Hung Thần
Quyển 1 - Chương 23: Thay đổi (5)
Sáng sớm hôm sau, Lý Huỳnh Lam ngồi máy bay rời khỏi thành phố L. Vạn Hà trước tiên báo với Phan Minh Câu, Phan Minh Câu đối với chuyện này tỏ vẻ không có gì, chỉ nói là đã biết.
Đến thành phố U đã là buổi chiều, Lý Huỳnh Lam không có lịch, nên ném hành lý ở lại công ty rồi đi mất.
Cậu đeo kính râm, trên đầu đội mũ lưỡi chai che cả nửa khuôn mặt, thời điểm tới quảng trường Tây vẫn còn vào ca, nhóm công nhân mải bề bộn, nên không bị ai chú ý tới.
Đi thẳng vào công trường phía trước, vừa mới đi vào lối rẽ, đã gặp được đối tượng cần tìm rồi, Lý Huỳnh Lam thấy vẻ mặt vội vàng của đối phương, nâng cằm hỏi “Đi đâu đi?"
Cao Khôn đầu kia thấy Lý Huỳnh Lam xuất hiện chỗ này thì hơi ngạc nhiên, ngơ ngác nói “Cậu về rồi…"
Lý Huỳnh Lam hừ một tiếng “Làm sao anh biết tôi ra ngoài?"
Cao Khôn lúng túng “Tôi qua nhà cậu coi"
“Lúc nào?" Lý Huỳnh Lam hỏi.
Cao Khôn “Ngày hôm qua…"
“Còn nữa?"
“Hôm trước"
“Rốt cuộc là mấy lần?"
“Ba, bốn lần thì phải?" Thấy Lý Huỳnh Lam nhíu mày, Cao Khôn Vội nói “Không phải thế."
Lý Huỳnh Lam tổng cộng ra ngoài bốn, năm ngày, người này chờ lâu như vậy, hình như mỗi ngày đều qua thì phải. Bây giờ đã hơn ba giờ, thấy Cao Khôn lúng túng thành vậy, cậu cũng tự hiểu trong lòng, anh tan làm lúc sáu giờ, cộng với lời của Vạn Hà, suy ra, cái tên ngốc này đứng chờ ngoài cửa cả đêm, rốt cuộc là đã đợi mất bao lâu, Lý Huỳnh Lam thật sự không dám nghĩ.
“Anh gọi điện cho tôi thì sẽ chết sao?" Lý Huỳnh Lam hơi bực, thật sự là chưa gặp ai ngốc như anh vậy.
Cao Khôn xấu hổ “Tôi vừa lúc rảnh rỗi thì qua xem cậu, cậu nói muốn tôi sửa mạch điện. Không ở nhà cũng không sao, tôi chờ một chút thôi, chẳng đáng là bao."
Lý Huỳnh Lam nói mỗi ngày sau bảy giờ cậu sẽ về nhà, nhưng Cao Khôn biết là minh tinh sao có thể có lịch chính xác được, công việc cũng chẳng phải do mình làm chủ, vì thế ngày đầu tiên tới không thấy người anh cũng không để ý, dù sao Cao Khôn xong việc cũng nhàn, chậm một chút cũng không sao, ai biết cứ ngồi xổm chỗ đó đợi mới một lát mà càng chờ càng tối, anh lại nghĩ, Lý Huỳnh Lam mỗi ngày đi sớm về trễ như thế, thật là chẳng an toàn chút nào, phải đợi cậu về tới cửa anh mới an tâm được. Kết quả lại người không thấy, rồi lại vài ngày như vậy, Cao Khôn mới xác định là Lý Huỳnh Lam đại khái không có nhà, nhưng lại lo đối phương không chừng ngày mai sẽ trở về, thế nên cuối cùng vẫn chẳng nhịn nổi lại tới, vừa vặn chạm mặt Vạn Hà.
