Hùng Dạng Độc Thần Y
Chương 4
Sau khi đuổi mọi người đi hết, gian nhà gỗ chỉ còn lại Phượng phủ và Ngân Bình Nhi ngồi trên ghế. Phượng phủ ngồi đối diện với nàng, giữa nền nhà vẫn còn tàn tích của đống gỗ vụn của cái bàn. Hai người nhìn nhau không nói gì.
“Ngươi thật sự muốn ở lại đây học y thuật?" Phượng phủ lại cho nàng thêm một cơ hội nữa.
Ngân Bình Nhi cực kỳ nghiêm túc, gật đầu nói, “Đúng vậy."
Rất tốt! Phượng phủ mỉm cười, “Nếu đã muốn ở lại, chúng ta sẽ giao ước ba điều. Thứ nhất, không được dùng lực phá hoại bất kỳ đồ vật nào trong nhà gỗ này. Thứ hai, ta giao việc gì cho ngươi, ngươi cũng không được có ý kiến. Thứ ba, ngoài việc học y thuật, ngươi phải phụ trách tất cả những việc lớn nhỏ trong nhà, ngươi, có làm được không?"
Chỉ cần là người có đầu óc một chút lập tức có thể nghe ra điều kiện hắn đưa ra có vấn đề, hơn nữa cực kỳ không có ý tốt, nhưng Ngân Bình Nhi không nghĩ ngợi gì liền gật đầu đồng ý.
“Vâng, sư phụ, ta sẽ cố gắng!" Nàng đã nghĩ rồi, thay vì nhờ sư phụ giúp đỡ, không bằng để nàng ở bên sư phụ hai năm, chăm chỉ học y thuật. Sau này trong nhà nếu có người bị bệnh, hoặc có người cần giúp đỡ, nàng cũng không cần phải chạy đi xa như vậy.
Nàng nghĩ như vậy quả thực là hoàn hảo quá rồi, chỉ đáng tiếc hiện thực không phải như thế. Phượng phủ từ lúc 5 tuổi đã bắt đầu học y, trải qua 10 năm khổ luyện, mãi tới năm 16 tuổi mới chữa khỏi bệnh lạ của Tam Vương Phi, được Tam Vương Gia khen ngợi là “Thần y thiếu niên". Trong lúc hắn mất biết bao nhiêu tâm huyết và thời gian mà không phải người thường nào cũng hiểu được, nàng vọng tưởng nội trong vài ba năm lại có thể tinh thông hết y thuật của hắn, chỉ có thể nói, sự tình không đơn giản như ngốc tử này nghĩ.
Nàng dễ dàng đồng ý như vậy khiến Phượng phủ vẫn có chút không yên tâm, cầm giấy bút ngồi lên ghế của bàn trà gần đó, “Chúng ta làm một tờ khế ước, ngươi tên gì?" Để tránh sau này nàng có gì không cam lòng, cố ý phá hoại tâm huyết của hắn, vẫn nên làm khế ước mới thỏa đáng.
“Ngân Bình Nhi."
Phượng phủ đang cúi đầu nghiêm túc viết nội dung khế ước, vừa nghe thấy cả người liền dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn nàng, “Ngận Bình?" Lông mày nhíu nhẹ, đây là tên gì kỳ lạ vậy, lại có người họ “Ngận" sao?
*Ngận Bình và Ngân Bình là hai từ đồng âm. Ở đây anh nam chính nghe là Ngận Bình: Ngận = Rất, Bình = Bằng phẳng => Rất bằng phẳng
Biết ngay là hắn sẽ có phản ứng như vậy, Ngân Bình Nhi bất mãn mếu máo, “Ta họ Ngân, khuê danh Bình Nhi, Bình trong Bình Quả (trái táo)". Từ nhỏ tới lớn, vì cái tên này nàng không biết đã bị giễu cợt bao nhiêu lần.
Ý cười hiện lên trong đôi mắt đen của Phượng phủ, ánh mắt liếc về phía ngực của Ngân Bình Nhi. Tên này đặt đúng hay, khó mà nhịn cười hỏi, “Vậy ca ca của ngươi chắc chắn gọi là Ngân Đại?" (Rất to) Vốn nghĩ rằng nàng sẽ lộ ra vẻ mặt xấu hổ, kết quả không phải, ngược lại cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều đỏ bừng lên.
“Người không được nói bậy! Ngân Đại là phụ thân ta, đại ca của ta gọi là Ngân Chính Thường!" Ngân Bình Nhi thở phì phì phản bác.
Phượng phủ sửng sốt, lập tức cười to ra tiếng, “Ha ha ha…." Rất lớn? Rất Bình Thường? Đây là kiểu đặt tên gì vậy, người nhà này thật là lạ. Cười đã rồi hắn mới thở phì phò, nhìn Ngân Bình Nhi đang tức đến đỏ mặt, nhịn không được liền muốn biết, “Nhà ngươi chắc còn có người tên là Ngận Khiếm Đả phải không?" (Rất muốn bị đánh) Nếu có người dám đặt tên này, vậy thì hắn thực sự bái phục rồi.
“Ý, sao người lại biết tên của mẫu thân ta?" Ngân Bình Nhi nghiêng đầu, ngây ngốc hỏi lại.
“Mẫu thân ngươi tên Ngận Khiếm Đả?!" Lại còn có thật chứ?! Mẫu thân nàng ra khỏi cửa dám nói ra tên mình sao? Chẳng lẽ không sợ bị mọi người vây lại đánh?
“Đúng vậy, mẫu thân ta họ Tiền, tên chỉ một từ Đát, thêm vào họ của phụ thân, nên gọi là Ngân Tiền Đát đó!" Gãi gãi mặt, nàng còn thật thà giải thích.
Phượng phủ cười đến nỗi mắt híp lại, sự bất mãn với nàng cũng vơi dần theo tiếng cười, “Đi theo ta." Mặc dù mới ở chung không lâu, nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra, kỳ thực nàng chỉ là một nha đầu có sức mạnh nhưng tâm tính lại cực kỳ đơn thuần.
Ngân Bình Nhi nhìn hắn đứng dậy cất bước rời đi, vội vàng bước đôi chân ngắn ngủn theo sau, “Sư phụ, không phải muốn lập khế ước sao?" Sao mới cười xong đã quên rồi, người kiểu này, y thuật thật sự rất cao minh ư?
Quay đầu liếc tiểu ngốc tử đằng sau một cái, Phượng phủ không thèm đáp lời, chỉ dẫn nàng đi vào trong, “Ở đây có hai gian phòng, ngươi sẽ ngủ ở căn phòng kia, mau đi cất đồ đạc, sau khi sắp xếp xong, ra sau nhà tìm ta." Dặn dò xong liền bỏ đi thẳng.
Ở cùng kiểu người đơn thuần như vậy, không cần lập khế ước cũng được. Ngốc nghếch như thế chắc chắn sẽ rất nghe lời.
Ngân Bình Nhi đứng tại chỗ nhìn trái nhìn phải một chút, ngôi nhà gỗ này xem qua thì không lớn, không ngờ lại có thể ngăn thành hai phòng, thật lợi hại. Đẩy cánh cửa căn phòng bên phải ra, quan sát nơi nàng sẽ ở sau này.
Kiểu nhà nhỏ trên núi này, đương nhiên không thể hi vọng xa vời sẽ lộng lẫy gì. Mặc dù Ngân Bình Nhi là thiên kim nhà giàu, nhưng tính cách lại rất dễ thích ứng với mọi hoàn cảnh, chỉ cần sạch sẽ là được.
Sờ bên trái rồi sờ bên phải, chỉ cần nhìn một lượt đã có thể thấy rõ trong phòng, thực sự không có đồ gì đáng ngạc nhiên cả. Đặt túi vải trên vai xuống, cũng không cần phải sắp xếp gì, nghĩ ngợi một chút vẫn là đi tìm sư phụ thì hơn.
Rời khỏi phòng, nàng đi tới phía sau nhà, vừa nhìn đã thấy Phượng phủ, “Sư phụ." Giọng nói non nớt khẽ gọi.
Phượng phủ vừa ngước mắt lên, nghe thấy nàng gọi như vậy, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Nhưng không gọi như vậy, không lẽ muốn nàng gọi hắn là Phượng phủ sao? Thôi quên đi vậy.
