Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt
Chương 24
Nghe thế, Chu Tráng Tráng bắt đầu cảm thấy có chút nhiệt, có thể là hệ thống sưởi trong phòng mở quá lớn rồi, nàng tự nói cho chính mình như vậy.
“Vào hôm kia Tần Trung cũng ở đó, giả câm giả điếc nghe tụi chị nói một hồi lâu, đến lúc này mới mở miệng nói với Thường Hoằng, thích thì phải đi mà theo đuổi, một người nam nhân nếu ngay cả cô gái mình yêu thích cũng không theo đuổi được thì còn nói chi đến một ngày thành gia lập nghiệp chứ? Có thể cũng chính lời này đã thuyết phục Thường Hoằng, không bao lâu nó không nói tiếng nào đã rời nhà đi, cũng chẳng nói đi đâu, mẹ nó lo lắng tìm khắp nơi, chị nghi nó đi tìm em nên kêu Hải Nhĩ gửi tin nhắn hỏi, kết quả thật đúng là đi tìm em. Tráng Tráng, chị thấy kỳ này, Thường Hoằng đối với em sẽ không dễ dàng buông tay đâu. Cho nên em phải cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút, em đối với nó rốt cuộc là cảm giác gì?"
Chu Tráng Tráng lắc đầu: “Chị Mĩ Địch, em không biết nói sao nữa."
“Nghĩ cái gì thì nói cái đó, chị giúp em phân tích." Mĩ Địch nghe đến đây hứng thú.
“Em chỉ nhớ rõ từ khi chúng em bắt đầu quen biết nhau, Thường Hoằng liền một mực khi dễ đùa bỡn em, em sợ hắn là huấn luyện viên nên đều nhịn, chính là trong lòng thật sự rất chán ghét hắn. Sau đó cũng không biết thế nào, đầu óc hồ đồ, hắn nhất định kêu em làm bạn gái hắn. Từ đầu đến cuối, hắn một mực trêu cợt theo đuổi, xem cũng thấy không giống thật, em không rõ hắn có ý tứ gì, đành phải trốn, hắn đuổi em trốn, giống như là đang chơi một trò chơi. Nói thật, em thật không dám đem khoảng thời gian đó mà xem như là đoạn tình cảm nam nữ." Chu Tráng Tráng thở dài.
“Nhưng Thường Hoằng thật sự thích em, em cũng không cảm động sao?"
“Nói không cảm động thì là nói dối, nhưng cảm động là cảm động, phải lập tức hóa thành tình yêu, đó là không thể nào."
Mĩ Địch xem xét Chu Tráng Tráng một lúc lâu sau, hỏi: “Tráng Tráng, em thành thật nói cho chị biết, em vẫn kháng cự Thường Hoằng có phải liên quan đến Hải Nhĩ không?"
Chu Tráng Tráng suy nghĩ một chút, không muốn giấu giếm Mĩ Địch, liền nói thật: “Giống như chị thấy đó, lúc trước không biết quan hệ của Hải Nhĩ với Thường Hoằng, em vốn là muốn chủ động tỏ tình cùng Hải Nhĩ, nói em rất có cảm tình với anh ấy, nhưng Hải Nhĩ dường như chẳng có ý gì với em. Bất quá có đôi khi em sẽ nghĩ, nếu Thường Hoằng cùng anh ấy chẳng quen biết gì thì tốt rồi, nói không chừng . . . . . . Nói không chừng sự tình sẽ có một cục diện khác cũng nên?"
“Xem ra, em cảm thụ tình yêu còn chưa đủ sâu sắc, hoặc là nói, em đến nay còn chưa có trải nghiệm qua cảm giác yêu đương." Mĩ Địch tổng kết.
“Cảm giác kia sẽ như thế nào chị?" Chu Tráng Tráng tò mò.
Mĩ Địch đáy mắt bắt đầu loé lên ánh sáng: “Đó hẳn là một loại tình cảm có thể làm cho nhiệt độ cơ thể lên cao, một giây không nhìn thấy đối phương sẽ điên cuồng, hận không thể đem đối phương ăn vào bụng hai người từ nay về sau kết hợp một thể."
“Chị Mĩ Địch, chị nói sao giống phim kịnh dị quá đi àh, cụ thể tí đi chị."
“Nói cách khác, khi em thật sự yêu thương một người, em nhìn thấy hắn sẽ kích động, giống như là . . . . . . như lúc chị xem tiết mục của Triệu Bản Sơn vậy đó."
So sánh này thật đúng là chả đâu vào đâu, Chu Tráng Tráng chả hiểu gì hết.