Về phần điện thoại, Cao Khôn đúng là chẳng muốn gọi điện. Anh cảm thấy chuyện của mình làm rất nhỏ, không cần gây phiền phức, hơn nữa, nhỡ chăng ảnh hưởng tới công việc của Lý Huỳnh Lam sẽ không tốt, vả lại buổi tối anh qua đó nhiều lần như vậy cũng coi là có thu hoạch, ít nhất cũng biết đường Bỉ Dực so với trước an toàn hơn nhiều, Cao Khôn cũng an lòng hơn.
Lý Huỳnh Lam vốn là muốn xả tức một trận, lại thấy thái độ người này chất phác vô cùng, lửa trong lòng cũng như gặp phải băng, rõ ràng định cho anh một trận, ai ngờ nửa đường trong lòng mềm nhũn thành nước.
“Tôi vừa xuống máy bay, tìm hộ tôi chỗ nào ngồi không?" Giọng Lý Huỳnh Lam băn khoăn.
Cao Khôn không hỏi cậu vừa về sao lại qua đây, chỉ nhìn trái ngó phải, như là đang nghĩ xem nên để Lý Huỳnh Lam nghỉ ngơi chỗ nào.
Lý Huỳnh Lam thấy nét mặt của anh, thì đành nói “Trong phòng có người không?"
Cao Khôn vội lắc đầu, chỉ là anh cho rằng Lý Huỳnh Lam chẳng bao giờ muốn vào cái nơi tồi tàn kia, nếu không phải, anh liền lập tức dẫn người đi.
Đây là lần thứ hai Lý Huỳnh Lam tới cái ổ chó của Cao Khôn, thật ra Cao Khôn nghĩ vậy cũng không hề sai, nếu không phải bởi anh ở đây, Lý Huỳnh Lam đúng thật là cả đời chẳng bao giờ vào đây nửa bước.
Vẫn mở mịt, ẩm thấp như cũ, nếu có điều gì thay đổi, thì là chỗ của Cao Khôn được dọn dẹp cực kỳ ngăn nắp sạch sẽ, nhưng bởi không gian quá nhỏ, đồ chẳng có chỗ mà để, chỉ có thể đặt tạm bợ đâu đó, đồ nhỏ tới lớn đặt hết lên giường, giá áo, và ghế dựa.
Giống như lần trước, Cao Khôn vất vả lắm mới dọn được chỗ cho Lý Huỳnh Lam ngồi. Cậu cũng không khách khí, trực tiếp chiếm chõ, ngồi xuống xong thì hỏi “Anh thích hoa từ bao giờ thế?"
Cao Khôn ngơ ngác, nương theo tầm mắt Lý Huỳnh Lam, lập tức cuống quit đứng dậy rút hai cái quần lót tam giác hoa hòe hoa sói treo trên cửa sổ xuống.
“Đồ… đồ giảm giá thôi" Cao Khôn giải thích.
“À, anh ở đây có đồ gì không giảm giá sao?" Lý Huỳnh Lam cười.
Cao Khôn đánh giá đồ trong phòng một trận, không lên tiếng đáp lời.
“Khó trách không dám lấy vợ" Lý Huỳnh Lam bồi thêm một câu “Thế nhưng cũng tốt, không chê được, chậm rãi mà tìm"
Cao Khôn chẳng hiểu sao câu chuyện lại chuyển sao đề tài này, đang định mở miệng, bên ngoài bỗng vang lên hai tiếng gọi nhỏ.
“Anh Khôn, anh Khôn… Anh có đây không?"
Cao Khôn và Lý Huỳnh Lam đều ngẩn ra.
Vị này, có nên tính không nhỉ?
Lý Huỳnh Lam dùng hình môi hỏi anh, trên mặt treo một nụ cười chế nhạo.
Cao Khôn không động, ngồi ngay ngắn trên giường Lưu Hỉ Nhạc, nhưng động tĩnh bên ngoài càng ngày càng lớn.
Đối phương gọi vài tiếng không thấy có người trả lời, cũng không vội vàng, ngược lại vẫn thấp giọng gọi, đồng thời cửa phòng Cao Khôn cũng bị đập vang, tiếng nói càng ngày càng nghiêm túc.
