Hùng Dạng Độc Thần Y

Chương 9

Trường An – Liễu phủ 

Trong đại sảnh Liễu gia, Phượng Xuân Hoa chớp mắt nhìn nam tử to lớn ngồi trên ghế, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, cẩn thận tỉ mỉ quan sát một lượt, “Ngươi….. thật sự là Phượng phủ?" Bà không tin!

Phượng phủ bị người nhìn một hồi lâu như xem khỉ đột, cuối cùng nhịn không được xoa xoa chân mày, “Cô cô, cô đã hỏi bảy lần rồi." Có như vậy mà không thể tin được sao?

Khóe mắt Phượng Xuân Hoa nhất thời đỏ lên, khó có thể tin đưa tay che miệng, “Trời ạ, sao cháu lại có thể biến thành, biến thành…. cái bộ dạng này?" Phượng phủ lịch sự nho nhã tuấn tú trong trí nhớ của bà sao có thể biến thành dã nhân trước mắt được? Tóc dài đơn giản dùng cây mây búi lại phía sau đầu, râu quai che đi một nửa khuôn mặt, hơn nữa thân hình cao lớn, sao cứ như thổi một cái đã lớn lên bội phần?

Bà bắt đầu hiểu được vì sao đệ đệ lại oán trách bà, nói đến cùng, năm đó Phượng phủ bái Kỷ Khải làm sư cũng đều là chủ ý của bà ----

Năm đó Phượng Xuân Hoa cùng Kỷ Khải cũng coi như là hảo bằng hữu, đúng lúc Phượng phủ mười mấy tuổi tới Trường An thăm bà, bị Kỷ Khải nhìn trúng, náo loạn đòi nhận Phượng phủ nhỏ tuổi đơn thuần làm đồ đệ. Cuối cùng thậm chí trực tiếp mang Phượng phủ đi, lâu lâu mới cho Phượng phủ quay về đoàn tụ một lần.

Vì thế, Phượng Xuân Hoa chính là đắc tội với một nhà già trẻ lớn bé của đệ đệ, không ai không trách cứ bà, nhưng bà cảm thấy bản thân vô tội biết bao. Kỷ Khải kia tính tình bảo thủ chết đi được, bà lại không có cách gì!

Phượng phủ có chút không kiên nhẫn ngửa mặt nhìn trời, “Cô cô, cô không cần phải khoa trương như vậy? Bao nhiêu năm rồi, cháu thế nào cũng phải lớn lên." Bà bây giờ đang diễn trò gì vậy, bao nhiêu năm như vậy, hắn cũng từ thiếu niên trở thành nam nhân rồi, sao cô cô tính tình vẫn cứ như trẻ con vậy.

“Hạo Vân, chàng xem, tên nhóc này còn hung dữ với thiếp…" Phượng Xuân Hoa bày ra bộ dạng đáng thương, khóc lóc với trượng phu ánh mắt cũng đang hết sức kinh ngạc. 

Liễu Hạo Vân vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cơn chấn động, chỉ có thể ngơ ngác giơ tay lên, ý tứ vỗ vỗ sau lưng bà, “Mấy năm nay biến hóa ghê gớm thật."

Bộ dạng khoa trương của hai người làm Ngân Bình Nhi đang ngồi yên một bên buồn cười, xem điệu bộ bất đắc dĩ của Phượng phủ, nàng cảm thấy rất thú vị. Có điều, có lẽ diện mạo bên ngoài của hắn chắc là kém xa so với trước đây!

“Đừng để ý đến bọn họ." Nhìn thấy nàng cười, biểu tình của Phượng phủ cũng trở nên cưng chiều, nắm chặt tay nàng đang đặt ở trên bàn trà, cùng cười rộ lên.

Liễu Hạo Vân cùng Phượng Xuân Hoa đưa mắt nhìn nhau, cảnh tượng trước mắt này, nếu như bọn họ nhìn không lầm, tiểu tử Phượng phủ này đang quang minh chính đại ăn đậu hủ của Bình Nhi?

“Khụ khụ, Phượng phủ, cháu cùng Bình Nhi…." Phượng Xuân Hoa ho nhẹ hai tiếng, tò mò hỏi.

“Cô cô, cháu chỉ quay về lấy vài bộ y phục, qua vài ngày, cháu sẽ cùng Bình Nhi về Lạc Dương, muốn phiền cô viết một phong thư cho phụ mẫu cháu, mời hai người đến Lạc Dương cùng cháu hội hợp." Thái độ của Phượng phủ thoải mái tự nhiên.