“Vậy chị nhìn anh rễ không kích động giống khi nhìn thấy Triệu Bản Sơn a." Chu Tráng Tráng hỏi.
“Đó là bởi vì chị không thương Tần Trung nha, chị yêu chính là một người khác."
“Vậy sao chị không gả cho anh ta đi?"
“Bởi vì anh ấy một lòng hướng phật, hiện tại đã là chủ trì trẻ tuổi nhất từ trước đến nay rồi."
Chu Tráng Tráng lại muốn đâm đầu vào tường rồi, Thường Hoằng tính cách biến thái, Hải Nhĩ sở thích biến thái, quan điểm kén chồng của Mĩ Địch cũng thế, con cái nhà này toàn là kỳ lạ a!
“Hey, Tráng Tráng, ngày nào đó em với chị cùng đi đến chùa anh ấy thắp hương đi, chị dẫn em đi gặp người yêu khí chất bất phàm của chị, quả thực chính là siêu phàm thoát tục, không nhiễm khói bụi nhân gian." Mĩ Địch nói.
Chu Tráng Tráng còn chưa kịp nói chuyện, liền có một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến: “Một tháng sau đi, bởi vì thời điểm đó em mới có thể xuống giường được." (không biết có truyện về hai anh chị này không ta, chắc thú vị lắm đây)
Hai cô gái cứng ngắc quay đầu, phát hiện Tần công mặt than đang đứng ở cửa.
Mĩ Địch cứ thế bị tha về phòng ngủ, đi nhận khổ hình “phải nghỉ ngơi một tháng mới có thể xuống giường", trong phòng cũng chỉ còn lại Chu Tráng Tráng.
Đêm ba mươi, ngoài cửa sổ không ngừng truyền đến tiếng pháo hoa nổ đùng đùng, Chu Tráng Tráng lăn qua lộn lại, hồi lâu cũng không thể ngủ.
Nàng nghĩ, buổi tối đó, Thường Hoằng phải chăng đã nằm trên giường này một lần lại một lần gọi tên mình?
Nghĩ nghĩ, mặt bắt đầu không thể khống chế đỏ lên.
Nói thật, nghe Mĩ Địch kể xong, Chu Tráng Tráng đối Thường Hoằng có thêm hiểu biết mới, vì thế có một đoạn thời gian hình tượng Thường Hoằng ở trong cảm nhận của nàng từ dã thú biến thành tình yêu.
Đương nhiên, khoảnh khắc này rất ngắn ngủi, từ đêm đến sáng hôm sau, bị một kẻ mạnh mẽ xâm nhập nhà Mĩ Địch, mạnh mẽ xâm nhập phòng ngủ, mạnh mẽ xốc chăn bông của nàng lên, lại mạnh mẽ dùng đôi tay lạnh giá dán lên thân thể ấm áp của nàng, kẻ đó không ngoài ai ra chính là Thường Hoằng, Chu Tráng Tráng phát hiện một cái chân lý, cầm thú mãi là cầm thú.
“Chu Tráng Tráng, không có anh em còn ngủ ngon quá nha." Thường Hoằng cắn răng.
“Bộ không có anh ở đây thì tôi sẽ không thể ngủ không thể ăn cơm sao?" Chu Tráng Tráng đè nén từc giận muốn đánh hắn.
“Thân là bạn gái, em hẳn là phải có giác ngộ chứ." Thường Hoằng nhắc nhở
Sáng sớm mồng một, tuyệt đối không thể sinh khí với kẻ khác người này được, Chu Tráng Tráng an ủi chính mình như vậy, cũng đem chăn bông trùm lên đầu chuẩn bị tiếp tục ngủ. Kết quả còn chưa kịp chợp mắt đâu, bàn tay lạnh kia của Thường Hoằng lại duỗi ra tiến vào trong quần áo.
Chu Tráng Tráng hoàn toàn nổi giận, duỗi chân đá: “Thường Hoằng, nếu dám làm thế nữa tôi lập tức về nhà, tay lạnh như vậy, không sợ tôi bị cảm sao?"
Thường Hoằng không nói chuyện, chính là đi đến phòng tắm mở nước nóng nhúng tay mình vào xong lại tiếp tục thâm nhập vào áo ngủ Chu Tráng Tráng.
Tuy nói độ ấm này là thích hợp, nhưng vị trí rất không thích hợp —— lúc trước là hai tay đặt sau lưng, lần này lại đặt chính là trước ngực.