“Anh Khôn, anh Khôn… Anh ở đó không? Em tìm anh đây… Anh Khôn… Anh Khôn…"
Lý Huỳnh Lam nhìn Cao Khôn, hỏi “Đập đến như vậy rồi anh còn không ra? Tiếp nữa phòng này sẽ sập mất. Hay là, tôi thay anh ra nhìn cũng được, làm người ngay thẳng thì có gì phải sợ?"
Nói xong, Lý Huỳnh Lam thật muốn đứng dậy. Cao Khôn nóng nảy, cũng vội đứng lên, ấn bả vai đối phương xuống, áp cậu ngồi lại trên giường.
“Tôi đi, tôi đi xem một lát rồi về… Cậu cứ ngồi đây…"
Cao Khôn mở cửa ra ngoài, chỉ thấy đứng bên ngoài là Vương Xuân Tú, nhìn thế này cũng thấy cô so với hai tháng trước gầy đi rất nhiều, từ XXL xuống còn XL thôi. Mặc dù gầy đi một vòng, nhưng cánh tay và eo bụng vẫn còn quá khổ, vậy nhưng cô lại cố tình mặc chiếc váy liền áo màu hồng nhạt, ren ngắn toàn thân, nom qua đã biết cố ý ăn diện. Thật ra, mỗi lần tới gặp Cao Khôn, cô đều cố ý ăn diện như vậy, nhưng mà Cao Khôn chưa một lần chú ý tới, hôm nay cũng như vậy.
Vương Xuân Tú thấy anh thì nói “Anh Khôn, anh ngủ à? Sao em nghe thấy như trong phòng có người?" Vừa rồi còn thấy Lưu Hỉ Nhạc bên ngoài công trường, khẳng định không phải cái tên kia rồi, nhưng nếu là công nhân khác, sao ban ngày ban mặt nói chuyện mà lại còn phải đóng cửa?
Thấy tầm mắt Vương Xuân Tú không ngừng đảo vào bên trong, Cao Khôn dịch người khép cửa càng hẹp hơn, không trở lời cô, chỉ hỏi “Có việc gì sao?"
Lúc nói chuyện thái độ anh rất hòa ái, đối với ai cxng như vây, mặc dù chẳng có biểu hiện gì trên mặt, nhưng mỗi lần Cao Khôn mở miệng, người đối iện sẽ vân cảm thấy người đàn ông này rất được, là một người thành thật, đôi lúc còn hơi ngốc nghếch.
Vương Xuân Tú chính là thích anh ở điểm này, chẳng ngại anh cô dèm pha không ít sau lưng, nhưng chỉ khi đứng trước mặt Cao Khôn, những lời căn dặn ban đầu, Vương Xuân Tú đều quên bằng sạch, cảm thấy Cao Khôn tốt ơi là tốt.
Lần này cũng vậy, vẻ mặt Vương Xuân Tú hơi ủy khuất, cô hỏi Cao Khôn “Em lâu không tới như vậy, sao anh không gọi cho em?"
Cao Khôn kỳ quái “Tôi không có chuyện gì muốn tìm cô cả." Hơn nữa, anh cũng không lưu số điện thoại của cô.
Vương Xuân Tú nghe lời này thì muốn bùng cháy, nhưng lại nghĩ gần đây trong công trường có tin đồn kia, lại vì Cao Khôn giải vây nên đứng lên. Những người đàn ông đó nghe vậy thì mất hứng sạch, ngay cả có ý với mình cũng chẳng dám nữa.
Vương Xuân Tú nhu nhược nói “Anh Khôn, anh đừng để ý, anh em… Ôi, tính gã là thế đấy, tuy rằng nghe không hay, nhưng thật ra cũng là vì chúng ta, nhưng mà tự em có dự định rồi, anh ấy không ép em được, thời gian trước em nghĩ rất nhiều, cảm thấy chúng ta cứ mãi thế này cũng không phải là bẹn pháp, em nguyện ý cùng anh sống qua ngày, nhưng còn anh, em biết bị người ta dẫm dưới chân cũng chẳng cam lòng gì. Em là trăm phần trăm thật tâm, còn ý người nhà suy xét ra cũng có phần không đúng."