Hắn đem đồ đang cầm trên tay nhét vào trong lòng nàng, “Hôm nay ngươi chỉ cần làm hai việc, một là chẻ hết đống củi này." Hắn chỉ vào đống củi cao gần nửa người trên mặt đất, tiếp theo ngón tay chuyển sang chỉ vào nhà bếp nằm ở hướng khác, “Hai là ngươi phụ trách nấu bữa tối hôm nay."
Cúi đầu nhìn cây rìu hắn đưa, nàng có chút lưỡng lự. Kêu nàng chẻ củi thì không có vấn đề gì, nhưng mà muốn nàng nấu cơm, việc này dường như có chút khó khăn.
Nhìn thấy nàng dường như có chút khó xử, Phượng phủ lạnh lùng nói thêm một câu, “Làm không được thì lập tức rời đi."
“Hả? Dạ, không thành vấn đề, cứ giao cho ta." Nghe vậy, Ngân Bình Nhi vội vàng bày ra bộ dáng tự tin, một tay vỗ ngực, một bên lớn tiếng trả lời.
Dửng dưng liếc nàng một cái, Phượng phủ chuyển tầm mắt, đeo giỏ trúc đặt bên cạnh đống củi lên, “Ta đi hái thuốc, lúc quay lại ta muốn mọi thứ đều làm xong." Hắn đúng là cố tình muốn làm khó nàng.
Phượng phủ thấy Ngân Bình Nhi có vẻ ngu ngốc, nhưng nhìn y phục cũng không phải dạng tầm thường, có thể thấy được là thiên kim nhà giàu. Nghĩ rằng chỉ cần để nàng chịu khổ một chút, nàng sẽ biết khó mà lui.
“Dạ, sư phụ đi thong thả." Ngân Bình Nhi giơ cây rìu lên cao quơ quơ. Đợi hắn đi xa rồi, nàng mới xụ mặt xuống, nhìn cây rìu một cái, “Chẻ củi trước đã." Việc nấu cơm để chút nữa hãy buồn phiền vậy!
Mặc dù từ nhỏ đến lớn Ngân Bình Nhi chưa từng chẻ củi, có điều “chưa từng ăn qua thịt heo, tốt xấu gì cũng biết đường heo chạy". Ở Ngân phủ, nàng có nhìn qua hạ nhân chẻ củi, dường như cũng rất đơn giản.
Ngồi trên ghế, Ngân Bình Nhi cầm lấy cây rìu, nhẹ nhàng vung xuống. Chỉ một lúc sau đống củi cao gần nửa người đã được chẻ xong.
Có điều, thách thức thực sự bây giờ mới bắt đầu….
Ngân Bình Nhi có chút bối rối đứng trước bếp lò ngẩn người, hàng mi thanh tú nhíu lại. Từ lúc nàng bảy tuổi không cẩn thận phá hư nhà bếp, mẫu thân đã không cho phép nàng bước xuống bếp một bước, cho nên nàng căn bản không biết được cơm nước phải nấu thế nào.
Bây giờ phải làm sao đây? Đúng rồi, nàng nhớ là phải nhóm lửa trước! Nàng nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, vội vàng chạy đi ôm một mớ củi mới chẻ xong vào trước bếp lò. Dựa vào trí nhớ cực kỳ, cực kỳ mơ hồ trong đầu, đem toàn bộ củi nhét vào trong bếp lò, tiếp theo lấy ống mồi lửa bên cạnh châm lửa. Có điều thử cả ngày trời, nàng xém chút nữa là quăng ống mồi lửa vào trong bếp lò, vậy mà củi cũng không bắt được chút lửa nào.
“Kỳ lạ thật, mình nhớ rõ ràng là làm như vậy, không sai mà…." Nàng gãi đầu nhíu mày, cố gắng hồi lâu, vẫn không nhóm lửa được. Vắt óc suy nghĩ một hồi, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy trong góc bếp có một nhúm rơm khô. Ngân Bình Nhi vừa nghĩ đến liền lấy ngay một nhúm rơm khô nhét vào bếp lò, châm lửa vào đống rơm, cuối cùng --- ---- “Cháy rồi!" Nàng hưng phấn nhìn lửa cháy phừng phực, cái miệng nhỏ bắt đầu hỗ trợ thổi thêm khí. Lửa càng đốt càng lớn, càng đốt…… càng lớn?
Mãi từ lúc nàng hưng phấn vì nhóm lửa thành công cho tới khi hoàn hồn trở lại, lửa đã cháy qua bếp lò rồi. Lúc này nàng mới bất chợt phát hiện, thế lửa dường như không thể khống chế được.
Khi nãy nàng bỏ bao nhiêu củi vào, bây giờ hoàn toàn phát huy tác dụng. Ngọn lửa tham lam cắn nuốt tất cả mọi thứ nó có thể thiêu đốt, từ từ cháy lan ra, đến cuối cùng, toàn bộ nhà bếp đều bén lửa.
“A a – làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!" Ngân Bình Nhi luống cuống chân tay, nhìn thấy ngọn lửa bắt đầu lan ra làm nàng sợ tới mức mặt mày thất sắc. Chết chắc rồi, làm sao bây giờ?!
Nàng hốt hoảng chạy tới cái vại chứa đầy nước bên cạnh, cầm lấy gáo nước bên trong, liều mạng múc nước đổ vào bếp lò. Chỉ là gáo nước gỗ nhỏ thì có thể làm được gì chứ, không lâu sau, ngọn lửa đã lan sang cọc gỗ.
“Cứu mạng! Cứu mạng! ----" Nàng vừa khẩn trương vừa sợ hãi, vội vàng kêu to.
Hô to vài tiếng xong, nàng mới nghĩ tới một chuyện. Ở đây núi sâu đường vắng, lấy đâu ra người tới cứu nàng. Người duy nhất có thể cứu nàng chỉ có sư phụ, có điều lúc nãy người đã xuất môn đi hái thuốc mất rồi.
“Hu hu hu……." Ngân Bình Nhi khóc rất thê thảm, đôi tay nhỏ vẫn không hết hi vọng cố gắng hắt nước. Thảm rồi, lỡ như sư phụ quay về thấy nàng đốt cháy nhà như vậy, nhất định sẽ đuổi nàng đi.
Đột nhiên. Một hồi tiếng bước chân vội vã dồn dập hướng về phía nàng đi tới. Phong Thiện Dương vừa bước tới nhà bếp, cả mặt đều tối sầm lại, “Trời ạ!" Nhìn thấy Ngân Bình Nhi chỉ cách ngọn lửa vài thước mà vẫn còn liều mạng dập lửa, hắn bước dài về phía trước, vội vàng kéo nàng ra đằng sau, “Nguy hiểm, nàng ra ngoài trước đi."
“Mau dập lửa! Cháy hết rồi!" Ngân Bình Nhi sợ muốn chết, nước mắt rơi ào ào, hai tay không ngừng run rẩy.
Phong Thiện Dương cũng biết sự tình thật khẩn cấp, vội nhìn quanh bốn phía một lượt. Tiếp đến vận hết nội công, tung ra song chưởng, vại nước lập tức bị nâng lên bay đến bếp lò đang bốc cháy. Không đợi nó rơi xuống, hắn lập tức cong ngón tay giữa, búng ra hòn đá nhỏ thuận tay nhặt được, làm lủng vại nước. Tiếng vại vỡ ra, toàn bộ nước bên trong đều tuôn trào ra ngoài, phần lớn ngọn lửa nhờ vậy mà được dập tắt, chỉ còn sót lại vài đốm lửa nhỏ.
Phong Thiện Dương vội vàng tiến về phía trước dập lửa, Ngân Bình Nhi cũng đi theo hắn dập những đốm lửa nhỏ kia. Đợi cho ngọn lửa hoàn toàn bị dập tắt, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn Ngân Bình Nhi bộ dạng nhếch nhác không chịu nổi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nếu không phải hắn ở trong nhà ngửi thấy mùi khét theo gió thổi tới mà chạy qua xem, nói không chừng, theo tình huống ban nãy, ngọn lửa cháy lớn như vậy, tiểu cô nương này tám phần sẽ bị chết cháy bên trong.
Ngân Bình Nhi nghẹn ngào không nói nên lời, nước mắt liền rơi, đưa tay lên lau, “Ta cũng không biết….. Sư phụ kêu ta nấu cơm, ta liền nhóm lửa thôi, sau đó, sau đó thì cháy như vậy……"
Hắn lặng lẽ cười thầm, tên mặt gấu này muốn chỉnh tiểu cô nương nên tự mình rời đi trước. Giờ thì hay rồi, xem xem là ai chỉnh ai.
“Bây giờ phải làm sao?" Cái này cũng không tính là nàng dùng sức mạnh phá nhà chứ hả?
