Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt
Chương 72
Chuyện đêm hôm đó, đối với Chu Tráng Tráng mà nói là một giấc mộng.
Đồng thời kiêm cả một cơn ác mộng cùng mộng đẹp.
Cuối cùng cô cũng thoát khỏi giấc mơ để bước vào cuộc sống chân thực.
Ngày hôm sau, cô mở cửa cho Tả Nhất, hắn mang đến sữa đậu nành nóng hổi cùng bánh mì. Chu Tráng Tráng cho ổ bánh mì với ly sữa vào bụng, cả lòng tràn ngập sự an tâm.
Đã trải qua quá nhiều chuyện, buồn bực trong khóe mắt Tả Nhất cơ hồ biến mất, thay vào đó là một loại bình thản.
Bọn họ đều khát vọng yên bình.
Tả Nhất đem cuốn tạp chí du lịch cho Chu Tráng Tráng chọn lựa: “Maldives phong cảnh quyến rũ, nước Pháp lãng mạn, Venice nước chảy êm đềm, Thái Lan món ăn cũng hợp khẩu vị em, mấy chỗ này cũng không tệ."
Chu Tráng Tráng tinh mắt, phát hiện còn có một quyển sổ tay du lịch bị kẹp ở chỗ khó thấy.
Anh quốc.
Khi cô rút ra quyển sổ tay kia, Tả Nhất mất tự nhiên nhìn sang bên cạnh.
Chu Tráng Tráng giương cao khóe miệng, rất tự nhiên nói với Tả Nhất: “Đi Anh quốc rất tốt."
“Em..."
“Em nghĩ kỹ rồi." Chu Tráng Tráng chặn lời Tả Nhất, tay cô nắm lấy tay hắn: “Em muốn đi xem Đa Đa, còn muốn cùng anh đi xem dấu vết cô ấy đã để lại Anh quốc mấy năm này."
“Tráng Tráng, em không cần vì anh mà phải làm như vậy." Tả Nhất không phải không cảm động .
“Không phải vì anh, mà cũng là vì chính em." Chu Tráng Tráng kiên trì.
Địa điểm kết hôn cuối cùng quyết định tại Anh, cùng chồng mới cưới đuổi theo dấu chân của bạn gái cũ, Chu Tráng Tráng không nghĩ chuyện này có gì là bất thường.
Đã như vậy dù cho không có con cháu đầy đàn, sống đến bạch đầu giai lão, trừ phi là ngày tận thế đến, con người diệt vong thì cuộc sống này cũng không có gì không tốt.
Chu Tráng Tráng cúi đầu, nắm lấy bàn tay Tả Nhất trên bàn cơm, đây mới là mong muốn của cô.
Ở Trung Quốc kết hôn cũng không phải là chuyện khó khăn, chỉ cần đem hộ khẩu cùng thẻ chứng minh đi cục dân chính xếp hàng, điền vài thông tin, nộp mấy tệ, rốt cuộc thành công cầm lấy giấy kết hôn.
Nhưng Chu Tráng Tráng cùng Tả Nhất cũng không có kinh nghiệm, thế nên trước ngày kết hôn mới nhớ tới đi tìm cha mẹ lấy hộ khẩu.
Sau khi chạy đi chạy lại, rốt cuộc cũng giải quyết xong, nhưng hai người đã mệt hết hơi, Tả Nhất sau khi đưa Chu Tráng Tráng về nhà cũng trở về nhà trọ nghỉ ngơi.
Chu Tráng Tráng còn chưa kịp lấy ra hộ khẩu trong túi xách, điện thoại di động đã vang lên.
Hải Nhĩ gọi tới, nói là Mỹ Địch cùng Tần Trung gây gổ, trong lúc tâm tình bị kích động vô ý ngã xuống cầu thang, chảy máu nhiều, đã đưa vào bệnh viện, tình huống nguy hiểm.
Chu Tráng Tráng vừa nghe, lập tức chạy như bay đến bệnh viện.
Lúc đến nơi, Chu Tráng Tráng thấy một mình Tần Trung ngồi trên ghế ngoài phòng phẫu thuật, cả người như khối gỗ điêu khắc, hơn nữa khối gỗ này phối hợp với gương mặt băng sơn không chút cảm xúc, bóng tối bao trùm toàn thân, đừng nói đến người, mà ngay cả con muỗi cũng không dám đến gần hắn.