Hít vào một hơi, Phượng Xuân Hoa luống cuống, “Cái này, Phượng phủ à, cháu có biết mẫu thân Bình Nhi lần này tại sao lại muốn gọi nàng xuống núi quay về Lạc Dương không?" Chất tử tìm được người hắn yêu thương, bà rất vui, nhưng mấy ngày trước, bà mới nhận được thư của Tiền Đát, nói đã tìm được một nơi an bề gia thất cho Bình Nhi.

Ban đầu lúc Bình Nhi cùng Mạc Ngôn lên núi đi tìm Phượng phủ, bà vốn dĩ muốn phái người đưa người quay trở về. Nhưng bởi vì nhận được thư của Tiền Đát nên mới hoãn lại, bởi vì Tiền Đát muốn bà để Bình Nhi ở trên núi càng lâu càng tốt, để bà có thể có đủ thời gian giải quyết chuyện hôn sự cho nàng.

Mà Phượng phủ bây giờ lại như vậy, có tính là hoành đao đoạt ái không? Hơn nữa, vị hôn phu ở Lạc Dương kia phải làm thế nào? Aaa, Tiền Đát thối tha này, thật là cao thủ gây rắc rối.

“Cháu biết, vì thế mới thỉnh cô cô viết thư thông báo phụ mẫu cháu cùng đi đến nhà nàng để cầu hôn. Những chuyện này vẫn là để các vị tiền bối nói chuyện mới được, không phải sao?" Phượng phủ một chút cũng không để vị hôn phu kia của Ngân Bình Nhi vào trong mắt. Nếu thật sự không sợ chết, dám đoạt Bình Nhi với hắn, vậy thì hắn chỉ cần để một ít độc cho hắn ta nếm thử. Hắn nghĩ đối phương chắc sẽ sớm biết khó mà lui.

“Nhưng mà…."

Phượng Xuân Hoa chần chừ nhìn trượng phu một cái, nhưng Liễu Hạo Vân lại nhìn bà bằng ánh mắt trấn an. “Phượng phủ đã nói như vậy, chính là đã có chuẩn bị, chúng ta cứ theo lời hắn nói mà làm là được."

Liễu Hạo Vân lúc mới đầu đối với sự chuyển biến của Phượng phủ rất khiếp sợ, không sai, mặc dù không biết tính cách của hắn đã thay đổi thế nào, nhưng ít nhất có thể khẳng định một chút, hắn đã là một nam nhân có trách nhiệm.

Ông nhìn ra được, Phượng phủ cùng Bình Nhi, hai đứa trẻ này tình đầu ý hợp, không vì Bình Nhi cũng vì người nhà của mình mà suy nghĩ một chút. Chỉ riêng việc Bình Nhi có thể khiến Phượng phủ xuống núi, điểm này đã đủ khiến bọn họ đem hết sức mình ra giúp Phượng phủ có được Bình Nhi rồi.

“Ừ, thiếp biết rồi." Phượng Xuân Hoa nghe trượng phu nói vậy, cũng đành phải gật đầu. Bà cũng có thể nhìn ra tình cảm của hai người bọn họ dường như rất tốt, nếu Bình Nhi có thể yêu được Phượng phủ “lôi thôi lếch thếch" như vậy, thân làm cô cô, bà còn muốn phản đối gì nữa?

“Phượng phủ, sao cháu lại đặc biệt chạy về đây lấy y phục?" Phượng Xuân Hoa không hiểu lấy y phục có ý nghĩa gì? 

“Cô cô, cô đã bị bộ dạng hiện tại của cháu dọa cho hoảng sợ, huống hồ gì là phụ mẫu của Bình Nhi."

Vừa rồi khi mới vào phủ, cô cô rất vui sướng từ nội viện chạy thẳng tới đại sảnh muốn nhận thân thích, nhưng chỉ mới nhìn thấy hắn, liền bị dọa đến nỗi lùi lại vài bước. Nếu không phải Mạc Ngôn thề sống thề chết cam đoan hắn chính là Phượng phủ, cô cô đã kêu hộ vệ đuổi hắn ra ngoài.

Nói cũng đúng, Phượng Xuân Hoa đồng tình gật đầu, “Cháu ở trên núi không có y phục nào khác sao?" Y phục trên người Phượng phủ có lẽ là lúc hắn ở trên núi săn thú tự mình lột da làm thành, nhưng trấn Lạc Thủy ngay dưới chân núi, đi mua vài bộ không phải là được sao.

Nói đến đây, Phượng phủ có chút xấu hổ, “Năm đó sư phụ không hề để lại cho cháu cái gì cả." Mới đến được vài ngày, hắn quẫn bách đến nỗi y phục dơ đến bốc mùi cũng chỉ có thể kiên trì mà mặc.

