Hùng Thụ Đương Tự Cường
Chương 20
Tối hôm đó, Hùng Hùng vô cùng lo lắng, còn cố ý ngủ lại ở nhà Phạm Hiểu Dương, hai người chuyện gì cũng không làm, chỉ là buổi tối cùng nhau ngủ trên một chiếc giường mà thôi. Phạm Hiểu Dương hình như ngủ rất say, nhìn Hùng Hùng từ sau lưng ôm hông hắn mà không bị đạp xuống giường là biết.
“Hiểu Dương?" Hùng Hùng ôn nhu kêu tên hắn, đối phương không trả lời, khẳng định là đã ngủ rất say.
“Hiểu Dương…" Hùng Hùng lại kêu một tiếng, “Thật ra cậu cũng thích tôi đúng không, chỉ là cậu không chịu thừa nhận thôi, chuyện đó tôi nhìn ra được."
Im lặng một lúc thật lâu, hắn lại tiếp tục làu bàu: “Thật là, dù câu này là chính miệng tôi nói, nhưng đến cả tôi nghe còn chẳng tin nổi, ha ha."
“Nếu như đến một ngày nào đó, cậu có thể chính miệng nói câu này cho tôi nghe, tôi nhất định đến trong mơ cũng sẽ cười…. Đúng rồi, lần trước tôi hỏi cậu, rốt cuộc vì sao mười tám tuổi năm ấy lại bỏ nhà đi, kết quả cậu lại nói lí do là gì chính cậu cũng quên rồi, nhưng tôi biết là cậu đang nói thật. Có lẽ cậu đã sớm quên mất rốt cuộc bản thân có mâu thuẫn gì với cha mình, có lẽ đối với cậu đó chỉ là chuyện nhỏ, có lẽ cậu chỉ cần nhớ được mặt ông là được." Mặc dù biết Phạm Hiểu Dương không nghe được, nhưng Hùng Hùng vẫn cứ bướng bỉnh nói, “Cậu đó, chuyện gì cũng chỉ biết giấu trong lòng, lỡ như giấu mãi sinh bệnh thì phải làm sao?"
“Lúc nãy ngửi được mùi nước hoa phụ nữ trên áo khoác của cậu, lúc ấy chỉ hận sao không thể vọt ngay vào nhà tắm mà bóp chết cậu luôn thôi. Nhưng cậu cũng biết mà, nghĩ cũng chỉ nghĩ thế thôi, làm sao tôi nỡ giết cậu thật." Hùng Hùng đột nhiên nhẹ cắn lên vai Phạm Hiểu Dương một cái, “Đừng tưởng tôi thích cậu thì cậu muốn làm gì thì làm, cậu tưởng tôi ngu lắm sao. Nếu bắt cậu phải chọn giữa người nhà và tôi, cậu nhất định sẽ chọn người nhà, tôi cũng chẳng biết trong lòng cậu mình đứng vị trí thứ mấy, nói không chừng còn không bằng cái con hồ ly tinh…… à không, Tả Tinh Tinh kia. Nhưng bây giờ người chăm sóc cậu là tôi, cậu nếu không nhịn được thì ra ngoài tìm phụ nữ, tôi cũng chẳng biết mình có giết người thật hay không đâu, nhưng chỉ cần cậu thật sự không làm…. Thì không sao hết. "
“Ồn chết được, có thôi đi không thì bảo!" Phạm Hiểu Dương đột nhiên mơ mơ màng màng nói một câu, “Anh còn nói nữa thì đừng trách tôi vì sao đá anh xuống giường…"
Hùng Hùng bị hắn làm giật cả mình: “H-Hiểu Dương?"
“Tôi cùng lắm chỉ ăn một bữa cơm với Tả Tinh Tinh, việc gì cũng không làm, tin hay không tuỳ anh. Ngủ mau đi, đừng có mà nhảm mãi."
Phạm Hiểu Dương trở mình, mặt đối mặt với Hùng Hùng, trùm khăn kín cả người, tiếp tục nhắm mắt lại, cũng chẳng nói thêm câu nào nữa.
Hùng Hùng vui vẻ phấn chấn hẳn lên, trộm hôn Phạm Hiểu Dương thêm vài cái mới vừa lòng mà bước vào mộng đẹp.
********************************
“Hôm nay đến đây thôi, mọi người nhớ kĩ, chỉ tập ở đây thôi thì không đủ, phải phối hợp tập luyện cùng nhạc ở nhà luôn thì mới có hiệu quả. Tinh Tinh, cô khoan về đã, tôi có chuyện cần nói." Hùng Hùng vẫy vẫy tay với Tả Tinh Tinh.
