiếng.
" Xíu tớ về ngay, a, còn có sẽ mở tiệc lẩu a " Từ Hoa Sênh cười đáng yêu nói với cậu ta.
" Oa, yêu tiểu mận đào quá " sau đó tắt máy.
Từ Hoa Sênh cất điện thoại vào túi, dù sao cũng trễ rồi cô cũng phải về nhà ngay a. Cô đứng dậy nhìn Khắc Xuyễn Hiên cười.
" Khắc tiên sinh, tôi phải về rồi, tạm biệt " Cô cúi đầu chào rồi bước đi.
" Ừ, tạm biệt " Khắc Xuyễn Hiên vẫn chưng bộ mặt lạnh rồi nói.
Cô rời đi khỏi, đến khi hắn không còn thấy bóng cô nữa, hắn lại tịch mịch ngồi đó, nhớ lúc nãy cô cười đến đáng yêu khi nghe điện thoại. Tay hắn gồng lên, là ai? Là ai chứ? Từ Hoa Sênh là của hắn, chắc chắn mãi như vậy.
- -------------------------------
" Tén tèn " Bên trong nhà sáng rực lên, hai người một trai một gái đang đứng trước cổng nhà vui vẻ chào đón nữ chủ nhân của căn hộ này.
" Ách, hai người thật là " Từ Hoa Sênh có chút bất ngờ, sau đó lại vui vẻ cười, có lẽ cũng lâu lắm rồi mới gặp lại.
" Tiểu đào à, dạo này trông cậu gốc hác thật đó, làm việc nhiều quá cũng không tốt đâu " Hoan Bạc Nghị lên tiếng.
" Rồi, tớ biết, có phải Lục Tĩnh chăm sóc cậu tốt quá không? Hả? " Cô nhướn mày lên, ý nói châm chọc làm Lục Tĩnh đỏ mặt đánh nhẹ lên tay cô.
" Hỗn đãn a, mới không có " Lục Tĩnh che mặt xấu hổ.
Từ Hoa Sênh cười lớn, rồi kéo hai người vào phòng bếp. Thật ra Hoan Bạc Nghị thích Lục Tĩnh đã từ lâu, nhưng kẹt nỗi cái tên hoa hoa công tử này là không dám thổ lộ, cứ im lặng cho đến khi Lục Tĩnh cùng cô lập kế, làm hắn tưởng Lục Tĩnh có bạn trai, mà hốt hoảng chạy đi tỏ tình, còn đánh tên kia thừa sống thừa chết, a kể cũng tôi tên kia quá.
" Xoảng " Tiếng vỡ đồ vang lên.
Đám gia nhân trong nhà sợ hãi, không ai dám đến gần, mặc hắn ném tung đồ đạc trong nhà trong cơn thịnh nộ.
" Lão đại, ngài ____" Thư kí của hắn Lark, là người thân cận nhất của Khắc Xuyễn Hiên, anh ta vốn biết tính cách của Khắc Xuyễn Hiên thế nào, trừ hồi còn nhỏ cho đến giờ, ít khi thấy hắn điên cuồng như vậy.
" CÚT, CÚT HẾT ĐI " Hắn giận dữ gào thét, ý thức mơ hồ làm hắn không phân biệt được.
Lark cúi đầu, rồi rời đi, mặc cho hắn vẫn cứ ném đồ xuống đất. Mặc dù không biết hắn đang tức điên chuyện gì, nhưng có lẽ quan trọng mới khiến hắn tức giận như vậy.
Trong căn phòng bề bộn đồ đạc, Khắc Xuyễn Hiên nằm xuống đống đồ bể nát đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua khe cửa, từ nhỏ mọi người trong gia tộc luôn xem như một con quái vật, nhưng mẹ hắn rất thương hắn, căn bệnh của hắn không biết đâu ra mà có, nhưng hắn vẫn rất thông minh, trí óc hơn người, dung mạo lại tuấn tú. Dù hắn không được đi đến trường như bao người, nhưng vẫn rất ngoan, trừ lúc hay tức điên khi ném mọi đồ đạc trong nhà còn bình thường thì luôn im lặng, lạnh lẽo khiến cả mẹ hắn cũng lo sợ, mà rời đi.
Khắc Xuyễn Hiên nhớ đến khuôn mặt tươi cười như đóa hoa sương sớm kia, lại sợ khi cô thấy hắn trong tình trạng này, sẽ lại giống như mẹ hắn mà bỏ hắn đi, hắn lại tịnh mịch. Nhưng hắn đã có cảm giác yêu, cảm giác mãnh liệt chạy dọc cơ thể hắn, khiến hắn mỗi khi nhìn thấy Từ Hoa Sênh chỉ muốn vồ vập lấy mà yêu thương đóa hoa kia, mặc cô dãy giụa. Hắn sẽ nhốt Từ Hoa Sênh bên cạnh mình, nếu cô muốn chạy thoát hắn sẽ hủy hoại cô, một là yêu hắn hai là hắn sẽ vò nát cuộc sống từ cô.
Tác giả :
Nguyễn Thiên Kỳ