Phượng Xuân Hoa cười gượng gạo, “Vậy cháu có thể đến trấn Lạc Thủy mua a."

“Sư phụ ngay cả y phục còn không để lại cho cháu, sao có thể để lại ngân lượng cho cháu chứ?" Hắn ở trên núi, cũng coi như nếm đủ khổ cực, không có y phục có thể mặc, đành giết thú săn lấy da lông để làm y phục.

Mà y phục da thú trên người hắn mặc lâu ngày so với y phục bình thường cũng thoải mái hơn, hắn cũng dần quen mặc như vậy. Cũng bởi vì như thế, tính cách của hắn với diện mạo bên ngoài mới có chuyển biến lớn như vậy, thiếu niên trước đây lông bông đã bị ngày tháng cực khổ trên núi mài dũa đi không ít. Cũng bởi bị quăng lên núi như vậy, hắn bây giờ mới có cơ hội gặp được bảo bối bên cạnh.

“Ha ha ha….vất vả cho cháu rồi." Phượng Xuân Hoa chột dạ tránh mắt đi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của hắn.

“Cũng đã vất vả rồi, đi nghỉ ngơi rửa mặt chải đầu chút đi." Liễu Hạo Vân ra mặt giảng hòa.

“Đúng đúng đúng! Mau đưa thiếu gia cùng Ngân tiểu thư đi nghỉ ngơi đi."

Phượng Xuân Hoa đảo mắt ra hiệu, vài tên nô bộc đồng thời hầu hạ hai người rời đi.

Đợi Phượng phủ đi rồi, bà mới thở phào một hơi, “Tính cách tên nhóc này thay đổi thật nhiều." Ánh mắt lạnh lùng lúc nãy thật dọa bà toát mồ hôi lạnh.

“Đúng vậy, so với trước đây hoàn toàn không giống." Liễu Hạo Vân ở bên cạnh phụ họa.

“Bình nhi đứa nhỏ này cũng thật tốt, Phượng phủ biến thành bộ dạng này, nàng cũng có thể yêu hắn. Điều này chứng minh nàng không phải là đứa trẻ xem trọng bề ngoài." Phượng Xuân Hoa thích kiểu nữ hài tử như vậy, dịu dàng lại hiếu thuận, cũng sẽ không xem mặt mà bắt hình dong. Nếu không phải hai nhi tử của bà đều có thê tử rồi, bà thật còn muốn một đứa con dâu thân thiết như Bình Nhi vậy.

“Đúng vậy, chúng ta đợi uống rượu hỉ của bọn chúng thôi." Liễu Hạo Vân cười cười với thê tử.

“Vâng." Phượng Xuân Hoa cười tươi dịu dàng với trượng phụ, lòng tràn đầy mong chờ ngày kia sẽ đến.

Rửa mặt chải đầu xong, khuôn mặt trong trẻo tươi cười của Ngân Bình nhi ngồi trước gương đồng để Tiểu Thanh chải tóc cho mình. Cảm nhận được ánh mắt ai oán phía sau, nàng quay đầu nhìn Tiểu Thanh, “Tiểu Thanh, muội đừng như vậy mà."

Tiểu Thanh tiếp tục ai oán nhìn tiểu thư nhà mình, “Tiểu thư, sao người có thể không nói một tiếng liền bỏ Tiểu Thanh đi mất?" Nàng vốn dĩ cũng muốn lên núi tìm tiểu thư, nhưng Liễu phu nhân muốn nàng ngoan ngoãn ở lại Liễu phủ, còn nói nàng đừng lo lắng.

“Ta không có. Ta có nói với dì Xuân Hoa rồi, nhờ dì chiếu cố muội thật tốt, cũng nhờ dì nói muội đừng lo lắng." Ngân Bình Nhi phản bác, nàng ban đầu chính là dặn dò thỏa đáng rồi mới đi.

“Người nói đừng lo lắng, Tiểu Thanh sẽ không lo lắng sao? Người đều không biết, mấy ngày này, ngày nào Tiểu Thanh cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ người ở trên núi xảy ra chuyện gì, tới lúc đó muội phải giải thích thế nào với phu nhân?" Tiểu Thanh càng nói càng tủi thân, nước mắt nhịn thật lâu rốt cuộc cũng tràn mi.

Ngân Bình Nhi vội vàng đứng dậy vỗ vỗ lưng nàng, “Muội đừng khóc mà, ta lúc này không phải đã bình an trở về rồi hay sao? Ta cam đoan với muội, sẽ không có lần sau."