Vương Xuân Tú nói xong mong mỏi chờ đợi, chỉ thấy vẻ mặt Cao Khôn hoàn toàn mờ mịt, bộ dạng đầu óc lơ mơ, không khỏi oán hận dậm chân.
“Anh, người này sao lại có thể đần như vậy. Anh về sau chỉ cần đối tốt với em, chuyện bảy tám năm tù trước đó em có thể hoàn toàn bỏ qua, em đã tính rồi, nhờ người quen tìm cho anh một công việc ở xưởng sắt thép ngoại thành, tuy vất vả nhưng lương cao hơn ở đây nhiều, hơn nữa chỉ cần anh gan lớn, đầu tư gì vẫn còn nước luộc, chỉ cần anh chịu làm, không kém cỏi ai, anh em còn có thể nói gì nữa, anh phải thể hiện khí thái đàn ông cho gã nhìn!"
Cao Khôn không ngốc, không nói đến chuyện cái xưởng kia xa xôi đến đâu, làm việc trong phân xưởng cơ bản là việc nặng, hệ số an toàn chẳng có cách nào cam đoan, quan trọng là, ý tứ đối phương như vậy Cao Khôn cũng dần hiểu được.
“RẦM!"
Đầu này Vương Xuân Tú còn muốn tiếp tục thao thao bất tuyệt, trong phòng bỗng truyền ra tiếng động rất lớn, khiến mấy lời sau đó của Vương Xuân Tú đều nghẹn trở về, cô đờ đẫn nhìn Cao Khôn.
“Tiếng gì vây? Ai ở trong phòng?"
“Tôi cảm thấy cô hiểu nhầm chuyện gì thì phải."
Cao Khôn liếc mắt bên kia, vội vàng nói, mà câu đó của anh cũng triệt để kéo chú ý của Vương Xuân Tú.
“Anh… anh nói gì?"
Cao Khôn trốn không được, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt vị tiểu thư này “Tôi đối với cô cho tới bây giờ không hề có cái ý kia, cũng chẳng có ý đổi việc, anh cô nói đúng, cô là cô gái tốt, nên tìm một người tốt hơn."
Vương Xuân Tú bị hai câu này của Cao Khôn làm cho mờ mịt, khí thế kiêu ngạo xưa nay hoàn toàn không phát ra được nữa, lập tức khóc nấc lên.
“Vậy anh… anh nói không có ý gì, vậy tại sao lại đối với tôi tốt như vậy, anh nói đi, vì sao lại đối tốt với tôi như vậy làm gì?"
Cao Khôn vừa định nói chuyện, Vương Xuân Tú đã bừng tỉnh đại ngộ, cô chỉ vào sau cửa quát “Hức, tôi nói anh đúng là có mắt như mù, nhất định là trúng tà con yêu tinh nào đó, đứng núi nọ ngó núi kia, đàn ông đều là một loại! Mệt tôi còn nhớ thương anh như thế, mỗi ngày đều nhớ thương anh!"
Vương Xuân Tú rống xong, trực tiếp đánh Cao Khôn hai cái, rồi xoay thân thể cực đại vội chạy.
Cao Khôn ôm ngực, chưa kịp lĩnh hội uy lực bên kia, vừa nghĩ tới cái gì, vội vàng quay đầu vào phòng, chỉ thấy cái bàn gỗ con xíu giữa hai chiếc giường đã gãy làm đôi, Lý Huỳnh Lam như trước thảnh thơi dựa vào một bên chơi di động, giống như cái bàn kia chẳng có vẻ gì là liên quan tới cậu.
Thấy cửa mở, cậu còn ngẩng đầu cười hỏi Cao Khôn “Nói xong?"
“Ừ"
Cao Khôn tiến lên hai bước, muốn mang cái bàn kia đi.
Lý Huỳnh Lam lại hỏi “Sao anh không trả lời con nhà người ta?"
Động tác Cao Khôn dừng lại, nhìn lại cái bàn gãy nửa kia, cái bàn đó cũng khá tốt, gỗ làm tương đối dầy, hiện tại gãy thành như vậy, có lẽ là dùng chân đạp, nên lực không hề nhỏ.
Anh nhìn lại Lý Huỳnh Lam “Cái gì?"