Kế bên Hải Nhĩ cũng không tốt hơn chút nào, cả người nôn nóng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Giữa tiểu bạch thỏ cùng đại Gấu Xám, Chu Tráng Tráng quyết định lựa chọn tiểu bạch thỏ Hải Nhĩ, ngồi bên cạnh hắn nhỏ giọng dò hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hải Nhĩ giương mắt nhìn nhìn Tần Trung ở đối diện, nhẹ nhàng lắc đầu.
Chu Tráng Tráng hiểu ý Hải Nhĩ, quyết định ngậm miệng , chọc giận đại Gấu Xám không phải là chuyện tốt.
Ai ngờ đang khi cho rằng chân tướng của sự việc cứ thế bị che giấu, một thanh âm khàn khàn trầm thấp vang lên: “Là lỗi của tôi."
Ngoài ý muốn, đại Gấu Xám mở miệng.
“Tôi biết rõ trong lòng cô ấy vẫn luôn nghĩ đến người kia, lần này mang thai cũng là tôi hao hết tâm lực mới có được một cái ‘ngoài ý muốn’. Tôi tự nói với mình, cô ấy thích trốn chạy, tôi có rất nhiều khí lực, đuổi theo là được. Một ngày nào đó, cô ấy mệt mỏi, cũng sẽ không trốn nữa. Tôi cứ như vậy mà chờ đợi, biết bao Xuân Hạ Thu Đông trôi qua, rất nhiều lần cơ thể thân mật, cô ấy vẫn như cũ muốn chạy trốn. Cho đến lần trước cô ấy chạy đến chỗ miếu tự của anh ta, bọn họ gần như vậy, chỉ cần anh ta nguyện ý, tôi sẽ không thể mang cô ấy trở về được nữa... Tôi nghĩ, nhất định phải có đứa bé, có đứa con chảy chung dòng máu của cả hai chúng tôi, đây là ràng buộc trời sinh của người phụ nữ. Nhưng mà hôm nay lúc tôi về nhà, trong lúc vô tình nghe thấy cô ấy cùng anh ta trò chuyện, trong lúc mơ hồ xen lẫn trụ trì, miếu thờ, còn nói gì mà ở cữ xong sẽ đi. Đứa nhỏ là chiêu bài cuối cùng của tôi, thế nhưng vẫn không giữ được cô ấy, vừa nghe như vậy, tâm cũng lạnh hơn phân nửa, tôi liền nói cho cô ấy biết, nếu như cô ấy chỉ biết nhớ tới người kia, chỉ cần cô ấy để lại đứa con cho tôi, tôi có thể cho cô ấy tự do... Không ngờ, cô ấy nhìn tôi chằm chằm, một đôi mắt sắc như dao, khoét tôi đến đau đớn. Sau đó cô ấy chạy xuống lầu, không để ý, trượt chân... Rất nhiều máu từ dưới thân cô ấy chảy ra... Tôi..."
Đại Gấu Xám giống như cực kỳ mệt mỏi, hai tay dùng sức che mặt, không nói thêm gì nữa.
Hôm nay Tần Trung nói nhiều lời như vậy, Chu Tráng Tráng sợ ngây người.
Biết rõ anh ta là người si tình, nhưng không ngờ tới sẽ si tình như vậy, nghe được anh ta giải bày lòng mình mà giống như câu chuyện trà chiều đau thương.
May mà vào lúc này, y tá từ phòng phẫu thuật đi ra, nói tin tức tốt: “Mẹ con bình an."
Rốt cuộc, tâm tình căng thẳng được thả lỏng
Vừa thả lỏng, Chu Tráng Tráng cả ngày mệt mỏi bủn rủn chân tay, không để ý, túi xách trên vai rơi xuống mặt đất.
Túi xách rơi xuống mặt đất không quan trọng, chỉ là đồ vật trong túi xách bay lả tả ra ngoài.
Trong túi xách những vật khác rơi ra ngoài không quan trọng, khổ nổi hộ khẩu đã rơi vào chân Hải Nhĩ.
Hộ khẩu rơi vào chân Hải Nhĩ không quan trọng, chỉ là tờ giấy Thẩm bán tiên viết ngày sinh tháng đẻ cùng ngày lành kết hôn của Chu Tráng Tráng cùng Tả Nhất cũng rơi vào chân hắn.
Đừng nói là sổ hộ khẩu rơi vào chân Hải Nhĩ cũng không quan trọng, chỉ là Hải Nhĩ đoạt trước một bước nhặt lên nhìn.
Hải Nhĩ nhặt lên nhìn cũng không quan trọng, chỉ là hắn xem hiểu .
“Ngày mai em sẽ cùng Tả Nhất đi đăng ký kết hôn? !" Giọng nói Hải Nhĩ đột nhiên cao lên.