Tiểu Thanh khóc khóc gật đầu, “Cái này là tiểu thư tự mình nói nha, lần sau, không kể thế nào, cũng không được bỏ Tiểu Thanh đi. Nếu người xảy ra chuyện gì, Tiểu Thanh cũng sống không nổi." Thật tốt quá rồi, tiểu thư bây giờ thật sự đã bình an đứng trước mặt nàng. Mặc dù Mạc thúc vẫn luôn báo cho nàng biết tình hình gần đây của tiểu thư, nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy, nàng không có cách nào yên tâm.

“Ta biết rồi, muội đừng khóc nữa." Ngân Bình Nhi có chút áy náy, nàng không ngờ tới Tiểu Thanh lại thật sự trung thành và tận tâm với nàng như vậy. Nàng còn cho rằng Tiểu Thanh cũng giống như nhũng nô bộc khác trong nhà, đều sợ chủ tử là nàng.

“Tiểu thư, khí lực của người, sao có vẻ yếu đi một chút vậy?" Tiểu Thanh cảm nhận được bàn tay ấm áp của nàng, giờ mới nghĩ đến, không phải tiểu thư một thân quái lực sao? Sao sức lực vỗ vào lưng nàng cũng chỉ mạnh hơn cô nương bình thường một chút, so với trước đây một chưởng liền có thể phế nàng đi đã yếu đi rất nhiều.

Ngân Bình Nhi mở lòng bàn tay mình ra nhìn, cười ngọt ngào, “Là Phượng đại ca đặc chế một loại thuốc cho ta uống, loại thuốc này, có thể giảm đi khí lực của ta. Người bình thường uống xong sẽ hoàn toàn vô lực, yếu ớt ngã xuống đất, nhưng ta uống vào, ngược lại có thể giúp cho sức lực giống như người bình thường." Đơn thuốc này, trước khi Phượng đại ca xác định tình cảm với nàng đã chuẩn bị rồi. Hắn biết vướng mắc trong lòng nàng là ở đâu, hắn muốn giúp nàng thoát khỏi vướng mắc này.

Tiểu Thanh nhìn nàng, trong ánh mắt của tiểu thư không hề che dấu tình cảm say đắm dành cho Phượng công tử. Nàng rất muốn vui mừng thay cho tiểu thư, nhưng mà, mặc dù Phượng công tử y thuật như thần, nhưng tiểu thư diễm lệ làm động lòng người như vậy, lại đi bên cạnh hắn diện mạo xấu xí, có phải hơi đáng tiếc không?

Mới vừa rồi Phượng công tử đưa tiểu thư trở về phòng, nàng vừa nhìn thấy liền cảm thấy Phượng công tử thật đáng sợ. Sao tiểu thư lại có thể thích kiểu người như vậy?

“Tiểu thư, người thật sự rất thích Phượng công tử sao?" Trong lòng Tiểu Thanh cảm thấy tiểu thư xứng đáng với người tốt hơn.

Cười tươi hạnh phúc, Ngân Bình Nhi không chút do dự gật đầu, “Phải đó, ta thích Phượng đại ca nhất." Cầm lấy lọ sứ đáng yêu màu xanh biếc treo trước ngực, bên trong chính là thuốc viên Phượng phủ đặc chế cho nàng.

Tiểu Thanh thở dài, thấy tiểu thư hạnh phúc vui vẻ như vậy, nàng cũng đành phải chúc phúc tiểu thư, chỉ cần tiểu thư thấy tốt thì được rồi.

“Cốc, cốc." Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa.

“Ai đó?" Tiểu Thanh cất giọng hỏi.

“Ngân tiểu thư, thiếu gia mời người qua một chuyến." Tiếng nha hoàn từ ngoài cửa truyền vào.

Ngân Bình Nhi vỗ vỗ tay Tiểu Thanh, “Tiểu Thanh, chỗ này giao cho em thu dọn." Sau khi nói xong, nàng liền như cánh hồ điệp, bay nhanh ra khỏi phòng.

Tiểu Thanh cong miệng, “Tiểu thư, vừa nãy không phải nói sẽ không bỏ lại muội sao, bây giờ Phượng công tử muốn tìm người, người liền lập tức không quan tâm muội, đúng là gạt người!" Thu dọn thì thu dọn, hừ!

Nha hoàn dẫn Ngân Bình Nhi đi qua lớp lớp hành lang gấp khúc đến hậu viện của Liễu phủ, trong sân trăm hoa đua nở, có một lương đình bên trong có mấy người đang ngồi.