“Em? Huấn luyện viên có chuyện gì vậy?" Dạo gần đây trông cô không được vui lắm, hình như trong lòng có chuyện, lúc tập luyện lúc nào cũng không tập trung, không phấn chấn được tinh thần.
Nhưng Hùng Hùng cũng chả thèm quan tâm nhiều chuyện của cô ta đến vậy: “Nghe nói cô sắp kết hôn?"
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt của Tả Tinh Tinh lại càng không tốt: “Phải, chưa tới 3 tháng nữa sẽ cử hành hôn lễ, huấn luyện viên muốn chúc mừng em sao?"
“Không sai, đúng là muốn chúc mừng cô." Hùng Hùng nói vòng vo tam quốc, “Nhưng đồng thời cũng muốn nhắc nhở cô, hôn nhân là chuyện cả đời, nên thật tâm đối đãi với bạn đời của mình. Quan trọng nhất là, đừng có tuỳ tiện chơi đùa lung tung nữa."
Tả Tinh Tinh kì quái nhìn hắn: “Huấn luyện viên…. Anh nói vậy là có ý gì?"
“Ý của tôi là, sau này cô tránh xa Sunny ra một chút. Tốt nhất là đừng có mà xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa." Từ trước đến nay dù có chuyện gì thì hắn cũng sẽ không thô lỗ với phụ nữ, nhưng với điều kiện tiên quyết là, người phụ nữ đó không phải là tình địch của hắn.
Tả Tinh Tinh bên kia cũng nổi giận: “Anh lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tôi!?"
“Chỉ bằng cậu ấy là của tôi!" Hùng Hùng khí thế cường thịnh, làm cô sợ đến cổ cũng rụt lại, “Chúng ta nói rõ một chút, cậu ấy đối với cô lúc trước chỉ có quan hệ công việc mà thôi, còn bây giờ thậm chí còn chẳng có quan hệ. Hy vọng cô sau này đừng cố mà dây dưa với cậu ấy nữa."
“Anh ấy là… của anh?" Khuôn mặt Tả Tinh Tinh vặn vẹo lên hết cả, “Hai người các anh…"
“Bọn này yêu nhau, thế nào?"
“Ghê tởm!" Cô đưa tay muốn tát Hùng Hùng một cái, nhưng ngay lập tức cổ tay bị hắn nắm được.
“Thứ nhất, có ghê tởm hay không cũng không tới lượt cô phán xét. Thứ hai, đừng tưởng rằng mình là phụ nữ thì tôi không dám đánh cô. Thứ ba, thân là đại tiểu thư như cô sau này làm ơn bớt nóng nảy chút đi. Còn nữa…… Dù sao thì cũng sắp kết hôn rồi, sau này làm ơn quan tâm đến chồng cô một chút."
“Anh uy hiếp Sunny đúng không!?" Tả Tinh Tinh trong mắt tràn đầy lửa giận, “Rốt cuộc là anh ra bao nhiêu tiền nuôi dưỡng anh ấy, tôi đồng ý trả gấp đôi!"
Hùng Hùng dùng lực mạnh hất tay cô ra: “Cậu ấy cũng không phải hàng hoá, cô có móc ra bao nhiêu tiền cũng đừng hòng mua được! Chúng tôi ở bên nhau, hoàn toàn là do đôi bênh tự nguyện."
“Nhất định là do anh cưỡng ép anh ấy, nhất định là vậy!" Tả Tinh Tinh bên kia đã gần như mất đi lý trí, cô gào to lên, “Rốt cuộc anh đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì? Hèn gì Sunny cự tuyệt tôi, thì ra là có anh đứng bên trong cản trở? Tôi đã sớm nên nghĩ tới….."
Ngoài ý muốn biết được Phạm Hiểu Dương đã cự tuyệt Tả Tinh Tinh, Hùng Hùng cảm thấy rất vui mừng, đáng ra hắn nên tin tưởng Hiểu Dương hơn một chút. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy những chuyện mình làm nãy giờ chẳng khác nào làm trò hề, cho nên, bản thân hắn cũng cảm thấy tức giận: “Đủ rồi, chúng ta dừng lại ở đây. Tôi nói rồi, cậu ấy là của tôi. Cuối cùng, chúc cô đám cưới vui vẻ, trăm năm hạnh phúc."