“Ta cũng không biết, tên mặt gấu đâu rồi?" Phong Thiện Dương nhún vai tỏ vẻ không sao đâu. Dù sao cũng không phải hắn đốt, việc hắn hiếu kỳ là, nhà đã bị đốt rồi, sao lại không thấy tên mặt gấu kia tới gầm rú chứ.
“Sư phụ đi hái thuốc." Nhìn nhà bếp bị phá lỗ chỗ, nàng khóc không ra nước mắt. Đợi chút nữa sư phụ quay lại biết lấy gì ăn?
“Thôi vào đại sảnh đợi hắn quay về rồi tính, người không bị gì là tốt rồi." Hắn vỗ vỗ nhẹ đầu nàng đồng tình, từ đáy lòng hắn chia buồn với nàng. Đây cũng không phải là chuyện đùa. Tên mặt gấu đã phải bỏ ra hai năm mới làm ngôi nhà này có da có thịt chút, tiểu cô nương này đến chưa được nửa ngày, không những đập vỡ cửa với bàn, bây giờ còn đốt cháy nhà bếp của hắn. Ngày tháng sau này….. khó sống rồi nha!
“À…… Huynh tên họ là gì?" Có việc muốn hỏi hắn, Ngân Bình Nhi mới phát hiện ra nàng không biết vị công tử có lòng tốt này tên gì.
Đối với sự mơ hồ của nàng, Phong Thiện Dương dù gì cũng có chút sựng lại, không thèm để ý mở miệng trả lời: “Phong Thiện Dương."
“À, Phong công tử, từ đây có con đường nào có thể xuống núi nhanh chút không?" Nàng kéo lấy tay áo của Phong Thiện Dương.
“Để làm gì?" Muốn nhanh? Hắn quăng nàng từ trên núi xuống dưới là nhanh nhất rồi, bảo đảm một đường đi thẳng xuống địa ngục.
“Sư phụ nói khi người quay về muốn ăn cơm, ta muốn xuống núi mua." Cũng đã đốt cháy nhà bếp rồi, không lẽ lại để sư phụ đói bụng nữa.
Lông mày nhếch lên, Phong Thiện Dương rất muốn nói cho nàng biết, đợi sư phụ nàng quay lại, tuyệt đối không phải muốn ăn cơm, hẳn là muốn bóp chết nàng. Có điều, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nàng, thôi vậy, vẫn không nên hù dọa nàng.
“Nàng vào phòng khách chờ đi, ta xuống núi mua cho." Đợi nàng xuống núi mua cơm quay về chắc là thành bữa sáng ngày hôm sau rồi.
“Được, vậy cám ơn huynh." Ngân Bình Nhi gật đầu, lê thân mình mỏi mệt sau khi trải qua nỗi kinh hãi ban nãy hướng phía trước mà đi.
Nhìn bóng lưng của nàng, Phong Thiện Dương nhịn không được lắc đầu, “Thật là tự mình chuốc khổ…."
Mặt trời dần dần khuất bóng, ánh trăng dịu dàng từ từ nhô lên. Ánh sáng bàng bạc nhẹ nhàng rọi xuống, vỗ về mặt đất sau một ngày vất vả.
Thời gian trôi càng lâu, Ngân Bình Nhi ngồi trên ghế chờ đợi càng thấy lo lắng. Trong không khí tràn ngập mùi tro bụi, làn váy của nàng cũng bị lửa sượt qua, đốt cháy vài lỗ.
Nhìn thấy đồ ăn trước mặt thơm ngào ngạt đến nổi nước miếng muốn chảy ra ngoài, Phong Thiện Dương đợi đến nỗi bụng đói kêu inh ỏi, “Tên mặt gấu kia chạy đi đâu rồi, đói quá rồi nha…..". Lời vừa nói ra thì hai tai giật giật, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc cách phía sau nhà không xa truyền lại, hắn đồng tình liếc nhìn Ngân Bình Nhi, “Khụ khụ, tên mặt gấu đã quay trở về." Hắn tốt bụng nhắc nhở nàng một tiếng.
Ngân Bình Nhi vừa nghe, mặt mày đau khổ, cúi đầu xuống, trống ngực đập liên hồi, cảm giác bản thân rất giống phạm nhân đang chờ quan lão gia phán quyết.
“Đừng sợ, ta sẽ giúp nàng nói tốt vài câu." Phong Thiện Dương khéo léo an ủi.
Tiếng bước chân từ từ đến gần, tiếp theo đó, cánh cửa lớn đang khép hờ bị đẩy ra. Phong Thiện Dương vừa nhìn thấy Phượng phủ, lập tức thở hốc kinh ngạc, vươn ngón tay ra chỉ thẳng vào Ngân Bình Nhi đang ngồi bên cạnh. “Là nàng! Mọi việc đều do nàng gây ra, không liên quan đến ta!" Hắn không chút do dự liền bán đứng nàng.
Ngân Bình Nhi vừa nghe liền bật đầu dậy, kinh ngạc nhìn Phong Thiện Dương. Vốn dĩ khi nãy hắn ở bên cạnh nàng, nàng cũng có chút cảm động, không nghĩ tới hắn có thể không nghĩa khí như vậy!
Có điều việc gì cần đối mặt thì phải đối mặt, nàng chậm rãi quay cái cổ cứng ngắc của mình lại, lấy hết dũng khí nhìn Phượng phủ, đôi mắt càng mở càng to. Nàng đột nhiên hiểu ra tại sao Phong Thiện Dương lại không nghĩa khí như vậy rồi.
Nếu không phải do sớm biết được tướng mạo của Phượng phủ, nàng thật sự cho rằng có con gấu nào từ trong núi chạy tới dọa người. Toàn thân hắn phát ra một cỗ khí bức người, vốn dĩ đã không nhìn rõ ngũ quan, dưới ánh nến lại càng có vẻ u ám. Ánh mắt hắn phát ra cơn tức giận mãnh liệt, giống như sắp tới đây hắn sẽ há miệng xé xác nàng rồi nuốt vào bụng.
Phong Thiện Dương nhìn tình hình có chút không đúng, quyết định để bụng đói, đi trước một bước mới được, “Hai vị, ta không quấy rầy hai vị dùng bữa nữa, tiểu nhân xin lui trước, hai vị thong thả dùng bữa, thong thả dùng bữa."
Phong Thiện Dương khom người cười chào, đi vòng qua tên quái vật đang đứng chắn ở cửa. Ngay đúng lúc chuẩn bị chuồn đi, Phượng phủ lạnh lùng liếc nhìn hắn, dọa hắn sợ tới mức chân vấp phải thành cửa, té thẳng ra ngoài, “Ui da!" Lúc này bất chấp thể diện, lập tức lồm cồm bò dậy, chạy khỏi ánh mắt giết người của Phượng phủ trước đã.
Chỉ còn lại một mình Ngân Bình Nhi trong phòng, thật sự hận chết Phong Thiện Dương mà. Trong lòng không ngừng chửi rủa hắn thậm tệ, một bên run run lén nhìn người đang đứng ở cửa. Cái nhìn này vừa hay lại lọt vào đúng tầm mắt của Phượng phủ, toàn thân run lên, nàng chột dạ vội vàng cúi đầu.
Hai người cứ như vậy giằng co không nói một lời. Rất lâu, rất lâu sau, Ngân Bình Nhi lo sợ không biết nên mở miệng thế nào, còn Phượng phủ lại đang suy nghĩ làm thế nào để đá nàng đi.
Cuối cùng, Ngân Bình Nhi không chịu nổi kiểu áp lực trầm mặc này, mở miệng nói trước, “Việc này…. không phải do ta cố ý." Nàng thấp thỏm không yên nhìn Phượng phủ.
Phượng phủ trừng mắt gấu lên nhìn nàng, “Không phải cố ý đã đốt thành thế này rồi?" Vừa trừng mắt nhìn mới phát hiện ra y phục của nha đầu “Rất bằng phẳng" này cũng bị đốt cháy từng lỗ, từng lỗ. Cả người nhếch nhác không chịu nổi, đôi mày rậm gắt gao nhăn lại, “Xảy ra chuyện gì?" Hắn nín thở nhưng trong lòng đột nhiên có chút không đành lòng nhìn nàng.