Sáng sớm mồng một đã bị ăn đậu hủ, Chu Tráng Tráng cảm thấy đây thật sự là một điềm xấu, liền nhấc chân nổ lực đá Thường Hoằng, nhưng đáng tiếc vừa duỗi ra đã bị bắt lấy.
“Chu Tráng Tráng, em chê tay anh lạnh nên anh đi ủ ấm rồi, em còn muốn như thế nào a?" Thường Hoằng hỏi.
“Anh anh anh, ai cho phép anh sờ . . . . . . sờ ngực tôi? !" Chu Tráng Tráng khuôn mặt giống cái đèn lồng đỏ thẩm, bên trong ánh mắt là ngọn nến, bập bùng cháy.
“Cũng không phải sờ chùa, trên khắp người anh tùy tiện cho em sờ." Thường Hoằng cười, cười tỏ vẻ đang miễn cưỡng lắm đó.
“Tôi mới không cần sờ anh!" Chu Tráng Tráng gầm nhẹ.
“Không quan hệ, em không sờ anh thì anh sờ em là được."
Nói xong Thường Hoằng liền nhào lên trên giường, Chu Tráng Tráng vừa thấy, sợ tới mức nước tiểu thiếu chút nữa sót ra hai ba giọt, vội vàng chạy nhanh lại bị Thường Hoằng tóm ngăn chặn lại, không thể động đậy.
“Chu Tráng Tráng, có nhớ anh không?" Thường Hoằng cười hỏi, hàm răng trong ánh sáng mặt trời càng đặc biệt trắng.
“Đại ca, chúng ta tối hôm qua mới tách ra nha." Chu Tráng Tráng thực bất đắc dĩ.
Câu trả lời này không làm cho Thường Hoằng vừa lòng, mà Thường Hoằng không hài lòng, đậu hủ Chu Tráng Tráng lại bị ăn một chút.
“Hỏi lại lần nữa, Chu Tráng Tráng có nhớ anh không?" Thường Hoằng hỏi.
Chu Tráng Tráng che ngực chính mình mới vừa bị tập kích, trừng mắt nhìn ThườngHoằng, trong mắt sắp bốc ra lửa.
“Chu Tráng Tráng, đừng để anh hỏi lần thứ ba." Thường Hoằng lần thứ hai vươn tay hắn ra.
Chu Tráng Tráng thở sâu, dùng ngữ khí phi thường tình cảm đọc diễn cảm một câu nói: “Một ngày không thấy, như cách tam thu a."
“Vào hôm kia Tần Trung cũng ở đó, giả câm giả điếc nghe tụi chị nói một hồi lâu, đến lúc này mới mở miệng nói với Thường Hoằng, thích thì phải đi mà theo đuổi, một người nam nhân nếu ngay cả cô gái mình yêu thích cũng không theo đuổi được thì còn nói chi đến một ngày thành gia lập nghiệp chứ? Có thể cũng chính lời này đã thuyết phục Thường Hoằng, không bao lâu nó không nói tiếng nào đã rời nhà đi, cũng chẳng nói đi đâu, mẹ nó lo lắng tìm khắp nơi, chị nghi nó đi tìm em nên kêu Hải Nhĩ gửi tin nhắn hỏi, kết quả thật đúng là đi tìm em. Tráng Tráng, chị thấy kỳ này, Thường Hoằng đối với em sẽ không dễ dàng buông tay đâu. Cho nên em phải cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút, em đối với nó rốt cuộc là cảm giác gì?"
Chu Tráng Tráng lắc đầu: “Chị Mĩ Địch, em không biết nói sao nữa."
“Nghĩ cái gì thì nói cái đó, chị giúp em phân tích." Mĩ Địch nghe đến đây hứng thú.
“Em chỉ nhớ rõ từ khi chúng em bắt đầu quen biết nhau, Thường Hoằng liền một mực khi dễ đùa bỡn em, em sợ hắn là huấn luyện viên nên đều nhịn, chính là trong lòng thật sự rất chán ghét hắn. Sau đó cũng không biết thế nào, đầu óc hồ đồ, hắn nhất định kêu em làm bạn gái hắn. Từ đầu đến cuối, hắn một mực trêu cợt theo đuổi, xem cũng thấy không giống thật, em không rõ hắn có ý tứ gì, đành phải trốn, hắn đuổi em trốn, giống như là đang chơi một trò chơi. Nói thật, em thật không dám đem khoảng thời gian đó mà xem như là đoạn tình cảm nam nữ." Chu Tráng Tráng thở dài.
“Nhưng Thường Hoằng thật sự thích em, em cũng không cảm động sao?"