Lý Huỳnh Lam đứng lên, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc “Vì sao đối với cô ta tốt như vây? Anh chưa trả lời, tôi cũng muốn biết!"
Đến thành phố U đã là buổi chiều, Lý Huỳnh Lam không có lịch, nên ném hành lý ở lại công ty rồi đi mất.
Cậu đeo kính râm, trên đầu đội mũ lưỡi chai che cả nửa khuôn mặt, thời điểm tới quảng trường Tây vẫn còn vào ca, nhóm công nhân mải bề bộn, nên không bị ai chú ý tới.
Đi thẳng vào công trường phía trước, vừa mới đi vào lối rẽ, đã gặp được đối tượng cần tìm rồi, Lý Huỳnh Lam thấy vẻ mặt vội vàng của đối phương, nâng cằm hỏi “Đi đâu đi?"
Cao Khôn đầu kia thấy Lý Huỳnh Lam xuất hiện chỗ này thì hơi ngạc nhiên, ngơ ngác nói “Cậu về rồi…"
Lý Huỳnh Lam hừ một tiếng “Làm sao anh biết tôi ra ngoài?"
Cao Khôn lúng túng “Tôi qua nhà cậu coi"
“Lúc nào?" Lý Huỳnh Lam hỏi.
Cao Khôn “Ngày hôm qua…"
“Còn nữa?"
“Hôm trước"
“Rốt cuộc là mấy lần?"
“Ba, bốn lần thì phải?" Thấy Lý Huỳnh Lam nhíu mày, Cao Khôn Vội nói “Không phải thế."
Lý Huỳnh Lam tổng cộng ra ngoài bốn, năm ngày, người này chờ lâu như vậy, hình như mỗi ngày đều qua thì phải. Bây giờ đã hơn ba giờ, thấy Cao Khôn lúng túng thành vậy, cậu cũng tự hiểu trong lòng, anh tan làm lúc sáu giờ, cộng với lời của Vạn Hà, suy ra, cái tên ngốc này đứng chờ ngoài cửa cả đêm, rốt cuộc là đã đợi mất bao lâu, Lý Huỳnh Lam thật sự không dám nghĩ.
“Anh gọi điện cho tôi thì sẽ chết sao?" Lý Huỳnh Lam hơi bực, thật sự là chưa gặp ai ngốc như anh vậy.
Cao Khôn xấu hổ “Tôi vừa lúc rảnh rỗi thì qua xem cậu, cậu nói muốn tôi sửa mạch điện. Không ở nhà cũng không sao, tôi chờ một chút thôi, chẳng đáng là bao."
Lý Huỳnh Lam nói mỗi ngày sau bảy giờ cậu sẽ về nhà, nhưng Cao Khôn biết là minh tinh sao có thể có lịch chính xác được, công việc cũng chẳng phải do mình làm chủ, vì thế ngày đầu tiên tới không thấy người anh cũng không để ý, dù sao Cao Khôn xong việc cũng nhàn, chậm một chút cũng không sao, ai biết cứ ngồi xổm chỗ đó đợi mới một lát mà càng chờ càng tối, anh lại nghĩ, Lý Huỳnh Lam mỗi ngày đi sớm về trễ như thế, thật là chẳng an toàn chút nào, phải đợi cậu về tới cửa anh mới an tâm được. Kết quả lại người không thấy, rồi lại vài ngày như vậy, Cao Khôn mới xác định là Lý Huỳnh Lam đại khái không có nhà, nhưng lại lo đối phương không chừng ngày mai sẽ trở về, thế nên cuối cùng vẫn chẳng nhịn nổi lại tới, vừa vặn chạm mặt Vạn Hà.
Về phần điện thoại, Cao Khôn đúng là chẳng muốn gọi điện. Anh cảm thấy chuyện của mình làm rất nhỏ, không cần gây phiền phức, hơn nữa, nhỡ chăng ảnh hưởng tới công việc của Lý Huỳnh Lam sẽ không tốt, vả lại buổi tối anh qua đó nhiều lần như vậy cũng coi là có thu hoạch, ít nhất cũng biết đường Bỉ Dực so với trước an toàn hơn nhiều, Cao Khôn cũng an lòng hơn.