Ngân Bình Nhi mấp máy môi, nhỏ tiếng đem toàn bộ sự tình từ lúc hắn rời đi kể lại một lượt, “Không phải ta cố ý đâu…. Ta không biết vì sao lửa càng đốt càng cháy to…." Xấu hổ cúi đầu xuống, trong lúc đợi hắn quay về Phong Thiện Dương đã nói cho nàng nghe, căn nhà gỗ này là do chính tay hắn dựng nên, hắn coi như bảo bối vậy.
“Đồ đại ngốc nhà ngươi! Mẫu thân ngươi không dạy ngươi việc bếp núc hay sao?" Phượng phủ tới gần bên tai nàng gầm nhẹ một tiếng.
Thật là chọc tức chết hắn mà! Nhét một đống củi vào, lửa đương nhiên một khi đã cháy thì không thể dừng lại. Hôm nay vẫn còn may mắn, tên chết tiệt kia vừa hay ở trên núi, nếu không đợi lúc hắn quay về, nói không chừng cả căn nhà gỗ cũng bị nàng đốt trụi luôn!
“Không có nha, trước đây không cẩn thận làm hư nhà bếp, mẫu thân không cho phép ta bước vào bếp nữa." Ngân Bình Nhi cảm thấy mình thật vô tội.
Thấy nàng nói hợp tình hợp lý, ngụ ý là, nên trách mẫu thân nàng không dạy nàng chứ! Phượng phủ nheo mắt lại, đưa tay ra kéo lấy tay nàng, chỉ mới muốn quăng nàng ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nàng --- -------
“A! Đau quá!" Nước mắt trong nháy mắt tràn ra, đau đớn kịch liệt làm cho hai bàn tay của Ngân Bình Nhi run lên.
Phượng phủ lật bàn tay nàng lên xem, nhịn không được chửi một tiếng. Lòng bàn tay của nàng toàn là vết bỏng, lại thêm lúc nãy hắn lỗ mãng nắm lấy tay nàng, làm cho lớp da đều bị bong lên. “Chết tiệt, tay của ngươi sao lại thành ra như vậy?"
“Ta muốn dập lửa mà!" Ngân Bình Nhi dồn sức thổi thổi vào lòng bàn tay, hi vọng có thể bớt đau một chút, nhưng có vẻ cách này không hiệu quả cho lắm.
Phượng phủ nắm cổ tay của nàng, kéo nàng đi vào phòng của hắn, “Ngồi xuống!" Chỉ xuống cái ghế dài, nhìn nàng ngồi vào chỗ của mình xong, hắn mới lôi ra một bình sứ nhỏ từ trong tủ quần áo, kéo một cái ghế qua, ngồi xuống trước mặt nàng giúp nàng bôi thuốc.
Vốn dĩ bàn tay bị bỏng đau như kim châm, sau khi được hắn bôi thuốc mỡ màu xanh lên, đau đớn dần dần bớt đi, chuyển sang cảm giác mát lạnh. Nàng len lén ngước mắt lên nhìn Phượng phủ đang giúp nàng dùng vải trắng băng vết thương lại.
Hắn vẫn râu tóc đầy mặt, không nhìn rõ được ngũ quan, nhưng đôi mắt lại đen sâu thăm thẳm. Nhìn thấy hắn chuyên tâm thay nàng xử lý vết thương như vậy, không biết vì sao, nỗi e sợ ban đầu trong lòng nàng đối với Phượng phủ cũng dần biến mất. Nàng thậm chí còn không ý thức được đôi môi khẽ cong nhẹ.
Sau khi vết thương đã được xử lý xong, Phượng phủ vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy ý cười có chút vô thức của nàng. Trong phút chốc, hắn không có cách nào dời tầm mắt khỏi gương mặt lem luốc của nàng.
“Cám ơn". Nhìn thấy hai tay bị quấn thành hai cục tròn tròn, kỳ thậtt, hắn cũng không đến nổi kinh khủng như trong tưởng tượng của nàng. Nàng còn tưởng rằng lúc hắn quay về, nhìn thấy nhà bếp bị thiêu rụi như vậy sẽ đánh nàng một trận rồi đuổi đi, không ngờ hắn không những không làm vậy mà còn thật tâm giúp nàng bôi thuốc. Hóa ra sư phụ là một người tốt, khẩu xà tâm phật.
Ngân Bình Nhi ngây thơ đã nghĩ sai rồi. Ban đầu Phượng phủ đúng là tính đuổi nàng đi, thế nhưng sau khi thấy tay nàng bị thương, không biết tại sao hắn chỉ muốn nhanh chóng giúp nàng bôi thuốc.
Nghe thấy tiếng nàng, Phượng phủ bây giờ mới hồi phục tinh thần, “Ngươi không thích hợp ở nơi này, trở về đi." Trong lòng đột nhiên có chút dự cảm, nàng nếu tiếp tục ở lại đây sẽ làm đảo lộn cuộc sống hiện tại của hắn.
“Ta không muốn. Người nói sẽ nhận ta làm đồ đệ, ta muốn ở lại đây học y thuật." Ngân Bình Nhi lập tức lắc đầu. Trong lòng đột nhiên lo lắng, chỉ vừa nghĩ tới việc phải quay lại Lạc Dương, không biết tại sao, trực giác của nàng liền nghĩ muốn kháng cự.
“Cái gì ngươi cũng không biết, làm sao làm đồ đệ của ta được?" Mặc dù hắn đã sớm biết kiểu thiên kim đại tiểu thư như nàng, hơn nửa phần là không biết những việc này. Đoán cũng đoán đúng rồi, nhưng không ngờ rằng nàng lại có thể thiêu rụi nhà bếp của hắn.
“Ta có thể làm những việc khác mà!" Ngân Bình Nhi tranh thủ cơ hội để có thể ở lại.
“Ngươi biết cái gì?" Hai tay Phượng phủ khoanh lại, nhìn nàng cười lạnh lùng.
“À thì, ta có thể giúp người đốn củi, chẻ củi, nấu nước, làm việc vặt." Nghĩ ngợi một hồi, đây là những thứ nàng có thể làm được.
Phượng phủ đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu. Những việc nàng vừa nói, phải do nam nhi làm, sao cứ như trời đất đảo ngược vậy, “Không lẽ ngươi muốn ta nấu cơm cho ngươi ăn sao?"
“Ta chẻ củi, người nấu cơm, rất công bằng mà. Sư phụ, không phải người lại muốn giở trò xấu nữa chứ?" Biết ngay là hắn muốn đuổi nàng đi, có điều, nàng nhất quyết không đi.
Nhìn thấy nàng toàn thân nhếch nhác, ngay cả lời nói nhẫn tâm đến bên miệng Phượng phủ cũng không nói ra được. Thôi vậy, dù gì bây giờ tay nàng cũng bị thương, lại không có ai có thể đưa nàng xuống núi, xem như muốn đuổi nàng đi, cũng không phải lúc này. Lỡ như giữa đường nàng xảy ra chuyện gì, cô cô nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn. “Đi nghỉ đi, nhớ là đừng để nước dính vào vết thương." Mọi chuyện cứ để vết thương của nàng khỏi rồi hãy tính.
“Dạ". Mặc dù không biết vì nguyên nhân gì mà hắn lại thay đổi tâm ý nhưng lần này Ngân Bình Nhi rất thông minh, không có hỏi nhiều, vui vẻ gật đầu. Nhẹ nhàng nhanh chóng rời khỏi phòng hắn, trong lòng mơ hồ suy nghĩ, có thể ở bên cạnh sư phụ, nàng thật sự rất vui.
Phượng phủ nhìn bóng lưng nàng bất đắc dĩ thở dài. Thật sự không hiểu bản thân vì sao lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt sáng trong veo của nàng, bao nhiêu lời nói xấu xa nhẫn tâm đều không thể nói ra được. Đành vậy, dù sao qua một thời gian, phụ mẫu nàng cũng sẽ phái người đến đón nàng về, trong thời gian này đành cố nhẫn nhịn một chút. Thật không biết cô cô đi đâu mà tìm được cô nương phiền toái này!
“Đúng rồi, sư phụ….." Đột nhiên tiếng Ngân Bình Nhi từ ngoài cửa vọng lại.
“Chuyện gì?" Phượng phủ bực mình hỏi.
“Đồ ăn để ở trên bàn ngoài này, người nhớ ăn nha!" Nói xong Ngân Bình Nhi lập tức xoay người đi về phòng mình.
Nhà bếp đã bị đốt sạch trơn rồi, đồ ăn từ đâu tới?