“Hiện tại chuyện chị Mỹ Địch cùng đứa nhỏ quan trọng hơn." Chu Tráng Tráng vội vàng muốn chuyển hướng sự chú ý của hắn.
Chu Tráng Tráng phải lừa gạt rất vất vả, ngoại trừ người nhà, còn lại đều cho rằng cô tháng chín mới kết hôn, không ngờ lại nhanh như vậy.
“Không phải nói em chờ một chút sao? !" Hải Nhĩ nóng nảy.
“Đây là chuyện của em, em hi vọng anh chúc phúc em." Chu Tráng Tráng nghênh đón đôi mắt Hải Nhĩ, một đôi mắt sáng trong: “Hải Nhĩ, anh là bạn tốt nhất của em, cho nên chuyện Tiểu Lâm Tử lần trước em không so đo, nhưng là lúc này đây, nếu như anh làm loạn lên, như vậy sau này chúng ta rất khó gặp mặt."
Hải Nhỉ khó khăn mà rõ ràng nói: “Cho dù không được gặp em nữa, anh cũng không thể trơ mắt nhìn em phạm sai lầm."
“Em đã quyết định gả cho Tả Nhất, ai ngăn cản em sẽ hận người đó cả đời!" Chu Tráng Tráng thực sự tức giận, giật lấy hộ khẩu trong tay Hải Nhĩ, nhét vào trong túi xách rồi bước đi.
Nhưng mà mới đi được vài bước, một người từ bên trái hành lang chạy tới, một người đuổi theo phía sau, mỗi người cầm lấy một tay, thanh âm lo lắng cùng thốt ra:
“Em không thể gả!" Hải Nhĩ nói.
“Anh không cho phép em gả!" Thường Hoằng nói.
Khi nhìn thấy cảnh hỗn loạn trước mắt, Mỹ Địch đang suy yếu được dìu ra từ phòng phẫu thuật, thấy tình này trạng, yếu ớt chửi thề một tiếng: “TMD, mạng lão nương còn đang nguy kịch, ba tiểu quỷ các ngươi còn vội vàng làm cuộc tình tay ba, đúng là đồ vô tình vô nghĩa."
Tần Trung phụ họa theo, cho cậu em vợ cộng thêm người yêu cũ của em vợ một ánh mắt khinh thường.
Đồng thời kiêm cả một cơn ác mộng cùng mộng đẹp.
Cuối cùng cô cũng thoát khỏi giấc mơ để bước vào cuộc sống chân thực.
Ngày hôm sau, cô mở cửa cho Tả Nhất, hắn mang đến sữa đậu nành nóng hổi cùng bánh mì. Chu Tráng Tráng cho ổ bánh mì với ly sữa vào bụng, cả lòng tràn ngập sự an tâm.
Đã trải qua quá nhiều chuyện, buồn bực trong khóe mắt Tả Nhất cơ hồ biến mất, thay vào đó là một loại bình thản.
Bọn họ đều khát vọng yên bình.
Tả Nhất đem cuốn tạp chí du lịch cho Chu Tráng Tráng chọn lựa: “Maldives phong cảnh quyến rũ, nước Pháp lãng mạn, Venice nước chảy êm đềm, Thái Lan món ăn cũng hợp khẩu vị em, mấy chỗ này cũng không tệ."
Chu Tráng Tráng tinh mắt, phát hiện còn có một quyển sổ tay du lịch bị kẹp ở chỗ khó thấy.
Anh quốc.
Khi cô rút ra quyển sổ tay kia, Tả Nhất mất tự nhiên nhìn sang bên cạnh.
Chu Tráng Tráng giương cao khóe miệng, rất tự nhiên nói với Tả Nhất: “Đi Anh quốc rất tốt."
“Em..."
“Em nghĩ kỹ rồi." Chu Tráng Tráng chặn lời Tả Nhất, tay cô nắm lấy tay hắn: “Em muốn đi xem Đa Đa, còn muốn cùng anh đi xem dấu vết cô ấy đã để lại Anh quốc mấy năm này."
“Tráng Tráng, em không cần vì anh mà phải làm như vậy." Tả Nhất không phải không cảm động .
“Không phải vì anh, mà cũng là vì chính em." Chu Tráng Tráng kiên trì.
Địa điểm kết hôn cuối cùng quyết định tại Anh, cùng chồng mới cưới đuổi theo dấu chân của bạn gái cũ, Chu Tráng Tráng không nghĩ chuyện này có gì là bất thường.