“Nói không cảm động thì là nói dối, nhưng cảm động là cảm động, phải lập tức hóa thành tình yêu, đó là không thể nào."
Mĩ Địch xem xét Chu Tráng Tráng một lúc lâu sau, hỏi: “Tráng Tráng, em thành thật nói cho chị biết, em vẫn kháng cự Thường Hoằng có phải liên quan đến Hải Nhĩ không?"
Chu Tráng Tráng suy nghĩ một chút, không muốn giấu giếm Mĩ Địch, liền nói thật: “Giống như chị thấy đó, lúc trước không biết quan hệ của Hải Nhĩ với Thường Hoằng, em vốn là muốn chủ động tỏ tình cùng Hải Nhĩ, nói em rất có cảm tình với anh ấy, nhưng Hải Nhĩ dường như chẳng có ý gì với em. Bất quá có đôi khi em sẽ nghĩ, nếu Thường Hoằng cùng anh ấy chẳng quen biết gì thì tốt rồi, nói không chừng . . . . . . Nói không chừng sự tình sẽ có một cục diện khác cũng nên?"
“Xem ra, em cảm thụ tình yêu còn chưa đủ sâu sắc, hoặc là nói, em đến nay còn chưa có trải nghiệm qua cảm giác yêu đương." Mĩ Địch tổng kết.
“Cảm giác kia sẽ như thế nào chị?" Chu Tráng Tráng tò mò.
Mĩ Địch đáy mắt bắt đầu loé lên ánh sáng: “Đó hẳn là một loại tình cảm có thể làm cho nhiệt độ cơ thể lên cao, một giây không nhìn thấy đối phương sẽ điên cuồng, hận không thể đem đối phương ăn vào bụng hai người từ nay về sau kết hợp một thể."
“Chị Mĩ Địch, chị nói sao giống phim kịnh dị quá đi àh, cụ thể tí đi chị."
“Nói cách khác, khi em thật sự yêu thương một người, em nhìn thấy hắn sẽ kích động, giống như là . . . . . . như lúc chị xem tiết mục của Triệu Bản Sơn vậy đó."
So sánh này thật đúng là chả đâu vào đâu, Chu Tráng Tráng chả hiểu gì hết.
“Vậy chị nhìn anh rễ không kích động giống khi nhìn thấy Triệu Bản Sơn a." Chu Tráng Tráng hỏi.
“Đó là bởi vì chị không thương Tần Trung nha, chị yêu chính là một người khác."
“Vậy sao chị không gả cho anh ta đi?"
“Bởi vì anh ấy một lòng hướng phật, hiện tại đã là chủ trì trẻ tuổi nhất từ trước đến nay rồi."
Chu Tráng Tráng lại muốn đâm đầu vào tường rồi, Thường Hoằng tính cách biến thái, Hải Nhĩ sở thích biến thái, quan điểm kén chồng của Mĩ Địch cũng thế, con cái nhà này toàn là kỳ lạ a!
“Hey, Tráng Tráng, ngày nào đó em với chị cùng đi đến chùa anh ấy thắp hương đi, chị dẫn em đi gặp người yêu khí chất bất phàm của chị, quả thực chính là siêu phàm thoát tục, không nhiễm khói bụi nhân gian." Mĩ Địch nói.
Chu Tráng Tráng còn chưa kịp nói chuyện, liền có một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến: “Một tháng sau đi, bởi vì thời điểm đó em mới có thể xuống giường được." (không biết có truyện về hai anh chị này không ta, chắc thú vị lắm đây)
Hai cô gái cứng ngắc quay đầu, phát hiện Tần công mặt than đang đứng ở cửa.
Mĩ Địch cứ thế bị tha về phòng ngủ, đi nhận khổ hình “phải nghỉ ngơi một tháng mới có thể xuống giường", trong phòng cũng chỉ còn lại Chu Tráng Tráng.
Đêm ba mươi, ngoài cửa sổ không ngừng truyền đến tiếng pháo hoa nổ đùng đùng, Chu Tráng Tráng lăn qua lộn lại, hồi lâu cũng không thể ngủ.
Nàng nghĩ, buổi tối đó, Thường Hoằng phải chăng đã nằm trên giường này một lần lại một lần gọi tên mình?
Nghĩ nghĩ, mặt bắt đầu không thể khống chế đỏ lên.
Nói thật, nghe Mĩ Địch kể xong, Chu Tráng Tráng đối Thường Hoằng có thêm hiểu biết mới, vì thế có một đoạn thời gian hình tượng Thường Hoằng ở trong cảm nhận của nàng từ dã thú biến thành tình yêu.