“Cút ngay, tên đồng tính luyến ái ghê tởm!" Tả Tinh Tinh nghe lời chúc phúc của hắn thành lời mỉa mai cay độc, cuồng loạn hét, “Anh nhất định không có kết thúc tốt đẹp đâu!"
Nói xong, cô còn tát Hùng Hùng một cái, sau đó chạy thẳng ra ngoài.
***********************************
Ngày thứ hai, Hùng Hùng xin nghỉ một ngày ở phòng thể dục, dù hắn biết Tả Tinh Tinh nhất định sẽ không trở lại, nhưng những chuyện xảy ra gần đây khiến hắn cảm thấy rất mệt mỏi, cần phải ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Trong lúc Hùng Hùng đang ngủ, lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, mới đầu hắn còn nghĩ là Phạm Hiểu Dương tới chơi, nhưng nghĩ lại mới thấy không đúng lắm, Phạm Hiểu Dương có chìa khoá nhà hắn, không cần bấm chuông, hơn nữa hắn hiện tại hẳn là đang vô cùng bận rộn trong tiệm sách, làm gì còn thời gian mà đến đây. Cho nên, Hùng Hùng chẳng còn cách nào khác là rời giường, mặc quần áo đi mở cửa:
“Xin chào."
Nhìn thấy người mặc cảnh phục đứng trước cửa, Hùng Hùng có chút sững sờ: “Xin hỏi có chuyện gì vậy?"
“Anh là Hùng Hùng tiên sinh đúng không?" Vị cảnh sát đó hỏi hắn.
“Phải, là tôi."
Cảnh sát lấy từ túi ra một tấm hình: “Xin hỏi anh có biết cô gái này hay không?"
“Tả Tinh Tinh?" Hùng Hùng gật đầu, đột nhiên có một dự cảm rất không lành, “Tôi biết, cô ấy là thành viên trong lớp thể dục của tôi, có chuyện gì vậy?"
“Vào chạng vạng tối khoảng sáu giờ ngày hôm qua, Tả Tiểu Thư đột nhiên bị cướp, từ lúc đưa đến bệnh viện đến nay vẫn chưa tỉnh dậy. Theo lời mọi người xung quanh, anh là người cô ấy gặp cuối cùng trước khi bị hại, hơn nữa giữa hai người còn nảy sinh mâu thuẫn. Hy vọng anh đồng ý theo tôi về đồn một chuyến, hợp tác điều tra."
Hùng Hùng kinh ngạc đến trợn tròn hai mắt.
“Hiểu Dương?" Hùng Hùng ôn nhu kêu tên hắn, đối phương không trả lời, khẳng định là đã ngủ rất say.
“Hiểu Dương…" Hùng Hùng lại kêu một tiếng, “Thật ra cậu cũng thích tôi đúng không, chỉ là cậu không chịu thừa nhận thôi, chuyện đó tôi nhìn ra được."
Im lặng một lúc thật lâu, hắn lại tiếp tục làu bàu: “Thật là, dù câu này là chính miệng tôi nói, nhưng đến cả tôi nghe còn chẳng tin nổi, ha ha."
“Nếu như đến một ngày nào đó, cậu có thể chính miệng nói câu này cho tôi nghe, tôi nhất định đến trong mơ cũng sẽ cười…. Đúng rồi, lần trước tôi hỏi cậu, rốt cuộc vì sao mười tám tuổi năm ấy lại bỏ nhà đi, kết quả cậu lại nói lí do là gì chính cậu cũng quên rồi, nhưng tôi biết là cậu đang nói thật. Có lẽ cậu đã sớm quên mất rốt cuộc bản thân có mâu thuẫn gì với cha mình, có lẽ đối với cậu đó chỉ là chuyện nhỏ, có lẽ cậu chỉ cần nhớ được mặt ông là được." Mặc dù biết Phạm Hiểu Dương không nghe được, nhưng Hùng Hùng vẫn cứ bướng bỉnh nói, “Cậu đó, chuyện gì cũng chỉ biết giấu trong lòng, lỡ như giấu mãi sinh bệnh thì phải làm sao?"