Đã như vậy dù cho không có con cháu đầy đàn, sống đến bạch đầu giai lão, trừ phi là ngày tận thế đến, con người diệt vong thì cuộc sống này cũng không có gì không tốt.
Chu Tráng Tráng cúi đầu, nắm lấy bàn tay Tả Nhất trên bàn cơm, đây mới là mong muốn của cô.
Ở Trung Quốc kết hôn cũng không phải là chuyện khó khăn, chỉ cần đem hộ khẩu cùng thẻ chứng minh đi cục dân chính xếp hàng, điền vài thông tin, nộp mấy tệ, rốt cuộc thành công cầm lấy giấy kết hôn.
Nhưng Chu Tráng Tráng cùng Tả Nhất cũng không có kinh nghiệm, thế nên trước ngày kết hôn mới nhớ tới đi tìm cha mẹ lấy hộ khẩu.
Sau khi chạy đi chạy lại, rốt cuộc cũng giải quyết xong, nhưng hai người đã mệt hết hơi, Tả Nhất sau khi đưa Chu Tráng Tráng về nhà cũng trở về nhà trọ nghỉ ngơi.
Chu Tráng Tráng còn chưa kịp lấy ra hộ khẩu trong túi xách, điện thoại di động đã vang lên.
Hải Nhĩ gọi tới, nói là Mỹ Địch cùng Tần Trung gây gổ, trong lúc tâm tình bị kích động vô ý ngã xuống cầu thang, chảy máu nhiều, đã đưa vào bệnh viện, tình huống nguy hiểm.
Chu Tráng Tráng vừa nghe, lập tức chạy như bay đến bệnh viện.
Lúc đến nơi, Chu Tráng Tráng thấy một mình Tần Trung ngồi trên ghế ngoài phòng phẫu thuật, cả người như khối gỗ điêu khắc, hơn nữa khối gỗ này phối hợp với gương mặt băng sơn không chút cảm xúc, bóng tối bao trùm toàn thân, đừng nói đến người, mà ngay cả con muỗi cũng không dám đến gần hắn.
Kế bên Hải Nhĩ cũng không tốt hơn chút nào, cả người nôn nóng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Giữa tiểu bạch thỏ cùng đại Gấu Xám, Chu Tráng Tráng quyết định lựa chọn tiểu bạch thỏ Hải Nhĩ, ngồi bên cạnh hắn nhỏ giọng dò hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hải Nhĩ giương mắt nhìn nhìn Tần Trung ở đối diện, nhẹ nhàng lắc đầu.
Chu Tráng Tráng hiểu ý Hải Nhĩ, quyết định ngậm miệng , chọc giận đại Gấu Xám không phải là chuyện tốt.
Ai ngờ đang khi cho rằng chân tướng của sự việc cứ thế bị che giấu, một thanh âm khàn khàn trầm thấp vang lên: “Là lỗi của tôi."
Ngoài ý muốn, đại Gấu Xám mở miệng.
“Tôi biết rõ trong lòng cô ấy vẫn luôn nghĩ đến người kia, lần này mang thai cũng là tôi hao hết tâm lực mới có được một cái ‘ngoài ý muốn’. Tôi tự nói với mình, cô ấy thích trốn chạy, tôi có rất nhiều khí lực, đuổi theo là được. Một ngày nào đó, cô ấy mệt mỏi, cũng sẽ không trốn nữa. Tôi cứ như vậy mà chờ đợi, biết bao Xuân Hạ Thu Đông trôi qua, rất nhiều lần cơ thể thân mật, cô ấy vẫn như cũ muốn chạy trốn. Cho đến lần trước cô ấy chạy đến chỗ miếu tự của anh ta, bọn họ gần như vậy, chỉ cần anh ta nguyện ý, tôi sẽ không thể mang cô ấy trở về được nữa... Tôi nghĩ, nhất định phải có đứa bé, có đứa con chảy chung dòng máu của cả hai chúng tôi, đây là ràng buộc trời sinh của người phụ nữ. Nhưng mà hôm nay lúc tôi về nhà, trong lúc vô tình nghe thấy cô ấy cùng anh ta trò chuyện, trong lúc mơ hồ xen lẫn trụ trì, miếu thờ, còn nói gì mà ở cữ xong sẽ đi. Đứa nhỏ là chiêu bài cuối cùng của tôi, thế nhưng vẫn không giữ được cô ấy, vừa nghe như vậy, tâm cũng lạnh hơn phân nửa, tôi liền nói cho cô ấy biết, nếu như cô ấy chỉ biết nhớ tới người kia, chỉ cần cô ấy để lại đứa con cho tôi, tôi có thể cho cô ấy tự do... Không ngờ, cô ấy nhìn tôi chằm chằm, một đôi mắt sắc như dao, khoét tôi đến đau đớn. Sau đó cô ấy chạy xuống lầu, không để ý, trượt chân... Rất nhiều máu từ dưới thân cô ấy chảy ra... Tôi..."