Lý Huỳnh Lam vốn là muốn xả tức một trận, lại thấy thái độ người này chất phác vô cùng, lửa trong lòng cũng như gặp phải băng, rõ ràng định cho anh một trận, ai ngờ nửa đường trong lòng mềm nhũn thành nước.
“Tôi vừa xuống máy bay, tìm hộ tôi chỗ nào ngồi không?" Giọng Lý Huỳnh Lam băn khoăn.
Cao Khôn không hỏi cậu vừa về sao lại qua đây, chỉ nhìn trái ngó phải, như là đang nghĩ xem nên để Lý Huỳnh Lam nghỉ ngơi chỗ nào.
Lý Huỳnh Lam thấy nét mặt của anh, thì đành nói “Trong phòng có người không?"
Cao Khôn vội lắc đầu, chỉ là anh cho rằng Lý Huỳnh Lam chẳng bao giờ muốn vào cái nơi tồi tàn kia, nếu không phải, anh liền lập tức dẫn người đi.
Đây là lần thứ hai Lý Huỳnh Lam tới cái ổ chó của Cao Khôn, thật ra Cao Khôn nghĩ vậy cũng không hề sai, nếu không phải bởi anh ở đây, Lý Huỳnh Lam đúng thật là cả đời chẳng bao giờ vào đây nửa bước.
Vẫn mở mịt, ẩm thấp như cũ, nếu có điều gì thay đổi, thì là chỗ của Cao Khôn được dọn dẹp cực kỳ ngăn nắp sạch sẽ, nhưng bởi không gian quá nhỏ, đồ chẳng có chỗ mà để, chỉ có thể đặt tạm bợ đâu đó, đồ nhỏ tới lớn đặt hết lên giường, giá áo, và ghế dựa.
Giống như lần trước, Cao Khôn vất vả lắm mới dọn được chỗ cho Lý Huỳnh Lam ngồi. Cậu cũng không khách khí, trực tiếp chiếm chõ, ngồi xuống xong thì hỏi “Anh thích hoa từ bao giờ thế?"
Cao Khôn ngơ ngác, nương theo tầm mắt Lý Huỳnh Lam, lập tức cuống quit đứng dậy rút hai cái quần lót tam giác hoa hòe hoa sói treo trên cửa sổ xuống.
“Đồ… đồ giảm giá thôi" Cao Khôn giải thích.
“À, anh ở đây có đồ gì không giảm giá sao?" Lý Huỳnh Lam cười.
Cao Khôn đánh giá đồ trong phòng một trận, không lên tiếng đáp lời.
“Khó trách không dám lấy vợ" Lý Huỳnh Lam bồi thêm một câu “Thế nhưng cũng tốt, không chê được, chậm rãi mà tìm"
Cao Khôn chẳng hiểu sao câu chuyện lại chuyển sao đề tài này, đang định mở miệng, bên ngoài bỗng vang lên hai tiếng gọi nhỏ.
“Anh Khôn, anh Khôn… Anh có đây không?"
Cao Khôn và Lý Huỳnh Lam đều ngẩn ra.
Vị này, có nên tính không nhỉ?
Lý Huỳnh Lam dùng hình môi hỏi anh, trên mặt treo một nụ cười chế nhạo.
Cao Khôn không động, ngồi ngay ngắn trên giường Lưu Hỉ Nhạc, nhưng động tĩnh bên ngoài càng ngày càng lớn.
Đối phương gọi vài tiếng không thấy có người trả lời, cũng không vội vàng, ngược lại vẫn thấp giọng gọi, đồng thời cửa phòng Cao Khôn cũng bị đập vang, tiếng nói càng ngày càng nghiêm túc.
“Anh Khôn, anh Khôn… Anh ở đó không? Em tìm anh đây… Anh Khôn… Anh Khôn…"
Lý Huỳnh Lam nhìn Cao Khôn, hỏi “Đập đến như vậy rồi anh còn không ra? Tiếp nữa phòng này sẽ sập mất. Hay là, tôi thay anh ra nhìn cũng được, làm người ngay thẳng thì có gì phải sợ?"