“Ngân tiểu thư, thiếu gia đang đợi người ở trong đình, nô tỳ xin phép lui xuống trước." Nha hoàn cười ngọt ngào nói.

“Ừ, ngươi đi làm việc đi." Ngân Bình Nhi gật đầu với nàng, cất bước về phía lương đình. Nàng nhìn thấy trong lương đình có một nữ tử cùng một tiểu hài tử, còn có một bóng dáng cao lớn đưa lưng về phía nàng. Chỉ cần nhìn bóng lưng đó, nàng liền nhận ra là Phượng phủ, nhưng mà nữ tử và tiểu hài tử kia, sao nàng lại thấy quen mắt như vậy. 

Từ xa, một bóng người nhỏ từ trong đình chạy ra, khuôn mặt tười cười đáng yêu, tóc tai được chải gọn gàng, cứ vậy nhào vào lòng nàng, “Tỷ tỷ!"

Liếc mắt một cái, Ngân Bình Nhi liền nhận ra hắn, “Vân Luật Thư? Sao đệ lại ở đây?!" Nàng kinh ngạc hỏi, ngồi xổm xuống đưa tay lau đi mồ hôi trên mặt hắn.

“Tỷ tỷ thật khéo nha!" Vân Luật Thư cực kỳ vui vẻ, dắt tay nàng đi vào trong đình, “Mẫu thân đang ở lương đình chờ chúng ta đó!"

Ngân Bình Nhi bước vào trong đình, liền nhìn thấy Vân phu nhân gặp ở trấn Lạc Thủy, nàng cũng nhìn mình mỉm cười gật đầu, “Vân phu nhân? Hai người sao lại ở đây?"

“Đây là nhà mẫu thân ta, ta đương nhiên ở đây rồi!" Vân phu nhân cười mỉm nói, không ngờ lại trùng hợp như vậy. Thời gian trước nàng vốn dĩ muốn lên núi tìm biểu ca, tiếc là lại lỡ dịp gặp biểu ca. Đợi nàng lên núi cũng chỉ có thể thấy một vị Phong công tử đang canh giữ ở đó. Tìm không được người, nàng liền quay về nhà mẫu thân ở Trường An, không ngờ ngược lại gặp được biểu ca ở đây.

Càng không nghĩ tới là, cô nương gặp được trên trấn lúc đó cư nhiên lại là người thương của biểu ca. Tất cả việc này chỉ có thể nói là duyên phận.

“Nhà mẫu thân người?" Ngân Bình Nhi trợn tròn mắt, tỉ mỉ nhìn ngũ quan của Vân phu nhân, quả thực rất giống dì Xuân Hoa, mà Liễu gia chỉ có một vị tiểu thư, “Người chính là Liễu Nguyệt Linh tỷ tỷ?"

Liễu Nguyệt Linh gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta thật là có duyên. Lúc gặp nhau ở trên trấn, ta hoàn toàn không ngờ tới muội sẽ là biểu tẩu tương lai của ta!" Lúc đó chỉ cảm thấy là nữ hài tử này cũng không tệ, hôm nay lại trở thành biểu tẩu của nàng, nàng đương nhiên giơ hai tay tán thành.

Ngân Bình Nhi đỏ bừng mặt, “Nguyệt Linh tỷ tỷ, tỷ đừng nói lung tung." Tẩu tử? Bát tự còn chưa xem nữa là.

Liễu Nguyệt Linh khẽ cười một tiếng, ngược lại chau mày nhìn Phượng phủ ngồi một bên cười mà không nói tiếng nào, “Phượng phủ, người ta nói muội nói lung tung kìa, huynh còn không đòi công bằng cho người ta nữa?"

Thuận theo tầm mắt của nàng, Ngân Bình Nhi cũng nghiêng đầu nhìn Phượng phủ. Cái nhìn này, nụ cười trên mặt nàng lập tức tắt ngúm, hai mắt vốn đang ánh cười bỗng trở nên kinh ngạc, mở to tròn hết mức, “Phượng, Phượng đại ca?" Nàng không chắc chắn gọi khẽ.

Cũng khó trách sao nàng lại giật mình như vậy, bởi vì Phượng phủ không những thay một bộ y phục màu đen mà còn cạo sạch sẽ bộ râu phủ trên mặt, tóc dài cũng mềm mại buộc ở phía sau, quả thật giống như biến thành một người khác.

Phượng phủ trước mắt này, tuấn mi giương cao, đôi mắt đen sâu động lòng người, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đẹp, trang phục trên người làm nổi bật dáng người của hắn. Màu đen còn tôn lên khí chất phi phàm của hắn, chỉ là.... sao giống như đã từng thấy qua khuôn mặt này ở đâu?