Phượng phủ nhớ lại lúc quay trở về, Phong Thiện Dương cũng ở đây. Không cần nghĩ nữa, nhất định là hắn xuống núi mua về. Thật là, tội nghiệp cho căn bếp bị cháy mất một nửa của hắn. Đầu lại nhức một hồi, ngày mai hắn lại phải bận rộn rồi
“Ngươi thật sự muốn ở lại đây học y thuật?" Phượng phủ lại cho nàng thêm một cơ hội nữa.
Ngân Bình Nhi cực kỳ nghiêm túc, gật đầu nói, “Đúng vậy."
Rất tốt! Phượng phủ mỉm cười, “Nếu đã muốn ở lại, chúng ta sẽ giao ước ba điều. Thứ nhất, không được dùng lực phá hoại bất kỳ đồ vật nào trong nhà gỗ này. Thứ hai, ta giao việc gì cho ngươi, ngươi cũng không được có ý kiến. Thứ ba, ngoài việc học y thuật, ngươi phải phụ trách tất cả những việc lớn nhỏ trong nhà, ngươi, có làm được không?"
Chỉ cần là người có đầu óc một chút lập tức có thể nghe ra điều kiện hắn đưa ra có vấn đề, hơn nữa cực kỳ không có ý tốt, nhưng Ngân Bình Nhi không nghĩ ngợi gì liền gật đầu đồng ý.
“Vâng, sư phụ, ta sẽ cố gắng!" Nàng đã nghĩ rồi, thay vì nhờ sư phụ giúp đỡ, không bằng để nàng ở bên sư phụ hai năm, chăm chỉ học y thuật. Sau này trong nhà nếu có người bị bệnh, hoặc có người cần giúp đỡ, nàng cũng không cần phải chạy đi xa như vậy.
Nàng nghĩ như vậy quả thực là hoàn hảo quá rồi, chỉ đáng tiếc hiện thực không phải như thế. Phượng phủ từ lúc 5 tuổi đã bắt đầu học y, trải qua 10 năm khổ luyện, mãi tới năm 16 tuổi mới chữa khỏi bệnh lạ của Tam Vương Phi, được Tam Vương Gia khen ngợi là “Thần y thiếu niên". Trong lúc hắn mất biết bao nhiêu tâm huyết và thời gian mà không phải người thường nào cũng hiểu được, nàng vọng tưởng nội trong vài ba năm lại có thể tinh thông hết y thuật của hắn, chỉ có thể nói, sự tình không đơn giản như ngốc tử này nghĩ.
Nàng dễ dàng đồng ý như vậy khiến Phượng phủ vẫn có chút không yên tâm, cầm giấy bút ngồi lên ghế của bàn trà gần đó, “Chúng ta làm một tờ khế ước, ngươi tên gì?" Để tránh sau này nàng có gì không cam lòng, cố ý phá hoại tâm huyết của hắn, vẫn nên làm khế ước mới thỏa đáng.
“Ngân Bình Nhi."
Phượng phủ đang cúi đầu nghiêm túc viết nội dung khế ước, vừa nghe thấy cả người liền dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn nàng, “Ngận Bình?" Lông mày nhíu nhẹ, đây là tên gì kỳ lạ vậy, lại có người họ “Ngận" sao?
*Ngận Bình và Ngân Bình là hai từ đồng âm. Ở đây anh nam chính nghe là Ngận Bình: Ngận = Rất, Bình = Bằng phẳng => Rất bằng phẳng
Biết ngay là hắn sẽ có phản ứng như vậy, Ngân Bình Nhi bất mãn mếu máo, “Ta họ Ngân, khuê danh Bình Nhi, Bình trong Bình Quả (trái táo)". Từ nhỏ tới lớn, vì cái tên này nàng không biết đã bị giễu cợt bao nhiêu lần.
Ý cười hiện lên trong đôi mắt đen của Phượng phủ, ánh mắt liếc về phía ngực của Ngân Bình Nhi. Tên này đặt đúng hay, khó mà nhịn cười hỏi, “Vậy ca ca của ngươi chắc chắn gọi là Ngân Đại?" (Rất to) Vốn nghĩ rằng nàng sẽ lộ ra vẻ mặt xấu hổ, kết quả không phải, ngược lại cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều đỏ bừng lên.
“Người không được nói bậy! Ngân Đại là phụ thân ta, đại ca của ta gọi là Ngân Chính Thường!" Ngân Bình Nhi thở phì phì phản bác.
Phượng phủ sửng sốt, lập tức cười to ra tiếng, “Ha ha ha…." Rất lớn? Rất Bình Thường? Đây là kiểu đặt tên gì vậy, người nhà này thật là lạ. Cười đã rồi hắn mới thở phì phò, nhìn Ngân Bình Nhi đang tức đến đỏ mặt, nhịn không được liền muốn biết, “Nhà ngươi chắc còn có người tên là Ngận Khiếm Đả phải không?" (Rất muốn bị đánh) Nếu có người dám đặt tên này, vậy thì hắn thực sự bái phục rồi.
“Ý, sao người lại biết tên của mẫu thân ta?" Ngân Bình Nhi nghiêng đầu, ngây ngốc hỏi lại.
“Mẫu thân ngươi tên Ngận Khiếm Đả?!" Lại còn có thật chứ?! Mẫu thân nàng ra khỏi cửa dám nói ra tên mình sao? Chẳng lẽ không sợ bị mọi người vây lại đánh?
“Đúng vậy, mẫu thân ta họ Tiền, tên chỉ một từ Đát, thêm vào họ của phụ thân, nên gọi là Ngân Tiền Đát đó!" Gãi gãi mặt, nàng còn thật thà giải thích.
Phượng phủ cười đến nỗi mắt híp lại, sự bất mãn với nàng cũng vơi dần theo tiếng cười, “Đi theo ta." Mặc dù mới ở chung không lâu, nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra, kỳ thực nàng chỉ là một nha đầu có sức mạnh nhưng tâm tính lại cực kỳ đơn thuần.
Ngân Bình Nhi nhìn hắn đứng dậy cất bước rời đi, vội vàng bước đôi chân ngắn ngủn theo sau, “Sư phụ, không phải muốn lập khế ước sao?" Sao mới cười xong đã quên rồi, người kiểu này, y thuật thật sự rất cao minh ư?
Quay đầu liếc tiểu ngốc tử đằng sau một cái, Phượng phủ không thèm đáp lời, chỉ dẫn nàng đi vào trong, “Ở đây có hai gian phòng, ngươi sẽ ngủ ở căn phòng kia, mau đi cất đồ đạc, sau khi sắp xếp xong, ra sau nhà tìm ta." Dặn dò xong liền bỏ đi thẳng.
Ở cùng kiểu người đơn thuần như vậy, không cần lập khế ước cũng được. Ngốc nghếch như thế chắc chắn sẽ rất nghe lời.
Ngân Bình Nhi đứng tại chỗ nhìn trái nhìn phải một chút, ngôi nhà gỗ này xem qua thì không lớn, không ngờ lại có thể ngăn thành hai phòng, thật lợi hại. Đẩy cánh cửa căn phòng bên phải ra, quan sát nơi nàng sẽ ở sau này.
Kiểu nhà nhỏ trên núi này, đương nhiên không thể hi vọng xa vời sẽ lộng lẫy gì. Mặc dù Ngân Bình Nhi là thiên kim nhà giàu, nhưng tính cách lại rất dễ thích ứng với mọi hoàn cảnh, chỉ cần sạch sẽ là được.
Sờ bên trái rồi sờ bên phải, chỉ cần nhìn một lượt đã có thể thấy rõ trong phòng, thực sự không có đồ gì đáng ngạc nhiên cả. Đặt túi vải trên vai xuống, cũng không cần phải sắp xếp gì, nghĩ ngợi một chút vẫn là đi tìm sư phụ thì hơn.
Rời khỏi phòng, nàng đi tới phía sau nhà, vừa nhìn đã thấy Phượng phủ, “Sư phụ." Giọng nói non nớt khẽ gọi.
Phượng phủ vừa ngước mắt lên, nghe thấy nàng gọi như vậy, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Nhưng không gọi như vậy, không lẽ muốn nàng gọi hắn là Phượng phủ sao? Thôi quên đi vậy.
Hắn đem đồ đang cầm trên tay nhét vào trong lòng nàng, “Hôm nay ngươi chỉ cần làm hai việc, một là chẻ hết đống củi này." Hắn chỉ vào đống củi cao gần nửa người trên mặt đất, tiếp theo ngón tay chuyển sang chỉ vào nhà bếp nằm ở hướng khác, “Hai là ngươi phụ trách nấu bữa tối hôm nay."