Đương nhiên, khoảnh khắc này rất ngắn ngủi, từ đêm đến sáng hôm sau, bị một kẻ mạnh mẽ xâm nhập nhà Mĩ Địch, mạnh mẽ xâm nhập phòng ngủ, mạnh mẽ xốc chăn bông của nàng lên, lại mạnh mẽ dùng đôi tay lạnh giá dán lên thân thể ấm áp của nàng, kẻ đó không ngoài ai ra chính là Thường Hoằng, Chu Tráng Tráng phát hiện một cái chân lý, cầm thú mãi là cầm thú.
“Chu Tráng Tráng, không có anh em còn ngủ ngon quá nha." Thường Hoằng cắn răng.
“Bộ không có anh ở đây thì tôi sẽ không thể ngủ không thể ăn cơm sao?" Chu Tráng Tráng đè nén từc giận muốn đánh hắn.
“Thân là bạn gái, em hẳn là phải có giác ngộ chứ." Thường Hoằng nhắc nhở
Sáng sớm mồng một, tuyệt đối không thể sinh khí với kẻ khác người này được, Chu Tráng Tráng an ủi chính mình như vậy, cũng đem chăn bông trùm lên đầu chuẩn bị tiếp tục ngủ. Kết quả còn chưa kịp chợp mắt đâu, bàn tay lạnh kia của Thường Hoằng lại duỗi ra tiến vào trong quần áo.
Chu Tráng Tráng hoàn toàn nổi giận, duỗi chân đá: “Thường Hoằng, nếu dám làm thế nữa tôi lập tức về nhà, tay lạnh như vậy, không sợ tôi bị cảm sao?"
Thường Hoằng không nói chuyện, chính là đi đến phòng tắm mở nước nóng nhúng tay mình vào xong lại tiếp tục thâm nhập vào áo ngủ Chu Tráng Tráng.
Tuy nói độ ấm này là thích hợp, nhưng vị trí rất không thích hợp —— lúc trước là hai tay đặt sau lưng, lần này lại đặt chính là trước ngực.
Sáng sớm mồng một đã bị ăn đậu hủ, Chu Tráng Tráng cảm thấy đây thật sự là một điềm xấu, liền nhấc chân nổ lực đá Thường Hoằng, nhưng đáng tiếc vừa duỗi ra đã bị bắt lấy.
“Chu Tráng Tráng, em chê tay anh lạnh nên anh đi ủ ấm rồi, em còn muốn như thế nào a?" Thường Hoằng hỏi.
“Anh anh anh, ai cho phép anh sờ . . . . . . sờ ngực tôi? !" Chu Tráng Tráng khuôn mặt giống cái đèn lồng đỏ thẩm, bên trong ánh mắt là ngọn nến, bập bùng cháy.
“Cũng không phải sờ chùa, trên khắp người anh tùy tiện cho em sờ." Thường Hoằng cười, cười tỏ vẻ đang miễn cưỡng lắm đó.
“Tôi mới không cần sờ anh!" Chu Tráng Tráng gầm nhẹ.
“Không quan hệ, em không sờ anh thì anh sờ em là được."
Nói xong Thường Hoằng liền nhào lên trên giường, Chu Tráng Tráng vừa thấy, sợ tới mức nước tiểu thiếu chút nữa sót ra hai ba giọt, vội vàng chạy nhanh lại bị Thường Hoằng tóm ngăn chặn lại, không thể động đậy.
“Chu Tráng Tráng, có nhớ anh không?" Thường Hoằng cười hỏi, hàm răng trong ánh sáng mặt trời càng đặc biệt trắng.
“Đại ca, chúng ta tối hôm qua mới tách ra nha." Chu Tráng Tráng thực bất đắc dĩ.
Câu trả lời này không làm cho Thường Hoằng vừa lòng, mà Thường Hoằng không hài lòng, đậu hủ Chu Tráng Tráng lại bị ăn một chút.
“Hỏi lại lần nữa, Chu Tráng Tráng có nhớ anh không?" Thường Hoằng hỏi.
Chu Tráng Tráng che ngực chính mình mới vừa bị tập kích, trừng mắt nhìn ThườngHoằng, trong mắt sắp bốc ra lửa.
“Chu Tráng Tráng, đừng để anh hỏi lần thứ ba." Thường Hoằng lần thứ hai vươn tay hắn ra.
Chu Tráng Tráng thở sâu, dùng ngữ khí phi thường tình cảm đọc diễn cảm một câu nói: “Một ngày không thấy, như cách tam thu a."
Tác giả :
Tát Không Không