Đại Gấu Xám giống như cực kỳ mệt mỏi, hai tay dùng sức che mặt, không nói thêm gì nữa.
Hôm nay Tần Trung nói nhiều lời như vậy, Chu Tráng Tráng sợ ngây người.
Biết rõ anh ta là người si tình, nhưng không ngờ tới sẽ si tình như vậy, nghe được anh ta giải bày lòng mình mà giống như câu chuyện trà chiều đau thương.
May mà vào lúc này, y tá từ phòng phẫu thuật đi ra, nói tin tức tốt: “Mẹ con bình an."
Rốt cuộc, tâm tình căng thẳng được thả lỏng
Vừa thả lỏng, Chu Tráng Tráng cả ngày mệt mỏi bủn rủn chân tay, không để ý, túi xách trên vai rơi xuống mặt đất.
Túi xách rơi xuống mặt đất không quan trọng, chỉ là đồ vật trong túi xách bay lả tả ra ngoài.
Trong túi xách những vật khác rơi ra ngoài không quan trọng, khổ nổi hộ khẩu đã rơi vào chân Hải Nhĩ.
Hộ khẩu rơi vào chân Hải Nhĩ không quan trọng, chỉ là tờ giấy Thẩm bán tiên viết ngày sinh tháng đẻ cùng ngày lành kết hôn của Chu Tráng Tráng cùng Tả Nhất cũng rơi vào chân hắn.
Đừng nói là sổ hộ khẩu rơi vào chân Hải Nhĩ cũng không quan trọng, chỉ là Hải Nhĩ đoạt trước một bước nhặt lên nhìn.
Hải Nhĩ nhặt lên nhìn cũng không quan trọng, chỉ là hắn xem hiểu .
“Ngày mai em sẽ cùng Tả Nhất đi đăng ký kết hôn? !" Giọng nói Hải Nhĩ đột nhiên cao lên.
“Hiện tại chuyện chị Mỹ Địch cùng đứa nhỏ quan trọng hơn." Chu Tráng Tráng vội vàng muốn chuyển hướng sự chú ý của hắn.
Chu Tráng Tráng phải lừa gạt rất vất vả, ngoại trừ người nhà, còn lại đều cho rằng cô tháng chín mới kết hôn, không ngờ lại nhanh như vậy.
“Không phải nói em chờ một chút sao? !" Hải Nhĩ nóng nảy.
“Đây là chuyện của em, em hi vọng anh chúc phúc em." Chu Tráng Tráng nghênh đón đôi mắt Hải Nhĩ, một đôi mắt sáng trong: “Hải Nhĩ, anh là bạn tốt nhất của em, cho nên chuyện Tiểu Lâm Tử lần trước em không so đo, nhưng là lúc này đây, nếu như anh làm loạn lên, như vậy sau này chúng ta rất khó gặp mặt."
Hải Nhỉ khó khăn mà rõ ràng nói: “Cho dù không được gặp em nữa, anh cũng không thể trơ mắt nhìn em phạm sai lầm."
“Em đã quyết định gả cho Tả Nhất, ai ngăn cản em sẽ hận người đó cả đời!" Chu Tráng Tráng thực sự tức giận, giật lấy hộ khẩu trong tay Hải Nhĩ, nhét vào trong túi xách rồi bước đi.
Nhưng mà mới đi được vài bước, một người từ bên trái hành lang chạy tới, một người đuổi theo phía sau, mỗi người cầm lấy một tay, thanh âm lo lắng cùng thốt ra:
“Em không thể gả!" Hải Nhĩ nói.
“Anh không cho phép em gả!" Thường Hoằng nói.
Khi nhìn thấy cảnh hỗn loạn trước mắt, Mỹ Địch đang suy yếu được dìu ra từ phòng phẫu thuật, thấy tình này trạng, yếu ớt chửi thề một tiếng: “TMD, mạng lão nương còn đang nguy kịch, ba tiểu quỷ các ngươi còn vội vàng làm cuộc tình tay ba, đúng là đồ vô tình vô nghĩa."
Tần Trung phụ họa theo, cho cậu em vợ cộng thêm người yêu cũ của em vợ một ánh mắt khinh thường.
Tác giả :
Tát Không Không