Cúi đầu nhìn cây rìu hắn đưa, nàng có chút lưỡng lự. Kêu nàng chẻ củi thì không có vấn đề gì, nhưng mà muốn nàng nấu cơm, việc này dường như có chút khó khăn.
Nhìn thấy nàng dường như có chút khó xử, Phượng phủ lạnh lùng nói thêm một câu, “Làm không được thì lập tức rời đi."
“Hả? Dạ, không thành vấn đề, cứ giao cho ta." Nghe vậy, Ngân Bình Nhi vội vàng bày ra bộ dáng tự tin, một tay vỗ ngực, một bên lớn tiếng trả lời.
Dửng dưng liếc nàng một cái, Phượng phủ chuyển tầm mắt, đeo giỏ trúc đặt bên cạnh đống củi lên, “Ta đi hái thuốc, lúc quay lại ta muốn mọi thứ đều làm xong." Hắn đúng là cố tình muốn làm khó nàng.
Phượng phủ thấy Ngân Bình Nhi có vẻ ngu ngốc, nhưng nhìn y phục cũng không phải dạng tầm thường, có thể thấy được là thiên kim nhà giàu. Nghĩ rằng chỉ cần để nàng chịu khổ một chút, nàng sẽ biết khó mà lui.
“Dạ, sư phụ đi thong thả." Ngân Bình Nhi giơ cây rìu lên cao quơ quơ. Đợi hắn đi xa rồi, nàng mới xụ mặt xuống, nhìn cây rìu một cái, “Chẻ củi trước đã." Việc nấu cơm để chút nữa hãy buồn phiền vậy!
Mặc dù từ nhỏ đến lớn Ngân Bình Nhi chưa từng chẻ củi, có điều “chưa từng ăn qua thịt heo, tốt xấu gì cũng biết đường heo chạy". Ở Ngân phủ, nàng có nhìn qua hạ nhân chẻ củi, dường như cũng rất đơn giản.
Ngồi trên ghế, Ngân Bình Nhi cầm lấy cây rìu, nhẹ nhàng vung xuống. Chỉ một lúc sau đống củi cao gần nửa người đã được chẻ xong.
Có điều, thách thức thực sự bây giờ mới bắt đầu….
Ngân Bình Nhi có chút bối rối đứng trước bếp lò ngẩn người, hàng mi thanh tú nhíu lại. Từ lúc nàng bảy tuổi không cẩn thận phá hư nhà bếp, mẫu thân đã không cho phép nàng bước xuống bếp một bước, cho nên nàng căn bản không biết được cơm nước phải nấu thế nào.
Bây giờ phải làm sao đây? Đúng rồi, nàng nhớ là phải nhóm lửa trước! Nàng nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, vội vàng chạy đi ôm một mớ củi mới chẻ xong vào trước bếp lò. Dựa vào trí nhớ cực kỳ, cực kỳ mơ hồ trong đầu, đem toàn bộ củi nhét vào trong bếp lò, tiếp theo lấy ống mồi lửa bên cạnh châm lửa. Có điều thử cả ngày trời, nàng xém chút nữa là quăng ống mồi lửa vào trong bếp lò, vậy mà củi cũng không bắt được chút lửa nào.
“Kỳ lạ thật, mình nhớ rõ ràng là làm như vậy, không sai mà…." Nàng gãi đầu nhíu mày, cố gắng hồi lâu, vẫn không nhóm lửa được. Vắt óc suy nghĩ một hồi, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy trong góc bếp có một nhúm rơm khô. Ngân Bình Nhi vừa nghĩ đến liền lấy ngay một nhúm rơm khô nhét vào bếp lò, châm lửa vào đống rơm, cuối cùng --- ---- “Cháy rồi!" Nàng hưng phấn nhìn lửa cháy phừng phực, cái miệng nhỏ bắt đầu hỗ trợ thổi thêm khí. Lửa càng đốt càng lớn, càng đốt…… càng lớn?
Mãi từ lúc nàng hưng phấn vì nhóm lửa thành công cho tới khi hoàn hồn trở lại, lửa đã cháy qua bếp lò rồi. Lúc này nàng mới bất chợt phát hiện, thế lửa dường như không thể khống chế được.
Khi nãy nàng bỏ bao nhiêu củi vào, bây giờ hoàn toàn phát huy tác dụng. Ngọn lửa tham lam cắn nuốt tất cả mọi thứ nó có thể thiêu đốt, từ từ cháy lan ra, đến cuối cùng, toàn bộ nhà bếp đều bén lửa.
“A a – làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!" Ngân Bình Nhi luống cuống chân tay, nhìn thấy ngọn lửa bắt đầu lan ra làm nàng sợ tới mức mặt mày thất sắc. Chết chắc rồi, làm sao bây giờ?!
Nàng hốt hoảng chạy tới cái vại chứa đầy nước bên cạnh, cầm lấy gáo nước bên trong, liều mạng múc nước đổ vào bếp lò. Chỉ là gáo nước gỗ nhỏ thì có thể làm được gì chứ, không lâu sau, ngọn lửa đã lan sang cọc gỗ.
“Cứu mạng! Cứu mạng! ----" Nàng vừa khẩn trương vừa sợ hãi, vội vàng kêu to.
Hô to vài tiếng xong, nàng mới nghĩ tới một chuyện. Ở đây núi sâu đường vắng, lấy đâu ra người tới cứu nàng. Người duy nhất có thể cứu nàng chỉ có sư phụ, có điều lúc nãy người đã xuất môn đi hái thuốc mất rồi.
“Hu hu hu……." Ngân Bình Nhi khóc rất thê thảm, đôi tay nhỏ vẫn không hết hi vọng cố gắng hắt nước. Thảm rồi, lỡ như sư phụ quay về thấy nàng đốt cháy nhà như vậy, nhất định sẽ đuổi nàng đi.
Đột nhiên. Một hồi tiếng bước chân vội vã dồn dập hướng về phía nàng đi tới. Phong Thiện Dương vừa bước tới nhà bếp, cả mặt đều tối sầm lại, “Trời ạ!" Nhìn thấy Ngân Bình Nhi chỉ cách ngọn lửa vài thước mà vẫn còn liều mạng dập lửa, hắn bước dài về phía trước, vội vàng kéo nàng ra đằng sau, “Nguy hiểm, nàng ra ngoài trước đi."
“Mau dập lửa! Cháy hết rồi!" Ngân Bình Nhi sợ muốn chết, nước mắt rơi ào ào, hai tay không ngừng run rẩy.
Phong Thiện Dương cũng biết sự tình thật khẩn cấp, vội nhìn quanh bốn phía một lượt. Tiếp đến vận hết nội công, tung ra song chưởng, vại nước lập tức bị nâng lên bay đến bếp lò đang bốc cháy. Không đợi nó rơi xuống, hắn lập tức cong ngón tay giữa, búng ra hòn đá nhỏ thuận tay nhặt được, làm lủng vại nước. Tiếng vại vỡ ra, toàn bộ nước bên trong đều tuôn trào ra ngoài, phần lớn ngọn lửa nhờ vậy mà được dập tắt, chỉ còn sót lại vài đốm lửa nhỏ.
Phong Thiện Dương vội vàng tiến về phía trước dập lửa, Ngân Bình Nhi cũng đi theo hắn dập những đốm lửa nhỏ kia. Đợi cho ngọn lửa hoàn toàn bị dập tắt, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn Ngân Bình Nhi bộ dạng nhếch nhác không chịu nổi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nếu không phải hắn ở trong nhà ngửi thấy mùi khét theo gió thổi tới mà chạy qua xem, nói không chừng, theo tình huống ban nãy, ngọn lửa cháy lớn như vậy, tiểu cô nương này tám phần sẽ bị chết cháy bên trong.
Ngân Bình Nhi nghẹn ngào không nói nên lời, nước mắt liền rơi, đưa tay lên lau, “Ta cũng không biết….. Sư phụ kêu ta nấu cơm, ta liền nhóm lửa thôi, sau đó, sau đó thì cháy như vậy……"
Hắn lặng lẽ cười thầm, tên mặt gấu này muốn chỉnh tiểu cô nương nên tự mình rời đi trước. Giờ thì hay rồi, xem xem là ai chỉnh ai.
“Bây giờ phải làm sao?" Cái này cũng không tính là nàng dùng sức mạnh phá nhà chứ hả?