Nói xong, Lý Huỳnh Lam thật muốn đứng dậy. Cao Khôn nóng nảy, cũng vội đứng lên, ấn bả vai đối phương xuống, áp cậu ngồi lại trên giường.
“Tôi đi, tôi đi xem một lát rồi về… Cậu cứ ngồi đây…"
Cao Khôn mở cửa ra ngoài, chỉ thấy đứng bên ngoài là Vương Xuân Tú, nhìn thế này cũng thấy cô so với hai tháng trước gầy đi rất nhiều, từ XXL xuống còn XL thôi. Mặc dù gầy đi một vòng, nhưng cánh tay và eo bụng vẫn còn quá khổ, vậy nhưng cô lại cố tình mặc chiếc váy liền áo màu hồng nhạt, ren ngắn toàn thân, nom qua đã biết cố ý ăn diện. Thật ra, mỗi lần tới gặp Cao Khôn, cô đều cố ý ăn diện như vậy, nhưng mà Cao Khôn chưa một lần chú ý tới, hôm nay cũng như vậy.
Vương Xuân Tú thấy anh thì nói “Anh Khôn, anh ngủ à? Sao em nghe thấy như trong phòng có người?" Vừa rồi còn thấy Lưu Hỉ Nhạc bên ngoài công trường, khẳng định không phải cái tên kia rồi, nhưng nếu là công nhân khác, sao ban ngày ban mặt nói chuyện mà lại còn phải đóng cửa?
Thấy tầm mắt Vương Xuân Tú không ngừng đảo vào bên trong, Cao Khôn dịch người khép cửa càng hẹp hơn, không trở lời cô, chỉ hỏi “Có việc gì sao?"
Lúc nói chuyện thái độ anh rất hòa ái, đối với ai cxng như vây, mặc dù chẳng có biểu hiện gì trên mặt, nhưng mỗi lần Cao Khôn mở miệng, người đối iện sẽ vân cảm thấy người đàn ông này rất được, là một người thành thật, đôi lúc còn hơi ngốc nghếch.
Vương Xuân Tú chính là thích anh ở điểm này, chẳng ngại anh cô dèm pha không ít sau lưng, nhưng chỉ khi đứng trước mặt Cao Khôn, những lời căn dặn ban đầu, Vương Xuân Tú đều quên bằng sạch, cảm thấy Cao Khôn tốt ơi là tốt.
Lần này cũng vậy, vẻ mặt Vương Xuân Tú hơi ủy khuất, cô hỏi Cao Khôn “Em lâu không tới như vậy, sao anh không gọi cho em?"
Cao Khôn kỳ quái “Tôi không có chuyện gì muốn tìm cô cả." Hơn nữa, anh cũng không lưu số điện thoại của cô.
Vương Xuân Tú nghe lời này thì muốn bùng cháy, nhưng lại nghĩ gần đây trong công trường có tin đồn kia, lại vì Cao Khôn giải vây nên đứng lên. Những người đàn ông đó nghe vậy thì mất hứng sạch, ngay cả có ý với mình cũng chẳng dám nữa.
Vương Xuân Tú nhu nhược nói “Anh Khôn, anh đừng để ý, anh em… Ôi, tính gã là thế đấy, tuy rằng nghe không hay, nhưng thật ra cũng là vì chúng ta, nhưng mà tự em có dự định rồi, anh ấy không ép em được, thời gian trước em nghĩ rất nhiều, cảm thấy chúng ta cứ mãi thế này cũng không phải là bẹn pháp, em nguyện ý cùng anh sống qua ngày, nhưng còn anh, em biết bị người ta dẫm dưới chân cũng chẳng cam lòng gì. Em là trăm phần trăm thật tâm, còn ý người nhà suy xét ra cũng có phần không đúng."
Vương Xuân Tú nói xong mong mỏi chờ đợi, chỉ thấy vẻ mặt Cao Khôn hoàn toàn mờ mịt, bộ dạng đầu óc lơ mơ, không khỏi oán hận dậm chân.