Phượng phủ hết sức hài lòng với phản ứng của nàng, hắn liền biết, hắn quả nhiên là một công tử tuấn tú. Nếu Ngân Bình Nhi biết trong lòng hắn nghĩ gì, chắc sẽ nói không phải. Hắn thoạt nhìn anh tuấn cao ngất không sai, nhưng khí chất có chút không giống.

“Hết hồn chưa? Dung mạo Phượng phủ vốn dĩ không tầm thường, chỉ là sau này bản thân tự bỏ bê, có điều, huynh ấy lớn lên có chút không giống, trước kia có vẻ thanh tú, bây giờ đã là nam nhân rồi." Liễu Nguyệt Linh đối với sự biến chuyển của Phượng phủ cũng rất kinh ngạc.

Trong lòng Ngân Bình Nhi đột nhiên cảm thấy ngột ngạt, hắn là một người tốt như vậy, dung mạo, gia thế, tài hoa cái gì cũng có, nàng thực sự xứng với hắn sao? Thật sự có thể sao?

Sắc mặt của nàng dần dần chuyển sang tái nhợt, Liễu Nguyệt Linh cảm giác có gì không ổn, vừa tính mở miệng nói gì đó thì lại bị Phượng phủ giơ tay lên ngăn cản. Hắn nháy mắt ra hiệu với Liễu Nguyệt Linh, nàng gật đầu, đưa Vân Luật Thư rời đi trước.

Đợi hai mẹ con Liễu Nguyệt Linh đi xa rồi, ánh mắt dừng trên người Ngân Bình Nhi mới lộ ra vẻ đau lòng, “Muội đang nghĩ gì đó?" Phượng phủ cất giọng hỏi.

Thân hình nhỏ bé của Ngân Bình Nhi khẽ chấn động, “Không, không nghĩ gì." Nàng tránh né ánh mắt của hắn, trong lòng thấp thỏm không yên, suy nghĩ hiện lên lúc nãy cứ lởn vởn trong đầu nàng.

“Vì sao không dám nhìn huynh? Muội đang nghĩ gì vậy?" Phượng phủ cầm lấy tay nàng, nâng cằm nàng lên, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trong đôi mắt tròn xoe tràn ngập bối rối, “Muội, muội không nghĩ gì hết." Nàng nói không nên lời, cảm thấy chỉ cần nàng nói ra, không những không tôn trọng tình cảm đối với hắn cũng như không tôn trọng tình cảm hắn dành cho nàng. 

Phượng phủ không đành lòng làm khó nàng, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của nàng, nhè nhẹ thở dài, “Chẳng lẽ muội không biết, lúc ánh mắt muội hiện lên vẻ yếu ớt khổ sợ, sẽ khiến huynh đau lòng không cách nào thở nổi?" Hắn không muốn cũng không đành lòng nhìn thấy nàng bởi vì không có lòng tin với bản thân mà ngay cả hạnh phúc trước mắt cũng không dám đưa tay tiếp nhận.

Lời của hắn làm lòng Ngân Bình Nhi vừa chua xót vừa ấm áp, “Phượng đại ca.... muội...." Nghẹn ngào nói không ra lời, nước mắt từng giọt từng giọt rơi ra khỏi khóe mắt, nàng không tự tin có thể có hắn bầu bạn, hắn cũng biết..... cũng biết.

Cúi đầu hôn lên môi nàng, hắn trìu mến nhẹ nhàng hôn thật chậm, khẽ mở hàm răng nàng, đầu lưỡi nóng bỏng mạnh mẽ tiến vào, gắt gao quấn quanh lưỡi nàng. Hắn muốn để nàng biết, tình cảm hắn dành cho nàng có bao nhiêu điên cuồng, bao nhiêu say mê.

Thật lâu sau, hắn mới luyến tiếc rời khỏi môi nàng, đôi mắt đen tràn ngập lửa nóng say mê nhìn nàng chằm chằm, sau đó gắt gao kéo nàng vào trong lòng, “Bình Nhi, huynh ở bên cạnh muội. Muội không cần phải sợ, cứ làm chính mình là được rồi."

Từ trong lửa tình mê say bình tĩnh lại, nàng nghe thấy lời của hắn, “Muội sợ... muội sao có thể xứng với huynh. Phượng đại ca, huynh không sợ quái lực này của muội sao? Muội tùy tiện đánh một cái cũng rất có khả năng hủy đi một tính mạng. Muội như vậy, có thể ở bên cạnh huynh sao? Có thể cùng huynh bên nhau tới già sao? Huynh sẽ không ghét bỏ muội sao?" Giọng nói nhỏ nhẹ khẽ nấc, nàng nói ra tất cả sợ hãi trong lòng.