“Ta cũng không biết, tên mặt gấu đâu rồi?" Phong Thiện Dương nhún vai tỏ vẻ không sao đâu. Dù sao cũng không phải hắn đốt, việc hắn hiếu kỳ là, nhà đã bị đốt rồi, sao lại không thấy tên mặt gấu kia tới gầm rú chứ.
“Sư phụ đi hái thuốc." Nhìn nhà bếp bị phá lỗ chỗ, nàng khóc không ra nước mắt. Đợi chút nữa sư phụ quay lại biết lấy gì ăn?
“Thôi vào đại sảnh đợi hắn quay về rồi tính, người không bị gì là tốt rồi." Hắn vỗ vỗ nhẹ đầu nàng đồng tình, từ đáy lòng hắn chia buồn với nàng. Đây cũng không phải là chuyện đùa. Tên mặt gấu đã phải bỏ ra hai năm mới làm ngôi nhà này có da có thịt chút, tiểu cô nương này đến chưa được nửa ngày, không những đập vỡ cửa với bàn, bây giờ còn đốt cháy nhà bếp của hắn. Ngày tháng sau này….. khó sống rồi nha!
“À…… Huynh tên họ là gì?" Có việc muốn hỏi hắn, Ngân Bình Nhi mới phát hiện ra nàng không biết vị công tử có lòng tốt này tên gì.
Đối với sự mơ hồ của nàng, Phong Thiện Dương dù gì cũng có chút sựng lại, không thèm để ý mở miệng trả lời: “Phong Thiện Dương."
“À, Phong công tử, từ đây có con đường nào có thể xuống núi nhanh chút không?" Nàng kéo lấy tay áo của Phong Thiện Dương.
“Để làm gì?" Muốn nhanh? Hắn quăng nàng từ trên núi xuống dưới là nhanh nhất rồi, bảo đảm một đường đi thẳng xuống địa ngục.
“Sư phụ nói khi người quay về muốn ăn cơm, ta muốn xuống núi mua." Cũng đã đốt cháy nhà bếp rồi, không lẽ lại để sư phụ đói bụng nữa.
Lông mày nhếch lên, Phong Thiện Dương rất muốn nói cho nàng biết, đợi sư phụ nàng quay lại, tuyệt đối không phải muốn ăn cơm, hẳn là muốn bóp chết nàng. Có điều, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nàng, thôi vậy, vẫn không nên hù dọa nàng.
“Nàng vào phòng khách chờ đi, ta xuống núi mua cho." Đợi nàng xuống núi mua cơm quay về chắc là thành bữa sáng ngày hôm sau rồi.
“Được, vậy cám ơn huynh." Ngân Bình Nhi gật đầu, lê thân mình mỏi mệt sau khi trải qua nỗi kinh hãi ban nãy hướng phía trước mà đi.
Nhìn bóng lưng của nàng, Phong Thiện Dương nhịn không được lắc đầu, “Thật là tự mình chuốc khổ…."
Mặt trời dần dần khuất bóng, ánh trăng dịu dàng từ từ nhô lên. Ánh sáng bàng bạc nhẹ nhàng rọi xuống, vỗ về mặt đất sau một ngày vất vả.
Thời gian trôi càng lâu, Ngân Bình Nhi ngồi trên ghế chờ đợi càng thấy lo lắng. Trong không khí tràn ngập mùi tro bụi, làn váy của nàng cũng bị lửa sượt qua, đốt cháy vài lỗ.
Nhìn thấy đồ ăn trước mặt thơm ngào ngạt đến nổi nước miếng muốn chảy ra ngoài, Phong Thiện Dương đợi đến nỗi bụng đói kêu inh ỏi, “Tên mặt gấu kia chạy đi đâu rồi, đói quá rồi nha…..". Lời vừa nói ra thì hai tai giật giật, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc cách phía sau nhà không xa truyền lại, hắn đồng tình liếc nhìn Ngân Bình Nhi, “Khụ khụ, tên mặt gấu đã quay trở về." Hắn tốt bụng nhắc nhở nàng một tiếng.
Ngân Bình Nhi vừa nghe, mặt mày đau khổ, cúi đầu xuống, trống ngực đập liên hồi, cảm giác bản thân rất giống phạm nhân đang chờ quan lão gia phán quyết.
“Đừng sợ, ta sẽ giúp nàng nói tốt vài câu." Phong Thiện Dương khéo léo an ủi.
Tiếng bước chân từ từ đến gần, tiếp theo đó, cánh cửa lớn đang khép hờ bị đẩy ra. Phong Thiện Dương vừa nhìn thấy Phượng phủ, lập tức thở hốc kinh ngạc, vươn ngón tay ra chỉ thẳng vào Ngân Bình Nhi đang ngồi bên cạnh. “Là nàng! Mọi việc đều do nàng gây ra, không liên quan đến ta!" Hắn không chút do dự liền bán đứng nàng.
Ngân Bình Nhi vừa nghe liền bật đầu dậy, kinh ngạc nhìn Phong Thiện Dương. Vốn dĩ khi nãy hắn ở bên cạnh nàng, nàng cũng có chút cảm động, không nghĩ tới hắn có thể không nghĩa khí như vậy!
Có điều việc gì cần đối mặt thì phải đối mặt, nàng chậm rãi quay cái cổ cứng ngắc của mình lại, lấy hết dũng khí nhìn Phượng phủ, đôi mắt càng mở càng to. Nàng đột nhiên hiểu ra tại sao Phong Thiện Dương lại không nghĩa khí như vậy rồi.
Nếu không phải do sớm biết được tướng mạo của Phượng phủ, nàng thật sự cho rằng có con gấu nào từ trong núi chạy tới dọa người. Toàn thân hắn phát ra một cỗ khí bức người, vốn dĩ đã không nhìn rõ ngũ quan, dưới ánh nến lại càng có vẻ u ám. Ánh mắt hắn phát ra cơn tức giận mãnh liệt, giống như sắp tới đây hắn sẽ há miệng xé xác nàng rồi nuốt vào bụng.
Phong Thiện Dương nhìn tình hình có chút không đúng, quyết định để bụng đói, đi trước một bước mới được, “Hai vị, ta không quấy rầy hai vị dùng bữa nữa, tiểu nhân xin lui trước, hai vị thong thả dùng bữa, thong thả dùng bữa."
Phong Thiện Dương khom người cười chào, đi vòng qua tên quái vật đang đứng chắn ở cửa. Ngay đúng lúc chuẩn bị chuồn đi, Phượng phủ lạnh lùng liếc nhìn hắn, dọa hắn sợ tới mức chân vấp phải thành cửa, té thẳng ra ngoài, “Ui da!" Lúc này bất chấp thể diện, lập tức lồm cồm bò dậy, chạy khỏi ánh mắt giết người của Phượng phủ trước đã.
Chỉ còn lại một mình Ngân Bình Nhi trong phòng, thật sự hận chết Phong Thiện Dương mà. Trong lòng không ngừng chửi rủa hắn thậm tệ, một bên run run lén nhìn người đang đứng ở cửa. Cái nhìn này vừa hay lại lọt vào đúng tầm mắt của Phượng phủ, toàn thân run lên, nàng chột dạ vội vàng cúi đầu.
Hai người cứ như vậy giằng co không nói một lời. Rất lâu, rất lâu sau, Ngân Bình Nhi lo sợ không biết nên mở miệng thế nào, còn Phượng phủ lại đang suy nghĩ làm thế nào để đá nàng đi.
Cuối cùng, Ngân Bình Nhi không chịu nổi kiểu áp lực trầm mặc này, mở miệng nói trước, “Việc này…. không phải do ta cố ý." Nàng thấp thỏm không yên nhìn Phượng phủ.
Phượng phủ trừng mắt gấu lên nhìn nàng, “Không phải cố ý đã đốt thành thế này rồi?" Vừa trừng mắt nhìn mới phát hiện ra y phục của nha đầu “Rất bằng phẳng" này cũng bị đốt cháy từng lỗ, từng lỗ. Cả người nhếch nhác không chịu nổi, đôi mày rậm gắt gao nhăn lại, “Xảy ra chuyện gì?" Hắn nín thở nhưng trong lòng đột nhiên có chút không đành lòng nhìn nàng.
Ngân Bình Nhi mấp máy môi, nhỏ tiếng đem toàn bộ sự tình từ lúc hắn rời đi kể lại một lượt, “Không phải ta cố ý đâu…. Ta không biết vì sao lửa càng đốt càng cháy to…." Xấu hổ cúi đầu xuống, trong lúc đợi hắn quay về Phong Thiện Dương đã nói cho nàng nghe, căn nhà gỗ này là do chính tay hắn dựng nên, hắn coi như bảo bối vậy.