“Anh, người này sao lại có thể đần như vậy. Anh về sau chỉ cần đối tốt với em, chuyện bảy tám năm tù trước đó em có thể hoàn toàn bỏ qua, em đã tính rồi, nhờ người quen tìm cho anh một công việc ở xưởng sắt thép ngoại thành, tuy vất vả nhưng lương cao hơn ở đây nhiều, hơn nữa chỉ cần anh gan lớn, đầu tư gì vẫn còn nước luộc, chỉ cần anh chịu làm, không kém cỏi ai, anh em còn có thể nói gì nữa, anh phải thể hiện khí thái đàn ông cho gã nhìn!"
Cao Khôn không ngốc, không nói đến chuyện cái xưởng kia xa xôi đến đâu, làm việc trong phân xưởng cơ bản là việc nặng, hệ số an toàn chẳng có cách nào cam đoan, quan trọng là, ý tứ đối phương như vậy Cao Khôn cũng dần hiểu được.
“RẦM!"
Đầu này Vương Xuân Tú còn muốn tiếp tục thao thao bất tuyệt, trong phòng bỗng truyền ra tiếng động rất lớn, khiến mấy lời sau đó của Vương Xuân Tú đều nghẹn trở về, cô đờ đẫn nhìn Cao Khôn.
“Tiếng gì vây? Ai ở trong phòng?"
“Tôi cảm thấy cô hiểu nhầm chuyện gì thì phải."
Cao Khôn liếc mắt bên kia, vội vàng nói, mà câu đó của anh cũng triệt để kéo chú ý của Vương Xuân Tú.
“Anh… anh nói gì?"
Cao Khôn trốn không được, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt vị tiểu thư này “Tôi đối với cô cho tới bây giờ không hề có cái ý kia, cũng chẳng có ý đổi việc, anh cô nói đúng, cô là cô gái tốt, nên tìm một người tốt hơn."
Vương Xuân Tú bị hai câu này của Cao Khôn làm cho mờ mịt, khí thế kiêu ngạo xưa nay hoàn toàn không phát ra được nữa, lập tức khóc nấc lên.
“Vậy anh… anh nói không có ý gì, vậy tại sao lại đối với tôi tốt như vậy, anh nói đi, vì sao lại đối tốt với tôi như vậy làm gì?"
Cao Khôn vừa định nói chuyện, Vương Xuân Tú đã bừng tỉnh đại ngộ, cô chỉ vào sau cửa quát “Hức, tôi nói anh đúng là có mắt như mù, nhất định là trúng tà con yêu tinh nào đó, đứng núi nọ ngó núi kia, đàn ông đều là một loại! Mệt tôi còn nhớ thương anh như thế, mỗi ngày đều nhớ thương anh!"
Vương Xuân Tú rống xong, trực tiếp đánh Cao Khôn hai cái, rồi xoay thân thể cực đại vội chạy.
Cao Khôn ôm ngực, chưa kịp lĩnh hội uy lực bên kia, vừa nghĩ tới cái gì, vội vàng quay đầu vào phòng, chỉ thấy cái bàn gỗ con xíu giữa hai chiếc giường đã gãy làm đôi, Lý Huỳnh Lam như trước thảnh thơi dựa vào một bên chơi di động, giống như cái bàn kia chẳng có vẻ gì là liên quan tới cậu.
Thấy cửa mở, cậu còn ngẩng đầu cười hỏi Cao Khôn “Nói xong?"
“Ừ"
Cao Khôn tiến lên hai bước, muốn mang cái bàn kia đi.
Lý Huỳnh Lam lại hỏi “Sao anh không trả lời con nhà người ta?"
Động tác Cao Khôn dừng lại, nhìn lại cái bàn gãy nửa kia, cái bàn đó cũng khá tốt, gỗ làm tương đối dầy, hiện tại gãy thành như vậy, có lẽ là dùng chân đạp, nên lực không hề nhỏ.
Anh nhìn lại Lý Huỳnh Lam “Cái gì?"
Lý Huỳnh Lam đứng lên, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc “Vì sao đối với cô ta tốt như vây? Anh chưa trả lời, tôi cũng muốn biết!"
Tác giả :
Liễu Mãn Pha