“Lúc nãy ngửi được mùi nước hoa phụ nữ trên áo khoác của cậu, lúc ấy chỉ hận sao không thể vọt ngay vào nhà tắm mà bóp chết cậu luôn thôi. Nhưng cậu cũng biết mà, nghĩ cũng chỉ nghĩ thế thôi, làm sao tôi nỡ giết cậu thật." Hùng Hùng đột nhiên nhẹ cắn lên vai Phạm Hiểu Dương một cái, “Đừng tưởng tôi thích cậu thì cậu muốn làm gì thì làm, cậu tưởng tôi ngu lắm sao. Nếu bắt cậu phải chọn giữa người nhà và tôi, cậu nhất định sẽ chọn người nhà, tôi cũng chẳng biết trong lòng cậu mình đứng vị trí thứ mấy, nói không chừng còn không bằng cái con hồ ly tinh…… à không, Tả Tinh Tinh kia. Nhưng bây giờ người chăm sóc cậu là tôi, cậu nếu không nhịn được thì ra ngoài tìm phụ nữ, tôi cũng chẳng biết mình có giết người thật hay không đâu, nhưng chỉ cần cậu thật sự không làm…. Thì không sao hết. "
“Ồn chết được, có thôi đi không thì bảo!" Phạm Hiểu Dương đột nhiên mơ mơ màng màng nói một câu, “Anh còn nói nữa thì đừng trách tôi vì sao đá anh xuống giường…"
Hùng Hùng bị hắn làm giật cả mình: “H-Hiểu Dương?"
“Tôi cùng lắm chỉ ăn một bữa cơm với Tả Tinh Tinh, việc gì cũng không làm, tin hay không tuỳ anh. Ngủ mau đi, đừng có mà nhảm mãi."
Phạm Hiểu Dương trở mình, mặt đối mặt với Hùng Hùng, trùm khăn kín cả người, tiếp tục nhắm mắt lại, cũng chẳng nói thêm câu nào nữa.
Hùng Hùng vui vẻ phấn chấn hẳn lên, trộm hôn Phạm Hiểu Dương thêm vài cái mới vừa lòng mà bước vào mộng đẹp.
********************************
“Hôm nay đến đây thôi, mọi người nhớ kĩ, chỉ tập ở đây thôi thì không đủ, phải phối hợp tập luyện cùng nhạc ở nhà luôn thì mới có hiệu quả. Tinh Tinh, cô khoan về đã, tôi có chuyện cần nói." Hùng Hùng vẫy vẫy tay với Tả Tinh Tinh.
“Em? Huấn luyện viên có chuyện gì vậy?" Dạo gần đây trông cô không được vui lắm, hình như trong lòng có chuyện, lúc tập luyện lúc nào cũng không tập trung, không phấn chấn được tinh thần.
Nhưng Hùng Hùng cũng chả thèm quan tâm nhiều chuyện của cô ta đến vậy: “Nghe nói cô sắp kết hôn?"
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt của Tả Tinh Tinh lại càng không tốt: “Phải, chưa tới 3 tháng nữa sẽ cử hành hôn lễ, huấn luyện viên muốn chúc mừng em sao?"
“Không sai, đúng là muốn chúc mừng cô." Hùng Hùng nói vòng vo tam quốc, “Nhưng đồng thời cũng muốn nhắc nhở cô, hôn nhân là chuyện cả đời, nên thật tâm đối đãi với bạn đời của mình. Quan trọng nhất là, đừng có tuỳ tiện chơi đùa lung tung nữa."
Tả Tinh Tinh kì quái nhìn hắn: “Huấn luyện viên…. Anh nói vậy là có ý gì?"
“Ý của tôi là, sau này cô tránh xa Sunny ra một chút. Tốt nhất là đừng có mà xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa." Từ trước đến nay dù có chuyện gì thì hắn cũng sẽ không thô lỗ với phụ nữ, nhưng với điều kiện tiên quyết là, người phụ nữ đó không phải là tình địch của hắn.
Tả Tinh Tinh bên kia cũng nổi giận: “Anh lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tôi!?"
“Chỉ bằng cậu ấy là của tôi!" Hùng Hùng khí thế cường thịnh, làm cô sợ đến cổ cũng rụt lại, “Chúng ta nói rõ một chút, cậu ấy đối với cô lúc trước chỉ có quan hệ công việc mà thôi, còn bây giờ thậm chí còn chẳng có quan hệ. Hy vọng cô sau này đừng cố mà dây dưa với cậu ấy nữa."
“Anh ấy là… của anh?" Khuôn mặt Tả Tinh Tinh vặn vẹo lên hết cả, “Hai người các anh…"
“Bọn này yêu nhau, thế nào?"
“Ghê tởm!" Cô đưa tay muốn tát Hùng Hùng một cái, nhưng ngay lập tức cổ tay bị hắn nắm được.