Lòng Phượng phủ đau thắt lại, khiến hắn cơ hồ không thở nổi. “Huynh sẽ không trả lời muội," cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ của nàng, từng câu từng chữ của hắn tuyên bố, “bởi vì huynh sẽ dùng cả cuộc đời này để chứng minh với muội." Tiểu ngu ngốc ngày, thật là làm hắn vừa đau lòng vừa thương xót.

Ngân Bình Nhi chậm rãi áp sát vào ngực hắn, lời của hắn là nói hai người nàng nhất định sẽ có tương lai phải không? Vậy nàng sẽ chờ, chờ hắn chứng minh cho nàng thấy, cho dù thế nào hắn cũng sẽ không bỏ nàng....

“Phượng đại ca, sao muội cảm thấy hình như đã gặp huynh ở đâu rồi?" Tựa trong lòng hắn, nàng ngẩng mắt nhìn diện mạo sau khi lột xác của hắn.

Phượng phủ khẽ cười, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ vào mũi nàng, “Có lẽ là kiếp trước."

“Không phải đâu, muội thực sự hình như đã gặp qua huynh rồi." Thật sự càng nhìn càng thấy quen mắt, lúc nào nhỉ? Hàng mi chau lại suy nghĩ, con ngươi đảo loạn xạ, vô tình nhìn thấy cây hoa hạnh ngoài đình, một tia sáng hiện qua, kinh ngạc há to miệng, nàng lập tức rời khỏi lồng ngực hắn, “Phượng đại ca, huynh ngồi ở đây, đừng nhúc nhích." Đẩy hắn ngồi vào ghế trong lương đình.

“Sao thế?" Phượng phủ không hiểu nhìn nàng.

Ngân Bình Nhi lùi lại một bước, hai bước, ba bước, càng lùi càng xa, sau khi ra khỏi đình một khoảng, dường như bừng tỉnh ra chuyện gì hai tay liền vỗ, “Phượng đại ca, huynh ở trong đình chờ muội, chờ muội một chút!" Vừa dứt lời, người liền nhanh như chớp chạy đi mất.

Phượng phủ ngồi ở trong đình buồn bực nhìn bóng dáng của nàng đã khuất dạng, định thời gian khoảng một chén trà, hắn lại nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé vội vội vàng vàng chạy trở lại.

Trên tay Ngân Bình nhi cầm một cái áo choàng màu đen huyền chạy vọt vào trong đình, “Phượng đại ca, huynh nhìn tấm áo choàng này xem." Mặt đầy hưng phấn đưa áo choàng cho hắn.

Phượng phủ khó hiểu đưa tay tiếp nhận, lật qua xem một chút. Mới đầu hắn cảm thấy đây chẳng qua chỉ là tấm áo choàng bình thường, có điều tỉ mỉ mở bên trong áo choàng ra, hắn phát hiện ngay bên cạnh sợi dây buộc, hai chữ thêu bằng chỉ màu bạc – Tuyết Tàng.

“Áo choàng này......" Ngạc nhiên nhìn nàng.

Ngân Bình Nhi giương lên gương mặt tươi cười, “Lúc muội còn nhỏ, muội từng cùng phụ mẫu đến Trường An, lúc đó muội bị bệnh rất nặng, khi muội tỉnh lại không nhìn thấy mẫu thân bên cạnh, vì vậy liền tự mình chạy ra ngoài, không ngờ lại gặp được một vị ca ca trong rừng hoa hạnh này."

Đúng rồi, nghe nàng nói như vậy, trí nhớ ẩn sâu trong đầu cũng theo đó hiện ra. Hắn nhớ lúc hắn còn trẻ từng đến nhà của cô cô, lại còn đụng phải một tiểu nữ hài rất đáng yêu. Lúc đó hắn nhìn thấy nàng chỉ mặc trung y, liền thuận tay choàng áo cho nàng.

“Muội chính là tiểu ngốc tử đó?" Trong trí nhớ, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ngọt ngào chầm chậm đè lên khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp trước mắt lúc này.

“Đúng vậy!" Dùng sức gật đầu, nụ cười của Ngân Bình Nhi mang theo nước mắt nhào vào trong ngực hắn, “Tiểu ca ca!" Bắt đầu từ giây phút đó, bất luận nàng đi đâu, cũng sẽ mang theo tấm áo choàng này, dường như áo choàng chính là trân bảo của nàng vậy.