“Đồ đại ngốc nhà ngươi! Mẫu thân ngươi không dạy ngươi việc bếp núc hay sao?" Phượng phủ tới gần bên tai nàng gầm nhẹ một tiếng.
Thật là chọc tức chết hắn mà! Nhét một đống củi vào, lửa đương nhiên một khi đã cháy thì không thể dừng lại. Hôm nay vẫn còn may mắn, tên chết tiệt kia vừa hay ở trên núi, nếu không đợi lúc hắn quay về, nói không chừng cả căn nhà gỗ cũng bị nàng đốt trụi luôn!
“Không có nha, trước đây không cẩn thận làm hư nhà bếp, mẫu thân không cho phép ta bước vào bếp nữa." Ngân Bình Nhi cảm thấy mình thật vô tội.
Thấy nàng nói hợp tình hợp lý, ngụ ý là, nên trách mẫu thân nàng không dạy nàng chứ! Phượng phủ nheo mắt lại, đưa tay ra kéo lấy tay nàng, chỉ mới muốn quăng nàng ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nàng --- -------
“A! Đau quá!" Nước mắt trong nháy mắt tràn ra, đau đớn kịch liệt làm cho hai bàn tay của Ngân Bình Nhi run lên.
Phượng phủ lật bàn tay nàng lên xem, nhịn không được chửi một tiếng. Lòng bàn tay của nàng toàn là vết bỏng, lại thêm lúc nãy hắn lỗ mãng nắm lấy tay nàng, làm cho lớp da đều bị bong lên. “Chết tiệt, tay của ngươi sao lại thành ra như vậy?"
“Ta muốn dập lửa mà!" Ngân Bình Nhi dồn sức thổi thổi vào lòng bàn tay, hi vọng có thể bớt đau một chút, nhưng có vẻ cách này không hiệu quả cho lắm.
Phượng phủ nắm cổ tay của nàng, kéo nàng đi vào phòng của hắn, “Ngồi xuống!" Chỉ xuống cái ghế dài, nhìn nàng ngồi vào chỗ của mình xong, hắn mới lôi ra một bình sứ nhỏ từ trong tủ quần áo, kéo một cái ghế qua, ngồi xuống trước mặt nàng giúp nàng bôi thuốc.
Vốn dĩ bàn tay bị bỏng đau như kim châm, sau khi được hắn bôi thuốc mỡ màu xanh lên, đau đớn dần dần bớt đi, chuyển sang cảm giác mát lạnh. Nàng len lén ngước mắt lên nhìn Phượng phủ đang giúp nàng dùng vải trắng băng vết thương lại.
Hắn vẫn râu tóc đầy mặt, không nhìn rõ được ngũ quan, nhưng đôi mắt lại đen sâu thăm thẳm. Nhìn thấy hắn chuyên tâm thay nàng xử lý vết thương như vậy, không biết vì sao, nỗi e sợ ban đầu trong lòng nàng đối với Phượng phủ cũng dần biến mất. Nàng thậm chí còn không ý thức được đôi môi khẽ cong nhẹ.
Sau khi vết thương đã được xử lý xong, Phượng phủ vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy ý cười có chút vô thức của nàng. Trong phút chốc, hắn không có cách nào dời tầm mắt khỏi gương mặt lem luốc của nàng.
“Cám ơn". Nhìn thấy hai tay bị quấn thành hai cục tròn tròn, kỳ thậtt, hắn cũng không đến nổi kinh khủng như trong tưởng tượng của nàng. Nàng còn tưởng rằng lúc hắn quay về, nhìn thấy nhà bếp bị thiêu rụi như vậy sẽ đánh nàng một trận rồi đuổi đi, không ngờ hắn không những không làm vậy mà còn thật tâm giúp nàng bôi thuốc. Hóa ra sư phụ là một người tốt, khẩu xà tâm phật.
Ngân Bình Nhi ngây thơ đã nghĩ sai rồi. Ban đầu Phượng phủ đúng là tính đuổi nàng đi, thế nhưng sau khi thấy tay nàng bị thương, không biết tại sao hắn chỉ muốn nhanh chóng giúp nàng bôi thuốc.
Nghe thấy tiếng nàng, Phượng phủ bây giờ mới hồi phục tinh thần, “Ngươi không thích hợp ở nơi này, trở về đi." Trong lòng đột nhiên có chút dự cảm, nàng nếu tiếp tục ở lại đây sẽ làm đảo lộn cuộc sống hiện tại của hắn.
“Ta không muốn. Người nói sẽ nhận ta làm đồ đệ, ta muốn ở lại đây học y thuật." Ngân Bình Nhi lập tức lắc đầu. Trong lòng đột nhiên lo lắng, chỉ vừa nghĩ tới việc phải quay lại Lạc Dương, không biết tại sao, trực giác của nàng liền nghĩ muốn kháng cự.
“Cái gì ngươi cũng không biết, làm sao làm đồ đệ của ta được?" Mặc dù hắn đã sớm biết kiểu thiên kim đại tiểu thư như nàng, hơn nửa phần là không biết những việc này. Đoán cũng đoán đúng rồi, nhưng không ngờ rằng nàng lại có thể thiêu rụi nhà bếp của hắn.
“Ta có thể làm những việc khác mà!" Ngân Bình Nhi tranh thủ cơ hội để có thể ở lại.
“Ngươi biết cái gì?" Hai tay Phượng phủ khoanh lại, nhìn nàng cười lạnh lùng.
“À thì, ta có thể giúp người đốn củi, chẻ củi, nấu nước, làm việc vặt." Nghĩ ngợi một hồi, đây là những thứ nàng có thể làm được.
Phượng phủ đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu. Những việc nàng vừa nói, phải do nam nhi làm, sao cứ như trời đất đảo ngược vậy, “Không lẽ ngươi muốn ta nấu cơm cho ngươi ăn sao?"
“Ta chẻ củi, người nấu cơm, rất công bằng mà. Sư phụ, không phải người lại muốn giở trò xấu nữa chứ?" Biết ngay là hắn muốn đuổi nàng đi, có điều, nàng nhất quyết không đi.
Nhìn thấy nàng toàn thân nhếch nhác, ngay cả lời nói nhẫn tâm đến bên miệng Phượng phủ cũng không nói ra được. Thôi vậy, dù gì bây giờ tay nàng cũng bị thương, lại không có ai có thể đưa nàng xuống núi, xem như muốn đuổi nàng đi, cũng không phải lúc này. Lỡ như giữa đường nàng xảy ra chuyện gì, cô cô nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn. “Đi nghỉ đi, nhớ là đừng để nước dính vào vết thương." Mọi chuyện cứ để vết thương của nàng khỏi rồi hãy tính.
“Dạ". Mặc dù không biết vì nguyên nhân gì mà hắn lại thay đổi tâm ý nhưng lần này Ngân Bình Nhi rất thông minh, không có hỏi nhiều, vui vẻ gật đầu. Nhẹ nhàng nhanh chóng rời khỏi phòng hắn, trong lòng mơ hồ suy nghĩ, có thể ở bên cạnh sư phụ, nàng thật sự rất vui.
Phượng phủ nhìn bóng lưng nàng bất đắc dĩ thở dài. Thật sự không hiểu bản thân vì sao lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt sáng trong veo của nàng, bao nhiêu lời nói xấu xa nhẫn tâm đều không thể nói ra được. Đành vậy, dù sao qua một thời gian, phụ mẫu nàng cũng sẽ phái người đến đón nàng về, trong thời gian này đành cố nhẫn nhịn một chút. Thật không biết cô cô đi đâu mà tìm được cô nương phiền toái này!
“Đúng rồi, sư phụ….." Đột nhiên tiếng Ngân Bình Nhi từ ngoài cửa vọng lại.
“Chuyện gì?" Phượng phủ bực mình hỏi.
“Đồ ăn để ở trên bàn ngoài này, người nhớ ăn nha!" Nói xong Ngân Bình Nhi lập tức xoay người đi về phòng mình.
Nhà bếp đã bị đốt sạch trơn rồi, đồ ăn từ đâu tới?
Phượng phủ nhớ lại lúc quay trở về, Phong Thiện Dương cũng ở đây. Không cần nghĩ nữa, nhất định là hắn xuống núi mua về. Thật là, tội nghiệp cho căn bếp bị cháy mất một nửa của hắn. Đầu lại nhức một hồi, ngày mai hắn lại phải bận rộn rồi
Tác giả :
Nguyên Nhu