“Thứ nhất, có ghê tởm hay không cũng không tới lượt cô phán xét. Thứ hai, đừng tưởng rằng mình là phụ nữ thì tôi không dám đánh cô. Thứ ba, thân là đại tiểu thư như cô sau này làm ơn bớt nóng nảy chút đi. Còn nữa…… Dù sao thì cũng sắp kết hôn rồi, sau này làm ơn quan tâm đến chồng cô một chút."
“Anh uy hiếp Sunny đúng không!?" Tả Tinh Tinh trong mắt tràn đầy lửa giận, “Rốt cuộc là anh ra bao nhiêu tiền nuôi dưỡng anh ấy, tôi đồng ý trả gấp đôi!"
Hùng Hùng dùng lực mạnh hất tay cô ra: “Cậu ấy cũng không phải hàng hoá, cô có móc ra bao nhiêu tiền cũng đừng hòng mua được! Chúng tôi ở bên nhau, hoàn toàn là do đôi bênh tự nguyện."
“Nhất định là do anh cưỡng ép anh ấy, nhất định là vậy!" Tả Tinh Tinh bên kia đã gần như mất đi lý trí, cô gào to lên, “Rốt cuộc anh đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì? Hèn gì Sunny cự tuyệt tôi, thì ra là có anh đứng bên trong cản trở? Tôi đã sớm nên nghĩ tới….."
Ngoài ý muốn biết được Phạm Hiểu Dương đã cự tuyệt Tả Tinh Tinh, Hùng Hùng cảm thấy rất vui mừng, đáng ra hắn nên tin tưởng Hiểu Dương hơn một chút. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy những chuyện mình làm nãy giờ chẳng khác nào làm trò hề, cho nên, bản thân hắn cũng cảm thấy tức giận: “Đủ rồi, chúng ta dừng lại ở đây. Tôi nói rồi, cậu ấy là của tôi. Cuối cùng, chúc cô đám cưới vui vẻ, trăm năm hạnh phúc."
“Cút ngay, tên đồng tính luyến ái ghê tởm!" Tả Tinh Tinh nghe lời chúc phúc của hắn thành lời mỉa mai cay độc, cuồng loạn hét, “Anh nhất định không có kết thúc tốt đẹp đâu!"
Nói xong, cô còn tát Hùng Hùng một cái, sau đó chạy thẳng ra ngoài.
***********************************
Ngày thứ hai, Hùng Hùng xin nghỉ một ngày ở phòng thể dục, dù hắn biết Tả Tinh Tinh nhất định sẽ không trở lại, nhưng những chuyện xảy ra gần đây khiến hắn cảm thấy rất mệt mỏi, cần phải ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Trong lúc Hùng Hùng đang ngủ, lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, mới đầu hắn còn nghĩ là Phạm Hiểu Dương tới chơi, nhưng nghĩ lại mới thấy không đúng lắm, Phạm Hiểu Dương có chìa khoá nhà hắn, không cần bấm chuông, hơn nữa hắn hiện tại hẳn là đang vô cùng bận rộn trong tiệm sách, làm gì còn thời gian mà đến đây. Cho nên, Hùng Hùng chẳng còn cách nào khác là rời giường, mặc quần áo đi mở cửa:
“Xin chào."
Nhìn thấy người mặc cảnh phục đứng trước cửa, Hùng Hùng có chút sững sờ: “Xin hỏi có chuyện gì vậy?"
“Anh là Hùng Hùng tiên sinh đúng không?" Vị cảnh sát đó hỏi hắn.
“Phải, là tôi."
Cảnh sát lấy từ túi ra một tấm hình: “Xin hỏi anh có biết cô gái này hay không?"
“Tả Tinh Tinh?" Hùng Hùng gật đầu, đột nhiên có một dự cảm rất không lành, “Tôi biết, cô ấy là thành viên trong lớp thể dục của tôi, có chuyện gì vậy?"
“Vào chạng vạng tối khoảng sáu giờ ngày hôm qua, Tả Tiểu Thư đột nhiên bị cướp, từ lúc đưa đến bệnh viện đến nay vẫn chưa tỉnh dậy. Theo lời mọi người xung quanh, anh là người cô ấy gặp cuối cùng trước khi bị hại, hơn nữa giữa hai người còn nảy sinh mâu thuẫn. Hy vọng anh đồng ý theo tôi về đồn một chuyến, hợp tác điều tra."
Hùng Hùng kinh ngạc đến trợn tròn hai mắt.
Tác giả :
Lệ Mộ Huyết Lan