Phượng phủ sửng sốt một hồi lâu, sau đó cất tiếng cười lớn, hóa ra tất cả.... sâu xa đã sớm được an bài rồi. Cúi đầu nhìn nàng, hắn cười hôn lên đôi môi nhỏ của nàng. “Tiểu ngốc tử của ta...." Đem hết toàn bộ những lời yêu thương còn chưa nói ra, còn có tràn ngập say đắm đưa vào miệng nàng, gắt gao quấn quít tâm hồn và thể xác của hai người.

Lạc Dương –

Xe ngựa chạy nhanh không ngừng, phía chân trời chỉ hơi hơi ló dạng, trong thành Lạc Dương vẫn còn rất yên tĩnh, trên đường không có quá nhiều người, tự nhiên cũng không có ai chú ý tới chiếc xe ngựa từ nơi nào đó chạy vào thành.

Bên trong xe, bên cạnh một thân hình cao lớn có một thân thể kiều nhỏ dựa vào, chăn gấm mềm mại phủ lên người hai người. Xe ngựa rung lắc một chút, nữ tử nhỏ nhắn khẽ động, chăn gấm trượt khỏi vai nàng.

Nam nhân nằm bên cạnh nàng mở mắt ra, im lặng khẽ cười, đưa tay kéo lại chăn cho nàng, nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nữ tử, ánh mắt ôn nhu, hắn yêu chiều xoa xoa gò má nàng, rồi sau đó xoay người vén màn xe lên quan sát cảnh sắc bên ngoài cửa sổ một chút.

Thật cẩn thận đứng dậy đi đến phía cửa xe, mở cửa nhỏ nói với phu xe vài câu, “Đến đâu rồi?" Nam nhân thấp giọng hỏi.

Phu xe một tay khẽ lắc dây cương, “Thiếu gia, một chút nữa là đến rồi, người và tiểu thư thức dậy trước chuẩn bị đi." Nhìn cảnh đường xá chung quanh, cũng sắp tới rồi.

“Ừ." Nam tử khẽ lên tiếng đáp, đóng cửa nhỏ lại, quay đầu đang muốn đánh thức nữ tử đã thấy nàng xốc lên chăn bông, ngồi dậy nhìn hắn. “Tỉnh rồi?" Lấy tấm áo choàng mỏng bên cạnh, dịu dàng choàng lên cho nàng.

Nữ tử ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt vừa tỉnh ngủ có chút mơ hồ, “Ừ, Phượng đại ca, tới chưa vậy?" Bọn họ đã đi hết mấy ngày đường rồi, hôm qua còn trực tiếp ngủ trên xe ngựa.

“Sắp tới rồi, dậy chuẩn bị thôi." Phượng phủ vỗ vỗ mặt nàng, muốn nàng tỉnh táo một chút.

Há miệng ngáp một cái, động tác đầu tiên của Ngân Bình Nhi chính là cầm lấy lọ sứ màu xanh lục đeo trên cổ, mở nút gỗ ra, đổ ra một viên thuốc, sau đó bỏ vào trong miệng nuốt xuống.

Bộ dạng đáng yêu của nàng làm Phượng phủ nhịn không được ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ một cái lên đôi môi mịn màng, “Mau dậy đi."

Độ ấm truyền từ trên miệng làm Ngân Bình Nhi tỉnh lại, khẽ vỗ vào lồng ngực hắn một cái, “Huynh thật đáng ghét, cũng sắp tới nhà muội rồi, huynh còn lộn xộn." Vạn nhất để phụ mẫu nhìn thấy không phải sẽ không xong sao.

Cái vỗ này của nàng có thể làm cho ngực Phượng phủ giống như bị một tảng đá nặng đè trúng, khụ khụ mấy tiếng, thuốc của nàng chỉ mới nuốt xuống không lâu mà thôi, dược tính vẫn chưa hoàn toàn phát huy tác dụng.

“Phượng đại ca, huynh không sao chứ?" Ngân Bình Nhi vội vàng rụt tay về, sốt ruột hỏi.

“Huynh không sao." Phượng phủ sờ sờ vào chỗ mới bị nàng vỗ, cũng may, ngoài việc đau một chút ra, xương cốt không bị gãy, coi như hắn còn may.

“Loại thuốc này có thể vẫn còn phải thay đổi." Phượng phủ cầm lấy lọ thuốc treo trước ngực nàng. Xem ra hắn phải nghĩ cách làm cho công dụng của thuốc phát huy tác dụng nhanh hơn nữa, nếu không, ngày nào đó Bình Nhi không để ý vỗ hắn thêm mấy cái, hắn có thể sớm đi gặp Diêm Vương.
Tác giả : Nguyên Nhu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại